Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
CHƯƠNG 62
Tống Đình không dám lơ là, nhanh chóng bảo bộ phận kỹ thuật theo dõi điều tra, mà Trầm Tử An lương tâm cắn rứt rời khỏi phòng máy tính, thầm mừng vì đang ở nhà trẻ chứ không phải ở nhà, nếu không thì hậu quả bi thảm rồi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu luôn tồn tại như một thiên tài, đừng nói những người bạn cùng trang lứa, ngay cả những tin tặc người Mỹ đôi khi cậu cũng không thèm để ý đến. Cậu thật không ngờ Diệp Nam Huyền bề ngoài trông giống công tử bột nhưng lại sở hữu kỹ thuật máy tính siêu đẳng như vậy.
Cậu không muốn thừa nhận rằng Diệp Nam Huyền rất mạnh, nhưng phải thừa nhận rằng loại tâm trạng vướng víu và mâu thuẫn này khiến cậu rất khó chịu, hung hăng rời khỏi phòng máy tính, vừa hay nhìn thấy Diệp Tranh chạy tới.
“Trầm Tử An, cậu có ở đây không? Tớ nghe nói mẹ cậu bị tai nạn, thế nào rồi? Có sao không? Sao cậu không đi thăm mẹ cậu?”
Diệp Tranh rất thích Trầm Tử An, luôn cảm thấy trên người Trầm Tử An có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy rất yên tâm.
Trầm Tử An nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ấy, lại cau mày.
Cậu phát hiện ra rằng Diệp Tranh thật ra rất dễ chung đụng, nhưng vì cậu ta là con trai của Diệp Nam Huyền nên cậu rất không thích cậu ta, nhưng lại vẫn phải tiếp xúc với cậu ta.
Đột nhiên, cậu hơi nheo mắt lại, trong lòng nổi lên tính toán.
“Diệp Tranh, tớ vừa xem một bộ phim hoạt hình trong phòng máy rất hay, nhưng không thể cho giáo viên biết, cậu có muốn đi xem một chút không?”
“Được, được thôi! Cậu yên tâm, tớ hứa sẽ không nói chuyện này với giáo viên.”
Diệp Tranh lập tức trở nên vui vẻ.
Thực ra cậu không thích học cho lắm. Vì cậu là con trai của Diệp Nam Huyền nên giáo viên và viện trưởng cứ khúm na khúm núm với cậu. Các bạn nhỏ thì không thích chơi với cậu. Chỉ có Trầm Tử An là tốt với cậu, sẵn sàng chơi với cậu. Cậu muốn ngày nào cũng được chơi với Trầm Tử An, bây giờ nghe nói Trầm Tử An sẽ dẫn mình đi xem phim hoạt hình, vẻ mặt đầy vui mừng.
Trầm Tử An kéo tay cậu vào phòng máy, cắm điện lên, cũng không đăng xuất tài khoản, bởi vì cậu biết tài khoản của mình từ lúc này trở đi sẽ không thể dùng được nữa.
“Vậy, đây là bộ phim hoạt hình đang nổi gần đây, xem rất hay. Cậu có thể ở đây xem trước. Tớ đi vệ sinh một lát
Trầm Tử An nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Tranh vừa nghe thấy việc cậu có thể sẽ bị đuổi học thì nghĩ ngay đến việc cậu sẽ không bao giờ gặp lại Trầm Tử An nữa bèn gật đầu ngay lập tức.
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói với bất cứ ai rằng cậu đang ở đây, ai tớ cũng không nói.”
“Kể cả ba của cậu cũng không được nói được không?”
Trầm Tử An chớp mắt ranh mãnh.
Diệp Tranh vỗ ngực, khí khái cao ngút nói: “Cậu yên tâm, kể cả ba có đánh tớ tớ cũng không nói.”
“Thật là một người anh em tốt.”
Trầm Tử An vỗ vai cậu rồi mỉm cười rời đi.
Tống Đình và mấy người bộ phận kỹ thuật đã nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP, nhưng nhìn thấy nó lại hơi bối rối.
“Tổng giám đốc Diệp, đó là địa chỉ IP nhà trẻ của cậu chủ nhỏ.”
Diệp Nam Huyền cau mày.
Tống Đình không dám lơ là, nhanh chóng bảo bộ phận kỹ thuật theo dõi điều tra, mà Trầm Tử An lương tâm cắn rứt rời khỏi phòng máy tính, thầm mừng vì đang ở nhà trẻ chứ không phải ở nhà, nếu không thì hậu quả bi thảm rồi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, cậu luôn tồn tại như một thiên tài, đừng nói những người bạn cùng trang lứa, ngay cả những tin tặc người Mỹ đôi khi cậu cũng không thèm để ý đến. Cậu thật không ngờ Diệp Nam Huyền bề ngoài trông giống công tử bột nhưng lại sở hữu kỹ thuật máy tính siêu đẳng như vậy.
Cậu không muốn thừa nhận rằng Diệp Nam Huyền rất mạnh, nhưng phải thừa nhận rằng loại tâm trạng vướng víu và mâu thuẫn này khiến cậu rất khó chịu, hung hăng rời khỏi phòng máy tính, vừa hay nhìn thấy Diệp Tranh chạy tới.
“Trầm Tử An, cậu có ở đây không? Tớ nghe nói mẹ cậu bị tai nạn, thế nào rồi? Có sao không? Sao cậu không đi thăm mẹ cậu?”
Diệp Tranh rất thích Trầm Tử An, luôn cảm thấy trên người Trầm Tử An có thứ gì đó khiến cậu cảm thấy rất yên tâm.
Trầm Tử An nhìn vẻ mặt chân thành của cậu ấy, lại cau mày.
Cậu phát hiện ra rằng Diệp Tranh thật ra rất dễ chung đụng, nhưng vì cậu ta là con trai của Diệp Nam Huyền nên cậu rất không thích cậu ta, nhưng lại vẫn phải tiếp xúc với cậu ta.
Đột nhiên, cậu hơi nheo mắt lại, trong lòng nổi lên tính toán.
“Diệp Tranh, tớ vừa xem một bộ phim hoạt hình trong phòng máy rất hay, nhưng không thể cho giáo viên biết, cậu có muốn đi xem một chút không?”
“Được, được thôi! Cậu yên tâm, tớ hứa sẽ không nói chuyện này với giáo viên.”
Diệp Tranh lập tức trở nên vui vẻ.
Thực ra cậu không thích học cho lắm. Vì cậu là con trai của Diệp Nam Huyền nên giáo viên và viện trưởng cứ khúm na khúm núm với cậu. Các bạn nhỏ thì không thích chơi với cậu. Chỉ có Trầm Tử An là tốt với cậu, sẵn sàng chơi với cậu. Cậu muốn ngày nào cũng được chơi với Trầm Tử An, bây giờ nghe nói Trầm Tử An sẽ dẫn mình đi xem phim hoạt hình, vẻ mặt đầy vui mừng.
Trầm Tử An kéo tay cậu vào phòng máy, cắm điện lên, cũng không đăng xuất tài khoản, bởi vì cậu biết tài khoản của mình từ lúc này trở đi sẽ không thể dùng được nữa.
“Vậy, đây là bộ phim hoạt hình đang nổi gần đây, xem rất hay. Cậu có thể ở đây xem trước. Tớ đi vệ sinh một lát
Trầm Tử An nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Tranh vừa nghe thấy việc cậu có thể sẽ bị đuổi học thì nghĩ ngay đến việc cậu sẽ không bao giờ gặp lại Trầm Tử An nữa bèn gật đầu ngay lập tức.
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói với bất cứ ai rằng cậu đang ở đây, ai tớ cũng không nói.”
“Kể cả ba của cậu cũng không được nói được không?”
Trầm Tử An chớp mắt ranh mãnh.
Diệp Tranh vỗ ngực, khí khái cao ngút nói: “Cậu yên tâm, kể cả ba có đánh tớ tớ cũng không nói.”
“Thật là một người anh em tốt.”
Trầm Tử An vỗ vai cậu rồi mỉm cười rời đi.
Tống Đình và mấy người bộ phận kỹ thuật đã nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP, nhưng nhìn thấy nó lại hơi bối rối.
“Tổng giám đốc Diệp, đó là địa chỉ IP nhà trẻ của cậu chủ nhỏ.”
Diệp Nam Huyền cau mày.