Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-400
Chương 400: Lo lắng của Ngôn Tiểu Năc
Mặc Tây Thần tỉnh bơ cầm vật kia trong tay, đôi mắt hơi nheo lại, giống như đang uống say.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Mặc Tây Quyết đến nói với cô: "Anh cả say rồi, em xem sắp xếp người đưa anh ấy về nghỉ ngơi đi."
Địa điểm tổ chức lễ cưới cũng bao gồm cả việc cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách, nhưng Mặc Tây Quyết nói là trở về
Trong nháy mắt cô liền hiểu ngay, bình tĩnh sai người chuẩn bị xe, đưa Mặc Tây Thần trở về.
Lúc Mặc Tây Thần rời đi, ngoại trừ tài xế, bên cạnh cũng không một ai đưa tiễn.
Như vậy cũng tốt, sẽ không phải liên lụy đến bất kỳ ai.
Anh cũng không nhìn thấy, từ sau khi anh ra khỏi phòng khách, Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết, bà chủ Toàn Cơ cũng đứng trên ban công nhìn anh đi xa dần.
Bà chủ Toàn Cơ hỏi nhỏ: "Vậy thật sự là Giản Minh sao?"
Tròng mắt đen sâu thẳm của Mặc Tây Quyết trầm xuống, "Để cho anh ấy ra đi, tốt hơn rất nhiều so với ở lại chỗ này."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng kéo tay Mặc Tây Quyết lại, ngước nhìn anh, cảm thấy giữa hai người có một mối dây liên kết chặt chẽ, như là có thần giao cách cảm.
Một ngày khiến cho cô thấp thỏm chờ mong rốt cuộc cũng trôi qua, từ nay cô đã thực sự trở thành bà Mặc, chính thức là vợ của Mặc Tây Quyết
Sau lễ cưới, Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Lăng Thiên trở về trang viên Mặc gia, dưới sự chủ trì của Mặc Lăng Thiên, tên Ngôn Tiểu Nặc được ghi vào gia phả của Mặc gia.
Tiếp theo cô phải đi nước S trước, sau đó lại đi Iceland, coi như là lại mặt.
Trình Tử Diễm từ trước đến giờ không thích rắc rối, thế là dứt khoát ở lại nước S, như vậy Ngôn Tiểu Nặc cũng không cần phải đi Iceland nữa.
Nghi thức lại mặt rất đơn giản, chính là mọi người ăn chung với nhau một bữa cơm mà thôi.
Sau khi ăn xong, hoàng tử Carter nói với Ngôn Tiểu
Nặc: "Em gái, anh muốn hỏi em một việc. Ngôn Tiểu Nặc hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Anh cả có gì cứ hỏi a."
Hoàng tử Carter dường như hơi trù trừ một chút, sau đó hỏi: "Cô gái tên Phó Cảnh Dao, em hiểu biết bao nhiêu về cô ấy?"
Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt.
Anh trai cô cũng không phải là kiểu con cháu hoàng tộc ưa tùy tiện phóng túng, nếu anh đích thân mở miệng hỏi về một người phụ nữ, chắc chắn là có mục đích.
Cô nhớ lại, hình ảnh hoàng tử Carter cùng Phó Cảnh Dao cùng nhau khiêu vũ trong lễ cưới của mình.
Ngôn Tiểu Nặc giống như vỡ lẽ ra điều gì đó, khẽ cười: "Cảnh Dao là một cô gái rất nhiệt tình, rất mạnh mẽ."
Nhiệt tình, mạnh mẽ, một cô gái như vậy hoặc là phải đối xử thật tốt, không được phụ lòng, hoặc là không nên đùa giỡn tình chuyện tình cảm với cô.
Hoàng tử Carter gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngôn Tiểu Nặc biết Phó Cảnh Dao bây giờ ở đâu, nhưng cô nhưng không định nói cho hoàng tử Carter dễ dàng như vậy.
Nếu anh thật sự có ý với cô, anh có thể tự mình đi tìm Phó Cảnh Dao, với vị thế là Thái tử nước S của anh, có lý nào lại không tìm được một người?
Thái tử...
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài
Người hầu trong hoàng cung vội đến truyền lời với cô: "Thưa công chúa, hoàng hậu mời ngài vào cung điện riêng nói chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói: "Biết rồi."
Hoàng hậu Olina đang chờ cô trong phòng khách của cung điện riêng.
Từ trước đến giờ mỗi khi cô đến, hoàng hậu đều nói chuyện với cô trong phòng riêng của cung điện, nếu đã mời cô đến phòng khách gặp, thì có nghĩa là có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô
Ngoại trừ chuyện của hoàng tử Carter và Phó Cảnh Dao, cô không nghĩ ra chuyện gì khác. "Mẹ" Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng cười bước đến.
Hoàng hậu Olina tươi cười kéo Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh mình, tinh tế nhìn ngắm khí sắc của cô, cười nói: "Quả nhiên người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, con cũng xinh đẹp lên hẳn đấy."
Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cười: "Mẹ đừng trêu ghẹo con mà." "Thai được một tháng rồi phải không?" Hoàng hậu Olina nhìn cái bụng còn phẳng lỳ của cô, "Hai con tính thể nào? Có muốn đi du lịch trăng mật không?"
Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nói: "Con mới vừa mang thai, không thích hợp đi đây đi đó, mà ý của Mặc Tây Quyết là chờ sinh đứa bé này ra rồi mới tính tiếp." "Chỉ sợ sinh con xong, con sẽ càng bận rộn chăm sóc con cái, không có thời gian đi du lịch đâu." Hoàng hậu Olina cười, "Chi bằng chờ bọn nhỏ cứng cáp một chút, lúc đó cả nhà cùng nhau đi chỗ này chỗ nọ du lịch"
Mấy năm nay Ngôn Tiểu Nặc cũng đã đi không ít nơi trên thế giới, nào danh lam thắng cảnh khắp năm châu, cô cũng đã từng được chiêm ngưỡng, nhưng mà những lúc đó chỉ đơn độc một mình cô, còn cùng ngắm cảnh với Mặc Tây Quyết và những đứa con của bọn họ, vậy thì lại là chuyện khác. Đi du lịch cũng phải chuẩn bị trạng thái tâm lý tốt nhất, Ngôn Tiểu Nặc không muốn miễn cưỡng, chỉ cười nói: "Mẹ nói đúng."
Hoàng hậu Olina cũng cười, trong giọng nói lại mang theo một tia cảm thán: "Bao nhiêu là con cái như thế, trừ Carter ra, các con đều đã lập gia đình, đều có nơi đi chốn về, mẹ cũng yên tâm. Chẳng qua là Carter nó..."
Ngôn Tiểu Nặc giả vờ như không biết: "Mẹ đang lo lắng cho anh cả sao?" "Carter là Thái tử, Thái tử phi tương lai của nó phải là tấm gương cho toàn bộ hoàng gia, không thể qua loa đại khái được." Hoàng hậu Olina chậm rãi nói, "Mẹ vốn dự định sau khi con kết hôn, sẽ chọn một vài cô gái con nhà quý tộc tính cách thùy mị đến để Carter gặp gỡ làm quen.
Ngôn Tiểu Nặc lẳng lặng nghe, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ cân nhắc rất hợp lý.
Hoàng gia chính là hình tượng thay mặt cho cả quốc gia, quả thật không thể qua loa đại khái như người dân bình thường được.
Muốn đội vương miện, ắt mang trọng trách, câu nói này thật sự là hoàn toàn chính xác.
Nhưng cô cảm thấy nếu Phó Cảnh Dao trở thành Thái tử phi của hoàng tử Carter, thì có vẻ như cũng không phải là không thể chấp nhận được, vẫn rất đáng tin cậy.
Giọng nói từ tốn của hoàng hậu Olina vang lên bên tai cô: "Mẹ và đức vua cũng đã già đi nhiều rồi, trong vòng một năm tới, phải quyết định bằng được được vị trí Thái tử phi, như vậy mới có thể ăn nói được với hoàng gia."
Ngôn Tiểu Nặc nắm tay hoàng hậu Olina, dịu dàng an ủi: "Mẹ yên tâm, trên đời này phụ nữ tốt nhiều như vậy, luôn có thể tìm được một người thích hợp mà." "Thích hợp chưa chắc sẽ có hạnh phúc." Hoàng hậu Olina than thở, cũng không nhờ được con gái khuyên nhủ mà thay đổi suy nghĩ, "Nếu có hạnh phúc cũng chưa chắc đã tròn đầy."
Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi: "Vậy mẹ đã vừa mắt cô gái nào chưa?"
Nếu là lúc trước, có lẽ hoàng hậu Olina sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn hoàng gia, lựa chọn một cô gái con nhà quý tộc hiền tuệ thục đức để trở thành Thái tử phi, nhưng từ khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại bên cạnh bà, thì bà lại càng muốn làm thế nào để con cái mình có cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn. "Trước kia mẹ cũng từng ưng ý vài người." hoàng hậu Olina cười khổ, "Đáng tiếc Carter đều không vừa ý
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, có anh là một người đàn ông rất biết giữ mình.
Người như vậy, đối với chuyện tình cảm sẽ rất nghiêm túc và trân trọng. "Mẹ, có phải mẹ đã nghe phong thanh gì rồi hay không?" Ngôn Tiểu Nặc không muốn vòng vo nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.
Hoàng hậu Olina cũng không tránh né, gật đầu, "Mẹ im lặng quan sát, đối với Phó Cảnh Dao, dường như Carter đối xử không giống những người khác cho lắm. "Anh ấy không phải loại người tùy tiện như vậy." Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi nói, "Có lẽ là cảm thấy Cảnh Dao rất đặc biệt, có chút hiếu kỳ thôi, còn có tình ý hay không, vẫn rất khó nói." Hoàng hậu Olina cười nhẹ: "Có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ, cũng coi như là có khởi đầu rồi, những chuyện tình cảm này, làm sao có thể nói chính xác được?" "Mẹ nói cũng phải." Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng đáp.
Hoàng hậu Olina ngồi thẳng người lên: "Mẹ cũng đã đi thăm dò Phó Cảnh Dao một chút, cô gái này rất mạnh mẽ, nhưng mẹ lại phát hiện, cô ấy đã từng tính toán với con, chuyện đó có thật không?"
Giọng mặc dù dịu dàng, nhưng vẫn mang theo giọng điệu sắc bén mãnh liệt.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, kể lại chuyện năm xưa.
Càng về cuối, cô nói: "Thật ra thì lúc đó con cũng có sai lầm, Cảnh Dao từ trước đến giờ đối với mọi người đều rất tháng thắn, tính tình mạnh mẽ, tuyệt đối không cho phép sự phản bội và lừa dối."
Hoàng hậu Olina ôm con gái vào lòng, trong giọng nói vừa có hối hận lẫn đau lòng, "Con gái yêu của mẹ, thời gian qua thật khổ cho con!"
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng hậu Olina nói: "Quan sát thêm chút nữa đã."
Ngôn Tiểu Nặc không muốn dính líu vào chuyện tình cảm của người khác, nên cô lại nói mấy câu đón ý hiểu lòng hoàng hậu Olina, sau đó trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.
Mặc Tây Quyết thấy cô trở về, nhẹ giọng hỏi: "Là chuyện của hoàng tử Carter phải không?" "Sao anh biết được?" Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi, anh cũng không phải là người quá mức để ý những chuyện thuộc thế giới của phụ nữ.
Mặc Tây Quyết dửng dưng: "Trong buổi khiêu vũ, hai người họ nhận được sự chú ý nhiều nhất, anh có muốn coi thường cũng không thể nào coi thường được." Dừng lại một chút, anh hỏi tiếp, "Carter vốn là Thái tử, chuyện hôn nhân của anh ấy không thể lơ là, vậy ý của cha mẹ em như thế nào?"
Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh Mặc Tây Quyết trả lời: "Ý mẹ là muốn quan sát thêm một chút."
Mặc Tây Quyết gật đầu, không hỏi nhiều nữa. "Hai ngày nữa chúng ta trở về đi." Ngôn Tiểu Nặc tựa vào ngực anh nói. "Hửm?" Mặc Tây Quyết có chút kinh ngạc, "Không muốn ở chơi thêm vài ngày nữa à?"
Ngôn Tiểu Nặc vòng tay vào cổ anh, nũng nịu: "Em muốn về nhà sớm một chút."
Trước đây nhà của cô là ngôi nhà nhỏ trên núi Liên Sơn, bây giờ nhà cô là tòa lâu đài ấy.
Mặc Tây Quyết cười, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp lên đường trở về, hoàng tử Carter đã đi Zurich.
Nghe được tin này, Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, anh cô quả nhiên là một người thuộc phải hành động.
Chẳng qua là, hình như hơi nhanh một chút thì phải?
Ngôn Tiểu Nặc sợ trong lòng hoàng hậu Olina có cái gì không vui, bèn vào trò chuyện với bà cho khuây khỏa. "Con cái lớn rồi, quả nhiên cái gì cũng chẳng thiết." Hoàng hậu Olina thở dài nói.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng an ủi cô: "Anh ấy không phải đi họp sao?" "Chỉ mới đi có nửa tháng, có cái gì mà phải vội?" Hoàng hậu Olina chỉ liếc mắt là nhận ra ngay ý đồ của hoàng tử Carter, "Chỉ sợ là muốn gần gũi với người ta hơn một chút." Hoàng hậu Olina vốn luôn đoan trang đúng mực cũng có lúc nói ra những lời dí dỏm bông đùa như vậy, làm Ngôn
Tiểu Nặc không khỏi tức cười. "Mẹ không phải vẫn luôn lo lắng chuyện hôn nhân của anh ấy sao?" Ngôn Tiểu Nặc cười nói, "Hiếm khi anh ấy thật tình như vậy, Phó gia bên kia cũng là rễ sâu lá tốt, nói về gia thế, mặc dù không phải là vô cùng cao quý, nhưng cũng không hề thấp kém."
Hoàng hậu Olina cười: "Bây giờ nước S chúng ta ổn định chính trị, gia thế cái gì, môn đăng hộ đối cái gì, mẹ thật sự không quá coi trọng, chỉ hy vọng cô bé kia là một người tốt."
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm nữa, nhưng trong lòng âm thầm chúc phúc Phó Cảnh Dao cùng hoàng tử Carter. Nếu thật sự thành đôi, đây sẽ là một mối lương duyên tốt đẹp.
Cô không ở lại nước S lâu hơn, sau khi bịn rịn chia tay cha mẹ, liền theo Mặc Tây Quyết trở lại thành phố S. Mấy ngày không gặp Mặc Ngôn, trái tim Ngôn Tiểu
Nặc muốn bay ra ngoài vì nhớ con. "Ba mẹ không có ở nhà, con ở nhà một mình có ngoan không đấy?" Ngôn Tiểu Nặc ôm con trai vào lòng, dịu dàng hỏi cậu bé.
Mặc Ngôn bé nhỏ gật đầu thật mạnh, "Mẹ, đương nhiên là con rất ngoan rồi, mẹ xem này, thầy giáo cho bao nhiều bài tập về nhà, con đều hoàn thành đầy đủ hết đấy!"
Nói xong, cậu bé lấy sách vở và quyền bài tập cho cô xem.
Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận xem bài tập con trai cô đã hoàn thành, hài lòng cười, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu: "Ngoan lắm, tối nay mẹ làm bánh ngọt cho con ăn nhé."
Mặc Ngôn cao hứng không thôi, "Tuyệt vời! Đúng rồi, mẹ, gần đây con không thấy bác cả và cô, bọn họ đi đâu vậy?"
Mặc Tây Thần tỉnh bơ cầm vật kia trong tay, đôi mắt hơi nheo lại, giống như đang uống say.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Mặc Tây Quyết đến nói với cô: "Anh cả say rồi, em xem sắp xếp người đưa anh ấy về nghỉ ngơi đi."
Địa điểm tổ chức lễ cưới cũng bao gồm cả việc cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách, nhưng Mặc Tây Quyết nói là trở về
Trong nháy mắt cô liền hiểu ngay, bình tĩnh sai người chuẩn bị xe, đưa Mặc Tây Thần trở về.
Lúc Mặc Tây Thần rời đi, ngoại trừ tài xế, bên cạnh cũng không một ai đưa tiễn.
Như vậy cũng tốt, sẽ không phải liên lụy đến bất kỳ ai.
Anh cũng không nhìn thấy, từ sau khi anh ra khỏi phòng khách, Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết, bà chủ Toàn Cơ cũng đứng trên ban công nhìn anh đi xa dần.
Bà chủ Toàn Cơ hỏi nhỏ: "Vậy thật sự là Giản Minh sao?"
Tròng mắt đen sâu thẳm của Mặc Tây Quyết trầm xuống, "Để cho anh ấy ra đi, tốt hơn rất nhiều so với ở lại chỗ này."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng kéo tay Mặc Tây Quyết lại, ngước nhìn anh, cảm thấy giữa hai người có một mối dây liên kết chặt chẽ, như là có thần giao cách cảm.
Một ngày khiến cho cô thấp thỏm chờ mong rốt cuộc cũng trôi qua, từ nay cô đã thực sự trở thành bà Mặc, chính thức là vợ của Mặc Tây Quyết
Sau lễ cưới, Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Lăng Thiên trở về trang viên Mặc gia, dưới sự chủ trì của Mặc Lăng Thiên, tên Ngôn Tiểu Nặc được ghi vào gia phả của Mặc gia.
Tiếp theo cô phải đi nước S trước, sau đó lại đi Iceland, coi như là lại mặt.
Trình Tử Diễm từ trước đến giờ không thích rắc rối, thế là dứt khoát ở lại nước S, như vậy Ngôn Tiểu Nặc cũng không cần phải đi Iceland nữa.
Nghi thức lại mặt rất đơn giản, chính là mọi người ăn chung với nhau một bữa cơm mà thôi.
Sau khi ăn xong, hoàng tử Carter nói với Ngôn Tiểu
Nặc: "Em gái, anh muốn hỏi em một việc. Ngôn Tiểu Nặc hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Anh cả có gì cứ hỏi a."
Hoàng tử Carter dường như hơi trù trừ một chút, sau đó hỏi: "Cô gái tên Phó Cảnh Dao, em hiểu biết bao nhiêu về cô ấy?"
Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt.
Anh trai cô cũng không phải là kiểu con cháu hoàng tộc ưa tùy tiện phóng túng, nếu anh đích thân mở miệng hỏi về một người phụ nữ, chắc chắn là có mục đích.
Cô nhớ lại, hình ảnh hoàng tử Carter cùng Phó Cảnh Dao cùng nhau khiêu vũ trong lễ cưới của mình.
Ngôn Tiểu Nặc giống như vỡ lẽ ra điều gì đó, khẽ cười: "Cảnh Dao là một cô gái rất nhiệt tình, rất mạnh mẽ."
Nhiệt tình, mạnh mẽ, một cô gái như vậy hoặc là phải đối xử thật tốt, không được phụ lòng, hoặc là không nên đùa giỡn tình chuyện tình cảm với cô.
Hoàng tử Carter gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngôn Tiểu Nặc biết Phó Cảnh Dao bây giờ ở đâu, nhưng cô nhưng không định nói cho hoàng tử Carter dễ dàng như vậy.
Nếu anh thật sự có ý với cô, anh có thể tự mình đi tìm Phó Cảnh Dao, với vị thế là Thái tử nước S của anh, có lý nào lại không tìm được một người?
Thái tử...
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài
Người hầu trong hoàng cung vội đến truyền lời với cô: "Thưa công chúa, hoàng hậu mời ngài vào cung điện riêng nói chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói: "Biết rồi."
Hoàng hậu Olina đang chờ cô trong phòng khách của cung điện riêng.
Từ trước đến giờ mỗi khi cô đến, hoàng hậu đều nói chuyện với cô trong phòng riêng của cung điện, nếu đã mời cô đến phòng khách gặp, thì có nghĩa là có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô
Ngoại trừ chuyện của hoàng tử Carter và Phó Cảnh Dao, cô không nghĩ ra chuyện gì khác. "Mẹ" Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng cười bước đến.
Hoàng hậu Olina tươi cười kéo Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh mình, tinh tế nhìn ngắm khí sắc của cô, cười nói: "Quả nhiên người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, con cũng xinh đẹp lên hẳn đấy."
Ngôn Tiểu Nặc ngượng ngùng cười: "Mẹ đừng trêu ghẹo con mà." "Thai được một tháng rồi phải không?" Hoàng hậu Olina nhìn cái bụng còn phẳng lỳ của cô, "Hai con tính thể nào? Có muốn đi du lịch trăng mật không?"
Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nói: "Con mới vừa mang thai, không thích hợp đi đây đi đó, mà ý của Mặc Tây Quyết là chờ sinh đứa bé này ra rồi mới tính tiếp." "Chỉ sợ sinh con xong, con sẽ càng bận rộn chăm sóc con cái, không có thời gian đi du lịch đâu." Hoàng hậu Olina cười, "Chi bằng chờ bọn nhỏ cứng cáp một chút, lúc đó cả nhà cùng nhau đi chỗ này chỗ nọ du lịch"
Mấy năm nay Ngôn Tiểu Nặc cũng đã đi không ít nơi trên thế giới, nào danh lam thắng cảnh khắp năm châu, cô cũng đã từng được chiêm ngưỡng, nhưng mà những lúc đó chỉ đơn độc một mình cô, còn cùng ngắm cảnh với Mặc Tây Quyết và những đứa con của bọn họ, vậy thì lại là chuyện khác. Đi du lịch cũng phải chuẩn bị trạng thái tâm lý tốt nhất, Ngôn Tiểu Nặc không muốn miễn cưỡng, chỉ cười nói: "Mẹ nói đúng."
Hoàng hậu Olina cũng cười, trong giọng nói lại mang theo một tia cảm thán: "Bao nhiêu là con cái như thế, trừ Carter ra, các con đều đã lập gia đình, đều có nơi đi chốn về, mẹ cũng yên tâm. Chẳng qua là Carter nó..."
Ngôn Tiểu Nặc giả vờ như không biết: "Mẹ đang lo lắng cho anh cả sao?" "Carter là Thái tử, Thái tử phi tương lai của nó phải là tấm gương cho toàn bộ hoàng gia, không thể qua loa đại khái được." Hoàng hậu Olina chậm rãi nói, "Mẹ vốn dự định sau khi con kết hôn, sẽ chọn một vài cô gái con nhà quý tộc tính cách thùy mị đến để Carter gặp gỡ làm quen.
Ngôn Tiểu Nặc lẳng lặng nghe, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ cân nhắc rất hợp lý.
Hoàng gia chính là hình tượng thay mặt cho cả quốc gia, quả thật không thể qua loa đại khái như người dân bình thường được.
Muốn đội vương miện, ắt mang trọng trách, câu nói này thật sự là hoàn toàn chính xác.
Nhưng cô cảm thấy nếu Phó Cảnh Dao trở thành Thái tử phi của hoàng tử Carter, thì có vẻ như cũng không phải là không thể chấp nhận được, vẫn rất đáng tin cậy.
Giọng nói từ tốn của hoàng hậu Olina vang lên bên tai cô: "Mẹ và đức vua cũng đã già đi nhiều rồi, trong vòng một năm tới, phải quyết định bằng được được vị trí Thái tử phi, như vậy mới có thể ăn nói được với hoàng gia."
Ngôn Tiểu Nặc nắm tay hoàng hậu Olina, dịu dàng an ủi: "Mẹ yên tâm, trên đời này phụ nữ tốt nhiều như vậy, luôn có thể tìm được một người thích hợp mà." "Thích hợp chưa chắc sẽ có hạnh phúc." Hoàng hậu Olina than thở, cũng không nhờ được con gái khuyên nhủ mà thay đổi suy nghĩ, "Nếu có hạnh phúc cũng chưa chắc đã tròn đầy."
Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi: "Vậy mẹ đã vừa mắt cô gái nào chưa?"
Nếu là lúc trước, có lẽ hoàng hậu Olina sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn hoàng gia, lựa chọn một cô gái con nhà quý tộc hiền tuệ thục đức để trở thành Thái tử phi, nhưng từ khi Ngôn Tiểu Nặc trở lại bên cạnh bà, thì bà lại càng muốn làm thế nào để con cái mình có cuộc sống hạnh phúc viên mãn hơn. "Trước kia mẹ cũng từng ưng ý vài người." hoàng hậu Olina cười khổ, "Đáng tiếc Carter đều không vừa ý
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, có anh là một người đàn ông rất biết giữ mình.
Người như vậy, đối với chuyện tình cảm sẽ rất nghiêm túc và trân trọng. "Mẹ, có phải mẹ đã nghe phong thanh gì rồi hay không?" Ngôn Tiểu Nặc không muốn vòng vo nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.
Hoàng hậu Olina cũng không tránh né, gật đầu, "Mẹ im lặng quan sát, đối với Phó Cảnh Dao, dường như Carter đối xử không giống những người khác cho lắm. "Anh ấy không phải loại người tùy tiện như vậy." Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi nói, "Có lẽ là cảm thấy Cảnh Dao rất đặc biệt, có chút hiếu kỳ thôi, còn có tình ý hay không, vẫn rất khó nói." Hoàng hậu Olina cười nhẹ: "Có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ, cũng coi như là có khởi đầu rồi, những chuyện tình cảm này, làm sao có thể nói chính xác được?" "Mẹ nói cũng phải." Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng đáp.
Hoàng hậu Olina ngồi thẳng người lên: "Mẹ cũng đã đi thăm dò Phó Cảnh Dao một chút, cô gái này rất mạnh mẽ, nhưng mẹ lại phát hiện, cô ấy đã từng tính toán với con, chuyện đó có thật không?"
Giọng mặc dù dịu dàng, nhưng vẫn mang theo giọng điệu sắc bén mãnh liệt.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, kể lại chuyện năm xưa.
Càng về cuối, cô nói: "Thật ra thì lúc đó con cũng có sai lầm, Cảnh Dao từ trước đến giờ đối với mọi người đều rất tháng thắn, tính tình mạnh mẽ, tuyệt đối không cho phép sự phản bội và lừa dối."
Hoàng hậu Olina ôm con gái vào lòng, trong giọng nói vừa có hối hận lẫn đau lòng, "Con gái yêu của mẹ, thời gian qua thật khổ cho con!"
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng hậu Olina nói: "Quan sát thêm chút nữa đã."
Ngôn Tiểu Nặc không muốn dính líu vào chuyện tình cảm của người khác, nên cô lại nói mấy câu đón ý hiểu lòng hoàng hậu Olina, sau đó trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.
Mặc Tây Quyết thấy cô trở về, nhẹ giọng hỏi: "Là chuyện của hoàng tử Carter phải không?" "Sao anh biết được?" Ngôn Tiểu Nặc cười hỏi, anh cũng không phải là người quá mức để ý những chuyện thuộc thế giới của phụ nữ.
Mặc Tây Quyết dửng dưng: "Trong buổi khiêu vũ, hai người họ nhận được sự chú ý nhiều nhất, anh có muốn coi thường cũng không thể nào coi thường được." Dừng lại một chút, anh hỏi tiếp, "Carter vốn là Thái tử, chuyện hôn nhân của anh ấy không thể lơ là, vậy ý của cha mẹ em như thế nào?"
Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh Mặc Tây Quyết trả lời: "Ý mẹ là muốn quan sát thêm một chút."
Mặc Tây Quyết gật đầu, không hỏi nhiều nữa. "Hai ngày nữa chúng ta trở về đi." Ngôn Tiểu Nặc tựa vào ngực anh nói. "Hửm?" Mặc Tây Quyết có chút kinh ngạc, "Không muốn ở chơi thêm vài ngày nữa à?"
Ngôn Tiểu Nặc vòng tay vào cổ anh, nũng nịu: "Em muốn về nhà sớm một chút."
Trước đây nhà của cô là ngôi nhà nhỏ trên núi Liên Sơn, bây giờ nhà cô là tòa lâu đài ấy.
Mặc Tây Quyết cười, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp lên đường trở về, hoàng tử Carter đã đi Zurich.
Nghe được tin này, Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, anh cô quả nhiên là một người thuộc phải hành động.
Chẳng qua là, hình như hơi nhanh một chút thì phải?
Ngôn Tiểu Nặc sợ trong lòng hoàng hậu Olina có cái gì không vui, bèn vào trò chuyện với bà cho khuây khỏa. "Con cái lớn rồi, quả nhiên cái gì cũng chẳng thiết." Hoàng hậu Olina thở dài nói.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng an ủi cô: "Anh ấy không phải đi họp sao?" "Chỉ mới đi có nửa tháng, có cái gì mà phải vội?" Hoàng hậu Olina chỉ liếc mắt là nhận ra ngay ý đồ của hoàng tử Carter, "Chỉ sợ là muốn gần gũi với người ta hơn một chút." Hoàng hậu Olina vốn luôn đoan trang đúng mực cũng có lúc nói ra những lời dí dỏm bông đùa như vậy, làm Ngôn
Tiểu Nặc không khỏi tức cười. "Mẹ không phải vẫn luôn lo lắng chuyện hôn nhân của anh ấy sao?" Ngôn Tiểu Nặc cười nói, "Hiếm khi anh ấy thật tình như vậy, Phó gia bên kia cũng là rễ sâu lá tốt, nói về gia thế, mặc dù không phải là vô cùng cao quý, nhưng cũng không hề thấp kém."
Hoàng hậu Olina cười: "Bây giờ nước S chúng ta ổn định chính trị, gia thế cái gì, môn đăng hộ đối cái gì, mẹ thật sự không quá coi trọng, chỉ hy vọng cô bé kia là một người tốt."
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm nữa, nhưng trong lòng âm thầm chúc phúc Phó Cảnh Dao cùng hoàng tử Carter. Nếu thật sự thành đôi, đây sẽ là một mối lương duyên tốt đẹp.
Cô không ở lại nước S lâu hơn, sau khi bịn rịn chia tay cha mẹ, liền theo Mặc Tây Quyết trở lại thành phố S. Mấy ngày không gặp Mặc Ngôn, trái tim Ngôn Tiểu
Nặc muốn bay ra ngoài vì nhớ con. "Ba mẹ không có ở nhà, con ở nhà một mình có ngoan không đấy?" Ngôn Tiểu Nặc ôm con trai vào lòng, dịu dàng hỏi cậu bé.
Mặc Ngôn bé nhỏ gật đầu thật mạnh, "Mẹ, đương nhiên là con rất ngoan rồi, mẹ xem này, thầy giáo cho bao nhiều bài tập về nhà, con đều hoàn thành đầy đủ hết đấy!"
Nói xong, cậu bé lấy sách vở và quyền bài tập cho cô xem.
Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận xem bài tập con trai cô đã hoàn thành, hài lòng cười, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu: "Ngoan lắm, tối nay mẹ làm bánh ngọt cho con ăn nhé."
Mặc Ngôn cao hứng không thôi, "Tuyệt vời! Đúng rồi, mẹ, gần đây con không thấy bác cả và cô, bọn họ đi đâu vậy?"