Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63 LUÔN LUÔN KHÔNG NGHE LỜI NHƯ VẬY
CHƯƠNG 63: LUÔN LUÔN KHÔNG NGHE LỜI NHƯ VẬY
"Ừm." Nhã Lan mỉm cười với cô gái giúp việc, đợi khi cô gái giúp việc đi rồi mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Bãi cát này thật đẹp, rộng lớn mà yên tĩnh. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài người dân trong vùng đi qua cũng không có mấy du khách. Vào buổi trưa, có lẽ họ cũng đã về nhà nghỉ ngơi, cả bãi biển rộng lớn vắng lặng tới mức chỉ còn nghe thấy được âm thanh sóng vỗ vào bờ cát.
Những hạt cát li ti tinh nghịch len lỏi qua kẽ chân, khiến lòng bàn chân cô có chút ngưa ngứa. Trên cát vẫn còn dấu vết của nước, lành lạnh đất thấm qua bàn chân cô. Gian nan bước đi trong cát, cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên đã kết thúc màn lướt sóng, anh dùng một cái khăn lông trắng muốt quấn quanh người, đang nhàn nhã ngồi dưới cây dù lớn cạnh bờ biển, trong tay cầm một ly rượu đỏ.
Thấy cô đến gần, anh ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô qua đó.
Cúi đầu, Nhã Lan đi về phía đối diện ghế ngồi trên bãi cát của Lãnh Mạn Nguyên.
"Trên người tôi có gai sao?" Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên hỏi.
"Hả? Không có..." Nhã Lan không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy.
"Vậy còn không mau qua đây ngồi." Vỗ vỗ phần trống trên chiếc ghế, anh muốn cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhã Lan vẫn cố chấp, muốn ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh anh, Lãnh Mạn Nguyên gật đầu một cái, sau lưng có hai người đàn ông cường tráng tiến lại, khiêng chiếc ghế mà cô muốn ngồi đi mất.
"Luôn luôn không nghe lời như vậy sao?" Nhấp một ngụm rượu đỏ, Lãnh Mạn Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hết sức không vui.
Nhã Lan đứng tại chỗ, tính tình bướng bỉnh trong cô lại nổi lên.
"Thôi nào, ngoan, ánh nắng gắt như vậy sẽ làm da cô đen đi đó." Lãnh Mạn Nguyên ngược lại không nổi giận, giọng nói mang theo chút cưng chiều, anh lần nữa vỗ vỗ chỗ trống bên người, ra hiệu cô ngồi xuống .
Lời nói của anh mang theo ma lực vậy, Nhã Lan liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ừm." Anh đưa qua một ly rượu, bên trong cũng là loại rượu đỏ như trong ly của anh.
Lắc đầu, Nhã Lan nhớ tới chai rượu đỏ cô uống hết tối hôm qua kia, mùi vị nó đắng ngắt, thật sự không dễ uống chút nào.
"Ăn sáng chưa?" Hôm nay anh dường như đặc biệt quan tâm tới cô.
Ấm áp trong lòng cô trào lên. Có lẽ bởi vì từ xưa đến nay rất ít người quan tâm tới cô đi, gật nhẹ đầu, cô tự thuyết phục bản thân mình như vậy.
Thân thể thon dài nằm xuống, ly không rời tay, môi không rời ly, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Nhã Lan, anh chăm chú quan sát cô.
Bất an sờ giơ tay sờ lên mặt, Nhã Lan bị anh nhìn đến vô cùng không thoải mái.
"Đừng nhúc nhích!"
Bàn tay Nhã Lan ngừng ở cổ, môi mọng mím thành đường vòng cung duyên dáng, cô nhìn anh khó hiểu.
Đưa tay gạt nhẹ lọn tóc rơi trên gò má cô, Lãnh Mạn Nguyên thuận thế sờ lên khuôn mặt cô. Làn da tinh tế mịn màng thoáng có chút lạnh lẽo, Lãnh Mạn Nguyên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giống như đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt đẹp.
"Cô đẹp lắm!" Lãnh Mạn Nguyên dứt lời, in xuống một nụ hôn trên môi cô.
"Đừng... Có người..." Nhã Lan mất thăng bằng ngã vào trong ghế, cô bất an nhìn quanh. Mấy người vệ sĩ đứng cách đó không xa tự giác quay mặt ra phía ngoài, đứng không nhúc nhích chăm chú quan sát tình hình chung quanh.
Lãnh Mạn Nguyên nhổm người dậy, cúi đầu nhìn cô, hai tay chống trên thành ghế, gương mặt tuấn tú kề sát phía trên, chỉ cần hơi cúi đầu một chút liền có thể chạm xuống mặt cô. Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, giống như muốn khắc sâu dung mạo cô vào lòng."Cô rất đẹp." Anh lại nhấp một ngụm rượu, đang lúc Nhã Lan còn chưa hiểu ra sao, lại lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôi, đầu lưỡi bén nhạy mở ra hàm răng trắng như tuyết của cô, một ngụm rượu trôi xuống cổ của cô.
"Khụ khụ khụ..." Nhã Lan ho khan dữ dội, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Uống rượu tốt cho việc chữa khỏi chứng đau đầu sau khi say, đã uống khá nhiều phải không?" Lãnh Mạn Nguyên lại nằm xuống ghế.
Anh đã biết? Khuôn mặt Nhã Lan càng đỏ hơn, cảm giác nóng ran từ đầu tới gót chân. Có điều, nói ra cũng thật lạ, ban nãy cô còn hơi khó chịu một chút, sau trận ho khan vừa rồi lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
"Ừm." Nhã Lan mỉm cười với cô gái giúp việc, đợi khi cô gái giúp việc đi rồi mới bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
Bãi cát này thật đẹp, rộng lớn mà yên tĩnh. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài người dân trong vùng đi qua cũng không có mấy du khách. Vào buổi trưa, có lẽ họ cũng đã về nhà nghỉ ngơi, cả bãi biển rộng lớn vắng lặng tới mức chỉ còn nghe thấy được âm thanh sóng vỗ vào bờ cát.
Những hạt cát li ti tinh nghịch len lỏi qua kẽ chân, khiến lòng bàn chân cô có chút ngưa ngứa. Trên cát vẫn còn dấu vết của nước, lành lạnh đất thấm qua bàn chân cô. Gian nan bước đi trong cát, cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên đã kết thúc màn lướt sóng, anh dùng một cái khăn lông trắng muốt quấn quanh người, đang nhàn nhã ngồi dưới cây dù lớn cạnh bờ biển, trong tay cầm một ly rượu đỏ.
Thấy cô đến gần, anh ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cô qua đó.
Cúi đầu, Nhã Lan đi về phía đối diện ghế ngồi trên bãi cát của Lãnh Mạn Nguyên.
"Trên người tôi có gai sao?" Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên hỏi.
"Hả? Không có..." Nhã Lan không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy.
"Vậy còn không mau qua đây ngồi." Vỗ vỗ phần trống trên chiếc ghế, anh muốn cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhã Lan vẫn cố chấp, muốn ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh anh, Lãnh Mạn Nguyên gật đầu một cái, sau lưng có hai người đàn ông cường tráng tiến lại, khiêng chiếc ghế mà cô muốn ngồi đi mất.
"Luôn luôn không nghe lời như vậy sao?" Nhấp một ngụm rượu đỏ, Lãnh Mạn Nguyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hết sức không vui.
Nhã Lan đứng tại chỗ, tính tình bướng bỉnh trong cô lại nổi lên.
"Thôi nào, ngoan, ánh nắng gắt như vậy sẽ làm da cô đen đi đó." Lãnh Mạn Nguyên ngược lại không nổi giận, giọng nói mang theo chút cưng chiều, anh lần nữa vỗ vỗ chỗ trống bên người, ra hiệu cô ngồi xuống .
Lời nói của anh mang theo ma lực vậy, Nhã Lan liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ừm." Anh đưa qua một ly rượu, bên trong cũng là loại rượu đỏ như trong ly của anh.
Lắc đầu, Nhã Lan nhớ tới chai rượu đỏ cô uống hết tối hôm qua kia, mùi vị nó đắng ngắt, thật sự không dễ uống chút nào.
"Ăn sáng chưa?" Hôm nay anh dường như đặc biệt quan tâm tới cô.
Ấm áp trong lòng cô trào lên. Có lẽ bởi vì từ xưa đến nay rất ít người quan tâm tới cô đi, gật nhẹ đầu, cô tự thuyết phục bản thân mình như vậy.
Thân thể thon dài nằm xuống, ly không rời tay, môi không rời ly, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Nhã Lan, anh chăm chú quan sát cô.
Bất an sờ giơ tay sờ lên mặt, Nhã Lan bị anh nhìn đến vô cùng không thoải mái.
"Đừng nhúc nhích!"
Bàn tay Nhã Lan ngừng ở cổ, môi mọng mím thành đường vòng cung duyên dáng, cô nhìn anh khó hiểu.
Đưa tay gạt nhẹ lọn tóc rơi trên gò má cô, Lãnh Mạn Nguyên thuận thế sờ lên khuôn mặt cô. Làn da tinh tế mịn màng thoáng có chút lạnh lẽo, Lãnh Mạn Nguyên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, giống như đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt đẹp.
"Cô đẹp lắm!" Lãnh Mạn Nguyên dứt lời, in xuống một nụ hôn trên môi cô.
"Đừng... Có người..." Nhã Lan mất thăng bằng ngã vào trong ghế, cô bất an nhìn quanh. Mấy người vệ sĩ đứng cách đó không xa tự giác quay mặt ra phía ngoài, đứng không nhúc nhích chăm chú quan sát tình hình chung quanh.
Lãnh Mạn Nguyên nhổm người dậy, cúi đầu nhìn cô, hai tay chống trên thành ghế, gương mặt tuấn tú kề sát phía trên, chỉ cần hơi cúi đầu một chút liền có thể chạm xuống mặt cô. Anh yên lặng nhìn cô chăm chú, giống như muốn khắc sâu dung mạo cô vào lòng."Cô rất đẹp." Anh lại nhấp một ngụm rượu, đang lúc Nhã Lan còn chưa hiểu ra sao, lại lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôi, đầu lưỡi bén nhạy mở ra hàm răng trắng như tuyết của cô, một ngụm rượu trôi xuống cổ của cô.
"Khụ khụ khụ..." Nhã Lan ho khan dữ dội, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Uống rượu tốt cho việc chữa khỏi chứng đau đầu sau khi say, đã uống khá nhiều phải không?" Lãnh Mạn Nguyên lại nằm xuống ghế.
Anh đã biết? Khuôn mặt Nhã Lan càng đỏ hơn, cảm giác nóng ran từ đầu tới gót chân. Có điều, nói ra cũng thật lạ, ban nãy cô còn hơi khó chịu một chút, sau trận ho khan vừa rồi lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Bình luận facebook