Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
Chương 288: Anh ấy khiến tôi ghét anh ấy.
Đúng chín giờ, Cư Trọng Hùng đẩy cửa phòng họp ra, thấy Tô Phương Dung đang ngồi trên bàn, tập trung tinh thần nhìn phần văn kiện trong tay, ánh mắt nghi ngờ ẩn hiện sau cặp kính cận.
Nhận thấy ông ấy đã đến, Tô Phương Dung nhướng mắt, khóe miệng mỉm cười: “Tổng giám đốc Cư.”
Cư Trọng Hùng vội vàng gật đầu, đi tới trước bàn: “Không phải chú đã bảo cháu nghỉ phép vẫn có lương sao? Cháu không cần tới cũng được.”
Tô Phương Dung nghe vậy có chút ngượng ngùng mím môi, đôi mắt mảnh mai xinh đẹp ánh lên màu xanh lam không thể che giấu, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tuy nói như vậ nhưng gần đây tiếp cận một khách hàng lớn, cuối cùng cháu vẫn cảm thấy lo lắng.”
“Nếu có Molly ở đây, cháu không bận rộn như vậy.”
Cư Trọng Hùng đặt tập tài liệu lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn: “Nhìn sắc mặt của cháu mà xem, đừng có cậy mạnh.”
Tô Phương Dung khẽ cười: “Cháu có thể tự lo được, tổng giám đốc Cư yên tâm.”
Cư Trọng Hùng nhìn cô, ánh mắt lóe lên, còn muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, vài đồng nghiệp lần lượt bước vào.
Lúc này ông ấy mới tử bỏ, đi đến bàn hội nghị: “Bây giờ cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Họp xong, Tô Phương Dung vội vàng rời đi, chính là muốn đi tìm Tổng giám đốcLưu trao đổi công việc, trở về bệnh viện cũng đã là buổi chiều.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Phó Ngữ Anh không khỏi khẽ than một tiếng, kéo cô đến bên cạnh phòng bệnh, đem hộp giữ ấm mở ra.
Mùi cơm thơm lan ra bốn phía, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy ngón trỏ động đậy.
Phó Ngữ Anh ngồi sang một bên, khẽ thở dài: “Sao bận đến mức không có thời gian để ăn cơm vậy?”
Tô Phương Dung cắn đũa, ngượng ngùng cười cười: “Nhất thời vội quá nên quên mất ạ.”
Phó Ngữ Anh đau khổ nhìn con gái, đưa tay sờ má cô: “Da dẻ thật tệ, con nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, mím môi: “Đợi công việc dần đi vào quỹ đạo là con có thể nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô nhìn Phó Ngữ Anh, cong mắt cười: “Gia Bảo lần này nằm viện đã nợ tổng giám đốc Cư rất nhiều ân tình. Làm sao có thể ngồi đây không làm gì được?”
Đêm khuya, Gia Bảo an yên ngủ trên giường, Tô Phương Dung ngồi ở trong góc sô pha cách xa giường, trước mặt có máy tính xách tay, trên tay là cốc mocha không ngừng bốc khói nóng.
Ánh sáng huỳnh quang của màn hình phản chiếu trong đôi mắt đen của cô, những ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, soạn tài liệu cho buổi họp ngày mai.
Đồng hồ đã điểm nửa đêm, Tô Phương Dung gửi email cuối cùng, tắt máy tính, nằm trên ghế sô pha, vẫn mặc nguyên quần áo muốn nghỉ ngơi một lúc.
Khi Gia Bảo thức dậy vào sáng sớm, cô thân mật với con trai mình một lúc, sau đó vội vã đi làm.
Cô lái xe đến ngã tư, mệt mỏi đưa tay lên dụi mắt rồi ngáp dài.
Liên tiếp mấy ngày, đều là như thế, cuối cùng vào một buổi sáng, khi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô đột nhiên cảm thấy bầu trời trước mắt mình quay cuồng, sau đó trước mắt trở nên tối sầm, té xỉu trên mặt đất.
Tỉnh lại lần nữa nhìn thấy phòng bệnh quen thuộc, khoang mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tô Phương Dung liền nhắm mắt lại, mở mắt ra, liền cảm thấy tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
“Cuối cùng chị cũng tỉnh.”
Cô nhìn về nơi phát ra giọng nói nhìn thấy Molly đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình.
Tô Phương Dung hít sâu một hơi: “Mấy giờ rồi?”
Lời vừa nói ra, ngay cả chính cô cũng kinh ngạc, giọng nói khàn khàn đến mức không thể nhận ra được.
“Mấy giờ?”
Molly nén giận liếc cô một cái, rót một ly nước trên bàn rồi đỡ cô dậy: “Chị đã hôn mê hai ngày rồi.”
Tô Phương Dung một hơi uống hết chén trà, nghe xong lời Molly nói, kinh ngạc mở to mắt.
“Hừ, đúng vậy, đã hai ngày rồi.”
Molly nhận lấy tách trà từ cô: “Tổng giám đốc Cư đã hạ lệnh, muốn chị phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải tới công ty nữa.”
Trải qua thời gian dài mê man, cơ thể Tô Phương Dung rất yếu, trước đó cô lại trải qua một cuộc phẫu thuật, thân thể như sắt đá của cô cũng không thể chịu đựng được.
Cô cụp mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chị sẽ không để mình gục ngã.”
Molly liếc cô một cái: “Chị đừng tưởng mình là siêu nhân, Gia Bảo chỉ có thể trông cậy vào chị mà thôi.”
“Ngất xỉu?”
Trong một nhà hàng, Tần Lệ Phong ngồi đối diện với Tổng giám đốc Lưu.
Tổng giám đốc Lưu gật đầu, không nhanh không chậm xoay ly rượu đỏ trong tay: “Đúng vậy, cô bé Tô Phương Dung này thật sự rất vất vả, ban ngày làm việc, ban đêm còn đến bệnh viện chăm sóc đứa nhỏ, nếu cứ như vậy ai có thể chịu được chứ?”
Tần Lệ Phong kêu lên một tiếng, cúi đầu trầm ngâm cầm đũa lên.
“Dường như cậu rất quan tâm tới chuyện của cô ấy.”
Tổng giám đốc Lưu ngước mắt nhìn về phía anh, khẽ cười: “Cậu cũng không cần phải thừa nhận, tôi là người từng trải, tâm tư của cậu đối với cô ấy tôi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.”
Tần Lệ Phong hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Lưu, từ khi nào mà ông lại quan tâm tới chuyện như này vậy?”
“Haha.”
Tổng giám đốc Lưu bật cười, vỗ vỗ vai anh nói: “Ai bảo tôi với cậu lại thân thuộc như vậy. Chuyện của người khác tôi đâu rảnh mà để ý đến. Nhưng cậu vẫn phải nghe câu nói này của tôi, có người có đoạn tình cảm chỉ là cảm xúc thoáng qua. Nếu cậu không nắm bắt được thì thật sự sẽ vuột khỏi kẽ tay.”
Tần Lệ Phong mặt không chút thay đổi, ánh mắt dừng lại khung cảnh thành phố nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen càng trở nên thâm trầm.
Trong bệnh viện.
Tô Phương Dung nằm trên giường yên lặng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cửa phòng lặng lẽ mở ra, một bóng người nhanh chóng tiến vào ngồi ở bên cạnh cô.
Một lúc lâu sau, cô cau mày, mở mí mắt hơi nặng trĩu, ngược lại kinh ngạc mở to mắt.
Chính là người đã lâu không gặp, Tiêu Trình.
Vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy: “Sao em…”
Tiêu Trình đỡ vai cô, để cô nằm trở lại trên giường bệnh, trong ánh mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng: “Nghe nói chị bị bệnh, đương nhiên phải đến nhìn xem. Đừng dậy, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, chị cần nằm xuống.”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, kiên định nhìn Tiêu Trình.
Đã lâu không gặp, khí chất của anh ta đã trở nên thành thục rất nhiều, trong mắt lóe lên tia xa lạ, như thể hoàn toàn là một người khác vậy.
Cô nhất quyết đứng dậy, Tiêu Trình đỡ cô dậy và đặt một chiếc đệm lông ngỗng êm ái ra sau lưng cô.
Tô Phương Dung khẽ nhíu mày: “Em… làm sao em biết chị ở đây?”
Nghe vậy, Tiêu Trình thờ ơ lạnh nhạt mà cười cười: “Tuy tôi không ở bên cạnh chị, nhưng không có nghĩa là tôi không biết chị thế nào.”
Ngược lại, anh ta hiểu rõ hoàn cảnh của cô hơn ai hết.
“Vậy thì có chuyện gì với em vậy? Em biết không… chúng tôi đều quan tâm đến em.” Tô Phương Dung do dự muốn nói gì đó lại thôi, ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt lóe lên vẻ dò hỏi.
Kể từ sau khi Tiêu Mỹ Ngọc qua đời, nhà họ Tần về cơ bản chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng. Tiêu Trình rời đi, Tần Bảo Đông sống ở trung tâm phục hồi sức khỏe, Tần Lệ Phong cũng chưa từng trở về, nghĩ đến căn biệt thự kia thật đúng là làm cho người ta thổn thức.
Tuy nhiên, Tô Phương Dung vẫn thông cảm cho Tiêu Trình. Anh ta luôn sống cởi mở và chưa bao giờ cảm thấy giận với bất cứ ai khi họ nói đến xuất thân của mình, luôn tôn trọng Tần Lệ Phong như một người anh cả. Nhưng hiện tại chính là…
Cảnh còn người mất.
Không thể không nhắc đến chuyện Tiêu Mỹ Ngọc tự cho mình là đúng đã hủy hoại anh ta. Bà ta thậm chí còn không biết con trai mình thực sự cần gì.
“Chúng ta?”
Tiêu Trình khẽ nhếch môi mỏng: “Chị cùng với ai? Tần Lệ Phong sao?”
Lời nói thẳng thừng của anh ta khiến Tô Phương Dung sững sờ.
Cô cau mày, cắn môi dưới nói: “Trình, có lẽ em không nên nói, chị cũng không có lập trường nói điều gì, nhưng… Anh em hai người luôn có tình cảm tốt, lúc này lại… ”
“Nếu biết không nên nói, vậy thì đừng nói.”
Tiêu Trình không ngừng cười, nhìn cô nói: “Tô Phương Dung, tôi không muốn hận chị, vậy đừng nói lung tung.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, không nói gì.
Có lẽ không muốn làm bầu không khí trở nên cứng ngắc, anh ta từ tốn nói: “Chị có thể tưởng tượng đến khi tôi đau khổ cầu xin anh ta, đừng gọi cảnh sát đến bắt mẹ tôi, khi đó anh ta đã dứt khoát như thế nào không? Tôi không muốn hận anh ta, nhưng chính anh ta đã bức tôi phải là như vậy. Nhất là khi tôi nhận được tin mẹ tôi đã treo cổ tự tử. Ngay lúc đó, tôi biết rằng tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi.”
Khi anh ta nói những điều này, trên gương mặt vẫn là một nụ cười mỉm.
Tô Phương Dung cảm động: “Trình…”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Tiêu Trình nhàn nhạt nhìn cô: “Về phần bây giờ, chị đã thấy hết rồi, tôi càng đẹp trai hơn.”
Nhìn về phía Tô Phương Dung dùng câu nói nửa đùa nửa thật để dời sự chú ý: “Ít nhất, còn khỏe mạnh hơn người nào đó.”
Nhìn thấy anh ta như vậy, Tô Phương Dung trong lòng rõ ràng, mỉm cười: “Thật là ngại quá, lâu như vậy không gặp, lại để cho em nhìn thấy chị như thế này.”
Tiêu Trình cười nói: “Trong lúc chị đang ngủ, tôi đã đi xem Gia Bảo.”
Nghe thấy tên con trai mình, biểu tình trên gương mặt Tô Phương Dung có chút cứng ngắc.
Dường như cuộc sống của cô, anh ta còn biết nhiều hơn cô nghĩ, một khi đã như vậy, cô cũng không có gì phải giấu giếm.
“Bác sĩ nói rằng tình trạng của Gia Bảo đã được kiểm soát tốt, hiện tại tôi cũng nhờ bạn bè tìm kiếm những người phù hợp.” Tiêu Trình ngước mắt lên, dịu dàng nhìn cô đồng thời đặt tay lên mu bàn tay lạnh giá của cô.
Hành động này tuy là thân mật nhưng cũng chỉ xuất phát từ quan tâm của bạn bè, Tô Phương Dung cảm động một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình, trong lòng hơi động: “Cảm ơn em đã giúp đỡ chị rất nhiều trong suốt thời gian qua.”
Nghe vậy, Tiêu Trình nhướng mày kinh ngạc: “Chị còn cần khách sáo như vậy với tôi sao?”
Tô Phương Dung nhìn thời gian nói: “Tôi muốn xem Gia Bảo.”
“Đi thôi, tôi đỡ chị qua đó.”
Tô Phương Dung thực sự quá yếu nên không từ chối sự giúp đỡ của anh ta, vì vậy anh ta đã đưa cô đến phòng bệnh của Gia Bảo.
Gia Bảo đang ngồi trên giường bệnh thấy Tô Phương Dung đi tới, mắt cậu bé lập tức sáng lên đồng thời dang tay về phía cô: “Mẹ.”
Anh ta đút tay vào túi nhìn về phía hai người họ, trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của con trai, lòng Tô Phương Dung chợt dịu lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười.
Cô ngồi ở mép giường, Gia Bảo tự nhiên nhào vào vòng tay kéo cổ áo cô, hồn nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại mặc quần áo giống con vậy?”
Tô Phương Dung nhướng mắt xoa nhẹ chóp mũi của Gia Bảo, chỉ nói: “Mẹ đã xong việc, từ nay về sau, mẹ có thể luôn ở bên Gia Bảo.”
“Thật sao?” Cậu bé ngạc nhiên mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ lên che miệng.
“Thật.”
Tô Phương Dung đưa tay xoa xoa đầu cậu bé: “Con có vui không?
“Vui ạ.”
Giọng nói của Gia Bảo nhẹ nhàng, đột nhiên liếc về phía Tiêu Trình, vui vẻ nói: “Ở đây thật nhàm chán. Vừa rồi chú Tiêu cũng nói rằng chú ấy sẽ thường xuyên đến chơi với Gia Bảo. Thật sự là rất tốt.”
Ánh mắt Tô Phương Dung thoáng lên chút kinh ngạc, cô nhìn về hướng Tiêu Trình.
Ánh mắt của anh ta mơ hồ, nhìn về phía Tô Phương Dung nhếch miệng cười.
Đúng chín giờ, Cư Trọng Hùng đẩy cửa phòng họp ra, thấy Tô Phương Dung đang ngồi trên bàn, tập trung tinh thần nhìn phần văn kiện trong tay, ánh mắt nghi ngờ ẩn hiện sau cặp kính cận.
Nhận thấy ông ấy đã đến, Tô Phương Dung nhướng mắt, khóe miệng mỉm cười: “Tổng giám đốc Cư.”
Cư Trọng Hùng vội vàng gật đầu, đi tới trước bàn: “Không phải chú đã bảo cháu nghỉ phép vẫn có lương sao? Cháu không cần tới cũng được.”
Tô Phương Dung nghe vậy có chút ngượng ngùng mím môi, đôi mắt mảnh mai xinh đẹp ánh lên màu xanh lam không thể che giấu, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tuy nói như vậ nhưng gần đây tiếp cận một khách hàng lớn, cuối cùng cháu vẫn cảm thấy lo lắng.”
“Nếu có Molly ở đây, cháu không bận rộn như vậy.”
Cư Trọng Hùng đặt tập tài liệu lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn: “Nhìn sắc mặt của cháu mà xem, đừng có cậy mạnh.”
Tô Phương Dung khẽ cười: “Cháu có thể tự lo được, tổng giám đốc Cư yên tâm.”
Cư Trọng Hùng nhìn cô, ánh mắt lóe lên, còn muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, vài đồng nghiệp lần lượt bước vào.
Lúc này ông ấy mới tử bỏ, đi đến bàn hội nghị: “Bây giờ cuộc họp sẽ bắt đầu.”
Họp xong, Tô Phương Dung vội vàng rời đi, chính là muốn đi tìm Tổng giám đốcLưu trao đổi công việc, trở về bệnh viện cũng đã là buổi chiều.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Phó Ngữ Anh không khỏi khẽ than một tiếng, kéo cô đến bên cạnh phòng bệnh, đem hộp giữ ấm mở ra.
Mùi cơm thơm lan ra bốn phía, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy ngón trỏ động đậy.
Phó Ngữ Anh ngồi sang một bên, khẽ thở dài: “Sao bận đến mức không có thời gian để ăn cơm vậy?”
Tô Phương Dung cắn đũa, ngượng ngùng cười cười: “Nhất thời vội quá nên quên mất ạ.”
Phó Ngữ Anh đau khổ nhìn con gái, đưa tay sờ má cô: “Da dẻ thật tệ, con nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, mím môi: “Đợi công việc dần đi vào quỹ đạo là con có thể nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô nhìn Phó Ngữ Anh, cong mắt cười: “Gia Bảo lần này nằm viện đã nợ tổng giám đốc Cư rất nhiều ân tình. Làm sao có thể ngồi đây không làm gì được?”
Đêm khuya, Gia Bảo an yên ngủ trên giường, Tô Phương Dung ngồi ở trong góc sô pha cách xa giường, trước mặt có máy tính xách tay, trên tay là cốc mocha không ngừng bốc khói nóng.
Ánh sáng huỳnh quang của màn hình phản chiếu trong đôi mắt đen của cô, những ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, soạn tài liệu cho buổi họp ngày mai.
Đồng hồ đã điểm nửa đêm, Tô Phương Dung gửi email cuối cùng, tắt máy tính, nằm trên ghế sô pha, vẫn mặc nguyên quần áo muốn nghỉ ngơi một lúc.
Khi Gia Bảo thức dậy vào sáng sớm, cô thân mật với con trai mình một lúc, sau đó vội vã đi làm.
Cô lái xe đến ngã tư, mệt mỏi đưa tay lên dụi mắt rồi ngáp dài.
Liên tiếp mấy ngày, đều là như thế, cuối cùng vào một buổi sáng, khi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô đột nhiên cảm thấy bầu trời trước mắt mình quay cuồng, sau đó trước mắt trở nên tối sầm, té xỉu trên mặt đất.
Tỉnh lại lần nữa nhìn thấy phòng bệnh quen thuộc, khoang mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tô Phương Dung liền nhắm mắt lại, mở mắt ra, liền cảm thấy tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
“Cuối cùng chị cũng tỉnh.”
Cô nhìn về nơi phát ra giọng nói nhìn thấy Molly đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình.
Tô Phương Dung hít sâu một hơi: “Mấy giờ rồi?”
Lời vừa nói ra, ngay cả chính cô cũng kinh ngạc, giọng nói khàn khàn đến mức không thể nhận ra được.
“Mấy giờ?”
Molly nén giận liếc cô một cái, rót một ly nước trên bàn rồi đỡ cô dậy: “Chị đã hôn mê hai ngày rồi.”
Tô Phương Dung một hơi uống hết chén trà, nghe xong lời Molly nói, kinh ngạc mở to mắt.
“Hừ, đúng vậy, đã hai ngày rồi.”
Molly nhận lấy tách trà từ cô: “Tổng giám đốc Cư đã hạ lệnh, muốn chị phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải tới công ty nữa.”
Trải qua thời gian dài mê man, cơ thể Tô Phương Dung rất yếu, trước đó cô lại trải qua một cuộc phẫu thuật, thân thể như sắt đá của cô cũng không thể chịu đựng được.
Cô cụp mắt lại, nhẹ giọng nói: “Chị sẽ không để mình gục ngã.”
Molly liếc cô một cái: “Chị đừng tưởng mình là siêu nhân, Gia Bảo chỉ có thể trông cậy vào chị mà thôi.”
“Ngất xỉu?”
Trong một nhà hàng, Tần Lệ Phong ngồi đối diện với Tổng giám đốc Lưu.
Tổng giám đốc Lưu gật đầu, không nhanh không chậm xoay ly rượu đỏ trong tay: “Đúng vậy, cô bé Tô Phương Dung này thật sự rất vất vả, ban ngày làm việc, ban đêm còn đến bệnh viện chăm sóc đứa nhỏ, nếu cứ như vậy ai có thể chịu được chứ?”
Tần Lệ Phong kêu lên một tiếng, cúi đầu trầm ngâm cầm đũa lên.
“Dường như cậu rất quan tâm tới chuyện của cô ấy.”
Tổng giám đốc Lưu ngước mắt nhìn về phía anh, khẽ cười: “Cậu cũng không cần phải thừa nhận, tôi là người từng trải, tâm tư của cậu đối với cô ấy tôi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.”
Tần Lệ Phong hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Lưu, từ khi nào mà ông lại quan tâm tới chuyện như này vậy?”
“Haha.”
Tổng giám đốc Lưu bật cười, vỗ vỗ vai anh nói: “Ai bảo tôi với cậu lại thân thuộc như vậy. Chuyện của người khác tôi đâu rảnh mà để ý đến. Nhưng cậu vẫn phải nghe câu nói này của tôi, có người có đoạn tình cảm chỉ là cảm xúc thoáng qua. Nếu cậu không nắm bắt được thì thật sự sẽ vuột khỏi kẽ tay.”
Tần Lệ Phong mặt không chút thay đổi, ánh mắt dừng lại khung cảnh thành phố nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen càng trở nên thâm trầm.
Trong bệnh viện.
Tô Phương Dung nằm trên giường yên lặng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cửa phòng lặng lẽ mở ra, một bóng người nhanh chóng tiến vào ngồi ở bên cạnh cô.
Một lúc lâu sau, cô cau mày, mở mí mắt hơi nặng trĩu, ngược lại kinh ngạc mở to mắt.
Chính là người đã lâu không gặp, Tiêu Trình.
Vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng chống đỡ thân thể ngồi dậy: “Sao em…”
Tiêu Trình đỡ vai cô, để cô nằm trở lại trên giường bệnh, trong ánh mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng: “Nghe nói chị bị bệnh, đương nhiên phải đến nhìn xem. Đừng dậy, hiện tại cần phải nghỉ ngơi, chị cần nằm xuống.”
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, kiên định nhìn Tiêu Trình.
Đã lâu không gặp, khí chất của anh ta đã trở nên thành thục rất nhiều, trong mắt lóe lên tia xa lạ, như thể hoàn toàn là một người khác vậy.
Cô nhất quyết đứng dậy, Tiêu Trình đỡ cô dậy và đặt một chiếc đệm lông ngỗng êm ái ra sau lưng cô.
Tô Phương Dung khẽ nhíu mày: “Em… làm sao em biết chị ở đây?”
Nghe vậy, Tiêu Trình thờ ơ lạnh nhạt mà cười cười: “Tuy tôi không ở bên cạnh chị, nhưng không có nghĩa là tôi không biết chị thế nào.”
Ngược lại, anh ta hiểu rõ hoàn cảnh của cô hơn ai hết.
“Vậy thì có chuyện gì với em vậy? Em biết không… chúng tôi đều quan tâm đến em.” Tô Phương Dung do dự muốn nói gì đó lại thôi, ngước mắt lên nhìn anh ta, trong mắt lóe lên vẻ dò hỏi.
Kể từ sau khi Tiêu Mỹ Ngọc qua đời, nhà họ Tần về cơ bản chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng. Tiêu Trình rời đi, Tần Bảo Đông sống ở trung tâm phục hồi sức khỏe, Tần Lệ Phong cũng chưa từng trở về, nghĩ đến căn biệt thự kia thật đúng là làm cho người ta thổn thức.
Tuy nhiên, Tô Phương Dung vẫn thông cảm cho Tiêu Trình. Anh ta luôn sống cởi mở và chưa bao giờ cảm thấy giận với bất cứ ai khi họ nói đến xuất thân của mình, luôn tôn trọng Tần Lệ Phong như một người anh cả. Nhưng hiện tại chính là…
Cảnh còn người mất.
Không thể không nhắc đến chuyện Tiêu Mỹ Ngọc tự cho mình là đúng đã hủy hoại anh ta. Bà ta thậm chí còn không biết con trai mình thực sự cần gì.
“Chúng ta?”
Tiêu Trình khẽ nhếch môi mỏng: “Chị cùng với ai? Tần Lệ Phong sao?”
Lời nói thẳng thừng của anh ta khiến Tô Phương Dung sững sờ.
Cô cau mày, cắn môi dưới nói: “Trình, có lẽ em không nên nói, chị cũng không có lập trường nói điều gì, nhưng… Anh em hai người luôn có tình cảm tốt, lúc này lại… ”
“Nếu biết không nên nói, vậy thì đừng nói.”
Tiêu Trình không ngừng cười, nhìn cô nói: “Tô Phương Dung, tôi không muốn hận chị, vậy đừng nói lung tung.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, không nói gì.
Có lẽ không muốn làm bầu không khí trở nên cứng ngắc, anh ta từ tốn nói: “Chị có thể tưởng tượng đến khi tôi đau khổ cầu xin anh ta, đừng gọi cảnh sát đến bắt mẹ tôi, khi đó anh ta đã dứt khoát như thế nào không? Tôi không muốn hận anh ta, nhưng chính anh ta đã bức tôi phải là như vậy. Nhất là khi tôi nhận được tin mẹ tôi đã treo cổ tự tử. Ngay lúc đó, tôi biết rằng tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi.”
Khi anh ta nói những điều này, trên gương mặt vẫn là một nụ cười mỉm.
Tô Phương Dung cảm động: “Trình…”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Tiêu Trình nhàn nhạt nhìn cô: “Về phần bây giờ, chị đã thấy hết rồi, tôi càng đẹp trai hơn.”
Nhìn về phía Tô Phương Dung dùng câu nói nửa đùa nửa thật để dời sự chú ý: “Ít nhất, còn khỏe mạnh hơn người nào đó.”
Nhìn thấy anh ta như vậy, Tô Phương Dung trong lòng rõ ràng, mỉm cười: “Thật là ngại quá, lâu như vậy không gặp, lại để cho em nhìn thấy chị như thế này.”
Tiêu Trình cười nói: “Trong lúc chị đang ngủ, tôi đã đi xem Gia Bảo.”
Nghe thấy tên con trai mình, biểu tình trên gương mặt Tô Phương Dung có chút cứng ngắc.
Dường như cuộc sống của cô, anh ta còn biết nhiều hơn cô nghĩ, một khi đã như vậy, cô cũng không có gì phải giấu giếm.
“Bác sĩ nói rằng tình trạng của Gia Bảo đã được kiểm soát tốt, hiện tại tôi cũng nhờ bạn bè tìm kiếm những người phù hợp.” Tiêu Trình ngước mắt lên, dịu dàng nhìn cô đồng thời đặt tay lên mu bàn tay lạnh giá của cô.
Hành động này tuy là thân mật nhưng cũng chỉ xuất phát từ quan tâm của bạn bè, Tô Phương Dung cảm động một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình, trong lòng hơi động: “Cảm ơn em đã giúp đỡ chị rất nhiều trong suốt thời gian qua.”
Nghe vậy, Tiêu Trình nhướng mày kinh ngạc: “Chị còn cần khách sáo như vậy với tôi sao?”
Tô Phương Dung nhìn thời gian nói: “Tôi muốn xem Gia Bảo.”
“Đi thôi, tôi đỡ chị qua đó.”
Tô Phương Dung thực sự quá yếu nên không từ chối sự giúp đỡ của anh ta, vì vậy anh ta đã đưa cô đến phòng bệnh của Gia Bảo.
Gia Bảo đang ngồi trên giường bệnh thấy Tô Phương Dung đi tới, mắt cậu bé lập tức sáng lên đồng thời dang tay về phía cô: “Mẹ.”
Anh ta đút tay vào túi nhìn về phía hai người họ, trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của con trai, lòng Tô Phương Dung chợt dịu lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười.
Cô ngồi ở mép giường, Gia Bảo tự nhiên nhào vào vòng tay kéo cổ áo cô, hồn nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại mặc quần áo giống con vậy?”
Tô Phương Dung nhướng mắt xoa nhẹ chóp mũi của Gia Bảo, chỉ nói: “Mẹ đã xong việc, từ nay về sau, mẹ có thể luôn ở bên Gia Bảo.”
“Thật sao?” Cậu bé ngạc nhiên mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ lên che miệng.
“Thật.”
Tô Phương Dung đưa tay xoa xoa đầu cậu bé: “Con có vui không?
“Vui ạ.”
Giọng nói của Gia Bảo nhẹ nhàng, đột nhiên liếc về phía Tiêu Trình, vui vẻ nói: “Ở đây thật nhàm chán. Vừa rồi chú Tiêu cũng nói rằng chú ấy sẽ thường xuyên đến chơi với Gia Bảo. Thật sự là rất tốt.”
Ánh mắt Tô Phương Dung thoáng lên chút kinh ngạc, cô nhìn về hướng Tiêu Trình.
Ánh mắt của anh ta mơ hồ, nhìn về phía Tô Phương Dung nhếch miệng cười.