Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-382
Chương 382: Ngôn Tiểu Nặc trở về trang viên nhà họ Mặc
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở nơi đó, nhìn ba mẹ tới tiễn mình
Giờ phút này cô cảm thấy rất hạnh phúc. đi
Đức vua nắm tay con gái, hỏi nhỏ: "Con muốn được phong tước hiệu gì?" "Phong tước hiệu?" Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, cô cũng không phản ứng kịp.
Hoàng hậu Olina cười giải thích: "Chúng ta muốn khôi phục lại thân phận công chúa nước S cho con, đợi chúng ta chuẩn bị xong hết mọi thứ, con lại tới đây thêm một chuyến."
Ngôn Tiểu Nặc không biết trả lời như thế nào.
Công chúa... Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ rằng mình có thể khôi phục thân phận. "Con không cần lo lắng" Đức vua tiếp tục nói: "Khôi phục thân phận cho con cũng chỉ là bồi thường nhỏ của chúng ta với con mà thôi."
Hoàng hậu Olina cũng nói: "Ta biết con đang băn khoăn, đừng lo lắng, không ai dám ngăn trở, cũng không có ai dám vì chuyện này mà làm chuyện không hay"
Ngôn Tiểu Nặc nắm tay hoàng hậu Olina, nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì con có thể biết được con cũng được ba mẹ thương yêu đã là niềm hạnh phúc lớn rồi."
Màn ám sát tối hôm qua vẫn làm cho cô cảm thấy sợ hãi. "Đứa nhỏ ngốc." Hoàng hậu Olina cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đã không còn sớm nữa, mau cùng A Quyết trở về thôi."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: "Hai người nhớ bảo trọng, con sẽ trở lại thăm hai người."
Nói xong, cô ôm lấy ba mẹ, lên máy bay trở về thành phố S.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa máy bay, phất tay với hai người họ.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút không nỡ.
Mặc Tây Quyết ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, dịu dàng nói: "Không nỡ sao?" "Đúng vậy, có phải em tham lam lắm không?" Ngôn
Tiểu Nặc thuận thế tựa vào ngực anh hỏi.
Mặc Tây Quyết cười: "Cảm xúc bình thường của con người mà thôi, hơn nữa, trước giờ em cũng chưa từng có."
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, trong nụ cười của anh có chút gượng gạo.
Anh đang nghĩ đến những người thân của mình sao? Ngôn Tiểu Nặc tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Trở lại thành phố S, Toàn Cơ và Mặc Tây Thần đón họ. Một năm, bọn họ phải đối mặt với nhiều chuyện, cảm giác như cuộc sống không còn là của mình.
Nhưng vẫn rất vui vì Ngôn Tiểu Nặc hồi phục trở về, nếu không cuộc sống không thuộc về mình này e là còn phải kéo dài.
Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết sắp xếp cho Mặc Ngôn quay lại trường học trước, sau đó mới có thời gian rảnh ngồi trong lâu đài
Dĩ nhiên còn có Toàn Cơ cùng ngồi với cô, cô ấy cũng đã lâu không được thả lỏng như vậy "Nói như vậy, cô sắp khôi phục thân phận công chúa?" Toàn Cơ cười trêu ghẹo cô: "Thân phận hiện giờ của cô còn cao quý hơn cả nhà họ Mặc nữa đấy."
Ngôn Tiểu Nặc cười đánh khẽ cô ấy: "Cô nói như vậy làm tôi xấu hổ đấy!"
Toàn Cơ nằm lấy tay cô, trong giọng nói mang theo sự chúc phúc cùng ngưỡng mộ: "Hôm nay quả thật đã qua hết mọi sự khổ cực rồi, tất cả những gì thuộc về cô đều đã trở về rồi."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Toàn Cơ, chân thành nói: "Tiểu Tuyền, tôi vẫn cảm ơn cô nhất, năm năm đó nếu như không có cô bên cạnh, thật sự tôi cũng không biết mình có còn sống nổi không, có lẽ đã sớm không chống đỡ nổi"
Toàn Cơ nghe cô nhắc tới chuyện cũ, cười nhẹ: "Đồ ngốc" "Cô nói lần trước có thu hoạch, là có thu hoạch gì đây?" Ngôn Tiểu Nặc rất quan tâm chuyện của Toàn Cơ và Phó Cảnh Sâm, vội vàng hỏi: "Đã qua thêm một năm nữa, hai người từng gặp nhau không?"
Toàn Cơ lắc đầu.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày: "Tiểu Tuyền, cô và Phó Cảnh Sâm, trước sau gì cũng trải qua 10 năm rồi? Đời người có được mấy lần mười năm?"
Toàn Cơ chấn động cả người.
Đúng vậy, đời người còn được mấy lần mười năm chứ? Cố gắng nắm bắt thứ mình mong muốn, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ngôn Tiểu Nặc vỗ lên mu bàn tay của Toàn Cơ, hy vọng cô ấy có thể thực sự suy nghĩ ra.
Toàn Cơ đêm đó ở lại lâu đài, dù sao nếu cô trở về biệt thự trên núi đó cũng chỉ một thân một mình.
Mặc Tây Quyết ở trong phòng ngủ chờ Ngôn Tiểu Nặc, anh còn đang xem quá trình hôn lễ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đi tới, chỉ cảm thấy bóng lưng của Mặc Tây Quyết làm cô lưu luyến không thôi. Cô và Mặc Tây Quyết, cả trước đến giờ, cộng lại cũng chỉ mới 7 năm.
Mọi người thường nói đến 7 năm không may mắn, nhưng giữa cô và Mặc Tây Quyết cũng không hẳn.
Lời nói với Toàn Cơ cũng là nói cho chính mình ư, cuộc đời còn lại, cô phải trân trọng Mặc Tây Quyết "Vẫn còn xem mấy thứ đó sao?" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đóng lại cuốn tập cho anh, thuận thế ngồi lên trên đùi anh: "Hôn lễ của chúng ta, ba anh cũng phải đến."
Vẻ dịu dàng trên mặt Mặc Tây Quyết lập tức ngưng lại, lạnh lùng nói: "Anh không muốn ông ta tới."
Nghe Toàn Cơ nói, Mặc Lăng Thiên ở trong trang viên Mặc gia ngơ ngẩn suốt một năm, bên cạnh chỉ có quản gia Lisa chăm sóc.
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện Mặc Tây Quyết chịu khổ, cô lại càng khó chịu hơn.
Một năm trôi qua, Mặc Tây Quyết vẫn oán hận như vậy, trong lòng không thể giải thoát nổi. "Nghe nói bệnh tình của ông ấy cũng trở nặng." Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: "Hay là chúng ta về thăm ông ấy một chút?"
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, đôi mắt đen lóe lên tia sáng: "Đừng nói nữa! Anh sẽ không trở về!"
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì nữa.
Cô thật sự hoài nghi, Mặc Lăng Thiên biết tình hình của Mặc Tây Quyết như vậy nhưng cũng không hề quan tâm hỏi han sao? Ngôn Tiểu Nặc không thể tưởng tượng ra, người đàn ông dù biết Mặc Tây Quyết trúng độc nhưng vẫn cưỡng ép anh rời đi lại nhẫn tâm đến vậy.
Lúc ấy bọn họ đều bị tức giận và khiếp sợ làm ngây người, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ kĩ lại.
Làm sao Mặc Tây Quyết lại biết Mặc Lăng Thiên biết rõ anh phải chịu khổ, nhưng cũng không đến?
Trong phút chốc, cô nghĩ tới Vị Vi
Người phụ nữ thâm sâu hiểm độc đó.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng rùng mình, có thể giải đáp được nghi ngờ này, có lẽ cũng chỉ có Mặc Lăng Thiên mà thôi.
Cô ôm chặt Mặc Tây Quyết, anh gầy đến mức làm cô đau lòng.
Mặc Tây Quyết đưa lưng về phía cô, khổ sở trong lòng phải giống như là kim châm vậy, có người con trai nào không hy vọng có được sự đồng ý của cha mình? Nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có.
Loại khát vọng cùng nỗi trống vắng này, ai cũng không thể thay thế.
Ngôn Tiểu Nặc biết mình không có cách nào an ủi
Mặc Tây Quyết, chỉ có thể ôm anh, quyết định điều tra chuyện này rõ ràng.
Ngày thứ hai, Mặc Tây Quyết vừa mới đến tập đoàn Đế Quốc, cô đã tự mình đi đến trang viên nhà họ Mặc.
Quản gia Lisa nghe nói Ngôn Tiểu Nặc tới, vừa mừng vừa sợ, đã sớm đón Ngôn Tiểu Nặc tại sân máy bay: "Mợ hai đã tới." Phát hiện Ngôn Tiểu Nặc đi một mình, bà ta lại hỏi: "Còn cậu hai thì sao?" "Tôi tự mình tới." Ngôn Tiểu Nặc nói ngắn gọn, cũng không nói thêm gì. Quản gia Lisa cũng nhanh ý, lập tức hiểu, vội vàng nói: "Cô mau đến."
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu một cái, hỏi: "Ba, ông ấy vẫn ổn chứ?"
Quản gia Lisa lắc đầu: "Thật sự không ổn, có lúc, cả ngày không nói câu nào."
Ngôn Tiểu Nặc trầm xuống, nói: "Vậy bây giờ ông ấy. Quản gia Lisa chỉ vào bóng người đang ở vườn tú cầu nói: "Bây giờ ngoại trừ việc tu sửa lại vườn tú cầu, ông ấy không có chuyện gì khác." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo tay quản gia Lisa.
Mặc Lăng Thiên mặc một bộ quần áo màu đen đội nón lá rộng vành, bóng lưng lúc nào cũng cao lớn giờ đây đã hơi còng.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Mặc Lăng Thiên, suýt chút nữa cô tưởng ông ấy là anh em của Mặc Tây Quyết.
Loại cảm giác áp bức sợ hãi mà ông làm cho người đối diện cảm nhận được, đến giờ phút này, ông cũng già rôi.
Ngôn Tiểu Nặc không biết trong lòng mình có cảm giác gì, cảm thông sao? Hay thương xót? Cô chỉ biết là, trong lòng cô rất không thoải mái, không hề thoải mái.
Cô theo đường mòn đi tới, đứng cách lưng Mặc Lăng Thiên mấy bước.
Mặc Lăng Thiên dừng lại động tác trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng: "Evelina?" Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc dường như tan ra thành nước, ông ấy nhớ nhung công chúa Evelina đến mức nào chứ? “Ba, là con." Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: "Con tới thăm ba"
Sự dịu dàng trong mắt Mặc Lăng Thiên lập tức tản đi, quay đầu nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, híp mắt lại: "Là cô?"
Vẫn là vẻ hung dữ như thường lệ
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái: "Là con" "Cô đến cười nhạo tôi?" Mặc Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên trả lời: "Không, con nghe nói bệnh tình của cha nặng lên, con muốn tới thăm."
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Có gì để thăm? Tôi bị cấm túc ở chỗ này, không có bệnh cũng sẽ tự sinh bệnh thôi! Là Mặc Tây Quyết bảo cô tới? Bảo cô đến xem tôi đã chết chưa đúng không!"
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, ngập sự oán trách đối với Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái, lấy ra khăn tay, tiến lên giúp Mặc Lăng Thiên lau mồ hôi. "Mặc Tây Quyết không biết con tới nơi này." Ngôn Tiểu Nặc thu lại khăn tay: "Là tự con muốn đến thăm ba."
Ánh mắt của Mặc Lăng Thiên oán trách Ngôn Tiểu Nặc, hận không thể cắt được thịt trên người cô xuống: "Mặc Lăng Thiên tôi một tay tạo nên tập đoàn nhà họ Mặc, cưới công chúa hoàng thất, có hai con trai một con gái, không ngờ đến lúc bị bệnh, lại chỉ có cô đến thăm, đúng là vãn cảnh thế lương!"
Ngôn Tiểu Nặc không trả lời ông ta, quay nói với quản gia Lisa nói: "Ba đã mệt, bà đi sắp xếp, để cho ba nghỉ ngơi một lúc. "Cút đi!" Mặc Lăng Thiên hét lên: "Cô không có tư cách sắp xếp cho tôi!"
Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì khác chỉ đành nói: "Vậy ba cứ tiếp tục đi, con đến đây cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ trước."
Vừa nói cô xoay người rời đi.
Mặc Lăng Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của cô: "Ngôn Tiểu Nặc, cô đúng là người phụ nữ mặt dày!"
Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe ngựa, trong lòng thầm than vãn, tính cách của hai cha con đúng là giống nhau như đúc, chết cũng phải có mặt mũi, vô cùng kiêu ngạo.
Quản gia Lisa rất lo lắng. "Bà không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được."
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Mau đi đi."
Chờ cho xe ngựa của Ngôn Tiểu Nặc đi xa, Mặc Lăng Thiên mới lên xe ngựa.
Quản gia Lisa trong lòng thả lỏng một chút, Mặc Lăng Thiên lâu lắm rồi không có tinh thần nổi giận như vậy, bà cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có điều, không còn như lúc trước đã là tốt hơn nhiều rồi.
Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên trở về chỗ ở của Mặc Tây
Quyết, cô vừa vào phòng, điện thoại di động đã vang lên.
Là Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, nhấn nút trả lời. “Em lại đến trang viên nhà họ Mặc?" Giọng nói của Mặc Tây Quyết dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô "Bây giờ, nhanh chóng, lập tức, trở về cho anh!"
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở nơi đó, nhìn ba mẹ tới tiễn mình
Giờ phút này cô cảm thấy rất hạnh phúc. đi
Đức vua nắm tay con gái, hỏi nhỏ: "Con muốn được phong tước hiệu gì?" "Phong tước hiệu?" Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, cô cũng không phản ứng kịp.
Hoàng hậu Olina cười giải thích: "Chúng ta muốn khôi phục lại thân phận công chúa nước S cho con, đợi chúng ta chuẩn bị xong hết mọi thứ, con lại tới đây thêm một chuyến."
Ngôn Tiểu Nặc không biết trả lời như thế nào.
Công chúa... Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ rằng mình có thể khôi phục thân phận. "Con không cần lo lắng" Đức vua tiếp tục nói: "Khôi phục thân phận cho con cũng chỉ là bồi thường nhỏ của chúng ta với con mà thôi."
Hoàng hậu Olina cũng nói: "Ta biết con đang băn khoăn, đừng lo lắng, không ai dám ngăn trở, cũng không có ai dám vì chuyện này mà làm chuyện không hay"
Ngôn Tiểu Nặc nắm tay hoàng hậu Olina, nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì con có thể biết được con cũng được ba mẹ thương yêu đã là niềm hạnh phúc lớn rồi."
Màn ám sát tối hôm qua vẫn làm cho cô cảm thấy sợ hãi. "Đứa nhỏ ngốc." Hoàng hậu Olina cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đã không còn sớm nữa, mau cùng A Quyết trở về thôi."
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: "Hai người nhớ bảo trọng, con sẽ trở lại thăm hai người."
Nói xong, cô ôm lấy ba mẹ, lên máy bay trở về thành phố S.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa máy bay, phất tay với hai người họ.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút không nỡ.
Mặc Tây Quyết ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, dịu dàng nói: "Không nỡ sao?" "Đúng vậy, có phải em tham lam lắm không?" Ngôn
Tiểu Nặc thuận thế tựa vào ngực anh hỏi.
Mặc Tây Quyết cười: "Cảm xúc bình thường của con người mà thôi, hơn nữa, trước giờ em cũng chưa từng có."
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, trong nụ cười của anh có chút gượng gạo.
Anh đang nghĩ đến những người thân của mình sao? Ngôn Tiểu Nặc tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở dài một cái.
Trở lại thành phố S, Toàn Cơ và Mặc Tây Thần đón họ. Một năm, bọn họ phải đối mặt với nhiều chuyện, cảm giác như cuộc sống không còn là của mình.
Nhưng vẫn rất vui vì Ngôn Tiểu Nặc hồi phục trở về, nếu không cuộc sống không thuộc về mình này e là còn phải kéo dài.
Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết sắp xếp cho Mặc Ngôn quay lại trường học trước, sau đó mới có thời gian rảnh ngồi trong lâu đài
Dĩ nhiên còn có Toàn Cơ cùng ngồi với cô, cô ấy cũng đã lâu không được thả lỏng như vậy "Nói như vậy, cô sắp khôi phục thân phận công chúa?" Toàn Cơ cười trêu ghẹo cô: "Thân phận hiện giờ của cô còn cao quý hơn cả nhà họ Mặc nữa đấy."
Ngôn Tiểu Nặc cười đánh khẽ cô ấy: "Cô nói như vậy làm tôi xấu hổ đấy!"
Toàn Cơ nằm lấy tay cô, trong giọng nói mang theo sự chúc phúc cùng ngưỡng mộ: "Hôm nay quả thật đã qua hết mọi sự khổ cực rồi, tất cả những gì thuộc về cô đều đã trở về rồi."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Toàn Cơ, chân thành nói: "Tiểu Tuyền, tôi vẫn cảm ơn cô nhất, năm năm đó nếu như không có cô bên cạnh, thật sự tôi cũng không biết mình có còn sống nổi không, có lẽ đã sớm không chống đỡ nổi"
Toàn Cơ nghe cô nhắc tới chuyện cũ, cười nhẹ: "Đồ ngốc" "Cô nói lần trước có thu hoạch, là có thu hoạch gì đây?" Ngôn Tiểu Nặc rất quan tâm chuyện của Toàn Cơ và Phó Cảnh Sâm, vội vàng hỏi: "Đã qua thêm một năm nữa, hai người từng gặp nhau không?"
Toàn Cơ lắc đầu.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày: "Tiểu Tuyền, cô và Phó Cảnh Sâm, trước sau gì cũng trải qua 10 năm rồi? Đời người có được mấy lần mười năm?"
Toàn Cơ chấn động cả người.
Đúng vậy, đời người còn được mấy lần mười năm chứ? Cố gắng nắm bắt thứ mình mong muốn, đó mới là điều quan trọng nhất.
Ngôn Tiểu Nặc vỗ lên mu bàn tay của Toàn Cơ, hy vọng cô ấy có thể thực sự suy nghĩ ra.
Toàn Cơ đêm đó ở lại lâu đài, dù sao nếu cô trở về biệt thự trên núi đó cũng chỉ một thân một mình.
Mặc Tây Quyết ở trong phòng ngủ chờ Ngôn Tiểu Nặc, anh còn đang xem quá trình hôn lễ.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đi tới, chỉ cảm thấy bóng lưng của Mặc Tây Quyết làm cô lưu luyến không thôi. Cô và Mặc Tây Quyết, cả trước đến giờ, cộng lại cũng chỉ mới 7 năm.
Mọi người thường nói đến 7 năm không may mắn, nhưng giữa cô và Mặc Tây Quyết cũng không hẳn.
Lời nói với Toàn Cơ cũng là nói cho chính mình ư, cuộc đời còn lại, cô phải trân trọng Mặc Tây Quyết "Vẫn còn xem mấy thứ đó sao?" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đóng lại cuốn tập cho anh, thuận thế ngồi lên trên đùi anh: "Hôn lễ của chúng ta, ba anh cũng phải đến."
Vẻ dịu dàng trên mặt Mặc Tây Quyết lập tức ngưng lại, lạnh lùng nói: "Anh không muốn ông ta tới."
Nghe Toàn Cơ nói, Mặc Lăng Thiên ở trong trang viên Mặc gia ngơ ngẩn suốt một năm, bên cạnh chỉ có quản gia Lisa chăm sóc.
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện Mặc Tây Quyết chịu khổ, cô lại càng khó chịu hơn.
Một năm trôi qua, Mặc Tây Quyết vẫn oán hận như vậy, trong lòng không thể giải thoát nổi. "Nghe nói bệnh tình của ông ấy cũng trở nặng." Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: "Hay là chúng ta về thăm ông ấy một chút?"
Mặc Tây Quyết quay đầu lại, đôi mắt đen lóe lên tia sáng: "Đừng nói nữa! Anh sẽ không trở về!"
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì nữa.
Cô thật sự hoài nghi, Mặc Lăng Thiên biết tình hình của Mặc Tây Quyết như vậy nhưng cũng không hề quan tâm hỏi han sao? Ngôn Tiểu Nặc không thể tưởng tượng ra, người đàn ông dù biết Mặc Tây Quyết trúng độc nhưng vẫn cưỡng ép anh rời đi lại nhẫn tâm đến vậy.
Lúc ấy bọn họ đều bị tức giận và khiếp sợ làm ngây người, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ kĩ lại.
Làm sao Mặc Tây Quyết lại biết Mặc Lăng Thiên biết rõ anh phải chịu khổ, nhưng cũng không đến?
Trong phút chốc, cô nghĩ tới Vị Vi
Người phụ nữ thâm sâu hiểm độc đó.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng rùng mình, có thể giải đáp được nghi ngờ này, có lẽ cũng chỉ có Mặc Lăng Thiên mà thôi.
Cô ôm chặt Mặc Tây Quyết, anh gầy đến mức làm cô đau lòng.
Mặc Tây Quyết đưa lưng về phía cô, khổ sở trong lòng phải giống như là kim châm vậy, có người con trai nào không hy vọng có được sự đồng ý của cha mình? Nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có.
Loại khát vọng cùng nỗi trống vắng này, ai cũng không thể thay thế.
Ngôn Tiểu Nặc biết mình không có cách nào an ủi
Mặc Tây Quyết, chỉ có thể ôm anh, quyết định điều tra chuyện này rõ ràng.
Ngày thứ hai, Mặc Tây Quyết vừa mới đến tập đoàn Đế Quốc, cô đã tự mình đi đến trang viên nhà họ Mặc.
Quản gia Lisa nghe nói Ngôn Tiểu Nặc tới, vừa mừng vừa sợ, đã sớm đón Ngôn Tiểu Nặc tại sân máy bay: "Mợ hai đã tới." Phát hiện Ngôn Tiểu Nặc đi một mình, bà ta lại hỏi: "Còn cậu hai thì sao?" "Tôi tự mình tới." Ngôn Tiểu Nặc nói ngắn gọn, cũng không nói thêm gì. Quản gia Lisa cũng nhanh ý, lập tức hiểu, vội vàng nói: "Cô mau đến."
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu một cái, hỏi: "Ba, ông ấy vẫn ổn chứ?"
Quản gia Lisa lắc đầu: "Thật sự không ổn, có lúc, cả ngày không nói câu nào."
Ngôn Tiểu Nặc trầm xuống, nói: "Vậy bây giờ ông ấy. Quản gia Lisa chỉ vào bóng người đang ở vườn tú cầu nói: "Bây giờ ngoại trừ việc tu sửa lại vườn tú cầu, ông ấy không có chuyện gì khác." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo tay quản gia Lisa.
Mặc Lăng Thiên mặc một bộ quần áo màu đen đội nón lá rộng vành, bóng lưng lúc nào cũng cao lớn giờ đây đã hơi còng.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Mặc Lăng Thiên, suýt chút nữa cô tưởng ông ấy là anh em của Mặc Tây Quyết.
Loại cảm giác áp bức sợ hãi mà ông làm cho người đối diện cảm nhận được, đến giờ phút này, ông cũng già rôi.
Ngôn Tiểu Nặc không biết trong lòng mình có cảm giác gì, cảm thông sao? Hay thương xót? Cô chỉ biết là, trong lòng cô rất không thoải mái, không hề thoải mái.
Cô theo đường mòn đi tới, đứng cách lưng Mặc Lăng Thiên mấy bước.
Mặc Lăng Thiên dừng lại động tác trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng: "Evelina?" Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc dường như tan ra thành nước, ông ấy nhớ nhung công chúa Evelina đến mức nào chứ? “Ba, là con." Ngôn Tiểu Nặc nói khẽ: "Con tới thăm ba"
Sự dịu dàng trong mắt Mặc Lăng Thiên lập tức tản đi, quay đầu nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, híp mắt lại: "Là cô?"
Vẫn là vẻ hung dữ như thường lệ
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái: "Là con" "Cô đến cười nhạo tôi?" Mặc Lăng Thiên lạnh lùng hỏi. Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên trả lời: "Không, con nghe nói bệnh tình của cha nặng lên, con muốn tới thăm."
Mặc Lăng Thiên cười nhạt: "Có gì để thăm? Tôi bị cấm túc ở chỗ này, không có bệnh cũng sẽ tự sinh bệnh thôi! Là Mặc Tây Quyết bảo cô tới? Bảo cô đến xem tôi đã chết chưa đúng không!"
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, ngập sự oán trách đối với Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái, lấy ra khăn tay, tiến lên giúp Mặc Lăng Thiên lau mồ hôi. "Mặc Tây Quyết không biết con tới nơi này." Ngôn Tiểu Nặc thu lại khăn tay: "Là tự con muốn đến thăm ba."
Ánh mắt của Mặc Lăng Thiên oán trách Ngôn Tiểu Nặc, hận không thể cắt được thịt trên người cô xuống: "Mặc Lăng Thiên tôi một tay tạo nên tập đoàn nhà họ Mặc, cưới công chúa hoàng thất, có hai con trai một con gái, không ngờ đến lúc bị bệnh, lại chỉ có cô đến thăm, đúng là vãn cảnh thế lương!"
Ngôn Tiểu Nặc không trả lời ông ta, quay nói với quản gia Lisa nói: "Ba đã mệt, bà đi sắp xếp, để cho ba nghỉ ngơi một lúc. "Cút đi!" Mặc Lăng Thiên hét lên: "Cô không có tư cách sắp xếp cho tôi!"
Ngôn Tiểu Nặc không thể làm gì khác chỉ đành nói: "Vậy ba cứ tiếp tục đi, con đến đây cũng đã mệt mỏi, đi nghỉ trước."
Vừa nói cô xoay người rời đi.
Mặc Lăng Thiên cắn răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của cô: "Ngôn Tiểu Nặc, cô đúng là người phụ nữ mặt dày!"
Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe ngựa, trong lòng thầm than vãn, tính cách của hai cha con đúng là giống nhau như đúc, chết cũng phải có mặt mũi, vô cùng kiêu ngạo.
Quản gia Lisa rất lo lắng. "Bà không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được."
Ngôn Tiểu Nặc nói: "Mau đi đi."
Chờ cho xe ngựa của Ngôn Tiểu Nặc đi xa, Mặc Lăng Thiên mới lên xe ngựa.
Quản gia Lisa trong lòng thả lỏng một chút, Mặc Lăng Thiên lâu lắm rồi không có tinh thần nổi giận như vậy, bà cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có điều, không còn như lúc trước đã là tốt hơn nhiều rồi.
Ngôn Tiểu Nặc dĩ nhiên trở về chỗ ở của Mặc Tây
Quyết, cô vừa vào phòng, điện thoại di động đã vang lên.
Là Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, nhấn nút trả lời. “Em lại đến trang viên nhà họ Mặc?" Giọng nói của Mặc Tây Quyết dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô "Bây giờ, nhanh chóng, lập tức, trở về cho anh!"