Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương 43: Ai sẽ cưới một người phụ nữ như vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu bên kia, Quý Bình Long chậm rãi đặt điện thoại xuống, đôi mắt anh ta híp lại, trong lòng thoáng dâng lên lửa giận.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, cầm áo khoác rồi đẩy cửa bước ra ngoài, nói với thư ký: "Hủy bỏ toàn bộ lịch trình của buổi sáng nay" "Vâng.
Trong bãi đậu xe, anh ta sải bước về phía chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng.
Anh ta ngôi vào ghế lái, khởi động xe một cách dứt khoát, sau đó tức giận lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Nhà họ Quý nằm trong khu nghỉ mát ở thành phố Nam Thành, bà Quý vẫn còn tức giận về những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.
Người quản gia nhẹ nhàng dâng lên một tách trà: "Thưa bà, tiết trời khô nóng, bà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe."
Bà Quý nhận lấy tách trà, nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống và mắng nhiếc một cách không thể kiểm soát: "Bây giờ con khốn nạn đó đúng thật là rất giỏi.
Chẳng qua là đã tìm ra kẻ chống lưng chứ gì? Hừ, tôi sẽ điêu tra xem ngọn nguôn của tên đó, xem rốt cuộc cậu ta có năng lực như thế nào mà dám xen vào chuyện của nhà họ Quý chúng ta.
Lúc này, một tiếng động cơ ô tô mạnh mẽ vang lên, sau đó là tiếng phanh chói tai.
Quản gia nhìn qua cửa sổ: "Ồ, là cậu chủ" Bà Quý nghe vậy thì vội vàng nói với quản gia: "Chuyện buổi sáng đừng để thằng bé biết”
"Vâng, thưa bà”
Bà Quý sắp xếp lại cảm xúc của mình và mỉm cười đi ra ngoài nghênh đón: “Bình Long, sao con về đột ngột vậy? Có phải để quên cái gì rồi không? Con cũng thật là, chỉ cần cử người về lấy là được rồi, sao lại phải tự mình đi chứ?" Quý Bình Long đi tới, trên khuôn mặt của anh ta có chút u ám: Mẹ, sáng nay mẹ đi đâu vậy?" Bà Quý chợt sững người, bà ta nhìn thấy sắc mặt của con trai mình.
Bà ta cảm thấy có lẽ anh ta đã biết chuyện rồi nên bà ta thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, mẹ đã đi tìm con khốn nạn đó" Quý Bình Long kìm nén lửa giận: "Mẹ, con đã nói chuyện này không liên quan đến mẹ”
"Làm sao có thể không liên quan được?" Bà Quý vừa nói vừa đi vào trong: “Cô ta đã hại con trở thành bộ dạng như thế nào hả? Chính vì tấm lòng nhân hậu nên mẹ đã buông tha cho cô ta.
Nhưng cô ta thì sao, không những không biết ơn mà còn dám dụ dỗ con.
Con nói xem, mẹ có thể ngồi yên không quản gì sao?" Quý Bình Long đi vào theo, anh ta đứng trước mặt bà Quý, sắc mặt càng thêm khó coi: "Cô ấy không dụ dỗ con và mọi chuyện cũng không như mẹ nghĩ" Nhìn thấy anh ta khăng khăng bênh vực cho Tô Phương Dung, bà Quý tức giận đến mức đập mạnh lên ngực: "Con thật sự muốn làm mẹ tức chết mà.
Chẳng lẽ con đã quên cô ta làm tổn thương con như thế nào sao? Cô ta lợi dụng tình cảm của con, lừa gạt mẹ để được gả vào nhà họ Quý.
Nhưng cô ta lại mang trong người giống loài của kẻ khác, giả mạo làm người thừa kế của nhà họ Quy chúng ta.
Con nói đi, làm sao con lại không quên được một người phụ nữ xấu xa như vậy?
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu bên kia, Quý Bình Long chậm rãi đặt điện thoại xuống, đôi mắt anh ta híp lại, trong lòng thoáng dâng lên lửa giận.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, cầm áo khoác rồi đẩy cửa bước ra ngoài, nói với thư ký: "Hủy bỏ toàn bộ lịch trình của buổi sáng nay" "Vâng.
Trong bãi đậu xe, anh ta sải bước về phía chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng.
Anh ta ngôi vào ghế lái, khởi động xe một cách dứt khoát, sau đó tức giận lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Nhà họ Quý nằm trong khu nghỉ mát ở thành phố Nam Thành, bà Quý vẫn còn tức giận về những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.
Người quản gia nhẹ nhàng dâng lên một tách trà: "Thưa bà, tiết trời khô nóng, bà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe."
Bà Quý nhận lấy tách trà, nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống và mắng nhiếc một cách không thể kiểm soát: "Bây giờ con khốn nạn đó đúng thật là rất giỏi.
Chẳng qua là đã tìm ra kẻ chống lưng chứ gì? Hừ, tôi sẽ điêu tra xem ngọn nguôn của tên đó, xem rốt cuộc cậu ta có năng lực như thế nào mà dám xen vào chuyện của nhà họ Quý chúng ta.
Lúc này, một tiếng động cơ ô tô mạnh mẽ vang lên, sau đó là tiếng phanh chói tai.
Quản gia nhìn qua cửa sổ: "Ồ, là cậu chủ" Bà Quý nghe vậy thì vội vàng nói với quản gia: "Chuyện buổi sáng đừng để thằng bé biết”
"Vâng, thưa bà”
Bà Quý sắp xếp lại cảm xúc của mình và mỉm cười đi ra ngoài nghênh đón: “Bình Long, sao con về đột ngột vậy? Có phải để quên cái gì rồi không? Con cũng thật là, chỉ cần cử người về lấy là được rồi, sao lại phải tự mình đi chứ?" Quý Bình Long đi tới, trên khuôn mặt của anh ta có chút u ám: Mẹ, sáng nay mẹ đi đâu vậy?" Bà Quý chợt sững người, bà ta nhìn thấy sắc mặt của con trai mình.
Bà ta cảm thấy có lẽ anh ta đã biết chuyện rồi nên bà ta thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, mẹ đã đi tìm con khốn nạn đó" Quý Bình Long kìm nén lửa giận: "Mẹ, con đã nói chuyện này không liên quan đến mẹ”
"Làm sao có thể không liên quan được?" Bà Quý vừa nói vừa đi vào trong: “Cô ta đã hại con trở thành bộ dạng như thế nào hả? Chính vì tấm lòng nhân hậu nên mẹ đã buông tha cho cô ta.
Nhưng cô ta thì sao, không những không biết ơn mà còn dám dụ dỗ con.
Con nói xem, mẹ có thể ngồi yên không quản gì sao?" Quý Bình Long đi vào theo, anh ta đứng trước mặt bà Quý, sắc mặt càng thêm khó coi: "Cô ấy không dụ dỗ con và mọi chuyện cũng không như mẹ nghĩ" Nhìn thấy anh ta khăng khăng bênh vực cho Tô Phương Dung, bà Quý tức giận đến mức đập mạnh lên ngực: "Con thật sự muốn làm mẹ tức chết mà.
Chẳng lẽ con đã quên cô ta làm tổn thương con như thế nào sao? Cô ta lợi dụng tình cảm của con, lừa gạt mẹ để được gả vào nhà họ Quý.
Nhưng cô ta lại mang trong người giống loài của kẻ khác, giả mạo làm người thừa kế của nhà họ Quy chúng ta.
Con nói đi, làm sao con lại không quên được một người phụ nữ xấu xa như vậy?
- ---------------------------