Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Thật ra cháu có một đứa con trai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Phương Dung cảm thấy hơi khó tin, Tân Lệ Phong thường ngày luôn rất lợi hại nhưng không ngờ đến chuyện giải thích chức năng của điện thoại mà anh cũng có thể làm dễ dàng đến như thế.
Cô đợi anh nói xong thì không kiêm được mà tò mò hỏi: “Anh dùng loại này sao?”
“Không”
" Anh lạnh lùng nói: “Mấy đồ nhìn liếc qua cũng biết được chức năng như thế này mà cô không biết thì mới khiến người khác thấy lạ”
Tô Phương Dung im lặng.
Thôi được rồi, xem như cô không hỏi đi.
Lúc đến biệt thự nhà họ Tần, Tô Phương Dung đã sớm không còn cảm giác căng thẳng như lần đầu tiên nữa mà ngược lại là đến thăm bà cụ Tần, những người khác có thái độ như thế nào cô cũng có thể mặc kệ.
Lúc hai người họ vào trong thì Tân Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc đang ngôi ở phòng khách.
Tiêu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, nhiệt tình nói với Tần Lệ Phong: “Lệ Phong, con về rôi à, ăn cơm tối chưa? Dì bảo nhà bếp lập tức chuẩn bị..
ˆ “Không cân”
Tân Lệ Phong cũng đối xử lạnh lùng với bà ta, anh dắt Tô Phương Dung lên trên lâu.
Tần Bảo Đông lập tức nổi giận nói: “Dì mày nói chuyện với mày mà mày lại có thái độ như vậy sao?”
Tần Lệ Phong làm như không nghe, đi thẳng lên tâng hai và đẩy cửa phòng bà cụ Tần ra trong sự mắng mỏ của ông ta.
Mãi đến khi nhìn thấy bà cụ đang nằm trên giường thì khuôn mặt hằm hằm của anh mới dịu lại.
Tô Phương Dung đi sau lưng anh, cô bước vào thì đã nhìn thấy bà cụ Tần ốm hơn rất nhiều so với lần gặp trước, nhìn chẳng khác nào là da bọc xương, trông rất xót xa.
Mặc dù Tô Phương Dung không tiếp xúc nhiều với bà ấy nhưng cô thật sự thích bà bởi sự hiền từ và khoan dung.
Cô nhìn thấy bà ấy như vậy thì vành mắt đỏ hoe lên.
Bà cụ Tần vẫn mỉm cười, giơ cánh tay yếu ớt ra và ngoắt cô lại.
Tô Phương Dung điều chỉnh lại cảm xúc rồi vội vã chạy qua và gọi: “Bà nội.”
Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
Bà cụ Tần nhìn thấy cô thì vô cùng vui mừng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
Chân mày Tần Lệ Phong khẽ run lên, đôi tay đang đút trong túi quân của anh từ từ nắm chặt lại.
Bà cụ Tần lại nhìn sang anh và nói lí nhí: “Sau này cháu sẽ không còn cô đơn một mình nữa...
bà nội thật sự đã có thể yên tâm rồi..
“ Tần Lệ Phong nghiến răng rồi khẽ gật đầu.
Không có gì có thể khiến anh cảm thấy buồn hơn câu nói đó.
“Bà nội...
rất muốn được nhìn thấy cháu và Phương Dung...
sinh một đứa con...
Nếu được như vậy thì dù có phải lập tức...
giao cái mạng này cho ông trời thì bà nội cũng thấy vui...”
Tình trạng của bà cụ Tần rất tệ, chẳng qua chỉ nói có mấy câu mà bà ây đã ho dữ dội, bác sĩ gia
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Phương Dung cảm thấy hơi khó tin, Tân Lệ Phong thường ngày luôn rất lợi hại nhưng không ngờ đến chuyện giải thích chức năng của điện thoại mà anh cũng có thể làm dễ dàng đến như thế.
Cô đợi anh nói xong thì không kiêm được mà tò mò hỏi: “Anh dùng loại này sao?”
“Không”
" Anh lạnh lùng nói: “Mấy đồ nhìn liếc qua cũng biết được chức năng như thế này mà cô không biết thì mới khiến người khác thấy lạ”
Tô Phương Dung im lặng.
Thôi được rồi, xem như cô không hỏi đi.
Lúc đến biệt thự nhà họ Tần, Tô Phương Dung đã sớm không còn cảm giác căng thẳng như lần đầu tiên nữa mà ngược lại là đến thăm bà cụ Tần, những người khác có thái độ như thế nào cô cũng có thể mặc kệ.
Lúc hai người họ vào trong thì Tân Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc đang ngôi ở phòng khách.
Tiêu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, nhiệt tình nói với Tần Lệ Phong: “Lệ Phong, con về rôi à, ăn cơm tối chưa? Dì bảo nhà bếp lập tức chuẩn bị..
ˆ “Không cân”
Tân Lệ Phong cũng đối xử lạnh lùng với bà ta, anh dắt Tô Phương Dung lên trên lâu.
Tần Bảo Đông lập tức nổi giận nói: “Dì mày nói chuyện với mày mà mày lại có thái độ như vậy sao?”
Tần Lệ Phong làm như không nghe, đi thẳng lên tâng hai và đẩy cửa phòng bà cụ Tần ra trong sự mắng mỏ của ông ta.
Mãi đến khi nhìn thấy bà cụ đang nằm trên giường thì khuôn mặt hằm hằm của anh mới dịu lại.
Tô Phương Dung đi sau lưng anh, cô bước vào thì đã nhìn thấy bà cụ Tần ốm hơn rất nhiều so với lần gặp trước, nhìn chẳng khác nào là da bọc xương, trông rất xót xa.
Mặc dù Tô Phương Dung không tiếp xúc nhiều với bà ấy nhưng cô thật sự thích bà bởi sự hiền từ và khoan dung.
Cô nhìn thấy bà ấy như vậy thì vành mắt đỏ hoe lên.
Bà cụ Tần vẫn mỉm cười, giơ cánh tay yếu ớt ra và ngoắt cô lại.
Tô Phương Dung điều chỉnh lại cảm xúc rồi vội vã chạy qua và gọi: “Bà nội.”
Cô ngọt ngào gọi một tiếng.
Bà cụ Tần nhìn thấy cô thì vô cùng vui mừng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu để đáp lại.
Chân mày Tần Lệ Phong khẽ run lên, đôi tay đang đút trong túi quân của anh từ từ nắm chặt lại.
Bà cụ Tần lại nhìn sang anh và nói lí nhí: “Sau này cháu sẽ không còn cô đơn một mình nữa...
bà nội thật sự đã có thể yên tâm rồi..
“ Tần Lệ Phong nghiến răng rồi khẽ gật đầu.
Không có gì có thể khiến anh cảm thấy buồn hơn câu nói đó.
“Bà nội...
rất muốn được nhìn thấy cháu và Phương Dung...
sinh một đứa con...
Nếu được như vậy thì dù có phải lập tức...
giao cái mạng này cho ông trời thì bà nội cũng thấy vui...”
Tình trạng của bà cụ Tần rất tệ, chẳng qua chỉ nói có mấy câu mà bà ây đã ho dữ dội, bác sĩ gia
- ---------------------------