Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 21 LẠI MỘT LẦN NỮA BỊ HIỂU NHẦM
CHƯƠNG 21: LẠI MỘT LẦN NỮA BỊ HIỂU NHẦM
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tôi đã trở thành người hầu của anh rồi, lời hứa của anh cũng nên thực hiện đi chứ!” Đây không phải là lời cầu xin mà là mệnh lệnh, cô tự thấy rằng cô đã rất có trách nhiệm trong việc hoàn thành nhiệm vụ của một người hầu rồi vậy thì anh cũng nên thực hiện trách nhiệm của mình.
Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn cô không chớp mắt, anh cứ nhìn cô như vậy chắc phải tới năm giây.
“Cô có tư cách không?”
Một tiếng gầm lên, tiếp theo là anh đập tay xuống bàn, sau đó là một đống tài liệu bị anh gạt hết xuống đất, cùng với đó còn có cả một ly rượu vang cũng rơi xuống đất.
Choang! Chiếc ly thủy tinh vỡ ra làm trăm ngàn mảnh, chỗ rượu vang trong cốc cũng bắn tung tóe ra ngoài, và nằm rải rác khắp trên sàn nhà, ánh sáng chiếu xuống khiến chúng càng trở nên rực rỡ hơn.
Lãnh Mạn Nguyên phẫn nộ tột cùng, anh ghét tới tận xương tủy cái sự kiêu ngạo của Nhã Lan, cô đứng thẳng người, nhướn cổ về phía trước lạnh lùng hỏi: “Cái tư cách anh nói là cái gì? Quy định là do anh đặt ra, rồi anh muốn phá bỏ thì phá bỏ à? chẳng lẽ đây chính là cách mà tổng giám đốc của Thiên Ức làm việc, làm giàu hay sao? Thế nào gọi là lấy thành tín làm gốc chứ?”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh,ánh nhìn phát ra từ bốn con mắt như đang đâm vào nhau giữa không trung, hóa thành vô số những viên đạn đá vô hình khiến cho căn phòng sách như muốn đóng băng ngay lập tức.
Cô không sợ, mục đích thực sự khi cô tới căn nhà này đó là cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với nhà họ Quắc, cô muốn trả công nuôi dưỡng từ thời cô còn học tiểu học cho nhà họ Quắc, sau đó, cô sẽ hoàn toàn vì bản thân mình thôi!
Cô không thể hiểu được sự bá đạo vô lý của Lãnh Mạn Nguyên, cô cần phải phản kháng dù cho thịt nát xương tan.
Trước tiên Lãnh Mạn Nguyên lựa chọn từ bỏ ánh mắt lạnh lùng với cô gái này! Một tay anh nắm lấy một góc của chiếc máy tính, sau đó anh quay màn hình ra phía cô.
“Quy tắc đối với người hầu trong nhà họ Lãnh này chắc cô chưa đọc đúng không, người hầu mà có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác thì khế ước tự động bị hủy bỏ! Khế ước của chúng ta đã bị hủy bỏ rồi!”
Màn hình máy tính được chuyển tới trước mặt Nhã Lan, cô giật mình phát hiện, đó chính là hình ảnh mà ban trưa cô gặp mặt Thành Kiên Vỹ, hình ảnh được dừng lại đúng ở đoạn khi mà Thành Kiên Vỹ nắm chặt lấy tay cô.
Nhìn từ góc độ này thì ánh mắt thâm tình, dịu dàng, trìu mến của Thành Kiên Vỹ không gì có thể che giấu nổi, còn cô, chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt, không hề thấy được nét biểu cảm của cô lúc đó, nhưng nhìn vào hình ảnh này – hai tay hai người đan vào nhau – rõ ràng đây là hành động của hai người yêu nhau.
Lại một lần nữa anh hiểu lầm cô, Nhã Lan mím chặt môi lại, cô thử giải thích: “Sự thực không phải như vậy....”
“Hai người chỉ là thấy buồn mà nắm lấy tay nhau thôi đúng không? Những tình tiết trước mặt có muốn tôi phát tiếp cho cô xem không? Sự thực đang bày ra trước mặt rồi cô còn muốn cãi à?” Những lời nói của Lãnh Mạn Nguyên như gáo nước lạnh hất vào mặt cô: “Sinh ra xinh đẹp cũng là một cái tội, người đàn ông đến trước thì gửi đến những bức ảnh tình cảm, người đàn ông đến sau lại tìm đến tận đây để tỏ tình, Quắc Nhã Lan, chuyện tình cảm của cô cũng phong phú quá nhỉ!”
“Tôi...tôi không có....” Anh chỉ luôn cố bôi nhọ cô mà không hề nghe cô giải thích, Nhã Lan lúng túng không biết làm thế nào, cô cắn chặt môi, bàn tay cô mân mê bộ đồ của người hầu, cô không còn biết nói gì nữa.
Lãnh Mạn Nguyên men theo mép bàn đi tới, anh nghiến chặt răng, ánh mắt anh giống như một con dao được mài sắc, anh khẽ nhếch môi cười cùng với đó là cái nhìn mỉa mai, hơi thở của anh cũng như khiến người đối diện phải đóng băng.
Nhã Lan cố gắng đứng thẳng lưng để giữ lại tư thế lúc ban đầu, đôi mắt cô mở to nhìn khuôn mặt của anh tiến tới mỗi lúc một gần hơn.
“Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Tôi đã trở thành người hầu của anh rồi, lời hứa của anh cũng nên thực hiện đi chứ!” Đây không phải là lời cầu xin mà là mệnh lệnh, cô tự thấy rằng cô đã rất có trách nhiệm trong việc hoàn thành nhiệm vụ của một người hầu rồi vậy thì anh cũng nên thực hiện trách nhiệm của mình.
Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn cô không chớp mắt, anh cứ nhìn cô như vậy chắc phải tới năm giây.
“Cô có tư cách không?”
Một tiếng gầm lên, tiếp theo là anh đập tay xuống bàn, sau đó là một đống tài liệu bị anh gạt hết xuống đất, cùng với đó còn có cả một ly rượu vang cũng rơi xuống đất.
Choang! Chiếc ly thủy tinh vỡ ra làm trăm ngàn mảnh, chỗ rượu vang trong cốc cũng bắn tung tóe ra ngoài, và nằm rải rác khắp trên sàn nhà, ánh sáng chiếu xuống khiến chúng càng trở nên rực rỡ hơn.
Lãnh Mạn Nguyên phẫn nộ tột cùng, anh ghét tới tận xương tủy cái sự kiêu ngạo của Nhã Lan, cô đứng thẳng người, nhướn cổ về phía trước lạnh lùng hỏi: “Cái tư cách anh nói là cái gì? Quy định là do anh đặt ra, rồi anh muốn phá bỏ thì phá bỏ à? chẳng lẽ đây chính là cách mà tổng giám đốc của Thiên Ức làm việc, làm giàu hay sao? Thế nào gọi là lấy thành tín làm gốc chứ?”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh,ánh nhìn phát ra từ bốn con mắt như đang đâm vào nhau giữa không trung, hóa thành vô số những viên đạn đá vô hình khiến cho căn phòng sách như muốn đóng băng ngay lập tức.
Cô không sợ, mục đích thực sự khi cô tới căn nhà này đó là cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với nhà họ Quắc, cô muốn trả công nuôi dưỡng từ thời cô còn học tiểu học cho nhà họ Quắc, sau đó, cô sẽ hoàn toàn vì bản thân mình thôi!
Cô không thể hiểu được sự bá đạo vô lý của Lãnh Mạn Nguyên, cô cần phải phản kháng dù cho thịt nát xương tan.
Trước tiên Lãnh Mạn Nguyên lựa chọn từ bỏ ánh mắt lạnh lùng với cô gái này! Một tay anh nắm lấy một góc của chiếc máy tính, sau đó anh quay màn hình ra phía cô.
“Quy tắc đối với người hầu trong nhà họ Lãnh này chắc cô chưa đọc đúng không, người hầu mà có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác thì khế ước tự động bị hủy bỏ! Khế ước của chúng ta đã bị hủy bỏ rồi!”
Màn hình máy tính được chuyển tới trước mặt Nhã Lan, cô giật mình phát hiện, đó chính là hình ảnh mà ban trưa cô gặp mặt Thành Kiên Vỹ, hình ảnh được dừng lại đúng ở đoạn khi mà Thành Kiên Vỹ nắm chặt lấy tay cô.
Nhìn từ góc độ này thì ánh mắt thâm tình, dịu dàng, trìu mến của Thành Kiên Vỹ không gì có thể che giấu nổi, còn cô, chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt, không hề thấy được nét biểu cảm của cô lúc đó, nhưng nhìn vào hình ảnh này – hai tay hai người đan vào nhau – rõ ràng đây là hành động của hai người yêu nhau.
Lại một lần nữa anh hiểu lầm cô, Nhã Lan mím chặt môi lại, cô thử giải thích: “Sự thực không phải như vậy....”
“Hai người chỉ là thấy buồn mà nắm lấy tay nhau thôi đúng không? Những tình tiết trước mặt có muốn tôi phát tiếp cho cô xem không? Sự thực đang bày ra trước mặt rồi cô còn muốn cãi à?” Những lời nói của Lãnh Mạn Nguyên như gáo nước lạnh hất vào mặt cô: “Sinh ra xinh đẹp cũng là một cái tội, người đàn ông đến trước thì gửi đến những bức ảnh tình cảm, người đàn ông đến sau lại tìm đến tận đây để tỏ tình, Quắc Nhã Lan, chuyện tình cảm của cô cũng phong phú quá nhỉ!”
“Tôi...tôi không có....” Anh chỉ luôn cố bôi nhọ cô mà không hề nghe cô giải thích, Nhã Lan lúng túng không biết làm thế nào, cô cắn chặt môi, bàn tay cô mân mê bộ đồ của người hầu, cô không còn biết nói gì nữa.
Lãnh Mạn Nguyên men theo mép bàn đi tới, anh nghiến chặt răng, ánh mắt anh giống như một con dao được mài sắc, anh khẽ nhếch môi cười cùng với đó là cái nhìn mỉa mai, hơi thở của anh cũng như khiến người đối diện phải đóng băng.
Nhã Lan cố gắng đứng thẳng lưng để giữ lại tư thế lúc ban đầu, đôi mắt cô mở to nhìn khuôn mặt của anh tiến tới mỗi lúc một gần hơn.