Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Chương 30
Lần đầu tiên Diệp Nam Huyền phát hiện dường như mình chưa bao giờ thật sự hiểu con người Sở Mộng Khê.
Anh vẫn luôn cho rằng Sở Mộng Khê dịu dàng, thiện lượng. Năm năm trước vì con của nhà họ Diệp mà không suy nghĩ tới danh sự của mình sinh Diệp Tranh ra, nhưng sau đó vì sự trưởng thành của Diệp Tranh nên cô ta ở lại nhà họ Diệp với thân phận không rõ ràng để chăm sóc con.
Bình thường Diệp Nam Huyền nhìn thấy đều là mặt từ ái, dịu dàng của Sở Mộng Khê, nhưng hôm nay cô ta lại khiến anh hơi bất ngờ.
Cho dù anh hoài nghi thân phận và mục đích Trầm Mặc Ca tới tập đoàn Hoàn Trí nhưng Sở Mộng Khê và cô xem như chưa từng gặp mặt, vậy mà cô ta lại không nể mặt, đánh Trầm Mặc Ca trước cửa tập đoàn. Dáng vẻ đàn bà chanh chua ấy khiến Diệp Nam Huyền lần đầu tiên cảm nhận được có lẽ cô ta không màng thân phận ở lại nhà họ Diệp cũng không hoàn toàn là vì Diệp Tranh.
Nhận thức này khiến anh nảy sinh chút phản cảm.
“Anh Lạc, cô ở nhà họ Diệp cũng năm năm rồi nhỉ?”
Diệp Nam Huyền hờ hững nói.
Sở Mộng Khê thoáng sững sờ, không biết anh hỏi vậy là có ý gì, vội vàng gật đầu.
“Vâng, năm năm rồi.”
“Tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay cũng vì Diệp Tranh mà chịu uất ức. Nếu gặp được người đàn ông nào hợp ý thì nhớ nói với tôi, tôi sẽ lấy thân phận cô cả nhà họ Diệp gả cô đi, cô yên tâm, của hồi môn sẽ không thiếu cô đâu.”
Câu nói này của Diệp Nam Huyền doạ Sở Mộng Khê sợ hãi.
“Nam Huyền, anh có ý gì? Anh muốn đuổi em khỏi nhà họ Diệp? Vì sao? Chỉ vì em đắc tội nhà thiết kế Lisa ư? Anh nghe me nói, em biết là em sai, em nhận lỗi với cô ấy, em không tìm người quay video, em không làm!”
Nước mắt Sở Mộng Khê thoáng chốc rơi xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng thương hệt như năm đó.
Diệp Nam Huyền lại lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cô ấy, lời tôi nói là thật, tuổi cô cũng không nhỏ nữa, đừng lãng phí tuổi xuân của mình ở nhà họ Diệp. Có một số người đi rồi không quay về được nữa, cô nên có cuộc đời của mình.”
Nói xong Diệp Nam Huyền nhấc chân rời đi.
Mặt Sở Mộng Khê tái nhợt đến đáng sợ, cơ thể lung lay sắp ngã.
Không!
Không được!
Cô ta đã đợi năm năm, yêu anh bao nhiêu năm, trăm cay nghìn đắng sinh Diệp Tranh ra, vốn cho rằng cuộc sống an nhàn sẽ tới nhưng sao anh có thể nói ra lời vô tình như thế?
Lẽ nào là vì người phụ nữ Lisa đó?
Sở Mộng Khê nhanh chóng đuổi theo Diệp Nam Huyền, trên đường đi đau khổ cầu khẩn.
Trầm Mặc Ca nghe thấy giọng họ càng ngày càng xa qua cánh cửa, hai tay siết chặt.
Quả nhiên Diệp Nam Huyền là người máu lạnh vô tình.
Năm năm trước phản bội cô, phản bội hôn nhân của họ, khi trêu chọc phải Sở Mộng Khê, anh cũng không có bộ dạng máu lạnh như bây giờ.
Cô vẫn nhớ khi gặp họ ở vệnh viện, dáng vẻ quan tâm chăm sóc Sở Mộng Khê ân cần của Diệp Nam Huyền, biểu cảm vui mừng như điên của anh khi biết Sở Mộng Khê mang thai.
Bây giờ người anh thích đến vậy cũng có thể nói bỏ là bỏ thì người đã từng là vợ như cô có thể có địa vị gì trong lòng anh đây?
Có lẽ từ khi bắt đầu cô đã sai, cô không nên yêu người đàn ông này. Anh là người máu lạnh vô tình, là tảng đá có sưởi thế nào cũng không ấm.
Mặc dù đây là sự thật đã sớm biết từ trước nhưng trái tim Trầm Mặc Ca vẫn không tự chủ đau đớn.
Lần đầu tiên Diệp Nam Huyền phát hiện dường như mình chưa bao giờ thật sự hiểu con người Sở Mộng Khê.
Anh vẫn luôn cho rằng Sở Mộng Khê dịu dàng, thiện lượng. Năm năm trước vì con của nhà họ Diệp mà không suy nghĩ tới danh sự của mình sinh Diệp Tranh ra, nhưng sau đó vì sự trưởng thành của Diệp Tranh nên cô ta ở lại nhà họ Diệp với thân phận không rõ ràng để chăm sóc con.
Bình thường Diệp Nam Huyền nhìn thấy đều là mặt từ ái, dịu dàng của Sở Mộng Khê, nhưng hôm nay cô ta lại khiến anh hơi bất ngờ.
Cho dù anh hoài nghi thân phận và mục đích Trầm Mặc Ca tới tập đoàn Hoàn Trí nhưng Sở Mộng Khê và cô xem như chưa từng gặp mặt, vậy mà cô ta lại không nể mặt, đánh Trầm Mặc Ca trước cửa tập đoàn. Dáng vẻ đàn bà chanh chua ấy khiến Diệp Nam Huyền lần đầu tiên cảm nhận được có lẽ cô ta không màng thân phận ở lại nhà họ Diệp cũng không hoàn toàn là vì Diệp Tranh.
Nhận thức này khiến anh nảy sinh chút phản cảm.
“Anh Lạc, cô ở nhà họ Diệp cũng năm năm rồi nhỉ?”
Diệp Nam Huyền hờ hững nói.
Sở Mộng Khê thoáng sững sờ, không biết anh hỏi vậy là có ý gì, vội vàng gật đầu.
“Vâng, năm năm rồi.”
“Tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay cũng vì Diệp Tranh mà chịu uất ức. Nếu gặp được người đàn ông nào hợp ý thì nhớ nói với tôi, tôi sẽ lấy thân phận cô cả nhà họ Diệp gả cô đi, cô yên tâm, của hồi môn sẽ không thiếu cô đâu.”
Câu nói này của Diệp Nam Huyền doạ Sở Mộng Khê sợ hãi.
“Nam Huyền, anh có ý gì? Anh muốn đuổi em khỏi nhà họ Diệp? Vì sao? Chỉ vì em đắc tội nhà thiết kế Lisa ư? Anh nghe me nói, em biết là em sai, em nhận lỗi với cô ấy, em không tìm người quay video, em không làm!”
Nước mắt Sở Mộng Khê thoáng chốc rơi xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng thương hệt như năm đó.
Diệp Nam Huyền lại lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cô ấy, lời tôi nói là thật, tuổi cô cũng không nhỏ nữa, đừng lãng phí tuổi xuân của mình ở nhà họ Diệp. Có một số người đi rồi không quay về được nữa, cô nên có cuộc đời của mình.”
Nói xong Diệp Nam Huyền nhấc chân rời đi.
Mặt Sở Mộng Khê tái nhợt đến đáng sợ, cơ thể lung lay sắp ngã.
Không!
Không được!
Cô ta đã đợi năm năm, yêu anh bao nhiêu năm, trăm cay nghìn đắng sinh Diệp Tranh ra, vốn cho rằng cuộc sống an nhàn sẽ tới nhưng sao anh có thể nói ra lời vô tình như thế?
Lẽ nào là vì người phụ nữ Lisa đó?
Sở Mộng Khê nhanh chóng đuổi theo Diệp Nam Huyền, trên đường đi đau khổ cầu khẩn.
Trầm Mặc Ca nghe thấy giọng họ càng ngày càng xa qua cánh cửa, hai tay siết chặt.
Quả nhiên Diệp Nam Huyền là người máu lạnh vô tình.
Năm năm trước phản bội cô, phản bội hôn nhân của họ, khi trêu chọc phải Sở Mộng Khê, anh cũng không có bộ dạng máu lạnh như bây giờ.
Cô vẫn nhớ khi gặp họ ở vệnh viện, dáng vẻ quan tâm chăm sóc Sở Mộng Khê ân cần của Diệp Nam Huyền, biểu cảm vui mừng như điên của anh khi biết Sở Mộng Khê mang thai.
Bây giờ người anh thích đến vậy cũng có thể nói bỏ là bỏ thì người đã từng là vợ như cô có thể có địa vị gì trong lòng anh đây?
Có lẽ từ khi bắt đầu cô đã sai, cô không nên yêu người đàn ông này. Anh là người máu lạnh vô tình, là tảng đá có sưởi thế nào cũng không ấm.
Mặc dù đây là sự thật đã sớm biết từ trước nhưng trái tim Trầm Mặc Ca vẫn không tự chủ đau đớn.