Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 QUẢ NHIÊN KHÔNG TỒI
CHƯƠNG 54: QUẢ NHIÊN KHÔNG TỒI
“Anh không định làm thật đấy chứ…” Mặt cô bắt đâu đỏ lên, tuần trăng mật, đúng là một chủ đề đáng xấu hổ, chuyện nực cười.
“Đương nhiên.” Anh dùng hai tay đập vào nhau phát ra tiếng động đầy sự gợi tình, Lãnh Mạn Nguyên đương nhiên là cảm thấy bình thường.
Nói xong câu nói đó, trong mắt anh mang đầy sự mỉa mai.
“Ô, không, tôi không thể.” Cô từ đầu đến cuối mà không thể nào vượt qua được cảnh giới đó, tuần trăng mật tượng trưng cho cái gì, cô đương nhiên rất rõ. Xuất phát từ bản năng, cô một lòng cự tuyệt.
Lãnh Mạn Nguyên kho lắm mới lấy lại được vẻ mặt bình thượng thi bỗng nhiên lại gương mặt lại lạnh trờ lại, tay anh nhanh chóng nắm lấy tay văn của cánh cửa, lạnh lùng nói: “ nếu như cô cảm thấy có thể từ bỏ tính mạng của Thành Kiên Vỹ thì cô cứ từ chối đi.”
Trong sự truy vân của cả một lượng phóng viên lớn, Nhã Lan đã đi theo chuyến du lịch tuần trăng mật của Lánh Lãnh Mạn Nguyên đưa ra. Khi chiếc bánh xe gam màu trắng được lái đi xa, ánh sáng lập loè của những chiêc đèn huỳnh quang mới bắt đầu dần dần mất đi. Tất cả quay trở với sự bình yên vốn có của nó, Nhã Lan coi như cũng có thời gian để làm rõ tất cả, bản thân minh đang ở trên một con tàu du kịch trên biển lớn vô cùng rộng rãi.
Toàn thân con tầu khoác lên mình một màu trắng tinh khiết và sáng bóng, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời làm toát lên cái khí chất quý tộc. Các căn phòng trên tầu được thiết kế không kém gì các khách sạn 5 sao, diện tĩch lớn đế nỗi cũng khiến ai phải ngạc nhiên.
Ngoài những số ít nhân viên trong tổ máy và nhân viên phụ trách các món ăn trên tàu ra thì trên tầu dường như không còn ai, hiện tại bây giờ, cả con tầu, đều đang vì họ mà phục vụ.
Nhã Lan cảm thấy không yên ngồi lại trong căn phòng rộng rãi khiến người ta phải sợ, trơng này còn lưu giữ quá nhiều mùi vị của những người đàn ông, trong những chiếc tủ đựng đầy những bộ quần áo của những nhân viên bếp kia nhắc nhờ cô, đây là căn phòng rảnh riêng cho Lánh Lãnh Mạn Nguyên. Đồng nghĩa với, anh ta sẽ ngủ tại đây vào tối nay.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy bất an không yên.
Lãnh Mạn Nguyên không biết đã đi đâu, anh ấy không để cho những giây thần kinh căng như dây đàn của Nhã Lan được nghỉ ngơi. Cô nhớ ra rằng khi cô đến đây, cô có đi qua một căn phòng nhỏ, trong căn phòng đó có một người, cô nhìn thấy một đầu bếp.
Rảnh thì cũng có rảnh, thà rằng đi ngắm nghía một chút. Nhã Lan đứng dậy, tiến ra phía ngoài. Ngoài phía căn phòng quả nhiên có một phòng khách, hơn nữa cô dự vào những ký ức tìm lạ ra được căn phòng bếp nhỏ đó một cách rất chính xác. Tất cả các dụng cụ trong bếp nồi, bát, đĩa đều đầy đủ cả, rất rõ rang là vừa được dọn dẹp, bên trong không một lớp bụi.
Cô xoa xoa bụng, buổi sáng chô chỉ ăn có chút bánh mỳ, đến giờ phút này bụng cô bắt đầu cất lên tiếng hát vườn không nhà trống.
Có thứ gì để ăn không? Mở cánh cửa tủ lạnh, thành công tìm được mấy gói mỳ gói, Nhã Lan cũng không ngờ tới, người giống như Lãnh Mạn Nguyên có tiền mà mua những thứ đồ rẻ tiền như thế này.
Phía bên trong của mấy gói mỳ có để một ít cà phê đậu, Nhã Lan tiện tay lấy chúng ra cùng một lúc.
Để có thể kiếm tiền đóng học phí cũng như sinh hoạt phí hằng ngày, cô đã phỉa kiêm làm không biết bao nhiêu công việc, mỗi ngày cô đều quay trờ về nhà rất muộn, còn phải ôn bài, chình vì nhờ vào mì gói và cà phê mà cô trụ được đến hôm nay.
Đeo trên minh một chiếc khăn, Nhã Lan sau một hồi bận rộn, mui thơm của mỳ bốc lên từ chiếc nồi mà cô đang nấu, cùng với mùi thơm của hương vị cà phê. Cô đặc biệt cho thêm vào bát mỳ một gói gia vị rau củ màu xanh, còn cho thêm gói một ít tương cà, một bát bì đủ màu sắc và vị được đặt lên bàn.
Tìm lấy một chiếc cốc, cô liền xuc lấy một ít bột cà phê mới xay, thêm chút sữa, đường vậy là một ly cà phê vị sữa thơm nồng đã được pha xong.
“Đúng vậy, thật là thơm.” Cơ thể Nhã Lan đột nhiên cảm thấy chật hơn, cộ bị một người ôm từ phía sau. Âm thanh quen thuộc, hương thơm quen thuộc đó còn là ai khác ngoài Lãnh Mạn Nguyên!
Anh ta vào đây từ lúc nào vậy?
Nhã Lan căng thẳng đến nỗi đánh rơi chiếc cốc, vừa may đúng lúc Lãnh Mạn Nguyên đưa tay ra đỡ, uống thử một hớp, “quả nhiên không tồi.” Anh thật sự tán dương cho cốc cà phê này.
“Anh không định làm thật đấy chứ…” Mặt cô bắt đâu đỏ lên, tuần trăng mật, đúng là một chủ đề đáng xấu hổ, chuyện nực cười.
“Đương nhiên.” Anh dùng hai tay đập vào nhau phát ra tiếng động đầy sự gợi tình, Lãnh Mạn Nguyên đương nhiên là cảm thấy bình thường.
Nói xong câu nói đó, trong mắt anh mang đầy sự mỉa mai.
“Ô, không, tôi không thể.” Cô từ đầu đến cuối mà không thể nào vượt qua được cảnh giới đó, tuần trăng mật tượng trưng cho cái gì, cô đương nhiên rất rõ. Xuất phát từ bản năng, cô một lòng cự tuyệt.
Lãnh Mạn Nguyên kho lắm mới lấy lại được vẻ mặt bình thượng thi bỗng nhiên lại gương mặt lại lạnh trờ lại, tay anh nhanh chóng nắm lấy tay văn của cánh cửa, lạnh lùng nói: “ nếu như cô cảm thấy có thể từ bỏ tính mạng của Thành Kiên Vỹ thì cô cứ từ chối đi.”
Trong sự truy vân của cả một lượng phóng viên lớn, Nhã Lan đã đi theo chuyến du lịch tuần trăng mật của Lánh Lãnh Mạn Nguyên đưa ra. Khi chiếc bánh xe gam màu trắng được lái đi xa, ánh sáng lập loè của những chiêc đèn huỳnh quang mới bắt đầu dần dần mất đi. Tất cả quay trở với sự bình yên vốn có của nó, Nhã Lan coi như cũng có thời gian để làm rõ tất cả, bản thân minh đang ở trên một con tàu du kịch trên biển lớn vô cùng rộng rãi.
Toàn thân con tầu khoác lên mình một màu trắng tinh khiết và sáng bóng, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời làm toát lên cái khí chất quý tộc. Các căn phòng trên tầu được thiết kế không kém gì các khách sạn 5 sao, diện tĩch lớn đế nỗi cũng khiến ai phải ngạc nhiên.
Ngoài những số ít nhân viên trong tổ máy và nhân viên phụ trách các món ăn trên tàu ra thì trên tầu dường như không còn ai, hiện tại bây giờ, cả con tầu, đều đang vì họ mà phục vụ.
Nhã Lan cảm thấy không yên ngồi lại trong căn phòng rộng rãi khiến người ta phải sợ, trơng này còn lưu giữ quá nhiều mùi vị của những người đàn ông, trong những chiếc tủ đựng đầy những bộ quần áo của những nhân viên bếp kia nhắc nhờ cô, đây là căn phòng rảnh riêng cho Lánh Lãnh Mạn Nguyên. Đồng nghĩa với, anh ta sẽ ngủ tại đây vào tối nay.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy bất an không yên.
Lãnh Mạn Nguyên không biết đã đi đâu, anh ấy không để cho những giây thần kinh căng như dây đàn của Nhã Lan được nghỉ ngơi. Cô nhớ ra rằng khi cô đến đây, cô có đi qua một căn phòng nhỏ, trong căn phòng đó có một người, cô nhìn thấy một đầu bếp.
Rảnh thì cũng có rảnh, thà rằng đi ngắm nghía một chút. Nhã Lan đứng dậy, tiến ra phía ngoài. Ngoài phía căn phòng quả nhiên có một phòng khách, hơn nữa cô dự vào những ký ức tìm lạ ra được căn phòng bếp nhỏ đó một cách rất chính xác. Tất cả các dụng cụ trong bếp nồi, bát, đĩa đều đầy đủ cả, rất rõ rang là vừa được dọn dẹp, bên trong không một lớp bụi.
Cô xoa xoa bụng, buổi sáng chô chỉ ăn có chút bánh mỳ, đến giờ phút này bụng cô bắt đầu cất lên tiếng hát vườn không nhà trống.
Có thứ gì để ăn không? Mở cánh cửa tủ lạnh, thành công tìm được mấy gói mỳ gói, Nhã Lan cũng không ngờ tới, người giống như Lãnh Mạn Nguyên có tiền mà mua những thứ đồ rẻ tiền như thế này.
Phía bên trong của mấy gói mỳ có để một ít cà phê đậu, Nhã Lan tiện tay lấy chúng ra cùng một lúc.
Để có thể kiếm tiền đóng học phí cũng như sinh hoạt phí hằng ngày, cô đã phỉa kiêm làm không biết bao nhiêu công việc, mỗi ngày cô đều quay trờ về nhà rất muộn, còn phải ôn bài, chình vì nhờ vào mì gói và cà phê mà cô trụ được đến hôm nay.
Đeo trên minh một chiếc khăn, Nhã Lan sau một hồi bận rộn, mui thơm của mỳ bốc lên từ chiếc nồi mà cô đang nấu, cùng với mùi thơm của hương vị cà phê. Cô đặc biệt cho thêm vào bát mỳ một gói gia vị rau củ màu xanh, còn cho thêm gói một ít tương cà, một bát bì đủ màu sắc và vị được đặt lên bàn.
Tìm lấy một chiếc cốc, cô liền xuc lấy một ít bột cà phê mới xay, thêm chút sữa, đường vậy là một ly cà phê vị sữa thơm nồng đã được pha xong.
“Đúng vậy, thật là thơm.” Cơ thể Nhã Lan đột nhiên cảm thấy chật hơn, cộ bị một người ôm từ phía sau. Âm thanh quen thuộc, hương thơm quen thuộc đó còn là ai khác ngoài Lãnh Mạn Nguyên!
Anh ta vào đây từ lúc nào vậy?
Nhã Lan căng thẳng đến nỗi đánh rơi chiếc cốc, vừa may đúng lúc Lãnh Mạn Nguyên đưa tay ra đỡ, uống thử một hớp, “quả nhiên không tồi.” Anh thật sự tán dương cho cốc cà phê này.
Bình luận facebook