Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43 BOXBOY
CHƯƠNG 43: BOXBOY
Một hồi chuông kéo dài, cuối cùng thì cũng có người nhấc máy, Trương Thanh An lên tiếng: “A lô, phóng viên Lý à? hiện nay tôi đang có ảnh người vợ mới cưới của Lãnh Mạn Nguyên hẹn hò với người đàn ông khác, anh có hứng thú không? Ồ, vậy tốt, tối chúng ta gặp nhau nhé, đúng rồi, anh định báo đáp tôi thế nào đấy? Lên trang bìa như lần trước? vậy thì còn tạm được! tôi biết hợp tác với anh rất vui vẻ mà, được rồi, tối gặp nhé!”
Cúp máy xong, trên mặt Trương Thanh An hiện rõ nụ cười đắc ý, cô tay miệng vừa thổi năm đầu ngón tay sơn nhũ đỏ lòm vừa suy nghĩ gì đó, rồi nhanh chóng chiếc xe được lái đi.
Sau khi tạm biệt Thành Kiên Vỹ, Nhã Lan đi tới căn phòng nhỏ mà cô cùng với Uyển Nhân thuê. Diện tích căn phòng không lớn, trong phòng có vài thứ đồ nội thất đã cũ, một chiếc giường mà nằm lên cũng kêu cót két, cô và Uyển Nhân cùng ngủ trên chiếc giường đó và cũng thường cùng nằm nói về chuyện tương lai.
Vào kì nghỉ, Uyển Nhân tìm được công việc gia sư toàn thời gian vì thế cũng không về nhà với bố mẹ. Vốn định nói tin tốt lành với cô bạn thân, thế nhưng vẫn còn sớm Uyển Nhân chưa tan làm. Uyển Nhân sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ cô chỉ có thể lo cho cô tiền học phí, còn mọi sinh hoạt phí thì cô đều phải tự lo liệu cho bản thân.
Thực ra Nhã Lan rất ghen tỵ với Uyển Nhân, cô có ba mẹ và một người anh trai luôn yêu thương cô, cô có một gia đình trọn vẹn. Những điều này là những thứ mà Nhã Lan khát khao nhất.
Tới khi nào cô mới có một mái ấm hạnh phúc của riêng mình? Nhã Lan nằm xuống giường, chiếc ga giường mỏng tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của nước xả xà phòng, đó là mùi của sự sạch sẽ. Nhã Lan ngửi cái mùi hương này, hai mắt cô lim dim lại.
“Linh Linh, đây chính là nhà mới của chúng ta.” Cô bé Nhã Lan nhỏ nhỏ đen đen xấu hổi đứng sau phía mẹ, đi vào một căn biệt thự không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với cái nhà lụp xụp của cô trước đây.
Căn biệt thự với nhiều tấm thủy tinh trong giúp cho ánh sáng tự nhiên truyền vào khắp căn nhà. Mỗi thứ đồ gia dụng trong nhà đều sáng bóng, nhìn rất sang trọng. Trong phòng mọi thứ được bày biện đẹp mắt, Nhã Lan chỉ nhìn thấy những thứ này trong các cửa hàng gia dụng khi mà mẹ cô đi làm công việc vệ sinh cho bọn họ. Mỗi lần cô nhìn thấy một mảnh giấy dán trên sản phẩm, ngày đó cô vừa mới nhận biết chữ số, cô cẩn thận đếm, cô thấy nhiều số 0 quá, mà đó mới chỉ là một bộ sô pha thôi.
Sau này mẹ cô mới nói cho cô biết, những chữ số đó là giá sản phẩn, bộ sô pha đó trị giá cả gần hai trăm triệu. Hai trăm triệu là một con số thế nào? Nhã Lan khi còn nhỏ cũng không rõ, có điều, cô đã thử đếm tiền rất nhiều lần nhưng chưa lần nào được đếm tới tiền triệu.
Chiếc bàn phía trước có đặt một cái ti vi cỡ lớn! Nó phải cao bằng cả người cô, kể cả là dang hai cánh tay ra chưa chắc cô đã có thể ôm được nó. Hình ảnh được chiếu lên rất rõ nét, những người trong ti vi đó chân thực tới mức như thể họ sắp bước ra ngoài với cô vậy. Ánh sáng đỏ vàng chạy khắp trước mặt cô. Trong nhà cô cũng có một cái ti vi, màn hình chẳng to hơn mặt cô là lấy, là loại đen trắng, màn hình lúc nào cũng mờ như thể cách một tấm vải vậy.
Căn nhà này rộng quá! Nhã Lan nghĩ, căn phòng của cô và mẹ cô chỉ để được một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ti vi là đã chật ních rồi, hàng ngày cô và mẹ cô ăn cơm đều phải ngồi trên đầu giường, những cuốn sách yêu thích của cô cũng chỉ có thể đặt ở đuôi giường, lâu ngày không được ánh sáng chiếu mà chúng mốc cả lên.
Thứ mốc lên không chỉ có sách, họ sống trên một căn gác xép nhỏ trên tầng không có cửa sổ, kể cả ban ngày cũng đều phải bật đèn, chăn và quần áo của mẹ con cô cũng đều bốc mùi ẩm mốc, cứ mấy ngày lại phải phơi một lần. Nếu gặp phải thời tiết mưa rầm thì chỉ biết chịu vậy. Do đó, tấm ga giường của mẹ con cô bị mốc mà giặt cũng không đi được.
Ở trong căn nhà thế này thì sách của cô chắc là không bị mốc nữa đâu chứ?
Nhưng khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và như đang nhìn kẻ thù thì cơ thể nhỏ bé của cô liền co rúm lại, cô túm lấy vạt áo của mẹ sợ hãi. Trên ghế sô pha có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng với nét mặt nghiêm nghị và tuổi chắc lớn hơn mẹ cô đang ngồi đó. Bà ta vắt hai chân lên nhau, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân phát ra sự phẫn nộ, bà ta nhìn mẹ con cô như nhìn những kẻ đến từ hành tinh khác.
“Mau, mau gọi mẹ cả đi!” mẹ cô cố gắng kéo cô đang nép ở phía sau về phía trước, đẩy cô trước mặt người phụ nữ đó: “Chị ạ, con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chị đừng tức giận.”
Mẹ cô rụt rè như người giúp việc trước mặt người phụ nữ đó, trên môi là nụ cười để lấy lòng bà ta.
“Còn nhỏ? Vẫn còn nhỏ sao? Thúy Thúy nhà này bằng tuổi nó đã biết rót trà mời người khác rồi đấy!” Bà ta nhìn Nhã Lan với ánh mắt mỉa mai.
Rót trà? Cô cũng biết, cô còn biết nấu cơm, giúp mẹ rửa chân, giúp mẹ giặt quần áo. “Cháu cùng....” Nhã Lan mở miệng đang định nói nhưng mẹ cô liền đặt hai tay lên vai cô khẽ ấn xuống, ra hiệu cho cô không được nói tiếp.
“Ồ, đây là em gái à?” Một bé gái béo ục ịch, cao hơn Nhã Lan một cái đầu đi ra, trên người cô ta mặc một chiếc váy liền thân xinh đẹp, đôi giày đi dưới chân còn có thể phát sáng, Nhã Lan nhìn lại bộ đồ cô mặc trên người, cô ghen tỵ tới mức chảy cả nước miếng.
Cô cũng rất muốn mua một chiếc váy như vậy nhưng tiền lương của mẹ cô thấp quá, nuôi cô không không đủ, cô bé hiểu chuyện Nhã Lan chưa từng đòi hỏi mẹ cô một cái gì.
“Chị!” Mẹ nói nhà mới của ba còn có một người anh, một người chị, đây chắc là người chị thứ hai mà mẹ cô nói đúng không. Nhìn thấy cô bé chạc tuổi mình, cô cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
“Lại đây chị tặng em một món quà!” Chị hai trong tay cầm một cái hộp, cô ta giơ lên giơ xuống, bên trong nhất định có thứ gì đó rất thú vị, Nhã Lan không đón lấy món quà vì cô cũng không có quà gì để tặng lại cho chị hai.
“Cầm lấy đi, đảm bảo em sẽ thích.” Cái đầu to bự và hai má lúng lính của chị hai lắc qua lắc lại, rồi nở một nụ cười kì lạ, cô ta kéo lấy tay Nhã Lan và đặt hộp quà vào tay cô em gái mới gặp: “Mở nó ra đi!” chị hai mệnh lệnh.
Nghe lời một chút, như vậy chị hai mới thích. Nhã Lan nghe lời mở hộp quà ra.
“A....” trong hộp liền chồm lên một thứ nhìn như quỷ, hơn nữa lại còn phát ra thứ âm thanh ghê rợn, giống như âm thanh truyền lên từ địa ngục.
Nhã Lan bị dọa làm cho sợ hãi, cô hét lên một tiếng, vứt chiếc hộp đi ra xa, phủi phủi tay vội lùi về phía sau, toàn thân cô run lên không ngừng.
“ha ha ha....” chị hai đắc ý cười điên cuồng: “Đây là boxboy đáng yêu nhất đấy!”
Boxboy trở thành thứ đồ chơi đầy tiên mà cô được biết đến.
“Có giáo dục thế không hả, vứt đồ bừa bãi vậy à.”
“Đúng là cái đồ nhà quên, ngay đến cả những thứ như thế cũng chưa từng chơi.”
“Nhà này lại có kẻ ăn không rồi, đúng là bực cả mình.”
“Yên tâm đi, sau này những trò vui bất ngờ như vậy còn nhiều lắm, ha ha...”
............
Lời mẹ cả và chị hai tranh nhau nói vang lên bên tai cô liên hồi, cô cảm thấy dây thần kinh trên đầu mình như sắp đứt ra: “A...a....” cô khó chịu mà kêu lên.
“Nhã Lan, Nhã Lan, cậu tỉnh đi, tỉnh lại đi.” Nhã Lan nghe thấy tiếng gọi lo lắng vang lên bên tai mình, cô mở mắt ra, khuôn mặt Uyển Nhân hiện ra trước mắt cô.
“Uyển Nhân?” Nhã Lan nhìn xung quanh, cô phát hiện bản thân mình vừa ngủ mơ trong căn phòng trọ.
Ánh đèn vàng yếu ơt đang cố len lỏi vào mỗi góc căn phòng và nhắc nhở Nhã Lan rằng cô vừa mơ một giấc mơ không vui vẻ gì: “Mấy giờ rồi?” cô dụi dụi hai mắt, cô vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.
Một hồi chuông kéo dài, cuối cùng thì cũng có người nhấc máy, Trương Thanh An lên tiếng: “A lô, phóng viên Lý à? hiện nay tôi đang có ảnh người vợ mới cưới của Lãnh Mạn Nguyên hẹn hò với người đàn ông khác, anh có hứng thú không? Ồ, vậy tốt, tối chúng ta gặp nhau nhé, đúng rồi, anh định báo đáp tôi thế nào đấy? Lên trang bìa như lần trước? vậy thì còn tạm được! tôi biết hợp tác với anh rất vui vẻ mà, được rồi, tối gặp nhé!”
Cúp máy xong, trên mặt Trương Thanh An hiện rõ nụ cười đắc ý, cô tay miệng vừa thổi năm đầu ngón tay sơn nhũ đỏ lòm vừa suy nghĩ gì đó, rồi nhanh chóng chiếc xe được lái đi.
Sau khi tạm biệt Thành Kiên Vỹ, Nhã Lan đi tới căn phòng nhỏ mà cô cùng với Uyển Nhân thuê. Diện tích căn phòng không lớn, trong phòng có vài thứ đồ nội thất đã cũ, một chiếc giường mà nằm lên cũng kêu cót két, cô và Uyển Nhân cùng ngủ trên chiếc giường đó và cũng thường cùng nằm nói về chuyện tương lai.
Vào kì nghỉ, Uyển Nhân tìm được công việc gia sư toàn thời gian vì thế cũng không về nhà với bố mẹ. Vốn định nói tin tốt lành với cô bạn thân, thế nhưng vẫn còn sớm Uyển Nhân chưa tan làm. Uyển Nhân sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ cô chỉ có thể lo cho cô tiền học phí, còn mọi sinh hoạt phí thì cô đều phải tự lo liệu cho bản thân.
Thực ra Nhã Lan rất ghen tỵ với Uyển Nhân, cô có ba mẹ và một người anh trai luôn yêu thương cô, cô có một gia đình trọn vẹn. Những điều này là những thứ mà Nhã Lan khát khao nhất.
Tới khi nào cô mới có một mái ấm hạnh phúc của riêng mình? Nhã Lan nằm xuống giường, chiếc ga giường mỏng tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của nước xả xà phòng, đó là mùi của sự sạch sẽ. Nhã Lan ngửi cái mùi hương này, hai mắt cô lim dim lại.
“Linh Linh, đây chính là nhà mới của chúng ta.” Cô bé Nhã Lan nhỏ nhỏ đen đen xấu hổi đứng sau phía mẹ, đi vào một căn biệt thự không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với cái nhà lụp xụp của cô trước đây.
Căn biệt thự với nhiều tấm thủy tinh trong giúp cho ánh sáng tự nhiên truyền vào khắp căn nhà. Mỗi thứ đồ gia dụng trong nhà đều sáng bóng, nhìn rất sang trọng. Trong phòng mọi thứ được bày biện đẹp mắt, Nhã Lan chỉ nhìn thấy những thứ này trong các cửa hàng gia dụng khi mà mẹ cô đi làm công việc vệ sinh cho bọn họ. Mỗi lần cô nhìn thấy một mảnh giấy dán trên sản phẩm, ngày đó cô vừa mới nhận biết chữ số, cô cẩn thận đếm, cô thấy nhiều số 0 quá, mà đó mới chỉ là một bộ sô pha thôi.
Sau này mẹ cô mới nói cho cô biết, những chữ số đó là giá sản phẩn, bộ sô pha đó trị giá cả gần hai trăm triệu. Hai trăm triệu là một con số thế nào? Nhã Lan khi còn nhỏ cũng không rõ, có điều, cô đã thử đếm tiền rất nhiều lần nhưng chưa lần nào được đếm tới tiền triệu.
Chiếc bàn phía trước có đặt một cái ti vi cỡ lớn! Nó phải cao bằng cả người cô, kể cả là dang hai cánh tay ra chưa chắc cô đã có thể ôm được nó. Hình ảnh được chiếu lên rất rõ nét, những người trong ti vi đó chân thực tới mức như thể họ sắp bước ra ngoài với cô vậy. Ánh sáng đỏ vàng chạy khắp trước mặt cô. Trong nhà cô cũng có một cái ti vi, màn hình chẳng to hơn mặt cô là lấy, là loại đen trắng, màn hình lúc nào cũng mờ như thể cách một tấm vải vậy.
Căn nhà này rộng quá! Nhã Lan nghĩ, căn phòng của cô và mẹ cô chỉ để được một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ti vi là đã chật ních rồi, hàng ngày cô và mẹ cô ăn cơm đều phải ngồi trên đầu giường, những cuốn sách yêu thích của cô cũng chỉ có thể đặt ở đuôi giường, lâu ngày không được ánh sáng chiếu mà chúng mốc cả lên.
Thứ mốc lên không chỉ có sách, họ sống trên một căn gác xép nhỏ trên tầng không có cửa sổ, kể cả ban ngày cũng đều phải bật đèn, chăn và quần áo của mẹ con cô cũng đều bốc mùi ẩm mốc, cứ mấy ngày lại phải phơi một lần. Nếu gặp phải thời tiết mưa rầm thì chỉ biết chịu vậy. Do đó, tấm ga giường của mẹ con cô bị mốc mà giặt cũng không đi được.
Ở trong căn nhà thế này thì sách của cô chắc là không bị mốc nữa đâu chứ?
Nhưng khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và như đang nhìn kẻ thù thì cơ thể nhỏ bé của cô liền co rúm lại, cô túm lấy vạt áo của mẹ sợ hãi. Trên ghế sô pha có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng với nét mặt nghiêm nghị và tuổi chắc lớn hơn mẹ cô đang ngồi đó. Bà ta vắt hai chân lên nhau, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân phát ra sự phẫn nộ, bà ta nhìn mẹ con cô như nhìn những kẻ đến từ hành tinh khác.
“Mau, mau gọi mẹ cả đi!” mẹ cô cố gắng kéo cô đang nép ở phía sau về phía trước, đẩy cô trước mặt người phụ nữ đó: “Chị ạ, con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chị đừng tức giận.”
Mẹ cô rụt rè như người giúp việc trước mặt người phụ nữ đó, trên môi là nụ cười để lấy lòng bà ta.
“Còn nhỏ? Vẫn còn nhỏ sao? Thúy Thúy nhà này bằng tuổi nó đã biết rót trà mời người khác rồi đấy!” Bà ta nhìn Nhã Lan với ánh mắt mỉa mai.
Rót trà? Cô cũng biết, cô còn biết nấu cơm, giúp mẹ rửa chân, giúp mẹ giặt quần áo. “Cháu cùng....” Nhã Lan mở miệng đang định nói nhưng mẹ cô liền đặt hai tay lên vai cô khẽ ấn xuống, ra hiệu cho cô không được nói tiếp.
“Ồ, đây là em gái à?” Một bé gái béo ục ịch, cao hơn Nhã Lan một cái đầu đi ra, trên người cô ta mặc một chiếc váy liền thân xinh đẹp, đôi giày đi dưới chân còn có thể phát sáng, Nhã Lan nhìn lại bộ đồ cô mặc trên người, cô ghen tỵ tới mức chảy cả nước miếng.
Cô cũng rất muốn mua một chiếc váy như vậy nhưng tiền lương của mẹ cô thấp quá, nuôi cô không không đủ, cô bé hiểu chuyện Nhã Lan chưa từng đòi hỏi mẹ cô một cái gì.
“Chị!” Mẹ nói nhà mới của ba còn có một người anh, một người chị, đây chắc là người chị thứ hai mà mẹ cô nói đúng không. Nhìn thấy cô bé chạc tuổi mình, cô cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
“Lại đây chị tặng em một món quà!” Chị hai trong tay cầm một cái hộp, cô ta giơ lên giơ xuống, bên trong nhất định có thứ gì đó rất thú vị, Nhã Lan không đón lấy món quà vì cô cũng không có quà gì để tặng lại cho chị hai.
“Cầm lấy đi, đảm bảo em sẽ thích.” Cái đầu to bự và hai má lúng lính của chị hai lắc qua lắc lại, rồi nở một nụ cười kì lạ, cô ta kéo lấy tay Nhã Lan và đặt hộp quà vào tay cô em gái mới gặp: “Mở nó ra đi!” chị hai mệnh lệnh.
Nghe lời một chút, như vậy chị hai mới thích. Nhã Lan nghe lời mở hộp quà ra.
“A....” trong hộp liền chồm lên một thứ nhìn như quỷ, hơn nữa lại còn phát ra thứ âm thanh ghê rợn, giống như âm thanh truyền lên từ địa ngục.
Nhã Lan bị dọa làm cho sợ hãi, cô hét lên một tiếng, vứt chiếc hộp đi ra xa, phủi phủi tay vội lùi về phía sau, toàn thân cô run lên không ngừng.
“ha ha ha....” chị hai đắc ý cười điên cuồng: “Đây là boxboy đáng yêu nhất đấy!”
Boxboy trở thành thứ đồ chơi đầy tiên mà cô được biết đến.
“Có giáo dục thế không hả, vứt đồ bừa bãi vậy à.”
“Đúng là cái đồ nhà quên, ngay đến cả những thứ như thế cũng chưa từng chơi.”
“Nhà này lại có kẻ ăn không rồi, đúng là bực cả mình.”
“Yên tâm đi, sau này những trò vui bất ngờ như vậy còn nhiều lắm, ha ha...”
............
Lời mẹ cả và chị hai tranh nhau nói vang lên bên tai cô liên hồi, cô cảm thấy dây thần kinh trên đầu mình như sắp đứt ra: “A...a....” cô khó chịu mà kêu lên.
“Nhã Lan, Nhã Lan, cậu tỉnh đi, tỉnh lại đi.” Nhã Lan nghe thấy tiếng gọi lo lắng vang lên bên tai mình, cô mở mắt ra, khuôn mặt Uyển Nhân hiện ra trước mắt cô.
“Uyển Nhân?” Nhã Lan nhìn xung quanh, cô phát hiện bản thân mình vừa ngủ mơ trong căn phòng trọ.
Ánh đèn vàng yếu ơt đang cố len lỏi vào mỗi góc căn phòng và nhắc nhở Nhã Lan rằng cô vừa mơ một giấc mơ không vui vẻ gì: “Mấy giờ rồi?” cô dụi dụi hai mắt, cô vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.