Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý) - Chương 20
Tôi thật sự không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ, có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được anh nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn đang cố gång.
“Được, để tôi đưa cô về.” Lê Minh Quang không nói gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ.
Tôi thầm thở ra một hơi, cũng không rõ đây là vui mừng hay là cảm giác gì khác…
Trước khi cuộc thi thiết kế váy cưới của tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang diễn ra một ngày, sau khi tỉ mỉ kiểm tra lại tất cả đồ vật thì tôi mới cho người đặt trong phòng để quần áo rồi chờ đến lần ra mắt ngày mai, tôi biết mình đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi thiết kế lần này.
Nhưng ngày hôm sau, trợ lý lại hốt hoảng chạy tới nói rằng người diễn viên hôm nay được sắp xếp mặc bộ áo cưới Sơ Tâm đã bị bệnh nên không thể đến được.
Diễn viên mặc bộ váy cưới lần này là một diễn viên truyền hình trong giới giải trí, không hề thua kém Nguyễn Mỹ. Cô ấy cũng là một diễn viên mà tôi yêu thích.
Lần này vốn dĩ tôi còn tràn đầy tự tin, chỉ cần cô ấy mặc bộ áo cưới tôi do thiết kế lên người thì chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mỹ, cuộc thi thiết kế này tôi nhất định sẽ thắng!
Đương nhiên ngoại trừ tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang thì còn có rất nhiều tập đoàn khác tham gia tranh tài. Bọn họ đều là những công ty nổi tiếng ở Hà Nội. Nhưng bây giờ diễn viên kia không thể xuất hiện thì quả thật chuyện chiến thắng lại trở nên khá khó khăn!
“Nhà thiết kế Huỳnh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trợ lí lo lắng nhìn tôi hỏi.
Lời nói của trợ lí khiến tôi hơi lo lắng, tôi nhìn bộ váy cưới trước mặt, thầm nghĩ cũng sắp đến giờ lên sân khấu biểu diễn rồi, lúc này lại không có diễn viên. Nếu như tìm đại một người lên thay thế chỉ sợ thất bại thảm hại, việc này sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến tập đoàn Thời Quang.
“Bảo Nhi! Khi nãy thư ký có nói diễn viên trình diễn lần này bị bệnh nên không thể đến được!” Quả nhiên Lê Minh Quang cũng đã nghe được tin này, anh ta bước từ ngoài vào, gương mặt tuấn tú mang theo tia âm trầm nói.
Tôi hoàn hồn nhìn Lê Minh Quang, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Lê, là do tôi tính toán sơ suất.”
Tôi vẫn còn quá non nớt, lại không nghĩ đến có thể sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh.
“Không phải lỗi của cô, bây giờ chúng ta phải nghĩ xem giải quyết việc này như thế nào đã.” Lê Minh Quang nhìn tôi an ủi.
Lòng tôi càng thêm áy náy, là người phụ trách cho cuộc thi thiết kế lớn lần này mà lại để chuyện như vậy xảy ra, đương nhiên tôi phải gánh trách nhiệm.
Nhìn bộ váy cưới trắng tinh trước mặt, tay tôi nắm chặt lại. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Lê Minh Quang đáp: “Tổng giám đốc Lê, vị trí người mẫu ngày hôm nay tôi sẽ đảm nhận.”
“Cô lên?” Lê Minh Quang sửng sốt nhìn tôi, dường như anh ta không nghĩ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi lấy bộ áo cưới treo trên giá xuống nhìn Lê Minh Quang bình thản nói: “Đúng vậy, tôi sẽ lên sân khấu.”
Sau khi Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp: “Được, tôi tin cô nhất định có thể chiến thắng.”
Sự tín nhiệm của Lê Minh Quang khiến tôi cực kỳ cảm động, tôi để trợ lí giúp đỡ mặc bộ áo cưới lên người, sau đó gọi thợ trang điểm tới trang điểm cho mình.
Thường ngày tôi rất ít khi trang điểm mà chỉ tô một lớp son nhẹ.
Lần này để đạt được trạng thái tốt nhất, tôi buộc phải trang điểm.
Một tiếng sau, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của thư kí Lê Minh Quang, nói rằng đã sắp đến lượt tôi lên sân khấu.
Tôi nắm chặt bàn tay, thở ra một hơi thật sâu.
Nhìn vào người có nhan sắc động lòng người trong gương, thậm chí tôi còn không dám tin, hóa ra mình có thể đẹp như vậy.
Lê Minh Quang bước tới phía sau tôi, anh nhẹ giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi! Hôm nay em rất đẹp, rất giống…năm đó.”
Gì cơ? Năm đó?
Tôi nghi hoặc nhìn Lê Minh Quang nhưng anh không nói gì nữa, chỉ dặn người đỡ tôi đi ra phía sau sân khấu.
Tôi nhìn gương mặt Lê Minh Quang ẩn dưới ánh sáng mờ ảo, bỗng nhiên lồng ngực run lên mạnh mẽ, tôi cố gắng khống chế trái tim run rẩy kia. Tiếng nhạc vang lên, tôi chậm rãi bước lên sân khấu.
Tôi cầm một đóa hoa trong tay, từng bước từng bước đi lên sân khấu, ánh đèn flash của máy ảnh lấp lóe trên đỉnh đầu, rồi rơi xuống gương mặt tôi, mang theo những tia sáng chói rọi.
Tôi hơi híp mắt lại, nhớ đến tình yêu mười lăm năm với Trần Thanh Vũ, khóe mắt cũng dần trở nên ẩm nóng.
Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến chuyện có thể trở thành cô dâu của Trần Thanh Vũ, nghĩ đến sau này được như ước nguyện, nhưng cuối cùng tôi cũng không khoác lên mình bộ áo cưới gả cho Trần Thanh Vũ. Không ngờ lần đầu tiên tôi mặc váy cưới là trong tình huống thế này…
“Bộp…bộp…bộp..”
Một mình tôi chìm trong ký ức năm xưa, tiếng nhạc đã dừng tự lúc nào nhưng tôi không hề hay biết, cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên tôi mới bàng hoàng giật mình.
Nhà tài trợ cho cuộc thi thiết kế lần này chính là Chủ tịch của tập đoàn nước Pháp, bà Sayyar.
Bà Sayyar bước đến chỗ tôi, bà giơ ra với tôi rồi nói bằng một giọng Pháp lưu loát: “Thật sự quá đẹp, đây là triển lãm váy cưới đẹp nhất tôi từng xem.”
Tôi lúng túng nhìn bà Sayyar, hoàn toàn không hiểu ý bà ấy muốn nói gì bởi vì tôi cũng không biết Tiếng Pháp.
Sau đó Trần Thanh Vũ bước tới, anh đứng bên cạnh tôi dùng một tư thế nho nhã cao quý bắt tay với bà Sayyar.
“Cảm ơn lời khen của bà.” Nói xong, anh dùng một tay ôm lấy eo tôi. Hôm nay anh mặc một bộ đồ tây màu đen, dưới ánh đèn sân khấu khuôn mặt anh tuấn giống như được phủ lên một lớp ánh sáng mờ mờ, trông cực kì quyến rũ.
Tôi không biết phải làm gì, không hiểu tại sao Trần Thanh Vũ lại làm một động tác như thế.
Tôi hơi vùng vẫy, muốn tránh khỏi vòng ngực của Trần Thanh Vũ nhưng anh lại ôm chặt lấy eo tôi, không cho phép tôi tách ra.
Mắt tôi hơi đỏ lên, tỏ vẻ không hiểu nhìn vào gương mặt Trần Thanh Vũ.
Anh vờ như không để ý đến ánh mắt của tôi mà cùng với bà Sayyar nói cười vui vẻ.
Cuối cùng, bà Sayyar bước lên khán đài. Bà dùng tiếng Việt nói với chúng tôi: “Hôm nay, tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang đã khiến tôi được nhìn thấy một màn biểu diễn áo cưới vô cùng lộng lẫy, gợi lại những kí ức về mối tình đầu trong tôi, cho nên tôi quyết định…”
Nghe thấy lời nói của bà Sayyar, đột nhiên tôi trở nên căng thẳng.
Trần Thanh Vũ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng choàng qua vai tôi an ủi: “Không cần lo lắng, hôm nay cô đã làm rất tốt.”
Tôi liếc sang nhìn Trần Thanh Vũ, ép những xao động trong lòng xuống, bình thản đáp lại: “Tổng giám đốc Trần, làm phiền anh buông tay ra.”
Gần đây hành động của Trần Thanh Vũ hơi khác thường khiến tôi cảm thấy rất kì quái.
Dường như bàn tay của Trần Thanh Vũ hơi cứng lại, sau đó anh mới buông tay ra, ánh mắt lóe lên một cảm xúc khó hiểu.
Khi tôi đang nín thở lắng nghe bà Sayyar nói, không ngờ vào lúc này đột nhiên có một phóng viên cất tiếng hỏi: “Cô Huỳnh, nghe người của tập đoàn Thời Quang nói rằng bộ váy cưới này là do cô tự mình thiết kế?”
Tôi hơi ngẩn người, gật đầu.
Bộ váy cưới này là tôi thiết kế trước đây, lần này mang ra chỉ sửa lại một chút.
“Nhưng theo như tôi được biết, bộ váy cưới này vốn là do cô Phạm Mỹ Kiều của tập đoàn W thiết kế, cô đã ăn cắp tác phẩm của cô ấy.”
“Mong cô đừng ngậm máu phun người!” Lời nói của phóng viên nọ khiến tôi cảm thấy tức giận, bất kì ai cũng đều không thích bản thiết kế mà mình cực khổ làm ra bị người khác khoác lên cái mũ sao chép.
“Ngậm máu phun người? Tôi cũng không phải kẻ nói lời hàm hồ. Bà Sayyar! Bà có thể xem bản thiết kế này, đây chính là chứng cứ về việc cô Huỳnh Bảo Nhi đây ăn cắp thiết kế của cô Phạm Mỹ Kiều.” Phóng viên kia nhìn thấy tôi tức giận bừng bừng, cô ta cười lạnh rồi lấy một bản thiết kế đưa đến trước mặt bà Sayyar.
Sau khi bà Sayyar cầm lấy và nhìn vào bản thiết kế, đột nhiên gương mặt bà trở nên vô cùng nặng nề.
Bà ấy im lặng không nói nhìn tôi hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Cô Huỳnh, xin hỏi việc này là thế nào?
“Được, để tôi đưa cô về.” Lê Minh Quang không nói gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ.
Tôi thầm thở ra một hơi, cũng không rõ đây là vui mừng hay là cảm giác gì khác…
Trước khi cuộc thi thiết kế váy cưới của tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang diễn ra một ngày, sau khi tỉ mỉ kiểm tra lại tất cả đồ vật thì tôi mới cho người đặt trong phòng để quần áo rồi chờ đến lần ra mắt ngày mai, tôi biết mình đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho cuộc thi thiết kế lần này.
Nhưng ngày hôm sau, trợ lý lại hốt hoảng chạy tới nói rằng người diễn viên hôm nay được sắp xếp mặc bộ áo cưới Sơ Tâm đã bị bệnh nên không thể đến được.
Diễn viên mặc bộ váy cưới lần này là một diễn viên truyền hình trong giới giải trí, không hề thua kém Nguyễn Mỹ. Cô ấy cũng là một diễn viên mà tôi yêu thích.
Lần này vốn dĩ tôi còn tràn đầy tự tin, chỉ cần cô ấy mặc bộ áo cưới tôi do thiết kế lên người thì chắc chắn sẽ vô cùng hoàn mỹ, cuộc thi thiết kế này tôi nhất định sẽ thắng!
Đương nhiên ngoại trừ tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang thì còn có rất nhiều tập đoàn khác tham gia tranh tài. Bọn họ đều là những công ty nổi tiếng ở Hà Nội. Nhưng bây giờ diễn viên kia không thể xuất hiện thì quả thật chuyện chiến thắng lại trở nên khá khó khăn!
“Nhà thiết kế Huỳnh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Trợ lí lo lắng nhìn tôi hỏi.
Lời nói của trợ lí khiến tôi hơi lo lắng, tôi nhìn bộ váy cưới trước mặt, thầm nghĩ cũng sắp đến giờ lên sân khấu biểu diễn rồi, lúc này lại không có diễn viên. Nếu như tìm đại một người lên thay thế chỉ sợ thất bại thảm hại, việc này sẽ có ảnh hưởng ít nhiều đến tập đoàn Thời Quang.
“Bảo Nhi! Khi nãy thư ký có nói diễn viên trình diễn lần này bị bệnh nên không thể đến được!” Quả nhiên Lê Minh Quang cũng đã nghe được tin này, anh ta bước từ ngoài vào, gương mặt tuấn tú mang theo tia âm trầm nói.
Tôi hoàn hồn nhìn Lê Minh Quang, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Lê, là do tôi tính toán sơ suất.”
Tôi vẫn còn quá non nớt, lại không nghĩ đến có thể sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh.
“Không phải lỗi của cô, bây giờ chúng ta phải nghĩ xem giải quyết việc này như thế nào đã.” Lê Minh Quang nhìn tôi an ủi.
Lòng tôi càng thêm áy náy, là người phụ trách cho cuộc thi thiết kế lớn lần này mà lại để chuyện như vậy xảy ra, đương nhiên tôi phải gánh trách nhiệm.
Nhìn bộ váy cưới trắng tinh trước mặt, tay tôi nắm chặt lại. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Lê Minh Quang đáp: “Tổng giám đốc Lê, vị trí người mẫu ngày hôm nay tôi sẽ đảm nhận.”
“Cô lên?” Lê Minh Quang sửng sốt nhìn tôi, dường như anh ta không nghĩ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi lấy bộ áo cưới treo trên giá xuống nhìn Lê Minh Quang bình thản nói: “Đúng vậy, tôi sẽ lên sân khấu.”
Sau khi Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp: “Được, tôi tin cô nhất định có thể chiến thắng.”
Sự tín nhiệm của Lê Minh Quang khiến tôi cực kỳ cảm động, tôi để trợ lí giúp đỡ mặc bộ áo cưới lên người, sau đó gọi thợ trang điểm tới trang điểm cho mình.
Thường ngày tôi rất ít khi trang điểm mà chỉ tô một lớp son nhẹ.
Lần này để đạt được trạng thái tốt nhất, tôi buộc phải trang điểm.
Một tiếng sau, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của thư kí Lê Minh Quang, nói rằng đã sắp đến lượt tôi lên sân khấu.
Tôi nắm chặt bàn tay, thở ra một hơi thật sâu.
Nhìn vào người có nhan sắc động lòng người trong gương, thậm chí tôi còn không dám tin, hóa ra mình có thể đẹp như vậy.
Lê Minh Quang bước tới phía sau tôi, anh nhẹ giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi! Hôm nay em rất đẹp, rất giống…năm đó.”
Gì cơ? Năm đó?
Tôi nghi hoặc nhìn Lê Minh Quang nhưng anh không nói gì nữa, chỉ dặn người đỡ tôi đi ra phía sau sân khấu.
Tôi nhìn gương mặt Lê Minh Quang ẩn dưới ánh sáng mờ ảo, bỗng nhiên lồng ngực run lên mạnh mẽ, tôi cố gắng khống chế trái tim run rẩy kia. Tiếng nhạc vang lên, tôi chậm rãi bước lên sân khấu.
Tôi cầm một đóa hoa trong tay, từng bước từng bước đi lên sân khấu, ánh đèn flash của máy ảnh lấp lóe trên đỉnh đầu, rồi rơi xuống gương mặt tôi, mang theo những tia sáng chói rọi.
Tôi hơi híp mắt lại, nhớ đến tình yêu mười lăm năm với Trần Thanh Vũ, khóe mắt cũng dần trở nên ẩm nóng.
Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến chuyện có thể trở thành cô dâu của Trần Thanh Vũ, nghĩ đến sau này được như ước nguyện, nhưng cuối cùng tôi cũng không khoác lên mình bộ áo cưới gả cho Trần Thanh Vũ. Không ngờ lần đầu tiên tôi mặc váy cưới là trong tình huống thế này…
“Bộp…bộp…bộp..”
Một mình tôi chìm trong ký ức năm xưa, tiếng nhạc đã dừng tự lúc nào nhưng tôi không hề hay biết, cho đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên tôi mới bàng hoàng giật mình.
Nhà tài trợ cho cuộc thi thiết kế lần này chính là Chủ tịch của tập đoàn nước Pháp, bà Sayyar.
Bà Sayyar bước đến chỗ tôi, bà giơ ra với tôi rồi nói bằng một giọng Pháp lưu loát: “Thật sự quá đẹp, đây là triển lãm váy cưới đẹp nhất tôi từng xem.”
Tôi lúng túng nhìn bà Sayyar, hoàn toàn không hiểu ý bà ấy muốn nói gì bởi vì tôi cũng không biết Tiếng Pháp.
Sau đó Trần Thanh Vũ bước tới, anh đứng bên cạnh tôi dùng một tư thế nho nhã cao quý bắt tay với bà Sayyar.
“Cảm ơn lời khen của bà.” Nói xong, anh dùng một tay ôm lấy eo tôi. Hôm nay anh mặc một bộ đồ tây màu đen, dưới ánh đèn sân khấu khuôn mặt anh tuấn giống như được phủ lên một lớp ánh sáng mờ mờ, trông cực kì quyến rũ.
Tôi không biết phải làm gì, không hiểu tại sao Trần Thanh Vũ lại làm một động tác như thế.
Tôi hơi vùng vẫy, muốn tránh khỏi vòng ngực của Trần Thanh Vũ nhưng anh lại ôm chặt lấy eo tôi, không cho phép tôi tách ra.
Mắt tôi hơi đỏ lên, tỏ vẻ không hiểu nhìn vào gương mặt Trần Thanh Vũ.
Anh vờ như không để ý đến ánh mắt của tôi mà cùng với bà Sayyar nói cười vui vẻ.
Cuối cùng, bà Sayyar bước lên khán đài. Bà dùng tiếng Việt nói với chúng tôi: “Hôm nay, tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Thời Quang đã khiến tôi được nhìn thấy một màn biểu diễn áo cưới vô cùng lộng lẫy, gợi lại những kí ức về mối tình đầu trong tôi, cho nên tôi quyết định…”
Nghe thấy lời nói của bà Sayyar, đột nhiên tôi trở nên căng thẳng.
Trần Thanh Vũ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng choàng qua vai tôi an ủi: “Không cần lo lắng, hôm nay cô đã làm rất tốt.”
Tôi liếc sang nhìn Trần Thanh Vũ, ép những xao động trong lòng xuống, bình thản đáp lại: “Tổng giám đốc Trần, làm phiền anh buông tay ra.”
Gần đây hành động của Trần Thanh Vũ hơi khác thường khiến tôi cảm thấy rất kì quái.
Dường như bàn tay của Trần Thanh Vũ hơi cứng lại, sau đó anh mới buông tay ra, ánh mắt lóe lên một cảm xúc khó hiểu.
Khi tôi đang nín thở lắng nghe bà Sayyar nói, không ngờ vào lúc này đột nhiên có một phóng viên cất tiếng hỏi: “Cô Huỳnh, nghe người của tập đoàn Thời Quang nói rằng bộ váy cưới này là do cô tự mình thiết kế?”
Tôi hơi ngẩn người, gật đầu.
Bộ váy cưới này là tôi thiết kế trước đây, lần này mang ra chỉ sửa lại một chút.
“Nhưng theo như tôi được biết, bộ váy cưới này vốn là do cô Phạm Mỹ Kiều của tập đoàn W thiết kế, cô đã ăn cắp tác phẩm của cô ấy.”
“Mong cô đừng ngậm máu phun người!” Lời nói của phóng viên nọ khiến tôi cảm thấy tức giận, bất kì ai cũng đều không thích bản thiết kế mà mình cực khổ làm ra bị người khác khoác lên cái mũ sao chép.
“Ngậm máu phun người? Tôi cũng không phải kẻ nói lời hàm hồ. Bà Sayyar! Bà có thể xem bản thiết kế này, đây chính là chứng cứ về việc cô Huỳnh Bảo Nhi đây ăn cắp thiết kế của cô Phạm Mỹ Kiều.” Phóng viên kia nhìn thấy tôi tức giận bừng bừng, cô ta cười lạnh rồi lấy một bản thiết kế đưa đến trước mặt bà Sayyar.
Sau khi bà Sayyar cầm lấy và nhìn vào bản thiết kế, đột nhiên gương mặt bà trở nên vô cùng nặng nề.
Bà ấy im lặng không nói nhìn tôi hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Cô Huỳnh, xin hỏi việc này là thế nào?