Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 393
**********
Chương 393: Vậy thì tiếp anh chơi một chút.
Cư Hàn Lâm quay người lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ hội viên của cửa hàng gần đây, cô có thể đưa cho quản lý cửa hàng xem, anh ta sẽ biết, sau đó cô đưa cho ông nội giúp tôi.”
Thẩm Như Mai có chút khó tin cầm tấm thẻ của anh trong tay, khóe mắt lộ ý cười, trong lòng có chút kích động không biết nên nói gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên Cư Hàn Lâm nói chuyện chính diện với cô, còn dịu dàng đến vậy.
Cư Hàn Lâm vỗ vỗ bả vai cô: “Ngày mai tôi mời cô ăn cơm, không còn việc gì nữa, cô đi trước đi.”
Thẩm Như Mai nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng rồi, vừa rồi anh nói mời cô ta ăn cơm? Cô ta lập tức sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể run rẩy cười, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Ánh mắt Cư Hàn Lâm trở nên âm trầm, chân mày hơi nhíu lại, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Thấy cô ta đi ra, Lý Minh Vi hơi quay đầu trốn đi, lúc này mà để cho cô ta thấy mình, lỡ như cô ta có liên quan đến việc Lạc Cẩn Thi mất tích, thì chính là đánh rắn động cỏ rồi.
Cũng ma cô ta vui quá nên không có đi nhìn ngó xung quanh.
“Sao? Là cô ta sao?” Thấy cô trở về phòng thư ký, Lâm Dịch Tuấn tiến đến hỏi Lý Minh Vi: “Còn nữa, địa chỉ của Hứa Khắc Văn kia ở đâu, cô còn nhớ rõ không?”
Lý Minh Vi gật đầu với anh.
Trong phòng đen kịt giống như bên ngoài, Lạc Cẩn Thi ngồi trên sàn nhà nhìn sắc trời bên ngoài chậm rãi tối đi, chỉ có thể dựa vào vách từng chậm rãi hô hấp, cảm giác mỗi lần động một cái đều cực kỳ tốn sức.
Đồ ăn từ trưa để ở cửa còn chưa đụng vào, bởi vì cô không biết bên trong liệu có thuốc gì không, có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh không, như vậy thì lại đúng ý Hứa Khắc Văn rồi.
Không ngờ có một ngày anh ta lại có thể kết hợp với người khác lừa mình, còn cầm tù cô trong cái căn phòng nhỏ này.
Bên ngoài có một chiếc xe lái qua, đèn xe chiếu sáng toàn bộ căn phòng, cô muốn hô lên “cứu mạng”, nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại, làm không thể nào phát ra bất cứ âm thanh gì.
Căn phòng này dường như trải qua xử lý đặc biệt, hiệu quả cách âm rất tốt, cho dù bây giờ cô có dùng toàn lực hô thì bên ngoài chưa chắc đã nghe thấy.
Cửa lạch cạch một tiếng mở ra, Hứa Khắc Văn đến đưa cơm tối, kết quả nhìn thấy đồ ăn cũ vẫn còn nguyên, không khỏi tức giận: “Không ăn thì sao có sức chơi với tôi?”
Nói xong, anh ta cầm thức ăn qua, đặt lên một trên ghế, một tay nắm lấy cổ áo của Lạc Cẩn Thi, rồi bốc cơm trong hộp, ép buộc cô há miệng ra, sau đó nhét cơm vào trong miệng cô.
“Nhai, cô nhai cho tôi!” Hứa Khắc Văn có chút phát điên, nắm lấy hai tay cô không cho động, hai mắt trừng lớn đến đáng sợ: “Ăn đi! Nếu cô không ăn thì không chỉ chết thôi đâu!”
Trong miệng Lạc Cẩn Thi bị nhét đầy, vẻ mặt tái nhợt, chật vật không chịu nổi, cô nghiêng đầu một chút, phù một tiếng nhổ hết đồ ăn trong miệng ra, sau đó chậm rãi giơ tay lau miệng.
Hứa Khắc Văn thấy thế càng thêm tức giận, ánh mắt anh ta trừng lớn, sau đó vung tay tát cho Lạc Cẩn Thi một cái, lập tức khiến cô ngã trên đất: “Con khốn, dám không ăn cơm tao làm, được lắm, tao cho mày khỏi ăn.”
Nói xong, anh ta lập tức đổ hết cơm trên ghế xuống đất, sau đó cởi áo khoác ra.
Nhiệt độ của điều hòa không khí trong phòng rất cao, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng rất ấm áp.
Anh ta nhấc Lạc Cẩn Thi dưới đất lên, sau đó quay người đi vào trong phòng.
Lạc Cẩn Thi muốn giãy dụa nhưng cô không còn sức, cô vừa đấy anh ta ra vừa nghĩ cách phải thoát ra ngoài. Nhưng lúc này còn khó hơn lên trời, mình không còn chút sức nào, đến đi đường cũng khó khăn.
Hứa Khắc Văn hơi dùng sức, trực tiếp ném Lạc Cẩn Thi lên giường trong một căn phòng, sau đó đạp cửa rầm một cái, nhìn “con dê đợi làm thịt” trên giường kia, anh ta cười không ngập được mồm.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự tuyệt vọng, trong phòng này không mở đèn, loại đen tối này khiến cho người ta thấy ngạt thở. Cô dùng hết sức muốn né ra, cũng chỉ có thể lăn đến dưới giường, cả người lại bị ném lại, cơ thể như rã ra.
“Được lắm, cô muốn chơi đúng không?” Hứa Khắc Văn hứng thú, trên mặt lộ vẻ ngả ngớn: “Ông đây sẽ tiếp cô chơi… Hừ, cô hại tôi suýt chút nữa thì bị đánh chết, tôi sẽ trả lại cho cô, cũng xem là nếm thử hương vị của cô xem thế nào…”
Càng nói càng khó nghe, Lạc Cẩn Thi không còn tâm tư nghĩ gì khác, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi, cho dù là chết cũng quyết không cho tên này đạt được.
Nhưng nghe thì nghĩ vậy, cơ thể chợt nhẹ, Hứa Khắc Văn lại ném cô lên giường lần nữa, sau đó đè người xuống.
Lúc này trong lòng Lạc Cẩn Thi đã tuyệt vọng rồi, bên miệng liên tục nói: “Thả, buông ra…” Hai tay cô không ngừng giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào.
Hứa Khắc Văn cởi áo khoác cô đang mặc ra, sau đó thò tay vào trong quần áo, vuốt ve độ ấm trên lưng thiếu nữ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Còn may, nhiệt độ điều hòa không mở lớn, không có làm đông lạnh cô.”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được hai tay anh ta đang lang thang sau lưng mình, trong lòng buồn nôn vô cùng, trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là chết.
Cô cũng ngừng cầu xin thương xót, không giãy dụa, quay đầu lại liền nhìn thấy ly nước trên bàn, nhân lúc anh ta còn đang chiếm tiện nghi, khẽ vương tay cầm cốc nước lên.
Có lẽ là không tận hứng lắm, Hứa Khắc giữ vai cô muốn lật người cô lại, lúc này, cô nâng cốc nước lên, đập mạnh về phía sau đầu anh ta.
Không ngờ, anh ta phản ứng nhanh, một tay giữ lấy cánh tay Lạc Cẩn Thi, đẩy mạnh, cốc nước rơi xuống đất, tiếng vỡ choang vang lên chói tai.
“Sao? Cô muốn tôi chết à?” Hứa Khắc Văn nhìn cô với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó nở nụ cười chế nhạo: “Chỉ bằng dáng vẻ cô bây giờ, có thể động vào tôi sao?”
Lạc Cẩn Thi hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, chỉ muốn cùng anh ta đồng quy vô tận: “Người mua chuộc anh cho anh bao nhiêu tiền? Đủ làm phẫu thuật cho mẹ anh đúng không? Cho nên anh mới bán mạng bắt cóc tôi?”
Câu nói kích thích Hứa Khắc Văn, anh ta lập tức không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Lạc Cẩn Thi, nhìn hồi lâu rồi cười lên ha hả.
Anh ta thở hổn hển mấy cái rồi vươn tay muốn xoa mặt cô, chỉ là bị cô tránh né.
Anh ta cũng không quá để ý, tiếp tục cười: “Mẹ tôi chết rồi…” Trong mắt như có nước mắt muốn chảy ra: “Sau nửa năm cô đi, mẹ tôi không thể chịu nổi…”
Điều này làm Lạc Cẩn Thi ngây ngẩn cả người.
“Cho nên, tôi bây giờ là một mình ăn no, một nhà không đói.” Dáng vẻ bây giờ của Hứa Khắc Văn giống như một người đang hoàn toàn tuyệt vọng: “Tâm nguyện cuối cùng của tôi chính là muốn có được cô! Cô không có khả năng chạy thoát được đâu, hiểu chưa?”
Tòa nhà lớn như vậy, chỉ còn mình văn phòng của tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn.
Cư Hàn Lâm ngồi trên ghế sô pha, thất thần nhìn sương trắng đọng bên ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại, trong ánh mắt dường như đang lo lắng chờ đợi điều gì.
Đột nhiên Lâm Dịch Tuấn đẩy cửa vào, đưa bút ghi âm trong tay cho Cư Hàn Lâm, dường như cất giấu một bí mật không muốn cho ai biết ở bên trong.
Ấn nút mở, bên trong chính là âm thanh của Thẩm Như Mai và ông cụ.
Nghe được câu nói mà anh đã muốn nghe từ lâu, trong mắt Cư Hàn Lâm không biết là vẻ thất vọng hay là chấn kinh, anh có nghĩ tới, nhưng lại ông ngờ. Thẩm Như Mai thực chất là một tên gián điệp mà ông cụ đã gài vào công ty của mình.
Tắt máy ghi âm, Lâm Dịch Tuấn nói thêm: “Cô ta đi lấy đồ trước, sau đó đi tìm ông cụ theo chỉ dẫn của anh, hiện tại ít nhất có thể chứng minh chuyện không liên quan đến ông cụ. Chỉ là nếu không phải ông cụ thì là một mình Thẩm Như Mai? Chỉ vì ân oán cá nhân sao?”
Cư Hàn Lâm khẽ thở ra, sau đó chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Không phải còn có một người khác sao? Tôi nghi ngờ rằng có ai đó đã lợi dụng cô ta, muốn lừa gạt chúng ta.”
“Thúy Hoa?” Lâm Dịch Tuấn đột nhiên nghĩ tới cô ta, trước đó không phải cô ta nói Lạc Cẩn Thi muốn về nhà sao? Đây rất rõ ràng là nói láo.
Khi xe dừng lại, Cư Hàn Lâm cũng mở mắt, vừa rồi trong xe chỉ đơn giản nhắm mắt lại một lúc, thân thể rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ.
“Tổng giám đốc Cư, đây là nơi ở của Thúy Hoa.” Anh ta nhìn ra cửa sổ một chút, trên đường đang vào thời điểm náo nhiệt: “Lầu sáu, tòa số sáu, phòng ba linh hai, cô ta mới chuyển tới, tầm một tuần rồi.”
“Một tuần…” Cư Hàn Lâm lẩm bẩm: “Không sai biệt lắm, chính là lúc Lạc Cẩn Thi vừa tới công ty.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu.
“Cô ta có liên hệ với Thẩm Như Mai không?”
Lâm Dịch Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này không chắc, nhưng theo phản ứng của người trong phòng bí thư, mấy ngày nay Thúy Hoa thường xuyên ra ngoài mua đồ, tiêu xài rất hoang phí, lúc cô ta vừa mới tới công ty, ngay cả đồ ăn còn không có mua.”
Có vẻ như mọi thứ ngày càng rõ ràng hơn.
Sau khi xuống xe, Cư Hàn Lâm khoác lên mình chiếc áo gió đen và bước vào khu chung cư. Lâm Dịch Tuấn theo sát: “Tổng giám đốc Cư, hôm nay có phải là đi thăm hỏi nhân viên không? Hai là anh muốn nói gì?”
Cứ xông vào nhà người ta như vậy, cũng nên tìm lý do thích hợp.
“Đến thăm nhà của nhân viên đi.” Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng nói.
Tìm phòng ba linh hai không phí nhiều công sức, chung cư ở đây không tệ, Thúy Hoa thuê tầng lầu cũng rất tốt, xem ra hẳn là tốn không ít tiền.
Nhấn chuông cửa xong, bên trong lại truyền tới một giọng nam: “Tới đây.” Nghe giọng nói trầm thấp, ngược lại rất dễ chịu.
Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn liếc nhìn nhau, chẳng lẽ tìm nhầm chỗ rồi?
Cửa vừa mở ra, hai người nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai, nhất là cặp mắt hoa đào, nhưng lông mày lại cực kỳ khí khái, cả người cũng không có dịu dàng như giọng.
“Xin hỏi hai vị là?” Người kia lên tiếng, giọng nói vẫn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
------
Chương 393: Vậy thì tiếp anh chơi một chút.
Cư Hàn Lâm quay người lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ hội viên của cửa hàng gần đây, cô có thể đưa cho quản lý cửa hàng xem, anh ta sẽ biết, sau đó cô đưa cho ông nội giúp tôi.”
Thẩm Như Mai có chút khó tin cầm tấm thẻ của anh trong tay, khóe mắt lộ ý cười, trong lòng có chút kích động không biết nên nói gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên Cư Hàn Lâm nói chuyện chính diện với cô, còn dịu dàng đến vậy.
Cư Hàn Lâm vỗ vỗ bả vai cô: “Ngày mai tôi mời cô ăn cơm, không còn việc gì nữa, cô đi trước đi.”
Thẩm Như Mai nghi ngờ lỗ tai mình bị hỏng rồi, vừa rồi anh nói mời cô ta ăn cơm? Cô ta lập tức sững sờ tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể run rẩy cười, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Ánh mắt Cư Hàn Lâm trở nên âm trầm, chân mày hơi nhíu lại, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Thấy cô ta đi ra, Lý Minh Vi hơi quay đầu trốn đi, lúc này mà để cho cô ta thấy mình, lỡ như cô ta có liên quan đến việc Lạc Cẩn Thi mất tích, thì chính là đánh rắn động cỏ rồi.
Cũng ma cô ta vui quá nên không có đi nhìn ngó xung quanh.
“Sao? Là cô ta sao?” Thấy cô trở về phòng thư ký, Lâm Dịch Tuấn tiến đến hỏi Lý Minh Vi: “Còn nữa, địa chỉ của Hứa Khắc Văn kia ở đâu, cô còn nhớ rõ không?”
Lý Minh Vi gật đầu với anh.
Trong phòng đen kịt giống như bên ngoài, Lạc Cẩn Thi ngồi trên sàn nhà nhìn sắc trời bên ngoài chậm rãi tối đi, chỉ có thể dựa vào vách từng chậm rãi hô hấp, cảm giác mỗi lần động một cái đều cực kỳ tốn sức.
Đồ ăn từ trưa để ở cửa còn chưa đụng vào, bởi vì cô không biết bên trong liệu có thuốc gì không, có thể làm cho người ta hôn mê bất tỉnh không, như vậy thì lại đúng ý Hứa Khắc Văn rồi.
Không ngờ có một ngày anh ta lại có thể kết hợp với người khác lừa mình, còn cầm tù cô trong cái căn phòng nhỏ này.
Bên ngoài có một chiếc xe lái qua, đèn xe chiếu sáng toàn bộ căn phòng, cô muốn hô lên “cứu mạng”, nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại, làm không thể nào phát ra bất cứ âm thanh gì.
Căn phòng này dường như trải qua xử lý đặc biệt, hiệu quả cách âm rất tốt, cho dù bây giờ cô có dùng toàn lực hô thì bên ngoài chưa chắc đã nghe thấy.
Cửa lạch cạch một tiếng mở ra, Hứa Khắc Văn đến đưa cơm tối, kết quả nhìn thấy đồ ăn cũ vẫn còn nguyên, không khỏi tức giận: “Không ăn thì sao có sức chơi với tôi?”
Nói xong, anh ta cầm thức ăn qua, đặt lên một trên ghế, một tay nắm lấy cổ áo của Lạc Cẩn Thi, rồi bốc cơm trong hộp, ép buộc cô há miệng ra, sau đó nhét cơm vào trong miệng cô.
“Nhai, cô nhai cho tôi!” Hứa Khắc Văn có chút phát điên, nắm lấy hai tay cô không cho động, hai mắt trừng lớn đến đáng sợ: “Ăn đi! Nếu cô không ăn thì không chỉ chết thôi đâu!”
Trong miệng Lạc Cẩn Thi bị nhét đầy, vẻ mặt tái nhợt, chật vật không chịu nổi, cô nghiêng đầu một chút, phù một tiếng nhổ hết đồ ăn trong miệng ra, sau đó chậm rãi giơ tay lau miệng.
Hứa Khắc Văn thấy thế càng thêm tức giận, ánh mắt anh ta trừng lớn, sau đó vung tay tát cho Lạc Cẩn Thi một cái, lập tức khiến cô ngã trên đất: “Con khốn, dám không ăn cơm tao làm, được lắm, tao cho mày khỏi ăn.”
Nói xong, anh ta lập tức đổ hết cơm trên ghế xuống đất, sau đó cởi áo khoác ra.
Nhiệt độ của điều hòa không khí trong phòng rất cao, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũng rất ấm áp.
Anh ta nhấc Lạc Cẩn Thi dưới đất lên, sau đó quay người đi vào trong phòng.
Lạc Cẩn Thi muốn giãy dụa nhưng cô không còn sức, cô vừa đấy anh ta ra vừa nghĩ cách phải thoát ra ngoài. Nhưng lúc này còn khó hơn lên trời, mình không còn chút sức nào, đến đi đường cũng khó khăn.
Hứa Khắc Văn hơi dùng sức, trực tiếp ném Lạc Cẩn Thi lên giường trong một căn phòng, sau đó đạp cửa rầm một cái, nhìn “con dê đợi làm thịt” trên giường kia, anh ta cười không ngập được mồm.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự tuyệt vọng, trong phòng này không mở đèn, loại đen tối này khiến cho người ta thấy ngạt thở. Cô dùng hết sức muốn né ra, cũng chỉ có thể lăn đến dưới giường, cả người lại bị ném lại, cơ thể như rã ra.
“Được lắm, cô muốn chơi đúng không?” Hứa Khắc Văn hứng thú, trên mặt lộ vẻ ngả ngớn: “Ông đây sẽ tiếp cô chơi… Hừ, cô hại tôi suýt chút nữa thì bị đánh chết, tôi sẽ trả lại cho cô, cũng xem là nếm thử hương vị của cô xem thế nào…”
Càng nói càng khó nghe, Lạc Cẩn Thi không còn tâm tư nghĩ gì khác, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi, cho dù là chết cũng quyết không cho tên này đạt được.
Nhưng nghe thì nghĩ vậy, cơ thể chợt nhẹ, Hứa Khắc Văn lại ném cô lên giường lần nữa, sau đó đè người xuống.
Lúc này trong lòng Lạc Cẩn Thi đã tuyệt vọng rồi, bên miệng liên tục nói: “Thả, buông ra…” Hai tay cô không ngừng giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào.
Hứa Khắc Văn cởi áo khoác cô đang mặc ra, sau đó thò tay vào trong quần áo, vuốt ve độ ấm trên lưng thiếu nữ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Còn may, nhiệt độ điều hòa không mở lớn, không có làm đông lạnh cô.”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được hai tay anh ta đang lang thang sau lưng mình, trong lòng buồn nôn vô cùng, trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là chết.
Cô cũng ngừng cầu xin thương xót, không giãy dụa, quay đầu lại liền nhìn thấy ly nước trên bàn, nhân lúc anh ta còn đang chiếm tiện nghi, khẽ vương tay cầm cốc nước lên.
Có lẽ là không tận hứng lắm, Hứa Khắc giữ vai cô muốn lật người cô lại, lúc này, cô nâng cốc nước lên, đập mạnh về phía sau đầu anh ta.
Không ngờ, anh ta phản ứng nhanh, một tay giữ lấy cánh tay Lạc Cẩn Thi, đẩy mạnh, cốc nước rơi xuống đất, tiếng vỡ choang vang lên chói tai.
“Sao? Cô muốn tôi chết à?” Hứa Khắc Văn nhìn cô với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó nở nụ cười chế nhạo: “Chỉ bằng dáng vẻ cô bây giờ, có thể động vào tôi sao?”
Lạc Cẩn Thi hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, chỉ muốn cùng anh ta đồng quy vô tận: “Người mua chuộc anh cho anh bao nhiêu tiền? Đủ làm phẫu thuật cho mẹ anh đúng không? Cho nên anh mới bán mạng bắt cóc tôi?”
Câu nói kích thích Hứa Khắc Văn, anh ta lập tức không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Lạc Cẩn Thi, nhìn hồi lâu rồi cười lên ha hả.
Anh ta thở hổn hển mấy cái rồi vươn tay muốn xoa mặt cô, chỉ là bị cô tránh né.
Anh ta cũng không quá để ý, tiếp tục cười: “Mẹ tôi chết rồi…” Trong mắt như có nước mắt muốn chảy ra: “Sau nửa năm cô đi, mẹ tôi không thể chịu nổi…”
Điều này làm Lạc Cẩn Thi ngây ngẩn cả người.
“Cho nên, tôi bây giờ là một mình ăn no, một nhà không đói.” Dáng vẻ bây giờ của Hứa Khắc Văn giống như một người đang hoàn toàn tuyệt vọng: “Tâm nguyện cuối cùng của tôi chính là muốn có được cô! Cô không có khả năng chạy thoát được đâu, hiểu chưa?”
Tòa nhà lớn như vậy, chỉ còn mình văn phòng của tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn.
Cư Hàn Lâm ngồi trên ghế sô pha, thất thần nhìn sương trắng đọng bên ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại, trong ánh mắt dường như đang lo lắng chờ đợi điều gì.
Đột nhiên Lâm Dịch Tuấn đẩy cửa vào, đưa bút ghi âm trong tay cho Cư Hàn Lâm, dường như cất giấu một bí mật không muốn cho ai biết ở bên trong.
Ấn nút mở, bên trong chính là âm thanh của Thẩm Như Mai và ông cụ.
Nghe được câu nói mà anh đã muốn nghe từ lâu, trong mắt Cư Hàn Lâm không biết là vẻ thất vọng hay là chấn kinh, anh có nghĩ tới, nhưng lại ông ngờ. Thẩm Như Mai thực chất là một tên gián điệp mà ông cụ đã gài vào công ty của mình.
Tắt máy ghi âm, Lâm Dịch Tuấn nói thêm: “Cô ta đi lấy đồ trước, sau đó đi tìm ông cụ theo chỉ dẫn của anh, hiện tại ít nhất có thể chứng minh chuyện không liên quan đến ông cụ. Chỉ là nếu không phải ông cụ thì là một mình Thẩm Như Mai? Chỉ vì ân oán cá nhân sao?”
Cư Hàn Lâm khẽ thở ra, sau đó chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Không phải còn có một người khác sao? Tôi nghi ngờ rằng có ai đó đã lợi dụng cô ta, muốn lừa gạt chúng ta.”
“Thúy Hoa?” Lâm Dịch Tuấn đột nhiên nghĩ tới cô ta, trước đó không phải cô ta nói Lạc Cẩn Thi muốn về nhà sao? Đây rất rõ ràng là nói láo.
Khi xe dừng lại, Cư Hàn Lâm cũng mở mắt, vừa rồi trong xe chỉ đơn giản nhắm mắt lại một lúc, thân thể rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ.
“Tổng giám đốc Cư, đây là nơi ở của Thúy Hoa.” Anh ta nhìn ra cửa sổ một chút, trên đường đang vào thời điểm náo nhiệt: “Lầu sáu, tòa số sáu, phòng ba linh hai, cô ta mới chuyển tới, tầm một tuần rồi.”
“Một tuần…” Cư Hàn Lâm lẩm bẩm: “Không sai biệt lắm, chính là lúc Lạc Cẩn Thi vừa tới công ty.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu.
“Cô ta có liên hệ với Thẩm Như Mai không?”
Lâm Dịch Tuấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này không chắc, nhưng theo phản ứng của người trong phòng bí thư, mấy ngày nay Thúy Hoa thường xuyên ra ngoài mua đồ, tiêu xài rất hoang phí, lúc cô ta vừa mới tới công ty, ngay cả đồ ăn còn không có mua.”
Có vẻ như mọi thứ ngày càng rõ ràng hơn.
Sau khi xuống xe, Cư Hàn Lâm khoác lên mình chiếc áo gió đen và bước vào khu chung cư. Lâm Dịch Tuấn theo sát: “Tổng giám đốc Cư, hôm nay có phải là đi thăm hỏi nhân viên không? Hai là anh muốn nói gì?”
Cứ xông vào nhà người ta như vậy, cũng nên tìm lý do thích hợp.
“Đến thăm nhà của nhân viên đi.” Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng nói.
Tìm phòng ba linh hai không phí nhiều công sức, chung cư ở đây không tệ, Thúy Hoa thuê tầng lầu cũng rất tốt, xem ra hẳn là tốn không ít tiền.
Nhấn chuông cửa xong, bên trong lại truyền tới một giọng nam: “Tới đây.” Nghe giọng nói trầm thấp, ngược lại rất dễ chịu.
Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn liếc nhìn nhau, chẳng lẽ tìm nhầm chỗ rồi?
Cửa vừa mở ra, hai người nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai, nhất là cặp mắt hoa đào, nhưng lông mày lại cực kỳ khí khái, cả người cũng không có dịu dàng như giọng.
“Xin hỏi hai vị là?” Người kia lên tiếng, giọng nói vẫn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
------