Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 235 TRÙNG HỢP NHƯ VẬY
CHƯƠNG 235: TRÙNG HỢP NHƯ VẬY
tự Nguyên trước mặt vì cô mà trở nên nhếch nhác, Nhã Lan cũng cảm nhận được tình cảm của anh sâu đậm thế nào.
“Hai, người phụ nữ như vậy đi thì cũng đi rồi, nghe bác cả nói con gái Uyển Nhân đẹp như tiên nữ trên trời, người lại dịu dàng, thừa sức xứng với con, đừng nhớ nhung người phụ nữ đó nữa, đi cùng mẹ, tối nay chúng ta đến nhà dì Uyển hỏi cưới.” Cô giơ tay kéo tự Nguyên dậy.
Cậu ngồi ở ghế sofa ngây ra một lúc rồi lại nằm xuống.
“Mẹ, nếu như mẹ thực sự yêu con trai mẹ, thì giúp con tìm vợ đi, cô ấy tên Thành Thành, từ Italy trở về, bà nội cô ấy mắc bệnh qua đời rồi, ngoài con ra, cô ấy không còn người thân nào khác, con rất lo lắng cho cô ấy.” Cậu lẩm bẩm mấy câu đó, trong đầu đều hiện lên bộ dạng bất lực của Thành Thành.
“Con nói cái gì? Tên là gì cơ?” Nhã Lan sững người, kéo anh dậy để xác nhận.
“Thành Thành.” tự Nguyên đưa mắt nhìn mẹ mình một cái, hàng lông mi đẹp che đi đôi mắt lần nữa, khép mí mắt lại,
“Thành Thành? Từ Italy trở về? Trước đây sống cùng với bà nội?” Nhã Lan lặp lại, cả quả tim cô đều sắp bay ra. “Vợ con tên là Thành Thành?”
“Vâng.” tự Nguyên hơi nhíu mày gật đầu.
Trời ơi, người con gái gặp hôm đó lại có thể là Thành Thành. Nhã Lan nhớ lúc ở khách sạn gặp cô, cô mỏng manh, giống như một đóa sen mới nở, mang theo sự e ấp và thuần khiết, hoàn toàn có cảm giác không giống nhân gian.
Chả trách đến chị hai kén chọn còn khen cô, người con gái ấy thật sự rất đẹp.
Trời ơi, hôm đó cô đã nói cái gì? Nhã Lan vội vàng nhớ lại, lúc nhớ lại bản thân khuyên cô ấy không được ở bên tự Nguyên, cô hận là không thể tát mình vài cái: “Trời đất ơi, mình đã nói cái gì cơ chứ.” Khuôn mặt quý phái của cô xuất hiện biểu cảm không tương xứng, xám hối vì đã từng không khách khí với Thành Thành.
Không ngờ, họ tìm lâu như vậy, lại luôn ở cùng với tự Nguyên. Cô phấn khích kéo tự Nguyên dậy lần nữa. “Tự Nhi à, con muốn tìm vợ con thì cùng mẹ đi gặp dì Uyển đi.”
“Trời ơi, mẹ…” tự Nguyên giơ tay bỏ tay của mẹ xuống, ủ rũ nói: “Đến đó làm gì ạ, Thành Nhi lại không ở đó.”
“Thành Thành…” Nhã Lan vốn định nói sự thật cho cậu, nhưng nghĩ lại, thằng bé này bình thường để bà chịu cực khổ bao nhiều, lần này cũng phải trêu đùa thằng bé, để nó nếm mùi đau khổ tương tư. Lát sau chuyển đề tài nói: “Con bé về rồi, con phải đi thăm một lúc, nếu không sẽ rất thất lễ.”
“Không đi!” tự Nguyên nằm xuống lần nữa.
“Vậy con định ngày ngày ở đây uống đến chết à.” Nhã Lan trách con trai không có tiến bộ gì, căm hận vả cậu một cái.
“Con phải ở nhà, như vậy cô ấy về mới tìm thấy con. Mẹ à, mẹ về đi.”
“Được rồi, con cứ đợi đi, mẹ đi thăm con dâu mẹ trước đây.”
tự Nguyên làm gì có tâm trạng nghĩ kĩ ý đồ trong lời của Nhã Lan, bĩu môi nói: “Đóng cửa hẳn hoi vào cho con, đừng khóa lại.”
“Thằng nhóc không có tiền đồ.” Tâm trạng Nhã Lan đột nhiên vô cùng tốt, cô không chỉ hoàn thành tâm nguyện, để tự Nguyên và Thành Thành trở thành một đôi, lại còn có thêm đứa cháu, đúng là song hỉ lâm môn.
Nghe nói Thành Thành dù thế nào cũng không muốn bỏ đi đứa bé, có thể thấy tình cảm của cô dành cho tự Nguyên sâu đậm thế nào. Nhưng hai người họ rốt cuộc xảy ra mẫu thuẫn gì, tại sao đột nhiên lại xa nhau chứ?
Cô tạm thời không có thời gian để suy nghĩ đến những điều này, bây giờ điều quan trọng nhất là, mau chóng đi thăm con dâu và cháu mình.
“Haha, thật là buồn cười mà, thằng nhóc này cũng có ngày hôm nay.” Buổi tối, Nhã Lan giống như bị điên, không ngừng nói chuyện một mình, rồi cười không ngớt.
Lãnh Mạn Nguyên ngồi đọc báo trên ghế sofa không thể không đặt tờ báo xuống, quan sát vợ mình bằng con mắt kì lạ.
“Đúng là buồn cười quá, con dâu tôi cũng không phải xinh đẹp bình thường, thằng nhóc này, phải để nó nếm chút khổ cực. Ha ha.” Nhã Lan ôm đầu gối cười lăn trên ghế sofa, giống như đứa trẻ mười mấy tuổi.
“Em hôm nay sao vậy? Cười cả buổi tối không dứt, trúng thưởng à, hay lại có thai?” Anh chỉ nhớ là lúc cô mang thai Tự Linh cũng từng cười vui vẻ như vậy.
“Bao nhiêu tuổi rồi, mang thai cái gì nữa, đều sắp bế cháu rồi.” Lại là một trận cười haha, Lãnh Mạn Nguyên nhún vai, anh sờ vào cánh tay đang lạnh toát bị cô cười đến độ sởn hết gai ốc của mình.
“Em muốn có cháu muốn đến phát điên rồi à, thằng con em có thể khiến em bế được cháu không?” Mặc dù anh rất hài lòng về Tự Nhưng, nhưng anh vẫn tin rằng, tự Nguyên sẽ không để bản thân mình làm bố sớm như vậy đâu.
“Em còn lâu mới điên, em sắp có cháu rồi, anh không tin được đâu, hôm nay em nhìn thấy con dâu rồi.”
Lãnh Mạn Nguyên nhếch miệng cười nhẹ. “Chảng qua là nhìn thấy Thành Thành, còn chưa đâu vào với đâu, em đã gọi con dâu rồi, em cũng chưa hỏi tự Nguyên.”
“Không cần hỏi nữa, chuyện này chắc chắn 100%.” Nhã Lan vô cùng chắc chắn.
“Hôn nhân của con trai cũng không thể ép.” Lãnh Mạn Nguyên nghĩ đến mỗi lần gọi tự Nguyên về nhà thăm cô, đều là lấy cái chết ra dọa, đây là chuyện nhỏ, tất nhiên anh sẽ không tham dự, nhưng nếu thật sự liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai, anh vẫn hi vọng vợ mình có thể suy nghĩ kĩ càng.
“Không cần em ép, bản thân nó sẽ ngoan ngoãn trở về tìm con dâu của chúng ta.” Lời của Nhã Lan khiến Lạnh Mạn Nguyên vô cùng tò mò.
“Có chuyện này sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Em nói cho anh này…” Nhã Lan cười hi hi kể hết chuyện này ra, khuôn mặt nhỏ bé đã cười đến đỏ cả rồi.
“Đúng là trùng hợp quá.” Lãnh Mạn Nguyên cũng bắt đầu phấn khích.
“Hôm này em đi thăm Thành Thành rồi, sức khỏe con bé không được tốt lắm, phải nằm yên tĩnh, em cũng không vào chào hỏi, mà nhìn qua khe cửa một lúc.” Nhã Lan nhớ lại khuôn mặt trắng bệch của Thành Thành, còn có cả tinh thần ủ rũ, ý nghĩ ban đầu định trêu đùa con trai cũng dần tan biến.
“Vẫn nên tìm cơ hội nói rõ cho thằng bé, đứa trẻ Thành Thành này, cũng không biết giữa nó và thằng bé xảy ra chuyện gì, lại có thể một mình rời đi, chà, tính cách giống hết Thành Kiên Vỹ.”
Nhắc đến Thành Kiên Vỹ, cả hai người đều lặng im.
Hình bóng mà anh để lại cho họ đã không còn mãnh liệt như năm đó, nhưng sự đau khổ vẫn khiến Nhã Lan vô cùng sợ hãi. Càng như vậy, cô càng cảm thấy Thành Thành đáng thương.
“Đừng nhớ lại chuyện quá khứ nữa, bây giờ mọi thứ không phải đều tốt đẹp sao?” Lãnh Mạn Nguyên vỗ vai vợ mình, dành cho cô sự an toàn và ấm áp.
“Ừm.” Nhã Lan ngoan ngoãn gật đầu.
“Hai đứa trẻ kết hôn quá sơ sài, em muốn tổ chức bù cho chúng nó một đám cưới.” Nhã Lan đột nhiên nhớ đến.
“Ừm, đây là điều nên làm, có ngày nào tốt một chút, anh cho người đi chuẩn bị.” Lãnh Mạn Nguyên gật đầu đồng ý.
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, em thật sự hận là không thể ngay lập tức đón Thành Thành về nhà chúng ta.” Nhã Lan nôn nóng hẳn lên.
“Vậy được rồi, anh cho họ chuẩn bị, ba ngày sau tổ chức đám cưới, chuyện này em thương lượng với Uyển Nhân và Đại Hưng đi.”
Hôm nay, Nhã Lan gặp Thành Thành, nói cho cô biết nỗi nhớ cô của tự Nguyên. Khuôn mặt của cô trắng muốt, im lặng rất lâu rồi mới nói: “Anh ấy thực sự tiều tụy đến vậy ạ?”
“Đương nhiên rồi, còn thảm hại hơn lời bác nói nữa cơ, nếu con còn không xuất hiện nữa, thằng bé sắp điên rồi.” Nhã Lan thêm mắm thêm muối vào.
tự Nguyên trước mặt vì cô mà trở nên nhếch nhác, Nhã Lan cũng cảm nhận được tình cảm của anh sâu đậm thế nào.
“Hai, người phụ nữ như vậy đi thì cũng đi rồi, nghe bác cả nói con gái Uyển Nhân đẹp như tiên nữ trên trời, người lại dịu dàng, thừa sức xứng với con, đừng nhớ nhung người phụ nữ đó nữa, đi cùng mẹ, tối nay chúng ta đến nhà dì Uyển hỏi cưới.” Cô giơ tay kéo tự Nguyên dậy.
Cậu ngồi ở ghế sofa ngây ra một lúc rồi lại nằm xuống.
“Mẹ, nếu như mẹ thực sự yêu con trai mẹ, thì giúp con tìm vợ đi, cô ấy tên Thành Thành, từ Italy trở về, bà nội cô ấy mắc bệnh qua đời rồi, ngoài con ra, cô ấy không còn người thân nào khác, con rất lo lắng cho cô ấy.” Cậu lẩm bẩm mấy câu đó, trong đầu đều hiện lên bộ dạng bất lực của Thành Thành.
“Con nói cái gì? Tên là gì cơ?” Nhã Lan sững người, kéo anh dậy để xác nhận.
“Thành Thành.” tự Nguyên đưa mắt nhìn mẹ mình một cái, hàng lông mi đẹp che đi đôi mắt lần nữa, khép mí mắt lại,
“Thành Thành? Từ Italy trở về? Trước đây sống cùng với bà nội?” Nhã Lan lặp lại, cả quả tim cô đều sắp bay ra. “Vợ con tên là Thành Thành?”
“Vâng.” tự Nguyên hơi nhíu mày gật đầu.
Trời ơi, người con gái gặp hôm đó lại có thể là Thành Thành. Nhã Lan nhớ lúc ở khách sạn gặp cô, cô mỏng manh, giống như một đóa sen mới nở, mang theo sự e ấp và thuần khiết, hoàn toàn có cảm giác không giống nhân gian.
Chả trách đến chị hai kén chọn còn khen cô, người con gái ấy thật sự rất đẹp.
Trời ơi, hôm đó cô đã nói cái gì? Nhã Lan vội vàng nhớ lại, lúc nhớ lại bản thân khuyên cô ấy không được ở bên tự Nguyên, cô hận là không thể tát mình vài cái: “Trời đất ơi, mình đã nói cái gì cơ chứ.” Khuôn mặt quý phái của cô xuất hiện biểu cảm không tương xứng, xám hối vì đã từng không khách khí với Thành Thành.
Không ngờ, họ tìm lâu như vậy, lại luôn ở cùng với tự Nguyên. Cô phấn khích kéo tự Nguyên dậy lần nữa. “Tự Nhi à, con muốn tìm vợ con thì cùng mẹ đi gặp dì Uyển đi.”
“Trời ơi, mẹ…” tự Nguyên giơ tay bỏ tay của mẹ xuống, ủ rũ nói: “Đến đó làm gì ạ, Thành Nhi lại không ở đó.”
“Thành Thành…” Nhã Lan vốn định nói sự thật cho cậu, nhưng nghĩ lại, thằng bé này bình thường để bà chịu cực khổ bao nhiều, lần này cũng phải trêu đùa thằng bé, để nó nếm mùi đau khổ tương tư. Lát sau chuyển đề tài nói: “Con bé về rồi, con phải đi thăm một lúc, nếu không sẽ rất thất lễ.”
“Không đi!” tự Nguyên nằm xuống lần nữa.
“Vậy con định ngày ngày ở đây uống đến chết à.” Nhã Lan trách con trai không có tiến bộ gì, căm hận vả cậu một cái.
“Con phải ở nhà, như vậy cô ấy về mới tìm thấy con. Mẹ à, mẹ về đi.”
“Được rồi, con cứ đợi đi, mẹ đi thăm con dâu mẹ trước đây.”
tự Nguyên làm gì có tâm trạng nghĩ kĩ ý đồ trong lời của Nhã Lan, bĩu môi nói: “Đóng cửa hẳn hoi vào cho con, đừng khóa lại.”
“Thằng nhóc không có tiền đồ.” Tâm trạng Nhã Lan đột nhiên vô cùng tốt, cô không chỉ hoàn thành tâm nguyện, để tự Nguyên và Thành Thành trở thành một đôi, lại còn có thêm đứa cháu, đúng là song hỉ lâm môn.
Nghe nói Thành Thành dù thế nào cũng không muốn bỏ đi đứa bé, có thể thấy tình cảm của cô dành cho tự Nguyên sâu đậm thế nào. Nhưng hai người họ rốt cuộc xảy ra mẫu thuẫn gì, tại sao đột nhiên lại xa nhau chứ?
Cô tạm thời không có thời gian để suy nghĩ đến những điều này, bây giờ điều quan trọng nhất là, mau chóng đi thăm con dâu và cháu mình.
“Haha, thật là buồn cười mà, thằng nhóc này cũng có ngày hôm nay.” Buổi tối, Nhã Lan giống như bị điên, không ngừng nói chuyện một mình, rồi cười không ngớt.
Lãnh Mạn Nguyên ngồi đọc báo trên ghế sofa không thể không đặt tờ báo xuống, quan sát vợ mình bằng con mắt kì lạ.
“Đúng là buồn cười quá, con dâu tôi cũng không phải xinh đẹp bình thường, thằng nhóc này, phải để nó nếm chút khổ cực. Ha ha.” Nhã Lan ôm đầu gối cười lăn trên ghế sofa, giống như đứa trẻ mười mấy tuổi.
“Em hôm nay sao vậy? Cười cả buổi tối không dứt, trúng thưởng à, hay lại có thai?” Anh chỉ nhớ là lúc cô mang thai Tự Linh cũng từng cười vui vẻ như vậy.
“Bao nhiêu tuổi rồi, mang thai cái gì nữa, đều sắp bế cháu rồi.” Lại là một trận cười haha, Lãnh Mạn Nguyên nhún vai, anh sờ vào cánh tay đang lạnh toát bị cô cười đến độ sởn hết gai ốc của mình.
“Em muốn có cháu muốn đến phát điên rồi à, thằng con em có thể khiến em bế được cháu không?” Mặc dù anh rất hài lòng về Tự Nhưng, nhưng anh vẫn tin rằng, tự Nguyên sẽ không để bản thân mình làm bố sớm như vậy đâu.
“Em còn lâu mới điên, em sắp có cháu rồi, anh không tin được đâu, hôm nay em nhìn thấy con dâu rồi.”
Lãnh Mạn Nguyên nhếch miệng cười nhẹ. “Chảng qua là nhìn thấy Thành Thành, còn chưa đâu vào với đâu, em đã gọi con dâu rồi, em cũng chưa hỏi tự Nguyên.”
“Không cần hỏi nữa, chuyện này chắc chắn 100%.” Nhã Lan vô cùng chắc chắn.
“Hôn nhân của con trai cũng không thể ép.” Lãnh Mạn Nguyên nghĩ đến mỗi lần gọi tự Nguyên về nhà thăm cô, đều là lấy cái chết ra dọa, đây là chuyện nhỏ, tất nhiên anh sẽ không tham dự, nhưng nếu thật sự liên quan đến hạnh phúc cả đời của con trai, anh vẫn hi vọng vợ mình có thể suy nghĩ kĩ càng.
“Không cần em ép, bản thân nó sẽ ngoan ngoãn trở về tìm con dâu của chúng ta.” Lời của Nhã Lan khiến Lạnh Mạn Nguyên vô cùng tò mò.
“Có chuyện này sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Em nói cho anh này…” Nhã Lan cười hi hi kể hết chuyện này ra, khuôn mặt nhỏ bé đã cười đến đỏ cả rồi.
“Đúng là trùng hợp quá.” Lãnh Mạn Nguyên cũng bắt đầu phấn khích.
“Hôm này em đi thăm Thành Thành rồi, sức khỏe con bé không được tốt lắm, phải nằm yên tĩnh, em cũng không vào chào hỏi, mà nhìn qua khe cửa một lúc.” Nhã Lan nhớ lại khuôn mặt trắng bệch của Thành Thành, còn có cả tinh thần ủ rũ, ý nghĩ ban đầu định trêu đùa con trai cũng dần tan biến.
“Vẫn nên tìm cơ hội nói rõ cho thằng bé, đứa trẻ Thành Thành này, cũng không biết giữa nó và thằng bé xảy ra chuyện gì, lại có thể một mình rời đi, chà, tính cách giống hết Thành Kiên Vỹ.”
Nhắc đến Thành Kiên Vỹ, cả hai người đều lặng im.
Hình bóng mà anh để lại cho họ đã không còn mãnh liệt như năm đó, nhưng sự đau khổ vẫn khiến Nhã Lan vô cùng sợ hãi. Càng như vậy, cô càng cảm thấy Thành Thành đáng thương.
“Đừng nhớ lại chuyện quá khứ nữa, bây giờ mọi thứ không phải đều tốt đẹp sao?” Lãnh Mạn Nguyên vỗ vai vợ mình, dành cho cô sự an toàn và ấm áp.
“Ừm.” Nhã Lan ngoan ngoãn gật đầu.
“Hai đứa trẻ kết hôn quá sơ sài, em muốn tổ chức bù cho chúng nó một đám cưới.” Nhã Lan đột nhiên nhớ đến.
“Ừm, đây là điều nên làm, có ngày nào tốt một chút, anh cho người đi chuẩn bị.” Lãnh Mạn Nguyên gật đầu đồng ý.
“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, em thật sự hận là không thể ngay lập tức đón Thành Thành về nhà chúng ta.” Nhã Lan nôn nóng hẳn lên.
“Vậy được rồi, anh cho họ chuẩn bị, ba ngày sau tổ chức đám cưới, chuyện này em thương lượng với Uyển Nhân và Đại Hưng đi.”
Hôm nay, Nhã Lan gặp Thành Thành, nói cho cô biết nỗi nhớ cô của tự Nguyên. Khuôn mặt của cô trắng muốt, im lặng rất lâu rồi mới nói: “Anh ấy thực sự tiều tụy đến vậy ạ?”
“Đương nhiên rồi, còn thảm hại hơn lời bác nói nữa cơ, nếu con còn không xuất hiện nữa, thằng bé sắp điên rồi.” Nhã Lan thêm mắm thêm muối vào.