Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-333
Chương 333: Phòng tuyến tâm lý sụp đổ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc liên tục gập đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, “Được, chúng ta đi ngay bây giờ đi”.
Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc, lông mày cũng tự nhiên giãn ra, cười dịu dàng.
Anh thích Ngôn Tiểu Nặc như thế này, chỉ cần một việc nhỏ cũng khiến cô cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ, ở cùng cô có luôn có thể được truyền niềm vui, những chuyện phiền muộn cũng nhờ thế mà tiêu tan.
Ở quảng trường Potsdamer chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được nhà hát kịch, Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc đi vào nhà hát gần nhất.
“Em muốn xem gì?” Mặc Tây Quyết chỉ vào bảng quảng cáo hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn rồi nói: “Cái này, giấc mơ giữa đêm hè”.
Mặc Tây Quyết không có bất cứ phản đối nào, đáp ứng một cách sảng khoái: "Được”.
Giấc mơ giữa đêm hè là một vở kịch có kết cục viên mãn, Ngôn Tiểu Nặc muốn xem chắc là vì lý do ấy.
Mua xong vé, Ngôn Tiểu Nặc lại đi mua bỏng ngô và trà sữa rồi mới cùng Mặc Tây Quyết vào phòng.
Người đến xem nhạc kịch cũng không quá nhiều, hơn nữa hiện tại người trẻ tuổi đều thích xem phim điện ảnh hay gì đó, đối với những vở kịch kinh điện như thế này thì hứng thú ngược lại lại càng ít.
Mặc Tây Quyết đặc biệt lựa chọn mua ghế tình nhân, cách xa mấy chỗ ngồi phổ thông, hơn nữa ghế ngồi cũng rất lớn, anh có đủ không gian để có thể ôm Ngôn Tiểu Nặc.
“Trước đây lúc còn ở Liên Sơn, em thường cùng bà ngoại đi nghe kịch”. Ngôn Tiểu Nặc cười nhớ lại, “Lúc đó chỉ là bày một cái bục, người hát đứng trên bục hát, mặc dù em nghe không hiểu, nhưng cảm thấy vô cùng có hứng thứ”.
Mặc Tây Quyết lặng lẽ nghe cô nói, những điều này anh không có cách nào để cảm nhận được, nhưng anh có thể lựa chọn tôn trọng.
"Những hoạt động giải trí trong thôn rất ít, một khi có đội hát kịch đến, gần như tất cả mọi nhà đều sẽ đi xem”. Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Em vẫn còn nhớ, lúc đang nghe nhạc bên cạnh còn có một quầy nhỏ bản hướng dương và nước ngọt”.
Mặc Tây Quyết nhìn bỏng ngô và trà sữa trong tay cô, không biết những thứ này có thể mua được bao nhiêu hướng dương và nước ngọt ngày đó, đáng tiếc, chỉ sợ rằng không thể mua lại được không khí và mùi vị ngày đó.
Anh hôn lên trán cô, “Về thành phố S anh sẽ tìm người đến hát kịch cho em nghe”.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười lắc lắc đầu, giọng nói mang theo mất mát, “Không cần đâu, giờ không tìm lại được cái cảm giác ngày đó nữa rồi”.
Quan trọng nhất là, ngày đó bà ngoại cùng cô nghe nhạc kịch, hiện tại bà đã không còn, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, nắm lấy bàn tay Mặc Tây Quyết.
Rèm sân khấu từ từ được kéo ra, ánh đèn chiếu rọi, âm nhạc vang lên, giấc mơ giữa đêm hè bắt đầu.
Cô chưa từng được xem nhạc kịch, thực sự thì nhạc kịch của phương Tây và kinh kịch của Trung Quốc có những kỹ năng biểu diễn khá giống nhau, những tiếng hát ê a, những động tác hất tay áo và vũ đạo, đều thể hiện bản chất của cốt truyện.
Ngôn Tiểu Nặc xem rất nhập tâm.
Mặc Tây Quyết cùng cô cảm nhận, dần dần vở nhạc kịch cũng đi đến hồi kết.
Hai nhân vật chính trên sân khấu ôm nhau thắm thiết, quay vòng theo lời hát đẩy vở kịch lên đoạn cao trào.
Đột nhiên cô nữ chính Hermia lấy một khẩu súng lục từ dưới gấu váy tuyệt đẹp của cô ta ra rồi chĩa thẳng vào chỗ Ngôn Tiểu Nặc.
Lúc này ánh đèn tối dần xuống, Mặc Tây Quyết lại cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí
Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp người xuống, Ngôn Tiểu Nặc không biết xảy ra chuyện gì thì viên đạn đã xuyên qua ghế ngồi của hai người.
Tiếng hét muốn bật ra khỏi miệng của cô lại bị Mặc Tây Quyết bịt chặt lại, bên tại truyền đến giọng nói của anh: “Im lặng, đi theo anh”.
Tim Ngôn Tiểu Nặc như nhảy ra khỏi lồng ngực, một tay cô ôm lấy bụng, một tay nắm lấy Mặc Tây Quyết rồi gần như gập người rời đi.
Ghế ngồi trong nhà hát kịch rất lớn, nhát sũng kia của “Hermia” không trúng, thì cô ta bắt đầu điên loạn nhả đạn.
Hết tiếng súng này rồi đến tiếng súng khác, dọa cho những khán giả trong nhà hát kịch vừa kêu gào vừa bỏ chạy trong hoảng loạn.
Mặc Tây Quyết ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, lợi dụng đám người hỗn loạn nhanh chóng tìm được đường ra.
Trên quảng trường người vẫn đông như biển, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết rời khỏi nhà hát kịch, đi tới chỗ đông người, nhưng cũng chưa thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quá nhiều người, cô không biết cái cô “Hermia” kia ở đâu.
Một chiếc xe taxi đỗ bên cạnh quảng trường, Mặc Tây Quyết đi tới mở toang cửa ghế phụ xe, rồi lỗi người tài xế đang kinh sợ xuống khỏi xe.
Sau đó Ngôn Tiểu Nặc bị anh nhét vào ghế sau xe.
Mặc Tây Quyết ngồi lên ghế lái, xe quay đầu mau chóng lái ra khỏi quảng trường Potsdamer.
Một loạt những động tác này chỉ dùng đến mười giây đồng hồ.
“Ngôn Tiểu Nặc, em nằm xuống ghế, không được ngẩng đầu lên”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết vô cùng bình tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn nấp xuống, cô nghe thấy tiếng súng, người trên quảng trường bắt đầu như đàn chim vỡ tổ, vô cùng hỗn loạn.
Mặc Tây Quyết đạp chân ga, chiếc taxi chớp mắt đã đạt đến tốc độ nhanh nhất, nhân cơ hội đường chưa bị đám người làm tắc nghẽn thì lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy đầu mình, cô cảm thấy máu huyết trong người mình như đông cứng lại, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đích thân cảm nhận loại tấn công gần trong gang tấc như thế này.
Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc loạn thành một mối, Vi Nhi bị bắt rồi, chẳng nhẽ đây là gia tộc Rolster đang báo thù?
Ngoài khả năng này thì Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ được ra gì khác.
“Mặc Tây Quyết, bây giờ chúng ta đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói của cô mặc dù bình tĩnh, nhưng Mặc Tây Quyết vẫn nghe ra được sự sợ hãi mà cô đang cố che giấu trong đó.
Trái tim Mặc Tây Quyết mềm ra, anh nói: "Chúng ta ngồi máy bay về thẳng thành phố S”.
Hiện tại Berlin rất không an toàn, anh bắt buộc phải đảm bảo được an toàn cho cô, trong khách sạn nhiều người, phức tạp, anh không thể đưa cô về đó.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Vậy Vi Nhi đâu?”
Mặc Tây Quyết nhếch mày, trả lời: “Cô ta đã được chuyển về thành phố S rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, không hỏi thêm gì nữa, nếu Vi Nhi nhân cơ hội này trốn thoát, thì chuyến đi này của cô chẳng phải là công cốc sao.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng bình an trở về thành phố S.
Quản gia Duy Đức nghe thấy sự việc xảy ra ở Berlin thì thấp thỏm không yên, thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc an toàn trở về thì mới yên lòng.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc đi vào lâu đài, nói với cô: “Em đi nghỉ trước đi, anh vẫn còn việc phải xử lý”. Có khi nào là việc liên quan đến Vi Nhi?
Ngôn Tiểu Nặc hiểu chuyện gật đầu, ngoan ngoãn về phòng ngủ chính tắm rửa nghỉ ngơi.
Quản gia Duy Đức thấy bóng dáng Ngôn Tiểu Nặc khuất khỏi đầu cầu thanh thì mới áp sát vào tai Mặc Tây Quyết báo cáo: "Cậu chủ, đã đưa người xuống dưới tầng hầm rồi”.
Thần sắc Mặc Tây Quyết không chút thay đổi, hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Cô Vị Nhi gần như sắp suy sụp rồi, còn trước mắt gia tộc Rolster vẫn chưa biết chuyện này”. Duy Đức thành thật trả lời.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay phải, nói một cách bình thản: “Không ngờ rằng đại tiểu thư của gia tộc Rolster mất tích ba ngày rồi mà gia đình họ lại không có bất cứ hành động nào?”
Quản gia Duy Đức nói: “Cô Vị Nhi thường xuyên ở bên ngoài, không hay liên lạc với gia tộc, vì thế cô ấy không có tin tức mấy ngày cũng là chuyện bình thường, có điều chỉ còn nửa tháng nữa là đến lễ đại thọ của trưởng tộc gia tộc Rolster, theo lý thì cô Vị Nhi bắt buộc phải xuất hiện”.
Cũng có thể nói, Mặc Tây Quyết bắt buộc phải hỏi được ra thuốc giải nội trong thời gian nửa tháng.
Nếu không đến lúc bị gia tộc Rolster phát hiện ra anh không chỉ bắt Vi Nhi đi, mà còn đem cô ta nhốt lại rồi dùng hình, thì đến lúc đó sợ rằng sẽ có rất nhiều phiền phức.
Những phiền phức đó nếu chỉ là nhắm vào một mình Mặc Tây Quyết thì cũng không nói làm gì, nhưng anh không muốn bất cứ ai làm tổn hại đến Ngôn Tiểu Nặc, còn có đứa con trong bụng Ngôn Tiểu Nặc nữa.
“Tôi hiểu rồi”. Mặc Tây Quyết gật gật đầu nói: “Đem truyện này nói với anh trai tôi, bảo anh ấy nghĩ cách giữ chân mấy lão già của gia tộc Rolster cho tôi!”
Quản gia Duy Đức cung kính tuân lệnh, không một chút do dự, lập tức đi đến tập đoàn Đế Quốc tìm Mặc Tây Thần thương lượng truyện này.
Còn Mặc Tây Quyết thì đi xuống tầng hầm, trên đầu Vi Nhi từ đầu đến cuối vẫn bị ánh đèn cường liệt chiếu vào, chiếu đến mức khiến cả người cô ta không chỉ tái nhợt mà còn suy sụp tinh thần.
Quần áo trên người cô ta bởi vì chịu cực hình nên đã rách nát hết cả, nhiều mảng da thịt lộ ra ngoài không khí, nhiều chỗ trên người đã bị băng bó chẳng chịt.
Vi Nhi ngồi trên ghế, chân tay đều bị xích chặt, ngoại trừ việc ngồi đó, thì cô không thể động đậy được dù chỉ một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, mí mắt Vi Nhi khẽ động đậy, ánh sáng mạnh khiến mắt cô ta vô cùng khó chịu, một lúc lâu sau cô ta mới có thể
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngôn Tiểu Nặc liên tục gập đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, “Được, chúng ta đi ngay bây giờ đi”.
Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng vui vẻ của Ngôn Tiểu Nặc, lông mày cũng tự nhiên giãn ra, cười dịu dàng.
Anh thích Ngôn Tiểu Nặc như thế này, chỉ cần một việc nhỏ cũng khiến cô cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ, ở cùng cô có luôn có thể được truyền niềm vui, những chuyện phiền muộn cũng nhờ thế mà tiêu tan.
Ở quảng trường Potsdamer chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được nhà hát kịch, Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc đi vào nhà hát gần nhất.
“Em muốn xem gì?” Mặc Tây Quyết chỉ vào bảng quảng cáo hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn rồi nói: “Cái này, giấc mơ giữa đêm hè”.
Mặc Tây Quyết không có bất cứ phản đối nào, đáp ứng một cách sảng khoái: "Được”.
Giấc mơ giữa đêm hè là một vở kịch có kết cục viên mãn, Ngôn Tiểu Nặc muốn xem chắc là vì lý do ấy.
Mua xong vé, Ngôn Tiểu Nặc lại đi mua bỏng ngô và trà sữa rồi mới cùng Mặc Tây Quyết vào phòng.
Người đến xem nhạc kịch cũng không quá nhiều, hơn nữa hiện tại người trẻ tuổi đều thích xem phim điện ảnh hay gì đó, đối với những vở kịch kinh điện như thế này thì hứng thú ngược lại lại càng ít.
Mặc Tây Quyết đặc biệt lựa chọn mua ghế tình nhân, cách xa mấy chỗ ngồi phổ thông, hơn nữa ghế ngồi cũng rất lớn, anh có đủ không gian để có thể ôm Ngôn Tiểu Nặc.
“Trước đây lúc còn ở Liên Sơn, em thường cùng bà ngoại đi nghe kịch”. Ngôn Tiểu Nặc cười nhớ lại, “Lúc đó chỉ là bày một cái bục, người hát đứng trên bục hát, mặc dù em nghe không hiểu, nhưng cảm thấy vô cùng có hứng thứ”.
Mặc Tây Quyết lặng lẽ nghe cô nói, những điều này anh không có cách nào để cảm nhận được, nhưng anh có thể lựa chọn tôn trọng.
"Những hoạt động giải trí trong thôn rất ít, một khi có đội hát kịch đến, gần như tất cả mọi nhà đều sẽ đi xem”. Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Em vẫn còn nhớ, lúc đang nghe nhạc bên cạnh còn có một quầy nhỏ bản hướng dương và nước ngọt”.
Mặc Tây Quyết nhìn bỏng ngô và trà sữa trong tay cô, không biết những thứ này có thể mua được bao nhiêu hướng dương và nước ngọt ngày đó, đáng tiếc, chỉ sợ rằng không thể mua lại được không khí và mùi vị ngày đó.
Anh hôn lên trán cô, “Về thành phố S anh sẽ tìm người đến hát kịch cho em nghe”.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười lắc lắc đầu, giọng nói mang theo mất mát, “Không cần đâu, giờ không tìm lại được cái cảm giác ngày đó nữa rồi”.
Quan trọng nhất là, ngày đó bà ngoại cùng cô nghe nhạc kịch, hiện tại bà đã không còn, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, nắm lấy bàn tay Mặc Tây Quyết.
Rèm sân khấu từ từ được kéo ra, ánh đèn chiếu rọi, âm nhạc vang lên, giấc mơ giữa đêm hè bắt đầu.
Cô chưa từng được xem nhạc kịch, thực sự thì nhạc kịch của phương Tây và kinh kịch của Trung Quốc có những kỹ năng biểu diễn khá giống nhau, những tiếng hát ê a, những động tác hất tay áo và vũ đạo, đều thể hiện bản chất của cốt truyện.
Ngôn Tiểu Nặc xem rất nhập tâm.
Mặc Tây Quyết cùng cô cảm nhận, dần dần vở nhạc kịch cũng đi đến hồi kết.
Hai nhân vật chính trên sân khấu ôm nhau thắm thiết, quay vòng theo lời hát đẩy vở kịch lên đoạn cao trào.
Đột nhiên cô nữ chính Hermia lấy một khẩu súng lục từ dưới gấu váy tuyệt đẹp của cô ta ra rồi chĩa thẳng vào chỗ Ngôn Tiểu Nặc.
Lúc này ánh đèn tối dần xuống, Mặc Tây Quyết lại cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí
Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp người xuống, Ngôn Tiểu Nặc không biết xảy ra chuyện gì thì viên đạn đã xuyên qua ghế ngồi của hai người.
Tiếng hét muốn bật ra khỏi miệng của cô lại bị Mặc Tây Quyết bịt chặt lại, bên tại truyền đến giọng nói của anh: “Im lặng, đi theo anh”.
Tim Ngôn Tiểu Nặc như nhảy ra khỏi lồng ngực, một tay cô ôm lấy bụng, một tay nắm lấy Mặc Tây Quyết rồi gần như gập người rời đi.
Ghế ngồi trong nhà hát kịch rất lớn, nhát sũng kia của “Hermia” không trúng, thì cô ta bắt đầu điên loạn nhả đạn.
Hết tiếng súng này rồi đến tiếng súng khác, dọa cho những khán giả trong nhà hát kịch vừa kêu gào vừa bỏ chạy trong hoảng loạn.
Mặc Tây Quyết ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, lợi dụng đám người hỗn loạn nhanh chóng tìm được đường ra.
Trên quảng trường người vẫn đông như biển, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết rời khỏi nhà hát kịch, đi tới chỗ đông người, nhưng cũng chưa thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì quá nhiều người, cô không biết cái cô “Hermia” kia ở đâu.
Một chiếc xe taxi đỗ bên cạnh quảng trường, Mặc Tây Quyết đi tới mở toang cửa ghế phụ xe, rồi lỗi người tài xế đang kinh sợ xuống khỏi xe.
Sau đó Ngôn Tiểu Nặc bị anh nhét vào ghế sau xe.
Mặc Tây Quyết ngồi lên ghế lái, xe quay đầu mau chóng lái ra khỏi quảng trường Potsdamer.
Một loạt những động tác này chỉ dùng đến mười giây đồng hồ.
“Ngôn Tiểu Nặc, em nằm xuống ghế, không được ngẩng đầu lên”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết vô cùng bình tĩnh.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn nấp xuống, cô nghe thấy tiếng súng, người trên quảng trường bắt đầu như đàn chim vỡ tổ, vô cùng hỗn loạn.
Mặc Tây Quyết đạp chân ga, chiếc taxi chớp mắt đã đạt đến tốc độ nhanh nhất, nhân cơ hội đường chưa bị đám người làm tắc nghẽn thì lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy đầu mình, cô cảm thấy máu huyết trong người mình như đông cứng lại, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đích thân cảm nhận loại tấn công gần trong gang tấc như thế này.
Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc loạn thành một mối, Vi Nhi bị bắt rồi, chẳng nhẽ đây là gia tộc Rolster đang báo thù?
Ngoài khả năng này thì Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ được ra gì khác.
“Mặc Tây Quyết, bây giờ chúng ta đi đâu?” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói của cô mặc dù bình tĩnh, nhưng Mặc Tây Quyết vẫn nghe ra được sự sợ hãi mà cô đang cố che giấu trong đó.
Trái tim Mặc Tây Quyết mềm ra, anh nói: "Chúng ta ngồi máy bay về thẳng thành phố S”.
Hiện tại Berlin rất không an toàn, anh bắt buộc phải đảm bảo được an toàn cho cô, trong khách sạn nhiều người, phức tạp, anh không thể đưa cô về đó.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Vậy Vi Nhi đâu?”
Mặc Tây Quyết nhếch mày, trả lời: “Cô ta đã được chuyển về thành phố S rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, không hỏi thêm gì nữa, nếu Vi Nhi nhân cơ hội này trốn thoát, thì chuyến đi này của cô chẳng phải là công cốc sao.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng bình an trở về thành phố S.
Quản gia Duy Đức nghe thấy sự việc xảy ra ở Berlin thì thấp thỏm không yên, thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc an toàn trở về thì mới yên lòng.
Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc đi vào lâu đài, nói với cô: “Em đi nghỉ trước đi, anh vẫn còn việc phải xử lý”. Có khi nào là việc liên quan đến Vi Nhi?
Ngôn Tiểu Nặc hiểu chuyện gật đầu, ngoan ngoãn về phòng ngủ chính tắm rửa nghỉ ngơi.
Quản gia Duy Đức thấy bóng dáng Ngôn Tiểu Nặc khuất khỏi đầu cầu thanh thì mới áp sát vào tai Mặc Tây Quyết báo cáo: "Cậu chủ, đã đưa người xuống dưới tầng hầm rồi”.
Thần sắc Mặc Tây Quyết không chút thay đổi, hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Cô Vị Nhi gần như sắp suy sụp rồi, còn trước mắt gia tộc Rolster vẫn chưa biết chuyện này”. Duy Đức thành thật trả lời.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay phải, nói một cách bình thản: “Không ngờ rằng đại tiểu thư của gia tộc Rolster mất tích ba ngày rồi mà gia đình họ lại không có bất cứ hành động nào?”
Quản gia Duy Đức nói: “Cô Vị Nhi thường xuyên ở bên ngoài, không hay liên lạc với gia tộc, vì thế cô ấy không có tin tức mấy ngày cũng là chuyện bình thường, có điều chỉ còn nửa tháng nữa là đến lễ đại thọ của trưởng tộc gia tộc Rolster, theo lý thì cô Vị Nhi bắt buộc phải xuất hiện”.
Cũng có thể nói, Mặc Tây Quyết bắt buộc phải hỏi được ra thuốc giải nội trong thời gian nửa tháng.
Nếu không đến lúc bị gia tộc Rolster phát hiện ra anh không chỉ bắt Vi Nhi đi, mà còn đem cô ta nhốt lại rồi dùng hình, thì đến lúc đó sợ rằng sẽ có rất nhiều phiền phức.
Những phiền phức đó nếu chỉ là nhắm vào một mình Mặc Tây Quyết thì cũng không nói làm gì, nhưng anh không muốn bất cứ ai làm tổn hại đến Ngôn Tiểu Nặc, còn có đứa con trong bụng Ngôn Tiểu Nặc nữa.
“Tôi hiểu rồi”. Mặc Tây Quyết gật gật đầu nói: “Đem truyện này nói với anh trai tôi, bảo anh ấy nghĩ cách giữ chân mấy lão già của gia tộc Rolster cho tôi!”
Quản gia Duy Đức cung kính tuân lệnh, không một chút do dự, lập tức đi đến tập đoàn Đế Quốc tìm Mặc Tây Thần thương lượng truyện này.
Còn Mặc Tây Quyết thì đi xuống tầng hầm, trên đầu Vi Nhi từ đầu đến cuối vẫn bị ánh đèn cường liệt chiếu vào, chiếu đến mức khiến cả người cô ta không chỉ tái nhợt mà còn suy sụp tinh thần.
Quần áo trên người cô ta bởi vì chịu cực hình nên đã rách nát hết cả, nhiều mảng da thịt lộ ra ngoài không khí, nhiều chỗ trên người đã bị băng bó chẳng chịt.
Vi Nhi ngồi trên ghế, chân tay đều bị xích chặt, ngoại trừ việc ngồi đó, thì cô không thể động đậy được dù chỉ một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, mí mắt Vi Nhi khẽ động đậy, ánh sáng mạnh khiến mắt cô ta vô cùng khó chịu, một lúc lâu sau cô ta mới có thể