Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427: Dường như cô đang chìm trong một vũng bùn lầy.
Chương 427: Dường như cô đang chìm trong một vũng bùn lầy.
Dựa trên tình hình thì có lẽ là bị sợ máu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn về hướng Cư Hàn Lâm, quả nhiên là anh đang cố gắng kiềm chế không nhìn xuống dưới đất, anh cũng bị bệnh sợ máu. Cô liền nhanh chóng dịch người về phía trước, chắn ngay ở chỗ vũng máu kia, như thế này thì Cư Hàn Lâm cho dù không cẩn thận cũng sẽ không nhìn thấy gì.
Tất nhiên Cư Hàn Lâm nhận ra điều này.
Người phụ nữ nằm trên mặt đất hiển nhiên có chút lo lắng: “Các người đừng tưởng kéo được nhiều người tới thì tôi sẽ sợ, tôi nói cho các người biết, nếu không đền tiền cho tôi, tôi liền đi kiện các người. Tôi là người bị hại! Các người chắc chắn sẽ phải đền rất nhiều tiền.”
Joseph rõ ràng là có chút lo lắng, thật ra đối mặt với chuyện công việc, hắn vẫn có thể bình tĩnh vững như núi Thái Sơn, nhưng đây là một tai nạn an toàn, có lẽ bọn họ cũng không chắc rằng người mình có thực sự là đâm trúng người ta hay không.
“Trong trường hợp này, chúng ta phải xem xét máy quay giám sát ở đây.” Lạc Cẩn Thi chỉ không muốn những người này lợi dụng sơ hở, dù sao ở đây cũng có một cửa hàng tráng miệng, bên ngoài có thể sẽ được lắp máy quay giám sát, quay được đến phía đường có lẽ cũng không phải là chuyện khó.
Hơn nữa đây có thể là một vụ va chạm ăn vạ thường gặp.
Chỉ là trước khi xem xét máy quay giám sát, thì vết thương nên được kiểm tra trước, cô bước tới, ngồi xổm xuống nhìn vết máu trên cánh tay của người phụ nữ:
“Bên trong có bị thương không ạ? Vậy thì chị có thể cho chúng tôi kiểm tra vết thương một chút được không? Nếu như chị thực sự bị thương thì chúng tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.”
“Các người, các người cho rằng tôi là đang diễn trò ăn vạ sao sao? Thật đúng là nực cười!” Sau đó nữ nhân chậm rãi đứng lên, vẻ mặt có chút vô lý: “Tôi nói cho các anh chị biết, các người nếu không đền tiền thì tôi sẽ đi kiện hết các người. Bớt nói những câu kiểu muốn xem vết thương hay là xem máy quay giám sát đi. Các người, các người cứ đợi đấy.”
Vừa nói người phụ này vừa trừng mắt nhìn Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm rồi bỏ chạy.
Charles lo lắng bước đến bên Cư Hàn Lâm: “Anh Cư, chuyện này…”
Lạc Cẩn Thi mỉm cười: “Mọi người yên tâm, cô ta đã chạy rồi, đây vốn dĩ là đang ăn vạ thôi, đừng lo lắng, hơn nữa cô ta không bị thương, còn có máy quay giám sát ở đây mà.”
Charles bán tín bán nghi quay đầu lại đi chăm sóc Joseph, Lạc Cẩn Thiển kéo Cư Hàn Lâm ra khỏi vũng máu, hỏi nhỏ: “Không sao chứ, anh có muốn uống chút nước không? Hay ăn chút gì đó nhé?”
Cô ấy chưa từng chăm sóc bệnh nhân bị bệnh sợ máu nên không biết phải làm thế nào cả.
Cư Hàn Lâm chỉ lắc đầu, đáp: “Đừng lo lắng, anh không sao đâu.” Tuy nhiên môi anh hơi tái và sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn luôn hiện hữu.
“Anh Joseph, chúng ta hãy về khách sạn và nghỉ ngơi trước. Tôi đề nghị anh ở lại thêm hai ngày và nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau cùng, tìm hiểu một thành phố không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, nếu anh muốn chúng tôi đến thì lúc nào cũng có thể liên lạc.”
Cư Hàn Lâm nói, khuôn mặt của anh đã trở lại vẻ thản nhiên và mang theo nụ cười cũ, nhưng nếu như quan sát kỹ hơn thì vẫn sẽ thấy có một vài phần mệt mỏi. Joseph không nói gì, nhưng Charles đã dìu anh ta lên xe, và nhóm năm người cứ thế rời khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, họ sẽ quay trở về khách sạn.
Nhìn họ rời đi, Cư Hàn Lâm thở phào nhẹ nhõm nói: “Không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, không biết có ảnh hưởng gì không nữa.” Dù sao đây là lần đầu tiên phía bên kia đến Thanh Hoa, nếu biết như thế này anh đã sớm phái người đi theo rồi.
“Đừng lo lắng.” Lạc Cẩn Thiển chạm vào cánh tay của anh, sau đó buông ra.
Nhưng thật bất ngờ Cư Hàn Lâm lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay đã định rút lui của cô: “Nụ hôn của chúng ta còn chưa kết thúc.” Không đợi phản ứng của cô, anh đã chặn môi đứng cô lại. Trong buổi sáng ánh nắng vàng rực rỡ ngập tràn, nụ hôn này dường như tượng trưng cho một ngày đẹp trời.
Lâm Dịch Tuấn Tuấn vẫn là có chút lo lắng, rốt cuộc không biết xứ lý kết quả.
Lạc Cẩn Thi cúi đầu trở lại phòng làm việc và đối với việc đứng trước bao nhiều người mà hôn nhau, cô cũng đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng cô từng làm chuyện đó. Tuy nhiên, vừa nãy cô đã làm rồi.
“Không sao, chỉ là một vụ ăn vạ mà thôi. mọi
truyện đã được giải quyết.” Cư Hàn Lâm nói, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng Lạc Cẩn Thi rời đi. “Lập tức sẽ bố trí một vài người để bảo vệ an toàn cho ngài Joseph. Đừng có để xảy ra bất cứ một vấn đề nào nữa trong hai ngày tới.”
Nói xong, anh lại nhìn về hướng phòng làm việc của Lạc Cẩn Thi: “Đợi nắm chắc được dự án này, giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc, coi như để ăn mừng.” Tuy nói như vậy nhưng trong đầu anh lại đã nảy sinh ra một ý tưởng khác.
Ngồi trên ghế ở văn phòng mình, cuối cùng Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi
truyện đã ổn, nhưng nụ hôn vừa rồi khiến tim cô đập thình thịch rồi như muốn nhảy cả ra ngoài.
Những lời của Cư Hàn Lâm cứ hiện lên trong tâm trí cô lúc này: Chúng tôi sẽ đính hôn, rồi kết hôn và chung sống đến trọn đời.
Khi nói chuyện, anh từ chưa bao giờ chân thành, chưa bao giờ dịu dàng lại thu hết vào nụ cười khi ấy, nó lại càng khiến người ta chìm đắm không dứt hơn hàng nghìn hàng vạn lần.
Cô dường như đang bị chìm trong một vũng bùn lầy mà không thể thoát ra ngoài.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô liền nóng bừng như lửa đốt.
Trong hai ngày tiếp theo, không có gì xảy ra cho đến khi đối tác người Pháp rời đi.
Hợp đồng không bị ảnh hưởng bởi sự cố va chạm kia, việc ký kết diễn ra suôn sẻ, bước tiếp theo là chờ bắt đầu công việc trong cuối năm tới.
Cư Hàn Lâm yêu cầu Lâm Dịch Tuấn Tuấn thông báo với mọi người rằng nếu dự án này thành công tốt đẹp thì sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng, và mọi người sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng cho thành quả lao động của mình, vì vậy ai nấy đều rất có động lực làm việc.
Vì vậy tất những nhân viên trong công ty, không chỉ những người phụ trách dự án này đang làm việc chăm chỉ hơn, mà cả các bộ phận khác và những người khác cũng đang cố gắng tăng ca làm việc vì Cư Hàn Lâm nói rằng, tiền thưởng không chỉ dành cho mỗi dự án này.
Toàn bộ bộ phận thư ký cũng đã không còn thời gian để nói chuyện phiếm nữa, có rất nhiều người đến làm việc đầu tiên là cúi đầu vào công việc mà không chút lười biếng, có lẽ đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
Sau cả buổi sáng làm việc mệt mỏi, Lạc Cẩn Thiển ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tình cờ nhìn thấy cánh cửa, tuy rằng lúc này cửa đã đóng bị đóng chặt, nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nhịp tim cô theo đó mà tăng nhanh, cô có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch. Đúng lúc này bên ngoài rộn ràng hẳn lên, có lẽ là sau khi hoàn thành được công việc cả sáng thì đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều nhanh chóng đi ăn cơm và thư giãn một chút.
Do làm việc căng thẳng nên hôm nay cô quyết định đi ăn ở căng tin, bình thường cô chủ yếu ăn ở văn phòng.
Lâm Dịch Tuấn vội vàng đi tới thang máy, trong tay cầm một ít tài liệu có lẽ là để đưa cho bộ phận bên dưới, lúc đi ngang qua phòng thư ký muốn gọi Đỗ Tương Dao đi cùng, nhưng lại nhìn thấy một mình Mục Đình Trương đang ngồi ở bên trong.
Bình thường thì những ngày này cô ta đều đi ăn ở bên ngoài. Đẩy cửa bước vào, Lâm Dịch Tuấn càng thấy lạ, Mục Đình Tương cúi đầu, tóc tai bù xù, trên cằm còn đeo khẩu trang, trông rất hốc hác.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đình Tương?” Lạc Cẩn Thi hét lên, làm cho Mục Đình Tương hơi bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, cô đã yên tâm thở phào: “Cậu bị sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Mục Đình Tương cười đến thất thần: “Không, chỉ là, cậu thấy đấy… Vết sẹo trên mặt này của tớ là do dị ứng mỹ phẩm.” Vừa nói cô ta vừa vén tóc mái lên trán, phát hiện có một lớp mụn đỏ dày đặc, tuy dấu vết cũng không lớn, nhưng nhìn như vậy cũng hơi đáng sợ.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi thực sự muốn hỏi khi Mục Đình Tương đầu đuôi câu chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mục Đình Tương, có lẽ là cô ta không muốn nhắc đến.
Mục Đình Tương trở nên im lặng và lại cầm đũa lên: “Ngồi xuống ăn với tôi đi. Dù sao tôi cũng đã gọi nhiều món rồi.” Sau đó, cô ấy ra hiệu chỉ sang vị trí đối diện: “Vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lạc Cẩn Thiển chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa đưa qua: “Có muốn đi bệnh viện không? Dạo này nếu không thể trang điểm thì cậu nên đi đến bệnh viện khám thì sẽ tốt hơn.”
Rõ ràng đây là mặt mộc của cô ta.
Mụ Đình Tương lắc đầu cười: “Không cần đâu, cái bệnh cũ này của tớ mỗi năm sẽ phát bệnh một lần. Vết sẹo này khi còn bé bị bỏng nên bây giờ không khỏi được.”
Khi còn bé đã bị bỏng… Lạc Cẩn Thi cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nhỏ như vậy, mà lại bị thương đến tận trán, suýt chút nữa là chạm đến mắt, có lẽ từ nhỏ đến lớn cô ta cũng từng chịu không ít khổ cực.
Bởi vì cô nhớ rằng khi cô đi cùng Cao Mạn Ngọc đến trường khi cô còn nhỏ, có một cậu bé có vết sẹo trên mặt, cậu ấy đã bị đuổi đánh và đánh đập, sau đó không ai muốn chơi với cậu. Chỉ sau chưa đầy nửa năm, cậu bé ấy đã chuyển sang trường khác.
Chỉ là cô không biết liệu Mục Đình Tương có bị tổn hại gì khi còn nhỏ hay không.
“Tại sao cậu lại nhìn tớ với ánh mắt đầy thương cảm như vậy?” Mục Đình Tương mỉm cười, bỏ một miếng sushi vào miệng: “Thật ra, có lẽ cậu không nghĩ rằng tớ thật ra là trẻ mồ côi”.
Đôi đũa của Lạc Cẩn Thi khựng lại trong không khí, cô không ngờ rằng Mục Đình Tương cũng sẽ có xuất thân giống như mình.
“Tớ chưa bao giờ nói với ai về vấn đề này. Tớ hy vọng cậu sẽ không nói điều đó cho ai hết.” Nói xong, cô ta liền chớp mắt một cách tinh nghịch.
Lạc Cẩn Thi nhàn nhạt gật đầu, mím môi, rốt cuộc không nói ra được điều mà bản thân muốn nói: “Đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không nói, nhưng cậu làm sao lại bị dị ứng trên mặt? Tớ từng dùng một khóa điều trị, hiệu quả cũng rất tốt, cậu có muốn thử không?”
Mục Đình Tương lắc đầu: “Bao nhiêu năm qua, mỹ phẩm, thuốc thang trị liệu, rồi đồ linh tinh loạn cào cào, những thứ như vậy tớ đều đã dùng quá nhiều rồi. Thực ra, chỉ cần làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, không ăn uống tùy tiện, chỉ mất mấy ngày là sẽ khỏi thôi, hoàn toàn không phải làm gì phiền phức. Chỉ là mấy ngày này cực khổ cho cậu khi phải nhìn thấy khuôn mặt này của tớ thôi.”
Dù không trang điểm nhưng khi Mục Đình Tương tự bật cười thì đôi mắt của cô vẫn sáng lấp lánh và vô cùng ngọt ngào.
Sau khi ăn trưa đơn giản, uống một chút nước, cô ta lại đeo khẩu trang và chỉnh lại tóc mái, thế này thì quả thật là không thể nhìn thấy dấu vết trên trán và cả một vết sẹo nhỏ ở dưới cằm kia nữa.
mọi
truyện sẽ diễn ra như thế này trong vài ngày, khá là khó chịu, nhưng may mắn thay, đó là vào mùa đông.
Sau khi hai người ăn xong, nói chuyện một lúc, trong khoảng thời gian đó có người lần lượt đi vào, Lạc Cẩn Thi đành phải chào hỏi rồi trở về phòng làm việc của mình.
Vừa đẩy cửa vào, liền thấy Cư Hàn Lâm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang dựa vào sô pha, càng tiến lại gần thì càng thấy rõ hộp cơm cách nhiệt được đặt ngay ngắn rồi xếp sang một bên trên bàn.
Đây là… anh đã cất công đặc biệt dành thời gian đi đến đây để mang đồ ăn cho mình sao?
“Anh, anh đến đây lâu chưa?” Lạc Cẩn Thi ngượng ngùng nói trong khi bước đến chỗ anh, nhưng cô không ngờ rằng Cư Hàn Lâm sẽ đặc biệt chuẩn bị trước để mang đồ ăn đến cho cô.
Đến lúc này vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước trong hộp cơm, có vẻ như nó đã được để rất lâu.
Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với cô bằng một khuôn mặt không hề có nụ cười: “Chưa lâu, em đã ăn trưa chưa?” Anh gác đôi chân dài của mình lại, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó nên nói năng cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn tình hình này, có lẽ anh cũng chưa ăn cơm.
Dựa trên tình hình thì có lẽ là bị sợ máu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn về hướng Cư Hàn Lâm, quả nhiên là anh đang cố gắng kiềm chế không nhìn xuống dưới đất, anh cũng bị bệnh sợ máu. Cô liền nhanh chóng dịch người về phía trước, chắn ngay ở chỗ vũng máu kia, như thế này thì Cư Hàn Lâm cho dù không cẩn thận cũng sẽ không nhìn thấy gì.
Tất nhiên Cư Hàn Lâm nhận ra điều này.
Người phụ nữ nằm trên mặt đất hiển nhiên có chút lo lắng: “Các người đừng tưởng kéo được nhiều người tới thì tôi sẽ sợ, tôi nói cho các người biết, nếu không đền tiền cho tôi, tôi liền đi kiện các người. Tôi là người bị hại! Các người chắc chắn sẽ phải đền rất nhiều tiền.”
Joseph rõ ràng là có chút lo lắng, thật ra đối mặt với chuyện công việc, hắn vẫn có thể bình tĩnh vững như núi Thái Sơn, nhưng đây là một tai nạn an toàn, có lẽ bọn họ cũng không chắc rằng người mình có thực sự là đâm trúng người ta hay không.
“Trong trường hợp này, chúng ta phải xem xét máy quay giám sát ở đây.” Lạc Cẩn Thi chỉ không muốn những người này lợi dụng sơ hở, dù sao ở đây cũng có một cửa hàng tráng miệng, bên ngoài có thể sẽ được lắp máy quay giám sát, quay được đến phía đường có lẽ cũng không phải là chuyện khó.
Hơn nữa đây có thể là một vụ va chạm ăn vạ thường gặp.
Chỉ là trước khi xem xét máy quay giám sát, thì vết thương nên được kiểm tra trước, cô bước tới, ngồi xổm xuống nhìn vết máu trên cánh tay của người phụ nữ:
“Bên trong có bị thương không ạ? Vậy thì chị có thể cho chúng tôi kiểm tra vết thương một chút được không? Nếu như chị thực sự bị thương thì chúng tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.”
“Các người, các người cho rằng tôi là đang diễn trò ăn vạ sao sao? Thật đúng là nực cười!” Sau đó nữ nhân chậm rãi đứng lên, vẻ mặt có chút vô lý: “Tôi nói cho các anh chị biết, các người nếu không đền tiền thì tôi sẽ đi kiện hết các người. Bớt nói những câu kiểu muốn xem vết thương hay là xem máy quay giám sát đi. Các người, các người cứ đợi đấy.”
Vừa nói người phụ này vừa trừng mắt nhìn Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm rồi bỏ chạy.
Charles lo lắng bước đến bên Cư Hàn Lâm: “Anh Cư, chuyện này…”
Lạc Cẩn Thi mỉm cười: “Mọi người yên tâm, cô ta đã chạy rồi, đây vốn dĩ là đang ăn vạ thôi, đừng lo lắng, hơn nữa cô ta không bị thương, còn có máy quay giám sát ở đây mà.”
Charles bán tín bán nghi quay đầu lại đi chăm sóc Joseph, Lạc Cẩn Thiển kéo Cư Hàn Lâm ra khỏi vũng máu, hỏi nhỏ: “Không sao chứ, anh có muốn uống chút nước không? Hay ăn chút gì đó nhé?”
Cô ấy chưa từng chăm sóc bệnh nhân bị bệnh sợ máu nên không biết phải làm thế nào cả.
Cư Hàn Lâm chỉ lắc đầu, đáp: “Đừng lo lắng, anh không sao đâu.” Tuy nhiên môi anh hơi tái và sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn luôn hiện hữu.
“Anh Joseph, chúng ta hãy về khách sạn và nghỉ ngơi trước. Tôi đề nghị anh ở lại thêm hai ngày và nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau cùng, tìm hiểu một thành phố không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, nếu anh muốn chúng tôi đến thì lúc nào cũng có thể liên lạc.”
Cư Hàn Lâm nói, khuôn mặt của anh đã trở lại vẻ thản nhiên và mang theo nụ cười cũ, nhưng nếu như quan sát kỹ hơn thì vẫn sẽ thấy có một vài phần mệt mỏi. Joseph không nói gì, nhưng Charles đã dìu anh ta lên xe, và nhóm năm người cứ thế rời khỏi cửa hàng đồ tráng miệng, họ sẽ quay trở về khách sạn.
Nhìn họ rời đi, Cư Hàn Lâm thở phào nhẹ nhõm nói: “Không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, không biết có ảnh hưởng gì không nữa.” Dù sao đây là lần đầu tiên phía bên kia đến Thanh Hoa, nếu biết như thế này anh đã sớm phái người đi theo rồi.
“Đừng lo lắng.” Lạc Cẩn Thiển chạm vào cánh tay của anh, sau đó buông ra.
Nhưng thật bất ngờ Cư Hàn Lâm lại nhanh chóng nắm lấy bàn tay đã định rút lui của cô: “Nụ hôn của chúng ta còn chưa kết thúc.” Không đợi phản ứng của cô, anh đã chặn môi đứng cô lại. Trong buổi sáng ánh nắng vàng rực rỡ ngập tràn, nụ hôn này dường như tượng trưng cho một ngày đẹp trời.
Lâm Dịch Tuấn Tuấn vẫn là có chút lo lắng, rốt cuộc không biết xứ lý kết quả.
Lạc Cẩn Thi cúi đầu trở lại phòng làm việc và đối với việc đứng trước bao nhiều người mà hôn nhau, cô cũng đã nhìn thấy nhiều rồi nhưng cô từng làm chuyện đó. Tuy nhiên, vừa nãy cô đã làm rồi.
“Không sao, chỉ là một vụ ăn vạ mà thôi. mọi
truyện đã được giải quyết.” Cư Hàn Lâm nói, nhưng ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng Lạc Cẩn Thi rời đi. “Lập tức sẽ bố trí một vài người để bảo vệ an toàn cho ngài Joseph. Đừng có để xảy ra bất cứ một vấn đề nào nữa trong hai ngày tới.”
Nói xong, anh lại nhìn về hướng phòng làm việc của Lạc Cẩn Thi: “Đợi nắm chắc được dự án này, giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc, coi như để ăn mừng.” Tuy nói như vậy nhưng trong đầu anh lại đã nảy sinh ra một ý tưởng khác.
Ngồi trên ghế ở văn phòng mình, cuối cùng Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi
truyện đã ổn, nhưng nụ hôn vừa rồi khiến tim cô đập thình thịch rồi như muốn nhảy cả ra ngoài.
Những lời của Cư Hàn Lâm cứ hiện lên trong tâm trí cô lúc này: Chúng tôi sẽ đính hôn, rồi kết hôn và chung sống đến trọn đời.
Khi nói chuyện, anh từ chưa bao giờ chân thành, chưa bao giờ dịu dàng lại thu hết vào nụ cười khi ấy, nó lại càng khiến người ta chìm đắm không dứt hơn hàng nghìn hàng vạn lần.
Cô dường như đang bị chìm trong một vũng bùn lầy mà không thể thoát ra ngoài.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô liền nóng bừng như lửa đốt.
Trong hai ngày tiếp theo, không có gì xảy ra cho đến khi đối tác người Pháp rời đi.
Hợp đồng không bị ảnh hưởng bởi sự cố va chạm kia, việc ký kết diễn ra suôn sẻ, bước tiếp theo là chờ bắt đầu công việc trong cuối năm tới.
Cư Hàn Lâm yêu cầu Lâm Dịch Tuấn Tuấn thông báo với mọi người rằng nếu dự án này thành công tốt đẹp thì sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng, và mọi người sẽ được nhận phần thưởng xứng đáng cho thành quả lao động của mình, vì vậy ai nấy đều rất có động lực làm việc.
Vì vậy tất những nhân viên trong công ty, không chỉ những người phụ trách dự án này đang làm việc chăm chỉ hơn, mà cả các bộ phận khác và những người khác cũng đang cố gắng tăng ca làm việc vì Cư Hàn Lâm nói rằng, tiền thưởng không chỉ dành cho mỗi dự án này.
Toàn bộ bộ phận thư ký cũng đã không còn thời gian để nói chuyện phiếm nữa, có rất nhiều người đến làm việc đầu tiên là cúi đầu vào công việc mà không chút lười biếng, có lẽ đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
Sau cả buổi sáng làm việc mệt mỏi, Lạc Cẩn Thiển ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tình cờ nhìn thấy cánh cửa, tuy rằng lúc này cửa đã đóng bị đóng chặt, nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nhịp tim cô theo đó mà tăng nhanh, cô có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch. Đúng lúc này bên ngoài rộn ràng hẳn lên, có lẽ là sau khi hoàn thành được công việc cả sáng thì đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều nhanh chóng đi ăn cơm và thư giãn một chút.
Do làm việc căng thẳng nên hôm nay cô quyết định đi ăn ở căng tin, bình thường cô chủ yếu ăn ở văn phòng.
Lâm Dịch Tuấn vội vàng đi tới thang máy, trong tay cầm một ít tài liệu có lẽ là để đưa cho bộ phận bên dưới, lúc đi ngang qua phòng thư ký muốn gọi Đỗ Tương Dao đi cùng, nhưng lại nhìn thấy một mình Mục Đình Trương đang ngồi ở bên trong.
Bình thường thì những ngày này cô ta đều đi ăn ở bên ngoài. Đẩy cửa bước vào, Lâm Dịch Tuấn càng thấy lạ, Mục Đình Tương cúi đầu, tóc tai bù xù, trên cằm còn đeo khẩu trang, trông rất hốc hác.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Đình Tương?” Lạc Cẩn Thi hét lên, làm cho Mục Đình Tương hơi bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, cô đã yên tâm thở phào: “Cậu bị sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Mục Đình Tương cười đến thất thần: “Không, chỉ là, cậu thấy đấy… Vết sẹo trên mặt này của tớ là do dị ứng mỹ phẩm.” Vừa nói cô ta vừa vén tóc mái lên trán, phát hiện có một lớp mụn đỏ dày đặc, tuy dấu vết cũng không lớn, nhưng nhìn như vậy cũng hơi đáng sợ.
“Có chuyện gì vậy?” Lạc Cẩn Thi thực sự muốn hỏi khi Mục Đình Tương đầu đuôi câu chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mục Đình Tương, có lẽ là cô ta không muốn nhắc đến.
Mục Đình Tương trở nên im lặng và lại cầm đũa lên: “Ngồi xuống ăn với tôi đi. Dù sao tôi cũng đã gọi nhiều món rồi.” Sau đó, cô ấy ra hiệu chỉ sang vị trí đối diện: “Vừa ăn vừa nói chuyện.”
Lạc Cẩn Thiển chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa đưa qua: “Có muốn đi bệnh viện không? Dạo này nếu không thể trang điểm thì cậu nên đi đến bệnh viện khám thì sẽ tốt hơn.”
Rõ ràng đây là mặt mộc của cô ta.
Mụ Đình Tương lắc đầu cười: “Không cần đâu, cái bệnh cũ này của tớ mỗi năm sẽ phát bệnh một lần. Vết sẹo này khi còn bé bị bỏng nên bây giờ không khỏi được.”
Khi còn bé đã bị bỏng… Lạc Cẩn Thi cảm thấy trong lòng không được thoải mái, nhỏ như vậy, mà lại bị thương đến tận trán, suýt chút nữa là chạm đến mắt, có lẽ từ nhỏ đến lớn cô ta cũng từng chịu không ít khổ cực.
Bởi vì cô nhớ rằng khi cô đi cùng Cao Mạn Ngọc đến trường khi cô còn nhỏ, có một cậu bé có vết sẹo trên mặt, cậu ấy đã bị đuổi đánh và đánh đập, sau đó không ai muốn chơi với cậu. Chỉ sau chưa đầy nửa năm, cậu bé ấy đã chuyển sang trường khác.
Chỉ là cô không biết liệu Mục Đình Tương có bị tổn hại gì khi còn nhỏ hay không.
“Tại sao cậu lại nhìn tớ với ánh mắt đầy thương cảm như vậy?” Mục Đình Tương mỉm cười, bỏ một miếng sushi vào miệng: “Thật ra, có lẽ cậu không nghĩ rằng tớ thật ra là trẻ mồ côi”.
Đôi đũa của Lạc Cẩn Thi khựng lại trong không khí, cô không ngờ rằng Mục Đình Tương cũng sẽ có xuất thân giống như mình.
“Tớ chưa bao giờ nói với ai về vấn đề này. Tớ hy vọng cậu sẽ không nói điều đó cho ai hết.” Nói xong, cô ta liền chớp mắt một cách tinh nghịch.
Lạc Cẩn Thi nhàn nhạt gật đầu, mím môi, rốt cuộc không nói ra được điều mà bản thân muốn nói: “Đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không nói, nhưng cậu làm sao lại bị dị ứng trên mặt? Tớ từng dùng một khóa điều trị, hiệu quả cũng rất tốt, cậu có muốn thử không?”
Mục Đình Tương lắc đầu: “Bao nhiêu năm qua, mỹ phẩm, thuốc thang trị liệu, rồi đồ linh tinh loạn cào cào, những thứ như vậy tớ đều đã dùng quá nhiều rồi. Thực ra, chỉ cần làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, không ăn uống tùy tiện, chỉ mất mấy ngày là sẽ khỏi thôi, hoàn toàn không phải làm gì phiền phức. Chỉ là mấy ngày này cực khổ cho cậu khi phải nhìn thấy khuôn mặt này của tớ thôi.”
Dù không trang điểm nhưng khi Mục Đình Tương tự bật cười thì đôi mắt của cô vẫn sáng lấp lánh và vô cùng ngọt ngào.
Sau khi ăn trưa đơn giản, uống một chút nước, cô ta lại đeo khẩu trang và chỉnh lại tóc mái, thế này thì quả thật là không thể nhìn thấy dấu vết trên trán và cả một vết sẹo nhỏ ở dưới cằm kia nữa.
mọi
truyện sẽ diễn ra như thế này trong vài ngày, khá là khó chịu, nhưng may mắn thay, đó là vào mùa đông.
Sau khi hai người ăn xong, nói chuyện một lúc, trong khoảng thời gian đó có người lần lượt đi vào, Lạc Cẩn Thi đành phải chào hỏi rồi trở về phòng làm việc của mình.
Vừa đẩy cửa vào, liền thấy Cư Hàn Lâm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đang dựa vào sô pha, càng tiến lại gần thì càng thấy rõ hộp cơm cách nhiệt được đặt ngay ngắn rồi xếp sang một bên trên bàn.
Đây là… anh đã cất công đặc biệt dành thời gian đi đến đây để mang đồ ăn cho mình sao?
“Anh, anh đến đây lâu chưa?” Lạc Cẩn Thi ngượng ngùng nói trong khi bước đến chỗ anh, nhưng cô không ngờ rằng Cư Hàn Lâm sẽ đặc biệt chuẩn bị trước để mang đồ ăn đến cho cô.
Đến lúc này vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước trong hộp cơm, có vẻ như nó đã được để rất lâu.
Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên đối diện với cô bằng một khuôn mặt không hề có nụ cười: “Chưa lâu, em đã ăn trưa chưa?” Anh gác đôi chân dài của mình lại, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó nên nói năng cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa nhìn tình hình này, có lẽ anh cũng chưa ăn cơm.