Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
Chương 293: Tôi rất vui khi biết chị là mẹ của con trai tôi.
Tiêu Trình rời đi mà không hề nói lời nào.
Quý Bình Long ngồi một mình trên chiếc ghế dài, khuấy tách cà phê, chỉ mình anh ta biết trong lòng anh ta đang cảm nhận được những cảm xúc khác nhau.
Cười khổ một tiếng, anh ta còn có thể làm được gì nữa?
Đây là chuyện cuối cùng anh ta có thể làm cho Tô Phương Dung.
Tiêu Trình ngồi trong xe, nghĩ về những gì Quý Bình Long vừa nói, anh ta không hề cảm thấy vui vẻ chút nào vì sự thật này, bởi vì anh đã hoàn toàn nhớ lại tất cả những gì xảy ra vào ngày hôm đó.
Nói cách khác, bố ruột của Gia Bảo hoàn toàn không phải là anh ta, mà là…
Anh ta nắm chặt tay lái, hung hăng gõ mạnh một cái.
“Chết tiệt.”
Tần Lệ Phong ngồi trong phòng làm việc, Trần Chính Cường đứng ở bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, anh ta luôn cảm thấy áp suất không khí mấy ngày hôm nay rất thấp. D
ù là giám đốc điều hành hay là nhân viên bình thường, bất cứ ai đi ngang qua bên cạnh Tần Lệ Phong, đều có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng người đáng thương là anh ta lại hết lần này đến lần khác đứng bên cạnh đợi ông chủ sai bảo.
Ài, thật đúng là gần vua như gần cọp.
“Thở dài cái gì?”
Khi Trần Chính Cường phản ứng lại thì Tần Lệ Phong đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
“Không. Không có gì.” Trần Chính Cường vội vàng che miệng lại, sau đó che lỗ mũi lại, ngay cả hô hấp cũng vô cùng cẩn thận.
“Đưa cho quản lý Lưu, nói với ông ta, nếu ông ta không muốn làm nữa thì lập tức nộp đơn từ chức đi.”
Ném một tập tài liệu cho anh ta, Trần Chính Cường vẫn cung kính nhận lấy: “Vâng.”
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Tần Lệ Phong nghe máy: “Alô.”
“Tôi là Tiêu Trình.”
Tần Lệ Phong sững sờ khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, kể từ khi Tiêu Mỹ Ngọc xảy ra chuyện, ngoại trừ lúc hai người chạm mặt nhau ở nơi công cộng thì thời gian còn lại, nếu như biết được Tiêu Trình đang ở gần đó thì cả hai sẽ không đơn độc liên lạc với nhau.
Thành thật mà nói, trong lòng Tần Lệ Phong luôn cảm thấy bản thân đang nợ anh ta.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Anh xoay người đối diện với cửa sổ, mặc dù giọng nói vẫn kéo căng như cũ nhưng những người quen của anh đều biết đây đã là thái độ ân cần của anh rồi.
“Tối nay anh có rảnh không?” Giọng nói của Tiêu Trình vẫn bất cần đời như trước.
“Ừ.”
“Ra ngoài uống vài ly đi, chính là quán bar trước kia chúng ta thường hay đến. Chín giờ, tôi đợi anh.”
Anh ta nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tần Lệ Phong đặt điện thoại di động xuống, híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Tuy nhiên, từ góc độ của Trần Chính Cường thì các đường nét trên khuôn mặt của anh không bị kéo quá căng, cả người cũng trở nên thoải mái hơn một chút.
Vì vậy, Trần Chính Cường không khỏi có chút tò mò, là ai đã gọi cuộc điện thoại này?
Buổi tối, Tần Lệ Phong đến đúng giờ hẹn.
Tiêu Trình đã ở đó từ lâu, cũng không có gì bất ngờ khi xuất hiện hai người đẹp ngồi bên cạnh anh ta.
Kỹ năng tán gái của Tiêu Trình vẫn luôn được công nhận là xuất chúng, chỉ cần là người anh ta có hứng thú thì hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, ngoại trừ Tô Phương Dung.
“Ở đây.” Anh ta đưa tay ra hiệu với Tần Lệ Phong, trên miệng nở nụ cười, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tần Lệ Phong đi tới, dưới ánh đèn của hộp đêm, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh giống như được mạ một lớp ánh sáng chói mắt, tư thế cao ngạo cùng dáng vẻ đẹp trai đã tự động khiến anh trở thành tiêu điểm ở bất cứ nơi nào anh bước qua.
Tiêu Trình ngồi ở cách đó không xa mỉm cười nhìn qua, mãi cho đến khi anh đến gần.
Khi hai người đẹp xinh đẹp ở bên cạnh anh ta nhìn thấy Tần Lệ Phong, đôi mắt hai người đều sáng lên, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Giới thiệu cho bọn em quen biết nhau đi.”
“Anh ta không phải là người mà loại phụ nữ như các cô có thể chạm vào.”
Tiêu Trìnhh nói xong, vỗ nhẹ vào mông hai người: “Ngoan nào, chúng tôi có chuyện muốn nói.”
“Đáng ghé.”
“Lát nữa nhớ tới tìm bọn em nha. Đương nhiên là phải dẫn theo anh chàng đẹp trai kia nữa đó.”
Tiêu Trình chỉ cười, không nói gì.
Chờ Tần Lệ Phong đi đến gần, anh ta cười nói: “Ha ha, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, cho dù trước đó tôi có khiến người khác chú ý như thế nào thì chỉ cần anh tới, tôi sẽ trở thành vật làm nền ngay.”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh: “Tại sao lại đột nhiên có hứng thú uống rượu vậy?”
“Tôi tìm anh của mình uống chén rượu thôi mà cũng có cần lý do sao?”
Tần Lệ Phong im lặng, lắc đầu, sau đó cầm lấy bia người pha chế đưa đến, chạm cốc với anh ta.
Cứ như thế hai người uống hết chai này đến chai khác.
Tần Lệ Phong không hỏi anh ta tình hình công ty gần đây như thế nào, Tiêu Trình cũng không hỏi anh dự án anh đang làm ra sao rồi, ngay cả Tần Bảo Đông mà cả hai người cũng rất ít khi nhắc đến.
Cuối cùng, cả hai người đều có chút say, đặc biệt là Tần Lệ Phong, có lẽ là do cảm xúc trong lòng cho phép nên lúc bình thường anh vốn có tửu lượng rất tốt vậy mà giờ này cũng say.
Tiêu Trình đưa người say đến rối tinh rối mù là anh về nhà, đỡ anh lên giường, lại còn giúp anh cởi giày ra.
“Anh đó, tửu lượng không tốt bằng tôi, sao còn liều mạng như vậy làm gì? Ha ha. Anh vẫn luôn như thế.”
Tiêu Trình đứng dậy, đứng bên cạnh giường nhìn anh một lát, sau đó không nói gì, xoay người rời đi.
Tần Lệ Phong mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy bóng lưng của Tiêu Trình, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh. Đầu óc anh quá nặng nề, cứ thế từ từ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tiêu Trình đến bệnh viện từ sớm, đẩy cửa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tô Phương Dung đang cho Gia Bảo ăn sáng.
“Chú Tiêu.” Gia Bảo rất vui khi nhìn thấy anh ta.
Tiêu Trình đưa món quà mà anh ta mua cho cậu bé, lại cùng cậu bé trò chuyện vài câu, sau đó anh ta quay lại nhìn Tô Phương Dung.
“Tô Phương Dung, tôi muốn nói chuyện với chị một lát.” Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm túc.
Tô Phương Dung gật đầu, đi theo Tiêu Trình ra ngoài cửa.
Anh ta cụp mắt xuống, giọng nói hơi ủ ê: “Tôi đã biết chuyện về bố ruột của Gia Bảo.”
Tô Phương Dung bị chấn động mạnh, vào giây phút này cô không biết nên làm như thế nào.
Nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với nó, mà cô cũng đã quyết định sẽ ngã bài với Tiêu Trình.
Vì thế, cô từ sự ngạc nhiên lúc ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng: “Quý Bình Long nói với em à?”
“Ừ.” Anh ta lặng lẽ nhìn cô, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt cô.
Một ý tưởng nực cười nảy ra, nếu như hôm nay người nói với cô câu này là Tần Lệ Phong thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Chắc là rất hạnh phúc nhỉ?
“Đi làm kiểm tra quan hệ bố con đi.” Tiêu Trình nói.
Tô Phương Dung hiếm khi thấy anh ta nghiêm túc như vậy, tuy cô thật sự rất khó thừa nhận chuyện Tiêu Trình chính là bố ruột của Gia Bảo, nhưng hiện tại chuyện của Gia Bảo là lớn nhất.
Nhưng tỉ lệ phù hợp của tủy khó như thế nào thì ai cũng biết rõ, hiện tại Tiêu Trình ở trước mặt, chính là cách duy nhất để cứu Gia Bảo.
Tô Phương Dung không còn do dự nữa, lập tức gật đầu: “Được.”
Kết quả kiểm tra quan hệ bố con được đưa ra.
Tô Phương Dung ngồi trên ghế, có chút chờ mong với kết quả, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Tiêu Trình cầm lấy bản báo cáo bước ra, nhìn cô một cái, mấp máy môi rồi chậm rãi đưa tờ giấy cho cô.
Tô Phương Dung nhận lấy tờ giấy, hít một hơi thật sâu, khi nhìn thấy số liệu “99,99%” được in bằng mực đen trên nền giấy trắng, cô đã vô cùng sửng sốt.
Kết quả cho thấy Tiêu Trình chính là bố ruột của Gia Bảo trên phương diện sinh học.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời.
Quanh đi quẩn lại lâu như vậy, hóa ra bố của Gia Bảo vẫn luôn ở bên cạnh. Thế nhưng tại sao lại là Tiêu Trình?
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà khi nhìn kỹ lại thì thấy lông mày của Gia Bảo quả thực có mấy phần giống với Tiêu Trình, mà càng nhìn thì lại càng thấy giống nhau.
Giờ phút này, kết quả đã ở ngay trước mắt, cho dù cô có không muốn tin thì Tiêu Trình vẫn là bố của Gia Bảo.
Tiêu Trình nhìn tờ kết quả xét nghiệm quan hệ bố con trước mặt, khóe miệng nở nụ cười bất lực: “Tôi cũng không biết nên nói cái gì.”
Tô Phương Dung nắm chặt lấy tờ giấy, bối rối đến mức không nói được gì, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện này… Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy năm trước em ở bệnh viện có…”
Cô khó mà nói tiếp những lời sau đó.
Theo lí thuyết thì dạng công tử có cơ thể khỏe mạnh bình thường về mọi mặt như Tiêu Trình sẽ không thể nào đến bệnh viện để hiến tinh trùng.
Chính vì vậy cô rất tò mò, tại sao lại là Tiêu Trình được?
Tiêu Trình vò đầu bứt tóc với vẻ mặt xấu hổ: “Chuyện đó… Khi đó tôi rất ham chơi, cá cược với bạn bè, sau đó thua cược. Cho nên đã đến bệnh viện… Chuyện đó chính là như vậy.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta chằm chằm, thật sự không biết nên đánh giá như thế nào.
Bởi vì chuyện này, quả thực rất giống như chuyện mà đám cậu ấm nhà giàu như bọn họ có thể làm, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới hậu quả sao?
“Cho nên, em cũng chưa từng nghĩ, bản thân em sẽ có một đứa con?”
Tiêu Trình nhìn cô, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói thật thì tôi thật sự không hề nghĩ tới. Thậm chí, bây giờ tôi vẫn còn hơi choáng váng đây. Nhưng nếu chị hỏi lại thì tôi sẽ nói cho chị biết, tôi rất vui vẻ. Thực sự rất vui vẻ.”
Nhìn về phía cô, ánh mắt của anh ta càng ngày càng sâu: “Bởi vì chị là mẹ của con trai tôi, bởi vì con trai của tôi là Gia Bảo.”
Tô Phương Dung mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
Biết được kết quả giám định, Tô Phương Dung gạt đi những cảm xúc phức tạp của mình, trong lòng suy nghĩ vì Gia Bảo.
Khi trở lại phòng bệnh, Tô Phương Dung quay đầu lại hỏi Tiêu Trình: “Khi nào thì em rảnh? Cần phải sắp xếp thời gian.”
Dù sao hiện tại Tiêu Trình cũng là bố của Gia Bảo, nên cùng nhau bàn bạc mọi chuyện thì sẽ tốt hơn.
Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn về phía Tô Phương Dung: “Chỉ cần là chuyện của Gia Bảo thì lúc nào tôi cũng rảnh rỗi hết.”
Tô Phương Dung gật đầu, sau đó hai người cùng đi tìm bác sĩ.
Nhưng điều khiến hai người thất vọng chính là bác sĩ nói với họ rằng độ xứng đôi không thành công nên Gia Bảo tạm thời không thể nào tiến hành tạo máu làm tế bào gốc để cấy ghép giải phẫu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phương Dung tràn đầy thất vọng, nhưng cô không thể làm gì được, bây giờ, cô chỉ còn một con đường cuối cùng.
Có thêm một đứa con với Tiêu Trình.
“Chúng ta sinh thêm một đứa bé nữa đi.” Tô Phương Dung đi ở phía trước đột nhiên nói.
Tiêu Trình dừng lại, điều này nằm trong dự liệu, nhưng cũng ngoài dự liệu. Dù sao thì anh ta cũng không ngờ chuyện này lại là do Tô Phương Dung tự mình nói ra.
Tô Phương Dung quay đầu nhìn về phía Tiêu Trình, trong mắt không hề có bất kì sự thay đổi cảm xúc nào, cô hoàn toàn coi việc sinh con thành chuyện làm một “sự kiện”, một “công trình”, một “dự án”.
Vẻ thất vọng dần dần hiện rõ trên mặt Tiêu Trình, nhưng cũng chỉ mất vài giây là đã khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
“Chị nghĩ kĩ chưa?” Tiêu Trình yên lặng nhìn Tô Phương Dung.
“Ừ, nghĩ kỹ rồi.” Tô Phương Dung tránh đi tầm mắt của anh ta, bình tĩnh trả lời.
“Được, tôi đã hiểu rồi.”
Tiêu Trình lại trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Chuyển đến nhà của tôi đi.”
Trái tim Tô Phương Dung run lên, hai tay siết chặt, ngón tay túm lấy góc áo.
Chuyện này là do cô tự quyết định, dù có ra sao thì cô cũng sẽ tiếp tục làm.
Hít một hơi thật sâu , cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Trình: “Được.”
Giọng nói của Tiêu Trình cũng rất trầm: “Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Làm như vậy cũng là vì cứu Gia Bảo.”
“Chị biết mà.”
Tô Phương Dung tránh tầm mắt của anh ta: “Chị đi vào chăm sóc Gia Bảo.”
Tiêu Trình nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của cô, anh ta đứng lặng người tại chỗ, đôi mày rậm hạ xuống, đôi mắt u ám không thể hiểu được.
Tiêu Trình rời đi mà không hề nói lời nào.
Quý Bình Long ngồi một mình trên chiếc ghế dài, khuấy tách cà phê, chỉ mình anh ta biết trong lòng anh ta đang cảm nhận được những cảm xúc khác nhau.
Cười khổ một tiếng, anh ta còn có thể làm được gì nữa?
Đây là chuyện cuối cùng anh ta có thể làm cho Tô Phương Dung.
Tiêu Trình ngồi trong xe, nghĩ về những gì Quý Bình Long vừa nói, anh ta không hề cảm thấy vui vẻ chút nào vì sự thật này, bởi vì anh đã hoàn toàn nhớ lại tất cả những gì xảy ra vào ngày hôm đó.
Nói cách khác, bố ruột của Gia Bảo hoàn toàn không phải là anh ta, mà là…
Anh ta nắm chặt tay lái, hung hăng gõ mạnh một cái.
“Chết tiệt.”
Tần Lệ Phong ngồi trong phòng làm việc, Trần Chính Cường đứng ở bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, anh ta luôn cảm thấy áp suất không khí mấy ngày hôm nay rất thấp. D
ù là giám đốc điều hành hay là nhân viên bình thường, bất cứ ai đi ngang qua bên cạnh Tần Lệ Phong, đều có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng người đáng thương là anh ta lại hết lần này đến lần khác đứng bên cạnh đợi ông chủ sai bảo.
Ài, thật đúng là gần vua như gần cọp.
“Thở dài cái gì?”
Khi Trần Chính Cường phản ứng lại thì Tần Lệ Phong đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
“Không. Không có gì.” Trần Chính Cường vội vàng che miệng lại, sau đó che lỗ mũi lại, ngay cả hô hấp cũng vô cùng cẩn thận.
“Đưa cho quản lý Lưu, nói với ông ta, nếu ông ta không muốn làm nữa thì lập tức nộp đơn từ chức đi.”
Ném một tập tài liệu cho anh ta, Trần Chính Cường vẫn cung kính nhận lấy: “Vâng.”
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Tần Lệ Phong nghe máy: “Alô.”
“Tôi là Tiêu Trình.”
Tần Lệ Phong sững sờ khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, kể từ khi Tiêu Mỹ Ngọc xảy ra chuyện, ngoại trừ lúc hai người chạm mặt nhau ở nơi công cộng thì thời gian còn lại, nếu như biết được Tiêu Trình đang ở gần đó thì cả hai sẽ không đơn độc liên lạc với nhau.
Thành thật mà nói, trong lòng Tần Lệ Phong luôn cảm thấy bản thân đang nợ anh ta.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Anh xoay người đối diện với cửa sổ, mặc dù giọng nói vẫn kéo căng như cũ nhưng những người quen của anh đều biết đây đã là thái độ ân cần của anh rồi.
“Tối nay anh có rảnh không?” Giọng nói của Tiêu Trình vẫn bất cần đời như trước.
“Ừ.”
“Ra ngoài uống vài ly đi, chính là quán bar trước kia chúng ta thường hay đến. Chín giờ, tôi đợi anh.”
Anh ta nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tần Lệ Phong đặt điện thoại di động xuống, híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Tuy nhiên, từ góc độ của Trần Chính Cường thì các đường nét trên khuôn mặt của anh không bị kéo quá căng, cả người cũng trở nên thoải mái hơn một chút.
Vì vậy, Trần Chính Cường không khỏi có chút tò mò, là ai đã gọi cuộc điện thoại này?
Buổi tối, Tần Lệ Phong đến đúng giờ hẹn.
Tiêu Trình đã ở đó từ lâu, cũng không có gì bất ngờ khi xuất hiện hai người đẹp ngồi bên cạnh anh ta.
Kỹ năng tán gái của Tiêu Trình vẫn luôn được công nhận là xuất chúng, chỉ cần là người anh ta có hứng thú thì hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, ngoại trừ Tô Phương Dung.
“Ở đây.” Anh ta đưa tay ra hiệu với Tần Lệ Phong, trên miệng nở nụ cười, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tần Lệ Phong đi tới, dưới ánh đèn của hộp đêm, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh giống như được mạ một lớp ánh sáng chói mắt, tư thế cao ngạo cùng dáng vẻ đẹp trai đã tự động khiến anh trở thành tiêu điểm ở bất cứ nơi nào anh bước qua.
Tiêu Trình ngồi ở cách đó không xa mỉm cười nhìn qua, mãi cho đến khi anh đến gần.
Khi hai người đẹp xinh đẹp ở bên cạnh anh ta nhìn thấy Tần Lệ Phong, đôi mắt hai người đều sáng lên, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Giới thiệu cho bọn em quen biết nhau đi.”
“Anh ta không phải là người mà loại phụ nữ như các cô có thể chạm vào.”
Tiêu Trìnhh nói xong, vỗ nhẹ vào mông hai người: “Ngoan nào, chúng tôi có chuyện muốn nói.”
“Đáng ghé.”
“Lát nữa nhớ tới tìm bọn em nha. Đương nhiên là phải dẫn theo anh chàng đẹp trai kia nữa đó.”
Tiêu Trình chỉ cười, không nói gì.
Chờ Tần Lệ Phong đi đến gần, anh ta cười nói: “Ha ha, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, cho dù trước đó tôi có khiến người khác chú ý như thế nào thì chỉ cần anh tới, tôi sẽ trở thành vật làm nền ngay.”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh: “Tại sao lại đột nhiên có hứng thú uống rượu vậy?”
“Tôi tìm anh của mình uống chén rượu thôi mà cũng có cần lý do sao?”
Tần Lệ Phong im lặng, lắc đầu, sau đó cầm lấy bia người pha chế đưa đến, chạm cốc với anh ta.
Cứ như thế hai người uống hết chai này đến chai khác.
Tần Lệ Phong không hỏi anh ta tình hình công ty gần đây như thế nào, Tiêu Trình cũng không hỏi anh dự án anh đang làm ra sao rồi, ngay cả Tần Bảo Đông mà cả hai người cũng rất ít khi nhắc đến.
Cuối cùng, cả hai người đều có chút say, đặc biệt là Tần Lệ Phong, có lẽ là do cảm xúc trong lòng cho phép nên lúc bình thường anh vốn có tửu lượng rất tốt vậy mà giờ này cũng say.
Tiêu Trình đưa người say đến rối tinh rối mù là anh về nhà, đỡ anh lên giường, lại còn giúp anh cởi giày ra.
“Anh đó, tửu lượng không tốt bằng tôi, sao còn liều mạng như vậy làm gì? Ha ha. Anh vẫn luôn như thế.”
Tiêu Trình đứng dậy, đứng bên cạnh giường nhìn anh một lát, sau đó không nói gì, xoay người rời đi.
Tần Lệ Phong mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy bóng lưng của Tiêu Trình, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh. Đầu óc anh quá nặng nề, cứ thế từ từ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tiêu Trình đến bệnh viện từ sớm, đẩy cửa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tô Phương Dung đang cho Gia Bảo ăn sáng.
“Chú Tiêu.” Gia Bảo rất vui khi nhìn thấy anh ta.
Tiêu Trình đưa món quà mà anh ta mua cho cậu bé, lại cùng cậu bé trò chuyện vài câu, sau đó anh ta quay lại nhìn Tô Phương Dung.
“Tô Phương Dung, tôi muốn nói chuyện với chị một lát.” Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm túc.
Tô Phương Dung gật đầu, đi theo Tiêu Trình ra ngoài cửa.
Anh ta cụp mắt xuống, giọng nói hơi ủ ê: “Tôi đã biết chuyện về bố ruột của Gia Bảo.”
Tô Phương Dung bị chấn động mạnh, vào giây phút này cô không biết nên làm như thế nào.
Nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với nó, mà cô cũng đã quyết định sẽ ngã bài với Tiêu Trình.
Vì thế, cô từ sự ngạc nhiên lúc ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng: “Quý Bình Long nói với em à?”
“Ừ.” Anh ta lặng lẽ nhìn cô, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt cô.
Một ý tưởng nực cười nảy ra, nếu như hôm nay người nói với cô câu này là Tần Lệ Phong thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Chắc là rất hạnh phúc nhỉ?
“Đi làm kiểm tra quan hệ bố con đi.” Tiêu Trình nói.
Tô Phương Dung hiếm khi thấy anh ta nghiêm túc như vậy, tuy cô thật sự rất khó thừa nhận chuyện Tiêu Trình chính là bố ruột của Gia Bảo, nhưng hiện tại chuyện của Gia Bảo là lớn nhất.
Nhưng tỉ lệ phù hợp của tủy khó như thế nào thì ai cũng biết rõ, hiện tại Tiêu Trình ở trước mặt, chính là cách duy nhất để cứu Gia Bảo.
Tô Phương Dung không còn do dự nữa, lập tức gật đầu: “Được.”
Kết quả kiểm tra quan hệ bố con được đưa ra.
Tô Phương Dung ngồi trên ghế, có chút chờ mong với kết quả, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Tiêu Trình cầm lấy bản báo cáo bước ra, nhìn cô một cái, mấp máy môi rồi chậm rãi đưa tờ giấy cho cô.
Tô Phương Dung nhận lấy tờ giấy, hít một hơi thật sâu, khi nhìn thấy số liệu “99,99%” được in bằng mực đen trên nền giấy trắng, cô đã vô cùng sửng sốt.
Kết quả cho thấy Tiêu Trình chính là bố ruột của Gia Bảo trên phương diện sinh học.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời.
Quanh đi quẩn lại lâu như vậy, hóa ra bố của Gia Bảo vẫn luôn ở bên cạnh. Thế nhưng tại sao lại là Tiêu Trình?
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà khi nhìn kỹ lại thì thấy lông mày của Gia Bảo quả thực có mấy phần giống với Tiêu Trình, mà càng nhìn thì lại càng thấy giống nhau.
Giờ phút này, kết quả đã ở ngay trước mắt, cho dù cô có không muốn tin thì Tiêu Trình vẫn là bố của Gia Bảo.
Tiêu Trình nhìn tờ kết quả xét nghiệm quan hệ bố con trước mặt, khóe miệng nở nụ cười bất lực: “Tôi cũng không biết nên nói cái gì.”
Tô Phương Dung nắm chặt lấy tờ giấy, bối rối đến mức không nói được gì, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện này… Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy năm trước em ở bệnh viện có…”
Cô khó mà nói tiếp những lời sau đó.
Theo lí thuyết thì dạng công tử có cơ thể khỏe mạnh bình thường về mọi mặt như Tiêu Trình sẽ không thể nào đến bệnh viện để hiến tinh trùng.
Chính vì vậy cô rất tò mò, tại sao lại là Tiêu Trình được?
Tiêu Trình vò đầu bứt tóc với vẻ mặt xấu hổ: “Chuyện đó… Khi đó tôi rất ham chơi, cá cược với bạn bè, sau đó thua cược. Cho nên đã đến bệnh viện… Chuyện đó chính là như vậy.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta chằm chằm, thật sự không biết nên đánh giá như thế nào.
Bởi vì chuyện này, quả thực rất giống như chuyện mà đám cậu ấm nhà giàu như bọn họ có thể làm, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới hậu quả sao?
“Cho nên, em cũng chưa từng nghĩ, bản thân em sẽ có một đứa con?”
Tiêu Trình nhìn cô, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói thật thì tôi thật sự không hề nghĩ tới. Thậm chí, bây giờ tôi vẫn còn hơi choáng váng đây. Nhưng nếu chị hỏi lại thì tôi sẽ nói cho chị biết, tôi rất vui vẻ. Thực sự rất vui vẻ.”
Nhìn về phía cô, ánh mắt của anh ta càng ngày càng sâu: “Bởi vì chị là mẹ của con trai tôi, bởi vì con trai của tôi là Gia Bảo.”
Tô Phương Dung mấp máy môi, nhưng lại không nói gì.
Biết được kết quả giám định, Tô Phương Dung gạt đi những cảm xúc phức tạp của mình, trong lòng suy nghĩ vì Gia Bảo.
Khi trở lại phòng bệnh, Tô Phương Dung quay đầu lại hỏi Tiêu Trình: “Khi nào thì em rảnh? Cần phải sắp xếp thời gian.”
Dù sao hiện tại Tiêu Trình cũng là bố của Gia Bảo, nên cùng nhau bàn bạc mọi chuyện thì sẽ tốt hơn.
Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn về phía Tô Phương Dung: “Chỉ cần là chuyện của Gia Bảo thì lúc nào tôi cũng rảnh rỗi hết.”
Tô Phương Dung gật đầu, sau đó hai người cùng đi tìm bác sĩ.
Nhưng điều khiến hai người thất vọng chính là bác sĩ nói với họ rằng độ xứng đôi không thành công nên Gia Bảo tạm thời không thể nào tiến hành tạo máu làm tế bào gốc để cấy ghép giải phẫu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phương Dung tràn đầy thất vọng, nhưng cô không thể làm gì được, bây giờ, cô chỉ còn một con đường cuối cùng.
Có thêm một đứa con với Tiêu Trình.
“Chúng ta sinh thêm một đứa bé nữa đi.” Tô Phương Dung đi ở phía trước đột nhiên nói.
Tiêu Trình dừng lại, điều này nằm trong dự liệu, nhưng cũng ngoài dự liệu. Dù sao thì anh ta cũng không ngờ chuyện này lại là do Tô Phương Dung tự mình nói ra.
Tô Phương Dung quay đầu nhìn về phía Tiêu Trình, trong mắt không hề có bất kì sự thay đổi cảm xúc nào, cô hoàn toàn coi việc sinh con thành chuyện làm một “sự kiện”, một “công trình”, một “dự án”.
Vẻ thất vọng dần dần hiện rõ trên mặt Tiêu Trình, nhưng cũng chỉ mất vài giây là đã khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
“Chị nghĩ kĩ chưa?” Tiêu Trình yên lặng nhìn Tô Phương Dung.
“Ừ, nghĩ kỹ rồi.” Tô Phương Dung tránh đi tầm mắt của anh ta, bình tĩnh trả lời.
“Được, tôi đã hiểu rồi.”
Tiêu Trình lại trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Chuyển đến nhà của tôi đi.”
Trái tim Tô Phương Dung run lên, hai tay siết chặt, ngón tay túm lấy góc áo.
Chuyện này là do cô tự quyết định, dù có ra sao thì cô cũng sẽ tiếp tục làm.
Hít một hơi thật sâu , cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Trình: “Được.”
Giọng nói của Tiêu Trình cũng rất trầm: “Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Làm như vậy cũng là vì cứu Gia Bảo.”
“Chị biết mà.”
Tô Phương Dung tránh tầm mắt của anh ta: “Chị đi vào chăm sóc Gia Bảo.”
Tiêu Trình nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của cô, anh ta đứng lặng người tại chỗ, đôi mày rậm hạ xuống, đôi mắt u ám không thể hiểu được.