Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17
tai cô, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy thẳng vào bếp, cô nhặt quần áo bị Mặc Tây Quyết cởi bỏ dưới đất lên cùng với túi đồ vừa mua.
Cô vào trong bếp, bắt đầu rửa rau, đột nhiên có một đôi tay dài ôm choàng lấy eo cô.
“Anh sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, anh ấy không phải muốn nấu ăn chứ?
“Để anh giúp em” Mặc Tây Quyết nói, trong tay cầm cây cải bắp trắng nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy thân sắc ngờ vực, đôi tay vừa dùng lực, cả cây cải trắng to bị anh vặn thành đôi, những lá rau lác đác rơi xuống chậu nước rửa rau, còn không ít rau bị rơi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Mặc Tây Quyết có thể. mở ra một cổng trời lớn mới của thế giới.
Cô lấy một nửa cây cải trắng vừa bị anh vặn làm đôi nói: “Bóc ra như thế này” Sau đó làm mẫu cho anh xem.
Mặc Tây Quyết nheo mày: “Như vậy chậm quá, trực tiếp bẻ thành đôi không nhanh sao?”
Em sao mà bẻ được? Ngôn Tiểu Nặc lấm bẩm, sau đó cắt xong rau cho vào chậu rửa rau.
Mặc Tây Quyết gật đầu, cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy chỉ có thể dùng dao cắt bằng cách này thôi.
“Anh rửa cho em cái bát với” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Để em đựng rau vừa rửa vào.”
Mặc Tây Quyết đồng ý, từ trong kệ tủ lấy ra một cái bát, rửa chiếc đầu tiên, đột nhiên một âm thanh toang vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu, chỉ nhìn thấy vỡ thành vài miếng.
“Hự, nó có thể không muốn tắm rửa nên nghĩ không thông tự vẫn rồi” Mặc Tây Quyết nói với cô, trên tay những giọt nước vẫn đang rớt xuống.
Ngôn Tiểu Nặc thấy dạng bộ của anh, không nhịn được cười lên, “Anh chờ một chút vậy, đồ ăn xong ngay bây giờ đây.”
Mặt Mặc Tây Quyết trầm lại, “Ngôn Uyển Cừ em cười gì thế?”
“Không có gì” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng nhịn cười, trên đôi mắt vẫn còn ý cười.
Mặc Tây Quyết hừm lên một tiếng, từ trong tủ lại lấy một cái bát ra rửa, kết quả vẫn một lần nữa bị vỡ.
Ngôn Tiểu Nặc đứng nhìn Mặc Tây Quyết trong hai phút làm vỡ 5 cái bát, chỉ nhìn anh cười mà không nói gì, bộ mặt Mặc Tây Quyết đột nhiên tối lại như nhọ nồi.
Ngôn Tiểu Nặc muốn đi dọn những miếng bát vỡ thì bị Mặc Tây Quyên ngăn lại, “Em đừng động, để anh thu dọn, tránh cắt thương tay em.”
“Em đeo gang tay dọn dẹp." Ngôn Tiếu Nặc chỉ vào đôi găng tay cao su.
“Vậy cũng không được!" giọng của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc, anh đã bắt đầu động tay nhặt những miếng bát vỡ vào rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nhặt hết những miếng bát vỡ vứt vào thùng rác, trong lòng thấy rất ấm áp. Mặc Tây Quyết dọn dẹp xong chậu rửa, rồi kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không còn miếng bát vỡ nào có thể làm thương cô ấy, anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Nấu cơm nhanh lên, anh sắp chết đói rồi!"
Sau đó chuyển mình ra khỏi phòng bếp.
Ngôn Tiểu Nặc cười lên, bắt tay vào nấu cơm, 3 rau 1 canh, cô làm món cơm rang trứng.
Mặc Tây Quyết tập trung ăn sạch hết các món, Ngôn Tiểu Nặc bưng bát cơm rang trứng nhỏ vừa ăn vừa cười hi hi.
“Ngày mai tiếp tục đi mua đồ ăn.” Mặc Tây Quyết đặt bát cơm xuống nói.
“Đồ ăn đều mua đủ rồi mà” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, con người này mua đồ ăn mua để cất giữ sao?
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhìn chăm chăm vào cô nói: “Bởi vì anh phát hiện từ lúc em trở về cứ cười suốt.”
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc lại rồi sau đó sờ lên mặt mình: “Có sao?”
“Đương nhiên là có rồi” đôi mắt của Mặc Tây Quyết dần dần phát sáng, “Anh phát hiện em rất vui vẻ, vì vậy ngày mai anh sẽ lại đi cùng em, ö không, sau này ngày nào cũng đi.”
Ngày nào cũng cùng cô đi siêu thị mua rau? Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu nghi ngờ tai của mình có phải bắt đầu hỏng rồi, Mặc Tây Quyết lại có thể nói ra những lời này?
“Sao em lại không nói gì?” mắt của Mặc Tây Quyết chớp chớp.
“Ngày nào cũng mua rau, ăn không hết đâu.” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu và một miếng cơm.
“Có thể không mua thức ăn, mua những thứ khác.” Mặc Tây Quyết nói tiếp.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Vậy thì quá lãng phí”
“Anh không lo lãng phí” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói.
“Em...”
“Ngôn Uyển Cừ, sao em lại cứ từ chối anh vây?” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngước đầu lên, “Cái gì?”
“Không cho phép từ chối anh” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết thực sự trở lên nghiêm túc, giọng có chút lạnh đi.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Không phải đâu, không phải hôm nay anh đi cùng em mua đồ ăn sao?”
Mặc Tây Quyết nói: "Nhưng ngay từ ban đầu em đã chẳng vui rồi, nếu không phải tự anh muốn đưa em đi, em sẽ để anh đi cùng chứ?”
Ngôn Tiếu Nặc lặng người, sao anh ấy biết đươc?
“Anh đi cùng em, em lại không vui như vậy?” Mặc Tây Quyết chớp chớp ánh mắt.
“Anh rất bận, Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống, như không có chút giả dối nói ra, “Hàng ngày đều cùng em đi mua đồ ăn, chỉ có giữa vợ chồng với nhau mới làm như vậy, chúng ta...”
Cô không biết hình dung ra mối quan hệ giữa hai người họ là gì, giữa cô với anh còn có khế ước buôn tủi.
Quả nhiên Mặc Tây Quyết nghe thấy những lời cô ấy nói liền không nói thêm được gì, Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt trầm mặc của anh, trong lòng đột nhiên thấy rất khó chịu.
Mặc Tây Quyết chớp chớp mắt nói như không có gì xảy ra. “Em ăn no chưa? Ăn xong rồi thì anh dọn dẹp”
Mặc Tây Quyết hơi cúi đầu, vẫn giữ tâm trạng trầm mặc.
Khoé môi của Ngôn Tiểu Mặc cười lên môt cái, bắt đầu nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn, quay mình vào phòng bếp, bắt đâu rửa bát đũa.
Nước chảy qua tay cô, có một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, nhưng trong lòng cô lại đang nghĩ đến điệu bộ trầm mặc vừa rồi của Mặc Tây Quyết, trong lòng không vui vẻ chút nào.
tai cô, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy thẳng vào bếp, cô nhặt quần áo bị Mặc Tây Quyết cởi bỏ dưới đất lên cùng với túi đồ vừa mua.
Cô vào trong bếp, bắt đầu rửa rau, đột nhiên có một đôi tay dài ôm choàng lấy eo cô.
“Anh sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, anh ấy không phải muốn nấu ăn chứ?
“Để anh giúp em” Mặc Tây Quyết nói, trong tay cầm cây cải bắp trắng nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy thân sắc ngờ vực, đôi tay vừa dùng lực, cả cây cải trắng to bị anh vặn thành đôi, những lá rau lác đác rơi xuống chậu nước rửa rau, còn không ít rau bị rơi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Mặc Tây Quyết có thể. mở ra một cổng trời lớn mới của thế giới.
Cô lấy một nửa cây cải trắng vừa bị anh vặn làm đôi nói: “Bóc ra như thế này” Sau đó làm mẫu cho anh xem.
Mặc Tây Quyết nheo mày: “Như vậy chậm quá, trực tiếp bẻ thành đôi không nhanh sao?”
Em sao mà bẻ được? Ngôn Tiểu Nặc lấm bẩm, sau đó cắt xong rau cho vào chậu rửa rau.
Mặc Tây Quyết gật đầu, cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy chỉ có thể dùng dao cắt bằng cách này thôi.
“Anh rửa cho em cái bát với” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Để em đựng rau vừa rửa vào.”
Mặc Tây Quyết đồng ý, từ trong kệ tủ lấy ra một cái bát, rửa chiếc đầu tiên, đột nhiên một âm thanh toang vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu, chỉ nhìn thấy vỡ thành vài miếng.
“Hự, nó có thể không muốn tắm rửa nên nghĩ không thông tự vẫn rồi” Mặc Tây Quyết nói với cô, trên tay những giọt nước vẫn đang rớt xuống.
Ngôn Tiểu Nặc thấy dạng bộ của anh, không nhịn được cười lên, “Anh chờ một chút vậy, đồ ăn xong ngay bây giờ đây.”
Mặt Mặc Tây Quyết trầm lại, “Ngôn Uyển Cừ em cười gì thế?”
“Không có gì” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng nhịn cười, trên đôi mắt vẫn còn ý cười.
Mặc Tây Quyết hừm lên một tiếng, từ trong tủ lại lấy một cái bát ra rửa, kết quả vẫn một lần nữa bị vỡ.
Ngôn Tiểu Nặc đứng nhìn Mặc Tây Quyết trong hai phút làm vỡ 5 cái bát, chỉ nhìn anh cười mà không nói gì, bộ mặt Mặc Tây Quyết đột nhiên tối lại như nhọ nồi.
Ngôn Tiểu Nặc muốn đi dọn những miếng bát vỡ thì bị Mặc Tây Quyên ngăn lại, “Em đừng động, để anh thu dọn, tránh cắt thương tay em.”
“Em đeo gang tay dọn dẹp." Ngôn Tiếu Nặc chỉ vào đôi găng tay cao su.
“Vậy cũng không được!" giọng của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc, anh đã bắt đầu động tay nhặt những miếng bát vỡ vào rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nhặt hết những miếng bát vỡ vứt vào thùng rác, trong lòng thấy rất ấm áp. Mặc Tây Quyết dọn dẹp xong chậu rửa, rồi kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không còn miếng bát vỡ nào có thể làm thương cô ấy, anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Nấu cơm nhanh lên, anh sắp chết đói rồi!"
Sau đó chuyển mình ra khỏi phòng bếp.
Ngôn Tiểu Nặc cười lên, bắt tay vào nấu cơm, 3 rau 1 canh, cô làm món cơm rang trứng.
Mặc Tây Quyết tập trung ăn sạch hết các món, Ngôn Tiểu Nặc bưng bát cơm rang trứng nhỏ vừa ăn vừa cười hi hi.
“Ngày mai tiếp tục đi mua đồ ăn.” Mặc Tây Quyết đặt bát cơm xuống nói.
“Đồ ăn đều mua đủ rồi mà” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, con người này mua đồ ăn mua để cất giữ sao?
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhìn chăm chăm vào cô nói: “Bởi vì anh phát hiện từ lúc em trở về cứ cười suốt.”
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc lại rồi sau đó sờ lên mặt mình: “Có sao?”
“Đương nhiên là có rồi” đôi mắt của Mặc Tây Quyết dần dần phát sáng, “Anh phát hiện em rất vui vẻ, vì vậy ngày mai anh sẽ lại đi cùng em, ö không, sau này ngày nào cũng đi.”
Ngày nào cũng cùng cô đi siêu thị mua rau? Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu nghi ngờ tai của mình có phải bắt đầu hỏng rồi, Mặc Tây Quyết lại có thể nói ra những lời này?
“Sao em lại không nói gì?” mắt của Mặc Tây Quyết chớp chớp.
“Ngày nào cũng mua rau, ăn không hết đâu.” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu và một miếng cơm.
“Có thể không mua thức ăn, mua những thứ khác.” Mặc Tây Quyết nói tiếp.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Vậy thì quá lãng phí”
“Anh không lo lãng phí” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói.
“Em...”
“Ngôn Uyển Cừ, sao em lại cứ từ chối anh vây?” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngước đầu lên, “Cái gì?”
“Không cho phép từ chối anh” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết thực sự trở lên nghiêm túc, giọng có chút lạnh đi.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Không phải đâu, không phải hôm nay anh đi cùng em mua đồ ăn sao?”
Mặc Tây Quyết nói: "Nhưng ngay từ ban đầu em đã chẳng vui rồi, nếu không phải tự anh muốn đưa em đi, em sẽ để anh đi cùng chứ?”
Ngôn Tiếu Nặc lặng người, sao anh ấy biết đươc?
“Anh đi cùng em, em lại không vui như vậy?” Mặc Tây Quyết chớp chớp ánh mắt.
“Anh rất bận, Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống, như không có chút giả dối nói ra, “Hàng ngày đều cùng em đi mua đồ ăn, chỉ có giữa vợ chồng với nhau mới làm như vậy, chúng ta...”
Cô không biết hình dung ra mối quan hệ giữa hai người họ là gì, giữa cô với anh còn có khế ước buôn tủi.
Quả nhiên Mặc Tây Quyết nghe thấy những lời cô ấy nói liền không nói thêm được gì, Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt trầm mặc của anh, trong lòng đột nhiên thấy rất khó chịu.
Mặc Tây Quyết chớp chớp mắt nói như không có gì xảy ra. “Em ăn no chưa? Ăn xong rồi thì anh dọn dẹp”
Mặc Tây Quyết hơi cúi đầu, vẫn giữ tâm trạng trầm mặc.
Khoé môi của Ngôn Tiểu Mặc cười lên môt cái, bắt đầu nhanh chóng thu dọn bát đũa trên bàn, quay mình vào phòng bếp, bắt đâu rửa bát đũa.
Nước chảy qua tay cô, có một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, nhưng trong lòng cô lại đang nghĩ đến điệu bộ trầm mặc vừa rồi của Mặc Tây Quyết, trong lòng không vui vẻ chút nào.