Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Cậu Mặc cảm thấy rất
Sự ngoan ngoãn đáng thương của cô khiến lòng anh thấy thương hại, anh nằm ngủ bên cạnh cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có người tiến vào, cô mở to đôi mắt, bắt gặp một cặp mắt đen sâu dài, cô sững người trong hai giây.
“Muộn lắm rồi, ngủ thôi.” Ngôn Tiểu Nặc vội nói, cô không muốn lại cùng anh ta...
Đôi mi của cô nhấp nháy như đứa trẻ, trông rất đáng yêu, Mặc Tây Quyết trong lòng ngứa ngáy, kéo cô lại, hạ giọng: "Vẫn chưa muộn”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, cô vô cùng quẫn bách, chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói nhỏ bên tai: "Không muốn đau thì hãy nằm ngoan ngoãn ”
Mãi đến khi anh ta kết thúc, cô mới cảm thấy cơ thể mình bị hút hết sức lực, im lặng ngủ thiếp đi, mặc Tây Quyết nhìn cô, đôi mắt chứa đựng ánh nhìn dịu dàng đến kì lạ.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc bị người giúp việc đánh thức.
“Cô Ngôn, cô mau dậy đi, cậu chủ đang gọi cô đi đó.” Khuôn mặt người giúp việc đầy lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy kì lạ, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giúp việc vội nói: “Cô mau đi xem đi, cậu chủ sắp mất hết bình tĩnh rồi” nói xong, cô giúp việc vội vã rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng trầm xuống một lát, không phải là Mặc Tây Quyết đã phát hiện được gì rồi chứ? Vừa nghĩ đến đây, cô không
còn cảm thấy buồn ngủ nữa, liên mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Chỉ nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang tức giận bên bàn ăn: “Còn cần những đầu bếp này làm gì nữa, đến cả cái sủi cảo cũng làm không xong!"
Sủi cảo? mới sáng sớm ra Mặc tây Quyết đã điên vậy rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy quản gia Duy Đức đứng bên cạnh, cúi đầu xuống, Duy Đức nhìn thấy cô đi xuống lầu, giống như được đặc xá, liền nói: “Cậu chủ, Cô Ngôn đến rồi”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô một cái, những lời đang nói tự nhiên dừng lại, Ngôn Tiểu Nặc càng không hiểu điều gì xảy ra.
"Cô Ngôn, xin cô hãy làm lại món sủi cảo hấp súp gà, cậu chủ muốn ăn ạ” Duy Đức đi đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, cung kính nói.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào mình, rõ ràng không thể tin được: “Tôi nấu?” ở đây có bao nhiêu đầu bếp đẳng cấp như vậy, bảo cô nấu sao?
“Còn không mau đi làm” Họ Mặc âm thanh lạnh lùng, nhưng biểu hiện không được tự nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc tru môi, cái tên điên này, mới sáng ra đã bắt người ta làm sủi cảo cho mình.
Vỏ sủi cảo tối qua đã dùng hết rồi, cô bĩu môi, đành phải lấy bột bánh ra nhào bột để làm vỏ bánh.
Cô giúp việc thấy Ngôn Tiểu Nặc bận rộn, trong lòng áy náy, tiến lên phía trước hỏi nhỏ cô: *Cô Ngôn, có cần tôi giúp không?”
Ngôn Tiểu Nặc đang định trả lời thì Mặc Tây Quyết đã xuất hiện ở cửa nhà bếp, sắc mặt khó coi: “Để cô ta làm, không ai được giúp cô ấy!”
Người giúp việc vội đáp: "Vâng”, sau đó chạy vội ra khỏi bếp.
Thật đúng là đồ thần kinh!
Ngôn Tiểu Nặc kìm nén để không phỉ báng Mặc Tây Quyết, động tác trên tay nhanh và mạnh hơn: “Tôi sẽ làm xong nhanh thôi, anh cứ chờ đi”
Mặc Tây Quyết lặng im không nói gì, nhìn những động tác thành thục của cô, chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự quá mất mặt, đã thích mùi vị sủi cảo cô ta làm, trong lòng càng cảm thấy không được thoải mái, thở dài một cái, quay lưng bỏ đi.
Một lát sau, sủi cảo đã làm xong, một đĩa bánh to đầy đã được
Ngôn Tiểu Nặc bưng lên.
Mặc Tây Quyết lấy đũa, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đứng đó, nói: “Cô ngồi xuống ăn cùng tôi "
Ngôn Tiểu Nặc đã đói đến mức bụng dính vào lưng, nghe được câu này của anh ta, liền ngồi xuống, cầm đũa ăn luôn.
Khi Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình đã ăn no rồi,
Mặc Tây Quyết đã ăn hết sạch đĩa bánh, cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa làm rơi đôi đũa.
Cô đã làm ba đĩa bánh, vốn dĩ định đế cho bà ngoại một phần, ai ngờ Mặc Tây Quyết đã ăn hết sạch, một cái cùng không còn, dạ dày của người đàn ông này, có phải là không có đáy không?
Duy Đức chết lặng: “Cậu chủ, anh phải đến công ty rồi ạ” Anh ta nhắc vội, nếu không cậu chủ nhà anh ta bội thực mà chết mất.
“Cô làm thêm một phân đi” Mặc Tây Quyết không quan tâm Duy Đức, chỉ dặn Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt, anh ta muốn ăn nữa sao?
“Được, nhưng tôi có việc cần nói với anh.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ta vẫn đang rất bình thường, liền nói: “Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện thăm... thăm bà."
“Làm xong sủi cảo rồi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười vui vẻ đáp: “Tôi đi làm ngay đây!" làm
xong sớm một chút, sẽ được gặp bà sớm một chút, tiện thế làm luôn một phần bù cho bà ngoại.
Mặc Tây Quyết nhìn bóng dáng vui vẻ của cô từ sau lưng, càu nhàu một tiếng rồi đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc làm một nồi bánh to, lấy cho bà của mình một phần, phần còn lại cô đế trong tủ lạnh.
Sau khi đến bệnh viện thăm bà, lúc đến cửa thang máy thì nhìn thấy Ngôn Uyển Cừ, vết thương trên cổ cô ta vẫn còn, dường như đến bệnh viện để trị thương.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ta liền phẫn nộ trong lòng, quay đầu bỏ đi, cô vốn dĩ không quan tâm gì đến cô ta cả. "Chị?”
Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, cười đi đến bên cạnh cô, hạ giọng: “Chị lại đến thăm bà à?” Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong thang máy, ấn nút, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cô?”
Ngôn Uyển Cừ tiếp tục cười nói: “Chị, báo cho chị một tin tốt, em sắp đi học ở học viện Quý Tộc rồi, nói ra thì cũng là nhờ sự giúp đỡ của chị, nếu như hàng của bố được đưa đến, sẽ kiếm được không ít tiên, em sẽ có cơ hội đến học viện Quý Tộc học, chị có vui cho em không?”
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt nắm tay, trong lòng dần dần bùng lên cơn giận, giọng nói lạnh băng: “Ngôn Uyển Cừ, cô hại tôi như vậy, cô không cảm thấy nhục nhã sao?”
Ngôn Tiểu Nặc dừng lại một lát rồi lại tiếp tục cười, cô cười như vẻ đương nhiên: “Hại chị? Chị gái ơi, là chị tự nói sẽ chấp nhận tất cả mà” "Nhưng cô không nói cho tôi biết tình hình thực sự!”
Ngôn Tiểu Nặc gầm lên, ngọn lửa trong mắt cô như muốn thiêu cháy Ngôn Uyển Cừ ngay lập tức. Ngôn Uyển Cừ lúc này mới đột nhiên trở mặt “Ô” lên một tiếng rồi thờ ơ đáp: “Tôi chính là không muốn nói cho chị biết, chị làm được gì nào?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt, tức giận không nói nên lời.
Ngôn Uyển Cừ nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, trong lòng đắc ý, nợ nụ cười ngọt ngào: “Nghe nói học sinh trường học viện Quý Tộc, toàn là con nhà danh giá, tôi chọn bừa một người, cả đời này sẽ được sống cuộc sống của thiếu phu nhân rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của cô ta: “Chỉ sợ không có chàng trai nào thích loại con gái độc ác như cô.”
Ngôn Uyển Cừ tự nhìn dung mạo xinh đẹp của mình, trong giọng nói tràn đầy sự độc ác: “Vậy cũng vẫn hơn loại đói rách như cô.”
Ngôn Tiểu Nặc cản môi cay đắng, chỉ muốn cho cô ta cái tát, nhưng cô đã không làm thế, vì ở đây đã ngay gần phòng bệnh của bà, cô và Ngôn Uyển Cừ làm ồn ào ở đây sẽ làm kinh động đến bà ngoại.
Ngôn Uyển Cừ đã nắm được điểm yếu này của cô, cô ta càng khoe khoang trảng trợn: “Đúng rồi, nghe nói học viện Qúy Tộc được sự ủng hộ của các gia đình giàu có, cơ sở thiết bị đều là hàng sang trọng. Chị mặc dù có thế đến học với tên của tôi, nhưng chị liệu có đủ tiền để trả học phí không?"
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, chỉ cảm thấy buồn, phải, người hại cô như Ngôn Uyển Cừ có thể đi học trường tốt nhất, còn cô, đến cả cổng trường còn chưa sờ được, càng không thể nhắc đến ước mơ của chính mình, sớm đã bị hiện thực tàn khốc nghiền nát thành bột một cách không thương tiếc.
“Nếu như, chị à, chị cầu xin tôi một lần nữa, nói không chừng tôi sẽ cho chị mượn tiền tiêu vặt của tôi”
Ngôn Uyển Cừ tiến lại gần nói, giọng chanh chua nghiệt ngã: “Ô, trí nhớ tôi thật kém, chị sớm đã không còn trong trắng, cho dù đem chị tặng cho ai, người ta cũng đều ghê tởm chị thôi.”
Nói xong, Ngôn Uyển Cừ cố ý dẫm lên mu bàn chân của Ngôn Tiểu Nặc, đi thẳng vào trong thang máy.
Chiếc gót đôi giày cao gót của cô ta vừa nhọn vừa sắc, giống như chiếc dùi vậy, trên mu bàn chân trắng ngần của Ngôn Tiểu Nặc thấm ra giọt máu, đau tới mức mặt cô nhăn nhó.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười hả hê của Ngôn Uyển Cừ, trong lòng cô đau đớn, tại sao Ngôn Uyển Cừ lại trở nên như vậy, hại cô không ghê tay, mà còn cho rằng mình đúng không sợ gì.
Cô đành phải khập khiễng đi tìm bác sĩ để băng bó, bác sĩ vừa đặt miếng băng gạc lên cho cô thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Sự ngoan ngoãn đáng thương của cô khiến lòng anh thấy thương hại, anh nằm ngủ bên cạnh cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có người tiến vào, cô mở to đôi mắt, bắt gặp một cặp mắt đen sâu dài, cô sững người trong hai giây.
“Muộn lắm rồi, ngủ thôi.” Ngôn Tiểu Nặc vội nói, cô không muốn lại cùng anh ta...
Đôi mi của cô nhấp nháy như đứa trẻ, trông rất đáng yêu, Mặc Tây Quyết trong lòng ngứa ngáy, kéo cô lại, hạ giọng: "Vẫn chưa muộn”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, cô vô cùng quẫn bách, chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói nhỏ bên tai: "Không muốn đau thì hãy nằm ngoan ngoãn ”
Mãi đến khi anh ta kết thúc, cô mới cảm thấy cơ thể mình bị hút hết sức lực, im lặng ngủ thiếp đi, mặc Tây Quyết nhìn cô, đôi mắt chứa đựng ánh nhìn dịu dàng đến kì lạ.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc bị người giúp việc đánh thức.
“Cô Ngôn, cô mau dậy đi, cậu chủ đang gọi cô đi đó.” Khuôn mặt người giúp việc đầy lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy kì lạ, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giúp việc vội nói: “Cô mau đi xem đi, cậu chủ sắp mất hết bình tĩnh rồi” nói xong, cô giúp việc vội vã rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc trong lòng trầm xuống một lát, không phải là Mặc Tây Quyết đã phát hiện được gì rồi chứ? Vừa nghĩ đến đây, cô không
còn cảm thấy buồn ngủ nữa, liên mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Chỉ nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang tức giận bên bàn ăn: “Còn cần những đầu bếp này làm gì nữa, đến cả cái sủi cảo cũng làm không xong!"
Sủi cảo? mới sáng sớm ra Mặc tây Quyết đã điên vậy rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy quản gia Duy Đức đứng bên cạnh, cúi đầu xuống, Duy Đức nhìn thấy cô đi xuống lầu, giống như được đặc xá, liền nói: “Cậu chủ, Cô Ngôn đến rồi”
Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô một cái, những lời đang nói tự nhiên dừng lại, Ngôn Tiểu Nặc càng không hiểu điều gì xảy ra.
"Cô Ngôn, xin cô hãy làm lại món sủi cảo hấp súp gà, cậu chủ muốn ăn ạ” Duy Đức đi đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, cung kính nói.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào mình, rõ ràng không thể tin được: “Tôi nấu?” ở đây có bao nhiêu đầu bếp đẳng cấp như vậy, bảo cô nấu sao?
“Còn không mau đi làm” Họ Mặc âm thanh lạnh lùng, nhưng biểu hiện không được tự nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc tru môi, cái tên điên này, mới sáng ra đã bắt người ta làm sủi cảo cho mình.
Vỏ sủi cảo tối qua đã dùng hết rồi, cô bĩu môi, đành phải lấy bột bánh ra nhào bột để làm vỏ bánh.
Cô giúp việc thấy Ngôn Tiểu Nặc bận rộn, trong lòng áy náy, tiến lên phía trước hỏi nhỏ cô: *Cô Ngôn, có cần tôi giúp không?”
Ngôn Tiểu Nặc đang định trả lời thì Mặc Tây Quyết đã xuất hiện ở cửa nhà bếp, sắc mặt khó coi: “Để cô ta làm, không ai được giúp cô ấy!”
Người giúp việc vội đáp: "Vâng”, sau đó chạy vội ra khỏi bếp.
Thật đúng là đồ thần kinh!
Ngôn Tiểu Nặc kìm nén để không phỉ báng Mặc Tây Quyết, động tác trên tay nhanh và mạnh hơn: “Tôi sẽ làm xong nhanh thôi, anh cứ chờ đi”
Mặc Tây Quyết lặng im không nói gì, nhìn những động tác thành thục của cô, chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự quá mất mặt, đã thích mùi vị sủi cảo cô ta làm, trong lòng càng cảm thấy không được thoải mái, thở dài một cái, quay lưng bỏ đi.
Một lát sau, sủi cảo đã làm xong, một đĩa bánh to đầy đã được
Ngôn Tiểu Nặc bưng lên.
Mặc Tây Quyết lấy đũa, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đứng đó, nói: “Cô ngồi xuống ăn cùng tôi "
Ngôn Tiểu Nặc đã đói đến mức bụng dính vào lưng, nghe được câu này của anh ta, liền ngồi xuống, cầm đũa ăn luôn.
Khi Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình đã ăn no rồi,
Mặc Tây Quyết đã ăn hết sạch đĩa bánh, cô kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa làm rơi đôi đũa.
Cô đã làm ba đĩa bánh, vốn dĩ định đế cho bà ngoại một phần, ai ngờ Mặc Tây Quyết đã ăn hết sạch, một cái cùng không còn, dạ dày của người đàn ông này, có phải là không có đáy không?
Duy Đức chết lặng: “Cậu chủ, anh phải đến công ty rồi ạ” Anh ta nhắc vội, nếu không cậu chủ nhà anh ta bội thực mà chết mất.
“Cô làm thêm một phân đi” Mặc Tây Quyết không quan tâm Duy Đức, chỉ dặn Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt, anh ta muốn ăn nữa sao?
“Được, nhưng tôi có việc cần nói với anh.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ta vẫn đang rất bình thường, liền nói: “Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện thăm... thăm bà."
“Làm xong sủi cảo rồi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười vui vẻ đáp: “Tôi đi làm ngay đây!" làm
xong sớm một chút, sẽ được gặp bà sớm một chút, tiện thế làm luôn một phần bù cho bà ngoại.
Mặc Tây Quyết nhìn bóng dáng vui vẻ của cô từ sau lưng, càu nhàu một tiếng rồi đi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc làm một nồi bánh to, lấy cho bà của mình một phần, phần còn lại cô đế trong tủ lạnh.
Sau khi đến bệnh viện thăm bà, lúc đến cửa thang máy thì nhìn thấy Ngôn Uyển Cừ, vết thương trên cổ cô ta vẫn còn, dường như đến bệnh viện để trị thương.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ta liền phẫn nộ trong lòng, quay đầu bỏ đi, cô vốn dĩ không quan tâm gì đến cô ta cả. "Chị?”
Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, cười đi đến bên cạnh cô, hạ giọng: “Chị lại đến thăm bà à?” Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong thang máy, ấn nút, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cô?”
Ngôn Uyển Cừ tiếp tục cười nói: “Chị, báo cho chị một tin tốt, em sắp đi học ở học viện Quý Tộc rồi, nói ra thì cũng là nhờ sự giúp đỡ của chị, nếu như hàng của bố được đưa đến, sẽ kiếm được không ít tiên, em sẽ có cơ hội đến học viện Quý Tộc học, chị có vui cho em không?”
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt nắm tay, trong lòng dần dần bùng lên cơn giận, giọng nói lạnh băng: “Ngôn Uyển Cừ, cô hại tôi như vậy, cô không cảm thấy nhục nhã sao?”
Ngôn Tiểu Nặc dừng lại một lát rồi lại tiếp tục cười, cô cười như vẻ đương nhiên: “Hại chị? Chị gái ơi, là chị tự nói sẽ chấp nhận tất cả mà” "Nhưng cô không nói cho tôi biết tình hình thực sự!”
Ngôn Tiểu Nặc gầm lên, ngọn lửa trong mắt cô như muốn thiêu cháy Ngôn Uyển Cừ ngay lập tức. Ngôn Uyển Cừ lúc này mới đột nhiên trở mặt “Ô” lên một tiếng rồi thờ ơ đáp: “Tôi chính là không muốn nói cho chị biết, chị làm được gì nào?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt, tức giận không nói nên lời.
Ngôn Uyển Cừ nhìn dáng vẻ giận dữ của cô, trong lòng đắc ý, nợ nụ cười ngọt ngào: “Nghe nói học sinh trường học viện Quý Tộc, toàn là con nhà danh giá, tôi chọn bừa một người, cả đời này sẽ được sống cuộc sống của thiếu phu nhân rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của cô ta: “Chỉ sợ không có chàng trai nào thích loại con gái độc ác như cô.”
Ngôn Uyển Cừ tự nhìn dung mạo xinh đẹp của mình, trong giọng nói tràn đầy sự độc ác: “Vậy cũng vẫn hơn loại đói rách như cô.”
Ngôn Tiểu Nặc cản môi cay đắng, chỉ muốn cho cô ta cái tát, nhưng cô đã không làm thế, vì ở đây đã ngay gần phòng bệnh của bà, cô và Ngôn Uyển Cừ làm ồn ào ở đây sẽ làm kinh động đến bà ngoại.
Ngôn Uyển Cừ đã nắm được điểm yếu này của cô, cô ta càng khoe khoang trảng trợn: “Đúng rồi, nghe nói học viện Qúy Tộc được sự ủng hộ của các gia đình giàu có, cơ sở thiết bị đều là hàng sang trọng. Chị mặc dù có thế đến học với tên của tôi, nhưng chị liệu có đủ tiền để trả học phí không?"
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, chỉ cảm thấy buồn, phải, người hại cô như Ngôn Uyển Cừ có thể đi học trường tốt nhất, còn cô, đến cả cổng trường còn chưa sờ được, càng không thể nhắc đến ước mơ của chính mình, sớm đã bị hiện thực tàn khốc nghiền nát thành bột một cách không thương tiếc.
“Nếu như, chị à, chị cầu xin tôi một lần nữa, nói không chừng tôi sẽ cho chị mượn tiền tiêu vặt của tôi”
Ngôn Uyển Cừ tiến lại gần nói, giọng chanh chua nghiệt ngã: “Ô, trí nhớ tôi thật kém, chị sớm đã không còn trong trắng, cho dù đem chị tặng cho ai, người ta cũng đều ghê tởm chị thôi.”
Nói xong, Ngôn Uyển Cừ cố ý dẫm lên mu bàn chân của Ngôn Tiểu Nặc, đi thẳng vào trong thang máy.
Chiếc gót đôi giày cao gót của cô ta vừa nhọn vừa sắc, giống như chiếc dùi vậy, trên mu bàn chân trắng ngần của Ngôn Tiểu Nặc thấm ra giọt máu, đau tới mức mặt cô nhăn nhó.
Ngôn Tiểu Nặc dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười hả hê của Ngôn Uyển Cừ, trong lòng cô đau đớn, tại sao Ngôn Uyển Cừ lại trở nên như vậy, hại cô không ghê tay, mà còn cho rằng mình đúng không sợ gì.
Cô đành phải khập khiễng đi tìm bác sĩ để băng bó, bác sĩ vừa đặt miếng băng gạc lên cho cô thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.