Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 75 SÓNG GIÓ Ở BỂ BƠI
CHƯƠNG 75: SÓNG GIÓ Ở BỂ BƠI
"Vậy tốt quá , anh Mạn Nguyên." Lý Doanh Doanh như nhặt được báu vật, ngây thơ nhảy lên cười, giữ hình tượng đơn thuần của mình.
"Đi thôi." Ôm lấy Lý Doanh Doanh, vẫn không quên bóp ngực cô ta một cái.
"Anh thật là xấu." Lý Doanh Doanh cười duyên, hai người đi qua bên cạnh cô. Bả vai Lý Doanh Doanh đâm mạnh vào cánh tay cô: "A!" Tiếng kêu đau đớn nho nhỏ của cô khiến cho mắt cô ta ánh lên vẻ khiêu khích thắng lợi.
Lãnh Mạn Nguyên cởi áo khoác dài, nhào vào trong nước, thoải mái bơi lội, tư thế đẹp đẽ tựa như một con rồng bơi lội trong nước vậy. Lý Doanh Doanh đứng trên bờ vỗ tay khen hay, âm thanh nũng nịu nghe khó chịu vô cùng.
Trong tay cầm một mảnh giấy, đó là tờ giấy hôm qua thím Liễu đưa cho cô: "Tổng giám đốc vẫn rất quan tâm cô, có gặp khó khăn hay bị người khác bắt nạt, hãy tìm cậu ấy."
"A." Chỉ là một câu đơn giản như vậy, lúc thím Liễu quay lưng lại, liền ném tờ giấy cong lên thành một hình vòng cung rồi rơi vào thùng rác.
"Cô đừng giận dỗi tổng giám đốc nữa, cậu ấy vốn là một người kiêu ngạo như thế nào nhưng vẫn đưa số điện thoại cho cô, mục đích là muốn sống tốt với cô. Phụ nữ nên dựa vào đàn ông, như vậy mới có những ngày tháng tốt." Thím Liễu không ngừng khuyên bảo để làm dịu lại mẫu thuẫn giữa bọn họ. Một chữ Nhã Lan không nghe lọt tai, trong lòng không ngừng hô lên từng tiếng: "Không!"
Đến khuya, thím Liễu mới thu dọn thuốc đi ra ngoài. Cô nằm trên giường lăn trái lăn phải không ngủ được, tờ giấy trong thùng rác lại phản quang trong đêm, dường như là ngoắc tay với cô vậy. Cô che kín chăn lên, muốn mặc kệ nó, nhưng lại bị một sự bực bội không hiểu nguyên nhân khiến cho không thể ngủ yên được. Cho đến khi cô nhặt lên dãy số điện thoại kia, tâm trạng đang loạn lên của cô mới bình tĩnh trở lại, giống như tìm được bảo bối đã mất đi rất lâu vậy, cô yên lặng chìm vào trong giấc ngủ, ngay cả sự đau đớn của vết thương cũng không thể làm cô tỉnh lại được.
Cô không định gọi vào số điện thoại này, sống ở nhà họ Lãnh, mỗi một hành động của mọi người đối với cô, Lãnh Mạn Nguyên đều có thể nhìn thấy, vì sao lại muốn cô cầu xin mới giúp đỡ? Từ khi sinh ra cô còn chưa từng cúi đầu trước ai, lần này cũng không thể!
"Chao ôi, học bơi lội thật là khó, anh Mạn Nguyên, ôm em, ôi, thật là khủng khiếp!" Trong bể bơi vọng ra giọng nói cố sức phóng to lên của Lý Doanh Doanh. Chỉ là bể bơi sâu một mét rưỡi, Lý Doanh Doanh lại làm như rơi vào đại dương vậy, oang oang kêu lên, khiến cho toàn bộ nhà họ Lãnh đều là tiếng kêu gọi của cô ta.
Lãnh Mạn Nguyên ôm Lý Doanh Doanh lên bờ, hai người ôm nhau, ân ái như là người yêu vậy. Sự ngụy trang ngây thơ của Lý Doanh Doanh hoàn toàn biến mất, biến thành một người đàn bà chưa thỏa mãn dục vọng, ư a muốn tìm được sự an ủi của Lãnh Mạn Nguyên. Lãnh Mạn Nguyên khéo hiểu lòng người vuốt ve cô ta, hôn, thậm chí là kéo ra cái áo ngực không đủ che kia ra, toàn bộ bộ ngực của Lý Doanh Doanh đều trong tay anh xoa nắn. Tiếng rên rỉ đến từ người phụ nữ càng lúc càng bừa bãi, càng lúc càng lẳng lơ.
Sâu trong đáy mắt của Lãnh Mạn Nguyên cũng không hoàn toàn đặt trên người Lý Doanh Doanh mà phản chiếu hình bóng của Nhã Lan, sự bình tĩnh của cô khơi dậy sự giận giữ khó hiểu nơi anh, lực tay tăng lên, Lý Doanh Doanh duyên dáng kêu lên mấy tiếng, không quên ỏn ẻn nhắc nhở anh không nên gấp gáp.
Nhắm mắt lại, Nhã Lan quyết định nhắm mắt làm như không biết, quay người đi vào trong, tấm giấy nhỏ kia lại lần nữa vút lên thành một đường cong rơi vào trong thùng rác.
"Đi ra!" Lãnh Mạn Nguyên đẩy Lý Doanh Doanh đang dán vào trong ngực ra, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Nhã Lan, vô cùng không vui.
"A... Anh Mạn Nguyên, tiếp tục đi!"
Lý Doanh Doanh làm nũng, giọng điệu vội vàng van xin khó nghe vô cùng, khiến cho Nhã Lan bước nhanh hơn.
"Cô, đến đây!" Phía sau, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên vang lên. Sâu trong mắt anh là một màu đỏ nhàn nhạt, đó là điềm báo của một cơn giận.
Hiện trường diễn AV của bọn họ thì liên quan gì đến mình, Nhã Lan tiếp tục đi, căn bản không hề nghĩ tới người Lãnh Mạn Nguyên gọi lại chính là mình.
"Quắc Nhã Lan, cô bị điếc à?"
Thì ra là đang gọi cô! Nhã Lan không muốn mà vẫn phải dừng lại, đưa cái lưng nhỏ bé về phía bọn họ.
"Lại đây, kì lưng cho tôi."
Lãnh Mạn Nguyên độc tài muốn sai khiến cô, trên mặt không có nhiều cảm xúc, không nhìn ra vui buồn,
"Anh Mạn Nguyên, để em." Lý Doanh Doanh nhận lấy khăn mặt trong tay anh, cánh tay nhỏ đã vươn về phía lưng, bộ ngực dính lên eo của anh.
"Cút đi!" Không thèm giữ thể diện mà hất cánh tay đáng ghét kia ra, biểu lộ sự vô cùng ghét bỏ đối với cô ta, khiến cho Lý Doanh Doanh khóc hu hu bỏ đi.
Cũng quá yếu đuối rồi, chỉ thế thôi cũng khóc, nếu như dùng những cách mà bọn họ bắt nạt cô để bắt nạt Lý Doanh Doanh, vậy thì cô ta nhất định phải kêu tên cha mẹ cô ta lên rồi? Nhã Lan khinh miệt liếc nhìn bóng lưng của Lý Doanh Doanh, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Lại đây!" Lãnh Mạn Nguyên không nhịn được nữa. Vừa nãy liếc mắt đưa tình với Lý Doanh Doanh nhưng anh lại không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của cô. Tờ giấy vứt vào thùng rác kia, chính là tờ giấy số điện thoại anh viết cho cô. Thì ra, cô căn bản không muốn dựa dẫm vào anh! Hành động ấy làm anh nổi nóng, cả khuôn mặt trầm xuống vô cùng đáng sợ!
Nhã Lan quay người lại, đôi mắt đẹp đẽ mù sương nhìn anh chăm chú, trên mặt mang nụ cười lạnh quen thuộc, tựa như đang cười sự tàn bạo của anh.
Cô ngạo nghễ đi gần tới, tư thế khoan thai, nụ cười trên mặt càng đậm hơn nhưng mắt lại không hề cười. Gương mặt thuần khiết trắng nõn nà như một đóa hoa Tuyết Liên ngão nghễ giữa núi tuyết, kiều diễm tuyệt mỹ nhưng không xinh đẹp. Ánh mắt của cô lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến người khác phải lùi bước, cô đẹp như vậy, vẻ đẹp này như cách một màn sương không thể nhìn rõ, cho dù đứng ở ngay trước mắt, lại như cách xa ngàn cây số.
"Xin lỗi, tôi không phải người hầu."
Thản nhiên trả lời một câu như vậy, cứ như là bình luận về thời tiết hôm nay, lời nói của cô bình tĩnh như vậy nhưng lại rất hùng hồn. Lúc nói những lời này, Lãnh Mạn Nguyên căn bản không thể hiểu được tâm trạng của cô, ngược lại cảm nhận được sự xa lánh.
Bao nhiêu người phụ nữ, mong anh đừng bỏ rơi họ, lại càng nhiều người phụ nữ vắt óc để bò được lên giường anh, chỉ duy nhất có cô, nhìn thấy anh như nhìn thấy ma quỷ, chỉ muốn mau chóng tránh xa.
Loại cảm giác thất bại này khiến anh vô cùng khó chịu nhưng lại chẳng thể biểu lộ ra.
"Làm con dâu nhà họ Lãnh, hầu hạ chồng là công việc của cô." Lãnh Mạn Nguyên trượt dần vào trong nước, đưa lưng về phía cô, làm như đương nhiên mà nói: "Đi xuống!" Anh ra lệnh cho cô.
Nhã Lan đứng bên cạnh bể bơi, nhìn làn nước trong trẻo dưới sự xúc động của Lãnh Mạn Nguyên mà tràn lên vài gợn sóng, phản chiếu ánh nắng chói mắt, khiến cho cô vô cùng choáng váng. Cô đứng thẳng lưng, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói rõ với anh: "Chúng ta không hợp, ly hôn đi, như vậy... A..."
Lời còn chưa nói hết, chân đã bị người ta kéo một phát cô cứ như vậy mà ngã thẳng xuống nước. Vùng vẫy mấy lần, uống mấy ngụm nước, cô không biết bơi vất vả lắm mới đứng vững được. Trong mũi đều là nước, khiến cô sặc đến chảy nước mắt ra. Mái tóc rối bời xõa trên vai, còn dính cả lên mặt, vô cùng thảm hại.
Lãnh Mạn Nguyên vui sướng cười lên ha ha, anh vô cùng hài lòng với sự hỗn loạn mà mình tạo ra . Nhã Lan yên lặng bước chân đi tới thành bể bơi, bởi vì sức nâng của nước quá lớn, tay cô lại không có chỗ để vịn vào, mất thăng bằng, cô lại lần nữa ngã vào trong nước.
Nước ở khắp mọi nơi,Nhã Lan cảm thấy trước mắt thật mờ mịt, cô vùng vẫy, bị sặc đến mức suýt ngừng thở nhưng chân vẫn không thể nào đứng vững.
Thấy có một cây gỗ, Nhã Lan liều mạng tóm lấy nó, cô mới có thể có điểm tựa, đứng lên. Nước hất vào mặt, một lúc lâu sau, cô mới nhìn thấy rõ được tất cả, đập vào mắt là nụ cười lạnh lùng thắng lợi của Lãnh Mạn Nguyên.
Anh ta đến bên cạnh mình từ lúc nào? Từ khuôn mặt xấu xa của anh nhìn xuống, cô mới phát hiện ra, "cây gỗ" kia lại kết nối với bả vai hoàn mỹ của Lãnh Mạn Nguyên, là cánh tay của anh ta!
Nhanh chóng buông tay ra, tay cô rời khỏi cánh tay rắn chắc của anh, từng cơn ớn lạnh thấm vào trong cơ thể, hai tay cô ôm lấy cơ thể, tìm kiếm một chút ấm áp.
Lãnh Mạn Nguyên thấy cánh tay cô buông ra mà lại lần nữa trầm mặt xuống, lại càng thêm u ám, cơn tức giận lại lần nữa trào lên. Quay người sang, anh cố sức không quan tâm đến vẻ đáng yêu của cô, cứng rắn ra lênh: "Kì lưng cho tôi!"
Nhã Lan không nói lời nào, cô đứng đấy, không nhúc nhích, lấy sự im lặng để chống đối.
"Kì lưng cho tôi!" Giọng nói lại cao lên một chút, ngữ điệu cũng nghiêm nghị, dường như là gào lên.
"Không."
Chỉ một chữ đơn giản, nước mùa thu vô cùng lạnh lẽo, cô lạnh đến run lẩy bẩy nhưng vẫn không chịu khuất phục như cũ.
"Cô nói lại lần nữa!" Trong mắt Lãnh Mạn Nguyên lóe lên ý muốn giết người, không biết bởi vì lạnh hay vì sợ hãi, người cô run lên một chút nhưng vẫn như cũ trả lời anh: "Không!"
Rào, bộp, soạt!
Đột nhiên tóc của cô bị Lãnh Mạn Nguyên nắm lấy, ngay sau đó bị đè xuống nước, cho dù cô có dãy dụa như thế nào, hai cánh tay kia vẫn không buông ra, vô số nước chảy vào tai và mũi của cô, cô muốn mở miệng kêu cứu, nước lập tức xông vào cổ họng cô, chặn lại khí quản.
A, phải chết sao? Ngay lúc cô không thể nào thở được, đầu đã choáng váng, muốn hít thở ngay lập tức, áp lực trên đầu bỗng nhẹ hẳn, cô bị anh kéo lên.
"Tôi... Sẽ... Không..." Nhã Lan muốn nói cho anh, cô sẽ không khuất phục anh nhưng cô chỉ có thể nói được vài câu mơ hồ, thứ gì đó chặn lại trong cổ họng cô, lại hóa thành một trận ho khan.
Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô cảm giác mình rời khỏi mặt nước, cơn lạnh lẽo ập tới, toàn thân không chịu nổi mà run lẩy bẩy. Một chiếc khăn mềm mại phủ lên người cô, cô tham lam co người lại, thu nhận sự ấm áp của khăn lông.
Cơ thể cô quá mệt mỏi, mi mắt rất nặng trĩu, đầu đã rất nặng nề, chỉ cảm thấy cả người đang được di chuyển nhưng không thể nghĩ thêm được gì nhiều nữa.
Lúc cô có thể nghĩ liền mạch cũng là lúc cô mở mắt ra, liền đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên. Cô? Nằm trong ngực Lãnh Mạn Nguyên!
"Buông tôi ra!" Cô thét lên, giọng nói lại khàn khàn không có sức.
"Ra ngoài, anh ra ngoài!" Cô kéo chăn đắp lên cơ thể mình, hét to với anh. Dường như thứ cô đang đối mặt là một con hổ có thể ăn thịt mình bất kỳ lúc nào, chứ không phải là người!
Đầu giường đột nhiên lún xuống, ngay sau đó chiếc chăn đắp trên người cô bị đoạt lấy, văng đi rất xa. Cơ thể run rẩy của cô lộ ra trong không khí, ửng đỏ vì lạnh.
"Vậy tốt quá , anh Mạn Nguyên." Lý Doanh Doanh như nhặt được báu vật, ngây thơ nhảy lên cười, giữ hình tượng đơn thuần của mình.
"Đi thôi." Ôm lấy Lý Doanh Doanh, vẫn không quên bóp ngực cô ta một cái.
"Anh thật là xấu." Lý Doanh Doanh cười duyên, hai người đi qua bên cạnh cô. Bả vai Lý Doanh Doanh đâm mạnh vào cánh tay cô: "A!" Tiếng kêu đau đớn nho nhỏ của cô khiến cho mắt cô ta ánh lên vẻ khiêu khích thắng lợi.
Lãnh Mạn Nguyên cởi áo khoác dài, nhào vào trong nước, thoải mái bơi lội, tư thế đẹp đẽ tựa như một con rồng bơi lội trong nước vậy. Lý Doanh Doanh đứng trên bờ vỗ tay khen hay, âm thanh nũng nịu nghe khó chịu vô cùng.
Trong tay cầm một mảnh giấy, đó là tờ giấy hôm qua thím Liễu đưa cho cô: "Tổng giám đốc vẫn rất quan tâm cô, có gặp khó khăn hay bị người khác bắt nạt, hãy tìm cậu ấy."
"A." Chỉ là một câu đơn giản như vậy, lúc thím Liễu quay lưng lại, liền ném tờ giấy cong lên thành một hình vòng cung rồi rơi vào thùng rác.
"Cô đừng giận dỗi tổng giám đốc nữa, cậu ấy vốn là một người kiêu ngạo như thế nào nhưng vẫn đưa số điện thoại cho cô, mục đích là muốn sống tốt với cô. Phụ nữ nên dựa vào đàn ông, như vậy mới có những ngày tháng tốt." Thím Liễu không ngừng khuyên bảo để làm dịu lại mẫu thuẫn giữa bọn họ. Một chữ Nhã Lan không nghe lọt tai, trong lòng không ngừng hô lên từng tiếng: "Không!"
Đến khuya, thím Liễu mới thu dọn thuốc đi ra ngoài. Cô nằm trên giường lăn trái lăn phải không ngủ được, tờ giấy trong thùng rác lại phản quang trong đêm, dường như là ngoắc tay với cô vậy. Cô che kín chăn lên, muốn mặc kệ nó, nhưng lại bị một sự bực bội không hiểu nguyên nhân khiến cho không thể ngủ yên được. Cho đến khi cô nhặt lên dãy số điện thoại kia, tâm trạng đang loạn lên của cô mới bình tĩnh trở lại, giống như tìm được bảo bối đã mất đi rất lâu vậy, cô yên lặng chìm vào trong giấc ngủ, ngay cả sự đau đớn của vết thương cũng không thể làm cô tỉnh lại được.
Cô không định gọi vào số điện thoại này, sống ở nhà họ Lãnh, mỗi một hành động của mọi người đối với cô, Lãnh Mạn Nguyên đều có thể nhìn thấy, vì sao lại muốn cô cầu xin mới giúp đỡ? Từ khi sinh ra cô còn chưa từng cúi đầu trước ai, lần này cũng không thể!
"Chao ôi, học bơi lội thật là khó, anh Mạn Nguyên, ôm em, ôi, thật là khủng khiếp!" Trong bể bơi vọng ra giọng nói cố sức phóng to lên của Lý Doanh Doanh. Chỉ là bể bơi sâu một mét rưỡi, Lý Doanh Doanh lại làm như rơi vào đại dương vậy, oang oang kêu lên, khiến cho toàn bộ nhà họ Lãnh đều là tiếng kêu gọi của cô ta.
Lãnh Mạn Nguyên ôm Lý Doanh Doanh lên bờ, hai người ôm nhau, ân ái như là người yêu vậy. Sự ngụy trang ngây thơ của Lý Doanh Doanh hoàn toàn biến mất, biến thành một người đàn bà chưa thỏa mãn dục vọng, ư a muốn tìm được sự an ủi của Lãnh Mạn Nguyên. Lãnh Mạn Nguyên khéo hiểu lòng người vuốt ve cô ta, hôn, thậm chí là kéo ra cái áo ngực không đủ che kia ra, toàn bộ bộ ngực của Lý Doanh Doanh đều trong tay anh xoa nắn. Tiếng rên rỉ đến từ người phụ nữ càng lúc càng bừa bãi, càng lúc càng lẳng lơ.
Sâu trong đáy mắt của Lãnh Mạn Nguyên cũng không hoàn toàn đặt trên người Lý Doanh Doanh mà phản chiếu hình bóng của Nhã Lan, sự bình tĩnh của cô khơi dậy sự giận giữ khó hiểu nơi anh, lực tay tăng lên, Lý Doanh Doanh duyên dáng kêu lên mấy tiếng, không quên ỏn ẻn nhắc nhở anh không nên gấp gáp.
Nhắm mắt lại, Nhã Lan quyết định nhắm mắt làm như không biết, quay người đi vào trong, tấm giấy nhỏ kia lại lần nữa vút lên thành một đường cong rơi vào trong thùng rác.
"Đi ra!" Lãnh Mạn Nguyên đẩy Lý Doanh Doanh đang dán vào trong ngực ra, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Nhã Lan, vô cùng không vui.
"A... Anh Mạn Nguyên, tiếp tục đi!"
Lý Doanh Doanh làm nũng, giọng điệu vội vàng van xin khó nghe vô cùng, khiến cho Nhã Lan bước nhanh hơn.
"Cô, đến đây!" Phía sau, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên vang lên. Sâu trong mắt anh là một màu đỏ nhàn nhạt, đó là điềm báo của một cơn giận.
Hiện trường diễn AV của bọn họ thì liên quan gì đến mình, Nhã Lan tiếp tục đi, căn bản không hề nghĩ tới người Lãnh Mạn Nguyên gọi lại chính là mình.
"Quắc Nhã Lan, cô bị điếc à?"
Thì ra là đang gọi cô! Nhã Lan không muốn mà vẫn phải dừng lại, đưa cái lưng nhỏ bé về phía bọn họ.
"Lại đây, kì lưng cho tôi."
Lãnh Mạn Nguyên độc tài muốn sai khiến cô, trên mặt không có nhiều cảm xúc, không nhìn ra vui buồn,
"Anh Mạn Nguyên, để em." Lý Doanh Doanh nhận lấy khăn mặt trong tay anh, cánh tay nhỏ đã vươn về phía lưng, bộ ngực dính lên eo của anh.
"Cút đi!" Không thèm giữ thể diện mà hất cánh tay đáng ghét kia ra, biểu lộ sự vô cùng ghét bỏ đối với cô ta, khiến cho Lý Doanh Doanh khóc hu hu bỏ đi.
Cũng quá yếu đuối rồi, chỉ thế thôi cũng khóc, nếu như dùng những cách mà bọn họ bắt nạt cô để bắt nạt Lý Doanh Doanh, vậy thì cô ta nhất định phải kêu tên cha mẹ cô ta lên rồi? Nhã Lan khinh miệt liếc nhìn bóng lưng của Lý Doanh Doanh, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Lại đây!" Lãnh Mạn Nguyên không nhịn được nữa. Vừa nãy liếc mắt đưa tình với Lý Doanh Doanh nhưng anh lại không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của cô. Tờ giấy vứt vào thùng rác kia, chính là tờ giấy số điện thoại anh viết cho cô. Thì ra, cô căn bản không muốn dựa dẫm vào anh! Hành động ấy làm anh nổi nóng, cả khuôn mặt trầm xuống vô cùng đáng sợ!
Nhã Lan quay người lại, đôi mắt đẹp đẽ mù sương nhìn anh chăm chú, trên mặt mang nụ cười lạnh quen thuộc, tựa như đang cười sự tàn bạo của anh.
Cô ngạo nghễ đi gần tới, tư thế khoan thai, nụ cười trên mặt càng đậm hơn nhưng mắt lại không hề cười. Gương mặt thuần khiết trắng nõn nà như một đóa hoa Tuyết Liên ngão nghễ giữa núi tuyết, kiều diễm tuyệt mỹ nhưng không xinh đẹp. Ánh mắt của cô lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến người khác phải lùi bước, cô đẹp như vậy, vẻ đẹp này như cách một màn sương không thể nhìn rõ, cho dù đứng ở ngay trước mắt, lại như cách xa ngàn cây số.
"Xin lỗi, tôi không phải người hầu."
Thản nhiên trả lời một câu như vậy, cứ như là bình luận về thời tiết hôm nay, lời nói của cô bình tĩnh như vậy nhưng lại rất hùng hồn. Lúc nói những lời này, Lãnh Mạn Nguyên căn bản không thể hiểu được tâm trạng của cô, ngược lại cảm nhận được sự xa lánh.
Bao nhiêu người phụ nữ, mong anh đừng bỏ rơi họ, lại càng nhiều người phụ nữ vắt óc để bò được lên giường anh, chỉ duy nhất có cô, nhìn thấy anh như nhìn thấy ma quỷ, chỉ muốn mau chóng tránh xa.
Loại cảm giác thất bại này khiến anh vô cùng khó chịu nhưng lại chẳng thể biểu lộ ra.
"Làm con dâu nhà họ Lãnh, hầu hạ chồng là công việc của cô." Lãnh Mạn Nguyên trượt dần vào trong nước, đưa lưng về phía cô, làm như đương nhiên mà nói: "Đi xuống!" Anh ra lệnh cho cô.
Nhã Lan đứng bên cạnh bể bơi, nhìn làn nước trong trẻo dưới sự xúc động của Lãnh Mạn Nguyên mà tràn lên vài gợn sóng, phản chiếu ánh nắng chói mắt, khiến cho cô vô cùng choáng váng. Cô đứng thẳng lưng, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói rõ với anh: "Chúng ta không hợp, ly hôn đi, như vậy... A..."
Lời còn chưa nói hết, chân đã bị người ta kéo một phát cô cứ như vậy mà ngã thẳng xuống nước. Vùng vẫy mấy lần, uống mấy ngụm nước, cô không biết bơi vất vả lắm mới đứng vững được. Trong mũi đều là nước, khiến cô sặc đến chảy nước mắt ra. Mái tóc rối bời xõa trên vai, còn dính cả lên mặt, vô cùng thảm hại.
Lãnh Mạn Nguyên vui sướng cười lên ha ha, anh vô cùng hài lòng với sự hỗn loạn mà mình tạo ra . Nhã Lan yên lặng bước chân đi tới thành bể bơi, bởi vì sức nâng của nước quá lớn, tay cô lại không có chỗ để vịn vào, mất thăng bằng, cô lại lần nữa ngã vào trong nước.
Nước ở khắp mọi nơi,Nhã Lan cảm thấy trước mắt thật mờ mịt, cô vùng vẫy, bị sặc đến mức suýt ngừng thở nhưng chân vẫn không thể nào đứng vững.
Thấy có một cây gỗ, Nhã Lan liều mạng tóm lấy nó, cô mới có thể có điểm tựa, đứng lên. Nước hất vào mặt, một lúc lâu sau, cô mới nhìn thấy rõ được tất cả, đập vào mắt là nụ cười lạnh lùng thắng lợi của Lãnh Mạn Nguyên.
Anh ta đến bên cạnh mình từ lúc nào? Từ khuôn mặt xấu xa của anh nhìn xuống, cô mới phát hiện ra, "cây gỗ" kia lại kết nối với bả vai hoàn mỹ của Lãnh Mạn Nguyên, là cánh tay của anh ta!
Nhanh chóng buông tay ra, tay cô rời khỏi cánh tay rắn chắc của anh, từng cơn ớn lạnh thấm vào trong cơ thể, hai tay cô ôm lấy cơ thể, tìm kiếm một chút ấm áp.
Lãnh Mạn Nguyên thấy cánh tay cô buông ra mà lại lần nữa trầm mặt xuống, lại càng thêm u ám, cơn tức giận lại lần nữa trào lên. Quay người sang, anh cố sức không quan tâm đến vẻ đáng yêu của cô, cứng rắn ra lênh: "Kì lưng cho tôi!"
Nhã Lan không nói lời nào, cô đứng đấy, không nhúc nhích, lấy sự im lặng để chống đối.
"Kì lưng cho tôi!" Giọng nói lại cao lên một chút, ngữ điệu cũng nghiêm nghị, dường như là gào lên.
"Không."
Chỉ một chữ đơn giản, nước mùa thu vô cùng lạnh lẽo, cô lạnh đến run lẩy bẩy nhưng vẫn không chịu khuất phục như cũ.
"Cô nói lại lần nữa!" Trong mắt Lãnh Mạn Nguyên lóe lên ý muốn giết người, không biết bởi vì lạnh hay vì sợ hãi, người cô run lên một chút nhưng vẫn như cũ trả lời anh: "Không!"
Rào, bộp, soạt!
Đột nhiên tóc của cô bị Lãnh Mạn Nguyên nắm lấy, ngay sau đó bị đè xuống nước, cho dù cô có dãy dụa như thế nào, hai cánh tay kia vẫn không buông ra, vô số nước chảy vào tai và mũi của cô, cô muốn mở miệng kêu cứu, nước lập tức xông vào cổ họng cô, chặn lại khí quản.
A, phải chết sao? Ngay lúc cô không thể nào thở được, đầu đã choáng váng, muốn hít thở ngay lập tức, áp lực trên đầu bỗng nhẹ hẳn, cô bị anh kéo lên.
"Tôi... Sẽ... Không..." Nhã Lan muốn nói cho anh, cô sẽ không khuất phục anh nhưng cô chỉ có thể nói được vài câu mơ hồ, thứ gì đó chặn lại trong cổ họng cô, lại hóa thành một trận ho khan.
Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô cảm giác mình rời khỏi mặt nước, cơn lạnh lẽo ập tới, toàn thân không chịu nổi mà run lẩy bẩy. Một chiếc khăn mềm mại phủ lên người cô, cô tham lam co người lại, thu nhận sự ấm áp của khăn lông.
Cơ thể cô quá mệt mỏi, mi mắt rất nặng trĩu, đầu đã rất nặng nề, chỉ cảm thấy cả người đang được di chuyển nhưng không thể nghĩ thêm được gì nhiều nữa.
Lúc cô có thể nghĩ liền mạch cũng là lúc cô mở mắt ra, liền đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên. Cô? Nằm trong ngực Lãnh Mạn Nguyên!
"Buông tôi ra!" Cô thét lên, giọng nói lại khàn khàn không có sức.
"Ra ngoài, anh ra ngoài!" Cô kéo chăn đắp lên cơ thể mình, hét to với anh. Dường như thứ cô đang đối mặt là một con hổ có thể ăn thịt mình bất kỳ lúc nào, chứ không phải là người!
Đầu giường đột nhiên lún xuống, ngay sau đó chiếc chăn đắp trên người cô bị đoạt lấy, văng đi rất xa. Cơ thể run rẩy của cô lộ ra trong không khí, ửng đỏ vì lạnh.