Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438: Đúng là nực cười.
Chương 438: Đúng là nực cười.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi quay người bỏ đi mà không nói gì.
Sau khi im lặng một lúc, Đỗ Tương Dao mới khẽ nói: “Tôi tin là cô ấy không làm…”
Cư Hàn Lâm sắc mặt lạnh lùng không nói lời nào, phất tay đuổi bọn họ đi ra khỏi phòng.
Trở lại văn phòng, Lạc Cẩn Thi lẳng lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm tư.
Sao lại có người tiết lộ thông tin, người đó phải là một trong ba người bọn họ, đó là ai? Có phải Đỗ Tương Dao không? Không, hay là Mục Đình Tương.
Sau khi suy nghĩ, cô thở dài và không thể tin được những gì đã xảy ra trước đó.
Một lúc sau Đỗ Tương Dao đi ra, sắc mặt Đỗ Tương Dao tái nhợt, cô mệt mỏi liếc Lạc Cẩn Thi một cái rồi cười, Lạc Cẩn Thi cảm thấy có chút xót xa cho Đỗ Tương Dao.
Cô đứng dậy đi đến chỗ Đỗ Tương Dao, vỗ vai Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao quay đầu lại chỉ vào cô: “Không sao đâu. Tất cả chúng ta hãy mạnh mẽ lên. Chị tin rằng chúng ta có thể sống sót sau sự cố này. Không ngờ cuối cùng cũng phải rời đi. Công ty lại chọn cách này, thật trớ trêu … ”
Buổi tối, Đỗ Tương Dao ngồi nhậu trong quán một mình.
Chuông điện thoại vang lên, Đỗ Tương Dao ngây người lấy điện thoại ra liếc, hóa ra là Lạc Cẩn Thi.
Ngay khi Lạc Cẩn Thi kết nối, cô nghe thấy giọng nói có phần hoang mang của Đỗ Tương Dao.
“Đỗ Tương Dao, chị đang ở đâu? Chị đang uống rượu…”
“Tôi đang ở … Flying Bar. Nếu em muốn đến thì chúng ta cùng nhau uống một ly…”
Sau khi nghe Đỗ Tương Dao lải nhải, Lạc Cẩn Thi cúp điện thoại, nhanh chóng đến Flying bar.
Vừa ngồi xuống quầy rượu, Đỗ Tương Dao nhìn Lạc Cẩn Thi với một đôi mắt khó hiểu: “Em là một cô gái ngốc nghếch, em có biết không? Em đã bị người khác tính kế rồi, biết không? Em đối xử với người xấu như người tốt, em có biết… ”
Lạc Cẩn Thi biết Đỗ Tương Dao đã say, cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, lớn tiếng an ủi: “Đừng nói nữa, đi thôi, em đưa chị về, đừng ở đây, ở đây không an toàn … ”
Đỗ Tương Dao ngẩn ra thoát khỏi tay cô, nở nụ cười: “Sao em lại trung thực như vậy? Rất nhiều người đang tính kế bày mưu, em có biết không? Chỉ mình chị biết, chị không thể cứ đứng nhìn rồi bỏ đi……”
Lạc Cẩn Thi sững sờ, không biết Đỗ Tương Dao đang nói cái gì.
Nhưng cô không muốn hỏi nhiều, bây giờ cô chỉ muốn Đỗ Tương Dao ra khỏi đây, không thể ở lại đây được.
“Không, chúng ta về nhà uống rượu đi, được rồi, em uống rượu cùng chị, đêm nay chúng ta sẽ không say …”
“Không được, về nhà uống rượu cũng không được. Ở nhà không có rượu, muốn ở chỗ này đến say. Rượu ngon, khi say sẽ giải tỏa phiền muộn …”
Lạc Cẩn Thi lúng túng, nhưng vẫn kiên quyết kéo Đỗ Tương Dao rời khỏi quán bar.
Người phục vụ bước tới, Lạc Cẩn Thi thanh toán tiền đồ uống, sau đó rời khỏi quán bar.
Sau khi rời quán bar, Lạc Cẩn Thi dìu Đỗ Tương Dao đi dọc theo đại lộ đi về phía đông, giờ đã là nửa đêm, trên đường không có người qua lại
Đỗ Tương Dao bước đi loạng choạng, cảm thấy rất bồn chồn, đột nhiên ngồi xổm xuống đất nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong một hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, Đỗ Tương Dao vươn tay sờ mặt Lạc Cẩn Thi.
“Em thật sự rất ngốc… Em bị người khác lừa gạt rồi, còn bị người khác lợi dụng… Sau này một cô gái ngốc nghếch như em phải chịu đựng như thế nào …”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, cô đỡ mặt Đỗ Tương Dao, nhưng khuôn mặt này càng ngày càng phờ phạc sau khi uống quá nhiều rượu.
“Đừng nói nữa, chị uống nhiều rượu rồi, nói nhiều như vậy sẽ cảm thấy khó chịu đấy, đi thôi, em đưa chị về…”
Đỗ Tương Dao hất mạnh tay Lạc Cẩn Thi ra: “Em mau về đi, để chị yên, chị không say, ai bảo chị say, phải uống thật say, nhanh lên, uống nữa .. . ”
Lạc Cẩn Thi đi tới bên đường, bắt một chiếc taxi, rồi Đỗ Tương Dao lên: “Đi, em đưa chị về…”
Sau đó cô báo địa chỉ cho tài xế, tài xế nhanh chóng đến nhà Đỗ Tương Dao theo địa chỉ Lạc Cẩn Thi cung cấp.
Đặt Đỗ Tương Dao lên giường rồi Lạc Cẩn Thi xoay người đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước ấm ra.
Cô lại lau tay và mặt cho Đỗ Tương Dao, sau đó vào phòng bếp làm một bát canh cho cô ấy, ước chừng sáng mai đầu của Đỗ Tương Dao sẽ nổ tung!
Lạc Cẩn Thi bưng bát canh bước tới, vỗ lên lưng Đỗ Tương Dao: “Chị uống bát canh này đi…”
Đỗ Tương Dao cựa mình, đột nhiên lên tiếng: “Chị không say, em nghĩ chị say sao? Thật ra thì chị rất tỉnh táo. Em ngồi đi chị nói cho em biết …” Lạc Cẩn Thi ngồi xuống bên cạnh Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao liếc Lạc Cẩn Thi một cái: “Chị vào công ty nhiều năm rồi … Cũng coi như là người từng trải, có chuyện gì mà chị chưa từng thấy chứ. Có điều lần này xảy ra việc thế này, cần phải tìm người gánh hết trách nhiệm…”
Lạc Cẩn Thi biết Đỗ Tương Dao thấy ấm ức, sau một hồi nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Chị làm việc ở công ty đã nhiều năm rồi, lần này công ty sẽ không đẩy hết trách nhiệm cho chị đâu…”
“Ai nói không phải chứ? Họ muốn đẩy chị đi chết thay họ, họ tưởng rằng chị không biết sao? Chị đâu có ngốc…”
Nói rồi Đỗ Tương Dao lại mơ màng cười với Lạc Cẩn Thi: “Còn may nhờ có em giúp đỡ, khiến tổng giám đốc bớt hiểu lầm chị. Bây giờ chị phải rời khỏi công ty rồi, coi như hết duyên rồi, thôi vậy, chị cũng không muốn quan tâm…”
Lạc Cẩn Thi chỉ biết vỗ vào lưng Đỗ Tương Dao để cô ấy chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Cẩn Thi thở dài, xoay người tắt đèn, trở về chỗ của mình.
Sáng hôm sau, Lạc Cẩn Thi trở lại công ty, đối diện với công ty trống không, rất nhiều nhân viên đều không đến làm việc.
Khi Cư Hàn Lâm đến làm việc, Lạc Cẩn Thi quay lại và bước vào văn phòng của Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Cẩn Thi, tối qua anh gọi cô nhưng không có ai trả lời nên thấy hơi bực bội, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi bước vào, anh tức tối: “Tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh gọi cho em cả đêm mà không thấy ai trả lời. Anh đến căn hộ của em đợi em nhưng không thấy em về … ”
Lạc Cẩn Thi hơi sững sờ, trên điện thoại cũng không có nhắc nhở nên cô không biết trả lời thế nào, chỉ hơi cúi đầu xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm: “Hôm nay em muốn nói với anh, anh dự định từ chức và rời khỏi công ty… ”
“Ý em là gì…”
Vẻ mặt của Cư Hàn Lâm kinh ngạc, anh nhìn Lạc Cẩn Thi với vẻ mặt không thể tin được.
Lạc Cẩn Thi quay đầu nhìn thoáng qua: “Ý của em là, em dự định từ chức. Càng sớm càng tốt, lần này dự án ở nước Phan xảy ra chuyện như thế này, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm…” . ”
Cư Hàn Lâm khó chịu vỗ lên bàn, vẻ mặt không giải thích được: “Em đúng là đồ ngốc. Em dự định chịu trách nhiệm thay ai, em nói anh nghe xem nào. Anh nói cho em biết, lần này có người tiết lộ bí mật của công ty, chuyện này không chỉ là chuyện của riêng cá nhân ai, nó liên quan đến cả công ty…”
“Vì không phải vấn đề cá nhân mà liên quan đến công ty, vậy thì anh cứ đẩy hết trách nhiệm lên một người không phải tốt hơn sao? Như thế hai bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác…”
Cư Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Cẩn Thi, tức giận nói: “Ai nói cho em những chuyện này? Ai bảo em đứng ra chịu trách nhiệm… Em đúng thật là anh hùng…”
Cư Hàn Lâm trào phúng, nhưng Lạc Cẩn Thi lại thờ ơ: “Em đã nói với anh tất cả những gì em muốn nói, em nói để anh biết, chuyện này em đã suy nghĩ kĩ rồi.”
“Em nói với anh em muốn làm gì, kết quả sau khi em suy nghĩ kĩ là muốn từ chức à, sau đó chịu hết trách nhiệm trong sự việc lần này, có phải thế không… Em đúng là thông minh thật đấy, cách giải quyết như thế mà em cũng nghĩ ra được, em đã nghĩ đến sau này em phải làm sao chưa, nếu em rời khỏi công ty với tội danh đó thì sau này đừng hòng làm việc được ở đâu nữa…”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, không ngờ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Nhưng nghĩ lại thì đúng thế thật, nếu cô ôm trách nhiệm này thì e rằng sau này công ty khác sẽ không tuyển dụng cô.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Đỗ Tương Dao sau khi say rượu, cô lại càng buồn hơn.
“Ngay cả khi như vậy em cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Dù sao thì công ty cùng cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm thay.”
Nói xong, cô thở dài: “Chuyện này chỉ có em, Đỗ Tương Dao và Mục Đình Tương biết. Chuyện này không ai biết …”
Lạc Cẩn Thi nói, giọng điệu có chút bất lực.
“Hơn nữa, vấn đề này chỉ có thể nảy sinh giữa ba người chúng em. Nếu cả hai người kia đều vô tội, em cũng vô tội, vậy thì ai sẽ đứng ra gánh trách nhiệm này, cuối cũng trách nhiệm sẽ đổ lên đầu cả ba…”
Cư Hàn Lâm tức giận đập bàn: “Vấn đề nằm ở ba người chứ không phải ở em. Tôi tin em không làm chuyện như vậy. Sao em phải đứng ra gánh hết trách nhiệm, em nghĩ rằng mình vĩ đại lắm đúng không… ” Lạc Cẩn Thi tức giận quay đi, vừa tới cửa, Cư Hàn Lâm đột nhiên nói: “Việc này rốt cuộc do ai gây ra? Đây không chỉ việc của riêng em mà còn là việc của cả công ty, cho dù lần này em gánh hết trách nhiệm rồi, dự án với bên công ty nước Phan cũng tiếp tục, nhưng con sâu mọt trong công ty vẫn sẽ ở đó, em có thấy an tâm không…”
Lạc Cẩn Thi dừng lại, không nói gì, rồi quay người bước đi.
Cư Hàn Lâm thở dài, cái cô Lạc Cẩn Thi ngốc nghếch này chẳng lẽ lại bị người khác lợi dụng.
Lạc Cẩn Thi nhìn chiếc ghế trống của Đỗ Tương Dao, hôm nay Đỗ Tương Dao không đến làm, không biết chị ấy đi đâu, ước chừng hôm qua chị ấy bị đau đầu nôn nao nên xin nghỉ.
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài khi Mục Đình Tương đi tới.
Mục Đình Tương cười nhạt, cô ta nhìn Lạc Cẩn Thi: “Tối hôm qua cô đi đâu vậy? Tôi gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được…”
“Điện thoại của tôi luôn mở, sao lại không liên lạc được…” Lạc Cẩn Thi cầm điện thoại lên xem, thấy trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, liền thở dài, áy náy quá! Sáng nay tôi bận cả sáng, tối qua thì về muộn nên không có thời gian nhìn vào điện thoại.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi quay người bỏ đi mà không nói gì.
Sau khi im lặng một lúc, Đỗ Tương Dao mới khẽ nói: “Tôi tin là cô ấy không làm…”
Cư Hàn Lâm sắc mặt lạnh lùng không nói lời nào, phất tay đuổi bọn họ đi ra khỏi phòng.
Trở lại văn phòng, Lạc Cẩn Thi lẳng lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm tư.
Sao lại có người tiết lộ thông tin, người đó phải là một trong ba người bọn họ, đó là ai? Có phải Đỗ Tương Dao không? Không, hay là Mục Đình Tương.
Sau khi suy nghĩ, cô thở dài và không thể tin được những gì đã xảy ra trước đó.
Một lúc sau Đỗ Tương Dao đi ra, sắc mặt Đỗ Tương Dao tái nhợt, cô mệt mỏi liếc Lạc Cẩn Thi một cái rồi cười, Lạc Cẩn Thi cảm thấy có chút xót xa cho Đỗ Tương Dao.
Cô đứng dậy đi đến chỗ Đỗ Tương Dao, vỗ vai Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao quay đầu lại chỉ vào cô: “Không sao đâu. Tất cả chúng ta hãy mạnh mẽ lên. Chị tin rằng chúng ta có thể sống sót sau sự cố này. Không ngờ cuối cùng cũng phải rời đi. Công ty lại chọn cách này, thật trớ trêu … ”
Buổi tối, Đỗ Tương Dao ngồi nhậu trong quán một mình.
Chuông điện thoại vang lên, Đỗ Tương Dao ngây người lấy điện thoại ra liếc, hóa ra là Lạc Cẩn Thi.
Ngay khi Lạc Cẩn Thi kết nối, cô nghe thấy giọng nói có phần hoang mang của Đỗ Tương Dao.
“Đỗ Tương Dao, chị đang ở đâu? Chị đang uống rượu…”
“Tôi đang ở … Flying Bar. Nếu em muốn đến thì chúng ta cùng nhau uống một ly…”
Sau khi nghe Đỗ Tương Dao lải nhải, Lạc Cẩn Thi cúp điện thoại, nhanh chóng đến Flying bar.
Vừa ngồi xuống quầy rượu, Đỗ Tương Dao nhìn Lạc Cẩn Thi với một đôi mắt khó hiểu: “Em là một cô gái ngốc nghếch, em có biết không? Em đã bị người khác tính kế rồi, biết không? Em đối xử với người xấu như người tốt, em có biết… ”
Lạc Cẩn Thi biết Đỗ Tương Dao đã say, cô vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, lớn tiếng an ủi: “Đừng nói nữa, đi thôi, em đưa chị về, đừng ở đây, ở đây không an toàn … ”
Đỗ Tương Dao ngẩn ra thoát khỏi tay cô, nở nụ cười: “Sao em lại trung thực như vậy? Rất nhiều người đang tính kế bày mưu, em có biết không? Chỉ mình chị biết, chị không thể cứ đứng nhìn rồi bỏ đi……”
Lạc Cẩn Thi sững sờ, không biết Đỗ Tương Dao đang nói cái gì.
Nhưng cô không muốn hỏi nhiều, bây giờ cô chỉ muốn Đỗ Tương Dao ra khỏi đây, không thể ở lại đây được.
“Không, chúng ta về nhà uống rượu đi, được rồi, em uống rượu cùng chị, đêm nay chúng ta sẽ không say …”
“Không được, về nhà uống rượu cũng không được. Ở nhà không có rượu, muốn ở chỗ này đến say. Rượu ngon, khi say sẽ giải tỏa phiền muộn …”
Lạc Cẩn Thi lúng túng, nhưng vẫn kiên quyết kéo Đỗ Tương Dao rời khỏi quán bar.
Người phục vụ bước tới, Lạc Cẩn Thi thanh toán tiền đồ uống, sau đó rời khỏi quán bar.
Sau khi rời quán bar, Lạc Cẩn Thi dìu Đỗ Tương Dao đi dọc theo đại lộ đi về phía đông, giờ đã là nửa đêm, trên đường không có người qua lại
Đỗ Tương Dao bước đi loạng choạng, cảm thấy rất bồn chồn, đột nhiên ngồi xổm xuống đất nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong một hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, Đỗ Tương Dao vươn tay sờ mặt Lạc Cẩn Thi.
“Em thật sự rất ngốc… Em bị người khác lừa gạt rồi, còn bị người khác lợi dụng… Sau này một cô gái ngốc nghếch như em phải chịu đựng như thế nào …”
Lạc Cẩn Thi không nói gì, cô đỡ mặt Đỗ Tương Dao, nhưng khuôn mặt này càng ngày càng phờ phạc sau khi uống quá nhiều rượu.
“Đừng nói nữa, chị uống nhiều rượu rồi, nói nhiều như vậy sẽ cảm thấy khó chịu đấy, đi thôi, em đưa chị về…”
Đỗ Tương Dao hất mạnh tay Lạc Cẩn Thi ra: “Em mau về đi, để chị yên, chị không say, ai bảo chị say, phải uống thật say, nhanh lên, uống nữa .. . ”
Lạc Cẩn Thi đi tới bên đường, bắt một chiếc taxi, rồi Đỗ Tương Dao lên: “Đi, em đưa chị về…”
Sau đó cô báo địa chỉ cho tài xế, tài xế nhanh chóng đến nhà Đỗ Tương Dao theo địa chỉ Lạc Cẩn Thi cung cấp.
Đặt Đỗ Tương Dao lên giường rồi Lạc Cẩn Thi xoay người đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước ấm ra.
Cô lại lau tay và mặt cho Đỗ Tương Dao, sau đó vào phòng bếp làm một bát canh cho cô ấy, ước chừng sáng mai đầu của Đỗ Tương Dao sẽ nổ tung!
Lạc Cẩn Thi bưng bát canh bước tới, vỗ lên lưng Đỗ Tương Dao: “Chị uống bát canh này đi…”
Đỗ Tương Dao cựa mình, đột nhiên lên tiếng: “Chị không say, em nghĩ chị say sao? Thật ra thì chị rất tỉnh táo. Em ngồi đi chị nói cho em biết …” Lạc Cẩn Thi ngồi xuống bên cạnh Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao liếc Lạc Cẩn Thi một cái: “Chị vào công ty nhiều năm rồi … Cũng coi như là người từng trải, có chuyện gì mà chị chưa từng thấy chứ. Có điều lần này xảy ra việc thế này, cần phải tìm người gánh hết trách nhiệm…”
Lạc Cẩn Thi biết Đỗ Tương Dao thấy ấm ức, sau một hồi nghĩ ngợi, cô lên tiếng: “Chị làm việc ở công ty đã nhiều năm rồi, lần này công ty sẽ không đẩy hết trách nhiệm cho chị đâu…”
“Ai nói không phải chứ? Họ muốn đẩy chị đi chết thay họ, họ tưởng rằng chị không biết sao? Chị đâu có ngốc…”
Nói rồi Đỗ Tương Dao lại mơ màng cười với Lạc Cẩn Thi: “Còn may nhờ có em giúp đỡ, khiến tổng giám đốc bớt hiểu lầm chị. Bây giờ chị phải rời khỏi công ty rồi, coi như hết duyên rồi, thôi vậy, chị cũng không muốn quan tâm…”
Lạc Cẩn Thi chỉ biết vỗ vào lưng Đỗ Tương Dao để cô ấy chìm vào giấc ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Cẩn Thi thở dài, xoay người tắt đèn, trở về chỗ của mình.
Sáng hôm sau, Lạc Cẩn Thi trở lại công ty, đối diện với công ty trống không, rất nhiều nhân viên đều không đến làm việc.
Khi Cư Hàn Lâm đến làm việc, Lạc Cẩn Thi quay lại và bước vào văn phòng của Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Cẩn Thi, tối qua anh gọi cô nhưng không có ai trả lời nên thấy hơi bực bội, nhìn thấy Lạc Cẩn Thi bước vào, anh tức tối: “Tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh gọi cho em cả đêm mà không thấy ai trả lời. Anh đến căn hộ của em đợi em nhưng không thấy em về … ”
Lạc Cẩn Thi hơi sững sờ, trên điện thoại cũng không có nhắc nhở nên cô không biết trả lời thế nào, chỉ hơi cúi đầu xuống, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm: “Hôm nay em muốn nói với anh, anh dự định từ chức và rời khỏi công ty… ”
“Ý em là gì…”
Vẻ mặt của Cư Hàn Lâm kinh ngạc, anh nhìn Lạc Cẩn Thi với vẻ mặt không thể tin được.
Lạc Cẩn Thi quay đầu nhìn thoáng qua: “Ý của em là, em dự định từ chức. Càng sớm càng tốt, lần này dự án ở nước Phan xảy ra chuyện như thế này, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm…” . ”
Cư Hàn Lâm khó chịu vỗ lên bàn, vẻ mặt không giải thích được: “Em đúng là đồ ngốc. Em dự định chịu trách nhiệm thay ai, em nói anh nghe xem nào. Anh nói cho em biết, lần này có người tiết lộ bí mật của công ty, chuyện này không chỉ là chuyện của riêng cá nhân ai, nó liên quan đến cả công ty…”
“Vì không phải vấn đề cá nhân mà liên quan đến công ty, vậy thì anh cứ đẩy hết trách nhiệm lên một người không phải tốt hơn sao? Như thế hai bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác…”
Cư Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Cẩn Thi, tức giận nói: “Ai nói cho em những chuyện này? Ai bảo em đứng ra chịu trách nhiệm… Em đúng thật là anh hùng…”
Cư Hàn Lâm trào phúng, nhưng Lạc Cẩn Thi lại thờ ơ: “Em đã nói với anh tất cả những gì em muốn nói, em nói để anh biết, chuyện này em đã suy nghĩ kĩ rồi.”
“Em nói với anh em muốn làm gì, kết quả sau khi em suy nghĩ kĩ là muốn từ chức à, sau đó chịu hết trách nhiệm trong sự việc lần này, có phải thế không… Em đúng là thông minh thật đấy, cách giải quyết như thế mà em cũng nghĩ ra được, em đã nghĩ đến sau này em phải làm sao chưa, nếu em rời khỏi công ty với tội danh đó thì sau này đừng hòng làm việc được ở đâu nữa…”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, không ngờ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Nhưng nghĩ lại thì đúng thế thật, nếu cô ôm trách nhiệm này thì e rằng sau này công ty khác sẽ không tuyển dụng cô.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Đỗ Tương Dao sau khi say rượu, cô lại càng buồn hơn.
“Ngay cả khi như vậy em cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Dù sao thì công ty cùng cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm thay.”
Nói xong, cô thở dài: “Chuyện này chỉ có em, Đỗ Tương Dao và Mục Đình Tương biết. Chuyện này không ai biết …”
Lạc Cẩn Thi nói, giọng điệu có chút bất lực.
“Hơn nữa, vấn đề này chỉ có thể nảy sinh giữa ba người chúng em. Nếu cả hai người kia đều vô tội, em cũng vô tội, vậy thì ai sẽ đứng ra gánh trách nhiệm này, cuối cũng trách nhiệm sẽ đổ lên đầu cả ba…”
Cư Hàn Lâm tức giận đập bàn: “Vấn đề nằm ở ba người chứ không phải ở em. Tôi tin em không làm chuyện như vậy. Sao em phải đứng ra gánh hết trách nhiệm, em nghĩ rằng mình vĩ đại lắm đúng không… ” Lạc Cẩn Thi tức giận quay đi, vừa tới cửa, Cư Hàn Lâm đột nhiên nói: “Việc này rốt cuộc do ai gây ra? Đây không chỉ việc của riêng em mà còn là việc của cả công ty, cho dù lần này em gánh hết trách nhiệm rồi, dự án với bên công ty nước Phan cũng tiếp tục, nhưng con sâu mọt trong công ty vẫn sẽ ở đó, em có thấy an tâm không…”
Lạc Cẩn Thi dừng lại, không nói gì, rồi quay người bước đi.
Cư Hàn Lâm thở dài, cái cô Lạc Cẩn Thi ngốc nghếch này chẳng lẽ lại bị người khác lợi dụng.
Lạc Cẩn Thi nhìn chiếc ghế trống của Đỗ Tương Dao, hôm nay Đỗ Tương Dao không đến làm, không biết chị ấy đi đâu, ước chừng hôm qua chị ấy bị đau đầu nôn nao nên xin nghỉ.
Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài khi Mục Đình Tương đi tới.
Mục Đình Tương cười nhạt, cô ta nhìn Lạc Cẩn Thi: “Tối hôm qua cô đi đâu vậy? Tôi gọi điện cho cô nhưng không liên lạc được…”
“Điện thoại của tôi luôn mở, sao lại không liên lạc được…” Lạc Cẩn Thi cầm điện thoại lên xem, thấy trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, liền thở dài, áy náy quá! Sáng nay tôi bận cả sáng, tối qua thì về muộn nên không có thời gian nhìn vào điện thoại.