Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 679: Có Thời Tiểu Niệm chính là cuộc sống mà Cung Âu anh thích nhất
Editor: Yuhina
Mọi chuyện đều bắt đầu từ Đường Nghệ kia, vọng tưởng tìm được Kim chủ để trong một đêm từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào mùng một tết năm đó" Cung Âu trừng mắt về phía Phong Đức, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Nghe có hiểu không, là tra xem hôm đó mọi người trên tàu làm cái gì, chứ không phải điều tra chuyện xảy ra trong một canh giờ, tôi muốn điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện"
Lúc trước hắn chỉ điều tra chuyện xảy ra trong một giờ mà thôi, nhưng bây giờ từng chứng cứ một cứ hiện ra, điều này chứng minh là chuyện năm đó không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn nhất định phải biết được rõ ràng mọi chuyện
"Nhưng mà thiếu gia, chuyện này dù sao cũng là của bảy năm trước, muốn tra được rõ ràng mọi chuyện là quá khó khăn." Phong Đức nói, ký ức của con người là có hạn, nếu muốn đột nhiên làm cho tất cả mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra ở một ngày nào đó vào bảy năm trước là quá khó khăn, lại còn muốn rõ ràng, căn bản là không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ này.
"Hiện tại tôi cho ông nói khó khăn với tôi sao"
Cung Âu lạnh lùng nghiêng qua một chút, trong con ngươi ngập tràn hàn ý.
"Xin lỗi, thiếu gia." Phong Đức cúi đầu, "Tôi nhất định sẽ dẫn mọi người hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia đã giao phó, không phụ thiếu gia giao phó."
"Nói thời gian"
Cung Âu hùng hổ doạ người nói.
"…"
Phong Đức ngước mắt liếc nhìn Cung Âu, nói, "Ba tháng đi, thiếu gia."
Muốn một lần nữa hỏi qua toàn bộ người đã đi trên chuyến tàu năm đó, thật sự là một đại công trình.
"Một tháng" Cung Âu lạnh lùng thốt, "Tôi không thể chờ được lâu như vậy, ông tăng nhanh tốc độ cho tôi, trong vòng một tháng tôi muốn biết chuyện của bảy năm trước, đến tột cùng thì đêm mùng một tết năm đó đã xảy ra chuyện gì, có nghe hay không"
"Vâng, thiếu gia"
Phong Đức và bọn vệ sỹ cùng hô lên, đều không rõ tại sao đột nhiên Cung Âu lại muốn điều tra lại chuyện này.
"Đi ra ngoài"
Sau khi giao phó mọi việc, Cung Âu phất tay, lạnh mặt để cho bọn họ đi ra ngoài, người đứng ở nơi đó, đôi mắt càng ngày càng sâu, khóe môi từ từ cong lên.
Chuyện cũ năm xưa này thực sự là càng ngày càng thú vị rồi.
Sự thực được che dấu bảy năm rồi, nhất định hắn sẽ tìm ra
Cung Âu thấp mâu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm vẫn còn choáng váng ngồi ở chỗ đó như thế, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn phía trước, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn đưa tay ra hươ hươ tay ở trước mặt cô một cái, "Nghĩ gì thế"
Con ngươi của Thời Tiểu Niệm cũng không nhúc nhích, người ngồi ở đó tựa như học sinh tiểu học, lưng thẳng tắp, lúng túng nói, "Cung Âu, anh nói xem, có phải là em có bệnh gì ở phương diện tinh thần không"
"Cái gì"
Cung Âu véo lông mày.
Người phụ nữ này lại muốn cái gì.
"Lăng tổng kia không giống như đang gạt người, cũng không có lý do gì để gạt em cả." Thời Tiểu Niệm nói, ngước mắt nhìn về phía hắn, "Anh nói xem, kỳ thực trong thân thể của em có hai tính cách hay không, một khi bị ngất đi, liền xuất hiện một người khác, thay đổi quần áo, chạy đến phòng của anh ngủ với anh"
"Đùng"
Cung Âu không chút lưu tình vỗ một cái vào gáy của cô, ghét bỏ nói, "Em sáng tác truyện tranh đến tẩu hỏa nhập ma rồi à"
Còn thay đổi thành tính cách khác.
Bốn năm trước còn dám nói chắc như đinh đóng cột là hắn có bệnh, hiện tại liền bắt đầu hoài nghi mình có bệnh, ở trong mắt của cô, có phải là người trên toàn bộ thế giới đều bị bệnh thần kinh
Thời Tiểu Niệm bị đánh lại càng bối rối, từ trên ghế đứng lên nói, "Nếu không phải vậy thì không còn cách giải thích nào khác à, Lăng tổng từng nhìn thấy em, còn nhìn em cầm cái kẹp tóc kia, nhưng em hoàn toàn không nhớ rõ, bởi vì em chỉ nhớ rõ một tiếng đó em ngủ mê man ở nhà vệ sinh, có thể là trong một giờ này căn bản là em không ngủ a."
Có khả năng cô bị tinh thần phân liệt.
"Vậy thì cái tinh thần của em thật là thần kỳ." Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Em có biết thuốc mê là cái gì hay không, còn có thể làm cho người khác bị tinh thần phân liệt"
"…"
"Được, coi như giải thiết của em có lý, vậy thì với giả thiết này, Lăng tổng nhìn thấy em cũng trong một giờ đó." Cung Âu nói, " “một tính cách khác” của em xuất hiện, sau đó, trước tiên người này tìm một bộ lễ phục để thay đổi, còn phải đội mái tóc giả màu vàng, sau đó đi lên trên boong tàu u buồn một hồi, tiếp theo chuẩn xác tìm thấy phòng của anh, mặc kệ lúc ấy anh có bị bỏ thuốc hay không, ngược lại em liền cưỡng bức…"
Nói tới chỗ này, âm thanh của Cung Âu nhỏ dần.
Một người đàn ông nói mình bị cưỡng bức, nghe cứ quái dị thế nào ấy
"…"
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Ngược lại chúng ta liền lên giường, sau đó em còn làm rơi mất cái kẹp tóc, tiếp theo lại đi ra, ăn mặc chói mắt như vậy nhưng có thể hoàn mỹ né qua tất cả đôi mắt của mọi người, trở lại nhà vệ sinh, đổi đồng phục của người phục vụ, tiếp theo là mê man." Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, "Ý của em là vậy sao"
Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm như đang nghe một giấc mộng, sau khi nghe xong hơi hé miệng, "Có thể nói như thế, “tính cách khác” của em còn làm rất nhiều chuyện a."
"Coi như là em bị tinh thần phân liệt, người bị đánh thuốc mê mà còn có thể hoàn mỹ đùa giỡn anh sao"
Cung Âu đưa tay ra véo véo má cô, đây là tư duy của cô sao.
"Không thể à"
Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, răng cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội, "Vậy thì anh nói xem, rốt cuộc là buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì a"
Nếu không phải cô bị tinh thần phân liệt, vậy thì Lăng Phong đã gặp quỷ à
Cái kẹp tóc màu đỏ kia thì giải thích như thế nào, Lăng Phong từng thấy, lại rơi vào trong phòng Cung Âu, làm thế nào để giải thích những chuyện kì quái này.
"Anh đã để Phong Đức đi thăm dò, nhưng việc quan trọng nhất là phải tìm được Đường Nghệ kia, chỉ khi nào cô ta xuất hiện mới có thể chân chính biết rõ chuyện gì đã xảy ra." Cung Âu lạnh lùng thốt, "Mặc kệ như thế nào, khẳng định là Đường Nghệ nói dối."
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Chờ đợi."
"…"
Chờ đợi.
Ngày hôm nay cô đã thu được lượng thông tin quá lớn, đã hoàn toàn bối rối, giống như mọi đầu mối đã dần hiện ra chuẩn bị phá được vụ án, thì đột nhiên đầu mối bị đứt đoạn.
Loại cảm xúc này thật sự khiến người ta phát điên, làm thế nào Thời Tiểu Niệm cũng không nhớ được đến tột cùng thì mùng một tết năm ấy đã xảy ra chuyện gì.
Không hiểu.
Không hiểu.
Cô chợt nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp Cung Âu trong căn phòng nóng bức ấy, khi đó nhiệt độ trong căn phòng kia được điều chỉnh đặc biệt cao, nóng đến đáng sợ, nóng đến nỗi cô cảm thấy ngất ngất ngây ngây, ý thức đều như chay đi mất.
Cho dù thời điểm Cung Âu nhào tới, cô cũng đều cho rằng đó chỉ là một giấc mộng.
"Cung Âu, xin anh hãy nghiêm túc trả lời em một vấn đề." Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu.
"Vấn đề gì"
Cung Âu nhìn cô một chút, con ngươi đen thâm thúy.
"Anh còn nhớ vào lúc ấy anh hoài nghi em sinh con trai cho anh không, anh cho người gây mê em rồi mang tới gian phòng kia, buộc em giao con ra."
"Ý em nói lần chúng ta lên giường kia" ngôn ngữ của Cung Âu đơn giản mà thô bạo, "Đừng nói là em muốn hỏi cảm giác của anh sau khi lên giường đấy"
"…"
Thời Tiểu Niệm muốn dùng ánh mắt của mình giết chết hắn, ai muốn hắn phát biểu cảm giác sau khi lên giường.
Cung Âu thấy cô như vậy, khóe môi ngoắc ngoắc, tà khí đến cực điểm, làm sao mà hắn lại không biết cô muốn hỏi cái gì, hắn còn nhớ bốn năm trước cô vẫn nói tới nói lui, lần kia là lần đầu tiên của cô.
Hắn đưa tay ra cầm lấy một cái ghế kéo tới trước mặt cô, lưng ghế hướng về phía mặt của cô, hắn dạng chân ngồi vào trên ghế, hai tay đặt trên ghế dựa, nói, "Lần lên giường kia miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng em hôn mê như chết, không có phản ứng gì, gọi thế nào cũng không tỉnh, lúc gọi dậy rồi thì lại tê tâm liệt phế."
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh một chú, chuẩn bị tìm vũ khí thích hợp để giết chết hắn.
"Nhưng so sánh với những lần sau, có thể nói là cảm thụ lần đó cực kỳ kém, tệ hơn bất cứ lần nào" Cung Âu làm vẻ mặt ghét bỏ nói, "Vẫn là sau đó tốt, anh muốn cái gì em cũng đều có thể phối hợp, còn luôn chào đón nồng nhiệt"
"Anh còn nói nữa, em liền nhảy xuống biển tự sát."
Thời Tiểu Niệm hận hiện tại không thể lập tức nhảy vào biển, miễn phải ngồi nghe hắn nhục nhã.
Thấy cô tưởng thật, Cung Âu liền dừng đề tài, con ngươi đen thâm thúy dừng ở cô, nói ra từng chữ từng chữ một khỏi miệng, "Không có lạc hồng."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm lại sững sờ.
"Không phải em nghĩ lần kia là lần đầu tiên à" Cung Âu trầm thấp nói, "Anh không biết, anh chỉ biết lần kia của em không có lạc hồng."
"…"
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm trở nên tái nhợt, "Có thật không, chẳng trách khi đó anh kiên quyết như vậy, nói là em bỏ thuốc anh, em sinh con trai cho anh."
Thì ra, lần đó cô không có lạc hồng, nếu không phải như vậy, Cung Âu sẽ không ngu xuẩn mà làm khó cô.
"Hey, vẻ mặt của em là thế nào vậy, lần kia em không có lạc hồng anh còn không tính toán, sắc mặt của em trắng như thế làm gì" Cung Âu đưa tay ra nhẹ nhàng chọt vào chóp mũi của cô.
"Anh có cái gì tốt mà tính toán, em dám xin thề em chưa từng"
Thời Tiểu Niệm đàng hoàng trịnh trọng nói, đôi mắt trắng đen rõ ràng tàn nhẫn mà nguýt hắn một cái.
Hiện tại cô cũng không biết tại sao lần kia lại không có lạc hồng, mà hiện tại chuyện đêm đó lại khiến cho cô đau đầu.
Khí thế của Cung Âu lập tức yếu đi, nghĩ đến vài chuyện hoang đường trước đây của mình, không khỏi đưa tay sờ mũi nói, "Anh chỉ muốn nói, cái đó không thể làm cái tiêu chuẩn phán xét gì, lượng vận động của nữ sinh bây giờ đều rất lớn, lần đầu tiên không có hồng cũng không có gì kỳ quái."
Cung Âu mạnh mẽ đổi đề tài.
"Có vẻ là anh rất hiểu biết nha."
Thời Tiểu Niệm không lạnh không nhạt nói.
"Đây là thường thức."
Cung Âu nói.
"Vậy sao lúc trước anh có cái thường thức này còn liều mạng cho rằng là em bỏ thuốc." Thời Tiểu Niệm phản bác, nhưng Cung Âu phản ứng nhanh hơn cô nhiều, "Nếu ban đầu anh dễ dàng tin em như vậy, vậy bây giờ em có thể đứng trước mặt của anh không"
"Em không đứng trước mặt anh thì cũng sẽ có người khác đứng ở trước mặt anh a."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không muốn, anh chỉ muốn em đứng trước mặt của anh thôi" Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hiện ra vẻ thâm tình đắm đuối, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy, "Nói như vậy lên, anh còn phải cảm tạ lần kia của em không có lạc hồng."
Lúc này mới có thể để hắn tiếp tục quấy nhiễu. [[T T T T R R UYỆN F F FUL LLL ...... VV V V V V V NNNNNNNNNN]]
"Anh biến thái à."
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Nếu như lần kia bỏ lỡ em, không biết là cuộc sống của Cung Âu anh sẽ như thế nào, nhưng nhất định là anh sẽ không thích" Cung Âu biểu hiện ngưng trọng nói.
Ạch, sao đột nhiên lại biến thành hiện trường nói lời tâm tình rồi.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn làm cho mặt nóng lên, tần suất tim đập càng lúc càng nhanh, cô nhìn thấy hắn, ánh mắt dần nhu hòa, "Anh không biết cuộc sống không có em là cái dạng gì, sao anh có thể phán đoán là anh có thích hay không"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, một tia sáng vừa vặn từ trước cửa sổ chiếu vào, rơi vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Hắn dừng ở cô, nói, "Có Thời Tiểu Niệm chính là cuộc sống mà Cung Âu anh thích nhất"
Tiếng nói của hắn cực kỳ gợi cảm, từng chữ đều như nét bút nét họa khắc vào trong trái tim của cô.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ Đường Nghệ kia, vọng tưởng tìm được Kim chủ để trong một đêm từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.
"Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào mùng một tết năm đó" Cung Âu trừng mắt về phía Phong Đức, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Nghe có hiểu không, là tra xem hôm đó mọi người trên tàu làm cái gì, chứ không phải điều tra chuyện xảy ra trong một canh giờ, tôi muốn điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện"
Lúc trước hắn chỉ điều tra chuyện xảy ra trong một giờ mà thôi, nhưng bây giờ từng chứng cứ một cứ hiện ra, điều này chứng minh là chuyện năm đó không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn nhất định phải biết được rõ ràng mọi chuyện
"Nhưng mà thiếu gia, chuyện này dù sao cũng là của bảy năm trước, muốn tra được rõ ràng mọi chuyện là quá khó khăn." Phong Đức nói, ký ức của con người là có hạn, nếu muốn đột nhiên làm cho tất cả mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra ở một ngày nào đó vào bảy năm trước là quá khó khăn, lại còn muốn rõ ràng, căn bản là không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ này.
"Hiện tại tôi cho ông nói khó khăn với tôi sao"
Cung Âu lạnh lùng nghiêng qua một chút, trong con ngươi ngập tràn hàn ý.
"Xin lỗi, thiếu gia." Phong Đức cúi đầu, "Tôi nhất định sẽ dẫn mọi người hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia đã giao phó, không phụ thiếu gia giao phó."
"Nói thời gian"
Cung Âu hùng hổ doạ người nói.
"…"
Phong Đức ngước mắt liếc nhìn Cung Âu, nói, "Ba tháng đi, thiếu gia."
Muốn một lần nữa hỏi qua toàn bộ người đã đi trên chuyến tàu năm đó, thật sự là một đại công trình.
"Một tháng" Cung Âu lạnh lùng thốt, "Tôi không thể chờ được lâu như vậy, ông tăng nhanh tốc độ cho tôi, trong vòng một tháng tôi muốn biết chuyện của bảy năm trước, đến tột cùng thì đêm mùng một tết năm đó đã xảy ra chuyện gì, có nghe hay không"
"Vâng, thiếu gia"
Phong Đức và bọn vệ sỹ cùng hô lên, đều không rõ tại sao đột nhiên Cung Âu lại muốn điều tra lại chuyện này.
"Đi ra ngoài"
Sau khi giao phó mọi việc, Cung Âu phất tay, lạnh mặt để cho bọn họ đi ra ngoài, người đứng ở nơi đó, đôi mắt càng ngày càng sâu, khóe môi từ từ cong lên.
Chuyện cũ năm xưa này thực sự là càng ngày càng thú vị rồi.
Sự thực được che dấu bảy năm rồi, nhất định hắn sẽ tìm ra
Cung Âu thấp mâu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm vẫn còn choáng váng ngồi ở chỗ đó như thế, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn phía trước, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn đưa tay ra hươ hươ tay ở trước mặt cô một cái, "Nghĩ gì thế"
Con ngươi của Thời Tiểu Niệm cũng không nhúc nhích, người ngồi ở đó tựa như học sinh tiểu học, lưng thẳng tắp, lúng túng nói, "Cung Âu, anh nói xem, có phải là em có bệnh gì ở phương diện tinh thần không"
"Cái gì"
Cung Âu véo lông mày.
Người phụ nữ này lại muốn cái gì.
"Lăng tổng kia không giống như đang gạt người, cũng không có lý do gì để gạt em cả." Thời Tiểu Niệm nói, ngước mắt nhìn về phía hắn, "Anh nói xem, kỳ thực trong thân thể của em có hai tính cách hay không, một khi bị ngất đi, liền xuất hiện một người khác, thay đổi quần áo, chạy đến phòng của anh ngủ với anh"
"Đùng"
Cung Âu không chút lưu tình vỗ một cái vào gáy của cô, ghét bỏ nói, "Em sáng tác truyện tranh đến tẩu hỏa nhập ma rồi à"
Còn thay đổi thành tính cách khác.
Bốn năm trước còn dám nói chắc như đinh đóng cột là hắn có bệnh, hiện tại liền bắt đầu hoài nghi mình có bệnh, ở trong mắt của cô, có phải là người trên toàn bộ thế giới đều bị bệnh thần kinh
Thời Tiểu Niệm bị đánh lại càng bối rối, từ trên ghế đứng lên nói, "Nếu không phải vậy thì không còn cách giải thích nào khác à, Lăng tổng từng nhìn thấy em, còn nhìn em cầm cái kẹp tóc kia, nhưng em hoàn toàn không nhớ rõ, bởi vì em chỉ nhớ rõ một tiếng đó em ngủ mê man ở nhà vệ sinh, có thể là trong một giờ này căn bản là em không ngủ a."
Có khả năng cô bị tinh thần phân liệt.
"Vậy thì cái tinh thần của em thật là thần kỳ." Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Em có biết thuốc mê là cái gì hay không, còn có thể làm cho người khác bị tinh thần phân liệt"
"…"
"Được, coi như giải thiết của em có lý, vậy thì với giả thiết này, Lăng tổng nhìn thấy em cũng trong một giờ đó." Cung Âu nói, " “một tính cách khác” của em xuất hiện, sau đó, trước tiên người này tìm một bộ lễ phục để thay đổi, còn phải đội mái tóc giả màu vàng, sau đó đi lên trên boong tàu u buồn một hồi, tiếp theo chuẩn xác tìm thấy phòng của anh, mặc kệ lúc ấy anh có bị bỏ thuốc hay không, ngược lại em liền cưỡng bức…"
Nói tới chỗ này, âm thanh của Cung Âu nhỏ dần.
Một người đàn ông nói mình bị cưỡng bức, nghe cứ quái dị thế nào ấy
"…"
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Ngược lại chúng ta liền lên giường, sau đó em còn làm rơi mất cái kẹp tóc, tiếp theo lại đi ra, ăn mặc chói mắt như vậy nhưng có thể hoàn mỹ né qua tất cả đôi mắt của mọi người, trở lại nhà vệ sinh, đổi đồng phục của người phục vụ, tiếp theo là mê man." Cung Âu yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, "Ý của em là vậy sao"
Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm như đang nghe một giấc mộng, sau khi nghe xong hơi hé miệng, "Có thể nói như thế, “tính cách khác” của em còn làm rất nhiều chuyện a."
"Coi như là em bị tinh thần phân liệt, người bị đánh thuốc mê mà còn có thể hoàn mỹ đùa giỡn anh sao"
Cung Âu đưa tay ra véo véo má cô, đây là tư duy của cô sao.
"Không thể à"
Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, răng cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội, "Vậy thì anh nói xem, rốt cuộc là buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì a"
Nếu không phải cô bị tinh thần phân liệt, vậy thì Lăng Phong đã gặp quỷ à
Cái kẹp tóc màu đỏ kia thì giải thích như thế nào, Lăng Phong từng thấy, lại rơi vào trong phòng Cung Âu, làm thế nào để giải thích những chuyện kì quái này.
"Anh đã để Phong Đức đi thăm dò, nhưng việc quan trọng nhất là phải tìm được Đường Nghệ kia, chỉ khi nào cô ta xuất hiện mới có thể chân chính biết rõ chuyện gì đã xảy ra." Cung Âu lạnh lùng thốt, "Mặc kệ như thế nào, khẳng định là Đường Nghệ nói dối."
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm gì"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Chờ đợi."
"…"
Chờ đợi.
Ngày hôm nay cô đã thu được lượng thông tin quá lớn, đã hoàn toàn bối rối, giống như mọi đầu mối đã dần hiện ra chuẩn bị phá được vụ án, thì đột nhiên đầu mối bị đứt đoạn.
Loại cảm xúc này thật sự khiến người ta phát điên, làm thế nào Thời Tiểu Niệm cũng không nhớ được đến tột cùng thì mùng một tết năm ấy đã xảy ra chuyện gì.
Không hiểu.
Không hiểu.
Cô chợt nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp Cung Âu trong căn phòng nóng bức ấy, khi đó nhiệt độ trong căn phòng kia được điều chỉnh đặc biệt cao, nóng đến đáng sợ, nóng đến nỗi cô cảm thấy ngất ngất ngây ngây, ý thức đều như chay đi mất.
Cho dù thời điểm Cung Âu nhào tới, cô cũng đều cho rằng đó chỉ là một giấc mộng.
"Cung Âu, xin anh hãy nghiêm túc trả lời em một vấn đề." Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu.
"Vấn đề gì"
Cung Âu nhìn cô một chút, con ngươi đen thâm thúy.
"Anh còn nhớ vào lúc ấy anh hoài nghi em sinh con trai cho anh không, anh cho người gây mê em rồi mang tới gian phòng kia, buộc em giao con ra."
"Ý em nói lần chúng ta lên giường kia" ngôn ngữ của Cung Âu đơn giản mà thô bạo, "Đừng nói là em muốn hỏi cảm giác của anh sau khi lên giường đấy"
"…"
Thời Tiểu Niệm muốn dùng ánh mắt của mình giết chết hắn, ai muốn hắn phát biểu cảm giác sau khi lên giường.
Cung Âu thấy cô như vậy, khóe môi ngoắc ngoắc, tà khí đến cực điểm, làm sao mà hắn lại không biết cô muốn hỏi cái gì, hắn còn nhớ bốn năm trước cô vẫn nói tới nói lui, lần kia là lần đầu tiên của cô.
Hắn đưa tay ra cầm lấy một cái ghế kéo tới trước mặt cô, lưng ghế hướng về phía mặt của cô, hắn dạng chân ngồi vào trên ghế, hai tay đặt trên ghế dựa, nói, "Lần lên giường kia miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng em hôn mê như chết, không có phản ứng gì, gọi thế nào cũng không tỉnh, lúc gọi dậy rồi thì lại tê tâm liệt phế."
"…"
Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh một chú, chuẩn bị tìm vũ khí thích hợp để giết chết hắn.
"Nhưng so sánh với những lần sau, có thể nói là cảm thụ lần đó cực kỳ kém, tệ hơn bất cứ lần nào" Cung Âu làm vẻ mặt ghét bỏ nói, "Vẫn là sau đó tốt, anh muốn cái gì em cũng đều có thể phối hợp, còn luôn chào đón nồng nhiệt"
"Anh còn nói nữa, em liền nhảy xuống biển tự sát."
Thời Tiểu Niệm hận hiện tại không thể lập tức nhảy vào biển, miễn phải ngồi nghe hắn nhục nhã.
Thấy cô tưởng thật, Cung Âu liền dừng đề tài, con ngươi đen thâm thúy dừng ở cô, nói ra từng chữ từng chữ một khỏi miệng, "Không có lạc hồng."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm lại sững sờ.
"Không phải em nghĩ lần kia là lần đầu tiên à" Cung Âu trầm thấp nói, "Anh không biết, anh chỉ biết lần kia của em không có lạc hồng."
"…"
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm trở nên tái nhợt, "Có thật không, chẳng trách khi đó anh kiên quyết như vậy, nói là em bỏ thuốc anh, em sinh con trai cho anh."
Thì ra, lần đó cô không có lạc hồng, nếu không phải như vậy, Cung Âu sẽ không ngu xuẩn mà làm khó cô.
"Hey, vẻ mặt của em là thế nào vậy, lần kia em không có lạc hồng anh còn không tính toán, sắc mặt của em trắng như thế làm gì" Cung Âu đưa tay ra nhẹ nhàng chọt vào chóp mũi của cô.
"Anh có cái gì tốt mà tính toán, em dám xin thề em chưa từng"
Thời Tiểu Niệm đàng hoàng trịnh trọng nói, đôi mắt trắng đen rõ ràng tàn nhẫn mà nguýt hắn một cái.
Hiện tại cô cũng không biết tại sao lần kia lại không có lạc hồng, mà hiện tại chuyện đêm đó lại khiến cho cô đau đầu.
Khí thế của Cung Âu lập tức yếu đi, nghĩ đến vài chuyện hoang đường trước đây của mình, không khỏi đưa tay sờ mũi nói, "Anh chỉ muốn nói, cái đó không thể làm cái tiêu chuẩn phán xét gì, lượng vận động của nữ sinh bây giờ đều rất lớn, lần đầu tiên không có hồng cũng không có gì kỳ quái."
Cung Âu mạnh mẽ đổi đề tài.
"Có vẻ là anh rất hiểu biết nha."
Thời Tiểu Niệm không lạnh không nhạt nói.
"Đây là thường thức."
Cung Âu nói.
"Vậy sao lúc trước anh có cái thường thức này còn liều mạng cho rằng là em bỏ thuốc." Thời Tiểu Niệm phản bác, nhưng Cung Âu phản ứng nhanh hơn cô nhiều, "Nếu ban đầu anh dễ dàng tin em như vậy, vậy bây giờ em có thể đứng trước mặt của anh không"
"Em không đứng trước mặt anh thì cũng sẽ có người khác đứng ở trước mặt anh a."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Không muốn, anh chỉ muốn em đứng trước mặt của anh thôi" Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hiện ra vẻ thâm tình đắm đuối, giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy, "Nói như vậy lên, anh còn phải cảm tạ lần kia của em không có lạc hồng."
Lúc này mới có thể để hắn tiếp tục quấy nhiễu. [[T T T T R R UYỆN F F FUL LLL ...... VV V V V V V NNNNNNNNNN]]
"Anh biến thái à."
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Nếu như lần kia bỏ lỡ em, không biết là cuộc sống của Cung Âu anh sẽ như thế nào, nhưng nhất định là anh sẽ không thích" Cung Âu biểu hiện ngưng trọng nói.
Ạch, sao đột nhiên lại biến thành hiện trường nói lời tâm tình rồi.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn làm cho mặt nóng lên, tần suất tim đập càng lúc càng nhanh, cô nhìn thấy hắn, ánh mắt dần nhu hòa, "Anh không biết cuộc sống không có em là cái dạng gì, sao anh có thể phán đoán là anh có thích hay không"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, một tia sáng vừa vặn từ trước cửa sổ chiếu vào, rơi vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Hắn dừng ở cô, nói, "Có Thời Tiểu Niệm chính là cuộc sống mà Cung Âu anh thích nhất"
Tiếng nói của hắn cực kỳ gợi cảm, từng chữ đều như nét bút nét họa khắc vào trong trái tim của cô.