Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476: Cô ấy quá ngang bướng rồi.
Chương 476: Cô ấy quá ngang bướng rồi.
“Em tự làm được.” Lạc Cẩn Thi nói, cơ thể khẽ lùi về phía sau, tránh người đi.
Cư Hàn Lâm không khỏi cảm thấy chán nản, Lạc Cẩn Thi này cơ thể không dễ dàng mới khôi phục được một chút, lại trở nên bướng bỉnh như thế này, so với lúc bị ốm còn không ngoan ngoãn bằng.
“Em ăn xong đi, rồi anh sẽ từ từ nói chuyện với em.”
Cư Hàn Lâm không hề mất bình tĩnh, chỉ bưng bát, lặng lẽ nhìn Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi đưa mắt nhìn Cư Hàn Lâm. Đôi mắt anh đỏ ngầu, trên cằm râu xanh đã mọc lún phún, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi. Anh chỉ lặng yên không nói mà ngắm cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cư Hàn Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng nhìn Lạc Cẩn Thi, cho dù vừa nãy cô đột nhiên tức tối, anh vẫn cứ yên lặng như vậy mà dùng ánh mắt ôn nhu đón nhận.
Rõ ràng cô có thể nhận ra rằng, một đêm cô không về nhà anh không hề có thể ngủ ngon.
Nhưng lúc anh nhìn thấy cô, anh cũng không hề to tiếng nặng lời, còn cô thì lại giận dỗi với anh một cách vô lý.
Cô chưa từng nghe Cư Hàn Lâm nói lời nào, cũng biết tình cảm của anh dành cho mình từ trước đến nay vô cùng chân thật, vậy mà cô chỉ vì mấy lời đàm tiếu của những nhân viên trong công ty mà đã nghĩ sai về Cư Hàn Lâm.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy mình đã quá ngang ngược rồi, trong lòng ngập tràn cảm giác có lỗi.
Cô khẽ nhích người về phía Cư Hàn Lâm hơn một chút, sau đó ngoan ngoãn nghe lời Cư Hàn Lâm xúc từng thìa cháo nhỏ bỏ vào miệng, nhưng cô lại cảm thấy nước mắt mình sắp không kìm được mà rơi xuống khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lạc Cẩn Thi, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Bản thân anh cũng tự nhận thấy mình có lỗi, có những chuyện nếu như bản thân sớm nói ra, sớm đi giải thích thì có lẽ mọi
truyện đã không đến nước này.
Cư Hàn Lâm xúc từng thìa cháo nóng một, khẽ thổi cho nó nguội bớt rồi mới đưa lên miệng Lạc Cẩn Thi. Lạc Cẩn Thi cũng lặng yên giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ăn ngon lành tất cả những gì mà anh bón cho mình.
Cả hai đều không lên tiếng, bầu không khí chìm trong sự yên tĩnh, nhưng trong lòng họ lại thấy ấm áp.
Sau khi ăn xong, Cư Hàn Lâm đặt cái bát xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khi nhìn lại Lạc Cẩn Thi thì lại thấy cô đang mỉm cười ngây ngốc với mình.
Cư Hàn Lâm vốn dĩ luôn lo lắng cho cô mà phờ phạc cả người, nhưng trong giây phút nhìn thấy nụ cười đó, dường như mọi sự phẫn nỗ và suy nghĩ trước đó đều không còn quan trọng nữa.
Anh đưa tay ra, dịu dàng xoa tóc Lạc Cẩn Thi, rồi cười với cô.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn của anh đều đang dành hết cho mình, cô lại càng cảm thấy hối hận vì sự mất kiểm soát của mình đã khiến Cư Hàn Lâm lo lắng vô cùng.
Cư Hàn Lâm lại giúp cô đắp chăn bông, vì sợ cô lại bị cảm lạnh, mặc dù hệ thống sưởi trong phòng đã đủ để sưởi ấm.
“Anh…” Cư Hàn Lâm vừa thốt ra từ “anh” thì lập tức bị Lạc Cẩn Thi cắt ngang.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên nhảy ra khỏi chăn bông, sà vào trong vòng tay của Cư Hàn Lâm.
“Em xin lỗi.” Lạc Cẩn Thi vừa nói nhỏ vừa vòng tay ôm chặt lấy Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm thực sự sửng sốt trước hành động của Lạc Cẩn Thi, nhưng vì sợ Lạc Cẩn Thi sẽ bị cảm lạnh, anh một tay vừa ôm cô vào lòng, tay còn lại vừa kéo một nửa chiếc chăn còn lại đắp lên người cho Lạc Thi.
Nhưng khi Lạc Cẩn Thi nói ra ba chữ “em xin lôi”, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng cả người Cư Hàn Lâm đã cứng đờ.
Cư Hàn Lâm cúi đầu nhìn xuống Lạc Cẩn Thi.
“Là do em quá bướng bỉnh, là do em suy nghĩ lung tung, lại còn tức giận vô cớ.”
“Anh đối với em từ trước đến nay luôn vì em mà làm rất nhiều chuyện, còn em lại vì những lời đàm tiếu của người khác mà nghi ngờ lung tung cho anh, em thực sự là quá tệ.”
“Em thực sự không muốn giận dỗi với anh, chỉ là khi nhìn thấy chiếc ô tô nhỏ màu hồng đó, em lại chịu không được mà muốn nổi giận. Em cũng không biết rõ bản thân mình như vậy là vì sao nữa. Đều là do em không tốt.”
Lạc Cẩn Thi cũng không biết bản thân mình đã nói những gì, nhưng vì muốn xin lỗi mà nói liền một một mạch, câu cú cũng trở nên lộn xộn, dường như một chút logic cũng không có.
Nhưng Cư Hàn Lâm vẫn cứ im lặng, Lạc Cẩn Thi không nghe thấy Cư Hàn Lâm nói chuyện, nghĩ rằng anh vẫn còn giận, vội ngẩng đầu lên nhìn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Cư Hàn Lâm là gì đây?
Nhưng khi cô ấy nhìn lên, liền trông thấy khóe miệng hơi nhếch lên của Cư Hàn Lâm và đôi mắt cũng vừa hay đang nhìn xuống phía mình, mang theo sự dịu dàng vô hạn khiến Lạc Cẩn Thi thất thần trong giây lát.
Thấy Lạc Cẩn Thi ngây người ra nhìn mình, Cư Hàn Lâm liền cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
Cư Hàn Lâm không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi sẽ chịu nhún nhường, sẽ chịu nói lời xin lỗi với mình. Lạc Cẩn Thi của giây phút này lại là một Lạc Cẩn Thi mà anh chưa từng trông thấy, nhưng vẫn là dáng vẻ đáng yêu khiến bất cứ ai cũng phải rung động vô cùng.
Cư Hàn Lâm cảm thấy bản thân không yêu nhầm người. Người anh yêu sẽ không gây sự vô lý và không nói đạo lý.
“Anh và Trần Nhã Thanh kia không có một chút quan hệ nào với nhau. Là do anh cảm thấy cô ta không đáng để phải giải thích nên đã không nói với em.”
“Nhưng thỉnh thoảng khiến em ghen, anh cũng cảm thấy rất vui.”
Cư Hàn Lâm ngày thường không phải là người nói nhiều, nhưng đối với Lạc Cẩn Thi, thì đôi lúc trong khi trò chuyện vẫn hay vô ý để lộ ra sự yêu thương chiều chuộng bà đầy tình thâm.
Nhưng mẹ hiện tại đang rất thích Trần Nhã Thanh, vì vậy cô ta vẫn là một hòn đá ngáng chân cản đường trong chuyện tình của anh và Lạc Cẩn Thi, vì vậy Cư Hàn Lâm quyết định phải giải thích thân phận của Trần Nhã Thanh với cô.
Điều này không phải để xoa dịu cũng không phải để trấn an Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi biết rằng tất cả những gì Cư Hàn Lâm suy tính trong đầu đều là vì bản thân cô, cũng là vì lo nghĩ cho tương lai của cả hai. Cho dù Cư Hàn Lâm không thích biểu lộ tình cảm, nhưng cô vẫn biết rằng, trong lòng của Cư Hàn Lâm có cô.
Cư Hàn Lâm lau nước mắt cho Lạc Cẩn Thi, mỉm cười và ôm cô vào lòng, dường như cảm thấy bản thân đang nắm giữ trong tay thứ quý giá nhất trên đời.
Anh không biết tại sao, lần đầu gặp mặt, ánh mắt anh không thể rời khỏi Lạc Cẩn Thi nữa, đây là điều chưa từng xảy ra với anh trước đây.
Anh không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu của mình đối với Lạc Cẩn Thi, nhưng tận sâu trong trái tim mình là tình yêu của anh dành cho cô.
Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, cứ thế mà làm hòa như vậy. Trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, tuy cả hai không biết phải nói với nhau những gì nhưng cảm giác ngọt ngào dâng tràn lồng ngực.
“Về nhà thôi.” Lạc Cẩn Thi nhìn Cư Hàn Lâm rồi nhỏ giọng nói.
Lạc Cẩn Thi rất muốn quay về nhà với Cư Hàn Lâm, và muốn cùng anh trải qua một đêm bình thường nhưng hạnh phúc.
“Được thôi.” Cư Hàn Lâm không có nhiều điều để nói, chỉ cởi áo khoác của mình, chu đáo khoác cho Lạc Cẩn Thi.
Ngoài ra, Cư Hàn Lâm còn chạy đi đổ đầy nước nóng vào bình cho Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi ngồi trên giường mà trong lòng ấm áp khi chứng kiến cảnh anh làm hết cái này đến cái kia cho mình. Trước khi cô nghĩ đến bản thân không hiểu vì cái gì mà lại cho rằng Cư Hàn Lâm không đủ yêu mình, đây rõ ràng là chuyện hoang đường nhất từ trước tới nay.
Rõ ràng, ở những chi tiết nhỏ nhặt này, anh đều là vì cô mà thay đổi, tất cả đều là minh chứng rõ ràng tình yêu của anh dành cho cô một cách thẳng thắn và thẳng thắn.
Cô vừa nhìn theo anh, khóe miệng không nhịn được mà kéo lên tạo thành một cười hạnh phúc.
Cư Hàn Lâm bế ngang Lạc Cẩn Thi lên, đi ra phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống xỏ giày cho Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc của Cư Hàn Lâm đang ngồi xổm nửa người để xỏ giày cho mình, lòng cô trở nên mềm mại khác thường.
Cư Hàn Lâm cảm nhận được Lạc Cẩn Thi đang chạm vào tóc mình, nhưng anh lại không nói, giả vờ như không biết, khi anh ấy nhìn lên, anh ấy thấy Lạc Cẩn Thi hai mắt đã rưng rưng nước mắt.
Cư Hàn Lâm không biết nên nói gì với cô gái nhỏ này mới tốt, bởi vì đối với bản thân anh mà nói, tất cả những việc này đều là anh can tâm tình nguyện vì cô mà làm.
Cư Hàn Lâm tươi cười mở rộng vòng tay, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng bước tới sà vào lòng anh. Anh liền giữ nguyên tư thế ôm cô mà cứ thế ôm cô đi một mạch cho đến lúc vào trong xe.
Cả đoạn đường cũng có một vài cư dân sinh sống ở đây và cả một số người đang ở trong bãi để xe nghiêng đầu nhìn hai người họ.
Lạc Cẩn Thi có chút xấu hổ vùi đầu vào vòng tay của Cư Hàn Lâm.
Trước kia cô còn cho rằng đây thật sự là một chuyện vô cùng là sến súa và phản cảm, nhưng trong giây phút này đây, khi mà cảm giác ngọt ngào khó lòng diễn tả đang cuộn trào trong lồng ngực mình, Lạc Cẩn Thi khó lòng có thể dùng cách nghĩ kia nữa.
Cao Mạn Ngọc vẫn ở công ty thì nhận được tin nhắn từ Lạc Cẩn Thi.
“Tôi về trước.”
Chỉ từ lời này thôi, Cao Mạn Ngọc có thể đoán được rằng hai người hẳn đã giải thích rõ ràng và hóa giải mọi mâu thuẫn, nhất định bây giờ lại đang hạnh phúc bên nhau rồi. Cao Mạn Ngọc bất giác không khỏi cảm thấy ghen tị.
Cô ấy hiểu, cô ấy biết tình yêu là gì, và cô ấy cũng biết cách đánh giá một người có chân thành với mình hay không.
Dù vậy đi chăng nữa, cô ấy cũng vẫn sẵn sàng đặt hành phúc của mình vào tay một người, có lẽ đây là tình yêu mà cô đã từng phải đánh đổi rồi.
Nụ cười của Cao Mạn Ngọc có chút chua xót nhưng cô lại thấy vui vẻ, cô gái nhỏ như Lạc Cẩn Thi cuối cùng cũng gặp được tình yêu của riêng mình rồi.
Và tất cả những sự nhầm lẫn và chia cắt lần này đều bắt đầu bởi những lý do riêng của chúng, và đó cũng là một loại duyên số kỳ lạ. Một khi Cao Mạn Ngọc nghĩ đến người đó, trái tim cô vừa ngọt ngào cũng lại vừa vừa cay đắng. Anh thật sự đã làm rất nhiều điều khiến trái tim cô loạn nhịp, trong vô số khoảnh khắc, Cao Mạn Ngọc cảm thấy mình đã hết hi vọng thật rồi, nhưng khi cô nhớ lại khoảng thời gian mà bản thân mình đã từng có, cô liền coi tất cả chuyện này như một cọng rơm cứu mạng mà bám chặt lấy.
Bởi vì cuộc đời mình trôi qua cũng không mấy suôn sẻ nên Cao Mạn Ngọc cũng hy vọng rằng một số câu chuyện có cơ duyên bắt đầu từ do cô có thể tồn tại lâu dài hơn một chút.
Tuy rằng cô không có quan hệ máu mủ gì với Lạc Cẩn Thi, nhưng khi ngày đêm cùng nhau bầu bạn, cô lại bất giác cảm nhận được sự ấm áp ở sự hiện diện của đối phương và cũng cảm thấy biết ơn sự xuất hiện của cô ấy.
Phía bên kia, Lạc Cẩn Thi được Cư Hàn Lâm bế lên xe, giống như một cô con gái nhỏ.
Thật ra từ nhỏ tới lớn Lạc Cẩn Thi đa phần là chỉ lủi thủi có một mình. Cảm giác được yêu thương và được che chở như vậy, cô chưa từng có cơ hội cảm nhận. Hóa ra được người khác yêu thương sâu sắc lại là một điều hạnh phúc như vậy.
Lạc Cẩn Thi gửi tin nhắn cho Cao Mạn Ngọc trên xe rằng cô sẽ về nhà, suy nghĩ một hồi cô cho rằng mật khẩu và địa chỉ nhà chắc là do Cao Mạn Ngọc nói với Cư Hàn Lâm.
Trong xe hai người cũng không nói nhiều, lên xe, Lạc Cẩn Thi cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, muốn ngủ một chút. Cư Hàn Lâm nhìn thấy ánh mắt mơ mơ màng màng Lạc Cẩn Thi bèn nói:
“Ngủ một chút đi.” Cư Hàn Lâm tiếp tục nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Lạc Cẩn Thi cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt vẫn vương lại một nụ cười xinh đẹp. Thực ra cô cũng không ngủ sâu cho lắm, nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng an toàn. Khi ở bên cạnh Cư Hàn Lâm, cô dường như thấy mọi việc trên đời này đều không cần phải quan tâm nữa.
“Em tự làm được.” Lạc Cẩn Thi nói, cơ thể khẽ lùi về phía sau, tránh người đi.
Cư Hàn Lâm không khỏi cảm thấy chán nản, Lạc Cẩn Thi này cơ thể không dễ dàng mới khôi phục được một chút, lại trở nên bướng bỉnh như thế này, so với lúc bị ốm còn không ngoan ngoãn bằng.
“Em ăn xong đi, rồi anh sẽ từ từ nói chuyện với em.”
Cư Hàn Lâm không hề mất bình tĩnh, chỉ bưng bát, lặng lẽ nhìn Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi đưa mắt nhìn Cư Hàn Lâm. Đôi mắt anh đỏ ngầu, trên cằm râu xanh đã mọc lún phún, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi. Anh chỉ lặng yên không nói mà ngắm cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cư Hàn Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng nhìn Lạc Cẩn Thi, cho dù vừa nãy cô đột nhiên tức tối, anh vẫn cứ yên lặng như vậy mà dùng ánh mắt ôn nhu đón nhận.
Rõ ràng cô có thể nhận ra rằng, một đêm cô không về nhà anh không hề có thể ngủ ngon.
Nhưng lúc anh nhìn thấy cô, anh cũng không hề to tiếng nặng lời, còn cô thì lại giận dỗi với anh một cách vô lý.
Cô chưa từng nghe Cư Hàn Lâm nói lời nào, cũng biết tình cảm của anh dành cho mình từ trước đến nay vô cùng chân thật, vậy mà cô chỉ vì mấy lời đàm tiếu của những nhân viên trong công ty mà đã nghĩ sai về Cư Hàn Lâm.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy mình đã quá ngang ngược rồi, trong lòng ngập tràn cảm giác có lỗi.
Cô khẽ nhích người về phía Cư Hàn Lâm hơn một chút, sau đó ngoan ngoãn nghe lời Cư Hàn Lâm xúc từng thìa cháo nhỏ bỏ vào miệng, nhưng cô lại cảm thấy nước mắt mình sắp không kìm được mà rơi xuống khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lạc Cẩn Thi, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Bản thân anh cũng tự nhận thấy mình có lỗi, có những chuyện nếu như bản thân sớm nói ra, sớm đi giải thích thì có lẽ mọi
truyện đã không đến nước này.
Cư Hàn Lâm xúc từng thìa cháo nóng một, khẽ thổi cho nó nguội bớt rồi mới đưa lên miệng Lạc Cẩn Thi. Lạc Cẩn Thi cũng lặng yên giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ăn ngon lành tất cả những gì mà anh bón cho mình.
Cả hai đều không lên tiếng, bầu không khí chìm trong sự yên tĩnh, nhưng trong lòng họ lại thấy ấm áp.
Sau khi ăn xong, Cư Hàn Lâm đặt cái bát xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khi nhìn lại Lạc Cẩn Thi thì lại thấy cô đang mỉm cười ngây ngốc với mình.
Cư Hàn Lâm vốn dĩ luôn lo lắng cho cô mà phờ phạc cả người, nhưng trong giây phút nhìn thấy nụ cười đó, dường như mọi sự phẫn nỗ và suy nghĩ trước đó đều không còn quan trọng nữa.
Anh đưa tay ra, dịu dàng xoa tóc Lạc Cẩn Thi, rồi cười với cô.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn của anh đều đang dành hết cho mình, cô lại càng cảm thấy hối hận vì sự mất kiểm soát của mình đã khiến Cư Hàn Lâm lo lắng vô cùng.
Cư Hàn Lâm lại giúp cô đắp chăn bông, vì sợ cô lại bị cảm lạnh, mặc dù hệ thống sưởi trong phòng đã đủ để sưởi ấm.
“Anh…” Cư Hàn Lâm vừa thốt ra từ “anh” thì lập tức bị Lạc Cẩn Thi cắt ngang.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên nhảy ra khỏi chăn bông, sà vào trong vòng tay của Cư Hàn Lâm.
“Em xin lỗi.” Lạc Cẩn Thi vừa nói nhỏ vừa vòng tay ôm chặt lấy Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm thực sự sửng sốt trước hành động của Lạc Cẩn Thi, nhưng vì sợ Lạc Cẩn Thi sẽ bị cảm lạnh, anh một tay vừa ôm cô vào lòng, tay còn lại vừa kéo một nửa chiếc chăn còn lại đắp lên người cho Lạc Thi.
Nhưng khi Lạc Cẩn Thi nói ra ba chữ “em xin lôi”, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng cả người Cư Hàn Lâm đã cứng đờ.
Cư Hàn Lâm cúi đầu nhìn xuống Lạc Cẩn Thi.
“Là do em quá bướng bỉnh, là do em suy nghĩ lung tung, lại còn tức giận vô cớ.”
“Anh đối với em từ trước đến nay luôn vì em mà làm rất nhiều chuyện, còn em lại vì những lời đàm tiếu của người khác mà nghi ngờ lung tung cho anh, em thực sự là quá tệ.”
“Em thực sự không muốn giận dỗi với anh, chỉ là khi nhìn thấy chiếc ô tô nhỏ màu hồng đó, em lại chịu không được mà muốn nổi giận. Em cũng không biết rõ bản thân mình như vậy là vì sao nữa. Đều là do em không tốt.”
Lạc Cẩn Thi cũng không biết bản thân mình đã nói những gì, nhưng vì muốn xin lỗi mà nói liền một một mạch, câu cú cũng trở nên lộn xộn, dường như một chút logic cũng không có.
Nhưng Cư Hàn Lâm vẫn cứ im lặng, Lạc Cẩn Thi không nghe thấy Cư Hàn Lâm nói chuyện, nghĩ rằng anh vẫn còn giận, vội ngẩng đầu lên nhìn.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Cư Hàn Lâm là gì đây?
Nhưng khi cô ấy nhìn lên, liền trông thấy khóe miệng hơi nhếch lên của Cư Hàn Lâm và đôi mắt cũng vừa hay đang nhìn xuống phía mình, mang theo sự dịu dàng vô hạn khiến Lạc Cẩn Thi thất thần trong giây lát.
Thấy Lạc Cẩn Thi ngây người ra nhìn mình, Cư Hàn Lâm liền cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
Cư Hàn Lâm không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi sẽ chịu nhún nhường, sẽ chịu nói lời xin lỗi với mình. Lạc Cẩn Thi của giây phút này lại là một Lạc Cẩn Thi mà anh chưa từng trông thấy, nhưng vẫn là dáng vẻ đáng yêu khiến bất cứ ai cũng phải rung động vô cùng.
Cư Hàn Lâm cảm thấy bản thân không yêu nhầm người. Người anh yêu sẽ không gây sự vô lý và không nói đạo lý.
“Anh và Trần Nhã Thanh kia không có một chút quan hệ nào với nhau. Là do anh cảm thấy cô ta không đáng để phải giải thích nên đã không nói với em.”
“Nhưng thỉnh thoảng khiến em ghen, anh cũng cảm thấy rất vui.”
Cư Hàn Lâm ngày thường không phải là người nói nhiều, nhưng đối với Lạc Cẩn Thi, thì đôi lúc trong khi trò chuyện vẫn hay vô ý để lộ ra sự yêu thương chiều chuộng bà đầy tình thâm.
Nhưng mẹ hiện tại đang rất thích Trần Nhã Thanh, vì vậy cô ta vẫn là một hòn đá ngáng chân cản đường trong chuyện tình của anh và Lạc Cẩn Thi, vì vậy Cư Hàn Lâm quyết định phải giải thích thân phận của Trần Nhã Thanh với cô.
Điều này không phải để xoa dịu cũng không phải để trấn an Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi biết rằng tất cả những gì Cư Hàn Lâm suy tính trong đầu đều là vì bản thân cô, cũng là vì lo nghĩ cho tương lai của cả hai. Cho dù Cư Hàn Lâm không thích biểu lộ tình cảm, nhưng cô vẫn biết rằng, trong lòng của Cư Hàn Lâm có cô.
Cư Hàn Lâm lau nước mắt cho Lạc Cẩn Thi, mỉm cười và ôm cô vào lòng, dường như cảm thấy bản thân đang nắm giữ trong tay thứ quý giá nhất trên đời.
Anh không biết tại sao, lần đầu gặp mặt, ánh mắt anh không thể rời khỏi Lạc Cẩn Thi nữa, đây là điều chưa từng xảy ra với anh trước đây.
Anh không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu của mình đối với Lạc Cẩn Thi, nhưng tận sâu trong trái tim mình là tình yêu của anh dành cho cô.
Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, cứ thế mà làm hòa như vậy. Trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, tuy cả hai không biết phải nói với nhau những gì nhưng cảm giác ngọt ngào dâng tràn lồng ngực.
“Về nhà thôi.” Lạc Cẩn Thi nhìn Cư Hàn Lâm rồi nhỏ giọng nói.
Lạc Cẩn Thi rất muốn quay về nhà với Cư Hàn Lâm, và muốn cùng anh trải qua một đêm bình thường nhưng hạnh phúc.
“Được thôi.” Cư Hàn Lâm không có nhiều điều để nói, chỉ cởi áo khoác của mình, chu đáo khoác cho Lạc Cẩn Thi.
Ngoài ra, Cư Hàn Lâm còn chạy đi đổ đầy nước nóng vào bình cho Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi ngồi trên giường mà trong lòng ấm áp khi chứng kiến cảnh anh làm hết cái này đến cái kia cho mình. Trước khi cô nghĩ đến bản thân không hiểu vì cái gì mà lại cho rằng Cư Hàn Lâm không đủ yêu mình, đây rõ ràng là chuyện hoang đường nhất từ trước tới nay.
Rõ ràng, ở những chi tiết nhỏ nhặt này, anh đều là vì cô mà thay đổi, tất cả đều là minh chứng rõ ràng tình yêu của anh dành cho cô một cách thẳng thắn và thẳng thắn.
Cô vừa nhìn theo anh, khóe miệng không nhịn được mà kéo lên tạo thành một cười hạnh phúc.
Cư Hàn Lâm bế ngang Lạc Cẩn Thi lên, đi ra phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống xỏ giày cho Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc của Cư Hàn Lâm đang ngồi xổm nửa người để xỏ giày cho mình, lòng cô trở nên mềm mại khác thường.
Cư Hàn Lâm cảm nhận được Lạc Cẩn Thi đang chạm vào tóc mình, nhưng anh lại không nói, giả vờ như không biết, khi anh ấy nhìn lên, anh ấy thấy Lạc Cẩn Thi hai mắt đã rưng rưng nước mắt.
Cư Hàn Lâm không biết nên nói gì với cô gái nhỏ này mới tốt, bởi vì đối với bản thân anh mà nói, tất cả những việc này đều là anh can tâm tình nguyện vì cô mà làm.
Cư Hàn Lâm tươi cười mở rộng vòng tay, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng bước tới sà vào lòng anh. Anh liền giữ nguyên tư thế ôm cô mà cứ thế ôm cô đi một mạch cho đến lúc vào trong xe.
Cả đoạn đường cũng có một vài cư dân sinh sống ở đây và cả một số người đang ở trong bãi để xe nghiêng đầu nhìn hai người họ.
Lạc Cẩn Thi có chút xấu hổ vùi đầu vào vòng tay của Cư Hàn Lâm.
Trước kia cô còn cho rằng đây thật sự là một chuyện vô cùng là sến súa và phản cảm, nhưng trong giây phút này đây, khi mà cảm giác ngọt ngào khó lòng diễn tả đang cuộn trào trong lồng ngực mình, Lạc Cẩn Thi khó lòng có thể dùng cách nghĩ kia nữa.
Cao Mạn Ngọc vẫn ở công ty thì nhận được tin nhắn từ Lạc Cẩn Thi.
“Tôi về trước.”
Chỉ từ lời này thôi, Cao Mạn Ngọc có thể đoán được rằng hai người hẳn đã giải thích rõ ràng và hóa giải mọi mâu thuẫn, nhất định bây giờ lại đang hạnh phúc bên nhau rồi. Cao Mạn Ngọc bất giác không khỏi cảm thấy ghen tị.
Cô ấy hiểu, cô ấy biết tình yêu là gì, và cô ấy cũng biết cách đánh giá một người có chân thành với mình hay không.
Dù vậy đi chăng nữa, cô ấy cũng vẫn sẵn sàng đặt hành phúc của mình vào tay một người, có lẽ đây là tình yêu mà cô đã từng phải đánh đổi rồi.
Nụ cười của Cao Mạn Ngọc có chút chua xót nhưng cô lại thấy vui vẻ, cô gái nhỏ như Lạc Cẩn Thi cuối cùng cũng gặp được tình yêu của riêng mình rồi.
Và tất cả những sự nhầm lẫn và chia cắt lần này đều bắt đầu bởi những lý do riêng của chúng, và đó cũng là một loại duyên số kỳ lạ. Một khi Cao Mạn Ngọc nghĩ đến người đó, trái tim cô vừa ngọt ngào cũng lại vừa vừa cay đắng. Anh thật sự đã làm rất nhiều điều khiến trái tim cô loạn nhịp, trong vô số khoảnh khắc, Cao Mạn Ngọc cảm thấy mình đã hết hi vọng thật rồi, nhưng khi cô nhớ lại khoảng thời gian mà bản thân mình đã từng có, cô liền coi tất cả chuyện này như một cọng rơm cứu mạng mà bám chặt lấy.
Bởi vì cuộc đời mình trôi qua cũng không mấy suôn sẻ nên Cao Mạn Ngọc cũng hy vọng rằng một số câu chuyện có cơ duyên bắt đầu từ do cô có thể tồn tại lâu dài hơn một chút.
Tuy rằng cô không có quan hệ máu mủ gì với Lạc Cẩn Thi, nhưng khi ngày đêm cùng nhau bầu bạn, cô lại bất giác cảm nhận được sự ấm áp ở sự hiện diện của đối phương và cũng cảm thấy biết ơn sự xuất hiện của cô ấy.
Phía bên kia, Lạc Cẩn Thi được Cư Hàn Lâm bế lên xe, giống như một cô con gái nhỏ.
Thật ra từ nhỏ tới lớn Lạc Cẩn Thi đa phần là chỉ lủi thủi có một mình. Cảm giác được yêu thương và được che chở như vậy, cô chưa từng có cơ hội cảm nhận. Hóa ra được người khác yêu thương sâu sắc lại là một điều hạnh phúc như vậy.
Lạc Cẩn Thi gửi tin nhắn cho Cao Mạn Ngọc trên xe rằng cô sẽ về nhà, suy nghĩ một hồi cô cho rằng mật khẩu và địa chỉ nhà chắc là do Cao Mạn Ngọc nói với Cư Hàn Lâm.
Trong xe hai người cũng không nói nhiều, lên xe, Lạc Cẩn Thi cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, muốn ngủ một chút. Cư Hàn Lâm nhìn thấy ánh mắt mơ mơ màng màng Lạc Cẩn Thi bèn nói:
“Ngủ một chút đi.” Cư Hàn Lâm tiếp tục nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Lạc Cẩn Thi cứ thế mà chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt vẫn vương lại một nụ cười xinh đẹp. Thực ra cô cũng không ngủ sâu cho lắm, nhưng bản thân lại cảm thấy vô cùng an toàn. Khi ở bên cạnh Cư Hàn Lâm, cô dường như thấy mọi việc trên đời này đều không cần phải quan tâm nữa.