Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
Chương 92
Chương 92: Sao cô lại ngốc đáng yêu như thế?.
Lúc này, một đôi giày da xuất hiện trước mắt, Tô Phương Dung nhìn lên trên thì phát hiện người đến là Tần Lệ Phong. Cô sửng sốt: “Sao anh lại…”
Tần Lệ Phong không nhịn cô, chỉ mỉm cười với bà Tô: “Vậy thì làm phiền dì.”
Thấy anh ta, bà Tô cười không ngậm mồm được: “Không phiền không phiền.” Tô Bác Kiến cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền lành hiếm thấy, khiến Tô Phương Dung rất ghen tỵ. Bố rất hiếm khi hiền lành như vậy với cô.
Tần Lệ Phong đặt một đống quà lên bàn: “Mấy thứ này có ích cho sức khỏe của chú.”
Thấy đều là đồ bổ được đóng gói đẹp đẽ, bà Tô vội nói: “Ôi chao không được không được, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều, sao chúng tôi còn mặt dày nhận món quà đắt tiền này.”
Tần Lệ Phong mỉm cười nói: “Cháu đã mua rồi, không dùng mới lãng phí. Huống chi tuổi của cháu cũng không cần dùng.”
Anh nói vậy khiến bà Tô mà từ chối nữa thì có vẻ hẹp hòi, đành phải liên tục nói cảm ơn. Tô Phương Dung rất xấu hổ, kéo Tần Lệ Phong đi ra ngoài: “Con nghĩ tổng giám đốc Tần đến tìm con bàn chuyện công việc. Bố mẹ, bọn con ra ngoài trước.”
Tần Lệ Phong không kháng cự, mặc cho cô kéo mình ra ngoài. Đến cổng bệnh viện, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Lệ Phong: “Anh đến đây có việc gì à?”
Tần Lệ Phong khoanh tay trước ngực nhìn cô: “Nghe nói ngày mai ngành của cô sẽ đi chơi?”
Tô Phương Dung đáp: “Ừ, đi bơi lội.”
“Cô đồng ý à?” Tần Lệ Phong liếc cô.
Hai người sóng vai bước đi. Tô Phương Dung nói: “Không đồng ý cũng không được, mọi người chia đều tiền, Phú Quý đã trả tiền giúp tôi rồi, tôi không đi thì anh ấy sẽ giận.”
Tần Lệ Phong không nói gì, rũ mi mắt nhìn cô.
“Anh không về nhà à?” Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Thời gian như yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, Tần Lệ Phong lặng lẽ thu hồi tầm mắt: “Không về.”
“Vậy anh định đi đâu?” Mặt Tô Phương Dung hơi đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập.
“Về công ty.” Tần Lệ Phong thản nhiên đáp.
“Trễ thế này mà còn về công ty à?” Tô Phương Dung ngây người.
“Còn chút việc chưa giải quyết xong.”
Tô Phương Dung quay sang nhìn. Dưới ánh nắng chiều, Tần Lệ Phong rất bình tĩnh, trái tim Tô Phương Dung run lên, không hiểu sao lại cảm thấy người này rất cô độc.
“Vậy… Anh ăn cơm chưa?”
Tần Lệ Phong gật đầu. Hai người lại im lặng thật lâu.
“Cần tôi đưa cô về không?” Lúc lên xe, Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không cần. Tôi còn muốn lên ngồi với bố mẹ một lát.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, đẩy cửa kính xe lên.
Thấy chiếc xe càng ngày càng xa, Tô Phương Dung ôm ngực, có cảm giác rất kỳ lạ.
Hôm sau là ngày đầu tiên Tô Thanh Vân đi làm. Tô Phương Dung ngồi trong văn phòng, cảm thấy không yên lòng nên quyết định đi xem thử. Tô Thanh Vân đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn làm việc, trông có vẻ rất tích cực chăm chỉ, Tô Phương Dung mới thấy vui mừng.
“Ê, em họ cô nghe nói tối nay chúng ta có hoạt động nên cũng báo danh đấy.” Phú Quý đi tới, đặt ly café lên bàn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung không ngẩng đầu lên: “Vậy à? Mau chóng hòa nhập với tập thể cũng tốt mà.”
Phú Quý nhìn cô, lại tuôn ra một tin đồn khác: “Vậy cô biết tổng giám đốc Tần… cũng tham gia không?”
Tô Phương Dung ngây người: “Anh ta cũng đi ư?”
Phú Quý mỉm cười như yêu tinh ngàn năm: “Trọng điểm là em họ cô nghe được tin này thì lập tức báo danh với chị Vương đấy nhé.”
Tô Phương Dung còn đang tiêu hóa tin tức Tần Lệ Phong cũng tham dự, ngẩng đầu nói: “Con nít ham chơi thôi, chắc không có ý khác đâu.”
Phú Quý nhéo má Tô Phương Dung: “Phương Dung à, cô nói xem sao cô có thể ngốc đến đáng yêu như thế?” Nói xong, anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý, lắc mông trở về chỗ ngồi của mình.
“Đại ca, chẳng phải anh không rảnh sao?” Tiêu Bảo Lộc tựa vào bàn làm việc, cười híp mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Tần Lệ Phong liếc anh ta: “Xả stress.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Ái chà chà, cuồng công việc mà cũng có stress à?”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta, không đáp lời. Tiêu Bảo Lộc cười: “Nghe bảo anh bao hết trung tâm bơi lội mới khai trương của người ta luôn! Giàu thế!”
“Cậu không có việc gì thì cút đi làm việc.” Tần Lệ Phong không để ý anh ta, tiếp tục xem văn kiện.
Anh ta trêu ghẹo: “Anh hai, chẳng lẽ là vì chị dâu…”
“Cậu rảnh lắm hả?” Tần Lệ Phong dừng tay, liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai: “Được rồi, bàn chuyện chính đi, mẹ tôi kêu anh về ăn cơm.” Thấy anh cau mày, Tiêu Bảo Lộc nói: “Tóm lại tôi đã truyền lời rồi, về hay không tùy anh.” Nói xong, anh ta sải bước rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng anh ta, rũ mi mắt nhìn xuống văn kiện.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, Phú Quý chậm rãi bước đến bên cạnh Tô Phương Dung, gõ lên mặt bàn: “Tôi nghe nói tối nay tổng giám đốc Tần bao hết cả trung tâm.”
Cô không tán thành nhíu mày: “Cần gì phải bao hết? Lãng phí quá.”
Phú Quý bật cười: “Chà chà, bây giờ biết suy nghĩ cho tổng giám đốc Tần nhà cô rồi à? Cô ấy, tổng giám đốc Tần giàu có như thế, cần cô tiết kiệm tiền cho anh ta sao? Phụ nữ nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi, đừng để bị thiệt thòi.”
Tô Phương Dung đã sớm chết lặng với lý luận của Phú Quý.
“Chị ơi, em đi với giám đốc trước nhé.” Tô Thanh Vân đứng ở cửa nói rồi đuổi theo mọi người.
Phú Quý tặc lưỡi: “Em họ cô giỏi xã giao thật đấy.”
Tô Phương Dung không trả lời. Hai người đi đến chỗ thang máy, cửa mở ra, người bên trong lại là Tần Lệ Phong. Phú Quý thức thời thả tay Tô Phương Dung ra, õng ẹo kêu một tiếng “Tổng giám đốc Tần” khiến Tô Phương Dung nổi hết cả da gà.
Tần Lệ Phong khẽ gật đầu. Tô Phương Dung cũng lên tiếng chào, kiên trì cùng Phú Quý vào thang máy. Không ngờ cô bị vấp chân, mất thăng bằng ngã về phía trước. Tần Lệ Phong hợp thời vươn tay đỡ Tô Phương Dung. Trong lòng anh có mùi bạc hà sảng khoái, Tô Phương Dung giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong. Cho dù tối qua mới gặp người này, cô không vẫn nhịn được đỏ mặt: “Cảm ơn.”
Tần Lệ Phong thu hồi tầm mắt, không nhúc nhích. Tô Phương Dung lùi lại bên cạnh Phú Quý, lặng lẽ đặt tay lên eo Phú Quý nhéo một phát. Cô biết ngay là anh ta làm chuyện tốt mà!
Phú Quý vẫn mỉm cười, nháy mắt với cô: Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi mà!
Ba người ra công ty. Tô Phương Dung vốn định kéo Phú Quý cùng ngồi xe bus, ai ngờ Tần Lệ Phong lại nhìn họ, bỗng thể hiện phong độ nói một câu: “Cần tôi chở các cô đi một đoạn đường không?”
“Không…” Tô Phương Dung đang định từ chối thì Phú Quý đã tiếp lời: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Tần.”
Tô Phương Dung quay lại nhìn Phú Quý. Anh ta vẫn mỉm cười quyến rũ, kéo Tô Phương Dung đi theo Tần Lệ Phong. Đến trước xe, anh ta đắc ý chọn ngồi ghế sau, Tô Phương Dung muốn đi theo thì anh ta chiếm hết cả hai chỗ: “Xin lỗi nhé, tôi quen ngồi rộng rồi.”
Tô Phương Dung trừng anh ta, nhưng không tiện nói gì nữa, đành phải ngồi vào ghế lái phụ. Cô thắt dây an toàn, quay lại nhìn Tần Lệ Phong, vẫn cảm thấy ngượng nghịu.
Lúc ba người đến nơi, các thành viên của ngành phát triển thị trường đều đã đến. Lúc Tần Lệ Phong đi xuống, Tô Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy chị gái. Không hiểu sao khi thấy Tô Phương Dung bước xuống từ siêu xe, cảnh tượng này lại khiến cô ta chói mắt.
Tô Thanh Vân vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh giám đốc Ngôn. Khi Tần Lệ Phong đến gần, cô ta lập tức mỉm cười: “Chào tổng giám đốc Tần, em là Tô Thanh Vân, nhân viên mới đến.”
Tần Lệ Phong nhớ rõ cô ta, anh quay lại nhìn Tô Phương Dung, lập tức hiểu ra. Tô Phương Dung đỏ mặt, dù gì cũng là do cô nhờ giám đốc phòng nhân sự.
“Đừng câu nệ, cứ chơi vui vẻ.” Tần Lệ Phong nói rồi lập tức đi vào.
Người chung quanh còn nhỏ giọng bàn tán: “Có phải tổng giám đốc Tần đối xử rất đặc biệt với phòng phát triển thị trường chúng ta không? Chưa từng thấy anh ấy tham gia liên hoan của ngành khác, nhưng lại tham gia ngành chúng ta tới hai lần!”
“Cô ngốc hả? Cô cho rằng anh ấy thật sự tới tụ hội sao? Còn không phải là vì ai đó!”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Thanh Vân tối tăm. Cô ta cảm thấy người tầm thường như chị gái mình không xứng được chú ý như thế! Cô ta nở nụ cười, tiến lên kéo tay Tô Phương Dung: “Chị có mang đồ bơi không?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Có.”
“Chị à…” Tô Thanh Vân chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Trước đó em không biết, lâm thời quyết định tham gia nên em không mang đồ bơi, chị có thể cho em mượn không?” Cô ta làm nũng: “Chị, đây là lần đầu tiên em tham gia hoạt động của ngành, em không thể mất mặt.”
“Không thành vấn đề.” Tô Phương Dung không nghĩ nhiều, đưa đồ bơi trong túi xách cho cô ta.
Tô Thanh Vân vui vẻ tiếp nhận: “Chị tốt nhất.” Sau đó sung sướng cùng các nhân viên khác vào phòng thay đồ.
Tô Phương Dung tìm một chỗ ngồi xuống, nhàm chán nhìn chung quanh. Phú Quý đã thay đồ xong, đi đến bên cạnh cô sửng sốt hỏi: “Sao cô còn chưa thay đồ? Tính mặc thế này nhảy xuống hồ à? Người khác còn tưởng cô tự sát ấy chứ!”
Tô Phương Dung nhìn Phú Quý. Phú Quý rất trắng trẻo, bảo dưỡng rất tốt, dáng người không mập không gầy, còn rất đẹp mắt. Cô cười nói: “Thanh Vân không chuẩn bị đồ bơi, tôi đem đồ cho con bé rồi.”
Phú Quý trừng mắt: “Cô cho cô ta mượn hả?”
Tô Phương Dung xòe tay: “Dù sao tôi cũng không muốn nghịch nước.”
Phú Quý nhìn cô rồi lại nhìn Tô Thanh Vân liên tục xun xoe, thở dài: “Cô đúng là người hùng sống. Nè, tôi cho cô đồ của tôi đi!”
Tô Phương Dung ghét bỏ: “Tôi không mặc đồ bơi của nam đâu!”
Phú Quý trừng cô: “Không phải đồ của nam!” Anh ta quay về phòng thay đồ, không lâu sau đã đi ra, đưa một cái túi cho cô. Cô mở ra thì thấy bên trong là một bộ đồ bơi mới tinh. Tô Phương Dung nhìn màu sắc và kiểu dáng này có vẻ quen quen…
Phú Quý nói: “Đây là bộ hôm qua cô thử, tôi rất thích nên mua nó, bỏ trong túi quên không lấy ra. Không ngờ hôm nay lại có tác dụng.”
Chương 92: Sao cô lại ngốc đáng yêu như thế?.
Lúc này, một đôi giày da xuất hiện trước mắt, Tô Phương Dung nhìn lên trên thì phát hiện người đến là Tần Lệ Phong. Cô sửng sốt: “Sao anh lại…”
Tần Lệ Phong không nhịn cô, chỉ mỉm cười với bà Tô: “Vậy thì làm phiền dì.”
Thấy anh ta, bà Tô cười không ngậm mồm được: “Không phiền không phiền.” Tô Bác Kiến cũng cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền lành hiếm thấy, khiến Tô Phương Dung rất ghen tỵ. Bố rất hiếm khi hiền lành như vậy với cô.
Tần Lệ Phong đặt một đống quà lên bàn: “Mấy thứ này có ích cho sức khỏe của chú.”
Thấy đều là đồ bổ được đóng gói đẹp đẽ, bà Tô vội nói: “Ôi chao không được không được, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều, sao chúng tôi còn mặt dày nhận món quà đắt tiền này.”
Tần Lệ Phong mỉm cười nói: “Cháu đã mua rồi, không dùng mới lãng phí. Huống chi tuổi của cháu cũng không cần dùng.”
Anh nói vậy khiến bà Tô mà từ chối nữa thì có vẻ hẹp hòi, đành phải liên tục nói cảm ơn. Tô Phương Dung rất xấu hổ, kéo Tần Lệ Phong đi ra ngoài: “Con nghĩ tổng giám đốc Tần đến tìm con bàn chuyện công việc. Bố mẹ, bọn con ra ngoài trước.”
Tần Lệ Phong không kháng cự, mặc cho cô kéo mình ra ngoài. Đến cổng bệnh viện, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Lệ Phong: “Anh đến đây có việc gì à?”
Tần Lệ Phong khoanh tay trước ngực nhìn cô: “Nghe nói ngày mai ngành của cô sẽ đi chơi?”
Tô Phương Dung đáp: “Ừ, đi bơi lội.”
“Cô đồng ý à?” Tần Lệ Phong liếc cô.
Hai người sóng vai bước đi. Tô Phương Dung nói: “Không đồng ý cũng không được, mọi người chia đều tiền, Phú Quý đã trả tiền giúp tôi rồi, tôi không đi thì anh ấy sẽ giận.”
Tần Lệ Phong không nói gì, rũ mi mắt nhìn cô.
“Anh không về nhà à?” Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Thời gian như yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng, Tần Lệ Phong lặng lẽ thu hồi tầm mắt: “Không về.”
“Vậy anh định đi đâu?” Mặt Tô Phương Dung hơi đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập.
“Về công ty.” Tần Lệ Phong thản nhiên đáp.
“Trễ thế này mà còn về công ty à?” Tô Phương Dung ngây người.
“Còn chút việc chưa giải quyết xong.”
Tô Phương Dung quay sang nhìn. Dưới ánh nắng chiều, Tần Lệ Phong rất bình tĩnh, trái tim Tô Phương Dung run lên, không hiểu sao lại cảm thấy người này rất cô độc.
“Vậy… Anh ăn cơm chưa?”
Tần Lệ Phong gật đầu. Hai người lại im lặng thật lâu.
“Cần tôi đưa cô về không?” Lúc lên xe, Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu: “Không cần. Tôi còn muốn lên ngồi với bố mẹ một lát.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, đẩy cửa kính xe lên.
Thấy chiếc xe càng ngày càng xa, Tô Phương Dung ôm ngực, có cảm giác rất kỳ lạ.
Hôm sau là ngày đầu tiên Tô Thanh Vân đi làm. Tô Phương Dung ngồi trong văn phòng, cảm thấy không yên lòng nên quyết định đi xem thử. Tô Thanh Vân đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn làm việc, trông có vẻ rất tích cực chăm chỉ, Tô Phương Dung mới thấy vui mừng.
“Ê, em họ cô nghe nói tối nay chúng ta có hoạt động nên cũng báo danh đấy.” Phú Quý đi tới, đặt ly café lên bàn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung không ngẩng đầu lên: “Vậy à? Mau chóng hòa nhập với tập thể cũng tốt mà.”
Phú Quý nhìn cô, lại tuôn ra một tin đồn khác: “Vậy cô biết tổng giám đốc Tần… cũng tham gia không?”
Tô Phương Dung ngây người: “Anh ta cũng đi ư?”
Phú Quý mỉm cười như yêu tinh ngàn năm: “Trọng điểm là em họ cô nghe được tin này thì lập tức báo danh với chị Vương đấy nhé.”
Tô Phương Dung còn đang tiêu hóa tin tức Tần Lệ Phong cũng tham dự, ngẩng đầu nói: “Con nít ham chơi thôi, chắc không có ý khác đâu.”
Phú Quý nhéo má Tô Phương Dung: “Phương Dung à, cô nói xem sao cô có thể ngốc đến đáng yêu như thế?” Nói xong, anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý, lắc mông trở về chỗ ngồi của mình.
“Đại ca, chẳng phải anh không rảnh sao?” Tiêu Bảo Lộc tựa vào bàn làm việc, cười híp mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Tần Lệ Phong liếc anh ta: “Xả stress.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Ái chà chà, cuồng công việc mà cũng có stress à?”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta, không đáp lời. Tiêu Bảo Lộc cười: “Nghe bảo anh bao hết trung tâm bơi lội mới khai trương của người ta luôn! Giàu thế!”
“Cậu không có việc gì thì cút đi làm việc.” Tần Lệ Phong không để ý anh ta, tiếp tục xem văn kiện.
Anh ta trêu ghẹo: “Anh hai, chẳng lẽ là vì chị dâu…”
“Cậu rảnh lắm hả?” Tần Lệ Phong dừng tay, liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai: “Được rồi, bàn chuyện chính đi, mẹ tôi kêu anh về ăn cơm.” Thấy anh cau mày, Tiêu Bảo Lộc nói: “Tóm lại tôi đã truyền lời rồi, về hay không tùy anh.” Nói xong, anh ta sải bước rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng anh ta, rũ mi mắt nhìn xuống văn kiện.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, Phú Quý chậm rãi bước đến bên cạnh Tô Phương Dung, gõ lên mặt bàn: “Tôi nghe nói tối nay tổng giám đốc Tần bao hết cả trung tâm.”
Cô không tán thành nhíu mày: “Cần gì phải bao hết? Lãng phí quá.”
Phú Quý bật cười: “Chà chà, bây giờ biết suy nghĩ cho tổng giám đốc Tần nhà cô rồi à? Cô ấy, tổng giám đốc Tần giàu có như thế, cần cô tiết kiệm tiền cho anh ta sao? Phụ nữ nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi, đừng để bị thiệt thòi.”
Tô Phương Dung đã sớm chết lặng với lý luận của Phú Quý.
“Chị ơi, em đi với giám đốc trước nhé.” Tô Thanh Vân đứng ở cửa nói rồi đuổi theo mọi người.
Phú Quý tặc lưỡi: “Em họ cô giỏi xã giao thật đấy.”
Tô Phương Dung không trả lời. Hai người đi đến chỗ thang máy, cửa mở ra, người bên trong lại là Tần Lệ Phong. Phú Quý thức thời thả tay Tô Phương Dung ra, õng ẹo kêu một tiếng “Tổng giám đốc Tần” khiến Tô Phương Dung nổi hết cả da gà.
Tần Lệ Phong khẽ gật đầu. Tô Phương Dung cũng lên tiếng chào, kiên trì cùng Phú Quý vào thang máy. Không ngờ cô bị vấp chân, mất thăng bằng ngã về phía trước. Tần Lệ Phong hợp thời vươn tay đỡ Tô Phương Dung. Trong lòng anh có mùi bạc hà sảng khoái, Tô Phương Dung giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong. Cho dù tối qua mới gặp người này, cô không vẫn nhịn được đỏ mặt: “Cảm ơn.”
Tần Lệ Phong thu hồi tầm mắt, không nhúc nhích. Tô Phương Dung lùi lại bên cạnh Phú Quý, lặng lẽ đặt tay lên eo Phú Quý nhéo một phát. Cô biết ngay là anh ta làm chuyện tốt mà!
Phú Quý vẫn mỉm cười, nháy mắt với cô: Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi mà!
Ba người ra công ty. Tô Phương Dung vốn định kéo Phú Quý cùng ngồi xe bus, ai ngờ Tần Lệ Phong lại nhìn họ, bỗng thể hiện phong độ nói một câu: “Cần tôi chở các cô đi một đoạn đường không?”
“Không…” Tô Phương Dung đang định từ chối thì Phú Quý đã tiếp lời: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Tần.”
Tô Phương Dung quay lại nhìn Phú Quý. Anh ta vẫn mỉm cười quyến rũ, kéo Tô Phương Dung đi theo Tần Lệ Phong. Đến trước xe, anh ta đắc ý chọn ngồi ghế sau, Tô Phương Dung muốn đi theo thì anh ta chiếm hết cả hai chỗ: “Xin lỗi nhé, tôi quen ngồi rộng rồi.”
Tô Phương Dung trừng anh ta, nhưng không tiện nói gì nữa, đành phải ngồi vào ghế lái phụ. Cô thắt dây an toàn, quay lại nhìn Tần Lệ Phong, vẫn cảm thấy ngượng nghịu.
Lúc ba người đến nơi, các thành viên của ngành phát triển thị trường đều đã đến. Lúc Tần Lệ Phong đi xuống, Tô Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy chị gái. Không hiểu sao khi thấy Tô Phương Dung bước xuống từ siêu xe, cảnh tượng này lại khiến cô ta chói mắt.
Tô Thanh Vân vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh giám đốc Ngôn. Khi Tần Lệ Phong đến gần, cô ta lập tức mỉm cười: “Chào tổng giám đốc Tần, em là Tô Thanh Vân, nhân viên mới đến.”
Tần Lệ Phong nhớ rõ cô ta, anh quay lại nhìn Tô Phương Dung, lập tức hiểu ra. Tô Phương Dung đỏ mặt, dù gì cũng là do cô nhờ giám đốc phòng nhân sự.
“Đừng câu nệ, cứ chơi vui vẻ.” Tần Lệ Phong nói rồi lập tức đi vào.
Người chung quanh còn nhỏ giọng bàn tán: “Có phải tổng giám đốc Tần đối xử rất đặc biệt với phòng phát triển thị trường chúng ta không? Chưa từng thấy anh ấy tham gia liên hoan của ngành khác, nhưng lại tham gia ngành chúng ta tới hai lần!”
“Cô ngốc hả? Cô cho rằng anh ấy thật sự tới tụ hội sao? Còn không phải là vì ai đó!”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Thanh Vân tối tăm. Cô ta cảm thấy người tầm thường như chị gái mình không xứng được chú ý như thế! Cô ta nở nụ cười, tiến lên kéo tay Tô Phương Dung: “Chị có mang đồ bơi không?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Có.”
“Chị à…” Tô Thanh Vân chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Trước đó em không biết, lâm thời quyết định tham gia nên em không mang đồ bơi, chị có thể cho em mượn không?” Cô ta làm nũng: “Chị, đây là lần đầu tiên em tham gia hoạt động của ngành, em không thể mất mặt.”
“Không thành vấn đề.” Tô Phương Dung không nghĩ nhiều, đưa đồ bơi trong túi xách cho cô ta.
Tô Thanh Vân vui vẻ tiếp nhận: “Chị tốt nhất.” Sau đó sung sướng cùng các nhân viên khác vào phòng thay đồ.
Tô Phương Dung tìm một chỗ ngồi xuống, nhàm chán nhìn chung quanh. Phú Quý đã thay đồ xong, đi đến bên cạnh cô sửng sốt hỏi: “Sao cô còn chưa thay đồ? Tính mặc thế này nhảy xuống hồ à? Người khác còn tưởng cô tự sát ấy chứ!”
Tô Phương Dung nhìn Phú Quý. Phú Quý rất trắng trẻo, bảo dưỡng rất tốt, dáng người không mập không gầy, còn rất đẹp mắt. Cô cười nói: “Thanh Vân không chuẩn bị đồ bơi, tôi đem đồ cho con bé rồi.”
Phú Quý trừng mắt: “Cô cho cô ta mượn hả?”
Tô Phương Dung xòe tay: “Dù sao tôi cũng không muốn nghịch nước.”
Phú Quý nhìn cô rồi lại nhìn Tô Thanh Vân liên tục xun xoe, thở dài: “Cô đúng là người hùng sống. Nè, tôi cho cô đồ của tôi đi!”
Tô Phương Dung ghét bỏ: “Tôi không mặc đồ bơi của nam đâu!”
Phú Quý trừng cô: “Không phải đồ của nam!” Anh ta quay về phòng thay đồ, không lâu sau đã đi ra, đưa một cái túi cho cô. Cô mở ra thì thấy bên trong là một bộ đồ bơi mới tinh. Tô Phương Dung nhìn màu sắc và kiểu dáng này có vẻ quen quen…
Phú Quý nói: “Đây là bộ hôm qua cô thử, tôi rất thích nên mua nó, bỏ trong túi quên không lấy ra. Không ngờ hôm nay lại có tác dụng.”