Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Mộ Thiên Sơ đi xa
Editor: shinoki
"Tốt nhất là như vậy."
Cung Âu cứng rắn nói.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi về, còn chưa đi vào, đã thấy Phong Đức hướng tới cửa, cau mày hô, "Mộ thiếu gia..."
"Cha nuôi, sao vậy?"
Tay Thời Tiểu Niệm từ khuỷu tay Cung Âu trượt xuống, trong lòng có dự cảm xấu.
Cung Âu thấp mắt nhìn về phía tay cô trượt xuống, ánh mắt khôi phục lạnh lùng, có cần phải thế này, nghe đến Mộ Thiên Sơ liền buông tay ra.
Hắn đưa tay nói lỏng cổ áo, hít sâu một hơi.
Chuyện gì xảy ra, gần đây hắn càng ngày càng muốn nổi giận, là mình trước kia nhảy ra sao?
"Không thấy Mộ thiếu gia, hắn bảo tôi đi đun nước nóng, tôi đi ra đã không thấy tăm hơi của hắn." Phong Đức có chút lo lắng nói, nhìn về phía Cung Âu cúi đầu, "Thiếu gia, là tôi không có năng lực làm việc."
Thậm chí ngay cả người mù cũng không trông chừng tốt.
Cung Âu lạnh lùng nói, phá thiên hoang địa không có trách ông, "Chân trên người hắn, hắn muốn nhảy sông, ông có thể ngăn được?"
"Nhảy sông?" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, "Anh nói Thiên Sơ..."
Thời Tiểu Niệm cả kinh, đồ trong tay rơi xuống, hướng sông chạy đi, Cung Âu nắm tay cô, lạnh lùng nhìn cô, "Nhìn dáng vẻ khẩn trương của em xem, anh chỉ nói ra mong muốn của bản thân thôi."
Cung Âu tàn nhẫn đến có lý chẳng sợ.
"..."
Lúc này còn nói gì mong muốn.
Thời Tiểu Niệm cả kinh toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy vào phòng, tìm xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Mộ Thiên Sơ.
"Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ!"
Thời Tiểu Niệm vừa gọi vừa tìm kiếm, răng cắn môi, sẽ không tự sát giống Cung Âu nói chứ.
Cung Âu mắt lạnh nhìn Thời Tiểu Niệm tìm kiếm giống như một con ruồi không đầu, ánh mắt càng ngày càng sâu, âm trầm mở miệng, "Phòng ngủ của Mộ Thiên Sơ ở đâu?"
"Em không biết."
Thời Tiểu Niệm xoay người lại nhìn về phía Cung Âu, mặt đầy mờ mịt.
Cô phản ứng như vậy khiến Cung Âu thoáng hài lòng, Phong Đức mở miệng, "Tôi biết, tôi vừa đi qua một căn phòng, hẳn là của Mộ thiếu gia."
Bởi vì bên trong có ảnh Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu đi tới hướng kia, Thời Tiểu Niệm tiếp tục tìm, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm, thanh âm truyền của Cung Âu tới, "Tiểu Niệm, tới đây!"
Thời Tiểu Niệm lại lui về, đi vào phòng ngủ của Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu đứng trước một mặt tường, giữa tường là một chiếc két sắt, giờ phút này két đang mở, hắn xoay người, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Em có thể yên tâm, hắn không phải đi tìm cái chết."
Giọng hắn có thể nói là âm dương quái khí.
"Sao anh biết?" Thời Tiểu Niệm đi tới hỏi.
"Toàn bộ đồ trong két sắt đã bị mất, chỉ còn lại một người, hắn đương nhiên là mang tiền cùng giấy tờ tuỳ thân chạy trốn, chẳng lẽ còn chờ anh quay lại giết hắn?" Cung Âu lạnh lùng nói.
Mộ Thiên Sơ chạy?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đi tới, quả nhiên trong két sắt không có gì cả, chỉ còn một chiếc điện thoại lặng yên nằm ở nơi đó.
Cô lấy điện thoại từ bên trong ra, mở ra, không cài mật mã, giao diện dừng lại ở ứng dụng ghi âm.
Phía trên có một đoạn ghi âm.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng đọng, mở bản ghi âm ra, một đoạn trống khá lâu, chỉ nghe được tiếng xào xạc.
Rất lâu, thanh âm khàn khàn của Mộ Thiên Sơ từ bên trong truyền tới.
"Tiểu Niệm, anh đi đây. Đừng tới tìm anh, anh có đường mình nên đi. Bảo trọng."
Một câu nói ngắn gọn, lại không có lời khác.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn cô, nhìn thấu suy nghĩ của cô, "Em còn muốn đi bảo đảm an toàn của hắn?"
"Hắn là người mù, hơn nữa bây giờ tâm trạng hắn rất không ổn định."
Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay kéo tay áo hắn.
"Đừng kéo tay áo anh." Cung Âu lạnh lùng nói, đoạt lấy điện thoại trong tay cô ném lên giường, "Bây giờ về nước cùng anh, những chuyện này để Phong Đức đi điều tra."
"Tra được tin tức của Mộ thiếu gia thì âm thầm bảo vệ ngài ấy sao?"
Phong Đức hỏi.
"Bảo vệ cái gì, chỉ cần không chết được là được." Cung Âu lạnh lùng nói, nhìn Thời Tiểu Niệm, "Như vậy em hài lòng chưa, có biết anh làm chuyện như vậy lại phải tốn bao nhiêu tiền không? Hao tổn bao nhiêu lợi ích của anh?"
"..."
Mở miệng là lợi ích.
Thời Tiểu Niệm ngược lại không khó chịu như trước, cô cười nhạt, "Không sao, tương lai chúng ta kết hôn, tiết kiệm tiền là được rồi."
"Em tiết kiệm tiền hôn lễ của chúng ta để đi lo cho an toàn của Mộ Thiên Sơ?"
Giọng Cung Âu lập tức lạnh xuống.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm vui vẻ nhảy cỡn lên, cười nhìn về phía hắn, "Cho nên nói, anh đồng ý lời cầu hôn của em? Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn? Hôm nay kết hôn?"
Đừng bỏ qua thời gian tốt đẹp nữa.
"..."
Cung Âu phát hiện người phụ nữ này miệng lưỡi bén nhọn, hắn lạnh lùng liếc cô một cái, giơ chân lên liền đi ra ngoài.
Cung Âu vừa ra, nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm từ từ nhạt đi, cô quay mặt sang nhìn về phía két sắt.
Trong két sắt cũng không phải là chỉ còn lại điện thoại, bên cạnh còn có một bức tranh, tranh kia bị úp xuống, không thấy nội dung.
Thời Tiểu Niệm bước chân trầm trọng từ từ đi tới, lộn lại bức tranh kia.
Một bức tranh không lớn.
Trong bức tranh, thiếu niên cùng thiếu nữ vui sướng đánh gậy trượt tuyết trong màn tuyết trắng, cách dùng màu cũng có thể cảm giác được bọn họ vui vẻ, cùng vẻ đẹp của đoạn năm tháng kia.
Bọn họ ở trong đống tuyết cười đến vui vẻ, làm sao sẽ nghĩ đến, mười mấy năm sau, bọn họ đứng mặt đối mặt, nhưng ngay cả cười cũng không cười nổi.
Cái gì cũng không thể trở về được.
Mộ Thiên Sơ không mang theo bức tranh này, là muốn nói cho cô, hắn đã buông bỏ.
Thời Tiểu Niệm úp bức tranh lại, che giấu nụ cười sáng lạng của thiếu niên và thiếu nữ, "Em cũng buông bỏ, Thiên Sơ, bảo trọng."
Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt chua xót.
Cô xoay người, cười thật to, hướng bên ngoài chạy đi, trong miệng hô, "Cung Âu, chờ em."
Trên giường còn đặt một chiếc điện thoại.
Đoạn ghi âm còn chưa phát hết, nó rất dài rất dài, nhưng lại chỉ trống không.
Người đi phòng không.
Rất lâu sau, trong đoạn ghi âm truyền tới một thanh âm thấp đến cơ hồ không nghe thấy được.
"I love you, forever."
Thanh âm này giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy, vang lên thật bé rồi dừng lại.
...
Sân bay.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú, âm nhu đứng ở chỗ trống, các loại thanh âm hỗn tạp vang lên bên tai hắn, hắn đứng ở nơi đó, áo choàng dài che phủ quần áo dính máu trong người hắn, hắn nhìn về phía trước, đôi mắt không có ánh sáng, rất dễ nhận ra đây là người mù.
Chính là Mộ Thiên Sơ.
"Tiên sinh, mời đi bên này."
Nhân viên sân bay dẫn hắn đến chỗ mua vé.
Mộ Thiên Sơ đi theo về phía trước, tay bó vải xô, bên cạnh có người đi tới, đụng vào hắn, hắn dựa vào thính giác thoáng qua.
Một giây kế tiếp, lại có người đụng tới.
Hắn bị đụng vào cột, không đứng vững, lại bị xe hành lý đụng té xuống đất, hắn nặng nề té lăn trên đất.
"Tiên sinh, tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Nhân viên làm việc vội vàng đỡ hắn dậy.
"Tôi không sao, cám ơn."
Mộ Thiên Sơ gật đầu, thanh âm khàn khàn, lộ ra mệt mỏi.
"Đi bên này." Nhân viên làm việc đỡ hắn đi tới chỗ mua vé.
Mộ Thiên Sơ lục lọi giấy tờ trên người, đưa ra, cặp mắt nửa khép, không có một chút ánh sáng.
"Tiên sinh, xin hỏi đi đâu?" Đối phương hỏi, phụ trách phục vụ khách mua vé là một cô gái gốc Ý.
Mộ Thiên Sơ nói ra một địa chỉ.
Đối phương sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía hắn, có chút không thể nào tin nổi nói, "Cái gì? Chỗ nào? Xin lỗi, tôi không nghe rõ."
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, lặp lại một lần, bóng người ngọc thụ lâm phong.
Đối phương nhìn hắn, trong mắt có đồng tình, lắm mồm một câu, "Tiên sinh muốn đến đó làm việc hay là du lịch? Thứ cho tôi lỗ mãng, tôi muốn nhắc nhở ngài, đó là một đất nước tương đối nghèo khó, loạn lạc, mà nơi ngài đi càng là thành phố loạn nhất."
"Tôi muốn đi."
Mộ Thiên Sơ kiên định nói.
"Tại sao?"
Đối phương không nhịn được hỏi.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nghe những lời này, lông mi nhẹ run lên một cái, đối phương biết mình quá nhiều lời, đang muốn nói xin lỗi, Mộ Thiên Sơ đã khàn khàn lên tiếng.
"Một người bạn vì cứu tôi đã hy sinh, tôi muốn đến chỗ cô ấy nhìn một chút." Hắn lãnh đạm nói ra một câu.
Nghe vậy, cô gái phụ trách phục vụ khách mua vé ý thức được mình động đến chuyện thương tâm của người khác, lập tức nói, "Quả là người bạn vĩ đại."
"Đúng vậy." Mộ Thiên Sơ gật đầu một cái, rũ mắt xuống.
Cô gái làm xong một loạt thủ tục cho hắn, sau đó đưa cho hắn, "Xin nhất định phải chú ý an toàn, tiên sinh, mạng của ngài rất quý báu, bởi vì gánh vác hai đời người."
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, mắt khẽ run, nhận lấy giấy tờ trong tay cô gái kia, xoay người rời đi.
Hắn xuyên qua một đám người, bị đụng chừng mấy lần, lảo đảo muốn ngã, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, người dần dần biến mất trong biển người.
...
Biến đổi bất ngờ, Thời Tiểu Niệm cuối cùng vẫn thu hồi lại tài sản thuộc về Tịch gia.
"Mộ thiếu gia đến nước Thời Địch đã từng ở, bên kia tương đối loạn, tôi đã phái người qua bảo vệ hắn, không biết hắn sẽ ở đó bao lâu." tin tức Phong Đức có được khiến Thời Tiểu Niệm rơi vào trầm lặng.
Cô ngồi máy bay trở về, nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới con đường cuối cùng Mộ Thiên Sơ lựa chọn là đến chỗ khó khăn nhất Thời Địch từng ở, hành động này của hắn cũng có mùi vị thành toàn số mệnh đi.
Cả đời e rằng hắn cũng sẽ không tốt lắm, có cha mẹ cô chết, có cô tuyệt tình, còn có Thời Địch cuối cùng không để ý hết thảy tự hy sinh bảo vệ mình.
Nhưng, cô không làm được gì, cô chỉ có thể làm được như vậy.
"Sau này tin tức của Mộ Thiên Sơ bên kia không cần báo cáo, nếu như dưới sự bảo vệ của người khác hắn vẫn chết, đó là hắn không có bản lĩnh, tôi không muốn lại nghe thấy hắn." Cung Âu ngồi đối diện Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, vừa nói vừa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, quan sát vẻ mặt của cô.
" Dạ, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm không phản bác lời của Cung Âu, cô biết, bất kể là Cung Âu hay là cô, cũng chỉ có thể làm đến bước này.
"Tốt nhất là như vậy."
Cung Âu cứng rắn nói.
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi về, còn chưa đi vào, đã thấy Phong Đức hướng tới cửa, cau mày hô, "Mộ thiếu gia..."
"Cha nuôi, sao vậy?"
Tay Thời Tiểu Niệm từ khuỷu tay Cung Âu trượt xuống, trong lòng có dự cảm xấu.
Cung Âu thấp mắt nhìn về phía tay cô trượt xuống, ánh mắt khôi phục lạnh lùng, có cần phải thế này, nghe đến Mộ Thiên Sơ liền buông tay ra.
Hắn đưa tay nói lỏng cổ áo, hít sâu một hơi.
Chuyện gì xảy ra, gần đây hắn càng ngày càng muốn nổi giận, là mình trước kia nhảy ra sao?
"Không thấy Mộ thiếu gia, hắn bảo tôi đi đun nước nóng, tôi đi ra đã không thấy tăm hơi của hắn." Phong Đức có chút lo lắng nói, nhìn về phía Cung Âu cúi đầu, "Thiếu gia, là tôi không có năng lực làm việc."
Thậm chí ngay cả người mù cũng không trông chừng tốt.
Cung Âu lạnh lùng nói, phá thiên hoang địa không có trách ông, "Chân trên người hắn, hắn muốn nhảy sông, ông có thể ngăn được?"
"Nhảy sông?" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Cung Âu, "Anh nói Thiên Sơ..."
Thời Tiểu Niệm cả kinh, đồ trong tay rơi xuống, hướng sông chạy đi, Cung Âu nắm tay cô, lạnh lùng nhìn cô, "Nhìn dáng vẻ khẩn trương của em xem, anh chỉ nói ra mong muốn của bản thân thôi."
Cung Âu tàn nhẫn đến có lý chẳng sợ.
"..."
Lúc này còn nói gì mong muốn.
Thời Tiểu Niệm cả kinh toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy vào phòng, tìm xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Mộ Thiên Sơ.
"Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ!"
Thời Tiểu Niệm vừa gọi vừa tìm kiếm, răng cắn môi, sẽ không tự sát giống Cung Âu nói chứ.
Cung Âu mắt lạnh nhìn Thời Tiểu Niệm tìm kiếm giống như một con ruồi không đầu, ánh mắt càng ngày càng sâu, âm trầm mở miệng, "Phòng ngủ của Mộ Thiên Sơ ở đâu?"
"Em không biết."
Thời Tiểu Niệm xoay người lại nhìn về phía Cung Âu, mặt đầy mờ mịt.
Cô phản ứng như vậy khiến Cung Âu thoáng hài lòng, Phong Đức mở miệng, "Tôi biết, tôi vừa đi qua một căn phòng, hẳn là của Mộ thiếu gia."
Bởi vì bên trong có ảnh Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu đi tới hướng kia, Thời Tiểu Niệm tiếp tục tìm, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm, thanh âm truyền của Cung Âu tới, "Tiểu Niệm, tới đây!"
Thời Tiểu Niệm lại lui về, đi vào phòng ngủ của Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu đứng trước một mặt tường, giữa tường là một chiếc két sắt, giờ phút này két đang mở, hắn xoay người, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Em có thể yên tâm, hắn không phải đi tìm cái chết."
Giọng hắn có thể nói là âm dương quái khí.
"Sao anh biết?" Thời Tiểu Niệm đi tới hỏi.
"Toàn bộ đồ trong két sắt đã bị mất, chỉ còn lại một người, hắn đương nhiên là mang tiền cùng giấy tờ tuỳ thân chạy trốn, chẳng lẽ còn chờ anh quay lại giết hắn?" Cung Âu lạnh lùng nói.
Mộ Thiên Sơ chạy?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đi tới, quả nhiên trong két sắt không có gì cả, chỉ còn một chiếc điện thoại lặng yên nằm ở nơi đó.
Cô lấy điện thoại từ bên trong ra, mở ra, không cài mật mã, giao diện dừng lại ở ứng dụng ghi âm.
Phía trên có một đoạn ghi âm.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng đọng, mở bản ghi âm ra, một đoạn trống khá lâu, chỉ nghe được tiếng xào xạc.
Rất lâu, thanh âm khàn khàn của Mộ Thiên Sơ từ bên trong truyền tới.
"Tiểu Niệm, anh đi đây. Đừng tới tìm anh, anh có đường mình nên đi. Bảo trọng."
Một câu nói ngắn gọn, lại không có lời khác.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn cô, nhìn thấu suy nghĩ của cô, "Em còn muốn đi bảo đảm an toàn của hắn?"
"Hắn là người mù, hơn nữa bây giờ tâm trạng hắn rất không ổn định."
Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay kéo tay áo hắn.
"Đừng kéo tay áo anh." Cung Âu lạnh lùng nói, đoạt lấy điện thoại trong tay cô ném lên giường, "Bây giờ về nước cùng anh, những chuyện này để Phong Đức đi điều tra."
"Tra được tin tức của Mộ thiếu gia thì âm thầm bảo vệ ngài ấy sao?"
Phong Đức hỏi.
"Bảo vệ cái gì, chỉ cần không chết được là được." Cung Âu lạnh lùng nói, nhìn Thời Tiểu Niệm, "Như vậy em hài lòng chưa, có biết anh làm chuyện như vậy lại phải tốn bao nhiêu tiền không? Hao tổn bao nhiêu lợi ích của anh?"
"..."
Mở miệng là lợi ích.
Thời Tiểu Niệm ngược lại không khó chịu như trước, cô cười nhạt, "Không sao, tương lai chúng ta kết hôn, tiết kiệm tiền là được rồi."
"Em tiết kiệm tiền hôn lễ của chúng ta để đi lo cho an toàn của Mộ Thiên Sơ?"
Giọng Cung Âu lập tức lạnh xuống.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm vui vẻ nhảy cỡn lên, cười nhìn về phía hắn, "Cho nên nói, anh đồng ý lời cầu hôn của em? Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn? Hôm nay kết hôn?"
Đừng bỏ qua thời gian tốt đẹp nữa.
"..."
Cung Âu phát hiện người phụ nữ này miệng lưỡi bén nhọn, hắn lạnh lùng liếc cô một cái, giơ chân lên liền đi ra ngoài.
Cung Âu vừa ra, nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm từ từ nhạt đi, cô quay mặt sang nhìn về phía két sắt.
Trong két sắt cũng không phải là chỉ còn lại điện thoại, bên cạnh còn có một bức tranh, tranh kia bị úp xuống, không thấy nội dung.
Thời Tiểu Niệm bước chân trầm trọng từ từ đi tới, lộn lại bức tranh kia.
Một bức tranh không lớn.
Trong bức tranh, thiếu niên cùng thiếu nữ vui sướng đánh gậy trượt tuyết trong màn tuyết trắng, cách dùng màu cũng có thể cảm giác được bọn họ vui vẻ, cùng vẻ đẹp của đoạn năm tháng kia.
Bọn họ ở trong đống tuyết cười đến vui vẻ, làm sao sẽ nghĩ đến, mười mấy năm sau, bọn họ đứng mặt đối mặt, nhưng ngay cả cười cũng không cười nổi.
Cái gì cũng không thể trở về được.
Mộ Thiên Sơ không mang theo bức tranh này, là muốn nói cho cô, hắn đã buông bỏ.
Thời Tiểu Niệm úp bức tranh lại, che giấu nụ cười sáng lạng của thiếu niên và thiếu nữ, "Em cũng buông bỏ, Thiên Sơ, bảo trọng."
Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt chua xót.
Cô xoay người, cười thật to, hướng bên ngoài chạy đi, trong miệng hô, "Cung Âu, chờ em."
Trên giường còn đặt một chiếc điện thoại.
Đoạn ghi âm còn chưa phát hết, nó rất dài rất dài, nhưng lại chỉ trống không.
Người đi phòng không.
Rất lâu sau, trong đoạn ghi âm truyền tới một thanh âm thấp đến cơ hồ không nghe thấy được.
"I love you, forever."
Thanh âm này giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy, vang lên thật bé rồi dừng lại.
...
Sân bay.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú, âm nhu đứng ở chỗ trống, các loại thanh âm hỗn tạp vang lên bên tai hắn, hắn đứng ở nơi đó, áo choàng dài che phủ quần áo dính máu trong người hắn, hắn nhìn về phía trước, đôi mắt không có ánh sáng, rất dễ nhận ra đây là người mù.
Chính là Mộ Thiên Sơ.
"Tiên sinh, mời đi bên này."
Nhân viên sân bay dẫn hắn đến chỗ mua vé.
Mộ Thiên Sơ đi theo về phía trước, tay bó vải xô, bên cạnh có người đi tới, đụng vào hắn, hắn dựa vào thính giác thoáng qua.
Một giây kế tiếp, lại có người đụng tới.
Hắn bị đụng vào cột, không đứng vững, lại bị xe hành lý đụng té xuống đất, hắn nặng nề té lăn trên đất.
"Tiên sinh, tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Nhân viên làm việc vội vàng đỡ hắn dậy.
"Tôi không sao, cám ơn."
Mộ Thiên Sơ gật đầu, thanh âm khàn khàn, lộ ra mệt mỏi.
"Đi bên này." Nhân viên làm việc đỡ hắn đi tới chỗ mua vé.
Mộ Thiên Sơ lục lọi giấy tờ trên người, đưa ra, cặp mắt nửa khép, không có một chút ánh sáng.
"Tiên sinh, xin hỏi đi đâu?" Đối phương hỏi, phụ trách phục vụ khách mua vé là một cô gái gốc Ý.
Mộ Thiên Sơ nói ra một địa chỉ.
Đối phương sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía hắn, có chút không thể nào tin nổi nói, "Cái gì? Chỗ nào? Xin lỗi, tôi không nghe rõ."
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, lặp lại một lần, bóng người ngọc thụ lâm phong.
Đối phương nhìn hắn, trong mắt có đồng tình, lắm mồm một câu, "Tiên sinh muốn đến đó làm việc hay là du lịch? Thứ cho tôi lỗ mãng, tôi muốn nhắc nhở ngài, đó là một đất nước tương đối nghèo khó, loạn lạc, mà nơi ngài đi càng là thành phố loạn nhất."
"Tôi muốn đi."
Mộ Thiên Sơ kiên định nói.
"Tại sao?"
Đối phương không nhịn được hỏi.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, nghe những lời này, lông mi nhẹ run lên một cái, đối phương biết mình quá nhiều lời, đang muốn nói xin lỗi, Mộ Thiên Sơ đã khàn khàn lên tiếng.
"Một người bạn vì cứu tôi đã hy sinh, tôi muốn đến chỗ cô ấy nhìn một chút." Hắn lãnh đạm nói ra một câu.
Nghe vậy, cô gái phụ trách phục vụ khách mua vé ý thức được mình động đến chuyện thương tâm của người khác, lập tức nói, "Quả là người bạn vĩ đại."
"Đúng vậy." Mộ Thiên Sơ gật đầu một cái, rũ mắt xuống.
Cô gái làm xong một loạt thủ tục cho hắn, sau đó đưa cho hắn, "Xin nhất định phải chú ý an toàn, tiên sinh, mạng của ngài rất quý báu, bởi vì gánh vác hai đời người."
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, mắt khẽ run, nhận lấy giấy tờ trong tay cô gái kia, xoay người rời đi.
Hắn xuyên qua một đám người, bị đụng chừng mấy lần, lảo đảo muốn ngã, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, người dần dần biến mất trong biển người.
...
Biến đổi bất ngờ, Thời Tiểu Niệm cuối cùng vẫn thu hồi lại tài sản thuộc về Tịch gia.
"Mộ thiếu gia đến nước Thời Địch đã từng ở, bên kia tương đối loạn, tôi đã phái người qua bảo vệ hắn, không biết hắn sẽ ở đó bao lâu." tin tức Phong Đức có được khiến Thời Tiểu Niệm rơi vào trầm lặng.
Cô ngồi máy bay trở về, nhìn đám mây ngoài cửa sổ.
Không nghĩ tới con đường cuối cùng Mộ Thiên Sơ lựa chọn là đến chỗ khó khăn nhất Thời Địch từng ở, hành động này của hắn cũng có mùi vị thành toàn số mệnh đi.
Cả đời e rằng hắn cũng sẽ không tốt lắm, có cha mẹ cô chết, có cô tuyệt tình, còn có Thời Địch cuối cùng không để ý hết thảy tự hy sinh bảo vệ mình.
Nhưng, cô không làm được gì, cô chỉ có thể làm được như vậy.
"Sau này tin tức của Mộ Thiên Sơ bên kia không cần báo cáo, nếu như dưới sự bảo vệ của người khác hắn vẫn chết, đó là hắn không có bản lĩnh, tôi không muốn lại nghe thấy hắn." Cung Âu ngồi đối diện Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, vừa nói vừa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, quan sát vẻ mặt của cô.
" Dạ, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm không phản bác lời của Cung Âu, cô biết, bất kể là Cung Âu hay là cô, cũng chỉ có thể làm đến bước này.