Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 38: Tôi kết hôn rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng, đến khi anh ta quay đầu lần nữa rôi bắt gặp đôi mắt của Tô Phương Dung, anh ta quên cả hô hấp, gương mặt đỏ bừng lên: “Tôi...
tôi đi vệ sinh một lát...
Tô Phương Dung không phản ứng kịp mà nhìn dáng vẻ ngượng ngùng chạy đi của anh ta.
Phú Quý nhích sang ngồi sát cô, quàng vai cô nói: “Cô không lên hát thật à?”
Tô Phương Dung lắc đầu cười: “Nghe anh hát là được rồi”
Phú Quý đắc ý nói: “Tôi hát cũng không tôi đúng chứ?”
“Ừm”
Tô Phương Dung gật đầu.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có mấy người từ ngoài bước vào.
Giám đốc Ngôn bất lực ngẩng đầu, vừa nhìn người bước vào thì lập tức tỉnh táo: “Tống giám đốc Tần?”
Tô Phương Dung và mọi người cũng ngơ ngác, không ngờ sẽ gặp tổng giám đốc lớn ở đây.
Tần Lệ Phong tiến tới phía trước, hai tay bỏ ra sau lưng, đôi con ngươi đen tuyên trở nên đặc biệt thâm sâu bí ẩn dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng.
Giám đốc Ngôn nhanh chóng đứng dậy nghênh đón: “Tổng giám đốc Tần, anh cũng ở đây sao?”
“Tiếp đón khách hàng”
“Ô! Thật là trùng hợp!”
Tần Lệ Phong nhìn quanh một lượt, Tô Phương Dung ngôi tại chỗ chỉ cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua cô làm cô ngượng nhịu không dám nhìn thẳng.
“Phòng ban tụ tập?”
Anh nói.
Giám đốc Ngôn cười đáp: “Đúng vậy, gần đây mọi người đều rất tích cực trong công việc, bỏ nhiêu công sức khi làm việc nữa, tôi làm giám đốc thì cũng phải làm gì đó khích lệ, cảm ơn mọi người chứ!”
Phú Quý nói nhỏ với Tô Phương Dung: “Nhưng sự thật là tim đang rỉ máu cơ”
Tô Phương Dung nhịn cười, thật ra con người giám đốc Ngôn cũng không tệ.
Tần Lệ Phong gật đầu, nói: “Mọi người vui chơi thoả thích đi, tôi thanh toán hết”
Nghe xong, giám đốc Ngôn không dám tin mà trừng to mắt, sắc mặt lập tức từ âm u biến thành trời quang mây tạnh, gương mặt béo múp tròn trịa cười lên như một bông hoa mẫu đơn: “Ôi ôi, tổng giám đốc Tần...thế thì ngại lắm”
Tất cả mọi người đêu vỗ tay hoan hô, tổng giám đốc chịu móc tiền túi thì đông nghĩa với việc họ thích làm gì thì làm.
Phú Quý mở lời khen ngợi: “Đây mới là đàn ông chứ!”
Tô Phương Dung không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Tần Lệ Phong của bây giờ trông có vẻ không khó gân như trước nữa.
Giám đốc Ngôn tiếp tục nói mấy câu cảm ơn, sau đó mời Tần Lệ Phong tham gia chung với họ, điều làm mọi người bất ngờ chính là anh đồng ý theo.
Giám đốc Ngôn không ngờ sẽ được ưu ái thế:
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng, đến khi anh ta quay đầu lần nữa rôi bắt gặp đôi mắt của Tô Phương Dung, anh ta quên cả hô hấp, gương mặt đỏ bừng lên: “Tôi...
tôi đi vệ sinh một lát...
Tô Phương Dung không phản ứng kịp mà nhìn dáng vẻ ngượng ngùng chạy đi của anh ta.
Phú Quý nhích sang ngồi sát cô, quàng vai cô nói: “Cô không lên hát thật à?”
Tô Phương Dung lắc đầu cười: “Nghe anh hát là được rồi”
Phú Quý đắc ý nói: “Tôi hát cũng không tôi đúng chứ?”
“Ừm”
Tô Phương Dung gật đầu.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có mấy người từ ngoài bước vào.
Giám đốc Ngôn bất lực ngẩng đầu, vừa nhìn người bước vào thì lập tức tỉnh táo: “Tống giám đốc Tần?”
Tô Phương Dung và mọi người cũng ngơ ngác, không ngờ sẽ gặp tổng giám đốc lớn ở đây.
Tần Lệ Phong tiến tới phía trước, hai tay bỏ ra sau lưng, đôi con ngươi đen tuyên trở nên đặc biệt thâm sâu bí ẩn dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng.
Giám đốc Ngôn nhanh chóng đứng dậy nghênh đón: “Tổng giám đốc Tần, anh cũng ở đây sao?”
“Tiếp đón khách hàng”
“Ô! Thật là trùng hợp!”
Tần Lệ Phong nhìn quanh một lượt, Tô Phương Dung ngôi tại chỗ chỉ cảm nhận được ánh mắt anh lướt qua cô làm cô ngượng nhịu không dám nhìn thẳng.
“Phòng ban tụ tập?”
Anh nói.
Giám đốc Ngôn cười đáp: “Đúng vậy, gần đây mọi người đều rất tích cực trong công việc, bỏ nhiêu công sức khi làm việc nữa, tôi làm giám đốc thì cũng phải làm gì đó khích lệ, cảm ơn mọi người chứ!”
Phú Quý nói nhỏ với Tô Phương Dung: “Nhưng sự thật là tim đang rỉ máu cơ”
Tô Phương Dung nhịn cười, thật ra con người giám đốc Ngôn cũng không tệ.
Tần Lệ Phong gật đầu, nói: “Mọi người vui chơi thoả thích đi, tôi thanh toán hết”
Nghe xong, giám đốc Ngôn không dám tin mà trừng to mắt, sắc mặt lập tức từ âm u biến thành trời quang mây tạnh, gương mặt béo múp tròn trịa cười lên như một bông hoa mẫu đơn: “Ôi ôi, tổng giám đốc Tần...thế thì ngại lắm”
Tất cả mọi người đêu vỗ tay hoan hô, tổng giám đốc chịu móc tiền túi thì đông nghĩa với việc họ thích làm gì thì làm.
Phú Quý mở lời khen ngợi: “Đây mới là đàn ông chứ!”
Tô Phương Dung không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy Tần Lệ Phong của bây giờ trông có vẻ không khó gân như trước nữa.
Giám đốc Ngôn tiếp tục nói mấy câu cảm ơn, sau đó mời Tần Lệ Phong tham gia chung với họ, điều làm mọi người bất ngờ chính là anh đồng ý theo.
Giám đốc Ngôn không ngờ sẽ được ưu ái thế:
- ---------------------------