Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 CUỘC SỐNG HỒ LY TINH
CHƯƠNG 30: CUỘC SỐNG HỒ LY TINH
“Mẹ.” Nhã Lan kéo tay mẹ mình, cô muốn một lần nữa khuyên mẹ cô dọn ra khỏi nhà họ Quắc.
“A...” Mẹ cô rụt tay lại vì đau.
“Mẹ sao thế?” Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cánh tay co lại của mẹ cô và hỏi.
“Không....sao.” Mẹ cô giấu tay ra sau lưng, nói ấp úng.
“Đưa con xem nào!” Tuy còn nhỏ nhưng cô đã rất tinh ý, nhanh chóng chạy ra phía sau lưng mẹ cô, rút tay mẹ cô ra: “Sao lại thế này? Có phải bọn họ đánh mẹ không!” Trên cánh tay mẹ cô có mấy vết xước rất rõ ràng, trên đó còn có cả vết máu, chắc là bị đánh chưa lâu. Bên trên thì có nhiều vết bầm tím, thậm chí còn có vết kim tiêm.
Đám người này đúng là không bằng cầm thú! Nhã Lan phẫn nộ: “Ai dám ức hiếp mẹ tôi, bước ra đây cho tôi!” Nhã Lan nhảy lên ghế, cô nhìn lên trên tầng và hét to. Cô phải gọi hai người phụ nữ lòng lang dạ sói đó ra đây, cô muốn hỏi bọn họ, tại sao lại đối xử với mẹ cô như vậy!
“Ồ, cô con gái của nhà họ Quắc về rồi đấy à? Sao nào? Sao mà gào ầm nhà lên thế?” Cơ thể hơi mập của chị hai xuất hiện ở cửa tầng hai, cô ta đứng hống hách như một bà hoàng.
Nhã Lan ném về phía cô ta ánh mắt khinh bỉ, chỉ vào cô ta, giơ tay mẹ cô lên: “Thế này là thế nào? Là chị làm hay mẹ chị làm?”
“Là tao đấy! Mày muốn gì nào?” Cô ta hét lên, ngón tay trỏ tự chỉ vào mặt mình, khuôn mặt vênh váo.
“Xuống đây, quyết chiến! Nếu chị thua thì cả đời này không được đụng vào mẹ tôi nữa!” Nhã Lan cũng hét lớn, cơ thể bé nhỏ của cô đứng thẳng lên, giống như một đấu sĩ.
“Ha ha ha....” Chị hai cô bật cười: “Mày á?” Sau khi cười, cô ta giơ ngón tay chỉ chỉ vào Nhã Lan, hừ một tiếng và nhìn Nhã Lan với ánh mắt khinh bỉ.
“Tôi hỏi chị một lần nữa, có phải chị cào mẹ tôi không?” Không thèm để ý tới câu hỏi của chị hai, cô muốn câu trả lời của cô ta.
“Đúng đấy!” Cô ta giơ bàn tay vừa sơn móng lên thổi thổi, trả lời thản nhiên: “Bà ta lại dám hỏi tiền lương mẹ tao, nhà này nuôi không mày ăn uống mà lại còn đòi tiền lương! Không cào nát mặt bà ta ra là may cho bà ta rồi đó!”
“Được!” Nhã Lan nhảy xuống khỏi ghế sô pha, cô xông lên lầu, hai người lao vào nhau mà cào xé, sau đó cả hai lăn từ trên lầu lăn xuống.
“A a, đánh chết người rồi.” Chị hai che cục u trên đầu, đạp vào đang Nhã Lan chảy máu bên cạnh, khiến mẹ cả và anh cả chạy ra.
“Là nó....” Chị ta nước mắt ngắn nước mắt dài chỉ tay vào Nhã Lan, mếu máo cáo tội, rồi nhanh chóng lấy chiếc ba lô cho mọi người xem để chứng minh bản thân đã bị thương lớn thế nào.
“Linh Linh....” Mẹ cô chạy lại gần, nhìn vết thương trên đầu cô đang chảy máu mà run lên, cuối cùng bà chỉ biết ôm mặt khóc hu hu.
Nhã Lan chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức giống như thể gãy xương ở đâu đó, nhưng cô không hề khóc lóc, chỉ dùng ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm mẹ cả và chị hai.
Mẹ cả xoa xoa người chị hai giống như ai cướp mất bảo bối tâm can của bà mà hét to: “Trời ơi, con ranh hồ ly tinh kia mày muốn làm phản à? Thế này thì bọn tao có còn sống nổi hay không?”
Anh cả quan sát cả hai, anh phát hiện ra vết thương của Nhã Lan còn nghiêm trọng hơn nhiền so với vết thương của Nhã Thanh, anh muốn chạy lại gần đỡ cơ thể gầy guộc của Nhã Lan nhưng lại lập tức dừng lại và nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ đừng khóc nữa, chúng nó chỉ là đùa nhau không cẩn thận....”
“Câm mồm!” Mẹ cả tức giận cắt ngang lời anh cả, tiếp tục mắng: “Em gái mày bị kẻ khác ăn hiếp mà mày còn chưa đi báo thù à! Đi đi, mau đập chết hai kẻ tạp chủng kia đi!”
Anh cả đứng yên tại chỗ không động đậy, rơi vào thế bí, nhìn trước nhìn sau rồi mới nói lí nhí: “Đều bị thương rồi, Nhã Lan còn bị nặng hơn kia kìa, mẹ, chúng ta....”
“Không đi đúng không, đúng là cái đồ vô dụng!” Mẹ cả đứng phắt lên, ánh mắt toát ra vẻ tàn ác, dường như muốn nuốt chửng mẹ con cô, bà ta tiện tay với lấy thanh gậy sắt dùng để treo quần áo ở cạnh cầu thang.
Nhã Lan biết bà ta định làm gì, cô chắn ngang trước mặt mẹ cô, ngẩng cao mặt không hề sợ hãi, cô nói: “Muốn đánh thì đánh tôi đây này, không liên quan gì đến mẹ tôi....”
Còn chưa nói hết câu, chiếc gậy sắt lạnh buốt đập xuống tới tấp, cô chẳng thèm lấy tay che đầu, để mặc cho mẹ cả đánh vào người cô. Đau điếng từng cơn, đây không phải là lần đầu tiên cô bị mẹ cả đánh, cái cảm giác này cô đã chai lì rồi.
“Đừng chị ơi, em xin chị!” Mẹ cô không nỡ nhìn cô bị thương, bà chạy lên đỡ lấy tay của bà ta ngăn thanh sắt đập xuống, đồng thời cầu xin sự tha thứ của bà ta.
Đứng bên cạnh, anh cả cô mềm nhũn xin mẹ dừng tay, anh ta còn không dám giơ tay ra cản, đừng nói đến việc can ngăn. Chị hai thì đứng cười đắc ý, thậm chí còn vỗ tay cổ vũ.
Mẹ cả như một kẻ điên, đem tất cả những sự tức giận trút lên cô, bà ta nghiến răng, vừa đánh vừa kêu lên: “Tao phải đánh chết hai mẹ con hồ ly tinh chúng máy!”
“Máu, máu, mẹ, mẹ đánh vỡ đầu người ta rồi.” Anh cả sợ hãi kêu lên, sắc mặt tái đi, bàn tay không ngừng run lên, giống như việc này do chính anh ta làm vậy.
Nhã Lan choáng váng ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy vết thương của mẹ cô: “Mẹ....”
“Mẹ....” Mẹ cô từ trước tới nay đều rất sợ máu, bà nhìn thấy máu chảy từ trên đầu mình xuống thì lập tức rút cánh tay bị thương về. Bàn tay bà đỏ lên, hai mắt lờ đờ sau đó ngã xuống đất.
Đang lúc cả nhà loạn lên ầm ĩ, tiếng cót két mở cửa chợt vang lên, Quắc Hiếu Toàn xuất hiện trước mặt.
“Chuyện gì thế này?” Quắc Hiếu Toàn sầm mặt lại, cái bụng to phệ của ông ta bắt đầu phập phồng, đây là biểu hiện của sự tức giận.
“Haiz, không sống được ở cái nhà này nữa rồi!” Mẹ cả vứt chiếc gậy sắt xuống, bắt đầu kể tội: “Nó vừa mới về tới nhà đã tìm Nhã Thanh gây sự đánh nhau, trốn không trốn nổi, ông xem, đánh thành ra thế này rồi đây!” Bà ta chỉ tay vào vết sưng trên đầu Nhã Thanh, con hát mẹ khen hay, được thể Nhã Thanh giống như oan ức lắm mà khóc gào lên.
“Mấy người đúng là!” Quắc Hiếu Toàn, cha của cô chẳng thèm để ý đến những vết thương trên người cô và mẹ cô, còn trách móc: “Cho các người về nhà họ Quắc để sống sung sướng thì không nghe lại cứ thích đi gây chuyện, thế này còn ra cái thể thống gì nữa!”
Những lời trách móc quá đáng của cha cô Nhã Lan không thể nào chấp nhận được, cô không phục mà chỉ tay vào mẹ cả và chị hai đang cười thầm: “Không phải con mà là họ, bọn họ ăn hiếp...”
“Im mồm đi!” Cha cô tức giận cắt ngang lời cô, ánh mắt hướng về phía mẹ cô đang gắng gượng đứng lên: “Bà xem bà dạy con thế nào? Trước khi các người vào đây tôi đã nói với các người rồi, một điều nhịn chín điều lành, phải đoàn kết, phải yêu thương lẫn nhau, nhưng bà nhìn xem nhìn xem, thế này còn giống cái nhà không!”
“Mẹ.” Nhã Lan kéo tay mẹ mình, cô muốn một lần nữa khuyên mẹ cô dọn ra khỏi nhà họ Quắc.
“A...” Mẹ cô rụt tay lại vì đau.
“Mẹ sao thế?” Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cánh tay co lại của mẹ cô và hỏi.
“Không....sao.” Mẹ cô giấu tay ra sau lưng, nói ấp úng.
“Đưa con xem nào!” Tuy còn nhỏ nhưng cô đã rất tinh ý, nhanh chóng chạy ra phía sau lưng mẹ cô, rút tay mẹ cô ra: “Sao lại thế này? Có phải bọn họ đánh mẹ không!” Trên cánh tay mẹ cô có mấy vết xước rất rõ ràng, trên đó còn có cả vết máu, chắc là bị đánh chưa lâu. Bên trên thì có nhiều vết bầm tím, thậm chí còn có vết kim tiêm.
Đám người này đúng là không bằng cầm thú! Nhã Lan phẫn nộ: “Ai dám ức hiếp mẹ tôi, bước ra đây cho tôi!” Nhã Lan nhảy lên ghế, cô nhìn lên trên tầng và hét to. Cô phải gọi hai người phụ nữ lòng lang dạ sói đó ra đây, cô muốn hỏi bọn họ, tại sao lại đối xử với mẹ cô như vậy!
“Ồ, cô con gái của nhà họ Quắc về rồi đấy à? Sao nào? Sao mà gào ầm nhà lên thế?” Cơ thể hơi mập của chị hai xuất hiện ở cửa tầng hai, cô ta đứng hống hách như một bà hoàng.
Nhã Lan ném về phía cô ta ánh mắt khinh bỉ, chỉ vào cô ta, giơ tay mẹ cô lên: “Thế này là thế nào? Là chị làm hay mẹ chị làm?”
“Là tao đấy! Mày muốn gì nào?” Cô ta hét lên, ngón tay trỏ tự chỉ vào mặt mình, khuôn mặt vênh váo.
“Xuống đây, quyết chiến! Nếu chị thua thì cả đời này không được đụng vào mẹ tôi nữa!” Nhã Lan cũng hét lớn, cơ thể bé nhỏ của cô đứng thẳng lên, giống như một đấu sĩ.
“Ha ha ha....” Chị hai cô bật cười: “Mày á?” Sau khi cười, cô ta giơ ngón tay chỉ chỉ vào Nhã Lan, hừ một tiếng và nhìn Nhã Lan với ánh mắt khinh bỉ.
“Tôi hỏi chị một lần nữa, có phải chị cào mẹ tôi không?” Không thèm để ý tới câu hỏi của chị hai, cô muốn câu trả lời của cô ta.
“Đúng đấy!” Cô ta giơ bàn tay vừa sơn móng lên thổi thổi, trả lời thản nhiên: “Bà ta lại dám hỏi tiền lương mẹ tao, nhà này nuôi không mày ăn uống mà lại còn đòi tiền lương! Không cào nát mặt bà ta ra là may cho bà ta rồi đó!”
“Được!” Nhã Lan nhảy xuống khỏi ghế sô pha, cô xông lên lầu, hai người lao vào nhau mà cào xé, sau đó cả hai lăn từ trên lầu lăn xuống.
“A a, đánh chết người rồi.” Chị hai che cục u trên đầu, đạp vào đang Nhã Lan chảy máu bên cạnh, khiến mẹ cả và anh cả chạy ra.
“Là nó....” Chị ta nước mắt ngắn nước mắt dài chỉ tay vào Nhã Lan, mếu máo cáo tội, rồi nhanh chóng lấy chiếc ba lô cho mọi người xem để chứng minh bản thân đã bị thương lớn thế nào.
“Linh Linh....” Mẹ cô chạy lại gần, nhìn vết thương trên đầu cô đang chảy máu mà run lên, cuối cùng bà chỉ biết ôm mặt khóc hu hu.
Nhã Lan chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức giống như thể gãy xương ở đâu đó, nhưng cô không hề khóc lóc, chỉ dùng ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm mẹ cả và chị hai.
Mẹ cả xoa xoa người chị hai giống như ai cướp mất bảo bối tâm can của bà mà hét to: “Trời ơi, con ranh hồ ly tinh kia mày muốn làm phản à? Thế này thì bọn tao có còn sống nổi hay không?”
Anh cả quan sát cả hai, anh phát hiện ra vết thương của Nhã Lan còn nghiêm trọng hơn nhiền so với vết thương của Nhã Thanh, anh muốn chạy lại gần đỡ cơ thể gầy guộc của Nhã Lan nhưng lại lập tức dừng lại và nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ đừng khóc nữa, chúng nó chỉ là đùa nhau không cẩn thận....”
“Câm mồm!” Mẹ cả tức giận cắt ngang lời anh cả, tiếp tục mắng: “Em gái mày bị kẻ khác ăn hiếp mà mày còn chưa đi báo thù à! Đi đi, mau đập chết hai kẻ tạp chủng kia đi!”
Anh cả đứng yên tại chỗ không động đậy, rơi vào thế bí, nhìn trước nhìn sau rồi mới nói lí nhí: “Đều bị thương rồi, Nhã Lan còn bị nặng hơn kia kìa, mẹ, chúng ta....”
“Không đi đúng không, đúng là cái đồ vô dụng!” Mẹ cả đứng phắt lên, ánh mắt toát ra vẻ tàn ác, dường như muốn nuốt chửng mẹ con cô, bà ta tiện tay với lấy thanh gậy sắt dùng để treo quần áo ở cạnh cầu thang.
Nhã Lan biết bà ta định làm gì, cô chắn ngang trước mặt mẹ cô, ngẩng cao mặt không hề sợ hãi, cô nói: “Muốn đánh thì đánh tôi đây này, không liên quan gì đến mẹ tôi....”
Còn chưa nói hết câu, chiếc gậy sắt lạnh buốt đập xuống tới tấp, cô chẳng thèm lấy tay che đầu, để mặc cho mẹ cả đánh vào người cô. Đau điếng từng cơn, đây không phải là lần đầu tiên cô bị mẹ cả đánh, cái cảm giác này cô đã chai lì rồi.
“Đừng chị ơi, em xin chị!” Mẹ cô không nỡ nhìn cô bị thương, bà chạy lên đỡ lấy tay của bà ta ngăn thanh sắt đập xuống, đồng thời cầu xin sự tha thứ của bà ta.
Đứng bên cạnh, anh cả cô mềm nhũn xin mẹ dừng tay, anh ta còn không dám giơ tay ra cản, đừng nói đến việc can ngăn. Chị hai thì đứng cười đắc ý, thậm chí còn vỗ tay cổ vũ.
Mẹ cả như một kẻ điên, đem tất cả những sự tức giận trút lên cô, bà ta nghiến răng, vừa đánh vừa kêu lên: “Tao phải đánh chết hai mẹ con hồ ly tinh chúng máy!”
“Máu, máu, mẹ, mẹ đánh vỡ đầu người ta rồi.” Anh cả sợ hãi kêu lên, sắc mặt tái đi, bàn tay không ngừng run lên, giống như việc này do chính anh ta làm vậy.
Nhã Lan choáng váng ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy vết thương của mẹ cô: “Mẹ....”
“Mẹ....” Mẹ cô từ trước tới nay đều rất sợ máu, bà nhìn thấy máu chảy từ trên đầu mình xuống thì lập tức rút cánh tay bị thương về. Bàn tay bà đỏ lên, hai mắt lờ đờ sau đó ngã xuống đất.
Đang lúc cả nhà loạn lên ầm ĩ, tiếng cót két mở cửa chợt vang lên, Quắc Hiếu Toàn xuất hiện trước mặt.
“Chuyện gì thế này?” Quắc Hiếu Toàn sầm mặt lại, cái bụng to phệ của ông ta bắt đầu phập phồng, đây là biểu hiện của sự tức giận.
“Haiz, không sống được ở cái nhà này nữa rồi!” Mẹ cả vứt chiếc gậy sắt xuống, bắt đầu kể tội: “Nó vừa mới về tới nhà đã tìm Nhã Thanh gây sự đánh nhau, trốn không trốn nổi, ông xem, đánh thành ra thế này rồi đây!” Bà ta chỉ tay vào vết sưng trên đầu Nhã Thanh, con hát mẹ khen hay, được thể Nhã Thanh giống như oan ức lắm mà khóc gào lên.
“Mấy người đúng là!” Quắc Hiếu Toàn, cha của cô chẳng thèm để ý đến những vết thương trên người cô và mẹ cô, còn trách móc: “Cho các người về nhà họ Quắc để sống sung sướng thì không nghe lại cứ thích đi gây chuyện, thế này còn ra cái thể thống gì nữa!”
Những lời trách móc quá đáng của cha cô Nhã Lan không thể nào chấp nhận được, cô không phục mà chỉ tay vào mẹ cả và chị hai đang cười thầm: “Không phải con mà là họ, bọn họ ăn hiếp...”
“Im mồm đi!” Cha cô tức giận cắt ngang lời cô, ánh mắt hướng về phía mẹ cô đang gắng gượng đứng lên: “Bà xem bà dạy con thế nào? Trước khi các người vào đây tôi đã nói với các người rồi, một điều nhịn chín điều lành, phải đoàn kết, phải yêu thương lẫn nhau, nhưng bà nhìn xem nhìn xem, thế này còn giống cái nhà không!”