Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 91: Cơn giận dữ của Lam Nghi
Hai ngày trước
Ngô Lỗi tựa lưng vào thân xe, áo phông trắng bó sát vào cơ thể săn chắc không có lấy một gram mỡ thừa, vạt áo vest đen buông lơi chạm xuống phần hông săn chắc, cặp chân thon dài đan chéo nhau còn hai bàn tay anh thì đút vào túi quần, chiếc kính râm vững vàng trên sống mũi cao thẳng, che đi đôi mắt màu xanh biếc của anh…
Ánh nắng chiếu vào thân hình cao lớn, đổ bóng xuống mặt đường….
Nhìn anh lúc này chẳng khác gì một nam người mẫu đang chụp ảnh cho một tạp trí quảng cáo cho siêu xe BMW…
Brừm….Brừm…
Tiếng xe phân khối lớn làm vọng tới làm náo động cả một vùng, tiếng xe inh ỏi ầm ầm như sấm động, làm rúng động cả những bức tường vô loang lổ vết nứt và những mảng vữa bể…
Chiếc BMW S1000 RR hầm hố như một con báo đen chạy vào trong sân, những đường cắt góc cạnh cùng những chi tiết thép chống gỉ phản sáng lóa mắt, tiếng bô nổ trầm đục như tiếng gầm gừ của một con quái vật.
Lam Nghi đỗ xịch chiếc xe trước mặt Ngô Lỗi. Xích và khóa bạc của chiếc áo khoác da cổ lệch của Lam Nghi kêu leng keng khi cô gạt chân chống xe và đỗ con quái vật ấy xuống. Bàn tay đeo găng kéo xoạt khóa áo da để lộ cơ thể khỏe khoắn gợi cảm trong chiếc áo thun đen cao cổ, và nhấc mũ bảo hiểm ra…
Mái tóc xoăn xù như những cô gái Digan xõa tung xuống, Lam Nghi hất mái tóc sang một bên, đôi môi căng mọng với màu son nuy làm nổi bật lên rãnh môi sẻ đầy đặn, đôi mắt kẻ sắc nét làm ánh nhìn của đôi mắt hoang dã càng thêm dữ dội.
Chiếc boot da đinh tán bước xuống đất làm tung lên một đám bụi, Ngô Lỗi nhìn Lam Nghi nháy mắt với ánh, trong miệng cô vẫn còn ngậm một cái kẹo mút đã được cắt ngắn que cầm để cô vừa đội mũ bảo hiểm vừa có thể ngậm kẹo.
_ Chờ em lâu chưa?
Lam Nghi nhướn mày hỏi anh, dáng vẻ bụi bặm kèm theo một nụ cười rạng rỡ hết cỡ khiến cho anh cũng phải cười theo.
_ Anh vừa mới tới thôi.
_ Hồ sơ Kính Hàm đã đưa cho anh mang chưa?
_ Anh để trong xe rồi!
_ Đưa cho em rồi chúng ta lên trên thôi!
Ngô Lỗi gật đầu, quay lưng mở cửa xe, sau đó lấy ra một sấp giấy tờ trong một túi xi măng đưa cho Lam Nghi.
Đảo cây kẹo mút trong miệng, Lam Nghi lướt qua những thứ bên trong túi đựng. Sau khi kiểm tra xong xuôi, cô búng nhẹ ngón tay vào tập hồ sơ, lơ đễnh nói…
_ Hi vọng lát nữa không phải dùng đến mấy thứ này!
****
Khu chung cư cũ nát, mặc dù là ban ngày mà cầu thang là lối vào duy nhất dẫn lên các tầng trên cao lại tối vô cùng. Lam Nghi phải tóm lấy gấu áo của Ngô Lỗi để không bị vấp ngã, từng bước từng bước dò dẫm trên từng bậc cầu thang đã vỡ nát.
_ Kính Hàm sang Macao rồi ạ?
Lam Nghi hỏi Ngô Lỗi, giọng nói của cô cũng giảm nhỏ âm lượng xuống trong khung cảnh tối om tĩnh mịch này.
_ Ừ! Chi nhánh của Tề tiên sinh gặp chút trục trặc, Tề tiên sinh nghi ngờ do bọn tổ chức B nhúng tay vào nên phái Kính Hàm sang kiểm tra. Ngài ấy lo ngại rằng trong tổ chức Phi Điểu có nội gián!
_ Nếu như đã là lũ chuột nhắt, thì nơi nào cũng có!
Lam Nghi lắc đầu nói... cẩn thận bước theo Ngô Lỗi. Cho dù đây không phải là lần đầu tiên cô tới đây, nhưng vẫn không thể nào quen được với lối cầu thang có quá nhiều ổ vỡ nát dưới chân…Dò dẫm một lúc, cuối cùng thì hai người cũng đến được nơi cần đến.
Ánh sáng mặt trời hắt vào từ khoảng trống phía trước, lối kiến trúc đã lỗi thời cách đấy hơn 50 năm còn bị che đi bởi những bộ quần áo ẩm phơi kín trên những sợi dây phơi làm thủ công từ dây điện cũ. Không khí ngập mùi ẩm mốc, ngột ngạt do thiếu nắng và không khí bẩn làm không gian càng trở nên nặng nề.
_ Đây rồi anh!
Lam Nghi nói với Ngô Lỗi, qua đôi mắt xanh biếc của anh cũng nhìn thấy một tia căng thẳng...
Cánh cửa xếp bằng sắt rỉ sét, bên trong là một cánh cửa gỗ cũ với lớp kính mờ đục. Ngô Lỗi theo bản năng quay người quan sát xung quanh, đối diện với căn hộ này là một bụi cây dại đã rất lâu không được dọn dẹp, um tùm mọc hoang lan cả ra trước đường lớn.
Sàn nhà vỡ, bẩn thỉu dưới chân, một bóng đèn mờ mịt treo trên đầu, đui đèn đen đúa như có thể vỡ bất kì lúc nào...Ngô Lỗi theo bản năng tóm lấy khủy tay của Lam Nghi, kéo cô đứng lùi về phía sau, tránh chỗ mà anh cảm thấy là dễ gặp nguy hiểm…
Lam Nghi đảo mắt nhìn Ngô Lỗi bằng ánh nhìn kì quặc, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy vang lên khe khẽ…
_ Làm cái gì đấy?
_ Nếu như bà ta bật đèn hành lang lên, cái bóng đèn cũ đó chẳng biết khi nào sẽ nổ, em đứng ở phía ấy không an toàn!
_ Thế thì anh em mình phải né chỗ này ra chứ, anh thế chỗ em đứng vào đấy thì bóng đèn nó nổ thì an toàn chắc…
Lam Nghi bật cười rồi đẩy Ngô Lỗi tránh sang một bên, nhìn Ngô Lỗi hiền khô cười cười gãi đầu…Đúng là anh với Kính Hàm đều có một kiểu DNA như nhau, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người khác, bản thân của chính mình thì lại chẳng thèm quan tâm!
Hai người khở khạo nhất lại đi làm việc cho hai kẻ lọc lõi hết phần thiên hạ!
Đúng là trời xanh khéo an bài..!
Vừa bâng quơ suy nghĩ tới đó, có tiếng khóa mở lạch cạch vang lên từ cánh cửa gỗ cũ….
Khi cánh cửa được mở ra, một thứ mùi giống như mùi dưa cải muối để lâu ngày toát ra từ bên trong khiến Ngô Lỗi cứng người lại, còn Lam Nghi thì mở to đôi mắt vì nín thở!
Một người đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt mệt mỏi và già cỗi, ánh mắt mờ đục mặc một bộ quần áo bạc màu, dấu vết khắc khổ và tiều tụy thể hiện cuộc sống chật vật khó khăn của bà ta…!
_ Bà Hồng! Thật ngại quá! Hôm nay chúng tôi lại tới làm phiền dì!
Thanh âm trầm ấm của Ngô Lỗi vang lên, cùng với ánh mắt rất dịu dàng…Riêng về khả năng lấy thiện cảm của người khác, Ngô Lỗi đúng là bậc thầy.
Người đàn bà đó nhìn Ngô Lỗi và Lam Nghi, thái độ không hợp tác hiện rõ trên gương mặt tràn đầy vẻ cảnh giác. Bà ta nắm tay vào cánh cửa gỗ, cau mày trả lời.
_ Không phải tôi đã nói với cô cậu rồi sao? Tôi không biết gì hết! Cho dù ai là người phái cô cậu tới đây…Cô cậu cũng quay về mà bảo với người đó! Tôi không biết gì về vụ tai nạn năm đó!
Giong nói rè đặc vì dây thanh quản đã bị tổn thương mà không được chữa trị khiến cho âm thanh phát ra rất khó nghe, cộng thêm sự hấp tấp trong giọng nói càng làm cho những phụ âm địa phương dính vào nhau lộn xộn.
_ Bà Hồng! Tôi biết trong chuyện này có uẩn khúc, và tôi biết bà không nói cho chúng tôi sự thật chính là vì sợ bị trả thù!Bà yên tâm…Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ cần dì nói ra sự thật! Nếu như bà chấp nhận yêu cầu từ ngài ấy, thì an toàn của dì sẽ được đảm bảo!
Giọng nói nhã nhặn của Ngô Lỗi vẫn từ tốn vang lên, anh vẫn giống như những lần trước, vô cùng kiên nhẫn nhẹ giọng thuyết phục.
_ Tôi đã nói rồi! Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện chồng tôi gây ra tai nạn năm đó! Hơn nữa chúng tôi đã ly thân trước khi ông ta lên thành phố làm việc! Những gì tôi biết tôi đã nói hết với phía cảnh sát rồi! Nếu như Tổng giám đốc của các cô cậu muốn tìm hiểu, thì lên gặp cảnh sát!
Người đàn bà cắm cảu nói, ánh mắt cụp xuống láo luyên còn gương mặt thì cứng đờ, chắc chắn là đang nói dối…Bàn tay bối rối nắm lấy cánh cửa gỗ muốn đóng nó lại.
_ Bà Hồng! Chúng tôi biết để nhớ lại một chuyện khủng khiếp như vậy đối với bà là một yêu cầu quá đáng. Nhưng chẳng lẽ bà lại nỡ để ông nhà chịu đựng oan khuất vì một chuyện mà ông nhà không làm, trong khi kẻ thực sự có tội thì lại được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?
_ Ông ấy đã chết rồi! Chết ở trong tù! Các người nghe rõ chưa? Người chết là hết chuyện! Các người đừng tìm tôi nữa!
_ Nhưng những người còn sống xứng đáng được biết chuyện gì đã thực sự xảy ra! Hành vi che dấu cho tội ác cũng chính là tội ác!
Ngô Lỗi mạnh mẽ nói, nhưng người đàn bà đó vẫn nhất quyết không nghe, lắc đầu một cách áy náy, người đàn bà đó bối rối trả lời bằng một âm thanh run rẩy khào khào…
_ Tôi…tôi thật sự rất tiếc!
SOẠT
RẦM
Tiếng cánh cửa xếp ra một cách mạnh mẽ, và trong khi Ngô Lỗi còn đang hoảng hốt kinh ngạc, thì Lam Nghi đã đẩy mạnh cánh cửa rỉ sét ấy sang một bên, bàn tay cô vươn tới, nhanh như cắt tóm lấy cổ áo của người đàn bà đó nhấc lên và ấn mạnh bà ta vào cánh cửa gỗ đến rầm một cái.
Cánh cửa mở toang, căn nhà cũ nát tồi tàn với những vại dưa muối để bên dưới chân tưởng ẩm mốc....
Ánh mắt hoang dã như sa mạc của Lam Nghi không khoan nhượng xuyên thẳng vào gương mặt hoảng hốt của bà ta, bàn tay cô nắm chặt lấy cổ áo nhàu nát của bà ta…
Ngô Lỗi há hốc miệng, vội vàng lên tiếng.
_ Lam Nghi…bình tĩnh đã em!
Bỏ ngoài tai tiếng gọi hốt hoảng của Ngô Lỗi, Lam Nghi giận dữ nhìn vào gương mặt hoảng loạn của bà Hồng, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của cô vang lên đầy đe dọa.
_ Này bà già! Từ nãy tới giờ tôi nhịn bà hơi lâu rồi đấy!
_ Cô…cô….cô….
Thanh âm lắp ba lắp bắp của bà Hồng vang lên, Lam Nghi siết chặt tay hơn, ánh mắt hoang dã của cô găm thẳng gương mặt tái mét của bà ta…
_ Bà có biết chúng tôi đã phải vác xác lên đây bốn lần rồi không? Bà nghĩ rằng chúng tôi rảnh việc tới nỗi chỉ có ăn và vác xác đi tìm bà để cầu xin bà nói ra sự thật như một ân huệ à? Bà tỉnh lại đi!
Lam Nghi gắt lên, thanh âm giọng nói cũng lớn tới mức khiến cho Ngô Lỗi giật bắn mình.
_ Chiếu theo điều 390 bộ Luật hình sự năm 2015 quy định: Người có hành vi không tố giác tội phạm sẽ bị phạt từ 6 tháng đến 3 năm tù giam! Với toàn bộ hành vi như vừa rồi của bà tôi thừa sức có thể tống bà vào tù với khung phạt cao nhất! Bà biết chưa?
Lam Nghi chỉ tay về phía tập hồ sơ bị cô vứt chỏng chơ dưới đất, gằn từng tiếng quát vào mặt người đối diện.
_ Bà có nhìn thấy gì không? Kia là toàn bộ chứng cứ chúng tôi điều tra được ở vụ tai nạn năm đó! Bà nghĩ chúng tôi là mấy đứa ngốc đến tìm bà trong khi trong tay chưa có một chứng cứ gì, tất cả chỉ chờ vào lời thú nhận của bà sao? Chúng tôi đang hết sức nhẹ nhàng để bà hợp tác, nhưng bà rượu mời không uống bà thích uống rượu phạt à?
_ Lam Nghi….
Ngô Lỗi nhẹ giọng gọi cô….nhưng ánh mắt của cô lúc này chẳng khác gì một con sói….
Một con sói điên!
Ánh mắt làm cho bà Hồng sợ đến tái mặt…!
_ Không phải tôi không biết…bà làm điều này vì đứa con đang ở quê của mình!
Thanh âm khàn nhẹ của cô bỗng nhiên dịu lại, khiến cho gương mặt của bà Hồng hiện lên sự ngỡ ngàng choáng váng…
Lam Nghi buông lỏng cổ áo của bà ta ra, ánh mắt sâu thẳm hoang dại của cô liếc qua gương mặt tái nhợt ấy…
_ Bà đã từng bao giờ nghĩ tới, bà yêu thương con mình như thế nào, thì hai người bị tai nạn năm đó, cũng yêu thương con họ như thế không? Bà có từng nghĩ đứa con của mình đau xót trước cái chết của bố nó như thế nào, thì con của hai người họ, cô ấy cũng cảm thấy như thế không?
Gương mặt của bà Hồng trắng bệch đi nhìn Lam Nghi, cô nghiến răng lại, hít vào một hơi dài….
_ Bà nghĩ rằng đứa con của mình lớn lên, mang một vết nhơ rằng bố nó đã từng đâm chết người, nó có thể phát triển bình thường được không? Bà không nghĩ cho bản thân bà, bà cũng nghĩ cho đứa nhỏ chứ? Nó không có tội! Tại sao bắt nó phải chịu đựng cho sai lầm của người lớn?
Ngô Lỗi im lặng nhìn Lam Nghi hét lên, ánh mắt anh ẩn chứa những tia phức tạp…
Bà Hồng run rẩy nghe cô nói,những ngón tay nắm chặt đến trăng bệch…
Lam Nghi buông cổ áo của bà ra, quay người cúi nhặt tập hồ sơ đó và bước vào nhà, ném lên bàn.
_ Tôi cho bà thêm 2 ngày nữa để bà suy nghĩ kĩ! Đằng nào đêm nay bà cũng chẳng ngủ được đâu, đọc những thứ trong đó đi! Nếu như sau hai ngày mà bà vẫn còn ương bướng, thì người đến gặp bà không phải là chúng tôi đâu! Tôi nói trước ngài ấy sẽ không dễ dàng thế này đâu….Tới lúc đó đừng có nói cái chung cư này, cả ngôi nhà, cả đứa con của bà ở quê ngài ấy cũng sẽ móc ra bằng được! Vì thế bà lựa chọn đi!
Ánh mắt căm ghét của cô nhìn bà ta….
_ Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bà có thể sống yên được với những dằn vặt như thế…
Rồi sau đó Lam Nghi cười nhạt, vuốt mái tóc xù của mình ra phía sau, đảo mắt nhìn căn phòng cũ nát và thân hình tiều tụy của bà Hồng, lạnh giọng nói…
_ Mà xem chừng…cũng chẳng yên ổn lắm đâu! Nhỉ!
_ Hai ngày! Suy nghĩ cho kỹ!
Sau đó cô quay người, khảng khái rời đi…
Đến khi xuống đến sân tập thể, Ngô Lỗi mới lắc đầu cảm thán nói với cô…
_ Anh cũng không ngờ em lại nổi giận như thế đâu, Lam Nghi!
_ Em đâu có nổi giận!
Lam Nghi nhún vai nói với Ngô Lỗi khi cô vắt chân qua chiếc phân khối lớn hầm hố, bàn tay nhấc chiếc mũ bảo hiểm lên, cởi khóa chốt.
_ Gây áp lực cho một người khác, bản thân phải biết điểm yếu của người ta nằm ở đâu…Việc của mình là xoáy vào điểm yếu đó! Với người đàn bà đó, điểm yếu của bà ta chính là đứa con độc nhất của mình…Chúng ta đã đi bốn lần rồi, dùng đủ mọi cách rồi, nhưng lần này em chắc chắn bà ta sẽ lung lay!
Lam Nghi ngửa mặt nhìn lên phía căn nhà vẫn còn trống hoắc, nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi trễ căng mọng…
_ Đi với Nhiếp Phong cũng có cái lợi, em học được vài mẹo cũng hay phết!
Nói với Ngô Lỗi còn đang chửng hửng bên cạnh, Lam Nghi đeo mũ bảo hiểm vào và gạt chân chống xe.
Tiếng nổ ầm ầm như sấm, Lam Nghi quành xe rất điệu nghệ và lái đi.
_ Lái xe cẩn thận!
Ngô Lỗi hét với cô và cánh tay Lam Nghi vươn lên làm dấu OK với anh….
Bản thân của Ngô Lỗi khi về nhà cũng chẳng hi vọng gì về việc bà Hồng đó sẽ thay đổi quyết định…Nhưng điều làm anh bất ngờ là ngay tối hôm đó, điện thoại của Lam Nghi gọi tới thông báo bằng một chất giọng… “Em đã bảo anh mà!”
_ Bà ta chấp nhận gặp Lôi tiên sinh! Ngày mai anh nói ngài ấy đưa Giai Kỳ tới đi! Chuyện xong rồi!
****
Đầu tuần mới cả nhà vui vẻ nha
Tặng Kỳ Kỳ một phiếu Vote xinh xắn nhé
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ hoàn thành ước mớ 400 FL nha
Tiktok của Kỳ Kỳ cho các bạn nghía mặt thật của tác giả ( Là mình hí hí): p.thaoo0813
Ngô Lỗi tựa lưng vào thân xe, áo phông trắng bó sát vào cơ thể săn chắc không có lấy một gram mỡ thừa, vạt áo vest đen buông lơi chạm xuống phần hông săn chắc, cặp chân thon dài đan chéo nhau còn hai bàn tay anh thì đút vào túi quần, chiếc kính râm vững vàng trên sống mũi cao thẳng, che đi đôi mắt màu xanh biếc của anh…
Ánh nắng chiếu vào thân hình cao lớn, đổ bóng xuống mặt đường….
Nhìn anh lúc này chẳng khác gì một nam người mẫu đang chụp ảnh cho một tạp trí quảng cáo cho siêu xe BMW…
Brừm….Brừm…
Tiếng xe phân khối lớn làm vọng tới làm náo động cả một vùng, tiếng xe inh ỏi ầm ầm như sấm động, làm rúng động cả những bức tường vô loang lổ vết nứt và những mảng vữa bể…
Chiếc BMW S1000 RR hầm hố như một con báo đen chạy vào trong sân, những đường cắt góc cạnh cùng những chi tiết thép chống gỉ phản sáng lóa mắt, tiếng bô nổ trầm đục như tiếng gầm gừ của một con quái vật.
Lam Nghi đỗ xịch chiếc xe trước mặt Ngô Lỗi. Xích và khóa bạc của chiếc áo khoác da cổ lệch của Lam Nghi kêu leng keng khi cô gạt chân chống xe và đỗ con quái vật ấy xuống. Bàn tay đeo găng kéo xoạt khóa áo da để lộ cơ thể khỏe khoắn gợi cảm trong chiếc áo thun đen cao cổ, và nhấc mũ bảo hiểm ra…
Mái tóc xoăn xù như những cô gái Digan xõa tung xuống, Lam Nghi hất mái tóc sang một bên, đôi môi căng mọng với màu son nuy làm nổi bật lên rãnh môi sẻ đầy đặn, đôi mắt kẻ sắc nét làm ánh nhìn của đôi mắt hoang dã càng thêm dữ dội.
Chiếc boot da đinh tán bước xuống đất làm tung lên một đám bụi, Ngô Lỗi nhìn Lam Nghi nháy mắt với ánh, trong miệng cô vẫn còn ngậm một cái kẹo mút đã được cắt ngắn que cầm để cô vừa đội mũ bảo hiểm vừa có thể ngậm kẹo.
_ Chờ em lâu chưa?
Lam Nghi nhướn mày hỏi anh, dáng vẻ bụi bặm kèm theo một nụ cười rạng rỡ hết cỡ khiến cho anh cũng phải cười theo.
_ Anh vừa mới tới thôi.
_ Hồ sơ Kính Hàm đã đưa cho anh mang chưa?
_ Anh để trong xe rồi!
_ Đưa cho em rồi chúng ta lên trên thôi!
Ngô Lỗi gật đầu, quay lưng mở cửa xe, sau đó lấy ra một sấp giấy tờ trong một túi xi măng đưa cho Lam Nghi.
Đảo cây kẹo mút trong miệng, Lam Nghi lướt qua những thứ bên trong túi đựng. Sau khi kiểm tra xong xuôi, cô búng nhẹ ngón tay vào tập hồ sơ, lơ đễnh nói…
_ Hi vọng lát nữa không phải dùng đến mấy thứ này!
****
Khu chung cư cũ nát, mặc dù là ban ngày mà cầu thang là lối vào duy nhất dẫn lên các tầng trên cao lại tối vô cùng. Lam Nghi phải tóm lấy gấu áo của Ngô Lỗi để không bị vấp ngã, từng bước từng bước dò dẫm trên từng bậc cầu thang đã vỡ nát.
_ Kính Hàm sang Macao rồi ạ?
Lam Nghi hỏi Ngô Lỗi, giọng nói của cô cũng giảm nhỏ âm lượng xuống trong khung cảnh tối om tĩnh mịch này.
_ Ừ! Chi nhánh của Tề tiên sinh gặp chút trục trặc, Tề tiên sinh nghi ngờ do bọn tổ chức B nhúng tay vào nên phái Kính Hàm sang kiểm tra. Ngài ấy lo ngại rằng trong tổ chức Phi Điểu có nội gián!
_ Nếu như đã là lũ chuột nhắt, thì nơi nào cũng có!
Lam Nghi lắc đầu nói... cẩn thận bước theo Ngô Lỗi. Cho dù đây không phải là lần đầu tiên cô tới đây, nhưng vẫn không thể nào quen được với lối cầu thang có quá nhiều ổ vỡ nát dưới chân…Dò dẫm một lúc, cuối cùng thì hai người cũng đến được nơi cần đến.
Ánh sáng mặt trời hắt vào từ khoảng trống phía trước, lối kiến trúc đã lỗi thời cách đấy hơn 50 năm còn bị che đi bởi những bộ quần áo ẩm phơi kín trên những sợi dây phơi làm thủ công từ dây điện cũ. Không khí ngập mùi ẩm mốc, ngột ngạt do thiếu nắng và không khí bẩn làm không gian càng trở nên nặng nề.
_ Đây rồi anh!
Lam Nghi nói với Ngô Lỗi, qua đôi mắt xanh biếc của anh cũng nhìn thấy một tia căng thẳng...
Cánh cửa xếp bằng sắt rỉ sét, bên trong là một cánh cửa gỗ cũ với lớp kính mờ đục. Ngô Lỗi theo bản năng quay người quan sát xung quanh, đối diện với căn hộ này là một bụi cây dại đã rất lâu không được dọn dẹp, um tùm mọc hoang lan cả ra trước đường lớn.
Sàn nhà vỡ, bẩn thỉu dưới chân, một bóng đèn mờ mịt treo trên đầu, đui đèn đen đúa như có thể vỡ bất kì lúc nào...Ngô Lỗi theo bản năng tóm lấy khủy tay của Lam Nghi, kéo cô đứng lùi về phía sau, tránh chỗ mà anh cảm thấy là dễ gặp nguy hiểm…
Lam Nghi đảo mắt nhìn Ngô Lỗi bằng ánh nhìn kì quặc, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy vang lên khe khẽ…
_ Làm cái gì đấy?
_ Nếu như bà ta bật đèn hành lang lên, cái bóng đèn cũ đó chẳng biết khi nào sẽ nổ, em đứng ở phía ấy không an toàn!
_ Thế thì anh em mình phải né chỗ này ra chứ, anh thế chỗ em đứng vào đấy thì bóng đèn nó nổ thì an toàn chắc…
Lam Nghi bật cười rồi đẩy Ngô Lỗi tránh sang một bên, nhìn Ngô Lỗi hiền khô cười cười gãi đầu…Đúng là anh với Kính Hàm đều có một kiểu DNA như nhau, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người khác, bản thân của chính mình thì lại chẳng thèm quan tâm!
Hai người khở khạo nhất lại đi làm việc cho hai kẻ lọc lõi hết phần thiên hạ!
Đúng là trời xanh khéo an bài..!
Vừa bâng quơ suy nghĩ tới đó, có tiếng khóa mở lạch cạch vang lên từ cánh cửa gỗ cũ….
Khi cánh cửa được mở ra, một thứ mùi giống như mùi dưa cải muối để lâu ngày toát ra từ bên trong khiến Ngô Lỗi cứng người lại, còn Lam Nghi thì mở to đôi mắt vì nín thở!
Một người đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt mệt mỏi và già cỗi, ánh mắt mờ đục mặc một bộ quần áo bạc màu, dấu vết khắc khổ và tiều tụy thể hiện cuộc sống chật vật khó khăn của bà ta…!
_ Bà Hồng! Thật ngại quá! Hôm nay chúng tôi lại tới làm phiền dì!
Thanh âm trầm ấm của Ngô Lỗi vang lên, cùng với ánh mắt rất dịu dàng…Riêng về khả năng lấy thiện cảm của người khác, Ngô Lỗi đúng là bậc thầy.
Người đàn bà đó nhìn Ngô Lỗi và Lam Nghi, thái độ không hợp tác hiện rõ trên gương mặt tràn đầy vẻ cảnh giác. Bà ta nắm tay vào cánh cửa gỗ, cau mày trả lời.
_ Không phải tôi đã nói với cô cậu rồi sao? Tôi không biết gì hết! Cho dù ai là người phái cô cậu tới đây…Cô cậu cũng quay về mà bảo với người đó! Tôi không biết gì về vụ tai nạn năm đó!
Giong nói rè đặc vì dây thanh quản đã bị tổn thương mà không được chữa trị khiến cho âm thanh phát ra rất khó nghe, cộng thêm sự hấp tấp trong giọng nói càng làm cho những phụ âm địa phương dính vào nhau lộn xộn.
_ Bà Hồng! Tôi biết trong chuyện này có uẩn khúc, và tôi biết bà không nói cho chúng tôi sự thật chính là vì sợ bị trả thù!Bà yên tâm…Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ cần dì nói ra sự thật! Nếu như bà chấp nhận yêu cầu từ ngài ấy, thì an toàn của dì sẽ được đảm bảo!
Giọng nói nhã nhặn của Ngô Lỗi vẫn từ tốn vang lên, anh vẫn giống như những lần trước, vô cùng kiên nhẫn nhẹ giọng thuyết phục.
_ Tôi đã nói rồi! Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện chồng tôi gây ra tai nạn năm đó! Hơn nữa chúng tôi đã ly thân trước khi ông ta lên thành phố làm việc! Những gì tôi biết tôi đã nói hết với phía cảnh sát rồi! Nếu như Tổng giám đốc của các cô cậu muốn tìm hiểu, thì lên gặp cảnh sát!
Người đàn bà cắm cảu nói, ánh mắt cụp xuống láo luyên còn gương mặt thì cứng đờ, chắc chắn là đang nói dối…Bàn tay bối rối nắm lấy cánh cửa gỗ muốn đóng nó lại.
_ Bà Hồng! Chúng tôi biết để nhớ lại một chuyện khủng khiếp như vậy đối với bà là một yêu cầu quá đáng. Nhưng chẳng lẽ bà lại nỡ để ông nhà chịu đựng oan khuất vì một chuyện mà ông nhà không làm, trong khi kẻ thực sự có tội thì lại được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?
_ Ông ấy đã chết rồi! Chết ở trong tù! Các người nghe rõ chưa? Người chết là hết chuyện! Các người đừng tìm tôi nữa!
_ Nhưng những người còn sống xứng đáng được biết chuyện gì đã thực sự xảy ra! Hành vi che dấu cho tội ác cũng chính là tội ác!
Ngô Lỗi mạnh mẽ nói, nhưng người đàn bà đó vẫn nhất quyết không nghe, lắc đầu một cách áy náy, người đàn bà đó bối rối trả lời bằng một âm thanh run rẩy khào khào…
_ Tôi…tôi thật sự rất tiếc!
SOẠT
RẦM
Tiếng cánh cửa xếp ra một cách mạnh mẽ, và trong khi Ngô Lỗi còn đang hoảng hốt kinh ngạc, thì Lam Nghi đã đẩy mạnh cánh cửa rỉ sét ấy sang một bên, bàn tay cô vươn tới, nhanh như cắt tóm lấy cổ áo của người đàn bà đó nhấc lên và ấn mạnh bà ta vào cánh cửa gỗ đến rầm một cái.
Cánh cửa mở toang, căn nhà cũ nát tồi tàn với những vại dưa muối để bên dưới chân tưởng ẩm mốc....
Ánh mắt hoang dã như sa mạc của Lam Nghi không khoan nhượng xuyên thẳng vào gương mặt hoảng hốt của bà ta, bàn tay cô nắm chặt lấy cổ áo nhàu nát của bà ta…
Ngô Lỗi há hốc miệng, vội vàng lên tiếng.
_ Lam Nghi…bình tĩnh đã em!
Bỏ ngoài tai tiếng gọi hốt hoảng của Ngô Lỗi, Lam Nghi giận dữ nhìn vào gương mặt hoảng loạn của bà Hồng, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của cô vang lên đầy đe dọa.
_ Này bà già! Từ nãy tới giờ tôi nhịn bà hơi lâu rồi đấy!
_ Cô…cô….cô….
Thanh âm lắp ba lắp bắp của bà Hồng vang lên, Lam Nghi siết chặt tay hơn, ánh mắt hoang dã của cô găm thẳng gương mặt tái mét của bà ta…
_ Bà có biết chúng tôi đã phải vác xác lên đây bốn lần rồi không? Bà nghĩ rằng chúng tôi rảnh việc tới nỗi chỉ có ăn và vác xác đi tìm bà để cầu xin bà nói ra sự thật như một ân huệ à? Bà tỉnh lại đi!
Lam Nghi gắt lên, thanh âm giọng nói cũng lớn tới mức khiến cho Ngô Lỗi giật bắn mình.
_ Chiếu theo điều 390 bộ Luật hình sự năm 2015 quy định: Người có hành vi không tố giác tội phạm sẽ bị phạt từ 6 tháng đến 3 năm tù giam! Với toàn bộ hành vi như vừa rồi của bà tôi thừa sức có thể tống bà vào tù với khung phạt cao nhất! Bà biết chưa?
Lam Nghi chỉ tay về phía tập hồ sơ bị cô vứt chỏng chơ dưới đất, gằn từng tiếng quát vào mặt người đối diện.
_ Bà có nhìn thấy gì không? Kia là toàn bộ chứng cứ chúng tôi điều tra được ở vụ tai nạn năm đó! Bà nghĩ chúng tôi là mấy đứa ngốc đến tìm bà trong khi trong tay chưa có một chứng cứ gì, tất cả chỉ chờ vào lời thú nhận của bà sao? Chúng tôi đang hết sức nhẹ nhàng để bà hợp tác, nhưng bà rượu mời không uống bà thích uống rượu phạt à?
_ Lam Nghi….
Ngô Lỗi nhẹ giọng gọi cô….nhưng ánh mắt của cô lúc này chẳng khác gì một con sói….
Một con sói điên!
Ánh mắt làm cho bà Hồng sợ đến tái mặt…!
_ Không phải tôi không biết…bà làm điều này vì đứa con đang ở quê của mình!
Thanh âm khàn nhẹ của cô bỗng nhiên dịu lại, khiến cho gương mặt của bà Hồng hiện lên sự ngỡ ngàng choáng váng…
Lam Nghi buông lỏng cổ áo của bà ta ra, ánh mắt sâu thẳm hoang dại của cô liếc qua gương mặt tái nhợt ấy…
_ Bà đã từng bao giờ nghĩ tới, bà yêu thương con mình như thế nào, thì hai người bị tai nạn năm đó, cũng yêu thương con họ như thế không? Bà có từng nghĩ đứa con của mình đau xót trước cái chết của bố nó như thế nào, thì con của hai người họ, cô ấy cũng cảm thấy như thế không?
Gương mặt của bà Hồng trắng bệch đi nhìn Lam Nghi, cô nghiến răng lại, hít vào một hơi dài….
_ Bà nghĩ rằng đứa con của mình lớn lên, mang một vết nhơ rằng bố nó đã từng đâm chết người, nó có thể phát triển bình thường được không? Bà không nghĩ cho bản thân bà, bà cũng nghĩ cho đứa nhỏ chứ? Nó không có tội! Tại sao bắt nó phải chịu đựng cho sai lầm của người lớn?
Ngô Lỗi im lặng nhìn Lam Nghi hét lên, ánh mắt anh ẩn chứa những tia phức tạp…
Bà Hồng run rẩy nghe cô nói,những ngón tay nắm chặt đến trăng bệch…
Lam Nghi buông cổ áo của bà ra, quay người cúi nhặt tập hồ sơ đó và bước vào nhà, ném lên bàn.
_ Tôi cho bà thêm 2 ngày nữa để bà suy nghĩ kĩ! Đằng nào đêm nay bà cũng chẳng ngủ được đâu, đọc những thứ trong đó đi! Nếu như sau hai ngày mà bà vẫn còn ương bướng, thì người đến gặp bà không phải là chúng tôi đâu! Tôi nói trước ngài ấy sẽ không dễ dàng thế này đâu….Tới lúc đó đừng có nói cái chung cư này, cả ngôi nhà, cả đứa con của bà ở quê ngài ấy cũng sẽ móc ra bằng được! Vì thế bà lựa chọn đi!
Ánh mắt căm ghét của cô nhìn bà ta….
_ Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bà có thể sống yên được với những dằn vặt như thế…
Rồi sau đó Lam Nghi cười nhạt, vuốt mái tóc xù của mình ra phía sau, đảo mắt nhìn căn phòng cũ nát và thân hình tiều tụy của bà Hồng, lạnh giọng nói…
_ Mà xem chừng…cũng chẳng yên ổn lắm đâu! Nhỉ!
_ Hai ngày! Suy nghĩ cho kỹ!
Sau đó cô quay người, khảng khái rời đi…
Đến khi xuống đến sân tập thể, Ngô Lỗi mới lắc đầu cảm thán nói với cô…
_ Anh cũng không ngờ em lại nổi giận như thế đâu, Lam Nghi!
_ Em đâu có nổi giận!
Lam Nghi nhún vai nói với Ngô Lỗi khi cô vắt chân qua chiếc phân khối lớn hầm hố, bàn tay nhấc chiếc mũ bảo hiểm lên, cởi khóa chốt.
_ Gây áp lực cho một người khác, bản thân phải biết điểm yếu của người ta nằm ở đâu…Việc của mình là xoáy vào điểm yếu đó! Với người đàn bà đó, điểm yếu của bà ta chính là đứa con độc nhất của mình…Chúng ta đã đi bốn lần rồi, dùng đủ mọi cách rồi, nhưng lần này em chắc chắn bà ta sẽ lung lay!
Lam Nghi ngửa mặt nhìn lên phía căn nhà vẫn còn trống hoắc, nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi trễ căng mọng…
_ Đi với Nhiếp Phong cũng có cái lợi, em học được vài mẹo cũng hay phết!
Nói với Ngô Lỗi còn đang chửng hửng bên cạnh, Lam Nghi đeo mũ bảo hiểm vào và gạt chân chống xe.
Tiếng nổ ầm ầm như sấm, Lam Nghi quành xe rất điệu nghệ và lái đi.
_ Lái xe cẩn thận!
Ngô Lỗi hét với cô và cánh tay Lam Nghi vươn lên làm dấu OK với anh….
Bản thân của Ngô Lỗi khi về nhà cũng chẳng hi vọng gì về việc bà Hồng đó sẽ thay đổi quyết định…Nhưng điều làm anh bất ngờ là ngay tối hôm đó, điện thoại của Lam Nghi gọi tới thông báo bằng một chất giọng… “Em đã bảo anh mà!”
_ Bà ta chấp nhận gặp Lôi tiên sinh! Ngày mai anh nói ngài ấy đưa Giai Kỳ tới đi! Chuyện xong rồi!
****
Đầu tuần mới cả nhà vui vẻ nha
Tặng Kỳ Kỳ một phiếu Vote xinh xắn nhé
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ hoàn thành ước mớ 400 FL nha
Tiktok của Kỳ Kỳ cho các bạn nghía mặt thật của tác giả ( Là mình hí hí): p.thaoo0813