Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406: Có thể uống với tôi một ly không?.
Chương 406: Có thể uống với tôi một ly không?.
Lúc đang đứng ở một bên đường đợi đèn đỏ thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên giơ tay phải ra trước người Lý Minh Vi, khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì âm thanh thắt dây an toàn đã vang lên tách một cái.
Lý Minh Vi thở phào một hơi sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Dịch Tuấn vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy, tên nhóc ở bên cạnh cô ấy giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Xe đi đến một con đường rất náo nhiệt nơi có rất nhiều người qua lại, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi. Lý Minh Vi đang nhìn khung cảnh đêm noel nhấp nháy bên đường thì chiếc xe phanh kít một tiếng dừng lại.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ lạ, là một quán bar. Tên nhóc này muốn làm gì?
Lâm Dịch Tuấn thấy cô không chịu xuống xe thế là liên giải thích: “Uống rượu cùng với tôi.” Nói xong anh ấy lại giơ tay ra vẫn trong lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì tháo dây an toàn ra: “Nếu không đồng ý thì tự mình gọi xe về.”
Lý Minh Vi nhìn quần áo trên người hôm nay mình mặc, trong lòng nghĩ tất nhiên là cô ấy sẽ từ chối. Nhưng mà… hôm nay cô không mang tiền theo, giờ lấy đâu ra mấy chục nghìn tiền xe chứ, tên nhóc này…
Lâm Dịch Tuấn cười cười sau đó đẩy cửa xe ra và xuống xe: “Đi thôi.”
Lý Minh Vi nhìn bộ quần áo trên người mình mà tức giận, chơi Cosplay à? Ai lại mặc quần áo ngủ đi tới quán bar? Chuyện này…
Cửa xe mở ra Lâm Dịch Tuấn không nhịn được kéo cô xuống dưới xe, Lý Minh Vi vội vàng kéo gọn lại quần áo trên người mình, sau đó cắm mặt nhìn xuống dưới đất. Dù sao thì tí nữa vào trong quán bar thì bóng đèn mờ ảo chắc không có ai chú ý tới cô ấy đâu.
Cô ấy mang theo tâm trạng tự mình lừa dối mình đi vào trong quán, điều là cô ấy không chú ý đó chính là Lâm Dịch Tuấn vẫn luôn nắm lấy cánh tay của mình, và cũng không có ý buông ra.
Ánh đèn bên trong quán đúng là rất mờ ảo, nhưng khi những ánh đèn màu xanh đỏ chiếu lên trên người cô thì cũng đủ để người khác chú ý tới cô rồi.
Lâm Dịch Tuấn đang đi phía trước vốn không hề để ý mà đi thẳng một mạch tới quầy bar và gọi hai chai whisky, sau đó anh ấy quay lại nhìn Lý Minh Vi vừa mới ngồi xuống ghế: “Có uống được không? Uống với tôi một ly nhé?”
Lý Minh Vi có chút kinh ngạc một chút, tên nhóc này chưa uống đã say à? Sao lại hỏi lại lần nữa: “Anh đã dẫn tôi tới đây rồi còn hỏi gì nữa? Tất nhiên là uống được!”
Nói xong thì nhận lấy chiếc cốc từ người pha chế và tự rót rượu cho mình.
Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy thích nhất là uống rượu, mà tửu lượng của cô cũng không tồi.
Nhưng mà khi cô muốn rót rượu cho Lâm Dịch Tuấn thì đối phương lại đẩy cốc đi chỗ khác mà cầm thẳng luôn một chiếc bình khác nốc ừng ực mấy ngụm.
Lý Minh Vi có chút sững sờ, tên nhóc này là đang mượn rượu giải sầu à? Sao vậy?
“Anh có tâm sự à?” Đến cũng đã đến rồi cho nên cô cũng không quan trọng bản thân mình mặc cái gì nữa: “Nếu không thấy phiền thì có thể nói với tôi, dù sao thì tôi nghe xong cũng sẽ quên thôi.”
Lâm Dịch Tuấn quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy đang cười, biểu cảm đó của cô ấy như muốn nói với anh ấy rằng không cần phải sợ gì cả.
Ừng ực, anh ấy lại uống liên tiếp mấy ngụm rượu, một bình rượu đầy đã cạn sạch. Lý Minh Vi từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy không người nào uống rượu như thế, chẳng nhẽ không chóng mặt sao?
Cô ấy nhìn góc mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ của Lâm Dịch Tuấn, sau đó bản thân mình há miệng nhấm nháp từng ngụm rượu một. Tuy rằng nói tửu lượng của cô ấy rất tốt, nhưng mà cô ấy lại không biết rõ tửu lượng của Lâm Dịch Tuấn như thế nào, trong hai người ắt phải có một người tỉnh táo.
“Thêm hai bình rượu nữa.” Lâm Dịch Tuấn nhẹ nhàng nói với nhân viên, ánh mắt của anh ấy mang theo chút mơ hồ, xem ra tâm trạng không tốt cho lắm.
“Anh rốt cuộc bị sao vậy? Ông chủ trừ tiền lương của anh à?”Lý Minh Vi cảm thấy Lâm Dịch Tuấn hôm nay có chút gì đó không đúng cho lắm. Ngày hôm đó anh ấy cũng không nói với câu mấy câu, sao hôm nay lại dẫn cô ấy đi uống rượu chứ?
Lâm Dịch Tuấn mỉm cười nhìn màu sắc của rượu trong chai, bộ dạng của anh ấy nửa là chế giễu nửa là tức giận, anh ấy nói thẳng: “Sao có thể chứ… Chỉ là…”Anh ấy nhìn Lý Minh Vi, giọng điệu trân thành nói: “Hai người bọn họ ở bên cạnh nhau rồi, cô đã biết chuyện đó chưa?”
“Ai cơ?” Lý Minh Vi vừa mới hỏi lại thì liền hiểu luôn người anh ấy nói là ai: “À, chuyện này tôi đã sớm dự liệu tới rồi, nếu không sao ngày đó ông chủ của anh lại có thể không màng bản thân mình đi cứu Cẩn Thi chứ? Với lại hai người họ đều chưa kết hôn thì có gì mà không thể ở với nhau được? Anh vì chuyện này cho nên… Hiazzz, có đúng không…”
Cô ấy đột nhiên nghĩ tới một khả năng, thế là kinh ngạc nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Anh không phải là… sẽ không…” Tuy rằng thời đại tiên tiến rồi hai người đồng tính yêu nhau cũng không có gì không thể, nhưng mà…
Lâm Dịch Tuấn cười nhẹ, sau đó lại uống thêm hai ngụm rượu: “Cô coi tôi thành cái gì đó?” Anh ấy vừa nói vừa rót cho Lý Minh Vi một ly rượu: “Giới tính của tôi hết sức bình thường.”
Nghe anh ấy nói như thế thì Lý Minh Vi lại có chút thất vọng,…
Cô ấy thở dài: “Vậy anh phiền lòng chuyện gì, có chuyện gì để anh phải bận lòng sao? Hay là anh nhìn hai người họ ở bên nhau nên thấy nóng mắt cũng muốn tìm người yêu?”
Lâm Dịch Tuấn quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn cô ấy, sau đó lại biến thành bộ dạng phẫn nộ.
Mấy giây trôi qua Lý Minh vi bị anh ấy nhìn mà cảm thấy lạnh sống lưng, cơ thể cô ấy hơi lùi về phía sau. Ai mà biết được cái chân ghế hơi trơn, tay lại không nắm chắc mặt bàn, đúng lúc cô ấy cho rằng mình sẽ ngã xuống thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên giơ tay ra nắm lấy bắp tay cô ấy và kéo về phía mình. Lý Minh Vi đứng thẳng người dậy, tựa như có thể nghe thấy âm thanh va chạm của ghế và mặt đất. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ấy không lo được gì nữa rồi.
Bởi vì cô ấy thân thiết đứng ở trước mặt Lâm Dịch Tuấn, tư thế của cô ấy gần như bổ nhào vào trong lòng anh ấy, mà anh ấy lại nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt đó mang theo rất nhiều ý tứ.
Khi Lý Minh Vi còn đang hoảng loạn thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên buông cô ấy ra, sau đó anh ấy lùi người ra sau và đứng dậy, uống nốt sạch bình rượu kia rồi lấy thẻ trong người ra: “Tính tiền.”
Trước phản ứng đột ngột của anh ấy thì Lý Minh vi càng thêm hoảng hơn, tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra khiến cô ấy khó lòng mà bình tĩnh lại được.
Nhân viên vừa mới đưa thẻ trả lại cho anh ấy thì anh ấy đã lôi Lý Minh Vi đi ra khỏi quán bar, ngồi trong xe đợi một dạo thì lúc này cả người anh ấy mới khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi chuyện xảy ra như một cơn giá, Lý Minh Vi cũng không kìm được thở dài một tiếng.
Lâm Dịch Tuấn xoay đầu nhìn cô ấy: “Cô không cảm thấy hai người họ không hợp nhau sao?”
Lý Minh Vi phản ứng có chút chậm, nhưng mà mấy giây sau cũng kịp hiểu ra ý của anh ấy: “Trợ lý Lâm, thực ra ý của anh vẫn luôn là… Cẩn Thi nhà chúng tôi không xứng với tổng giám đốc của anh, đúng không?”
Vừa nghĩ như thế thì cô ấy mới hiểu được những cảm xúc vừa nãy của Lâm Dịch Tuấn.
Lâm Dịch Tuấn xoay đầu nhìn đèn đường ở trước mặt, sau đó lại thở dài: “Tôi cũng không có ý này, chỉ là, tổng giám đốc Cư được nuôi dạy dưới thân phận là người thừa kế nhà họ Cư, mà Lạc Cẩn Thi…” Nói trắng ra thì anh ấy vẫn luôn cảm thấy bối cảnh của người con gái này có chút khó lường.
Gương mặt của Lý Minh Vi bất mãn, cô ấy chống tay vào eo nói: “Thế nào? Có tiền thì sao? Nếu như anh không coi trọng cô gái nghèo khổ của chúng tôi vậy thì đừng tới làm phiền chúng tôi! Với lại, tổng giám đốc nhà người ta còn không cảm thấy thế nào anh lại ở đây nói vớ vẩn! Có phải ai bắt anh yêu những cô gái nghèo khổ như chúng tôi đâu…” Nói tới câu cuối cùng, cô hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
Lâm Dịch Tuấn cho rằng anh ấy đắc tội với người con gái này, nhưng mà nghe mấy lời vừa nãy cô ấy nói bản thân lại không hề tức giận.
Chỉ là lúc này đây Lý Minh Vi lại tức giận như một quả khinh khí cầu, cô xoay người chuẩn bị mở cửa xe đi xuống ai mà biết được cửa xe mãi không mở ra được.
Giọng nói của cô không khách khí: “Mở cửa ra!”
Lâm Dịch Tuấn thật sự không ngờ rằng tính khí người con gái này lại lớn như thế: “Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi.” Trời vừa tối vừa lạnh như vậy, mà trên người cô ấy lại không đem theo tiền nên không yên tâm.
Lý Minh Vi hừ lạnh một tiếng: “Không dám phiền tới anh, tôi tự mình bắt xe về là được rồi, tôi có thể thương lượng với tài xế.” Dù sao thì cũng không chịu được cơn tức giận này: “Tốt hơn một số người nghĩ họ có tiền là có tất cả.”
Cô ấy thật sự cho rằng bản thân mình đã nhìn nhầm người rồi, người có tiền đều như thế.Cô ấy hi vọng bản thân mình cả đời này sẽ không gặp phải kiểu người như thế.
Xem ra cô ấy thật sự tức giận rồi, Lâm Dịch Tuấn có chút bất lực cho nên đành thỏa hiệp: “Không như cô nghĩ đâu… Muộn lắm rồi, một mình cô về thì không an toàn để tôi đưa cô về.”
Cửa thì không mở được cho nên Lý Minh Vi đành dứt khoát quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh ấy:”Cảm ơn.” Lời cảm ơn này tất nhiên là có chút miễn cưỡng.
Lâm Dịch Tuấn có chút bất lực, hai tay của anh ấy nắm chặt vô lăng: “Tôi không hề xem thường những cô gái nghèo khổ, chỉ là, cả cái gia tộc sẽ có rất ít người chịu đứng về phía tổng giám đốc. Chỉ sợ rằng nếu hai người họ muốn ở với nhau thì Lạc Cẩn Thi sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Tổng giám đốc Cư ở giữa sẽ càng khó xử hơn. Về sau kiểu gì cũng xa nhau, chi bằng ngay từ ban đầu đừng có gì.”
Lý Minh Vi có chút sững sờ, qua kính cửa sổ cô nhìn về mặt anh ấy, có thể cảm nhận được anh ấy đang rất bất lực. Xem ra bản thân mình vừa giờ đã quá kích động rồi.
Cô ấy từ từ quay đầu lại có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà… Nếu như bọn họ thật sự thích đối phương thì những khó khăn này sẽ biến thành động lực để họ tiến tới phía trước.”
Sau một hồi yên lặng thì Lâm Dịch Tuấn mới quay đầu lại nhìn cô ấy, sau đó khởi động xe: “Tôi đưa cô về nhà, vừa nãy… Là do tôi mạo phạm, xin lỗi cô.”
Lời xin lỗi đột ngột của anh ấy khiến Lý Minh Vi có chút không kịp trở tay, rõ ràng vừa nãy là do cô kích động quá mà?
‘Khụ… tôi cũng xin lỗi anh.” Nói xong cô ấy nhìn gương mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh của Lâm dịch Tuấn, rồi cô ấy thở phào một tiếng, tự thắt dây an toàn cho mình rồi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời thật sự rất tối, nhưng mà cô ấy lại hi vọng Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm có thể hạnh phúc bên nhau, dù sao thì cô ấy cảm thấy hai người họ đều là người tốt.
Lạc Cẩn Thi không đồng ý nhưng mà cũng lại không từ chối, điều này khiến Cư Hàn Lâm có chút yên tâm hơn.
Chỉ là bây giờ trong lòng anh lại đang suy nghĩ tới một chuyện khác: “Sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?” Anh vừa nghịch móng tay vừa lạnh nhạt hỏi.
Lâm Dịch Tuấn gập tài liệu ở trên tay lại, tất nhiên là anh ấy hiểu Cư Hàn Lâm đang hỏi gì: “Sắp xếp xong hết rồi, nhưng mà,có nên mời… Cư Hàn Quân không? Chuyện này… Ông cụ có lẽ sẽ rất vui.”
Cư Hàn Lâm nắm chặt ngón tay lại và khẽ thở dài: “Tối tôi sẽ đi mời ông ta, bức thư đó, dù sao thì cũng là của ông nội để lại…” Nói tới đây đôi mắt của anh hơi ướt, trong lòng lại rối bời.
Lúc đang đứng ở một bên đường đợi đèn đỏ thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên giơ tay phải ra trước người Lý Minh Vi, khi cô ấy còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì âm thanh thắt dây an toàn đã vang lên tách một cái.
Lý Minh Vi thở phào một hơi sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Dịch Tuấn vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy, tên nhóc ở bên cạnh cô ấy giống như một bức tượng điêu khắc vậy.
Xe đi đến một con đường rất náo nhiệt nơi có rất nhiều người qua lại, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi. Lý Minh Vi đang nhìn khung cảnh đêm noel nhấp nháy bên đường thì chiếc xe phanh kít một tiếng dừng lại.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ lạ, là một quán bar. Tên nhóc này muốn làm gì?
Lâm Dịch Tuấn thấy cô không chịu xuống xe thế là liên giải thích: “Uống rượu cùng với tôi.” Nói xong anh ấy lại giơ tay ra vẫn trong lúc cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì tháo dây an toàn ra: “Nếu không đồng ý thì tự mình gọi xe về.”
Lý Minh Vi nhìn quần áo trên người hôm nay mình mặc, trong lòng nghĩ tất nhiên là cô ấy sẽ từ chối. Nhưng mà… hôm nay cô không mang tiền theo, giờ lấy đâu ra mấy chục nghìn tiền xe chứ, tên nhóc này…
Lâm Dịch Tuấn cười cười sau đó đẩy cửa xe ra và xuống xe: “Đi thôi.”
Lý Minh Vi nhìn bộ quần áo trên người mình mà tức giận, chơi Cosplay à? Ai lại mặc quần áo ngủ đi tới quán bar? Chuyện này…
Cửa xe mở ra Lâm Dịch Tuấn không nhịn được kéo cô xuống dưới xe, Lý Minh Vi vội vàng kéo gọn lại quần áo trên người mình, sau đó cắm mặt nhìn xuống dưới đất. Dù sao thì tí nữa vào trong quán bar thì bóng đèn mờ ảo chắc không có ai chú ý tới cô ấy đâu.
Cô ấy mang theo tâm trạng tự mình lừa dối mình đi vào trong quán, điều là cô ấy không chú ý đó chính là Lâm Dịch Tuấn vẫn luôn nắm lấy cánh tay của mình, và cũng không có ý buông ra.
Ánh đèn bên trong quán đúng là rất mờ ảo, nhưng khi những ánh đèn màu xanh đỏ chiếu lên trên người cô thì cũng đủ để người khác chú ý tới cô rồi.
Lâm Dịch Tuấn đang đi phía trước vốn không hề để ý mà đi thẳng một mạch tới quầy bar và gọi hai chai whisky, sau đó anh ấy quay lại nhìn Lý Minh Vi vừa mới ngồi xuống ghế: “Có uống được không? Uống với tôi một ly nhé?”
Lý Minh Vi có chút kinh ngạc một chút, tên nhóc này chưa uống đã say à? Sao lại hỏi lại lần nữa: “Anh đã dẫn tôi tới đây rồi còn hỏi gì nữa? Tất nhiên là uống được!”
Nói xong thì nhận lấy chiếc cốc từ người pha chế và tự rót rượu cho mình.
Nói đi cũng phải nói lại, cô ấy thích nhất là uống rượu, mà tửu lượng của cô cũng không tồi.
Nhưng mà khi cô muốn rót rượu cho Lâm Dịch Tuấn thì đối phương lại đẩy cốc đi chỗ khác mà cầm thẳng luôn một chiếc bình khác nốc ừng ực mấy ngụm.
Lý Minh Vi có chút sững sờ, tên nhóc này là đang mượn rượu giải sầu à? Sao vậy?
“Anh có tâm sự à?” Đến cũng đã đến rồi cho nên cô cũng không quan trọng bản thân mình mặc cái gì nữa: “Nếu không thấy phiền thì có thể nói với tôi, dù sao thì tôi nghe xong cũng sẽ quên thôi.”
Lâm Dịch Tuấn quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy đang cười, biểu cảm đó của cô ấy như muốn nói với anh ấy rằng không cần phải sợ gì cả.
Ừng ực, anh ấy lại uống liên tiếp mấy ngụm rượu, một bình rượu đầy đã cạn sạch. Lý Minh Vi từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy không người nào uống rượu như thế, chẳng nhẽ không chóng mặt sao?
Cô ấy nhìn góc mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ của Lâm Dịch Tuấn, sau đó bản thân mình há miệng nhấm nháp từng ngụm rượu một. Tuy rằng nói tửu lượng của cô ấy rất tốt, nhưng mà cô ấy lại không biết rõ tửu lượng của Lâm Dịch Tuấn như thế nào, trong hai người ắt phải có một người tỉnh táo.
“Thêm hai bình rượu nữa.” Lâm Dịch Tuấn nhẹ nhàng nói với nhân viên, ánh mắt của anh ấy mang theo chút mơ hồ, xem ra tâm trạng không tốt cho lắm.
“Anh rốt cuộc bị sao vậy? Ông chủ trừ tiền lương của anh à?”Lý Minh Vi cảm thấy Lâm Dịch Tuấn hôm nay có chút gì đó không đúng cho lắm. Ngày hôm đó anh ấy cũng không nói với câu mấy câu, sao hôm nay lại dẫn cô ấy đi uống rượu chứ?
Lâm Dịch Tuấn mỉm cười nhìn màu sắc của rượu trong chai, bộ dạng của anh ấy nửa là chế giễu nửa là tức giận, anh ấy nói thẳng: “Sao có thể chứ… Chỉ là…”Anh ấy nhìn Lý Minh Vi, giọng điệu trân thành nói: “Hai người bọn họ ở bên cạnh nhau rồi, cô đã biết chuyện đó chưa?”
“Ai cơ?” Lý Minh Vi vừa mới hỏi lại thì liền hiểu luôn người anh ấy nói là ai: “À, chuyện này tôi đã sớm dự liệu tới rồi, nếu không sao ngày đó ông chủ của anh lại có thể không màng bản thân mình đi cứu Cẩn Thi chứ? Với lại hai người họ đều chưa kết hôn thì có gì mà không thể ở với nhau được? Anh vì chuyện này cho nên… Hiazzz, có đúng không…”
Cô ấy đột nhiên nghĩ tới một khả năng, thế là kinh ngạc nhìn Lâm Dịch Tuấn: “Anh không phải là… sẽ không…” Tuy rằng thời đại tiên tiến rồi hai người đồng tính yêu nhau cũng không có gì không thể, nhưng mà…
Lâm Dịch Tuấn cười nhẹ, sau đó lại uống thêm hai ngụm rượu: “Cô coi tôi thành cái gì đó?” Anh ấy vừa nói vừa rót cho Lý Minh Vi một ly rượu: “Giới tính của tôi hết sức bình thường.”
Nghe anh ấy nói như thế thì Lý Minh Vi lại có chút thất vọng,…
Cô ấy thở dài: “Vậy anh phiền lòng chuyện gì, có chuyện gì để anh phải bận lòng sao? Hay là anh nhìn hai người họ ở bên nhau nên thấy nóng mắt cũng muốn tìm người yêu?”
Lâm Dịch Tuấn quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn cô ấy, sau đó lại biến thành bộ dạng phẫn nộ.
Mấy giây trôi qua Lý Minh vi bị anh ấy nhìn mà cảm thấy lạnh sống lưng, cơ thể cô ấy hơi lùi về phía sau. Ai mà biết được cái chân ghế hơi trơn, tay lại không nắm chắc mặt bàn, đúng lúc cô ấy cho rằng mình sẽ ngã xuống thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên giơ tay ra nắm lấy bắp tay cô ấy và kéo về phía mình. Lý Minh Vi đứng thẳng người dậy, tựa như có thể nghe thấy âm thanh va chạm của ghế và mặt đất. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ấy không lo được gì nữa rồi.
Bởi vì cô ấy thân thiết đứng ở trước mặt Lâm Dịch Tuấn, tư thế của cô ấy gần như bổ nhào vào trong lòng anh ấy, mà anh ấy lại nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt đó mang theo rất nhiều ý tứ.
Khi Lý Minh Vi còn đang hoảng loạn thì Lâm Dịch Tuấn đột nhiên buông cô ấy ra, sau đó anh ấy lùi người ra sau và đứng dậy, uống nốt sạch bình rượu kia rồi lấy thẻ trong người ra: “Tính tiền.”
Trước phản ứng đột ngột của anh ấy thì Lý Minh vi càng thêm hoảng hơn, tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra khiến cô ấy khó lòng mà bình tĩnh lại được.
Nhân viên vừa mới đưa thẻ trả lại cho anh ấy thì anh ấy đã lôi Lý Minh Vi đi ra khỏi quán bar, ngồi trong xe đợi một dạo thì lúc này cả người anh ấy mới khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi chuyện xảy ra như một cơn giá, Lý Minh Vi cũng không kìm được thở dài một tiếng.
Lâm Dịch Tuấn xoay đầu nhìn cô ấy: “Cô không cảm thấy hai người họ không hợp nhau sao?”
Lý Minh Vi phản ứng có chút chậm, nhưng mà mấy giây sau cũng kịp hiểu ra ý của anh ấy: “Trợ lý Lâm, thực ra ý của anh vẫn luôn là… Cẩn Thi nhà chúng tôi không xứng với tổng giám đốc của anh, đúng không?”
Vừa nghĩ như thế thì cô ấy mới hiểu được những cảm xúc vừa nãy của Lâm Dịch Tuấn.
Lâm Dịch Tuấn xoay đầu nhìn đèn đường ở trước mặt, sau đó lại thở dài: “Tôi cũng không có ý này, chỉ là, tổng giám đốc Cư được nuôi dạy dưới thân phận là người thừa kế nhà họ Cư, mà Lạc Cẩn Thi…” Nói trắng ra thì anh ấy vẫn luôn cảm thấy bối cảnh của người con gái này có chút khó lường.
Gương mặt của Lý Minh Vi bất mãn, cô ấy chống tay vào eo nói: “Thế nào? Có tiền thì sao? Nếu như anh không coi trọng cô gái nghèo khổ của chúng tôi vậy thì đừng tới làm phiền chúng tôi! Với lại, tổng giám đốc nhà người ta còn không cảm thấy thế nào anh lại ở đây nói vớ vẩn! Có phải ai bắt anh yêu những cô gái nghèo khổ như chúng tôi đâu…” Nói tới câu cuối cùng, cô hừ lạnh một tiếng khinh bỉ.
Lâm Dịch Tuấn cho rằng anh ấy đắc tội với người con gái này, nhưng mà nghe mấy lời vừa nãy cô ấy nói bản thân lại không hề tức giận.
Chỉ là lúc này đây Lý Minh Vi lại tức giận như một quả khinh khí cầu, cô xoay người chuẩn bị mở cửa xe đi xuống ai mà biết được cửa xe mãi không mở ra được.
Giọng nói của cô không khách khí: “Mở cửa ra!”
Lâm Dịch Tuấn thật sự không ngờ rằng tính khí người con gái này lại lớn như thế: “Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi.” Trời vừa tối vừa lạnh như vậy, mà trên người cô ấy lại không đem theo tiền nên không yên tâm.
Lý Minh Vi hừ lạnh một tiếng: “Không dám phiền tới anh, tôi tự mình bắt xe về là được rồi, tôi có thể thương lượng với tài xế.” Dù sao thì cũng không chịu được cơn tức giận này: “Tốt hơn một số người nghĩ họ có tiền là có tất cả.”
Cô ấy thật sự cho rằng bản thân mình đã nhìn nhầm người rồi, người có tiền đều như thế.Cô ấy hi vọng bản thân mình cả đời này sẽ không gặp phải kiểu người như thế.
Xem ra cô ấy thật sự tức giận rồi, Lâm Dịch Tuấn có chút bất lực cho nên đành thỏa hiệp: “Không như cô nghĩ đâu… Muộn lắm rồi, một mình cô về thì không an toàn để tôi đưa cô về.”
Cửa thì không mở được cho nên Lý Minh Vi đành dứt khoát quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh ấy:”Cảm ơn.” Lời cảm ơn này tất nhiên là có chút miễn cưỡng.
Lâm Dịch Tuấn có chút bất lực, hai tay của anh ấy nắm chặt vô lăng: “Tôi không hề xem thường những cô gái nghèo khổ, chỉ là, cả cái gia tộc sẽ có rất ít người chịu đứng về phía tổng giám đốc. Chỉ sợ rằng nếu hai người họ muốn ở với nhau thì Lạc Cẩn Thi sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Tổng giám đốc Cư ở giữa sẽ càng khó xử hơn. Về sau kiểu gì cũng xa nhau, chi bằng ngay từ ban đầu đừng có gì.”
Lý Minh Vi có chút sững sờ, qua kính cửa sổ cô nhìn về mặt anh ấy, có thể cảm nhận được anh ấy đang rất bất lực. Xem ra bản thân mình vừa giờ đã quá kích động rồi.
Cô ấy từ từ quay đầu lại có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà… Nếu như bọn họ thật sự thích đối phương thì những khó khăn này sẽ biến thành động lực để họ tiến tới phía trước.”
Sau một hồi yên lặng thì Lâm Dịch Tuấn mới quay đầu lại nhìn cô ấy, sau đó khởi động xe: “Tôi đưa cô về nhà, vừa nãy… Là do tôi mạo phạm, xin lỗi cô.”
Lời xin lỗi đột ngột của anh ấy khiến Lý Minh Vi có chút không kịp trở tay, rõ ràng vừa nãy là do cô kích động quá mà?
‘Khụ… tôi cũng xin lỗi anh.” Nói xong cô ấy nhìn gương mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh của Lâm dịch Tuấn, rồi cô ấy thở phào một tiếng, tự thắt dây an toàn cho mình rồi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời thật sự rất tối, nhưng mà cô ấy lại hi vọng Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm có thể hạnh phúc bên nhau, dù sao thì cô ấy cảm thấy hai người họ đều là người tốt.
Lạc Cẩn Thi không đồng ý nhưng mà cũng lại không từ chối, điều này khiến Cư Hàn Lâm có chút yên tâm hơn.
Chỉ là bây giờ trong lòng anh lại đang suy nghĩ tới một chuyện khác: “Sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?” Anh vừa nghịch móng tay vừa lạnh nhạt hỏi.
Lâm Dịch Tuấn gập tài liệu ở trên tay lại, tất nhiên là anh ấy hiểu Cư Hàn Lâm đang hỏi gì: “Sắp xếp xong hết rồi, nhưng mà,có nên mời… Cư Hàn Quân không? Chuyện này… Ông cụ có lẽ sẽ rất vui.”
Cư Hàn Lâm nắm chặt ngón tay lại và khẽ thở dài: “Tối tôi sẽ đi mời ông ta, bức thư đó, dù sao thì cũng là của ông nội để lại…” Nói tới đây đôi mắt của anh hơi ướt, trong lòng lại rối bời.