Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-376
Chương 376: Cục cưng lanh lợi
Ngôn Tiểu Nặc đã nằm một năm, vừa tỉnh lại nên mọi chức năng cơ thể vẫn chưa thích ứng kịp, bây giờ chính là lúc cần nghỉ ngơi và hồi phục sức khoẻ.
Mặc dù những thay đổi cảm xúc của cô được che giấu rất kỹ nhưng Mặc Tây Quyết vẫn cảm nhận được. Anh không hiểu cũng không muốn nhắc đến cảnh tượng khiến Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi đó, anh hôn lên trán cô: “Nghỉ ngơi thêm lát nữa đi.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, lại nằm xuống để ngủ. Mặc Tây Quyết vẫn ngồi trước giường nhìn cô, lần này đã không giống trước kia.
Điều anh phải đối mặt không phải hy vọng mờ nhạt, mà là kết thúc có hậu sẽ đến.
Mặc Tây Quyết quay người mở cửa, ánh nắng đã lâu không thấy chiếu rọi vào phòng.
Ngoài cửa, Mặc Ngôn đang đứng ở ngoài, mở to mắt nihnf Mặc Tây Quyết: “Ba, mẹ đâu ạ?” Mặc Tây Quyết bước đến ôm con trai rồi nói: “Mẹ ngủ rồi.” rồi?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn đột nhiên trở nên lo lắng: “Lại ngủ “Mẹ chỉ nghỉ ngơi thôi, sẽ tỉnh lại. Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Ba đưa con đi hái hoa nhé?"
Ngôn Tiểu Nặc thích hoa, lát nữa tỉnh lại nhìn thấy chúng, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Mặc Ngôn liên tục gật đầu, ba cậu đã cả năm không ra ngoài, huống chi là chơi cùng cậu. Có lẽ cũng chỉ có hai ba con Mặc Tây Quyết dám không kiêng kỵ gì diễn vai “kẻ trộm hái hoa” trong hoàng cung nước S.
Nhưng cũng không ai dám ngăn cản
Chưa kể Hoàng hậu Olina đã ra lệnh, hai kẻ trộm một lớn một nhỏ trong vườn hoa đã khiến vườn hoa bị lu mờ.
Đã đẹp rồi không được đẹp hơn nữa, nhìn nhiều thêm một lát thì không cần phải ăn cơm nữa luôn.
Mặc Tây Quyết không đích thân hái hoa, hái hoa là công việc của con trai anh, còn công việc của anh là giám sát kiêm vệ sĩ.
Cậu nhóc Mặc Ngôn cầm kéo trên tay, thấy bông hoa nào xinh đẹp là cắt, rất nhiều nụ hoa cũng bị cắt bỏ khiến người khác nhìn mà xót xa.
Nhất là những người làm vườn đã dày công chăm sóc những loài hoa cỏ kỳ lạ này, đến ý nghĩ muốn chết họ cũng đã có.
Nhưng Mặc Tây Quyết đứng đó thì còn ai dám nói “không”. “Con trai, đừng chỉ ngắt hoa, con cũng có thể mang về những chiếc lá và ngọn cỏ nào con thấy đẹp. Mặc Tây Quyết đứng đó hướng dẫn thẩm mỹ cho con trai: “Có sự hài hoà của hoa và lá mới đẹp được
Những người làm vườn đỡ lấy nhau, suýt nữa thì ngã lộn nhào, muốn phụt ngụm máu vào mặt Mặc Tây Quyết.
Sau khi cắt đầy một giỏ hoa, cậu bé Mặc Ngôn tỏ ý mình không thể nhấc lên được nữa.
Mặc Tây Quyết cấm giúp con trai sau đó đưa cánh tay dài ra ôm con vào lòng, nói: “Ba đưa con về.”
Những người làm vườn thở phào nhẹ nhõm, thật may vì cuối cùng hai vị thần này cũng đã đi. “Ngày mai lại tới. Mặc Tây Quyết vừa bước ra khỏi cửa vườn vừa nói với con trai. “Ặc!” Một người làm vườn vô tĩnh té ngã xuống đất.
Khi anh về thì Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh, nhìn thấy Mặc Tây Quyết bế Mặc Ngôn, trong tay còn cầm một giỏ hoa.
Một năm không gặp, Mặc Tây Quyết không tặng bỏ hoa mà chuyển thành lẵng luôn rồi sao?
Mặc Ngôn nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó thì phần khích khoa chân múa tay: “Mẹ...
Ngôn Tiểu Nặc giang tay ôm con trai, Mặc Ngôn ôm cổ Ngôn Tiểu Nặc không chịu xuống, cậu bé nói: “Vừa nãy ba đưa con đi hái hoa.
Chẳng trách lại đựng trong giỏ “Hải bao nhiêu?” Ngôn Tiểu Nặc thấy cái giỏ không nhỏ, ước chừng rất nhiều.
Cậu bé Mặc Ngôn bắt đầu miêu tả sinh động như thật: “Nhiều lắm, con dùng kéo cắt hết hoa to, ba nói chỉ cắt hoa thôi không đẹp nên con lại cắt thêm lá và cỏ mang về”
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt há mồm.
Vườn hoa của nước S mà lại cắt như vậy, thật quá không lịch sự. “Cục cưng, hoa cỏ ở đây có phải của nhà chúng ta đâu? Không được như vậy, biết chưa?” Ngôn Tiểu Nặc thảnh khẩn nói với con trai: “Lát nữa đi xin lỗi Hoàng hậu với mẹ.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn gật đầu nhìn hung thủ
Ba cậu ngồi đó một mình, không nghe hai mẹ con nói chuyện mà chăm chú cắm hoa. Chiếc bình tráng men màu xanh thẫm, màu xanh lam trong suốt như ngọc lục bảo, lại trong vắt như bầu trời sau cơn mưa. Mặc Tây Quyết cắm hoa vào, sự kết hợp màu sắc rất trang nhã và tươi mát, lại có mùi thơm.
Mặc Ngôn rất thích. “Lại đây. Mặc Tây Quyết vẫy tay với con trai.
Mặc Ngôn lập tức buông tay ra khỏi cổ Ngôn Tiểu Nặc rồi chạy về phía Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết xoa đầu con trai, nói: “Tặng hoa cho me di."
Mặc Ngôn đem bình tới, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc: “Chúc mừng mẹ bình phục.
Ngôn Tiểu Nặc cười dịu dàng, cầm lấy bình hoa rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Cảm ơn cục cưng” Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Mặc Tây Quyết đã xử lý những bông hoa khác. Trái tim vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc dần dần xuất hiện vết nứt, từ khi Mặc Tây Quyết vào cửa, anh không hề nhìn cô lấy một lần, cũng chẳng nói chẳng rằng
Ngay cả hoa cũng là do con trai tặng.
Màu xanh ngọc và màu trắng, tinh khiết mà tự nhiên.
Cô đã không còn trong trắng nữa, Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi tay mình, vẫn trắng nõn mềm mại, vậy mà cô đã từng dùng chính đôi tay này để giết người.
Cô đặt bình hoa lên đầu giường.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy buồn bực, đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo.
Cô vừa đứng dậy thì Mặc Tây Quyết cũng chú ý tới: “Sao thế?”
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Em muốn ra ngoài đi dao."
Mặc Tây Quyết không phản đối, mà lấy một bộ quần áo mặc vào cho cô: “Anh đi cùng em. Quần áo của nước S rất tao nhã, bộ đồ này vô cùng “Được.” mềm mại, Ngôn Tiểu Nặc mặc vào tựa như thần tiên. Cô đã nằm cả năm rồi, chắc Trình Tử Diễm lo lắng lắm.
Cô đưa Mặc Ngôn tới chỗ Trình Tử Diễm trước.
Trình Tử Diễm đang ngồi trên ghế xích đu uống trà, bên cạnh còn có A Dục.
Thấy họ tới, Trình Tử Diễm đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Ngồi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, Mặc Tây Quyết ngồi cạnh cô, còn Mặc Ngôn lại chạy vào vòng tay của A Dục.
Cô có thể nhìn ra được con trai cô là một người ưa cái đẹp, những người ở đây có ai không có giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh? Nhưng đều không bằng A Dục.
Thế là con trai cô bỏ rơi người nhà, chạy vào vòng tay A Dục làm nũng
A Dục nhìn thấy Mặc Ngôn là lại nhớ tới Đường Mạt Ưu khi còn nhỏ, đứa bé này còn lanh lợi hơn Đường Mạt Ưu nên ông rất thích, cũng ôm Mặc Ngôn trong lòng không chán.
Trình Tử Diễm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ Ngôn Tiểu Nặc vài câu, khi biết cô đã khoẻ lại thì cũng yên tâm.
Còn Mặc Tây Quyết lại luôn im lặng, tựa như bức tranh phong cảnh bên ngoài.
Trình Tử Diễm kín đảo cau mày, nhưng thoáng chốc đã hiểu ra.
Ông nhìn Mặc Ngôn rồi nói: “Cháu tỉnh lại vẫn chưa đi cảm ơn Hoàng hậu và Hoàng tử Carter phải không? Mau đi đi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng có ý định như vậy, cô đứng lên nói với Mặc Ngôn: “Cục cưng, đi với mẹ nào.”
Cậu nhóc Mặc Ngôn không muốn rời khỏi vòng tay A Dục, ôm cổ ông, chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu với Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Con cắt bao nhiêu hoa trong vườn người ta như vậy, cùng mẹ đi xin lỗi Hoàng hậu nào”
Cắt hoa?
Trình Tử Diễm và A Dục nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Cậu nhóc Mặc Ngôn bĩu môi liếc nhìn người ba vẫn luôn im lặng của mình: “Là ba đưa con đến đó, vì sao ba không đi xin lỗi cùng?” “Ba cũng đi.” Ngôn Tiểu Nặc nói ngắn gọn: “Đì với mẹ, nghe lời.”
Mặc Tây Quyết vẫn im lặng nhìn con chịu chịu uất ức, lặng lẽ đứng đó, dường như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn chỉ đành phải đi cùng Ngôn Tiểu
Nặc.
Hoàng hậu Olina đã đợi sẵn trong cung điện.
Sau khi nghe mục đích tới của Ngôn Tiểu Nặc thì bà bật cười: "Có phải chuyện gì lớn đâu. Nói rồi bà đưa tay ra với Mặc Ngôn: “Ngôn Nhi, lại đây
Cậu nhóc Mặc Ngôn định chạy tới nhưng lại thấy ánh mắt hơi lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc.
Cậu bé liền nói: “Hoàng hậu, xin lỗi, lần sau cháu sẽ không hái hoa của ngài nữa."
Ý cười của Hoàng hậu Olina càng rõ ràng hơn, bà bước xuống khỏi chỗ ngồi, sau đó bể Mặc Ngôn lên, nói: “Ngôn Nhi ngoan nhất, những bông hoa đó cháu thích thích cứ hải, không ai dám ngăn cản.”
Ngôn Tiểu Nặc rất xấu hổ: “Hoàng hậu.
Hoàng hậu Olina xua tay, lại hỏi Mặc Ngôn: “Cháu hái hoa làm gì?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn rất thành thật mà trả lời: “Ba nói mẹ thích hoa, khi tỉnh lại mà nhìn thấy hoa sẽ rất vui.” “Aiya! Thật chu đáo” Hoàng hậu Olina rất hạnh phúc, và hôn Mặc Ngôn liên tục. Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời con trai nói thì trái tim rung động, cô không khỏi đánh mắt sang Mặc Tây Quyết.
Anh cũng đang nhìn cô.
Từ lúc đi ra ngoài đến giờ, anh vẫn không nói lời nào, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh.
Cô thật sự không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Nhưng lại nghe thấy giọng của Hoàng hậu Olina: “Ngôn Nhi ngoan như vậy, ta thưởng cho cháu nha?”
Lòng Ngôn Tiểu Nặc lộp bộp, vội vàng từ chối: “Hoàng hậu, không cần đâu.
Hoàng hậu Olina đã dắt tay Mặc Ngôn đứng dậy, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, A Quyết, ta biết từ nhỏ Ngôn Nhi đã hiểu biết nhiều, nhưng nhà kho của ta cũng không có keo kiệt như vậy, hai cháu cũng tới đi.” “Hoàng hậu, cháu không có ý này.” Ngôn Tiểu Nặc với vàng giải thích.
Hoàng hậu Olina phớt lờ lời Ngôn Tiểu Nặc, bà đã bế
Mặc Ngôn tới nhà kho.
Mặc Tây Quyết nói: “Đi xem xem đi.
Sau đó anh dắt tay cô đến nhà kho của hoàng hậu
Olina.
Chỉ có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung, đủ các loại châu báo, hơn nữa đều là hàng thật.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn nhìn tới nhìn lui, chỉ chọn vài món. “Chiếc bình hoa này tặng mẹ.” “ống đựng bút này tặng cho ba. “Bộ trà này tặng ông ngoại.” “Cuốn sách này tặng ông nội.” “Sợi dây chuyền tặng cho cô. “Bình phong này tặng cho bác “Chiếc nhẫn này tặng cho ông nội A Dục!”
Mỗi món quà đều vô cùng có giá trị, nhưng lại đều tặng cho người khác, cuối cùng đến cả quản gia Duy Đức cũng có phần.
Mặc Ngôn lại không chọn gì cho mình.
Hoàng hậu Olina nhìn mà cực kỳ đau lòng, bà nói với
Popo: “Còn không mau chuyển những món đồ này tới phòng cậu chủ nhỏ.” Sau đó bà lại nói: “Ngôn Nhi, cháu cũng chọn cho mình một thứ đi, được không?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn lắc đầu: "Hoàng hậu đã tặng hoa cho cháu rồi, cháu không chọn đồ nữa. Đúng rồi Hoàng hậu, hôm nay ba dạy cháu cầm hoa, ngày mai cháu tặng cho Hoàng hậu một bình nha."
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ con trai lại hiểu chuyện và chu đảo đến vậy, nước mắt lập tức tuôn rơi
Mặc Tây Quyết thấy cô khóc thì đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc đã nằm một năm, vừa tỉnh lại nên mọi chức năng cơ thể vẫn chưa thích ứng kịp, bây giờ chính là lúc cần nghỉ ngơi và hồi phục sức khoẻ.
Mặc dù những thay đổi cảm xúc của cô được che giấu rất kỹ nhưng Mặc Tây Quyết vẫn cảm nhận được. Anh không hiểu cũng không muốn nhắc đến cảnh tượng khiến Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi đó, anh hôn lên trán cô: “Nghỉ ngơi thêm lát nữa đi.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, lại nằm xuống để ngủ. Mặc Tây Quyết vẫn ngồi trước giường nhìn cô, lần này đã không giống trước kia.
Điều anh phải đối mặt không phải hy vọng mờ nhạt, mà là kết thúc có hậu sẽ đến.
Mặc Tây Quyết quay người mở cửa, ánh nắng đã lâu không thấy chiếu rọi vào phòng.
Ngoài cửa, Mặc Ngôn đang đứng ở ngoài, mở to mắt nihnf Mặc Tây Quyết: “Ba, mẹ đâu ạ?” Mặc Tây Quyết bước đến ôm con trai rồi nói: “Mẹ ngủ rồi.” rồi?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn đột nhiên trở nên lo lắng: “Lại ngủ “Mẹ chỉ nghỉ ngơi thôi, sẽ tỉnh lại. Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Ba đưa con đi hái hoa nhé?"
Ngôn Tiểu Nặc thích hoa, lát nữa tỉnh lại nhìn thấy chúng, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Mặc Ngôn liên tục gật đầu, ba cậu đã cả năm không ra ngoài, huống chi là chơi cùng cậu. Có lẽ cũng chỉ có hai ba con Mặc Tây Quyết dám không kiêng kỵ gì diễn vai “kẻ trộm hái hoa” trong hoàng cung nước S.
Nhưng cũng không ai dám ngăn cản
Chưa kể Hoàng hậu Olina đã ra lệnh, hai kẻ trộm một lớn một nhỏ trong vườn hoa đã khiến vườn hoa bị lu mờ.
Đã đẹp rồi không được đẹp hơn nữa, nhìn nhiều thêm một lát thì không cần phải ăn cơm nữa luôn.
Mặc Tây Quyết không đích thân hái hoa, hái hoa là công việc của con trai anh, còn công việc của anh là giám sát kiêm vệ sĩ.
Cậu nhóc Mặc Ngôn cầm kéo trên tay, thấy bông hoa nào xinh đẹp là cắt, rất nhiều nụ hoa cũng bị cắt bỏ khiến người khác nhìn mà xót xa.
Nhất là những người làm vườn đã dày công chăm sóc những loài hoa cỏ kỳ lạ này, đến ý nghĩ muốn chết họ cũng đã có.
Nhưng Mặc Tây Quyết đứng đó thì còn ai dám nói “không”. “Con trai, đừng chỉ ngắt hoa, con cũng có thể mang về những chiếc lá và ngọn cỏ nào con thấy đẹp. Mặc Tây Quyết đứng đó hướng dẫn thẩm mỹ cho con trai: “Có sự hài hoà của hoa và lá mới đẹp được
Những người làm vườn đỡ lấy nhau, suýt nữa thì ngã lộn nhào, muốn phụt ngụm máu vào mặt Mặc Tây Quyết.
Sau khi cắt đầy một giỏ hoa, cậu bé Mặc Ngôn tỏ ý mình không thể nhấc lên được nữa.
Mặc Tây Quyết cấm giúp con trai sau đó đưa cánh tay dài ra ôm con vào lòng, nói: “Ba đưa con về.”
Những người làm vườn thở phào nhẹ nhõm, thật may vì cuối cùng hai vị thần này cũng đã đi. “Ngày mai lại tới. Mặc Tây Quyết vừa bước ra khỏi cửa vườn vừa nói với con trai. “Ặc!” Một người làm vườn vô tĩnh té ngã xuống đất.
Khi anh về thì Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh, nhìn thấy Mặc Tây Quyết bế Mặc Ngôn, trong tay còn cầm một giỏ hoa.
Một năm không gặp, Mặc Tây Quyết không tặng bỏ hoa mà chuyển thành lẵng luôn rồi sao?
Mặc Ngôn nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó thì phần khích khoa chân múa tay: “Mẹ...
Ngôn Tiểu Nặc giang tay ôm con trai, Mặc Ngôn ôm cổ Ngôn Tiểu Nặc không chịu xuống, cậu bé nói: “Vừa nãy ba đưa con đi hái hoa.
Chẳng trách lại đựng trong giỏ “Hải bao nhiêu?” Ngôn Tiểu Nặc thấy cái giỏ không nhỏ, ước chừng rất nhiều.
Cậu bé Mặc Ngôn bắt đầu miêu tả sinh động như thật: “Nhiều lắm, con dùng kéo cắt hết hoa to, ba nói chỉ cắt hoa thôi không đẹp nên con lại cắt thêm lá và cỏ mang về”
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt há mồm.
Vườn hoa của nước S mà lại cắt như vậy, thật quá không lịch sự. “Cục cưng, hoa cỏ ở đây có phải của nhà chúng ta đâu? Không được như vậy, biết chưa?” Ngôn Tiểu Nặc thảnh khẩn nói với con trai: “Lát nữa đi xin lỗi Hoàng hậu với mẹ.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn gật đầu nhìn hung thủ
Ba cậu ngồi đó một mình, không nghe hai mẹ con nói chuyện mà chăm chú cắm hoa. Chiếc bình tráng men màu xanh thẫm, màu xanh lam trong suốt như ngọc lục bảo, lại trong vắt như bầu trời sau cơn mưa. Mặc Tây Quyết cắm hoa vào, sự kết hợp màu sắc rất trang nhã và tươi mát, lại có mùi thơm.
Mặc Ngôn rất thích. “Lại đây. Mặc Tây Quyết vẫy tay với con trai.
Mặc Ngôn lập tức buông tay ra khỏi cổ Ngôn Tiểu Nặc rồi chạy về phía Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết xoa đầu con trai, nói: “Tặng hoa cho me di."
Mặc Ngôn đem bình tới, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc: “Chúc mừng mẹ bình phục.
Ngôn Tiểu Nặc cười dịu dàng, cầm lấy bình hoa rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Cảm ơn cục cưng” Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Mặc Tây Quyết đã xử lý những bông hoa khác. Trái tim vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc dần dần xuất hiện vết nứt, từ khi Mặc Tây Quyết vào cửa, anh không hề nhìn cô lấy một lần, cũng chẳng nói chẳng rằng
Ngay cả hoa cũng là do con trai tặng.
Màu xanh ngọc và màu trắng, tinh khiết mà tự nhiên.
Cô đã không còn trong trắng nữa, Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi tay mình, vẫn trắng nõn mềm mại, vậy mà cô đã từng dùng chính đôi tay này để giết người.
Cô đặt bình hoa lên đầu giường.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy buồn bực, đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo.
Cô vừa đứng dậy thì Mặc Tây Quyết cũng chú ý tới: “Sao thế?”
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Em muốn ra ngoài đi dao."
Mặc Tây Quyết không phản đối, mà lấy một bộ quần áo mặc vào cho cô: “Anh đi cùng em. Quần áo của nước S rất tao nhã, bộ đồ này vô cùng “Được.” mềm mại, Ngôn Tiểu Nặc mặc vào tựa như thần tiên. Cô đã nằm cả năm rồi, chắc Trình Tử Diễm lo lắng lắm.
Cô đưa Mặc Ngôn tới chỗ Trình Tử Diễm trước.
Trình Tử Diễm đang ngồi trên ghế xích đu uống trà, bên cạnh còn có A Dục.
Thấy họ tới, Trình Tử Diễm đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Ngồi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống, Mặc Tây Quyết ngồi cạnh cô, còn Mặc Ngôn lại chạy vào vòng tay của A Dục.
Cô có thể nhìn ra được con trai cô là một người ưa cái đẹp, những người ở đây có ai không có giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh? Nhưng đều không bằng A Dục.
Thế là con trai cô bỏ rơi người nhà, chạy vào vòng tay A Dục làm nũng
A Dục nhìn thấy Mặc Ngôn là lại nhớ tới Đường Mạt Ưu khi còn nhỏ, đứa bé này còn lanh lợi hơn Đường Mạt Ưu nên ông rất thích, cũng ôm Mặc Ngôn trong lòng không chán.
Trình Tử Diễm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ Ngôn Tiểu Nặc vài câu, khi biết cô đã khoẻ lại thì cũng yên tâm.
Còn Mặc Tây Quyết lại luôn im lặng, tựa như bức tranh phong cảnh bên ngoài.
Trình Tử Diễm kín đảo cau mày, nhưng thoáng chốc đã hiểu ra.
Ông nhìn Mặc Ngôn rồi nói: “Cháu tỉnh lại vẫn chưa đi cảm ơn Hoàng hậu và Hoàng tử Carter phải không? Mau đi đi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng có ý định như vậy, cô đứng lên nói với Mặc Ngôn: “Cục cưng, đi với mẹ nào.”
Cậu nhóc Mặc Ngôn không muốn rời khỏi vòng tay A Dục, ôm cổ ông, chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu với Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Con cắt bao nhiêu hoa trong vườn người ta như vậy, cùng mẹ đi xin lỗi Hoàng hậu nào”
Cắt hoa?
Trình Tử Diễm và A Dục nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Cậu nhóc Mặc Ngôn bĩu môi liếc nhìn người ba vẫn luôn im lặng của mình: “Là ba đưa con đến đó, vì sao ba không đi xin lỗi cùng?” “Ba cũng đi.” Ngôn Tiểu Nặc nói ngắn gọn: “Đì với mẹ, nghe lời.”
Mặc Tây Quyết vẫn im lặng nhìn con chịu chịu uất ức, lặng lẽ đứng đó, dường như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn chỉ đành phải đi cùng Ngôn Tiểu
Nặc.
Hoàng hậu Olina đã đợi sẵn trong cung điện.
Sau khi nghe mục đích tới của Ngôn Tiểu Nặc thì bà bật cười: "Có phải chuyện gì lớn đâu. Nói rồi bà đưa tay ra với Mặc Ngôn: “Ngôn Nhi, lại đây
Cậu nhóc Mặc Ngôn định chạy tới nhưng lại thấy ánh mắt hơi lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc.
Cậu bé liền nói: “Hoàng hậu, xin lỗi, lần sau cháu sẽ không hái hoa của ngài nữa."
Ý cười của Hoàng hậu Olina càng rõ ràng hơn, bà bước xuống khỏi chỗ ngồi, sau đó bể Mặc Ngôn lên, nói: “Ngôn Nhi ngoan nhất, những bông hoa đó cháu thích thích cứ hải, không ai dám ngăn cản.”
Ngôn Tiểu Nặc rất xấu hổ: “Hoàng hậu.
Hoàng hậu Olina xua tay, lại hỏi Mặc Ngôn: “Cháu hái hoa làm gì?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn rất thành thật mà trả lời: “Ba nói mẹ thích hoa, khi tỉnh lại mà nhìn thấy hoa sẽ rất vui.” “Aiya! Thật chu đáo” Hoàng hậu Olina rất hạnh phúc, và hôn Mặc Ngôn liên tục. Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy lời con trai nói thì trái tim rung động, cô không khỏi đánh mắt sang Mặc Tây Quyết.
Anh cũng đang nhìn cô.
Từ lúc đi ra ngoài đến giờ, anh vẫn không nói lời nào, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh.
Cô thật sự không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Nhưng lại nghe thấy giọng của Hoàng hậu Olina: “Ngôn Nhi ngoan như vậy, ta thưởng cho cháu nha?”
Lòng Ngôn Tiểu Nặc lộp bộp, vội vàng từ chối: “Hoàng hậu, không cần đâu.
Hoàng hậu Olina đã dắt tay Mặc Ngôn đứng dậy, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, A Quyết, ta biết từ nhỏ Ngôn Nhi đã hiểu biết nhiều, nhưng nhà kho của ta cũng không có keo kiệt như vậy, hai cháu cũng tới đi.” “Hoàng hậu, cháu không có ý này.” Ngôn Tiểu Nặc với vàng giải thích.
Hoàng hậu Olina phớt lờ lời Ngôn Tiểu Nặc, bà đã bế
Mặc Ngôn tới nhà kho.
Mặc Tây Quyết nói: “Đi xem xem đi.
Sau đó anh dắt tay cô đến nhà kho của hoàng hậu
Olina.
Chỉ có thể dùng từ lộng lẫy để hình dung, đủ các loại châu báo, hơn nữa đều là hàng thật.
Bạn nhỏ Mặc Ngôn nhìn tới nhìn lui, chỉ chọn vài món. “Chiếc bình hoa này tặng mẹ.” “ống đựng bút này tặng cho ba. “Bộ trà này tặng ông ngoại.” “Cuốn sách này tặng ông nội.” “Sợi dây chuyền tặng cho cô. “Bình phong này tặng cho bác “Chiếc nhẫn này tặng cho ông nội A Dục!”
Mỗi món quà đều vô cùng có giá trị, nhưng lại đều tặng cho người khác, cuối cùng đến cả quản gia Duy Đức cũng có phần.
Mặc Ngôn lại không chọn gì cho mình.
Hoàng hậu Olina nhìn mà cực kỳ đau lòng, bà nói với
Popo: “Còn không mau chuyển những món đồ này tới phòng cậu chủ nhỏ.” Sau đó bà lại nói: “Ngôn Nhi, cháu cũng chọn cho mình một thứ đi, được không?”
Cậu nhóc Mặc Ngôn lắc đầu: "Hoàng hậu đã tặng hoa cho cháu rồi, cháu không chọn đồ nữa. Đúng rồi Hoàng hậu, hôm nay ba dạy cháu cầm hoa, ngày mai cháu tặng cho Hoàng hậu một bình nha."
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ con trai lại hiểu chuyện và chu đảo đến vậy, nước mắt lập tức tuôn rơi
Mặc Tây Quyết thấy cô khóc thì đưa tay lên lau nước mắt cho cô.