Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Hoắc Thiên Kình cau mày, không buông tay. Ngược lại là ôm cô chặt hơn chút nữa.
Hoàng hôn ảm đạm dần dần bao phủ. Hoàng hôn chiếu dưới anh, có sắc tối cô đơn.
Đồng Tích đã tức giận một ngày, đã sớm nổi nóng. Bây giờ bị anh ôm như thế, trong lòng càng là khó chịu tới cực điểm.
Ngâm nga ra một tiếng, vừa nghiêng đầu, chiếu ngực anh, một cái liền cắn qua.
Cắn đến không nhẹ.
Cứ như vậy, xme anh có thả mình ra hay không!
Nhưng...
Cắn một lát, anh vẫn không hề có một tiếng động.
Chỉ cảm thấy thân thể kiên cường nam tính của Hoắc Thiên Kình căng ra đến mức càng ngày càng chặt, như là tảng đá.
Lẽ nào, người này cũng không biết đau sao?
Cô ngờ vực ngẩng đầu, không ngờ, càng miễn cưỡng đối đầu mắt người đàn ông.
Dưới hoàng hôn, ánh mắt anh càng ngày càng đen bóng, như đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.
Anh liền như vậy cúi đầu nhìn xem cô, ánh mắt dầy đặc đến như chứa một tầng mạng lưới, làm hô hấp Đồng Tích đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm giác mình dường như muốn rơi vào trong cái lưới này.
Cô muốn tránh ra, nhưng càng là động cũng động không được.
"Em vừa cắn chỗ nào?" Anh bỗng nhiên mở miệng, hô hấp hơi nặng. Một tiếng vang lên, trong bóng chiều, thoáng thay đổi.
Đồng Tích sững sờ.
Liếc mắt, liếc nhìn chỗ bị mình cắn qua.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt nhỏ lại như bị lửa lớn thiêu cháy, lại hồng lại nóng.
Buồn ngủ, lập tức liền tỉnh táo hơn nửa.
Cô...
Cô vậy mà thật trùng hợp, lại một cái cắn trên viên chấm đỏ nhỏ ở trước ngực anh kia...
Anh lúc này đang mặc cái áo sơ mi trắng phong phanh. Miệng vừa hạ xuống, làm ướt đẫm cái viên tròn nhỏ kia, đã biến thành nửa trong suốt.
điểm nhỏ màu đỏ, bất ngờ nổi lên, hết sức rõ ràng.
Ái muội tới cực điểm...
Đồng Tích dù cho lại không trải qua bất kỳ tình hình, cũng biết mình vừa làm một chuyện... lúng túng đòi mạng cỡ nào.
Cô chật vật cúi đầu, ai oán rầm rì lên tiếng, tự giác mất mặt nhìn anh.
Hoắc Thiên Kình lại là rên lên một tiếng.
Đáng chết!
"Đừng tiếp tục cọ loạn về hướng chỗ ấy!"
Thấp giọng cảnh cáo. Cọ tới cọ lui như thế, chỉ là làm anh càng khó chịu.
Đồng Tích vừa nghe, lập tức cứng đờ. Đừng nói động, hiện nay là ngay cả thở mạnh cũng không dám thở bậy.
"Con... Con không phải cố ý." Cô "Nỗ lực" giải thích.
Anh hừ lạnh, đáy lòng lại là khô nóng khó nhịn, "Tôi thấy em rõ ràng chính là cố ý!"
"..." Oan uổng, rất rồi?
Hoắc Thiên Kình ôm cô, tiếp tục đi về phía trước. Hai người, một quãng thời gian rất dài, đều không lên tiếng. Toàn bộ bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, Đồng Tích cũng dần dần hiểu được, tất cả những thứ này căn bản là không phải là nằm mơ gì, mà là chân chân thực thực. Cô bây giờ liền bị Hoắc Thiên Kình ôm.
Bên tai, đều là nhịp tim rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, hình như có tiết tấu nhịp trống, nhưng một mực chấn động đến mức cô không hiểu sao tâm hoảng ý loạn.
Hoàng hôn ảm đạm dần dần bao phủ. Hoàng hôn chiếu dưới anh, có sắc tối cô đơn.
Đồng Tích đã tức giận một ngày, đã sớm nổi nóng. Bây giờ bị anh ôm như thế, trong lòng càng là khó chịu tới cực điểm.
Ngâm nga ra một tiếng, vừa nghiêng đầu, chiếu ngực anh, một cái liền cắn qua.
Cắn đến không nhẹ.
Cứ như vậy, xme anh có thả mình ra hay không!
Nhưng...
Cắn một lát, anh vẫn không hề có một tiếng động.
Chỉ cảm thấy thân thể kiên cường nam tính của Hoắc Thiên Kình căng ra đến mức càng ngày càng chặt, như là tảng đá.
Lẽ nào, người này cũng không biết đau sao?
Cô ngờ vực ngẩng đầu, không ngờ, càng miễn cưỡng đối đầu mắt người đàn ông.
Dưới hoàng hôn, ánh mắt anh càng ngày càng đen bóng, như đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.
Anh liền như vậy cúi đầu nhìn xem cô, ánh mắt dầy đặc đến như chứa một tầng mạng lưới, làm hô hấp Đồng Tích đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm giác mình dường như muốn rơi vào trong cái lưới này.
Cô muốn tránh ra, nhưng càng là động cũng động không được.
"Em vừa cắn chỗ nào?" Anh bỗng nhiên mở miệng, hô hấp hơi nặng. Một tiếng vang lên, trong bóng chiều, thoáng thay đổi.
Đồng Tích sững sờ.
Liếc mắt, liếc nhìn chỗ bị mình cắn qua.
Không nhìn còn khá, vừa nhìn, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt nhỏ lại như bị lửa lớn thiêu cháy, lại hồng lại nóng.
Buồn ngủ, lập tức liền tỉnh táo hơn nửa.
Cô...
Cô vậy mà thật trùng hợp, lại một cái cắn trên viên chấm đỏ nhỏ ở trước ngực anh kia...
Anh lúc này đang mặc cái áo sơ mi trắng phong phanh. Miệng vừa hạ xuống, làm ướt đẫm cái viên tròn nhỏ kia, đã biến thành nửa trong suốt.
điểm nhỏ màu đỏ, bất ngờ nổi lên, hết sức rõ ràng.
Ái muội tới cực điểm...
Đồng Tích dù cho lại không trải qua bất kỳ tình hình, cũng biết mình vừa làm một chuyện... lúng túng đòi mạng cỡ nào.
Cô chật vật cúi đầu, ai oán rầm rì lên tiếng, tự giác mất mặt nhìn anh.
Hoắc Thiên Kình lại là rên lên một tiếng.
Đáng chết!
"Đừng tiếp tục cọ loạn về hướng chỗ ấy!"
Thấp giọng cảnh cáo. Cọ tới cọ lui như thế, chỉ là làm anh càng khó chịu.
Đồng Tích vừa nghe, lập tức cứng đờ. Đừng nói động, hiện nay là ngay cả thở mạnh cũng không dám thở bậy.
"Con... Con không phải cố ý." Cô "Nỗ lực" giải thích.
Anh hừ lạnh, đáy lòng lại là khô nóng khó nhịn, "Tôi thấy em rõ ràng chính là cố ý!"
"..." Oan uổng, rất rồi?
Hoắc Thiên Kình ôm cô, tiếp tục đi về phía trước. Hai người, một quãng thời gian rất dài, đều không lên tiếng. Toàn bộ bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, Đồng Tích cũng dần dần hiểu được, tất cả những thứ này căn bản là không phải là nằm mơ gì, mà là chân chân thực thực. Cô bây giờ liền bị Hoắc Thiên Kình ôm.
Bên tai, đều là nhịp tim rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, hình như có tiết tấu nhịp trống, nhưng một mực chấn động đến mức cô không hiểu sao tâm hoảng ý loạn.