Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
Chương 114
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, Tô Phương Dung cũng gật đầu nhưng lại đầy suy tư.
Cô nghiêm túc nhìn vào tài liệu mà anh viết, từng câu từng từ đều rõ ràng, từng nét chữ đều ngay ngắn.
“Anh cũng biết làm báo cáo thị trường à?”
Cô có phần ngạc nhiên.
Tần Lệ Phong nhìn tài liệu trong laptop, gật đầu, vừa làm vừa nói: “Tôi cũng đi lên từ bậc thấp như em mà.”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu, cô cứ tưởng anh là con cưng của trời chứ nào có biết anh cũng từng trải qua những chuyện như vậy.
“Định đi đâu?”
Tần Lệ Phong đóng laptop lại hỏi.
“Về nhà.” Tô Phương Dung đáp.
“Đi với tôi đến một nơi.” Anh nói rồi liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Đi đâu?”
Tô Phương Dung khó hiểu hỏi, phong cảnh phía ngoài kia có chút quen thuộc: “Không phải anh định về nhà họ Tần đấy chứ?”
Cô kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, mắt nhìn ra xa xăm.
“Vậy có phải không thích hợp lắm không?”
Tô Phương Dung xoa xoa huyệt thái dương, bản thân có chút e ngại căn nhà chẳng có hơi ấm đó.
“Chẳng có gì là không thích hợp cả.” Tần Lệ Phong khoanh tay, mắt nheo nheo, bình thản đáp.
Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà họ Tần.
Tài xế mở xa cho Tần Lệ Phong, hai người cùng nhau xuống xe.
Tô Phương Dung đứng cạnh Tần Lệ Phong ngẩng lên nhìn, nhà họ Tần vẫn giữ nguyên sự sang trọng như trước đó, cả hai cùng nhau vào nhà.
Ngọc Vân ngồi bên cạnh chiếc dương cầm ở phòng khách, đôi tay lướt nhẹ trên những phím đàn, tấu lên một khúc nhạc du dương.
Tần Bảo Đông ngồi trên sô pha, trong mắt ngập tràn sự tán dương, sau đó vừa liếc thấy hai người xuất hiện ngoài cửa trên mặt đã lộ rõ sự không mấy vui vẻ.
“Mày còn về đây làm gì!” Ông ta hừ lạnh một tiếng.
Tần Lệ Phong nhìn ông ta không đáp, kéo Tô Phương Dung đi lên tầng.
Ngọc Vân cố ý bỏ qua không nhìn đến Tô Phương Dung, cười nói: “Phải rồi, Lệ Phong, chiếc nhẫn lần trước đặt ở công ty anh, em cứ quên đến lấy mãi, vừa hay tí nữa cùng về với anh nhé.”
Nghe vậy, Tô Phương Dung nhìn Ngọc Vân, mới nãy còn được Tần Lệ Phong nắm tay mà tự nhiên lúc này lại cảm thấy có chút châm biếm. Cô muốn rút ra nhưng anh không đồng ý.
Tần Bảo Đông vừa nghe đã lập tức hỏi: “Nhẫn gì đấy? Nhẫn cưới à? Ô kìa, đi chọn nhẫn hồi nào mà sao không bảo với bố mẹ một câu thế. Đây là chuyện tốt mà!” Mắt ông ta lấp lánh ý cười, đây là lần đầu tiên ông ta nói một câu tử tế, không mang ý cãi cọ với Tần Lệ Phong.
“Chú Tần, chú hiểu lầm rồi, không phải… nhẫn cưới ạ.” Ngọc Vân cười đáp: “Chỉ là một tác phẩm do cháu thiết kế thôi ạ.”
Tần Bảo Đông khẽ “ừ” một câu đầy thất vọng.
“Không phải cô nói muốn về công ty à?”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nói.
Ngọc Vân đứng lên, lễ phép gật đầu với Tần Bảo Đông: “Vậy cháu đi trước nhé chú Tần.”
Tần Lệ Phong ngồi vào xe, Tô Phương Dung ngẫm nghĩ, vừa định mở cửa sau đã bị anh lạnh lùng ngăn lại: “Em ngồi phía trước.”
Tô Phương Dung cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng rồi máy móc mở cửa xe ra ngồi vào.
Ngọc Vân cũng bước lên xe, không khí vô cùng dị thường.
Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định khép mắt làm một giấc.
Còn Ngọc Vân vô cùng vui vẻ ngồi trên xe, nhìn Tô Phương Dung trước mặt hỏi: “Phải rồi, cô Tô, cô tốt nghiệp đại học nào vậy?”
Tô Phương Dung bị nhắc tên có phần sửng sốt, ngượng ngùng cười đáp: “Một đại học bình thường thôi.”
“Ồ?”
Ngọc Vân chớp chớp mắt nói: “Không nhìn ra đó! Tôi còn tưởng cô Tô là học sinh đại học danh tiếng cơ chứ?”
Tô Phương Dung không cười nữa, mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Lệ Phong ngước nhìn lên: “Đại học nào quan trọng lắm à? Chỉ cần tôi thấy đủ dùng là được.”
Thấy Tần Lệ Phong nói đỡ thay cô, Ngọc Vân lại tiếp tục cười nói: “Công ty anh có bao giờ nuôi kẻ nhàn rỗi đâu nên chắc chắn năng lực của cô Tô không có gì để nghi ngờ rồi.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung đầy thích thú.
Sau đó quay đi, lỗ tai cũng ửng đỏ.
Chẳng mấy chốc xe đã đến công ty, Ngọc Vân xuống xe, nhìn hai người trên xe, mắt tối đen lại: “Lệ Phong, anh không lên đó sao? Đã tầm giờ này, một mình em có hơi sợ.”
Tần Lệ Phong nhăn trán nhưng vẫn tháo dây an toàn, mở cửa xe ra, trước khi rời đi còn cúi xuống dặn Tô Phương Dung: “Ngồi đây đợi tôi.”
Tô Phương Dung gật đầu: “Được.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng Tô Phương Dung rối như tơ vò, cô cúi đầu xem giờ, đúng là cũng đã muộn rồi.
Đúng lúc này, chiếc xe con màu đen vẫn luôn dừng cách đó không xa lại chầm chậm tiến lên.
Xe dừng lại, có người bước từ trong ra.
Tô Phương Dung kinh ngạc, không ngờ lại là Quý Bình Long.
“Sao anh lại ở đây?”
Sau chuyện lần trước, cả hai đã không gặp nhau nữa. Quý Bình Long đi thẳng đến cửa xe, lôi cô ra ngoài.
“Quý Bình Long! Anh làm gì thế?”
Anh ta nhìn cô lạnh lùng nói: “Tô Phương Dung, cô không định giải thích gì sao?”
Tô Phương Dung có chút tức giận hỏi: “Giải thích chuyện gì?”
“Cô không tính trình bày một chút những chuyện cô đã làm ra hay sao?”
Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm Tô Phương Dung tựa như đã theo dõi gắt gao con mồi của mình.
Tô Phương Dung khó hiểu: “Tôi đã làm gì cơ?”
“Lên xe.” Quý Bình Long lôi cô đi, không để tâm đến sự kháng cự của cô đã nhét cô vào trong xe anh ta, đóng cửa xe, khóa lại.
Sau khi anh ta ngồi vào thì lái xe đi thẳng, gương mặt không chút cảm xúc. Anh ta phóng thẳng ra đường lớn.
“Quý Bình Long, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Cô trợn mắt nhìn anh ta.
Quý Bình Long không đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đường trước mặt.
Thấy anh ta không đáp, Tô Phương Dung nghiến răng: “Dừng xe!”
Nhưng Quý Bình Long nào có nghe theo lời cô, anh ta tiếp tục lái, tốc độ càng lúc càng nhanh, Tô Phương Dung cảm thấy tim mình cũng nở to luôn rồi.
Cô hít một hơi sâu, nhìn Quý Bình Long, gò má sắc sảo của anh ta dường như phảng phất nét giận.
“Quý Bình Long!” Cô lớn tiếng quát.
Anh ta không quan tâm cứ vậy mà lái xe thẳng lên núi, sau khi đến đỉnh núi anh ta mới dừng lại.
Mở cửa xe, bước xuống.
Tô Phương Dung lập tức xuống xe: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Quý Bình Long nhìn chằm chằm cô, hỏi từng câu từng chữ một: “Tôi muốn lời giải thích của cô, Gia Bảo có phải con trai của anh ta hay không?”
Câu nói của anh ta khiến Tô Phương Dung chết đứng tại chỗ.
Nhìn bộ dạng quyết không từ bỏ của anh ta, Tô Phương Dung cắn răng gật đầu: “Phải!”
Nghe vậy, mắt Quý Bình Long giật giật, để lộ tia máu. Anh ta thở dốc, tát Tô Phương Dung một cái: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không thay lòng đổi dạ, hóa ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi Tô Phương Dung! Cô dám bỡn cợt tôi sao!”
Sức của anh ta rất lớn, Tô Phương Dung suýt nữa đã không đứng vững được, vết tát trên mặt đau rát.
Cô nhìn Quý Bình Long không dám tin, anh ta trong kí ức của cô, dịu dàng như ngọc, vốn sẽ không hung ác, dữ tợn giống như lúc này.
Nhưng cô cũng hiểu, chuyện năm đó đã tạo ra đả kích lớn thế nào với anh ta.
Vậy nên cô ta cũng có một phần khiến anh ta biến thành như hôm nay.
Cô cắn răng chịu đựng cơn đau: “Là lỗi của tôi, nếu anh muốn trút giận thì cứ nhắm vào tôi đi.”
“Nhắm vào cô? Ha…” Quý Bình Long bật cười, đáy mắt ánh lên sự lạnh lẽo: “Không chỉ cô đâu, cả Tần Lệ Phong nữa! Tôi sẽ tự tay hủy hoại anh ta! Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi đâu!”
Anh ta cúi đầu nhìn Tô Phương Dung, ngón tay chế trụ cằm Tô Phương Dung: “Còn về cô, đợi một ngày nào đó cô cũng sẽ quay lại cầu xin tôi thôi!” Nói xong, anh ta lại hung dữ đẩy cô ra.
Tô Phương Dung ngã ngồi trên đất, Quý Bình Long quay lại xe, cánh cửa đóng “ầm” ngay trước mắt cô rồi đi thẳng.
Cô đứng dậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhưng trên núi lại không có sóng!
Cô cắn răng, bình ổn tâm trạng rồi đi xuống núi.
Lúc quay lại xe, Tần Lệ Phong không thấy Tô Phương Dung đâu cả, anh cau mày.
Ngọc Vân thấy vậy lại làm như không có chuyện gì nói: “Không phải là đợi không nổi nên bỏ đi trước rồi chứ?”
Tần Lệ Phong híp mắt lập tức gọi cho Tô Phương Dung nhưng lại không thể thông máy.
Ngọc Vân bên cạnh nói: “Lệ Phong, cô Tô cũng đi mất rồi, thôi thì chúng ta về trước đi vậy.”
“Xuống xe!” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói.
Ngọc Vân ngẩn ra, không kịp tiếp nhận thông tin: “Lệ Phong, anh bảo sao?”
“Xuống xe, tôi gọi người đến đón cô.” Anh nắm chặt tay lái, giọng có phần mất kiên nhẫn.
“Nhưng…” Cô ta còn định nói thêm gì đó nhưng thấy Tần Lệ Phong liếc nhìn mình, miệng cứ vậy há hốc không khép lại được.
Cuối cùng Ngọc Vân cũng xuống xe. Nhìn Tần Lệ Phong trên xe, cô ta siết chặt nắm đấm.
Khi Tô Phương Dung xuống được núi thì trời đã tối đen như mực rồi.
Xung quanh bắt đầu vang tiếng côn trùng không rõ tên kêu, Tô Phương Dung ngáp một cái, mệt mỏi vô cùng, cả mắt cũng nặng trĩu rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, chẳng ngờ điện thoại lại hết pin.
Tô Phương Dung ai oán, tự trách bản thân quá sơ suất.
Ban đêm, đường núi không dễ đi, quanh đó lại không có đèn đường, Tô Phương Dung vừa đi vừa dừng, cuối cùng cởi luôn giày cao gót ra đi chân trần.
Cô chưa bao giờ nhận ra ban đêm tĩnh lặng đến thế. Cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nghĩ đến Gia Bảo đột nhiên lại thấy căng thẳng. Cô nhất định phải mau mau rời khỏi đây nếu không con trai sẽ lo lắm.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, Tô Phương Dung cũng gật đầu nhưng lại đầy suy tư.
Cô nghiêm túc nhìn vào tài liệu mà anh viết, từng câu từng từ đều rõ ràng, từng nét chữ đều ngay ngắn.
“Anh cũng biết làm báo cáo thị trường à?”
Cô có phần ngạc nhiên.
Tần Lệ Phong nhìn tài liệu trong laptop, gật đầu, vừa làm vừa nói: “Tôi cũng đi lên từ bậc thấp như em mà.”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu, cô cứ tưởng anh là con cưng của trời chứ nào có biết anh cũng từng trải qua những chuyện như vậy.
“Định đi đâu?”
Tần Lệ Phong đóng laptop lại hỏi.
“Về nhà.” Tô Phương Dung đáp.
“Đi với tôi đến một nơi.” Anh nói rồi liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Đi đâu?”
Tô Phương Dung khó hiểu hỏi, phong cảnh phía ngoài kia có chút quen thuộc: “Không phải anh định về nhà họ Tần đấy chứ?”
Cô kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, mắt nhìn ra xa xăm.
“Vậy có phải không thích hợp lắm không?”
Tô Phương Dung xoa xoa huyệt thái dương, bản thân có chút e ngại căn nhà chẳng có hơi ấm đó.
“Chẳng có gì là không thích hợp cả.” Tần Lệ Phong khoanh tay, mắt nheo nheo, bình thản đáp.
Chẳng mấy chốc xe đã đến nhà họ Tần.
Tài xế mở xa cho Tần Lệ Phong, hai người cùng nhau xuống xe.
Tô Phương Dung đứng cạnh Tần Lệ Phong ngẩng lên nhìn, nhà họ Tần vẫn giữ nguyên sự sang trọng như trước đó, cả hai cùng nhau vào nhà.
Ngọc Vân ngồi bên cạnh chiếc dương cầm ở phòng khách, đôi tay lướt nhẹ trên những phím đàn, tấu lên một khúc nhạc du dương.
Tần Bảo Đông ngồi trên sô pha, trong mắt ngập tràn sự tán dương, sau đó vừa liếc thấy hai người xuất hiện ngoài cửa trên mặt đã lộ rõ sự không mấy vui vẻ.
“Mày còn về đây làm gì!” Ông ta hừ lạnh một tiếng.
Tần Lệ Phong nhìn ông ta không đáp, kéo Tô Phương Dung đi lên tầng.
Ngọc Vân cố ý bỏ qua không nhìn đến Tô Phương Dung, cười nói: “Phải rồi, Lệ Phong, chiếc nhẫn lần trước đặt ở công ty anh, em cứ quên đến lấy mãi, vừa hay tí nữa cùng về với anh nhé.”
Nghe vậy, Tô Phương Dung nhìn Ngọc Vân, mới nãy còn được Tần Lệ Phong nắm tay mà tự nhiên lúc này lại cảm thấy có chút châm biếm. Cô muốn rút ra nhưng anh không đồng ý.
Tần Bảo Đông vừa nghe đã lập tức hỏi: “Nhẫn gì đấy? Nhẫn cưới à? Ô kìa, đi chọn nhẫn hồi nào mà sao không bảo với bố mẹ một câu thế. Đây là chuyện tốt mà!” Mắt ông ta lấp lánh ý cười, đây là lần đầu tiên ông ta nói một câu tử tế, không mang ý cãi cọ với Tần Lệ Phong.
“Chú Tần, chú hiểu lầm rồi, không phải… nhẫn cưới ạ.” Ngọc Vân cười đáp: “Chỉ là một tác phẩm do cháu thiết kế thôi ạ.”
Tần Bảo Đông khẽ “ừ” một câu đầy thất vọng.
“Không phải cô nói muốn về công ty à?”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nói.
Ngọc Vân đứng lên, lễ phép gật đầu với Tần Bảo Đông: “Vậy cháu đi trước nhé chú Tần.”
Tần Lệ Phong ngồi vào xe, Tô Phương Dung ngẫm nghĩ, vừa định mở cửa sau đã bị anh lạnh lùng ngăn lại: “Em ngồi phía trước.”
Tô Phương Dung cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng rồi máy móc mở cửa xe ra ngồi vào.
Ngọc Vân cũng bước lên xe, không khí vô cùng dị thường.
Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định khép mắt làm một giấc.
Còn Ngọc Vân vô cùng vui vẻ ngồi trên xe, nhìn Tô Phương Dung trước mặt hỏi: “Phải rồi, cô Tô, cô tốt nghiệp đại học nào vậy?”
Tô Phương Dung bị nhắc tên có phần sửng sốt, ngượng ngùng cười đáp: “Một đại học bình thường thôi.”
“Ồ?”
Ngọc Vân chớp chớp mắt nói: “Không nhìn ra đó! Tôi còn tưởng cô Tô là học sinh đại học danh tiếng cơ chứ?”
Tô Phương Dung không cười nữa, mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Lệ Phong ngước nhìn lên: “Đại học nào quan trọng lắm à? Chỉ cần tôi thấy đủ dùng là được.”
Thấy Tần Lệ Phong nói đỡ thay cô, Ngọc Vân lại tiếp tục cười nói: “Công ty anh có bao giờ nuôi kẻ nhàn rỗi đâu nên chắc chắn năng lực của cô Tô không có gì để nghi ngờ rồi.”
Nghe vậy, Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung đầy thích thú.
Sau đó quay đi, lỗ tai cũng ửng đỏ.
Chẳng mấy chốc xe đã đến công ty, Ngọc Vân xuống xe, nhìn hai người trên xe, mắt tối đen lại: “Lệ Phong, anh không lên đó sao? Đã tầm giờ này, một mình em có hơi sợ.”
Tần Lệ Phong nhăn trán nhưng vẫn tháo dây an toàn, mở cửa xe ra, trước khi rời đi còn cúi xuống dặn Tô Phương Dung: “Ngồi đây đợi tôi.”
Tô Phương Dung gật đầu: “Được.”
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng Tô Phương Dung rối như tơ vò, cô cúi đầu xem giờ, đúng là cũng đã muộn rồi.
Đúng lúc này, chiếc xe con màu đen vẫn luôn dừng cách đó không xa lại chầm chậm tiến lên.
Xe dừng lại, có người bước từ trong ra.
Tô Phương Dung kinh ngạc, không ngờ lại là Quý Bình Long.
“Sao anh lại ở đây?”
Sau chuyện lần trước, cả hai đã không gặp nhau nữa. Quý Bình Long đi thẳng đến cửa xe, lôi cô ra ngoài.
“Quý Bình Long! Anh làm gì thế?”
Anh ta nhìn cô lạnh lùng nói: “Tô Phương Dung, cô không định giải thích gì sao?”
Tô Phương Dung có chút tức giận hỏi: “Giải thích chuyện gì?”
“Cô không tính trình bày một chút những chuyện cô đã làm ra hay sao?”
Anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm Tô Phương Dung tựa như đã theo dõi gắt gao con mồi của mình.
Tô Phương Dung khó hiểu: “Tôi đã làm gì cơ?”
“Lên xe.” Quý Bình Long lôi cô đi, không để tâm đến sự kháng cự của cô đã nhét cô vào trong xe anh ta, đóng cửa xe, khóa lại.
Sau khi anh ta ngồi vào thì lái xe đi thẳng, gương mặt không chút cảm xúc. Anh ta phóng thẳng ra đường lớn.
“Quý Bình Long, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Cô trợn mắt nhìn anh ta.
Quý Bình Long không đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đường trước mặt.
Thấy anh ta không đáp, Tô Phương Dung nghiến răng: “Dừng xe!”
Nhưng Quý Bình Long nào có nghe theo lời cô, anh ta tiếp tục lái, tốc độ càng lúc càng nhanh, Tô Phương Dung cảm thấy tim mình cũng nở to luôn rồi.
Cô hít một hơi sâu, nhìn Quý Bình Long, gò má sắc sảo của anh ta dường như phảng phất nét giận.
“Quý Bình Long!” Cô lớn tiếng quát.
Anh ta không quan tâm cứ vậy mà lái xe thẳng lên núi, sau khi đến đỉnh núi anh ta mới dừng lại.
Mở cửa xe, bước xuống.
Tô Phương Dung lập tức xuống xe: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Quý Bình Long nhìn chằm chằm cô, hỏi từng câu từng chữ một: “Tôi muốn lời giải thích của cô, Gia Bảo có phải con trai của anh ta hay không?”
Câu nói của anh ta khiến Tô Phương Dung chết đứng tại chỗ.
Nhìn bộ dạng quyết không từ bỏ của anh ta, Tô Phương Dung cắn răng gật đầu: “Phải!”
Nghe vậy, mắt Quý Bình Long giật giật, để lộ tia máu. Anh ta thở dốc, tát Tô Phương Dung một cái: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không thay lòng đổi dạ, hóa ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi Tô Phương Dung! Cô dám bỡn cợt tôi sao!”
Sức của anh ta rất lớn, Tô Phương Dung suýt nữa đã không đứng vững được, vết tát trên mặt đau rát.
Cô nhìn Quý Bình Long không dám tin, anh ta trong kí ức của cô, dịu dàng như ngọc, vốn sẽ không hung ác, dữ tợn giống như lúc này.
Nhưng cô cũng hiểu, chuyện năm đó đã tạo ra đả kích lớn thế nào với anh ta.
Vậy nên cô ta cũng có một phần khiến anh ta biến thành như hôm nay.
Cô cắn răng chịu đựng cơn đau: “Là lỗi của tôi, nếu anh muốn trút giận thì cứ nhắm vào tôi đi.”
“Nhắm vào cô? Ha…” Quý Bình Long bật cười, đáy mắt ánh lên sự lạnh lẽo: “Không chỉ cô đâu, cả Tần Lệ Phong nữa! Tôi sẽ tự tay hủy hoại anh ta! Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi đâu!”
Anh ta cúi đầu nhìn Tô Phương Dung, ngón tay chế trụ cằm Tô Phương Dung: “Còn về cô, đợi một ngày nào đó cô cũng sẽ quay lại cầu xin tôi thôi!” Nói xong, anh ta lại hung dữ đẩy cô ra.
Tô Phương Dung ngã ngồi trên đất, Quý Bình Long quay lại xe, cánh cửa đóng “ầm” ngay trước mắt cô rồi đi thẳng.
Cô đứng dậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhưng trên núi lại không có sóng!
Cô cắn răng, bình ổn tâm trạng rồi đi xuống núi.
Lúc quay lại xe, Tần Lệ Phong không thấy Tô Phương Dung đâu cả, anh cau mày.
Ngọc Vân thấy vậy lại làm như không có chuyện gì nói: “Không phải là đợi không nổi nên bỏ đi trước rồi chứ?”
Tần Lệ Phong híp mắt lập tức gọi cho Tô Phương Dung nhưng lại không thể thông máy.
Ngọc Vân bên cạnh nói: “Lệ Phong, cô Tô cũng đi mất rồi, thôi thì chúng ta về trước đi vậy.”
“Xuống xe!” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói.
Ngọc Vân ngẩn ra, không kịp tiếp nhận thông tin: “Lệ Phong, anh bảo sao?”
“Xuống xe, tôi gọi người đến đón cô.” Anh nắm chặt tay lái, giọng có phần mất kiên nhẫn.
“Nhưng…” Cô ta còn định nói thêm gì đó nhưng thấy Tần Lệ Phong liếc nhìn mình, miệng cứ vậy há hốc không khép lại được.
Cuối cùng Ngọc Vân cũng xuống xe. Nhìn Tần Lệ Phong trên xe, cô ta siết chặt nắm đấm.
Khi Tô Phương Dung xuống được núi thì trời đã tối đen như mực rồi.
Xung quanh bắt đầu vang tiếng côn trùng không rõ tên kêu, Tô Phương Dung ngáp một cái, mệt mỏi vô cùng, cả mắt cũng nặng trĩu rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, chẳng ngờ điện thoại lại hết pin.
Tô Phương Dung ai oán, tự trách bản thân quá sơ suất.
Ban đêm, đường núi không dễ đi, quanh đó lại không có đèn đường, Tô Phương Dung vừa đi vừa dừng, cuối cùng cởi luôn giày cao gót ra đi chân trần.
Cô chưa bao giờ nhận ra ban đêm tĩnh lặng đến thế. Cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nghĩ đến Gia Bảo đột nhiên lại thấy căng thẳng. Cô nhất định phải mau mau rời khỏi đây nếu không con trai sẽ lo lắm.