Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-346
Chương 346: Mơ ước vị trí của Mặc Tây Thần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc không dám tin vào tại mình: “Anh nói gì cơ?”
Lông mày kiếm của Mặc Tây Quyết khẽ nhưởng lên, mắt đen trở nên sâu không lường được: “Thế nào? Em không bằng lòng sao?”
“Nhưng em chưa đủ mười chín tuổi nữa.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết: “Em cần phải đi hả?"
Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, cho đến khi thấy mặt cô đỏ bừng anh mới cười mỉm: “Em chỉ cần nói có bằng lòng hay không thôi.”
Đăng kí kết hôn có nghĩa là hai người sẽ luôn ở bên nhau. Mặc dù tình cảm giữa cô và Mặc Tây Quyết rất tốt, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa đã đăng kí kết hôn và chưa đăng kí kết hôn.
Đây mới thực sự là muốn chịu trách nhiệm với cô ư?
Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười, vòng tay qua cổ Mặc Tây Quyết: "Bằng lòng, em bằng lòng.”
Đôi mắt đen láy như trăng hạ của Mặc Tây Quyết ánh lên tia sáng huyền bí khôn lường, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy được anh nhìn theo cách này là một điều vô cùng hạnh phút, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, ngay cả đôi môi nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ mọng.
“Em đúng là một con yêu tinh quyển rũ. Mặc Tây Quyết khàn giọng thì thào một câu.
Hơi thở của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu trở nên nặng nề, cô nhẹ giọng nhắc nhở anh: “Cẩn thận con...
“Anh biết, em thả lỏng.” Giọng của Mặc Tây Quyết chất chứa vẻ bỡn cợt.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc rửa mặt rồi bắt đầu chọn quần áo.
Mặc Tây Quyết bật cười khi thấy cô bận rộn: “Đừng lo lắng như vậy”
“Em có thể không lo lắng sao?” Ngôn Tiểu Nặc lườm anh một cái, nhưng vẫn không che giấu được sự vui vẻ nơi khóe mắt và chân mày của cô: “Hôm nay là một ngày rất quan trọng”
Mặc Tây Quyết ghim huy hiệu độc quyền của nhà họ Mặc lên trước vạt áo cho cô, rồi vuốt nhẹ lên khỏe mắt đang cười của cô: “Em nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp”
Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm, cặp mắt hoa đào đầy lộng lẫy.
Ngôn Tiểu Nặc cho rằng với tư cách là một công dân Trung Quốc, việc đăng kí kết hôn ở London sẽ có thủ tục tương đối rườm rà, không ngờ Mặc Tây Quyết đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết cho cô.
“Anh có mưu tính từ trước rồi phải không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi Mặc Tây Quyết, anh đang có vẻ căng thẳng.
Mặc Tây Quyết thản nhiên đáp: “Vì em đã đồng ý kết hôn nên anh phải chuẩn bị trước mọi thứ.”
Ngôn Tiểu Nặc mở to hai mắt: “Em mới đồng ý tối hôm qua thôi mà?”
“Ồ?” Mặc Tây Quyết tao nhã nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, Lệ Quang Hoa trên ngón tay đã nhiều năm sáng lấp lánh: “Anh nhớ em đã rất kích động đồng ý lời cầu hôn của anh mà.”
Cô nhớ đến màn cầu hôn hoành tráng và độc đáo trên bờ biển, nó được Mặc Tây Quyết làm riêng cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc thẹn thùng cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu mới chuyển chủ đề: “Vậy khi nào mới có giấy chứng nhận kết hôn?”
Giọng cô vừa dứt, một nhân viên lập tức lấy ra giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn: “Tổng Giám đốc Mặc.”
Mặc Tây Quyết cầm lấy tờ giấy chứng nhận đầy chữ tiếng anh rồi đưa nó cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thứ này như nặng nghìn cân, trái tim cô đập thình thịch. Cô kết hôn rồi, cô đã là một người có gia đình rồi!
Sao cô vẫn cảm thấy mình còn đang lơ lửng trên mây nhỉ?
“Hoàn hồn nào.” Mặc Tây Quyết quơ tay trước mặt cô, rồi dắt tay cô: “Đi thôi, về nhà.”
Ngôn Tiểu Nặc mất tập trung suốt cả quãng đường, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận mang về từ trung tâm đăng kí, cô thực sự đã kết hôn rồi.
Mặc Tây Quyết cất giấy chứng nhận giúp cô: “Em muốn một buổi lễ kết hôn như thế nào?”
“Lễ kết hôn?”
“Thế nào? Giấy chứng nhận cũng lấy rồi, không cần lễ kết hôn à?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu vuốt ve cái bụng bầu bĩnh của mình: “Đợi sau khi sinh con xong, em muốn mặc chiếc váy cưới đẹp nhất.”
Mặc Tây Quyết cười: “Được thôi, nghe theo em.” Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tóm lại lễ kết hôn vẫn phải đợi một thời gian nữa. Đã đến London rồi, em có muốn đi chơi không?”
“Chúng ta về nhà cất thứ kia rồi đi chơi được không?” Sự vui vẻ trong mắt Ngôn Tiểu Nặc càng rõ rệt hơn: “Nghe nói đồ ăn vặt ở đây ngon lắm.”
Mặc Tây Quyết cưng chiều vuốt ve mái tóc đen của Ngôn Tiểu Nặc, giọng anh càng trầm thấp dịu dàng hơn: “Ừm, anh sẽ đi cùng em.
Khi đến cổng trang viên nhà họ Mặc, Lisa chặn hai người lại ở cổng ngay sau khi vừa xuống xe rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu hai, ông chủ kêu cậu đến phòng làm việc.
Nét mặt của Lisa vô cùng trang nghiêm, nó khiến trái tim Ngôn Tiểu Nặc nhảy một cái.
Trong mắt Mặc Tây Quyết đầy vẻ trầm tĩnh, anh nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Em về nghỉ trước đi.”
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt món đồ trong tay, nó không khỏi làm cô yên tâm lại, cô gật đầu: “Ừm.”
Lisa đã làm quản gia mấy chục năm nên đương nhiên biết thứ trong tay Ngôn Tiểu Nặc là gì, vẻ mặt của cô ta trở nên lo lắng.
Không ngờ cậu hai lại đi đăng kí kết hôn với cô.
Cô ta không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận đưa Ngôn Tiểu Nặc về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng hiểu tại sao mí mắt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên giật giật, một cảm giác không may dâng lên.
Từ khi đến trang viên nhà họ Mặc, thái độ lấp lửng của Mặc Lăng Thiên khiến cô rất bất an, cô lo rằng Mặc Tây Quyết sẽ giống như lần trước.
Nghĩ tới đây, Ngôn Tiểu Nặc không thể ngồi yên được nữa, lập tức quay người mở cửa phòng.
Không ngờ lại có hầu gái đứng ngoài cửa cản đường cô đi: “Mợ hai đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đến phòng làm việc của ba” Ngôn Tiểu Nặc không muốn làm khó hai cô hầu gái bèn phân phó: “Dẫn tôi qua đó.”
Hầu gái cực kỳ khó xử: “Mợ hai đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Được thôi.” Giọng Ngôn Tiểu Nặc trở nên lạnh lùng: “Các cô chỉ đường đến đó, tôi sẽ tự đi.”
Hầu gái bị cô làm cho cứng họng, hai mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn phí lời với họ, cô định vừa đi vừa tìm, kiểu gì cũng sẽ thấy, rồi đi ngay về phía trước.
Đám hầu gái sợ hãi, vội vàng cản cô lại: “Mợ hai, cô nên quay trở về phòng đi."
Lisa nghe thấy tiếng động bèn vội đi qua hỏi: “Mợ hai không lo nghỉ ngơi mà muốn đi đâu vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không quanh co với cô ta: “Tôi muốn đi tìm Mặc Tây Quyết
“Ông chủ và cậu hai đang nói chuyện, đã dặn là không cho phép ai làm phiền.” Lisa đứng cách Ngôn Tiểu Nặc vài bước, nhẹ giọng nói: “Mợ hai không nên qua đó.”
Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng: “Tôi không muốn làm phiền họ nói chuyện. Tôi sẽ không vào phòng làm việc, coi như là không làm phiền!”
Lisa ngạc nhiên nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc phớt lờ cô ta và đi thẳng xuống lầu.
Cũng may phòng cô cách lầu chính không xa, đi khoảng gần mười phút là đến.
Chắc hẳn phòng làm việc nằm trên tầng hai, Ngôn Tiểu Nặc đi thẳng lên lầu, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng của Mặc Tây Quyết và Mặc Lăng Thiên.
Trong phòng làm việc, Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Mặc Tây Quyết, vẻ tàn bạo trong mắt ông ta như sắp lăng trì Mặc Tây Quyết: “Ba hỏi con, rốt cuộc thân phận của cô Giản Minh đó là gì?”
Giọng Mặc Tây Quyết cực kỳ bình tĩnh: “Là người mẫu của Tập đoàn Đế Quốc.”
“Rầm!” Mặc Lăng Thiên ném một phần hồ sơ tới trước mặt Mặc Tây Quyết: “Đồ bất hiếu, con vẫn muốn giở thủ đoạn trước mặt ba sao!”
Mặc Tây Quyết chỉ rũ mắt xuống, im lặng không đáp.
“Con đàn bà lẳng lơ đó vẫn chưa chết!” Mặc Lăng Thiên tức giận đến mức gân xanh trên trán sắp nổ tung:
“Con lén cứu cô ta là vì muốn mưu hại anh cả con ư?”
Mặc Tây Quyết đột nhiên ngẩng đầu, không ngừng siết chặt tay và nhìn thẳng vào Mặc Lăng Thiên: “Con chưa bao giờ muốn mưu hại anh cả.”
“Chưa bao giờ?” Mặc Lăng Thiên cười khẩy: “Con biết rõ cô ta bị nguyền rủa, lúc trước anh cả con vì ở bên cô ta mà sắp bị mất mạng! Con biết hết tất cả mà vẫn giấu ba cứu cô ta!”
Mặc Tây Quyết hít một hơi thật sâu rồi nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu Giản Minh thực sự chết trong tay ba, bà nghĩ anh cả sẽ tha thứ cho ba ư?”
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nói: “Ăn nói ngông cuồng!”
“Mặc dù con đã cứu Giản Minh nhưng chưa từng để cô ấy tiếp cận anh cả” Mặc Tây Quyết nói: “Ba, con không muốn anh cả khó chịu như thế.”
“Con không muốn anh cả con khó chịu.” Giọng điệu của Mặc Lăng Thiên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc không dám tin vào tại mình: “Anh nói gì cơ?”
Lông mày kiếm của Mặc Tây Quyết khẽ nhưởng lên, mắt đen trở nên sâu không lường được: “Thế nào? Em không bằng lòng sao?”
“Nhưng em chưa đủ mười chín tuổi nữa.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết: “Em cần phải đi hả?"
Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, cho đến khi thấy mặt cô đỏ bừng anh mới cười mỉm: “Em chỉ cần nói có bằng lòng hay không thôi.”
Đăng kí kết hôn có nghĩa là hai người sẽ luôn ở bên nhau. Mặc dù tình cảm giữa cô và Mặc Tây Quyết rất tốt, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa đã đăng kí kết hôn và chưa đăng kí kết hôn.
Đây mới thực sự là muốn chịu trách nhiệm với cô ư?
Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười, vòng tay qua cổ Mặc Tây Quyết: "Bằng lòng, em bằng lòng.”
Đôi mắt đen láy như trăng hạ của Mặc Tây Quyết ánh lên tia sáng huyền bí khôn lường, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy được anh nhìn theo cách này là một điều vô cùng hạnh phút, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, ngay cả đôi môi nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ mọng.
“Em đúng là một con yêu tinh quyển rũ. Mặc Tây Quyết khàn giọng thì thào một câu.
Hơi thở của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu trở nên nặng nề, cô nhẹ giọng nhắc nhở anh: “Cẩn thận con...
“Anh biết, em thả lỏng.” Giọng của Mặc Tây Quyết chất chứa vẻ bỡn cợt.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc rửa mặt rồi bắt đầu chọn quần áo.
Mặc Tây Quyết bật cười khi thấy cô bận rộn: “Đừng lo lắng như vậy”
“Em có thể không lo lắng sao?” Ngôn Tiểu Nặc lườm anh một cái, nhưng vẫn không che giấu được sự vui vẻ nơi khóe mắt và chân mày của cô: “Hôm nay là một ngày rất quan trọng”
Mặc Tây Quyết ghim huy hiệu độc quyền của nhà họ Mặc lên trước vạt áo cho cô, rồi vuốt nhẹ lên khỏe mắt đang cười của cô: “Em nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp”
Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm, cặp mắt hoa đào đầy lộng lẫy.
Ngôn Tiểu Nặc cho rằng với tư cách là một công dân Trung Quốc, việc đăng kí kết hôn ở London sẽ có thủ tục tương đối rườm rà, không ngờ Mặc Tây Quyết đã chuẩn bị đầy đủ các vật dụng cần thiết cho cô.
“Anh có mưu tính từ trước rồi phải không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi Mặc Tây Quyết, anh đang có vẻ căng thẳng.
Mặc Tây Quyết thản nhiên đáp: “Vì em đã đồng ý kết hôn nên anh phải chuẩn bị trước mọi thứ.”
Ngôn Tiểu Nặc mở to hai mắt: “Em mới đồng ý tối hôm qua thôi mà?”
“Ồ?” Mặc Tây Quyết tao nhã nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, Lệ Quang Hoa trên ngón tay đã nhiều năm sáng lấp lánh: “Anh nhớ em đã rất kích động đồng ý lời cầu hôn của anh mà.”
Cô nhớ đến màn cầu hôn hoành tráng và độc đáo trên bờ biển, nó được Mặc Tây Quyết làm riêng cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc thẹn thùng cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu mới chuyển chủ đề: “Vậy khi nào mới có giấy chứng nhận kết hôn?”
Giọng cô vừa dứt, một nhân viên lập tức lấy ra giấy chứng nhận đã chuẩn bị sẵn: “Tổng Giám đốc Mặc.”
Mặc Tây Quyết cầm lấy tờ giấy chứng nhận đầy chữ tiếng anh rồi đưa nó cho Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thứ này như nặng nghìn cân, trái tim cô đập thình thịch. Cô kết hôn rồi, cô đã là một người có gia đình rồi!
Sao cô vẫn cảm thấy mình còn đang lơ lửng trên mây nhỉ?
“Hoàn hồn nào.” Mặc Tây Quyết quơ tay trước mặt cô, rồi dắt tay cô: “Đi thôi, về nhà.”
Ngôn Tiểu Nặc mất tập trung suốt cả quãng đường, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận mang về từ trung tâm đăng kí, cô thực sự đã kết hôn rồi.
Mặc Tây Quyết cất giấy chứng nhận giúp cô: “Em muốn một buổi lễ kết hôn như thế nào?”
“Lễ kết hôn?”
“Thế nào? Giấy chứng nhận cũng lấy rồi, không cần lễ kết hôn à?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu vuốt ve cái bụng bầu bĩnh của mình: “Đợi sau khi sinh con xong, em muốn mặc chiếc váy cưới đẹp nhất.”
Mặc Tây Quyết cười: “Được thôi, nghe theo em.” Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tóm lại lễ kết hôn vẫn phải đợi một thời gian nữa. Đã đến London rồi, em có muốn đi chơi không?”
“Chúng ta về nhà cất thứ kia rồi đi chơi được không?” Sự vui vẻ trong mắt Ngôn Tiểu Nặc càng rõ rệt hơn: “Nghe nói đồ ăn vặt ở đây ngon lắm.”
Mặc Tây Quyết cưng chiều vuốt ve mái tóc đen của Ngôn Tiểu Nặc, giọng anh càng trầm thấp dịu dàng hơn: “Ừm, anh sẽ đi cùng em.
Khi đến cổng trang viên nhà họ Mặc, Lisa chặn hai người lại ở cổng ngay sau khi vừa xuống xe rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Cậu hai, ông chủ kêu cậu đến phòng làm việc.
Nét mặt của Lisa vô cùng trang nghiêm, nó khiến trái tim Ngôn Tiểu Nặc nhảy một cái.
Trong mắt Mặc Tây Quyết đầy vẻ trầm tĩnh, anh nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Em về nghỉ trước đi.”
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt món đồ trong tay, nó không khỏi làm cô yên tâm lại, cô gật đầu: “Ừm.”
Lisa đã làm quản gia mấy chục năm nên đương nhiên biết thứ trong tay Ngôn Tiểu Nặc là gì, vẻ mặt của cô ta trở nên lo lắng.
Không ngờ cậu hai lại đi đăng kí kết hôn với cô.
Cô ta không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận đưa Ngôn Tiểu Nặc về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng hiểu tại sao mí mắt của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên giật giật, một cảm giác không may dâng lên.
Từ khi đến trang viên nhà họ Mặc, thái độ lấp lửng của Mặc Lăng Thiên khiến cô rất bất an, cô lo rằng Mặc Tây Quyết sẽ giống như lần trước.
Nghĩ tới đây, Ngôn Tiểu Nặc không thể ngồi yên được nữa, lập tức quay người mở cửa phòng.
Không ngờ lại có hầu gái đứng ngoài cửa cản đường cô đi: “Mợ hai đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đến phòng làm việc của ba” Ngôn Tiểu Nặc không muốn làm khó hai cô hầu gái bèn phân phó: “Dẫn tôi qua đó.”
Hầu gái cực kỳ khó xử: “Mợ hai đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Được thôi.” Giọng Ngôn Tiểu Nặc trở nên lạnh lùng: “Các cô chỉ đường đến đó, tôi sẽ tự đi.”
Hầu gái bị cô làm cho cứng họng, hai mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn phí lời với họ, cô định vừa đi vừa tìm, kiểu gì cũng sẽ thấy, rồi đi ngay về phía trước.
Đám hầu gái sợ hãi, vội vàng cản cô lại: “Mợ hai, cô nên quay trở về phòng đi."
Lisa nghe thấy tiếng động bèn vội đi qua hỏi: “Mợ hai không lo nghỉ ngơi mà muốn đi đâu vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc cũng không quanh co với cô ta: “Tôi muốn đi tìm Mặc Tây Quyết
“Ông chủ và cậu hai đang nói chuyện, đã dặn là không cho phép ai làm phiền.” Lisa đứng cách Ngôn Tiểu Nặc vài bước, nhẹ giọng nói: “Mợ hai không nên qua đó.”
Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng: “Tôi không muốn làm phiền họ nói chuyện. Tôi sẽ không vào phòng làm việc, coi như là không làm phiền!”
Lisa ngạc nhiên nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc phớt lờ cô ta và đi thẳng xuống lầu.
Cũng may phòng cô cách lầu chính không xa, đi khoảng gần mười phút là đến.
Chắc hẳn phòng làm việc nằm trên tầng hai, Ngôn Tiểu Nặc đi thẳng lên lầu, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng của Mặc Tây Quyết và Mặc Lăng Thiên.
Trong phòng làm việc, Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Mặc Tây Quyết, vẻ tàn bạo trong mắt ông ta như sắp lăng trì Mặc Tây Quyết: “Ba hỏi con, rốt cuộc thân phận của cô Giản Minh đó là gì?”
Giọng Mặc Tây Quyết cực kỳ bình tĩnh: “Là người mẫu của Tập đoàn Đế Quốc.”
“Rầm!” Mặc Lăng Thiên ném một phần hồ sơ tới trước mặt Mặc Tây Quyết: “Đồ bất hiếu, con vẫn muốn giở thủ đoạn trước mặt ba sao!”
Mặc Tây Quyết chỉ rũ mắt xuống, im lặng không đáp.
“Con đàn bà lẳng lơ đó vẫn chưa chết!” Mặc Lăng Thiên tức giận đến mức gân xanh trên trán sắp nổ tung:
“Con lén cứu cô ta là vì muốn mưu hại anh cả con ư?”
Mặc Tây Quyết đột nhiên ngẩng đầu, không ngừng siết chặt tay và nhìn thẳng vào Mặc Lăng Thiên: “Con chưa bao giờ muốn mưu hại anh cả.”
“Chưa bao giờ?” Mặc Lăng Thiên cười khẩy: “Con biết rõ cô ta bị nguyền rủa, lúc trước anh cả con vì ở bên cô ta mà sắp bị mất mạng! Con biết hết tất cả mà vẫn giấu ba cứu cô ta!”
Mặc Tây Quyết hít một hơi thật sâu rồi nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu Giản Minh thực sự chết trong tay ba, bà nghĩ anh cả sẽ tha thứ cho ba ư?”
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nói: “Ăn nói ngông cuồng!”
“Mặc dù con đã cứu Giản Minh nhưng chưa từng để cô ấy tiếp cận anh cả” Mặc Tây Quyết nói: “Ba, con không muốn anh cả khó chịu như thế.”
“Con không muốn anh cả con khó chịu.” Giọng điệu của Mặc Lăng Thiên