Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392
**********
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chương 392: Có bạn trai mới?.
Lý Minh Vi chẹp miệng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy… sẽ không phải là có bạn trai mới chứ? Với cả cũng ở trong khu trọ này? Nhưng mà, nếu không nhận điện thoại thì có chút không thể nào nói nổi.”
Lâm Dịch Tuấn vô cùng khinh thường nhìn cô một cái: “Từ tối qua biến mất tới giờ, điện thoại cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, cô cảm thấy chỉ đơn giản là kết bạn trai sao? Cô cảm thấy Lạc Cẩn Thi là người lỗ mãng như vậy sao?”
Sau đó, anh quay người trở về cửa hàng, lấy một bao thuốc từ trên kệ hàng xuống một bao thuốc.
Lý Minh Vi nghe rõ ý bên trong của anh, vội vàng đuổi theo, cướp đi bao thuốc trong tay anh, có chút gấp: “Ý anh là sao? Anh đang chế giễu tôi là người lỗ mãng à? Này! Nể tình anh lo lắng cho an nguy của Lạc Cẩn Thi cho nên tôi mới không so đo với anh, anh đừng có mà không biết điều.”
Lâm Dịch Tuấn liếc cô một cái, lại cầm một bao thuốc khác trên kệ xuống, trốn sang một bên.
Anh cảm thấy cô gái này không chỉ nói nhiều mà còn tương đối khó chơi.
Lý Minh Vi lạnh lùng hừng một tiếng, không có ý định tiếp tục so đo với anh: “Anh ấy, còn may là cái gì mà trợ lý tổng giám đốc của công ty Hoa Phú, nói chuyện còn độc miệng như vậy, không sợ đắc tội với người khác à? Anh cho rằng có công ty Hoa Phú làm chỗ dựa nên cái gì cũng không sợ à?”
lmt vừa hút thuốc vừa đi qua đi lại, anh đã điều tra tất cả người mà Lạc Cẩn Thi có khả năng đắc tội, người có khả năng nhất chính là Lâm Như Hoa, nhưng cô ta lại đang nghỉ phép ở nước ngoài, còn đi sớm vài hôm trước rồi.
Những người khác…
Lý Minh Vi vẫn không ngừng ở bên cạnh ồn ào: “Anh bất lịch sự thế? Tôi thấy anh…” Cô nói nói, bỗng nhiên dừng lại, nhịn cười không được: “Tôi thấy anh, hình như… vốn không hút thuốc nhỉ.”
Lâm Dịch Tuấn liếc cô ta một chút, nói với bà chủ đang copy lại video trong camera giám sát: “Phiền cô copy xong thì đưa đến quầy lễ tân của công ty Hoa Phú.”
Sau đó, anh nhanh chóng quay người, đồng thời lách qua Lý Minh Vi, rời khỏi cửa hàng, cuối cùng bóp tắt điếu thuốc ném vào trong thùng rác.
Lý Minh Vi nhìn bóng lưng vội vã của anh, hơi nhíu mà, mình nói nhiều như vậy mà cái tên này không có chút lịch sự nào. Nhưng mà, Lạc Cẩn Thi mất tích thật sao? Thật sự có khả năng bị người ta bắt cóc à?
Vừa ngồi lên xe, Lâm Dịch Tuấn thở hắt một hơi, thế giới này cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.
Đầu ngón tay còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhớ lại những lời Lý Minh Vi nói với mình, cô ta nói không sai, anh sẽ không hút thuốc, cũng chưa từng hút.
Điện thoại vang lên, nhìn xem mới phát hiện có mấy cuộc từ Hoa Phú: “Tổng giám đốc Cư, tôi còn đang ở khu trọ sinh viên, tìm được một chút manh mối.”
Cư Hàn Lâm ở phía đối diện vẫn vô cùng gấp gáp: “Manh mối gì?” Anh cũng vừa xem lại camera giám sát của công ty tối qua, phát hiện Thúy Hoa nói không sai, bọn họ đúng là đi về hướng cửa hàng.
“Tôi vừa điều tra camera giám sát của phòng trọ đối diện, phát hiện tội qua bảy giờ bốn mươi, Lạc Cẩn Thi về tới nhà trọ, nhưng phía sau cô hình như còn có một người đàn ông đi theo, chỉ là không biết kẻ đó là ai.”
“Đàn ông?” Cư Hàn Lâm lập tức có hơi kinh ngạc, giọng điệu càng thêm sợ hãi: “Nhanh, mang video giám sát về.”
Cúp máy, Lâm Dịch Tuấn buông một tiếng thở dài, vẫn phải trở về cái chỗ ồn ào kia rồi.
Anh lại lần nữa xuống xe, trở về cửa hàng, lúc này phát hiện Lý Minh Vi đã không còn ở đây.
Bà chủ đi từ trong phòng ra, đưa usb cho anh: “Tôi đã copy xong, anh cầm về đi, còn gì cần tôi giúp không?”
Dù sao Lâm Dịch Tuấn ra tay hào phóng, hơn nữa nhìn không giống như người xấu.
Nhận lấy usb, anh vội vàng rời khỏi cửa hàng, nhưng lúc băng qua đường lại có chút nhức đầu, bởi vì anh phát hiện Lý Minh Vi đang đứng cạnh xe mình, còn vẫn tay với anh.
Đưa theo Lý Minh Vi tới cổng công ty, Lâm Dịch Tuấn một vẻ sầu khổ xuống xe, vội vã đi về phía thang may, Lý Minh Vi khẩn trương theo sau, công ty lớn thế này, cô thực sự sợ sẽ bị lạc mất.
Không ít người bàn tán ầm ĩ về cô gái đi theo sau Lâm Dịch Tuấn, đoán xem rốt cuộc là ai, có phải lại là một trợ lý mới hay không.
Đã sắp tới thang máy, Lâm Dịch Tuấn cố ý dừng bước quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn đám người trong sảnh lớn, những người kia lập tức tản ra, nhanh chóng đi làm việc của mình.
Tuy nhiên, anh vẫn có điều muốn nói: “Trong tương lai, nếu tôi thấy ai còn nói nhảm nhiều như vậy, còn không liên quan gì đến sự phát triển của công ty, thì lập tức cuốn xéo cho tôi!”
Bình thường anh vẫn làm cho người ta có một cảm giác hết sức nghiêm khắc, cho nên bây giờ nói chuyện như vậy, trong sảnh lớn nhanh chóng không còn âm thanh gì.
Trên văn phòng tổng giám đốc tầng hai mươi tám, Lâm Dịch Tuấn dẫn Lý Minh Vi đi vào: “Tổng giám đốc Cư, đây là video giám sát, còn đây là bạn cùng phòng với Lạc Cẩn Thi, nói tối qua Lạc Cẩn Thi không có trở về.”
Cư Hàn Lâm nhìn usb rồi ngước mặt nhìn Lý Minh Vi, hơi cười gật đầu, nhưng người nào không biết giờ phút này anh sốt ruột cỡ nào.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên mất tích, rốt cuộc là do tên khốn nạn nào!
Anh thấy được người đàn ông mà Lâm Dịch Tuấn nói tới trong video giám sát, tạm dừng để nhìn kỹ một chút, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó liền gọi điện cho người ở phòng camera giám sát.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy khả năng là sự việc có chỗ tiến triển.
Chỉ chốc lát sau, máy tính tinh tinh một tiếng, anh không kịp chờ mở video ra, mắt sáng rực lên: “Hai người tới xem một chút, xem hai người này có phải cùng là một người không?”
Anh né ra một chút, Lâm Dịch Tuấn và Lý Minh Vi cùng đứng ở một bên nhìn hai tấm ảnh cắt từ video trên màn hình.
“Người này…” Lý Minh Vi đột nhiên bừng tỉnh, vỗ tay một cái: “Tôi nhớ ra rồi! Đây là… là bạn trai cũ của Lạc Cẩn Thi!”
Ánh mắt Cư Hàn Lâm khẽ biến, trong lòng rối bời: “Cái gì?”
Lý Minh Vi giải thích nói: “Đúng rồi, đây chính là bạn trai cũ của Lạc Cẩn Thi, trên ảnh có gầy một chút nhưng mà vẫn mặc bộ đồ kia! Chẳng lẽ là… anh ta?”
Lâm Dịch Tuấn truy vấn: “Cô chắc chắn chứ? Có thể nhìn nhầm không?”
Lý Minh Vi hơi lắc đầu: “Tuyệt đối không sai! Tôi và Lạc Cẩn Thi cùng trường, mặc dù bọn họ chia tay hai năm rồi, nhưng bộ quần áo này tôi nhớ rõ, mùa đông rất lâu về trước anh ta đều mặc, chúng tôi còn lén cười nhạo anh ta sau lưng Lạc Cẩn Thi. Người ta cũng không có nhận sai đâu.”
“Sao bọn họ lại chia tay?” Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lửa giận trong lòng đã dấy lên.
Lý Minh Vi suy nghĩ một chút, nói: “Năm đó là anh ta nói chia tay với Lạc Cẩn Thi, kết qua chưa tới hai ngày chúng tôi đã thấy anh ta ở bên cô gái khác, hai người họ học cùng một ngành, đi học chung…”
Lâm Dịch Tuấn nhìn về phía Cư Hàn Lâm, mi tâm anh hơi nhíu, như vậy người bắt cóc Lạc Cẩn Thi không phải rất có khả năng là bạn trai cũ của cô ấy sao.
Anh nhìn Lý Minh Vi nói: “Có biết tên anh ta không, còn cả địa chỉ gia đình? Đi theo tôi.” Nếu như điều tra một phen, hẳn là sẽ có manh mối.
Mà bọn họ vừa rời khỏi văn phòng, Cư Hàn Lâm lập tức tức giận, nắm chặt tay thành đấm, nhìn chằm chằm người trên màn hình, mi tâm càng nhíu chặt, thành hai khẽ rãnh sâu hoắm.
Nếu như thực sự là anh ta bắt cóc Lạc Cẩn Thi, kết quả không biết xấu cỡ nào.
Chờ bao lâu thì anh nhìn chằm chằm vào máy tính bấy lâu, Lâm Dịch Tuấn đi vào lần nữa mà anh cũng không có phản ứng gì.
“Sao rồi? Tra được gì chưa?” Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sắp tối, đèn đường mới lên.
Vẻ mặt Lâm Dịch Tuấn mang theo chút nhẹ nhõm, hiển nhiên là tìm được manh mối khả quan: “Tổng giám đốc Cư, tôi phát hiện được một manh mối khác, Như Mai… trước kia học cùng chuyên ngành với bạn trai cũ Hứa Khắc Văn của Lạc Cẩn Thi.”
Ánh mắt Cư Hàn Lâm sáng lên: “Ý anh là… cô gái về sau ở cùng anh ta chính là Như Mai?”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Tôi cho Lý Minh Vi nhìn ảnh chụp của Như Mai, cô ấy nói có hơi khác trước kia, cô ấy cũng không dám chắc, nhưng theo như tôi biết, Như Mai từng phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Nói như vậy…” Cư Hàn Lâm như hiểu ra điều gì: “Bây giờ anh đi nói với Như Mai, nói tôi có chuyện quan trọng muốn giao cho cô ấy xử lý, bảo cô ấy tới tìm tôi một chuyến, còn nữa, phái ra một người có thể tin được.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu, rời khỏi văn phòng. Lý Minh Vi còn ở bên ngoài chờ, thấy anh ra thì vội vã hỏi: “Có phải Lạc Cẩn Thi thực sự xảy ra chuyện rồi không?”
Lâm Dịch Tuấn rất muốn đánh cô một chút, nhưng khống chế được: “Không tin thì cô lại đi gọi điện thoại thử xem.” Nói xong, anh đi về phía phòng thư ký.
Lý Minh Vi có chút hoảng lên, cô thật sự không ngờ Lạc Cẩn Thi lại xảy ra chuyện, với cả chuyên còn có liên quan đến tên đàn ông cặn bã kia. Cô tức giận đến hung hăng giậm chân.
Nghe được tiếng đập cửa, Cư Hàn Lâm tắt máy tính, lạnh nhạt nói vào đi.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, tổng giám đốc lại bảo cô ta đi làm một việc, Thẩm Như Mai không nhịn được vui mừng ra mặt: “Tổng giám đốc Cư, anh tìm tôi.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, mỉm cười: “Đã quen việc chưa? Cô và Lâm Như Hoa cùng vào, cô ấy đi có ảnh hưởng gì tới cô không?”
Vẻ tươi cười cứng lại trên gương mặt của Thẩm Như Mai, có chút sợ sệt: “Tổng giám đốc Cư, anh, đây là có ý gì?”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ rõ quan hệ của hai người trước kia không tệ lắm, cho nên… Haiz, thật ra quan hệ giữa nhà cô và nhà họ Cư không tệ lắm, ông nội chỉ bảo tôi hỏi thăm sức khỏe của chú Thẩm mà thôi.” Anh quay đầu, vô cùng ôn hòa nhìn cô.
Lần này Thẩm Như Mai có chút không yên lòng: “Như vậy sao, tôi thay bố tôi cảm ơn anh, sức khỏe của ông ấy vẫn rất tốt, gần đây công ty khởi sắc cũng không tệ lắm…” Nói xong, cô ta ngước mắt lén lút nhìn Cư Hàn Lâm một chút, phát hiện anh cũng đang cười nhìn mình, trong lòng không nhịn được vui vẻ: “Thật ra, tôi và Lâm Như Hoa cũng chỉ là tốt bên ngoài, trên thực tế cũng không có gặp nhau gì, sau khi cô ấy đi, chúng tôi cũng không liên lạc với nhau.”
Cư Hàn Lâm ra vẻ đã biết, gật đầu: “Là thế này, chỗ tôi có một phần quà chuẩn bị cho ông nội, gần đây công ty bận rộn, không có thời gian mang đi, cho nên hôm nay tan làm, cô có thể giúp tôi mang đi một chuyến không?”
Thẩm Như Mai có chút kinh ngạc: “Cái này, tôi thích hợp sao?” Đương nhiên là cô ta rất tình nguyện, nhưng cũng phải thận trọng một chút.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
------
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Chương 392: Có bạn trai mới?.
Lý Minh Vi chẹp miệng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy… sẽ không phải là có bạn trai mới chứ? Với cả cũng ở trong khu trọ này? Nhưng mà, nếu không nhận điện thoại thì có chút không thể nào nói nổi.”
Lâm Dịch Tuấn vô cùng khinh thường nhìn cô một cái: “Từ tối qua biến mất tới giờ, điện thoại cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, cô cảm thấy chỉ đơn giản là kết bạn trai sao? Cô cảm thấy Lạc Cẩn Thi là người lỗ mãng như vậy sao?”
Sau đó, anh quay người trở về cửa hàng, lấy một bao thuốc từ trên kệ hàng xuống một bao thuốc.
Lý Minh Vi nghe rõ ý bên trong của anh, vội vàng đuổi theo, cướp đi bao thuốc trong tay anh, có chút gấp: “Ý anh là sao? Anh đang chế giễu tôi là người lỗ mãng à? Này! Nể tình anh lo lắng cho an nguy của Lạc Cẩn Thi cho nên tôi mới không so đo với anh, anh đừng có mà không biết điều.”
Lâm Dịch Tuấn liếc cô một cái, lại cầm một bao thuốc khác trên kệ xuống, trốn sang một bên.
Anh cảm thấy cô gái này không chỉ nói nhiều mà còn tương đối khó chơi.
Lý Minh Vi lạnh lùng hừng một tiếng, không có ý định tiếp tục so đo với anh: “Anh ấy, còn may là cái gì mà trợ lý tổng giám đốc của công ty Hoa Phú, nói chuyện còn độc miệng như vậy, không sợ đắc tội với người khác à? Anh cho rằng có công ty Hoa Phú làm chỗ dựa nên cái gì cũng không sợ à?”
lmt vừa hút thuốc vừa đi qua đi lại, anh đã điều tra tất cả người mà Lạc Cẩn Thi có khả năng đắc tội, người có khả năng nhất chính là Lâm Như Hoa, nhưng cô ta lại đang nghỉ phép ở nước ngoài, còn đi sớm vài hôm trước rồi.
Những người khác…
Lý Minh Vi vẫn không ngừng ở bên cạnh ồn ào: “Anh bất lịch sự thế? Tôi thấy anh…” Cô nói nói, bỗng nhiên dừng lại, nhịn cười không được: “Tôi thấy anh, hình như… vốn không hút thuốc nhỉ.”
Lâm Dịch Tuấn liếc cô ta một chút, nói với bà chủ đang copy lại video trong camera giám sát: “Phiền cô copy xong thì đưa đến quầy lễ tân của công ty Hoa Phú.”
Sau đó, anh nhanh chóng quay người, đồng thời lách qua Lý Minh Vi, rời khỏi cửa hàng, cuối cùng bóp tắt điếu thuốc ném vào trong thùng rác.
Lý Minh Vi nhìn bóng lưng vội vã của anh, hơi nhíu mà, mình nói nhiều như vậy mà cái tên này không có chút lịch sự nào. Nhưng mà, Lạc Cẩn Thi mất tích thật sao? Thật sự có khả năng bị người ta bắt cóc à?
Vừa ngồi lên xe, Lâm Dịch Tuấn thở hắt một hơi, thế giới này cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.
Đầu ngón tay còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhớ lại những lời Lý Minh Vi nói với mình, cô ta nói không sai, anh sẽ không hút thuốc, cũng chưa từng hút.
Điện thoại vang lên, nhìn xem mới phát hiện có mấy cuộc từ Hoa Phú: “Tổng giám đốc Cư, tôi còn đang ở khu trọ sinh viên, tìm được một chút manh mối.”
Cư Hàn Lâm ở phía đối diện vẫn vô cùng gấp gáp: “Manh mối gì?” Anh cũng vừa xem lại camera giám sát của công ty tối qua, phát hiện Thúy Hoa nói không sai, bọn họ đúng là đi về hướng cửa hàng.
“Tôi vừa điều tra camera giám sát của phòng trọ đối diện, phát hiện tội qua bảy giờ bốn mươi, Lạc Cẩn Thi về tới nhà trọ, nhưng phía sau cô hình như còn có một người đàn ông đi theo, chỉ là không biết kẻ đó là ai.”
“Đàn ông?” Cư Hàn Lâm lập tức có hơi kinh ngạc, giọng điệu càng thêm sợ hãi: “Nhanh, mang video giám sát về.”
Cúp máy, Lâm Dịch Tuấn buông một tiếng thở dài, vẫn phải trở về cái chỗ ồn ào kia rồi.
Anh lại lần nữa xuống xe, trở về cửa hàng, lúc này phát hiện Lý Minh Vi đã không còn ở đây.
Bà chủ đi từ trong phòng ra, đưa usb cho anh: “Tôi đã copy xong, anh cầm về đi, còn gì cần tôi giúp không?”
Dù sao Lâm Dịch Tuấn ra tay hào phóng, hơn nữa nhìn không giống như người xấu.
Nhận lấy usb, anh vội vàng rời khỏi cửa hàng, nhưng lúc băng qua đường lại có chút nhức đầu, bởi vì anh phát hiện Lý Minh Vi đang đứng cạnh xe mình, còn vẫn tay với anh.
Đưa theo Lý Minh Vi tới cổng công ty, Lâm Dịch Tuấn một vẻ sầu khổ xuống xe, vội vã đi về phía thang may, Lý Minh Vi khẩn trương theo sau, công ty lớn thế này, cô thực sự sợ sẽ bị lạc mất.
Không ít người bàn tán ầm ĩ về cô gái đi theo sau Lâm Dịch Tuấn, đoán xem rốt cuộc là ai, có phải lại là một trợ lý mới hay không.
Đã sắp tới thang máy, Lâm Dịch Tuấn cố ý dừng bước quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn đám người trong sảnh lớn, những người kia lập tức tản ra, nhanh chóng đi làm việc của mình.
Tuy nhiên, anh vẫn có điều muốn nói: “Trong tương lai, nếu tôi thấy ai còn nói nhảm nhiều như vậy, còn không liên quan gì đến sự phát triển của công ty, thì lập tức cuốn xéo cho tôi!”
Bình thường anh vẫn làm cho người ta có một cảm giác hết sức nghiêm khắc, cho nên bây giờ nói chuyện như vậy, trong sảnh lớn nhanh chóng không còn âm thanh gì.
Trên văn phòng tổng giám đốc tầng hai mươi tám, Lâm Dịch Tuấn dẫn Lý Minh Vi đi vào: “Tổng giám đốc Cư, đây là video giám sát, còn đây là bạn cùng phòng với Lạc Cẩn Thi, nói tối qua Lạc Cẩn Thi không có trở về.”
Cư Hàn Lâm nhìn usb rồi ngước mặt nhìn Lý Minh Vi, hơi cười gật đầu, nhưng người nào không biết giờ phút này anh sốt ruột cỡ nào.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên mất tích, rốt cuộc là do tên khốn nạn nào!
Anh thấy được người đàn ông mà Lâm Dịch Tuấn nói tới trong video giám sát, tạm dừng để nhìn kỹ một chút, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, sau đó liền gọi điện cho người ở phòng camera giám sát.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy khả năng là sự việc có chỗ tiến triển.
Chỉ chốc lát sau, máy tính tinh tinh một tiếng, anh không kịp chờ mở video ra, mắt sáng rực lên: “Hai người tới xem một chút, xem hai người này có phải cùng là một người không?”
Anh né ra một chút, Lâm Dịch Tuấn và Lý Minh Vi cùng đứng ở một bên nhìn hai tấm ảnh cắt từ video trên màn hình.
“Người này…” Lý Minh Vi đột nhiên bừng tỉnh, vỗ tay một cái: “Tôi nhớ ra rồi! Đây là… là bạn trai cũ của Lạc Cẩn Thi!”
Ánh mắt Cư Hàn Lâm khẽ biến, trong lòng rối bời: “Cái gì?”
Lý Minh Vi giải thích nói: “Đúng rồi, đây chính là bạn trai cũ của Lạc Cẩn Thi, trên ảnh có gầy một chút nhưng mà vẫn mặc bộ đồ kia! Chẳng lẽ là… anh ta?”
Lâm Dịch Tuấn truy vấn: “Cô chắc chắn chứ? Có thể nhìn nhầm không?”
Lý Minh Vi hơi lắc đầu: “Tuyệt đối không sai! Tôi và Lạc Cẩn Thi cùng trường, mặc dù bọn họ chia tay hai năm rồi, nhưng bộ quần áo này tôi nhớ rõ, mùa đông rất lâu về trước anh ta đều mặc, chúng tôi còn lén cười nhạo anh ta sau lưng Lạc Cẩn Thi. Người ta cũng không có nhận sai đâu.”
“Sao bọn họ lại chia tay?” Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lửa giận trong lòng đã dấy lên.
Lý Minh Vi suy nghĩ một chút, nói: “Năm đó là anh ta nói chia tay với Lạc Cẩn Thi, kết qua chưa tới hai ngày chúng tôi đã thấy anh ta ở bên cô gái khác, hai người họ học cùng một ngành, đi học chung…”
Lâm Dịch Tuấn nhìn về phía Cư Hàn Lâm, mi tâm anh hơi nhíu, như vậy người bắt cóc Lạc Cẩn Thi không phải rất có khả năng là bạn trai cũ của cô ấy sao.
Anh nhìn Lý Minh Vi nói: “Có biết tên anh ta không, còn cả địa chỉ gia đình? Đi theo tôi.” Nếu như điều tra một phen, hẳn là sẽ có manh mối.
Mà bọn họ vừa rời khỏi văn phòng, Cư Hàn Lâm lập tức tức giận, nắm chặt tay thành đấm, nhìn chằm chằm người trên màn hình, mi tâm càng nhíu chặt, thành hai khẽ rãnh sâu hoắm.
Nếu như thực sự là anh ta bắt cóc Lạc Cẩn Thi, kết quả không biết xấu cỡ nào.
Chờ bao lâu thì anh nhìn chằm chằm vào máy tính bấy lâu, Lâm Dịch Tuấn đi vào lần nữa mà anh cũng không có phản ứng gì.
“Sao rồi? Tra được gì chưa?” Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sắp tối, đèn đường mới lên.
Vẻ mặt Lâm Dịch Tuấn mang theo chút nhẹ nhõm, hiển nhiên là tìm được manh mối khả quan: “Tổng giám đốc Cư, tôi phát hiện được một manh mối khác, Như Mai… trước kia học cùng chuyên ngành với bạn trai cũ Hứa Khắc Văn của Lạc Cẩn Thi.”
Ánh mắt Cư Hàn Lâm sáng lên: “Ý anh là… cô gái về sau ở cùng anh ta chính là Như Mai?”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Tôi cho Lý Minh Vi nhìn ảnh chụp của Như Mai, cô ấy nói có hơi khác trước kia, cô ấy cũng không dám chắc, nhưng theo như tôi biết, Như Mai từng phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Nói như vậy…” Cư Hàn Lâm như hiểu ra điều gì: “Bây giờ anh đi nói với Như Mai, nói tôi có chuyện quan trọng muốn giao cho cô ấy xử lý, bảo cô ấy tới tìm tôi một chuyến, còn nữa, phái ra một người có thể tin được.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu, rời khỏi văn phòng. Lý Minh Vi còn ở bên ngoài chờ, thấy anh ra thì vội vã hỏi: “Có phải Lạc Cẩn Thi thực sự xảy ra chuyện rồi không?”
Lâm Dịch Tuấn rất muốn đánh cô một chút, nhưng khống chế được: “Không tin thì cô lại đi gọi điện thoại thử xem.” Nói xong, anh đi về phía phòng thư ký.
Lý Minh Vi có chút hoảng lên, cô thật sự không ngờ Lạc Cẩn Thi lại xảy ra chuyện, với cả chuyên còn có liên quan đến tên đàn ông cặn bã kia. Cô tức giận đến hung hăng giậm chân.
Nghe được tiếng đập cửa, Cư Hàn Lâm tắt máy tính, lạnh nhạt nói vào đi.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, tổng giám đốc lại bảo cô ta đi làm một việc, Thẩm Như Mai không nhịn được vui mừng ra mặt: “Tổng giám đốc Cư, anh tìm tôi.”
Cư Hàn Lâm gật đầu, mỉm cười: “Đã quen việc chưa? Cô và Lâm Như Hoa cùng vào, cô ấy đi có ảnh hưởng gì tới cô không?”
Vẻ tươi cười cứng lại trên gương mặt của Thẩm Như Mai, có chút sợ sệt: “Tổng giám đốc Cư, anh, đây là có ý gì?”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ rõ quan hệ của hai người trước kia không tệ lắm, cho nên… Haiz, thật ra quan hệ giữa nhà cô và nhà họ Cư không tệ lắm, ông nội chỉ bảo tôi hỏi thăm sức khỏe của chú Thẩm mà thôi.” Anh quay đầu, vô cùng ôn hòa nhìn cô.
Lần này Thẩm Như Mai có chút không yên lòng: “Như vậy sao, tôi thay bố tôi cảm ơn anh, sức khỏe của ông ấy vẫn rất tốt, gần đây công ty khởi sắc cũng không tệ lắm…” Nói xong, cô ta ngước mắt lén lút nhìn Cư Hàn Lâm một chút, phát hiện anh cũng đang cười nhìn mình, trong lòng không nhịn được vui vẻ: “Thật ra, tôi và Lâm Như Hoa cũng chỉ là tốt bên ngoài, trên thực tế cũng không có gặp nhau gì, sau khi cô ấy đi, chúng tôi cũng không liên lạc với nhau.”
Cư Hàn Lâm ra vẻ đã biết, gật đầu: “Là thế này, chỗ tôi có một phần quà chuẩn bị cho ông nội, gần đây công ty bận rộn, không có thời gian mang đi, cho nên hôm nay tan làm, cô có thể giúp tôi mang đi một chuyến không?”
Thẩm Như Mai có chút kinh ngạc: “Cái này, tôi thích hợp sao?” Đương nhiên là cô ta rất tình nguyện, nhưng cũng phải thận trọng một chút.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
------