Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-391
Chương 391: Lại mang thai
Mặc Tây Quyết tròn mắt quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô ấy đang cười tươi như đóa hoa đón ánh ban mai và không hề có vẻ ngạc nhiên bất ngờ.
Các bác sĩ hiểu chuyện nên vội vàng kéo nhau ra ngoài. "Em đã biết chuyện này rồi đúng không?" Mặc Tây Quyết lại ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, bấy giờ vòng tay anh nhẹ nhàng và nâng niu như thế đây là món quà dễ vỡ quý giá nhất trên đời, anh sợ mình nhỡ tay tí nó lại hỏng mất.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ nằm yên trong lòng anh và cười nói: "Hôm qua sau khi về nhà em đã dùng que thử thai kiểm tra nên đã biết rồi."
Mặc Tây Quyết đặt tay lên phần bụng bằng phẳng của cô, giọng anh ấy êm ái và nhỏ nhẹ đến lạ: "Thế thì tốt quá rồi."
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nghĩ đến một chuyện: "Nếu bé Ngôn biết em mang thai thì thằng bé sẽ có phản ứng gì nhỉ?" "Nói cho thằng bé nghe là biết thôi mà." Mặc Tây Quyết hết sức thoải mái nói. "Đừng làm thế anh." Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ngăn cản Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết ngạc nhiên hỏi lại cô: "Sao thế em?"
Ngôn Tiểu Nặc nằm trong vòng tay Mặc Tây Quyết bình tĩnh nói: "Em thử tính toán lại rồi, thời gian em sống chung với bé Ngôn chỉ mới vỏn vẹn hơn một năm thôi nên em sợ thằng bé sẽ có cảm giác bị thay thế."
Mặc Tây Quyết khẽ nhíu mày hỏi: "Em có đa nghi quá không?" "Ít nhất cũng phải cho con chút thời gian để thích nghi được không anh?" Ngôn Tiểu Nặc không dám mạo hiểm, cô không muốn liều.
Cổ muốn tất cả những đứa con của mình đều phải vui vẻ sống và trưởng thành, gia đình cô sẽ là mái ấm chan hòa tình yêu và hạnh phúc.
Mặc Tây Quyết quyết định tôn trọng suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc.
Vì Ngôn Tiểu Nặc vừa mới mang thai cần thời gian nghỉ ngơi nên việc đón Mặc Ngôn tan học đã được bàn giao sang cho Mặc Tây Quyết. "Ba ơi." Mặc Ngôn đeo cặp sách bò lên xe, thấy Ngôn Tiểu Nặc không có ở đây bèn lên tiếng hỏi: "Mẹ đâu rồi a?"
Mặc Tây Quyết bế con lên và khẽ trả lời: "Mẹ đang ở nhà chờ cha con mình về đấy."
Mặc Ngôn không hề nghi ngờ lời anh nói, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi nhưởng người lên nói với tài xế lái xe: "Chú Ngô ơi, chủ có thể lái xe nhanh hơn chút nữa được không?"
Tài xế Ngô gật đầu nhấn chân ga tăng tốc.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt đầu con trai mình, đúng là thằng bé Mặc Ngôn này dính Ngôn Tiểu Nặc như sam vậy.
Về đến lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc đã thức dậy.
Chờ đợi Mặc Ngôn không chỉ là nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc mà còn là bàn thức ăn cực kì phong phú.
Mặc Ngôn vẫn giống hệt như ngày xưa, vừa vào đến nhà trông thấy Ngôn Tiểu Nặc đã vội vàng chạy tới chỗ cô vào nhào vào lòng mẹ mình như bao ngày khác.
Nhưng điều đó lại khiến Mặc Tây Quyết căng thẳng chết đi được, anh vội lên tiếng: "Ngôn à, con chạy chậm thôi!"
Tiếng gọi đó khiến bước chân Mặc Ngôn bỗng chốc khựng lại, cậu đúng đó quay đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết như thể không hiểu tại sao anh lại nói vậy: "Tại sao vậy ba?"
Ngôn Tiểu Nặc đi tới, cô dịu dàng ôm con trai vào lòng và cười bảo: "Ba chỉ nhắc nhở con chạy chậm chút thôi, con đi từ từ đừng để vấp ngã nhá."
Mặc Ngôn lập tức cười thật tươi, ngọt ngào cảm ơn
Mặc Tây Quyết: "Cảm ơn ba."
Ngôn Tiểu Nặc nắm bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Ngôn, hai người dung dăng dung dẻ vào trong. "Nhiều món ngon quá chừng luôn nè!" Bạn nhỏ Mặc Ngôn lập tức chạy ào vào trong rửa tay, cậu leo lên bàn ăn ngồi và phát hiện ra bên cạnh có thêm một chén đũa bèn hỏi: "Hôm nay bác đến nhà mình ăn cơm a?"
Mặc Tây Quyết nói: "Không, bác cả không đến đây ăn cơm đâu." "Thế tại sao ở đây lại có thêm một bộ chén đũa ạ?" Mặc Ngôn hết sức khó hiểu, cậu quay sang hỏi chị giúp việc: "Chị dọn bộ chén đũa dư này xuống đi." "Không cần đầu, cứ để đó đi." Mặc Tây Quyết khẽ nói: "Ngôn à, con không thích bên cạnh có thêm một bộ chén đũa nữa hả?"
Thích... Hay là không thích?
Mặc Ngôn vẫn ngoan ngoãn và thành thật nói: "Chẳng có thích hay không thích gì cả, con chỉ thấy để đó không dùng tới thì phí ra thôi."
Tim Ngôn Tiểu Nặc thoảng hẫng vài nhịp, cô và Mặc
Tây Quyết cùng nhìn nhau.
Mặc Tây Quyết bảo người giúp việc ôm Tú Cầu tới đặt ở chỗ ngồi bên cạnh Mặc Ngôn. Thằng bé rất thích Tú Cầu nên chuyện bộ chén đũa dư thừa trên bàn bị cậu ném lên chín tầng mây, chẳng thèm quan tâm tới nó nữa. Tâm trạng vui vẻ rồi ăn cơm cũng ngon miệng hơn hẳn.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ trong giây rồi gắp cho Mặc Ngôn con tôm lăn bột. "Cảm ơn mẹ a." Mặc Ngôn vui vẻ cảm ơn cô rồi ngoan ngoãn ngồi đó ăn tôm lột.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Con trai ngoan quá."
Sau đó cô gắp thêm con tôm khác đặt trên bàn ăn trước mặt Tú Cầu, chú chó nhỏ lập tức há miệng ăn lấy ăn để.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn hơi ngạc nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc biết rất rõ món tôm nay là thứ Mặc Ngôn thích ăn nhất, mỗi lần làm món ăn này đặt lên bàn thì cả đĩa đều sẽ chui thẳng vào bụng cậu bé. Cô quyết định làm thế này để tập dẫn cho Mặc Ngôn thói quen san sẻ thứ mình yêu thích với một cá thể khác dù là người hay một chú chó, nếu cậu quen với điều đó thì sẽ trở thành người rộng rãi cởi mở không so đo những điều nhỏ nhặt. Cuộc sống của một người như thế sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Từ khi sinh ra Mặc Ngôn đã là đứa trẻ được nhà họ Mặc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không một kẻ nào được phép chạm vào tất cả những thứ thuộc về cậu. Tuy bây giờ cá tính đó vẫn chưa lộ rõ nhưng nó sẽ hình thành và lớn dần theo thời gian cậu bé lớn lên.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi cậu: "Bảo bối à, con cho Tú Cầu một bé tôm nhỏ được không nào?"
Mặc Ngôn chẳng vui vẻ gì cho cam nhưng Ngôn Tiểu Nặc đã nói thế nên cậu cũng gật đầu đồng ý: "Dạ được." Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười lên thật tươi: "Bảo bối ngoan thật đấy."
Nói gì thì nói, những biểu hiện hôm nay là một sự tiến bộ rất lớn với cậu bé rồi. Có những việc con người ta không thể vội vàng và hấp tập được, cứ thong thả từ từ sẽ tốt hơn.
Mặc Tây Quyết bắt đầu hiểu ra điều đó nên sau khi cả nhà cơm nước xong anh bèn giao cho Mặc Ngôn một nhiệm vụ nhỏ đó là ngày nào cũng phải cho Tú Cầu ăn.
Người giúp việc sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn dành cho Tú Cầu và Mặc Ngôn sẽ phụ trách khâu cho chú chó nhỏ ấy ăn từng bữa một
Vài ngày đầu mới tập làm quen, Mặc Ngôn rất nghe lời và làm theo răm rắp. Nhưng một hôm nọ cậu lại quên mất nhiệm vụ này. Khi Tú Cầu đói bụng đến nỗi phải rên ư ử thì Mặc Ngôn mới chợt nhớ ra, cậu vội vàng chạy xuống thả thức ăn của Tú Cầu vào bát nó và nhìn chú chó nhỏ ăn như chết đói mấy năm liền.
Việc đó đã lọt vào mắt Ngôn Tiểu Nặc.
Cô đi tới ôm Mặc Ngôn vào lòng rồi dịu dàng hỏi cậu: "Con à, sao hôm nay con lại quên không cho Tú Cầu ăn cơm thế?"
Mặc Ngôn hết sức ngượng ngùng và xấu hổ cúi gằm đầu xuống, cậu ngập ngừng cả buổi trời mới đáp: "Con xin lỗi mẹ ạ, hôm nay con chơi nghịch cát đang vui quá nên con quên mất"
Giọng Ngôn Tiểu Nặc rất chậm nhưng lời cô nói lại cực kì nghiêm túc: "Bảo bối này, nếu con không được ăn cơm đúng giờ thì con có thấy khó chịu không? Bụng con có cồn cào lên không?" "Dạ có!" Mặc Ngôn ngẩng đầu lên đáp. "Nên khi Tú Cầu không được ăn cơm thì chó nhỏ cũng thấy đói bụng lắm." Mặc Tây Quyết chỉ Tú Cầu đang ăn lấy ăn để bên cạnh, tiếp tục bảo: "Ăn cơm với tốc độ này sẽ làm Tú Cầu dễ mắc nghẹn hay sặc cơm hơn và điều đó rất nguy hiểm với nó. Vả lại việc không được ăn cơm đúng giờ cũng có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của nó. Chỉ một lỗi sai nho nhỏ của con thôi là đủ để tạo thành rất nhiều hậu quả khôn lường, con không hề có lỗi gì với mẹ cả, con chỉ có lỗi với Tú Cầu thôi."
Mặc Ngôn cúi đầu, cậu khẽ bảo đảm rằng: "Sau này con sẽ không như thế nữa đâu."
Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc mới nhoẻn miệng cười.
Mấy ngày sau đó Ngôn Tiểu Nặc chợt phát hiện ra Mặc Ngôn vẫn về nhà và chìm đắm trong việc chơi cát, chơi xe hơi nhỏ của mình nhưng dù có vui cách mấy cậu vẫn nhớ việc cho Tú Cầu ăn cơm. Thằng bé ghi nhớ lời cô nói và làm rất tốt khiến Ngôn Tiểu Nặc cực kì vui vẻ.
Trước khi ngủ, Ngôn Tiểu Nặc bèn kể chuyện này lại cho Mặc Tây Quyết. Cô bảo rằng: "Bé Ngôn ngoan lắm, thằng bé biết mình đã làm sai nên sửa ngay, em chỉ cần nhắc nhở vài câu là con không còn mặc phải lỗi lầm đó nữa!"
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: "Thế bây giờ chúng ta có thể báo cho con hay chuyện đó chưa?" "Tạm thời cứ để đó đã, em muốn chờ thêm chút nữa!" Ngôn Tiểu Nặc đáp: "Chừng một tháng sau khi con nó quen dần rồi tìm cách nói cho nó biết sau cũng được."
Mặc Tây Quyết biết rõ tính tình Ngôn Tiểu Nặc nên không khuyên nhủ gì nhiều, vả lại ba tuổi đủ lớn và bảy tuổi là đủ già rồi... Đây chính là độ tuổi quan trọng nhất để bồi dưỡng tính cách và nhân phẩm đạo đức cho con về sau nên không thể qua loa được.
Hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đưa Mặc Ngôn đến trường xong bèn đến tìm thầy dạy giáo dục tư tưởng đạo đức cho cậu. Đó là một cô giáo mang họ Lâm với vẻ ngoài hiền lành và trang trọng. "Cô Ngôn Tiểu Nặc cứ yên tâm, thằng bé Mặc Ngôn luôn là một trong những bé ngoan ngoãn và khéo léo, thành tích học tập cũng rất tốt." Cô giáo tưởng Ngôn Tiểu Nặc đến để hỏi về tình hình học tập cũng Mặc Ngôn nên kể cho cô nghe từng thứ một.
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc ngồi nghe rồi nở nụ cười hiền: "Cô giáo Lâm đừng lo lắng quá, tôi biết đó đều là công lao của các thầy cô giáo trường chúng ta nhưng hôm nay tôi đến đây vì chuyện khác, tôi có việc cần nhờ nhà trường giúp đỡ.
Cô giáo cười nói: "Mẹ Mặc Ngôn khách sáo quá, chúng ta là cô giáo và mẹ thằng bé nên việc trao đổi giữa người nhà và gia đình sẽ giúp Mặc Ngôn trưởng thành tốt hơn."
Ngôn Tiểu Nặc rất thích thái độ làm việc của cô giáo nên bất giác cảm thấy tin tưởng người này, cô khẽ nói: "Chuyện là thế này, tôi lại mang thai em Mặc Ngôn nhưng chắc cô cũng biết đó giờ thằng bé là con một, tôi sợ con nó không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn"
Cô giáo Lâm lập tức hiểu được ý Ngôn Tiểu Nặc, thật ra bây giờ gia đình nào cũng gặp phải tình trạng này khi đứa con đầu tiên được mọi người o bế và cưng chiều quá nhiều. Đột nhiên có thêm một đứa em trai hay một cô em gái, đứa nhỏ cảm thấy lạ lẫm là điều hiển nhiên, thậm chí có rất nhiều bé còn làm những chuyện khiến gia đình đau lòng.
Cô ấy nghiêm mặt nói: "Tôi đã hiểu ý của mẹ Mặc Ngôn rồi, thỉnh thoảng tôi sẽ nói thêm vài lời với thằng bé để cháu dần học được cách mở rộng lòng mình yêu thương em nhỏ và biết bao dung hơn."
Ngôn Tiểu Nặc thấy yên tâm hơn hẳn, cô đứng dậy chân thành cảm ơn cô giáo một lần nữa: "Cảm ơn cô Lâm rất nhiều, thế thì phiền cô vậy nhé."
Cô giáo tiễn Ngôn Tiểu Nặc ra tận cổng trường học, bây giờ cô mới lên xe quay về nhà.
Khi Mặc Tây Quyết đón Mặc Ngôn tan học về, Ngôn Tiểu Nặc bèn lân la hỏi dò: "Hôm nay con học được gì ở trường thế bảo bối?"
Mặc Ngôn đáp: "Dạ hôm nay thầy cô dạy cho con bài thơ "Làm anh" a "Sao cơ?" Mặc Tây Quyết hơi ngạc nhiên: "Cô dạy con học bài "Làm anh" hả?"
Mặc Ngôn liên tục gật đầu nói: "Cô giáo nói là làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa, ý nghĩa của bài thơ đó là yêu thương che chở và san sẻ cho em nhỏ. Cô còn kể cho con nghe rất nhiều câu chuyện về anh và em."
Mặc Tây Quyết lập tức hiểu ra.
Nội dung của bài học hôm nay là tình yêu thương giữa anh chị em trong nhà, xem ra hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đã đến tìm cô giáo Mặc Ngôn.
Vất vả cho cô ấy khi phải suy nghĩ mọi thứ chu đáo cẩn thận thế này.
Nghe con trai trả lời, Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười thật tươi: "Hôm nay bảo bối học nhiều thật đấy, lại đây nào! Mẹ làm bánh ngọt cho con ăn nhé."
Mặc Ngôn vui vẻ ra mặt, cậu hí hửng ăn hết chiếc bánh ngon lành đó.
Ngôn Tiểu Nặc vừa súc miệng cho nhóc con vừa hỏi dò: "Mẹ hỏi con câu này nhé! Nếu con có một miếng bánh ngọt ngon thật ngon nhưng một người bạn nhỏ cũng muốn ăn miếng bánh đó nên chạy tới xin con, thế thì con có cho bạn không?"
Mặc Ngôn ngạc nhiên hỏi lại: "Đó là bánh ngọt mẹ làm cho con ư?"
Ngôn Tiểu Nặc trả lời: "Dù có phải là bánh mẹ làm hay không cũng thế, con có chiếc bánh ngọt đó và con rất thích nó."
Mặc Tây Quyết không nói gì nhìn ánh mắt đen nhánh của anh vẫn dán chặt vào Mặc Ngôn để quan sát hết tất cả mọi thay đổi trên gương mặt cậu bé.
Mặc Tây Quyết tròn mắt quay sang nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô ấy đang cười tươi như đóa hoa đón ánh ban mai và không hề có vẻ ngạc nhiên bất ngờ.
Các bác sĩ hiểu chuyện nên vội vàng kéo nhau ra ngoài. "Em đã biết chuyện này rồi đúng không?" Mặc Tây Quyết lại ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, bấy giờ vòng tay anh nhẹ nhàng và nâng niu như thế đây là món quà dễ vỡ quý giá nhất trên đời, anh sợ mình nhỡ tay tí nó lại hỏng mất.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ nằm yên trong lòng anh và cười nói: "Hôm qua sau khi về nhà em đã dùng que thử thai kiểm tra nên đã biết rồi."
Mặc Tây Quyết đặt tay lên phần bụng bằng phẳng của cô, giọng anh ấy êm ái và nhỏ nhẹ đến lạ: "Thế thì tốt quá rồi."
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nghĩ đến một chuyện: "Nếu bé Ngôn biết em mang thai thì thằng bé sẽ có phản ứng gì nhỉ?" "Nói cho thằng bé nghe là biết thôi mà." Mặc Tây Quyết hết sức thoải mái nói. "Đừng làm thế anh." Ngôn Tiểu Nặc vội vàng ngăn cản Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết ngạc nhiên hỏi lại cô: "Sao thế em?"
Ngôn Tiểu Nặc nằm trong vòng tay Mặc Tây Quyết bình tĩnh nói: "Em thử tính toán lại rồi, thời gian em sống chung với bé Ngôn chỉ mới vỏn vẹn hơn một năm thôi nên em sợ thằng bé sẽ có cảm giác bị thay thế."
Mặc Tây Quyết khẽ nhíu mày hỏi: "Em có đa nghi quá không?" "Ít nhất cũng phải cho con chút thời gian để thích nghi được không anh?" Ngôn Tiểu Nặc không dám mạo hiểm, cô không muốn liều.
Cổ muốn tất cả những đứa con của mình đều phải vui vẻ sống và trưởng thành, gia đình cô sẽ là mái ấm chan hòa tình yêu và hạnh phúc.
Mặc Tây Quyết quyết định tôn trọng suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc.
Vì Ngôn Tiểu Nặc vừa mới mang thai cần thời gian nghỉ ngơi nên việc đón Mặc Ngôn tan học đã được bàn giao sang cho Mặc Tây Quyết. "Ba ơi." Mặc Ngôn đeo cặp sách bò lên xe, thấy Ngôn Tiểu Nặc không có ở đây bèn lên tiếng hỏi: "Mẹ đâu rồi a?"
Mặc Tây Quyết bế con lên và khẽ trả lời: "Mẹ đang ở nhà chờ cha con mình về đấy."
Mặc Ngôn không hề nghi ngờ lời anh nói, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi nhưởng người lên nói với tài xế lái xe: "Chú Ngô ơi, chủ có thể lái xe nhanh hơn chút nữa được không?"
Tài xế Ngô gật đầu nhấn chân ga tăng tốc.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt đầu con trai mình, đúng là thằng bé Mặc Ngôn này dính Ngôn Tiểu Nặc như sam vậy.
Về đến lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc đã thức dậy.
Chờ đợi Mặc Ngôn không chỉ là nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc mà còn là bàn thức ăn cực kì phong phú.
Mặc Ngôn vẫn giống hệt như ngày xưa, vừa vào đến nhà trông thấy Ngôn Tiểu Nặc đã vội vàng chạy tới chỗ cô vào nhào vào lòng mẹ mình như bao ngày khác.
Nhưng điều đó lại khiến Mặc Tây Quyết căng thẳng chết đi được, anh vội lên tiếng: "Ngôn à, con chạy chậm thôi!"
Tiếng gọi đó khiến bước chân Mặc Ngôn bỗng chốc khựng lại, cậu đúng đó quay đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết như thể không hiểu tại sao anh lại nói vậy: "Tại sao vậy ba?"
Ngôn Tiểu Nặc đi tới, cô dịu dàng ôm con trai vào lòng và cười bảo: "Ba chỉ nhắc nhở con chạy chậm chút thôi, con đi từ từ đừng để vấp ngã nhá."
Mặc Ngôn lập tức cười thật tươi, ngọt ngào cảm ơn
Mặc Tây Quyết: "Cảm ơn ba."
Ngôn Tiểu Nặc nắm bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Ngôn, hai người dung dăng dung dẻ vào trong. "Nhiều món ngon quá chừng luôn nè!" Bạn nhỏ Mặc Ngôn lập tức chạy ào vào trong rửa tay, cậu leo lên bàn ăn ngồi và phát hiện ra bên cạnh có thêm một chén đũa bèn hỏi: "Hôm nay bác đến nhà mình ăn cơm a?"
Mặc Tây Quyết nói: "Không, bác cả không đến đây ăn cơm đâu." "Thế tại sao ở đây lại có thêm một bộ chén đũa ạ?" Mặc Ngôn hết sức khó hiểu, cậu quay sang hỏi chị giúp việc: "Chị dọn bộ chén đũa dư này xuống đi." "Không cần đầu, cứ để đó đi." Mặc Tây Quyết khẽ nói: "Ngôn à, con không thích bên cạnh có thêm một bộ chén đũa nữa hả?"
Thích... Hay là không thích?
Mặc Ngôn vẫn ngoan ngoãn và thành thật nói: "Chẳng có thích hay không thích gì cả, con chỉ thấy để đó không dùng tới thì phí ra thôi."
Tim Ngôn Tiểu Nặc thoảng hẫng vài nhịp, cô và Mặc
Tây Quyết cùng nhìn nhau.
Mặc Tây Quyết bảo người giúp việc ôm Tú Cầu tới đặt ở chỗ ngồi bên cạnh Mặc Ngôn. Thằng bé rất thích Tú Cầu nên chuyện bộ chén đũa dư thừa trên bàn bị cậu ném lên chín tầng mây, chẳng thèm quan tâm tới nó nữa. Tâm trạng vui vẻ rồi ăn cơm cũng ngon miệng hơn hẳn.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ trong giây rồi gắp cho Mặc Ngôn con tôm lăn bột. "Cảm ơn mẹ a." Mặc Ngôn vui vẻ cảm ơn cô rồi ngoan ngoãn ngồi đó ăn tôm lột.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: "Con trai ngoan quá."
Sau đó cô gắp thêm con tôm khác đặt trên bàn ăn trước mặt Tú Cầu, chú chó nhỏ lập tức há miệng ăn lấy ăn để.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn hơi ngạc nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc biết rất rõ món tôm nay là thứ Mặc Ngôn thích ăn nhất, mỗi lần làm món ăn này đặt lên bàn thì cả đĩa đều sẽ chui thẳng vào bụng cậu bé. Cô quyết định làm thế này để tập dẫn cho Mặc Ngôn thói quen san sẻ thứ mình yêu thích với một cá thể khác dù là người hay một chú chó, nếu cậu quen với điều đó thì sẽ trở thành người rộng rãi cởi mở không so đo những điều nhỏ nhặt. Cuộc sống của một người như thế sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Từ khi sinh ra Mặc Ngôn đã là đứa trẻ được nhà họ Mặc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không một kẻ nào được phép chạm vào tất cả những thứ thuộc về cậu. Tuy bây giờ cá tính đó vẫn chưa lộ rõ nhưng nó sẽ hình thành và lớn dần theo thời gian cậu bé lớn lên.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi cậu: "Bảo bối à, con cho Tú Cầu một bé tôm nhỏ được không nào?"
Mặc Ngôn chẳng vui vẻ gì cho cam nhưng Ngôn Tiểu Nặc đã nói thế nên cậu cũng gật đầu đồng ý: "Dạ được." Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười lên thật tươi: "Bảo bối ngoan thật đấy."
Nói gì thì nói, những biểu hiện hôm nay là một sự tiến bộ rất lớn với cậu bé rồi. Có những việc con người ta không thể vội vàng và hấp tập được, cứ thong thả từ từ sẽ tốt hơn.
Mặc Tây Quyết bắt đầu hiểu ra điều đó nên sau khi cả nhà cơm nước xong anh bèn giao cho Mặc Ngôn một nhiệm vụ nhỏ đó là ngày nào cũng phải cho Tú Cầu ăn.
Người giúp việc sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn dành cho Tú Cầu và Mặc Ngôn sẽ phụ trách khâu cho chú chó nhỏ ấy ăn từng bữa một
Vài ngày đầu mới tập làm quen, Mặc Ngôn rất nghe lời và làm theo răm rắp. Nhưng một hôm nọ cậu lại quên mất nhiệm vụ này. Khi Tú Cầu đói bụng đến nỗi phải rên ư ử thì Mặc Ngôn mới chợt nhớ ra, cậu vội vàng chạy xuống thả thức ăn của Tú Cầu vào bát nó và nhìn chú chó nhỏ ăn như chết đói mấy năm liền.
Việc đó đã lọt vào mắt Ngôn Tiểu Nặc.
Cô đi tới ôm Mặc Ngôn vào lòng rồi dịu dàng hỏi cậu: "Con à, sao hôm nay con lại quên không cho Tú Cầu ăn cơm thế?"
Mặc Ngôn hết sức ngượng ngùng và xấu hổ cúi gằm đầu xuống, cậu ngập ngừng cả buổi trời mới đáp: "Con xin lỗi mẹ ạ, hôm nay con chơi nghịch cát đang vui quá nên con quên mất"
Giọng Ngôn Tiểu Nặc rất chậm nhưng lời cô nói lại cực kì nghiêm túc: "Bảo bối này, nếu con không được ăn cơm đúng giờ thì con có thấy khó chịu không? Bụng con có cồn cào lên không?" "Dạ có!" Mặc Ngôn ngẩng đầu lên đáp. "Nên khi Tú Cầu không được ăn cơm thì chó nhỏ cũng thấy đói bụng lắm." Mặc Tây Quyết chỉ Tú Cầu đang ăn lấy ăn để bên cạnh, tiếp tục bảo: "Ăn cơm với tốc độ này sẽ làm Tú Cầu dễ mắc nghẹn hay sặc cơm hơn và điều đó rất nguy hiểm với nó. Vả lại việc không được ăn cơm đúng giờ cũng có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của nó. Chỉ một lỗi sai nho nhỏ của con thôi là đủ để tạo thành rất nhiều hậu quả khôn lường, con không hề có lỗi gì với mẹ cả, con chỉ có lỗi với Tú Cầu thôi."
Mặc Ngôn cúi đầu, cậu khẽ bảo đảm rằng: "Sau này con sẽ không như thế nữa đâu."
Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc mới nhoẻn miệng cười.
Mấy ngày sau đó Ngôn Tiểu Nặc chợt phát hiện ra Mặc Ngôn vẫn về nhà và chìm đắm trong việc chơi cát, chơi xe hơi nhỏ của mình nhưng dù có vui cách mấy cậu vẫn nhớ việc cho Tú Cầu ăn cơm. Thằng bé ghi nhớ lời cô nói và làm rất tốt khiến Ngôn Tiểu Nặc cực kì vui vẻ.
Trước khi ngủ, Ngôn Tiểu Nặc bèn kể chuyện này lại cho Mặc Tây Quyết. Cô bảo rằng: "Bé Ngôn ngoan lắm, thằng bé biết mình đã làm sai nên sửa ngay, em chỉ cần nhắc nhở vài câu là con không còn mặc phải lỗi lầm đó nữa!"
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: "Thế bây giờ chúng ta có thể báo cho con hay chuyện đó chưa?" "Tạm thời cứ để đó đã, em muốn chờ thêm chút nữa!" Ngôn Tiểu Nặc đáp: "Chừng một tháng sau khi con nó quen dần rồi tìm cách nói cho nó biết sau cũng được."
Mặc Tây Quyết biết rõ tính tình Ngôn Tiểu Nặc nên không khuyên nhủ gì nhiều, vả lại ba tuổi đủ lớn và bảy tuổi là đủ già rồi... Đây chính là độ tuổi quan trọng nhất để bồi dưỡng tính cách và nhân phẩm đạo đức cho con về sau nên không thể qua loa được.
Hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đưa Mặc Ngôn đến trường xong bèn đến tìm thầy dạy giáo dục tư tưởng đạo đức cho cậu. Đó là một cô giáo mang họ Lâm với vẻ ngoài hiền lành và trang trọng. "Cô Ngôn Tiểu Nặc cứ yên tâm, thằng bé Mặc Ngôn luôn là một trong những bé ngoan ngoãn và khéo léo, thành tích học tập cũng rất tốt." Cô giáo tưởng Ngôn Tiểu Nặc đến để hỏi về tình hình học tập cũng Mặc Ngôn nên kể cho cô nghe từng thứ một.
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc ngồi nghe rồi nở nụ cười hiền: "Cô giáo Lâm đừng lo lắng quá, tôi biết đó đều là công lao của các thầy cô giáo trường chúng ta nhưng hôm nay tôi đến đây vì chuyện khác, tôi có việc cần nhờ nhà trường giúp đỡ.
Cô giáo cười nói: "Mẹ Mặc Ngôn khách sáo quá, chúng ta là cô giáo và mẹ thằng bé nên việc trao đổi giữa người nhà và gia đình sẽ giúp Mặc Ngôn trưởng thành tốt hơn."
Ngôn Tiểu Nặc rất thích thái độ làm việc của cô giáo nên bất giác cảm thấy tin tưởng người này, cô khẽ nói: "Chuyện là thế này, tôi lại mang thai em Mặc Ngôn nhưng chắc cô cũng biết đó giờ thằng bé là con một, tôi sợ con nó không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn"
Cô giáo Lâm lập tức hiểu được ý Ngôn Tiểu Nặc, thật ra bây giờ gia đình nào cũng gặp phải tình trạng này khi đứa con đầu tiên được mọi người o bế và cưng chiều quá nhiều. Đột nhiên có thêm một đứa em trai hay một cô em gái, đứa nhỏ cảm thấy lạ lẫm là điều hiển nhiên, thậm chí có rất nhiều bé còn làm những chuyện khiến gia đình đau lòng.
Cô ấy nghiêm mặt nói: "Tôi đã hiểu ý của mẹ Mặc Ngôn rồi, thỉnh thoảng tôi sẽ nói thêm vài lời với thằng bé để cháu dần học được cách mở rộng lòng mình yêu thương em nhỏ và biết bao dung hơn."
Ngôn Tiểu Nặc thấy yên tâm hơn hẳn, cô đứng dậy chân thành cảm ơn cô giáo một lần nữa: "Cảm ơn cô Lâm rất nhiều, thế thì phiền cô vậy nhé."
Cô giáo tiễn Ngôn Tiểu Nặc ra tận cổng trường học, bây giờ cô mới lên xe quay về nhà.
Khi Mặc Tây Quyết đón Mặc Ngôn tan học về, Ngôn Tiểu Nặc bèn lân la hỏi dò: "Hôm nay con học được gì ở trường thế bảo bối?"
Mặc Ngôn đáp: "Dạ hôm nay thầy cô dạy cho con bài thơ "Làm anh" a "Sao cơ?" Mặc Tây Quyết hơi ngạc nhiên: "Cô dạy con học bài "Làm anh" hả?"
Mặc Ngôn liên tục gật đầu nói: "Cô giáo nói là làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa, ý nghĩa của bài thơ đó là yêu thương che chở và san sẻ cho em nhỏ. Cô còn kể cho con nghe rất nhiều câu chuyện về anh và em."
Mặc Tây Quyết lập tức hiểu ra.
Nội dung của bài học hôm nay là tình yêu thương giữa anh chị em trong nhà, xem ra hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đã đến tìm cô giáo Mặc Ngôn.
Vất vả cho cô ấy khi phải suy nghĩ mọi thứ chu đáo cẩn thận thế này.
Nghe con trai trả lời, Ngôn Tiểu Nặc lập tức cười thật tươi: "Hôm nay bảo bối học nhiều thật đấy, lại đây nào! Mẹ làm bánh ngọt cho con ăn nhé."
Mặc Ngôn vui vẻ ra mặt, cậu hí hửng ăn hết chiếc bánh ngon lành đó.
Ngôn Tiểu Nặc vừa súc miệng cho nhóc con vừa hỏi dò: "Mẹ hỏi con câu này nhé! Nếu con có một miếng bánh ngọt ngon thật ngon nhưng một người bạn nhỏ cũng muốn ăn miếng bánh đó nên chạy tới xin con, thế thì con có cho bạn không?"
Mặc Ngôn ngạc nhiên hỏi lại: "Đó là bánh ngọt mẹ làm cho con ư?"
Ngôn Tiểu Nặc trả lời: "Dù có phải là bánh mẹ làm hay không cũng thế, con có chiếc bánh ngọt đó và con rất thích nó."
Mặc Tây Quyết không nói gì nhìn ánh mắt đen nhánh của anh vẫn dán chặt vào Mặc Ngôn để quan sát hết tất cả mọi thay đổi trên gương mặt cậu bé.