Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30: Năm năm sau gặp lại thành người xa lạ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, khuôn mặt Tô Phương Dung vẫn giữ nguyên trạng thái ngây ngô mờ mịt, dường như cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Tổng giám đốc mới đương nhiệm của tập đoàn Duyệt Lai sao? Nhưng tại sao chứ? Tại sao vị tổng giám đốc mới này lại chỉ đích danh cô đi làm? Cô là gì chứ, chẳng phải cô chỉ là một nhân viên mới vừa bắt đầu chập chững thử tiếp xúc với nghề thôi sao? Thậm chí cô còn chưa được coi là một nhân viên chính thức của công ty nữa là khác, là một người chạy vặt, cùng lắm thì đảm nhận vai trợ lý cho một nhân vật hết sức tâm thường trong công ty mà thôi.
Vậy mà bây giờ, cô lại được đích thân tống giám đốc chỉ thị tham gia vào một dự án của công ty? Nói trắng ra thì chuyện này có khác gì việc đi giữa ban ngày ban mặt lại gặp ma đâu chứ, thật quá hoang đường! Không lẽ là...
Hai con ngươi Tô Phương Dung bỗng sáng lên như bừng tỉnh, một dòng suy nghĩ bỗng xoẹt qua trong đầu cô, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt theo dòng suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc ấy.
Không lẽ anh ta đã tra ra chuyện Lý Việt Bách có liên quan đến mình nên đang muốn dùng cách này để trả đũa cô? Tô Phương Dung càng nghĩ càng thấy giả thiết này có khả năng, lúc quay lại phòng phát triển kinh doanh cô lập tức chạy đến tìm Phú Quý kể khổ.
Nào ngờ Phú Quý vừa nghe cô nói xong thì lập tức giơ tay búng vào trán cô một cái, hơn nữa động tác búng của anh ta còn vô cùng dứt khoát.
“Đau...
Tô Phương Dung ấm ức kêu đau, tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, ngước đầu nhìn anh ta với nét mặt oan ức.
Giờ phút này, lòng Phú Quý đang đau đớn kêu gào, hận nỗi rèn sắt không thể thành thép, há miệng nói: 'Phương Dung cô đã ở cạnh tôi một thời gian dài như vậy rồi, tại sao đến giờ đầu óc cô vẫn không tiếp thu được một chút thông minh nào từ tôi vậy hả?" Tô Phương Dung nghe Phú Quý trách móc vậy thì càng thêm khó hiểu hơn.
Lúc này, anh ta quay đầu nhìn về phía cô bắt đầu giảng giải: "Tập đoàn Duyệt Lai là gì cô còn chưa hiểu sao? Nếu nó có thể hợp tác với tập đoàn.J.L để cùng phát triển một dự án, vậy cô nghĩ nó có thể là một công ty nhỏ nào đó không? Như vậy có nghĩa là gì, tổng giám đốc của tập đoàn Duyệt Lai chắc chắn cũng là một trong số những nhân vật tâm cỡ, đứng đầu cả nước này.
Cô nghĩ anh ta sẽ đồng ý chỉ đích danh một nhân viên chạy việc vặt như cô đi tham dự một dự án quan trọng chỉ để giúp một tên vô dụng xả giận thôi sao?”
Nghe đến đây, hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp, đột nhiên cô lại cảm thấy những lời Phú Quy nói là hoàn toàn hợp lý.
“Vậy nên..."
Phú Quý ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn: "Dù việc tổng giám đốc Duyệt Lai đích thân chỉ một nhân viên thử việc như cô đi làm là chuyện lạ hoang đường chăng nữa thì thứ mấu chốt cân quan tâm ở đây là trong chuyện này cô là người có lợi, đây chính là một cơ hội tốt cho cô thể hiện đấy!" Nói đến đây, Phú Quý khẽ vỗ vỗ vào khuôn
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, khuôn mặt Tô Phương Dung vẫn giữ nguyên trạng thái ngây ngô mờ mịt, dường như cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Tổng giám đốc mới đương nhiệm của tập đoàn Duyệt Lai sao? Nhưng tại sao chứ? Tại sao vị tổng giám đốc mới này lại chỉ đích danh cô đi làm? Cô là gì chứ, chẳng phải cô chỉ là một nhân viên mới vừa bắt đầu chập chững thử tiếp xúc với nghề thôi sao? Thậm chí cô còn chưa được coi là một nhân viên chính thức của công ty nữa là khác, là một người chạy vặt, cùng lắm thì đảm nhận vai trợ lý cho một nhân vật hết sức tâm thường trong công ty mà thôi.
Vậy mà bây giờ, cô lại được đích thân tống giám đốc chỉ thị tham gia vào một dự án của công ty? Nói trắng ra thì chuyện này có khác gì việc đi giữa ban ngày ban mặt lại gặp ma đâu chứ, thật quá hoang đường! Không lẽ là...
Hai con ngươi Tô Phương Dung bỗng sáng lên như bừng tỉnh, một dòng suy nghĩ bỗng xoẹt qua trong đầu cô, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt theo dòng suy nghĩ lướt qua trong thoáng chốc ấy.
Không lẽ anh ta đã tra ra chuyện Lý Việt Bách có liên quan đến mình nên đang muốn dùng cách này để trả đũa cô? Tô Phương Dung càng nghĩ càng thấy giả thiết này có khả năng, lúc quay lại phòng phát triển kinh doanh cô lập tức chạy đến tìm Phú Quý kể khổ.
Nào ngờ Phú Quý vừa nghe cô nói xong thì lập tức giơ tay búng vào trán cô một cái, hơn nữa động tác búng của anh ta còn vô cùng dứt khoát.
“Đau...
Tô Phương Dung ấm ức kêu đau, tay xoa xoa cái trán đáng thương của mình, ngước đầu nhìn anh ta với nét mặt oan ức.
Giờ phút này, lòng Phú Quý đang đau đớn kêu gào, hận nỗi rèn sắt không thể thành thép, há miệng nói: 'Phương Dung cô đã ở cạnh tôi một thời gian dài như vậy rồi, tại sao đến giờ đầu óc cô vẫn không tiếp thu được một chút thông minh nào từ tôi vậy hả?" Tô Phương Dung nghe Phú Quý trách móc vậy thì càng thêm khó hiểu hơn.
Lúc này, anh ta quay đầu nhìn về phía cô bắt đầu giảng giải: "Tập đoàn Duyệt Lai là gì cô còn chưa hiểu sao? Nếu nó có thể hợp tác với tập đoàn.J.L để cùng phát triển một dự án, vậy cô nghĩ nó có thể là một công ty nhỏ nào đó không? Như vậy có nghĩa là gì, tổng giám đốc của tập đoàn Duyệt Lai chắc chắn cũng là một trong số những nhân vật tâm cỡ, đứng đầu cả nước này.
Cô nghĩ anh ta sẽ đồng ý chỉ đích danh một nhân viên chạy việc vặt như cô đi tham dự một dự án quan trọng chỉ để giúp một tên vô dụng xả giận thôi sao?”
Nghe đến đây, hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp, đột nhiên cô lại cảm thấy những lời Phú Quy nói là hoàn toàn hợp lý.
“Vậy nên..."
Phú Quý ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn: "Dù việc tổng giám đốc Duyệt Lai đích thân chỉ một nhân viên thử việc như cô đi làm là chuyện lạ hoang đường chăng nữa thì thứ mấu chốt cân quan tâm ở đây là trong chuyện này cô là người có lợi, đây chính là một cơ hội tốt cho cô thể hiện đấy!" Nói đến đây, Phú Quý khẽ vỗ vỗ vào khuôn
- ---------------------------