Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
CHƯƠNG 78
“Những lời này có lẽ phải do tôi hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào? Em nói đi, chỉ cần em mở miệng, cho dù muốn cái mạng này của tôi, tôi cũng cho em.”
Diệp Nam Huyền nói rất chân thành, đôi mắt phượng đẹp vô ngần kia chăm chú nhìn thẳng vào Trầm Mặc Ca.
Trái tim Trầm Mặc Ca đột nhiên đập lỡ một nhịp, lồng ngực hơi đau đớn.
“Tổng Giám đốc Diệp thật sự biết nói đùa. Chúng ta vừa mới quen biết, anh đã đối với tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ cô Sở sẽ ghen sao? Hay đây chính là thủ đoạn ăn vụng mà Tổng Giám đốc Diệp thường dùng?”
Thiếu chút nữa thôi cô đã bị anh lừa rồi!
Người đàn ông này yêu bản thân như vậy, sao có thể sẽ nói ra lời tình cảm sâu sắc như thế? Hơn nữa tuy rằng trên người cô có điểm đáng nghi ngờ, nhưng vì những điểm đáng ngờ ấy mà khiến Diệp Nam Huyền vứt cả mạng sống của mình, điều này có thể sao?
Nếu như trước kia Diệp Nam Huyền yêu cô mà nói, thì điều này còn có thể, nhưng mà anh có yêu cô sao?
Quan hệ hôn nhân ba năm, vẫn luôn là cô theo đuổi còn anh trốn tránh, anh vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo hơn người, dáng vẻ lạnh lùng. Ngay cả khi cô mang thai cũng có thể tàn nhẫn sai người khiến cô chết cháy, bây giờ còn giả vờ nặng tình với cô, đúng là buồn cười!
Trong mắt Trầm Mặc Ca có một tia đau xót thoáng qua.
Diệp Nam Huyền không bỏ sót vẻ đau đớn ấy, anh đặt tay Trầm Mặc Ca lên mặt mình. Chỗ đó vẫn đang nóng rát, hơi phỏng tay.
Trầm Mặc Ca muốn rút tay lại, nhưng mà Diệp Nam Huyền rất khỏe, khiến cô trong giây phút ấy không có cách nào khác cả, nhưng mà lại hơi không cam lòng, nên chỉ có thể tức giận trừng mắt với anh.
Thấy cô như thế, dường như Diệp Nam Huyền nhớ tới khoảng thời gian trước kia khi mà cô còn theo đuổi anh. Anh từng coi những thứ ấy chỉ là việc nhỏ tầm thường, nhưng khi biết cô đã chết trong biển lửa thì những điều ấy không ngừng phóng to lên, không ngừng chạm đến trái tim anh.
Đến tận lúc ấy, anh mới nhận ra, anh yêu cô đến vậy.
Hôm nay cô đã quay về, mặc kệ cô có mục đích gì, muốn làm gì, anh đều đồng ý hết, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh thôi.
“Tôi chưa bao giờ trêu ghẹo ai cả, tôi chỉ trêu ghẹo vợ tôi thôi.”
Giọng nói của Diệp Nam Huyền trầm ấm, mang theo chút dịu dàng.
Tất cả phòng bị của Trầm Mặc Ca thiếu chút nữa đã tan vỡ ầm ầm.
Ánh mắt của anh quá mức dịu dàng, giọng nói của anh cực kỳ mê người, thậm chí hơi thở của anh cũng mang theo mùi vị rất thu hút người khác.
Trầm Mặc Ca cảm thấy trai tim mình bắt đầu đau nhói.
Vợ?
Anh còn nhớ đến vợ của anh sao?
“Tổng Giám đốc Diệp đúng là biết nói đùa, Lisa tôi đây cũng không phải là vợ anh.”
Trầm Mặc Ca đã dùng hết sức của mình, nhân cơ hội Diệp Nam Huyền không chú ý, cô vội vàng rút tay mình về.
Dường như trên tay vẫn còn vương lại độ ấm của anh, nhưng mà cô lại đưa tay cho vào trong chăn, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy trên mặt mất đi thứ gì đó, trên tay trống rống, dường như cả trái tim cũng trống rỗng theo.
“Những lời này có lẽ phải do tôi hỏi em mới đúng, rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào? Em nói đi, chỉ cần em mở miệng, cho dù muốn cái mạng này của tôi, tôi cũng cho em.”
Diệp Nam Huyền nói rất chân thành, đôi mắt phượng đẹp vô ngần kia chăm chú nhìn thẳng vào Trầm Mặc Ca.
Trái tim Trầm Mặc Ca đột nhiên đập lỡ một nhịp, lồng ngực hơi đau đớn.
“Tổng Giám đốc Diệp thật sự biết nói đùa. Chúng ta vừa mới quen biết, anh đã đối với tôi như vậy, chẳng lẽ không sợ cô Sở sẽ ghen sao? Hay đây chính là thủ đoạn ăn vụng mà Tổng Giám đốc Diệp thường dùng?”
Thiếu chút nữa thôi cô đã bị anh lừa rồi!
Người đàn ông này yêu bản thân như vậy, sao có thể sẽ nói ra lời tình cảm sâu sắc như thế? Hơn nữa tuy rằng trên người cô có điểm đáng nghi ngờ, nhưng vì những điểm đáng ngờ ấy mà khiến Diệp Nam Huyền vứt cả mạng sống của mình, điều này có thể sao?
Nếu như trước kia Diệp Nam Huyền yêu cô mà nói, thì điều này còn có thể, nhưng mà anh có yêu cô sao?
Quan hệ hôn nhân ba năm, vẫn luôn là cô theo đuổi còn anh trốn tránh, anh vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo hơn người, dáng vẻ lạnh lùng. Ngay cả khi cô mang thai cũng có thể tàn nhẫn sai người khiến cô chết cháy, bây giờ còn giả vờ nặng tình với cô, đúng là buồn cười!
Trong mắt Trầm Mặc Ca có một tia đau xót thoáng qua.
Diệp Nam Huyền không bỏ sót vẻ đau đớn ấy, anh đặt tay Trầm Mặc Ca lên mặt mình. Chỗ đó vẫn đang nóng rát, hơi phỏng tay.
Trầm Mặc Ca muốn rút tay lại, nhưng mà Diệp Nam Huyền rất khỏe, khiến cô trong giây phút ấy không có cách nào khác cả, nhưng mà lại hơi không cam lòng, nên chỉ có thể tức giận trừng mắt với anh.
Thấy cô như thế, dường như Diệp Nam Huyền nhớ tới khoảng thời gian trước kia khi mà cô còn theo đuổi anh. Anh từng coi những thứ ấy chỉ là việc nhỏ tầm thường, nhưng khi biết cô đã chết trong biển lửa thì những điều ấy không ngừng phóng to lên, không ngừng chạm đến trái tim anh.
Đến tận lúc ấy, anh mới nhận ra, anh yêu cô đến vậy.
Hôm nay cô đã quay về, mặc kệ cô có mục đích gì, muốn làm gì, anh đều đồng ý hết, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh thôi.
“Tôi chưa bao giờ trêu ghẹo ai cả, tôi chỉ trêu ghẹo vợ tôi thôi.”
Giọng nói của Diệp Nam Huyền trầm ấm, mang theo chút dịu dàng.
Tất cả phòng bị của Trầm Mặc Ca thiếu chút nữa đã tan vỡ ầm ầm.
Ánh mắt của anh quá mức dịu dàng, giọng nói của anh cực kỳ mê người, thậm chí hơi thở của anh cũng mang theo mùi vị rất thu hút người khác.
Trầm Mặc Ca cảm thấy trai tim mình bắt đầu đau nhói.
Vợ?
Anh còn nhớ đến vợ của anh sao?
“Tổng Giám đốc Diệp đúng là biết nói đùa, Lisa tôi đây cũng không phải là vợ anh.”
Trầm Mặc Ca đã dùng hết sức của mình, nhân cơ hội Diệp Nam Huyền không chú ý, cô vội vàng rút tay mình về.
Dường như trên tay vẫn còn vương lại độ ấm của anh, nhưng mà cô lại đưa tay cho vào trong chăn, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy trên mặt mất đi thứ gì đó, trên tay trống rống, dường như cả trái tim cũng trống rỗng theo.