Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
Chương 36: Hình như anh đang tức giận
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi sẽ không làm trễ giờ của cô đâu.”
Quý Bình Long vội nói rôi chăm chú nhìn cô: “Cô Tô à, ngay cả chuyện cùng ăn với tôi một bữa cơm mà cô cũng so đo tính toán sao?”
Tô Phương Dung nhìn anh ta, rồi lại cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Cô nhìn ra ngoài cửa số, mặc dù phong cảnh hai bên đường tuyệt đẹp nhưng dù đẹp như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lướt qua trước mắt chứ không thể năm giữ được trong tay.
Mọi sự cố gắng đều là vô ích.
Xe dừng lại bên bờ biển.
Quý Bình Long mở cửa đi xuống xe trước còn Tô Phương Dung không hiểu anh ta định làm gì nên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Lúc này đang là giữa mùa hè, đáng lẽ người đi tắm biển phải rất đông mới đúng nhưng không hiểu sao ở chỗ này lại không có một bóng người.
Tô Phương Dung nhìn thấy Quý Bình Long đã đi lên phía trước nên liên chạy theo sau.
Vì cô đi giày cao gót nên bước đi trên cát rất khó, cứ bước một bước lại lún xuống nên cuối cùng cô đành phải tháo giày ra mà đi chân trần nhưng nhờ vậy mà cô thấy thoải mái hơn.
Quý Bình Long đang đi thì dừng lại.
Tô Phương Dung nhìn theo thì thấy ở đó có một cái bàn ăn được trải một chiếc khăn màu trắng, trên bàn còn có một bình hoa Tulip màu đỏ tươi.
Tô Phương Dung ngoảnh mặt nhìn về phía Quý Bình Long như muốn hỏi chuyện gì đó.
Quý Bình Long vẫn giữ vẻ mặt như một người xa lạ, thản nhiên nói: “Tôi đã từng hứa với cô là sẽ mời cô ăn trưa trên bờ biển mà”
Chỉ một câu nói của anh ta mà khiến trái tim của Tô Phương Dung đau nhói.
Anh ta...
anh ta còn nhớ sao? Quý Bình Long bước lại chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, anh ta chăm chú nhìn cô nhưng trên gương mặt ấy không hề lộ rõ cảm xúc.
Tô Phương Dung cứ bước đi một cách chậm rãi nhưng lại chẳng tự nhiên một chút nào, cứ thế cô cũng đi đến chỗ cái bàn rôi ngồi đối diện với Quý Bình Long mà không ngẩng đầu nhìn anh ta.
Sau khi hai người ngồi xuống thì một người giúp việc mặc bộ đồ đồng phục màu trắng đẩy xe thức ăn đi đến rồi tiếp đó có mấy người cũng bưng các khay thức ăn ra bày biện lên bàn.
Quý Bình Long vừa trải khăn ăn ra vừa nói: “Đây là gan ngỗng được vận chuyển bằng máy bay chuyên dụng từ nước Pháp đến đây, còn thịt bò này do chính tay vị đầu bếp danh tiếng ở Ý đến đây chế biến.
Đợi sau khi chúng ta ăn cơm xong thì ông ta cũng lên máy bay bay về nước Ý..”
Quý Bình Long giới thiệu từng món từng món cho Tô Phương Dung nghe, anh ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có thể đưa đến cho cô những món ăn vừa ngon mà còn có nguôn gốc rõ ràng nữa.
Tô Phương Dung nhìn qua một lượt, đều là những món ăn được trang trí tỉnh xảo đẹp mắt khiến người ta không nỡ ăn.
Có thể nhìn thấy được đây chính là tấm lòng của anh ta dành cho cô, chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô cách đây một năm rằng ước gì được ngồi bên bờ biển vừa nghe tiếng sóng vỗ rì rào vừa thưởng thức các món ăn của phương Tây thì vui biết bao...
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi sẽ không làm trễ giờ của cô đâu.”
Quý Bình Long vội nói rôi chăm chú nhìn cô: “Cô Tô à, ngay cả chuyện cùng ăn với tôi một bữa cơm mà cô cũng so đo tính toán sao?”
Tô Phương Dung nhìn anh ta, rồi lại cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Cô nhìn ra ngoài cửa số, mặc dù phong cảnh hai bên đường tuyệt đẹp nhưng dù đẹp như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là lướt qua trước mắt chứ không thể năm giữ được trong tay.
Mọi sự cố gắng đều là vô ích.
Xe dừng lại bên bờ biển.
Quý Bình Long mở cửa đi xuống xe trước còn Tô Phương Dung không hiểu anh ta định làm gì nên đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Lúc này đang là giữa mùa hè, đáng lẽ người đi tắm biển phải rất đông mới đúng nhưng không hiểu sao ở chỗ này lại không có một bóng người.
Tô Phương Dung nhìn thấy Quý Bình Long đã đi lên phía trước nên liên chạy theo sau.
Vì cô đi giày cao gót nên bước đi trên cát rất khó, cứ bước một bước lại lún xuống nên cuối cùng cô đành phải tháo giày ra mà đi chân trần nhưng nhờ vậy mà cô thấy thoải mái hơn.
Quý Bình Long đang đi thì dừng lại.
Tô Phương Dung nhìn theo thì thấy ở đó có một cái bàn ăn được trải một chiếc khăn màu trắng, trên bàn còn có một bình hoa Tulip màu đỏ tươi.
Tô Phương Dung ngoảnh mặt nhìn về phía Quý Bình Long như muốn hỏi chuyện gì đó.
Quý Bình Long vẫn giữ vẻ mặt như một người xa lạ, thản nhiên nói: “Tôi đã từng hứa với cô là sẽ mời cô ăn trưa trên bờ biển mà”
Chỉ một câu nói của anh ta mà khiến trái tim của Tô Phương Dung đau nhói.
Anh ta...
anh ta còn nhớ sao? Quý Bình Long bước lại chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, anh ta chăm chú nhìn cô nhưng trên gương mặt ấy không hề lộ rõ cảm xúc.
Tô Phương Dung cứ bước đi một cách chậm rãi nhưng lại chẳng tự nhiên một chút nào, cứ thế cô cũng đi đến chỗ cái bàn rôi ngồi đối diện với Quý Bình Long mà không ngẩng đầu nhìn anh ta.
Sau khi hai người ngồi xuống thì một người giúp việc mặc bộ đồ đồng phục màu trắng đẩy xe thức ăn đi đến rồi tiếp đó có mấy người cũng bưng các khay thức ăn ra bày biện lên bàn.
Quý Bình Long vừa trải khăn ăn ra vừa nói: “Đây là gan ngỗng được vận chuyển bằng máy bay chuyên dụng từ nước Pháp đến đây, còn thịt bò này do chính tay vị đầu bếp danh tiếng ở Ý đến đây chế biến.
Đợi sau khi chúng ta ăn cơm xong thì ông ta cũng lên máy bay bay về nước Ý..”
Quý Bình Long giới thiệu từng món từng món cho Tô Phương Dung nghe, anh ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn để có thể đưa đến cho cô những món ăn vừa ngon mà còn có nguôn gốc rõ ràng nữa.
Tô Phương Dung nhìn qua một lượt, đều là những món ăn được trang trí tỉnh xảo đẹp mắt khiến người ta không nỡ ăn.
Có thể nhìn thấy được đây chính là tấm lòng của anh ta dành cho cô, chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô cách đây một năm rằng ước gì được ngồi bên bờ biển vừa nghe tiếng sóng vỗ rì rào vừa thưởng thức các món ăn của phương Tây thì vui biết bao...
- ---------------------------