Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635: Đã nhiều năm chưa thấy qua lão gia
Editor: shinoki
Không đúng.
Chắc chắn có chỗ nào đó không đúng lắm, đồng hồ đeo tay của Cung Tước lạnh buốt, hôm nay La Kỳ đặc biệt gọi cô tuyệt đối không phải chỉ để nói chuyện một cú đá kia.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu nhìn hướng thư phòng kia, nhìn cửa đóng chặt, nghi vấn xoay quanh trong đầu cô, giống như một đoàn một tuyến, tránh không thoát.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thời Tiểu Niệm từng bước một từ trên thang lầu xuống phía dưới, không nhịn được liên tiếp nhìn xung quanh cái thư phòng kia.
Cô thực sự rất muốn biết thế giới bên trong cánh cửa kia, muốn biết ở trong đó có gì, nhất là sau phản ứng kì lạ đó của La Kỳ.
Cung Âu không ở nhà, cô bồi cặp sinh đôi một lúc, hai đứa đều bị thầy giáo kéo đi suy nghĩ tĩnh tâm, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là lại rời đi, để nghĩ đến chiếc đồng hồ lạnh buốt kia.
Thời Tiểu Niệm làm bánh ga-tô, bánh bích quy, mời hai người nữ hầu nguyện ý nói chuyện Cung gia lần trước uống trà chiều.
Ba người ngồi dưới ánh mặt trời, hoàn cảnh u nhã thoải mái, không khí trong lành, không có xi-măng cốt thép phù hoa, Thời Tiểu Niệm bưng hồng trà lên uống một ngụm, mỉm cười nhìn về phía hai người bọn họ.
“Thiếu phu nhân muốn nghe chuyện lão gia?” Nữ hầu trẻ tuổi ăn bánh ga-tô, mập mờ không rõ nói, “Về lão gia tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là cực kỳ lâu trước đây, Cung gia, không đúng, phải nói là gia tộc mẹ lão gia càng lúc càng đi lên, sau lại từ từ xuống dốc, bởi vì gả cho một người Trung Quốc nên bị khinh thường.”
“Đúng, tôi nghe bà nội tôi nói, lúc lão gia vẫn còn trẻ bị người ta bài xích khá gay gắt, nghe nói thật vất vả có một lần có cơ hội dự tiệc vương thất, kết quả bị những con em quý tộc âm chọc, khiến cho một thân chật vật, lão gia trở về liền gọi mọi người đến trước mặt, thề nói, tương lai sẽ có một ngày, ông ấy muốn toàn bộ Anh quốc đều biết họ ‘Cung’ này!”
Một nữ hầu khác cũng kể lại chuyện mình nghe được.
“Còn gì nữa không?”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi.
“Còn có cũng không sao rồi nha, lão gia lúc trẻ chịu khi dễ nhiều lắm a!, Sau cưới vợ cũng không chịu cưới gái tây, chọn phu nhân. Đương nhiên, gia thế bối cảnh của phu nhân cũng cực kỳ tốt, lúc đó rất có ích cho lão gia.” Nữ hầu ăn bánh nói.
“Xem cô nói kìa, làm như lão gia cưới phu nhân là vì lợi ích ấy.” một nữ hầu khác trách cứ cô.
“Hì hfi.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, đẩy bánh đến trước mặt bọn họ, cảm thấy làm như vậy cũng không hỏi ra cái gì, vì vậy nói, “Nghe nói cha cũng là một nhân vật anh hùng, đáng tiếc, tôi vĩnh viễn không có duyên gặp một lần.”
“Thiếu phu nhân chưa gặp lão gia?”
Hai nữ hầu đều khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
“Đúng nha.” Thời Tiểu Niệm giả vờ khổ sở cười, “Chắc là cha không thích đứa con dâu bình dân này a!, Tôi lại rất nghèo túng.”
“Thiếu phu nhân đừng nói như vậy, Nhị thiếu gia chọn cô khẳng định nhìn trúng lòng tốt của cô, lại nói, chủ nhân Cung gia vẫn là Thiếu phu nhân bình dị gần gũi nhất.” Nữ hầu an ủi cô.
Một người khác vuốt mặt nói, “Lại nói tiếp, tôi cũng thật lâu chưa thấy lão gia.”
“Ôi chao? Cô cũng vậy sao?” Hai nữ hầu kinh ngạc phát hiện cả hai đều rất lâu chưa thấy Cung Tước.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh ngồi ở một bên nhìn bọn họ thảo luận, tâm trầm xuống, sương mù dày hơn, lên tiếng nói, “Các người đã bao lâu chưa thấy cha rồi?”
“Bao lâu a?” Nữ hầu trẻ tuổi bắt đầu đếm đầu ngón tay, càng tính càng kinh ngạc, “Ah, ôi trời ơi, hình như đã hơn một năm tôi chưa thấy lão gia.”
Một người khác tính, “Không đúng không đúng, tôi nhớ ra rồi, lão gia đã nhiều năm không tự mình phát quà Giáng Sinh cho chúng ta.”
“Đây chẳng qua là không có tự mình phát thôi mà, năm ngoái tôi bưng trà vào phòng lão gia, tôi có nhìn thấy lão gia, lúc đấy lão gia đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.”
“Có đúng không?”
Hai nữ hầu kịch liệt thảo luận, tranh tính đã bao lâu không thấy lão gia, không phải Thời Tiểu Niệm nhắc tới, bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ cái này.
“Người hầu và quản gia hay hầu hạ cha đâu?”
Thời Tiểu Niệm chen vào hỏi, không phải nói mỗi vị chủ nhân Cung gia đều có một quản gia, còn có người hầu nữa sao?
“Lão gia luôn không thích quá nhiều người hầu hạ, trừ phi ra ngoài, quản gia mấy năm trước đã từ chức a!, Cũng không nghe được muốn tìm mới, để quản gia Charles tạm thời thay.” Nữ hầu hồi đáp.
Charles?
Charles cũng quá bận a!, Vừa chăm sóc La Kỳ, lại phải chăm sóc cô, thì ra còn kiêm nhiệm vụ quản gia tạm thời cho Cung Tước.
Đang nói, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Charles hướng đi tới bên này, hai người hầu sau lưng xách một bức tranh.
“Thiếu phu nhân, bức tranh cô bảo tôi tìm tôi đã tìm được, cô xem treo ở chỗ nào thì được?” Charles đi tới cô bên cạnh nói.
Hiệu suất đúng là nhanh.
Cô ở đây còn chưa nghe nhiều lắm.
“Treo trong thư phòng của Cung Âu đi!.” Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đứng lên, cùng đám người Charles rời đi, Charles thủy chung làm hết phận sự, đi tới sau lưng cô, “Thiếu phu nhân cùng nhóm nữ hầu quan hệ rất khá.”
“Ừ, tôi làm một ít bánh mời mọi người nếm thử, cũng để lại phần cho Charles ông đấy.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, giống như tùy ý.
“Cảm ơn Thiếu phu nhân.” Charles đi theo sau lưng cô vào cổ bảo.
Thời Tiểu Niệm đi vào, có không ít người xách vali hành lý đi xuống lầu dưới, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm nhao nhao cúi đầu, “Thiếu phu nhân.”
“Chào mọi người.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, có chút không hiểu hỏi, “Các người cầm vali hành lý đi đâu?”
Người hầu và bảo tiêu không ngủ lại ở đây, nơi đây hẳn không có hành lý của bọn họ.
“Lão gia có việc gấp đến Thụy Sĩ một chuyến, bọn họ là thu dọn hành lý cho lão gia.” Charles đứng ở một bên nói.
“Cha muốn đi?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Charles, “Nhưng mẹ còn bệnh.”
Bỏ xuống sầu não uất ức, vợ vẫn chưa khôi phục sức khoẻ đã ra ngoài?
“Thụy Sĩ bên kia có việc gấp chờ xử lý.” Charles nói.
“Ah. Tôi có phải đi tiễn không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, Cung Âu không ở nhà, La Kỳ lại bệnh, cô có nên đi tiễn Cung Tước không.
“Không quan trọng, đi thôi, Thiếu phu nhân, tôi đi treo tranh cho cô.”
Charles nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì, gật đầu, đi về phía trước, đi lên thang lầu, cô không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn phía thư phòng của Cung Tước.
Chờ chút.
Hôm qua cô đi gặp Cung Tước, hôm nay La Kỳ gọi cô vào phòng, thái độ có chút kì quái, hiện tại còn nói Cung Tước phải đi, thật giống như trốn tránh cái gì đó.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Bọn bảo tiêu trùng trùng điệp điệp khuân đồ đi xuống lầu dưới, Thời Tiểu Niệm không tập trung vào đám người Charles treo tranh, tâm tư đã sớm bay đến cánh cửa trên kia.
Đám người Charles treo tranh, Thời Tiểu Niệm đi tới thư phòng của Cung Âu, một người bảo tiêu vội vàng mà hướng thư phòng Cung Tước chạy đi.
“Làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm lên tiếng hỏi.
“Vừa phát hiện không mang theo hộp đồng hồ bình thường lão gia thích nhất, nếu bị lão gia biết chúng tôi làm việc qua loa nhất định sẽ bị trách, tôi phải đi tìm.” bảo tiêu lo lắng nói, chạy mồ hôi đầy đầu, “Còn có mấy cái vali chưa mang.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, nói, “Tôi giúp anh tìm a!, là ở thư phòng sao?”
“Đúng, hẳn là để trên bàn sách ở thư phòng, lão gia thích lau chiếc đồng hồ kia, hộp đồng hồ chắc là ở đó.” Bảo tiêu nói, “Thật cám ơn Thiếu phu nhân, tôi đi khuân đồ trước.”
“Ừ, anh đi đi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó đi hướng thư phòng, đứng ở cửa thư phòng của Cung Tước, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hít một hơi, vươn tay cắn răng đẩy ra.
Vừa đẩy cửa ra, mùi hương hoa cỏ nồng nặc lại xông vào mũi.
Cô che mũi nhìn bốn phía, thư phòng này thực sự quá lớn, khắp nơi là giá sách, trên giá sách ngập sách, cơ hồ không có chỗ trống.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, trần nhà thiết kế thành hình vòm tròn, hoa văn phía trên phức tạp.
Kỳ thực nhìn kỹ một chút, thư phòng này cũng không có gì đặc biệt.
Thời Tiểu Niệm đi tới bàn, dễ dàng tìm được hộp đồng hồ, cô mở hộp ra, bên trong có đẩy đủ dụng cụ vệ sinh đồng hồ, cô đóng hộp lại chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt xẹt qua một góc, chỉ thấy trên mặt đất có hộp hương hoa cỏ, bên trong có nhiệt khí toả ra.
Thời Tiểu Niệm đi tới, càng đến gần mùi đó càng gay mũi.
Cô ngồi xổm xuống, tự tay mở nắp hộp thơm hương hoa cỏ, chỉ thấy trong hộp có nước, nước kia cũng không tính là sạch, mặt trên còn có cây cỏ đang trôi, có hạt gì đó đọng xuống.
Thật giống thuốc Đông y.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, muốn lấy vật đó ea nghiên cứu một chút, ngẫm lại lại thôi.
Thời Tiểu Niệm à Thời Tiểu Niệm, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nơi này là Cung gia, chớ lộn xộn đừng làm loạn.
Hiếu kỳ cũng phải cẩn thận bản phận.
“...”
Sau khi cảnh cáo mình một phen, Thời Tiểu Niệm vẫn đậy nắp lại, quyết định ném nghi vấn này ra sau đầu, cô đứng lên rời đi.
Ánh mắt xẹt qua giá sách, Cung Tước lưu trữ rất nhiều sách, mấy cuốn không phải nói đã sớm không tồn tại trên thế gian, nơi này lại có.
Không biết có sách tranh không xuất bản nữa không?
Thời Tiểu Niệm ngựa thần lướt gió tung mây mà loạn tưởng, bức bách mình không đi tìm tòi nghiên cứu nơi này, kết quả tâm tư loạn một cái liền phạm sai lầm, chân dưới mất thăng bằng, cả người nhào về phía trước, đụng vào giá sách.
“Phịch” một tiếng, mấy cuốn sách nhao nhao rơi xuống.
Cô vội vã buông hộp đồng hồ, nhặt sách lên trả về, bỗng nhiên thấy bên trong có hoa văn cổ quái, Thời Tiểu Niệm rút mấy cuốn sách ra, thì ra bên trong có một chiếc két sắt.
Két sắt trong giá sách?
Phương thức này không coi là thần bí, Thời Tiểu Niệm không có suy nghĩ nhiều, xếp lại sách, một cuốn bì thư nhô ra.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, vươn tay ấn sách vào, ngón tay đụng tới khóa xoay, chỉ nghe “Két” một tiếng, cổ giá sách xưa bắt đầu chuyển động trước mắt cô.
Không đúng.
Chắc chắn có chỗ nào đó không đúng lắm, đồng hồ đeo tay của Cung Tước lạnh buốt, hôm nay La Kỳ đặc biệt gọi cô tuyệt đối không phải chỉ để nói chuyện một cú đá kia.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu nhìn hướng thư phòng kia, nhìn cửa đóng chặt, nghi vấn xoay quanh trong đầu cô, giống như một đoàn một tuyến, tránh không thoát.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thời Tiểu Niệm từng bước một từ trên thang lầu xuống phía dưới, không nhịn được liên tiếp nhìn xung quanh cái thư phòng kia.
Cô thực sự rất muốn biết thế giới bên trong cánh cửa kia, muốn biết ở trong đó có gì, nhất là sau phản ứng kì lạ đó của La Kỳ.
Cung Âu không ở nhà, cô bồi cặp sinh đôi một lúc, hai đứa đều bị thầy giáo kéo đi suy nghĩ tĩnh tâm, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là lại rời đi, để nghĩ đến chiếc đồng hồ lạnh buốt kia.
Thời Tiểu Niệm làm bánh ga-tô, bánh bích quy, mời hai người nữ hầu nguyện ý nói chuyện Cung gia lần trước uống trà chiều.
Ba người ngồi dưới ánh mặt trời, hoàn cảnh u nhã thoải mái, không khí trong lành, không có xi-măng cốt thép phù hoa, Thời Tiểu Niệm bưng hồng trà lên uống một ngụm, mỉm cười nhìn về phía hai người bọn họ.
“Thiếu phu nhân muốn nghe chuyện lão gia?” Nữ hầu trẻ tuổi ăn bánh ga-tô, mập mờ không rõ nói, “Về lão gia tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là cực kỳ lâu trước đây, Cung gia, không đúng, phải nói là gia tộc mẹ lão gia càng lúc càng đi lên, sau lại từ từ xuống dốc, bởi vì gả cho một người Trung Quốc nên bị khinh thường.”
“Đúng, tôi nghe bà nội tôi nói, lúc lão gia vẫn còn trẻ bị người ta bài xích khá gay gắt, nghe nói thật vất vả có một lần có cơ hội dự tiệc vương thất, kết quả bị những con em quý tộc âm chọc, khiến cho một thân chật vật, lão gia trở về liền gọi mọi người đến trước mặt, thề nói, tương lai sẽ có một ngày, ông ấy muốn toàn bộ Anh quốc đều biết họ ‘Cung’ này!”
Một nữ hầu khác cũng kể lại chuyện mình nghe được.
“Còn gì nữa không?”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi.
“Còn có cũng không sao rồi nha, lão gia lúc trẻ chịu khi dễ nhiều lắm a!, Sau cưới vợ cũng không chịu cưới gái tây, chọn phu nhân. Đương nhiên, gia thế bối cảnh của phu nhân cũng cực kỳ tốt, lúc đó rất có ích cho lão gia.” Nữ hầu ăn bánh nói.
“Xem cô nói kìa, làm như lão gia cưới phu nhân là vì lợi ích ấy.” một nữ hầu khác trách cứ cô.
“Hì hfi.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, đẩy bánh đến trước mặt bọn họ, cảm thấy làm như vậy cũng không hỏi ra cái gì, vì vậy nói, “Nghe nói cha cũng là một nhân vật anh hùng, đáng tiếc, tôi vĩnh viễn không có duyên gặp một lần.”
“Thiếu phu nhân chưa gặp lão gia?”
Hai nữ hầu đều khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
“Đúng nha.” Thời Tiểu Niệm giả vờ khổ sở cười, “Chắc là cha không thích đứa con dâu bình dân này a!, Tôi lại rất nghèo túng.”
“Thiếu phu nhân đừng nói như vậy, Nhị thiếu gia chọn cô khẳng định nhìn trúng lòng tốt của cô, lại nói, chủ nhân Cung gia vẫn là Thiếu phu nhân bình dị gần gũi nhất.” Nữ hầu an ủi cô.
Một người khác vuốt mặt nói, “Lại nói tiếp, tôi cũng thật lâu chưa thấy lão gia.”
“Ôi chao? Cô cũng vậy sao?” Hai nữ hầu kinh ngạc phát hiện cả hai đều rất lâu chưa thấy Cung Tước.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh ngồi ở một bên nhìn bọn họ thảo luận, tâm trầm xuống, sương mù dày hơn, lên tiếng nói, “Các người đã bao lâu chưa thấy cha rồi?”
“Bao lâu a?” Nữ hầu trẻ tuổi bắt đầu đếm đầu ngón tay, càng tính càng kinh ngạc, “Ah, ôi trời ơi, hình như đã hơn một năm tôi chưa thấy lão gia.”
Một người khác tính, “Không đúng không đúng, tôi nhớ ra rồi, lão gia đã nhiều năm không tự mình phát quà Giáng Sinh cho chúng ta.”
“Đây chẳng qua là không có tự mình phát thôi mà, năm ngoái tôi bưng trà vào phòng lão gia, tôi có nhìn thấy lão gia, lúc đấy lão gia đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.”
“Có đúng không?”
Hai nữ hầu kịch liệt thảo luận, tranh tính đã bao lâu không thấy lão gia, không phải Thời Tiểu Niệm nhắc tới, bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ cái này.
“Người hầu và quản gia hay hầu hạ cha đâu?”
Thời Tiểu Niệm chen vào hỏi, không phải nói mỗi vị chủ nhân Cung gia đều có một quản gia, còn có người hầu nữa sao?
“Lão gia luôn không thích quá nhiều người hầu hạ, trừ phi ra ngoài, quản gia mấy năm trước đã từ chức a!, Cũng không nghe được muốn tìm mới, để quản gia Charles tạm thời thay.” Nữ hầu hồi đáp.
Charles?
Charles cũng quá bận a!, Vừa chăm sóc La Kỳ, lại phải chăm sóc cô, thì ra còn kiêm nhiệm vụ quản gia tạm thời cho Cung Tước.
Đang nói, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Charles hướng đi tới bên này, hai người hầu sau lưng xách một bức tranh.
“Thiếu phu nhân, bức tranh cô bảo tôi tìm tôi đã tìm được, cô xem treo ở chỗ nào thì được?” Charles đi tới cô bên cạnh nói.
Hiệu suất đúng là nhanh.
Cô ở đây còn chưa nghe nhiều lắm.
“Treo trong thư phòng của Cung Âu đi!.” Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đứng lên, cùng đám người Charles rời đi, Charles thủy chung làm hết phận sự, đi tới sau lưng cô, “Thiếu phu nhân cùng nhóm nữ hầu quan hệ rất khá.”
“Ừ, tôi làm một ít bánh mời mọi người nếm thử, cũng để lại phần cho Charles ông đấy.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, giống như tùy ý.
“Cảm ơn Thiếu phu nhân.” Charles đi theo sau lưng cô vào cổ bảo.
Thời Tiểu Niệm đi vào, có không ít người xách vali hành lý đi xuống lầu dưới, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm nhao nhao cúi đầu, “Thiếu phu nhân.”
“Chào mọi người.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, có chút không hiểu hỏi, “Các người cầm vali hành lý đi đâu?”
Người hầu và bảo tiêu không ngủ lại ở đây, nơi đây hẳn không có hành lý của bọn họ.
“Lão gia có việc gấp đến Thụy Sĩ một chuyến, bọn họ là thu dọn hành lý cho lão gia.” Charles đứng ở một bên nói.
“Cha muốn đi?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Charles, “Nhưng mẹ còn bệnh.”
Bỏ xuống sầu não uất ức, vợ vẫn chưa khôi phục sức khoẻ đã ra ngoài?
“Thụy Sĩ bên kia có việc gấp chờ xử lý.” Charles nói.
“Ah. Tôi có phải đi tiễn không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, Cung Âu không ở nhà, La Kỳ lại bệnh, cô có nên đi tiễn Cung Tước không.
“Không quan trọng, đi thôi, Thiếu phu nhân, tôi đi treo tranh cho cô.”
Charles nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì, gật đầu, đi về phía trước, đi lên thang lầu, cô không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn phía thư phòng của Cung Tước.
Chờ chút.
Hôm qua cô đi gặp Cung Tước, hôm nay La Kỳ gọi cô vào phòng, thái độ có chút kì quái, hiện tại còn nói Cung Tước phải đi, thật giống như trốn tránh cái gì đó.
Là cô nghĩ nhiều sao?
Bọn bảo tiêu trùng trùng điệp điệp khuân đồ đi xuống lầu dưới, Thời Tiểu Niệm không tập trung vào đám người Charles treo tranh, tâm tư đã sớm bay đến cánh cửa trên kia.
Đám người Charles treo tranh, Thời Tiểu Niệm đi tới thư phòng của Cung Âu, một người bảo tiêu vội vàng mà hướng thư phòng Cung Tước chạy đi.
“Làm sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm lên tiếng hỏi.
“Vừa phát hiện không mang theo hộp đồng hồ bình thường lão gia thích nhất, nếu bị lão gia biết chúng tôi làm việc qua loa nhất định sẽ bị trách, tôi phải đi tìm.” bảo tiêu lo lắng nói, chạy mồ hôi đầy đầu, “Còn có mấy cái vali chưa mang.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, nói, “Tôi giúp anh tìm a!, là ở thư phòng sao?”
“Đúng, hẳn là để trên bàn sách ở thư phòng, lão gia thích lau chiếc đồng hồ kia, hộp đồng hồ chắc là ở đó.” Bảo tiêu nói, “Thật cám ơn Thiếu phu nhân, tôi đi khuân đồ trước.”
“Ừ, anh đi đi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó đi hướng thư phòng, đứng ở cửa thư phòng của Cung Tước, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hít một hơi, vươn tay cắn răng đẩy ra.
Vừa đẩy cửa ra, mùi hương hoa cỏ nồng nặc lại xông vào mũi.
Cô che mũi nhìn bốn phía, thư phòng này thực sự quá lớn, khắp nơi là giá sách, trên giá sách ngập sách, cơ hồ không có chỗ trống.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, trần nhà thiết kế thành hình vòm tròn, hoa văn phía trên phức tạp.
Kỳ thực nhìn kỹ một chút, thư phòng này cũng không có gì đặc biệt.
Thời Tiểu Niệm đi tới bàn, dễ dàng tìm được hộp đồng hồ, cô mở hộp ra, bên trong có đẩy đủ dụng cụ vệ sinh đồng hồ, cô đóng hộp lại chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt xẹt qua một góc, chỉ thấy trên mặt đất có hộp hương hoa cỏ, bên trong có nhiệt khí toả ra.
Thời Tiểu Niệm đi tới, càng đến gần mùi đó càng gay mũi.
Cô ngồi xổm xuống, tự tay mở nắp hộp thơm hương hoa cỏ, chỉ thấy trong hộp có nước, nước kia cũng không tính là sạch, mặt trên còn có cây cỏ đang trôi, có hạt gì đó đọng xuống.
Thật giống thuốc Đông y.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, muốn lấy vật đó ea nghiên cứu một chút, ngẫm lại lại thôi.
Thời Tiểu Niệm à Thời Tiểu Niệm, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nơi này là Cung gia, chớ lộn xộn đừng làm loạn.
Hiếu kỳ cũng phải cẩn thận bản phận.
“...”
Sau khi cảnh cáo mình một phen, Thời Tiểu Niệm vẫn đậy nắp lại, quyết định ném nghi vấn này ra sau đầu, cô đứng lên rời đi.
Ánh mắt xẹt qua giá sách, Cung Tước lưu trữ rất nhiều sách, mấy cuốn không phải nói đã sớm không tồn tại trên thế gian, nơi này lại có.
Không biết có sách tranh không xuất bản nữa không?
Thời Tiểu Niệm ngựa thần lướt gió tung mây mà loạn tưởng, bức bách mình không đi tìm tòi nghiên cứu nơi này, kết quả tâm tư loạn một cái liền phạm sai lầm, chân dưới mất thăng bằng, cả người nhào về phía trước, đụng vào giá sách.
“Phịch” một tiếng, mấy cuốn sách nhao nhao rơi xuống.
Cô vội vã buông hộp đồng hồ, nhặt sách lên trả về, bỗng nhiên thấy bên trong có hoa văn cổ quái, Thời Tiểu Niệm rút mấy cuốn sách ra, thì ra bên trong có một chiếc két sắt.
Két sắt trong giá sách?
Phương thức này không coi là thần bí, Thời Tiểu Niệm không có suy nghĩ nhiều, xếp lại sách, một cuốn bì thư nhô ra.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nhón chân lên, vươn tay ấn sách vào, ngón tay đụng tới khóa xoay, chỉ nghe “Két” một tiếng, cổ giá sách xưa bắt đầu chuyển động trước mắt cô.