Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 40
Một tiếng sau, trên cơ thể hai người nhễ nhại mồ hôi, cả người nhớp nháp. “Trần Thanh Vũ… rốt cuộc anh… tại sao…” Tôi liếm môi, khó hiểu nhìn Trần Thanh Vũ.
Trước kia Trần Thanh Vũ rất ít đụng chạm vào tôi, tại sao sau khi ly hôn lại đối xử với tôi như vậy. “Đừng hỏi gì cả, em chỉ cần biết, nơi này là Paris, anh có thể… yêu em.”Sau một hồi im lặng, Trần Thanh Vũ đột nhiên xoa mắt tôi và nói.
Yêu sao?
Trần Thanh Vũ vừa mới nói yêu tôi sao? “Xin lỗi… Huỳnh Bảo Nhi… đã khiến em tuyệt vọng và đau lòng đến vậy. Trần Thanh Vũ kề sát bên tai tôi, nhỏ giọng thì thầm.
Sau khi nghe những lời của Trần Thanh Vũ, hốc mắt của tôi hơi ứng đỏ. Tôi không nói gì, hoặc là trong tiềm thức, có lẽ tôi cũng muốn hưởng thụ sự ấm áp này, hưởng thụ cảm giác triền miễn cùng với Trần Thanh Vũ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã quên mất Lê Minh Quang, quên mất sự kiên trì và lời cam kết của bản thân, chẳng qua chỉ vì muốn ở gần Trần Thanh Vũ.
Chúng tôi rất thân mật, chúng tôi đã có một đứa bé, cho dù Trần Thanh Vũ không biết sự tồn tại của đứa bé ấy.
Chúng tôi nằm trên cỏ vuốt ve cơ thể nhau.Khoảnh khắc đó, tôi và Trần Thanh Vũ ở rất gần, rất gần nhau. Gần đến mức tôi cho rằng sau này sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau.
Nhưng, không có phép màu nào xảy ra cả. Khi tôi và Trần Thanh Vũ trở về lại khách sạn, trái tim của tôi vẫn còn đang đập thình thịch.
Tôi biết, tôi lại động lòng với Trần Thanh Vũ.
Nhưng mà… “Thanh Vũ, bọn em chờ anh đã lâu, anh đi đâu đấy.”
Nguyễn Mỹ xuất hiện khiến mặt tôi xám như tro tàn, vốn đang dần có tình cảm, trong nháy mắt giống như là bị tạt một chậu nước lạnh. Cảm xúc vốn đang dâng trào mạnh mẽ, dần dần trở nên nguội lạnh.
Trần Thanh Vũ cũng không ngờ Nguyễn Mỹ sẽ xuất hiện ở đây. Anh mím môi, quay đầu nhìn tôi, tôi rũ mắt không nói một câu nào.
Dường như Nguyễn Mỹ không thấy tôi, cô ta đi đến gần
Trần Thanh Vũ, gương mặt xinh đẹp mỉm cười ôm lấy cánh tay
Trần Thanh Vũ làm nũng nói: “Sao vậy? Anh không muốn gặp em sao?” “Tại sao em lại ở Pháp, không phải em nói gần đây muốn quay một bộ phim lớn sao?”Ánh mắt Trần Thanh Vũ cực kỳ dịu dàng nhìn Nguyễn Mỹ. “Em đã từ chối, chúng ta sắp đính hôn rồi, em cũng không muốn đóng phim nữa, vả lại… Mẹ và ba em ở nước Anh muốn trở về, bọn họ cũng muốn uống rượu mừng của chúng ta.”
Không biết là Nguyễn Mỹ vô tình hay cố ý, tôi cảm thấy, giống như là cô ta đang nói với tôi vậy.
Đính hôn…
Đúng rồi, tại sao tôi lại quên mất chuyện này.
Sau khi tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn, Trần Thanh Vũ đã nói với tôi, còn một tháng nữa là tới lễ đính hôn của anh và Nguyễn Tôi đúng là vừa ngu xuẩn vừa buồn cười. Vào lúc tôi không
Mỹ.
Còn tôi… sao vẫn cứ giữ hy vọng xa vời? biết phải làm thế nào thì Lê Minh Quang xuất hiện. Dường như anh ấy luôn xuất hiện vào những lúc tôi cần, giúp tôi giải quyết chuyện rắc rối. “Bảo Nhi, sao sắc mặt khó nhìn vậy, không có ý tưởng thiết kế áo cưới sao?”
Lê Minh Quang quan tâm nắm lấy tay tôi, nhìn tôi rồi nhỏ giọng hỏi,
Tôi nhìn gương mặt điển trai và đầy dịu dàng của Lê Minh Quang, trong lòng ngập tràn áy náy.
Tôi nhớ tới việc bản thân đã mây mưa với Trần Thanh Vũ trong vườn hoa hồng, nhất thời trong lòng cảm thấy thật sự có lỗi với Lê Minh Quang.
Rõ ràng tôi luôn cho Lê Minh Quang hy vọng, thế mà bây giờ lại dây dưa không rõ với Trần Thanh Vũ? Rốt cuộc là tôi đang làm chuyện gì vậy chứ?
Tôi cắn đầu lưỡi, lúng túng nói: “Em đã nghĩ ra được rồi, Minh Quang, em đến phòng của anh một lúc nhé” “Được.” Ánh mắt Lê Minh Quang nhìn tôi đầy dịu dàng. Lúc anh ấy nắm tay tôi muốn rời đi, tôi cảm thấy ánh mắt Trần Thanh Vũ có một chút u ám, Trần Thanh Vũ tức giận sao? Tôi không muốn để ý tới, bây giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một lúc. “Giám đốc Lê và cô Huỳnh thật là ân ái.” Nguyễn Mỹ ôm cánh tay Trần Thanh Vũ, ánh mắt nhìn tôi và Lê Minh Quang rất kỳ quái.
Lê Minh Quang rất tự nhiên ôm eo tôi, thân mật hôn lên trán tôi, nói: “Cô Nguyễn và giám đốc Trần không ân ái như vậy sao?” “Sau cuộc so tài thiết kế này chính là buổi lễ đính hôn của tôi và Trần Thanh Vũ, hy vọng đến lúc đó hai vị có thể tới chúc phúc cho tôi và Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ cười một tiếng, nụ cười đầy dịu dàng và thỏa mãn.
Lê Minh Quang chỉ cười tủm tỉm nói: “Thật sao? Vậy phải chúc mừng hai vị trăm năm hạnh phúc, tôi và Bảo Nhi cũng gần đính hôn rồi.”
Lúc Lê Minh Quang nói, ánh mắt Nguyễn Mỹ liền nhìn về phía tôi, trong đôi mắt dường như hơi ghen tị. “Thật à? Vậy tôi phải chúc mừng hai người, Thanh Vũ, anh thấy sao?”Nguyễn Mỹ nói xong, liền ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ không nói một câu nào, chẳng qua sắc mắt rất xấu, gật đầu. Tôi không có cách nào tiếp tục nhìn loại ánh mắt kỳ lạ này của Trần Thanh Vũ, tôi níu áo của Lê Minh Quang, giọng nói khàn khàn gọi Lê Minh Quang. “Minh Quang, chúng ta đi thôi.”
Tôi không biết bản thân có thể chống đỡ nổi hay không, nhưng ít nhất tôi không thể chịu nổi sức ảnh hưởng của hai người Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.
Sau khi Lê Minh Quang ôm tôi rời đi, cả người tôi gần như muốn lả đi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Lê Minh Quang đỡ tôi, giọng nói hơi u ám: “Khó khăn như vậy sao?” “Không phải… chẳng qua là chân bị tê thôi.”Tôi hiểu lời nói Lê Minh Quang có ý gì, tôi cắn môi, nhìn Lê Minh Quang lắc đầu nói.
Ánh mắt Lê Minh Quang sáng quắc, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu mà không nói gì, chỉ đỡ tôi rời đi.
Đi được mấy bước, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Trần Thanh Vũ vẫn luôn dừng trên người tôi, nóng bỏng nhưng đầy u ám.
Khiến cho tôi nhớ đến dáng vẻ khi cả hai đang triền miên trong vườn hoa hồng, khi đó, hơi thở nóng bỏng của Trần Thanh Vũ cũng giống như thế này, từ từ đến gần môi và răng tôi, chầm chậm quấn quít
Cuối cùng tôi vẫn cố đè nén loại cảm xúc phức tạp với Trần Thanh Vũ xuống, dẫu sao, chuyện quan trọng nhất của chúng tôi bây giờ chính là tranh giải.
Tôi vừa đi tới phòng Lê Minh Quang, đã lập tức nói hết tất cả ý tưởng của mình cho Lê Minh Quang nghe.
Sau khi nghe xong, anh ấy rất ủng hộ ý tưởng của tôi. Ngay sau đó tôi đã bắt đầu bắt tay vào vẽ bản thiết kế. Mấy ngày nay cục cưng vô cùng yên lặng, không quấy phá tôi, chuyện này khiến tôi rất vui mừng.
Tôi bỏ ra hơn ba giờ nhưng cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa, sau một hồi nghỉ ngơi thì bắt đầu ăn trái cây. Sau đó lại bắt đầu làm nốt nửa phần thiết kế còn lại.
Tôi làm việc cho đến tám giờ tối, Lê Minh Quang gọi tôi ăn cơm, tôi cũng không quan tâm. Cuối cùng anh ấy nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi, bảo tôi đến phòng ăn để ăn tối, anh ấy sẽ sớm trở về.
Tôi cũng cảm thấy hơi đói, bèn thả bút vẽ trong tay xuống. Tôi dụi mắt một cái, rồi lết cơ thể đầy mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Không ngờ, lúc tôi vừa mới đi đến chỗ khúc cua ở hành lang, thì bị một người kéo lại. Ngay sau đó là một nụ hôn đặc biệt nóng bỏng của nam giới, dần lan tràn khắp cả cơ thể tôi.
Trước kia Trần Thanh Vũ rất ít đụng chạm vào tôi, tại sao sau khi ly hôn lại đối xử với tôi như vậy. “Đừng hỏi gì cả, em chỉ cần biết, nơi này là Paris, anh có thể… yêu em.”Sau một hồi im lặng, Trần Thanh Vũ đột nhiên xoa mắt tôi và nói.
Yêu sao?
Trần Thanh Vũ vừa mới nói yêu tôi sao? “Xin lỗi… Huỳnh Bảo Nhi… đã khiến em tuyệt vọng và đau lòng đến vậy. Trần Thanh Vũ kề sát bên tai tôi, nhỏ giọng thì thầm.
Sau khi nghe những lời của Trần Thanh Vũ, hốc mắt của tôi hơi ứng đỏ. Tôi không nói gì, hoặc là trong tiềm thức, có lẽ tôi cũng muốn hưởng thụ sự ấm áp này, hưởng thụ cảm giác triền miễn cùng với Trần Thanh Vũ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã quên mất Lê Minh Quang, quên mất sự kiên trì và lời cam kết của bản thân, chẳng qua chỉ vì muốn ở gần Trần Thanh Vũ.
Chúng tôi rất thân mật, chúng tôi đã có một đứa bé, cho dù Trần Thanh Vũ không biết sự tồn tại của đứa bé ấy.
Chúng tôi nằm trên cỏ vuốt ve cơ thể nhau.Khoảnh khắc đó, tôi và Trần Thanh Vũ ở rất gần, rất gần nhau. Gần đến mức tôi cho rằng sau này sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau.
Nhưng, không có phép màu nào xảy ra cả. Khi tôi và Trần Thanh Vũ trở về lại khách sạn, trái tim của tôi vẫn còn đang đập thình thịch.
Tôi biết, tôi lại động lòng với Trần Thanh Vũ.
Nhưng mà… “Thanh Vũ, bọn em chờ anh đã lâu, anh đi đâu đấy.”
Nguyễn Mỹ xuất hiện khiến mặt tôi xám như tro tàn, vốn đang dần có tình cảm, trong nháy mắt giống như là bị tạt một chậu nước lạnh. Cảm xúc vốn đang dâng trào mạnh mẽ, dần dần trở nên nguội lạnh.
Trần Thanh Vũ cũng không ngờ Nguyễn Mỹ sẽ xuất hiện ở đây. Anh mím môi, quay đầu nhìn tôi, tôi rũ mắt không nói một câu nào.
Dường như Nguyễn Mỹ không thấy tôi, cô ta đi đến gần
Trần Thanh Vũ, gương mặt xinh đẹp mỉm cười ôm lấy cánh tay
Trần Thanh Vũ làm nũng nói: “Sao vậy? Anh không muốn gặp em sao?” “Tại sao em lại ở Pháp, không phải em nói gần đây muốn quay một bộ phim lớn sao?”Ánh mắt Trần Thanh Vũ cực kỳ dịu dàng nhìn Nguyễn Mỹ. “Em đã từ chối, chúng ta sắp đính hôn rồi, em cũng không muốn đóng phim nữa, vả lại… Mẹ và ba em ở nước Anh muốn trở về, bọn họ cũng muốn uống rượu mừng của chúng ta.”
Không biết là Nguyễn Mỹ vô tình hay cố ý, tôi cảm thấy, giống như là cô ta đang nói với tôi vậy.
Đính hôn…
Đúng rồi, tại sao tôi lại quên mất chuyện này.
Sau khi tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn, Trần Thanh Vũ đã nói với tôi, còn một tháng nữa là tới lễ đính hôn của anh và Nguyễn Tôi đúng là vừa ngu xuẩn vừa buồn cười. Vào lúc tôi không
Mỹ.
Còn tôi… sao vẫn cứ giữ hy vọng xa vời? biết phải làm thế nào thì Lê Minh Quang xuất hiện. Dường như anh ấy luôn xuất hiện vào những lúc tôi cần, giúp tôi giải quyết chuyện rắc rối. “Bảo Nhi, sao sắc mặt khó nhìn vậy, không có ý tưởng thiết kế áo cưới sao?”
Lê Minh Quang quan tâm nắm lấy tay tôi, nhìn tôi rồi nhỏ giọng hỏi,
Tôi nhìn gương mặt điển trai và đầy dịu dàng của Lê Minh Quang, trong lòng ngập tràn áy náy.
Tôi nhớ tới việc bản thân đã mây mưa với Trần Thanh Vũ trong vườn hoa hồng, nhất thời trong lòng cảm thấy thật sự có lỗi với Lê Minh Quang.
Rõ ràng tôi luôn cho Lê Minh Quang hy vọng, thế mà bây giờ lại dây dưa không rõ với Trần Thanh Vũ? Rốt cuộc là tôi đang làm chuyện gì vậy chứ?
Tôi cắn đầu lưỡi, lúng túng nói: “Em đã nghĩ ra được rồi, Minh Quang, em đến phòng của anh một lúc nhé” “Được.” Ánh mắt Lê Minh Quang nhìn tôi đầy dịu dàng. Lúc anh ấy nắm tay tôi muốn rời đi, tôi cảm thấy ánh mắt Trần Thanh Vũ có một chút u ám, Trần Thanh Vũ tức giận sao? Tôi không muốn để ý tới, bây giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một lúc. “Giám đốc Lê và cô Huỳnh thật là ân ái.” Nguyễn Mỹ ôm cánh tay Trần Thanh Vũ, ánh mắt nhìn tôi và Lê Minh Quang rất kỳ quái.
Lê Minh Quang rất tự nhiên ôm eo tôi, thân mật hôn lên trán tôi, nói: “Cô Nguyễn và giám đốc Trần không ân ái như vậy sao?” “Sau cuộc so tài thiết kế này chính là buổi lễ đính hôn của tôi và Trần Thanh Vũ, hy vọng đến lúc đó hai vị có thể tới chúc phúc cho tôi và Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ cười một tiếng, nụ cười đầy dịu dàng và thỏa mãn.
Lê Minh Quang chỉ cười tủm tỉm nói: “Thật sao? Vậy phải chúc mừng hai vị trăm năm hạnh phúc, tôi và Bảo Nhi cũng gần đính hôn rồi.”
Lúc Lê Minh Quang nói, ánh mắt Nguyễn Mỹ liền nhìn về phía tôi, trong đôi mắt dường như hơi ghen tị. “Thật à? Vậy tôi phải chúc mừng hai người, Thanh Vũ, anh thấy sao?”Nguyễn Mỹ nói xong, liền ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ không nói một câu nào, chẳng qua sắc mắt rất xấu, gật đầu. Tôi không có cách nào tiếp tục nhìn loại ánh mắt kỳ lạ này của Trần Thanh Vũ, tôi níu áo của Lê Minh Quang, giọng nói khàn khàn gọi Lê Minh Quang. “Minh Quang, chúng ta đi thôi.”
Tôi không biết bản thân có thể chống đỡ nổi hay không, nhưng ít nhất tôi không thể chịu nổi sức ảnh hưởng của hai người Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.
Sau khi Lê Minh Quang ôm tôi rời đi, cả người tôi gần như muốn lả đi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Lê Minh Quang đỡ tôi, giọng nói hơi u ám: “Khó khăn như vậy sao?” “Không phải… chẳng qua là chân bị tê thôi.”Tôi hiểu lời nói Lê Minh Quang có ý gì, tôi cắn môi, nhìn Lê Minh Quang lắc đầu nói.
Ánh mắt Lê Minh Quang sáng quắc, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu mà không nói gì, chỉ đỡ tôi rời đi.
Đi được mấy bước, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Trần Thanh Vũ vẫn luôn dừng trên người tôi, nóng bỏng nhưng đầy u ám.
Khiến cho tôi nhớ đến dáng vẻ khi cả hai đang triền miên trong vườn hoa hồng, khi đó, hơi thở nóng bỏng của Trần Thanh Vũ cũng giống như thế này, từ từ đến gần môi và răng tôi, chầm chậm quấn quít
Cuối cùng tôi vẫn cố đè nén loại cảm xúc phức tạp với Trần Thanh Vũ xuống, dẫu sao, chuyện quan trọng nhất của chúng tôi bây giờ chính là tranh giải.
Tôi vừa đi tới phòng Lê Minh Quang, đã lập tức nói hết tất cả ý tưởng của mình cho Lê Minh Quang nghe.
Sau khi nghe xong, anh ấy rất ủng hộ ý tưởng của tôi. Ngay sau đó tôi đã bắt đầu bắt tay vào vẽ bản thiết kế. Mấy ngày nay cục cưng vô cùng yên lặng, không quấy phá tôi, chuyện này khiến tôi rất vui mừng.
Tôi bỏ ra hơn ba giờ nhưng cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa, sau một hồi nghỉ ngơi thì bắt đầu ăn trái cây. Sau đó lại bắt đầu làm nốt nửa phần thiết kế còn lại.
Tôi làm việc cho đến tám giờ tối, Lê Minh Quang gọi tôi ăn cơm, tôi cũng không quan tâm. Cuối cùng anh ấy nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi, bảo tôi đến phòng ăn để ăn tối, anh ấy sẽ sớm trở về.
Tôi cũng cảm thấy hơi đói, bèn thả bút vẽ trong tay xuống. Tôi dụi mắt một cái, rồi lết cơ thể đầy mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
Không ngờ, lúc tôi vừa mới đi đến chỗ khúc cua ở hành lang, thì bị một người kéo lại. Ngay sau đó là một nụ hôn đặc biệt nóng bỏng của nam giới, dần lan tràn khắp cả cơ thể tôi.