Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 200: Đừng có dự định đó
Lục Tiểu Hy lườm anh ta một cái, sau khi anh ta buông tay thì lập tức chạy đi thật xa.
“Nếu anh đã thích chị dâu của tôi như vậy thì hôn ước của chúng ta…”
“Lục Tiểu Hy, tôi biết cô đang nghĩ gì.” Cư Hàn Quân liếc mắt nhìn cô ta, sau đó thì cười khẩy: “Tôi khuyên cô không nên có dự định đó. Sau khi khủng hoảng của nhà họ Lục được dẹp bỏ thì chúng ta nhất định phải liên thủ, bây giờ thì có cái gì vững chắc hơn hôn nhân chứ?”
Lục Tiểu Hy khinh thường liếc nhìn anh ta: “Cư Hàn Quân, khi nào thì anh mới có thể không dựa vào phụ nữ nữa? Lúc trước khi anh và Ôn Mỹ Kỳ ở cùng nhau, không phải anh cũng chỉ muốn lợi dụng cô ta để lấy lòng ông cụ sao?”
“Xuỵt!” Cư Hàn Quân chậm rãi đến gần cô ta rồi nói nhỏ: “Nếu cô còn dám nói những lời như thế này thì tôi sẽ cho cô và người mẹ khôn khéo của cô từ nay về sau sẽ không bao giờ có cơ hội vươn mình được nữa!”
“Anh…” Lục Tiểu Hy tức giận chỉ vào anh ta: “Cư Hàn Quân, anh đừng quá đáng, đừng tưởng nhà họ Lục chúng tôi sợ anh!”
“Ha ha, tốt lắm, các người có cái gì thì cứ hướng đến tôi là được!”
Mặc dù Lục Tiểu Hy nhịn một bụng lửa giận nhưng mà cô ta cũng không có dũng khí để bạo phát! Đúng như những gì Cư Hàn Quân đã nói, giai đoạn này thì cô ta thực sự không thể đắc tội với người đàn ông này!
Đáng ghét!
Sau khi nhà trẻ Hướng Dương nơi Gia Bảo học thật sự được Tần Lệ Phong Thành mua lại thì ngoài việc thay đổi ông chủ thì ngay cả hiệu trưởng trước đó cũng không thay đổi gì! Vì vậy, rất ít người biết về vấn đề này, mà đối với Gia Bảo thì cũng không có sự thay đổi nào.
Ở nước ngoài có một chút rắc rối nên Tần Lệ Phong phải đích thân đến đó xử lý, Trần Chính Cường sớm đã tiễn anh ra sân bay. Trước khi rời đi thì anh cũng có chút không vui, dù sao mới vừa bắt đầu cùng hai mẹ con ở chung nhưng mà bây giờ lại tách ra, trong lòng tràn đầy không cam lòng.
Cuối cùng thì Trần Chính Cường hơi cuống lên và nhắc đi nhắc lại rằng anh có thể sẽ không bắt được máy bay nếu anh không rời đi! Nếu anh bỏ lỡ chuyến bay này thì anh sẽ không thể tham gia cuộc họp. Sau đó dưới sự thúc giục liên tục của Tô Phương Dung và Gia Bảo thì anh Tần mới miễn cưỡng rời đi.
Sau khi Tô Phương Dung chuẩn bị bữa sáng cho con trai thì cô đã đưa cậu bé đến nhà trẻ!
Khi bước ra khỏi cửa thì cô mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe van nghi là của phương tiện truyền thông, có người đang chụp ảnh trong đó. Tô Phương Dung rất bình tĩnh, đi đến gần chiếc xe, cô lịch sự mỉm cười với người bên trong rồi kéo bàn tay nhỏ của Gia Bảo: “Chào chú đi con!”
Gia Bảo rất hiểu chuyện, cậu bé cũng không hỏi quá nhiều chỉ đứng đó cúi người về phía người bên trong, ngoan ngoãn nói: “Chào buổi sáng chú.”
Bên trong ngừng lại một giây, sau đó, một bàn tay thò ra từ sau rèm cửa xe, lúng túng lắc lư về phía cậu bé: “Chào…chào con!”
“Con phải đi nhà trẻ rồi, tạm biệt chú.”
“Tạm biệt…”
Tô Phương Dung nắm lấy tay nhỏ bé của Gia Bảo tiếp tục đi về phía trước, Gia Bảo đang tung tăng dọc đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi vài câu kỳ quái, Tô Phương Dung rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Bên trong xe, một cuộc trò chuyện nhàm chán truyền đến.
“… công việc này ai muốn làm thì làm đi, ông đây không muốn làm nữa!”
“Ồ, anh nói xem, ngày nào cũng theo dõi một đứa bé rồi chụp lén, loại chuyện thiếu đạo đức như thế này tôi cũng không muốn làm nữa rồi!”
“Thực ra thì..tôi nghĩ Tô Phương Dung là một người phụ nữ tốt.”
“Ôi, tôi cũng nghĩ như vậy. Ít nhất chỉ cần nhìn cách cô ấy dạy dỗ con trai là biết rồi! Cô ấy một mình chăm sóc cho con nhiều năm như vậy mà lại có thể dạy dỗ con trai lễ phép như thế thì cô ấy nhất định phải là một người có tấm lòng nhân hậu!”
“Đúng vậy! Tại sao chúng ta phải đào bới những tin tức tiêu cực từ những người như vậy?”
“Hừ! Tôi không theo nữa, tôi sẽ báo cáo với tòa soạn ngay.”
“Đi! Quay lại!”
Thoáng chốc thì chiếc xe đã phóng ra khỏi con hẻm nhỏ.
Sau khi đưa Gia Bảo đến nhà trẻ thì Tô Phương Dung phải vội vàng trở lại công ty để làm việc.
Tần Lệ Phong nói rằng anh sẽ mua cho cô một chiếc ô tô để thuận tiện đón Gia Bảo, nhưng Tô Phương Dung không cần. Cô không muốn thay đổi lối sống trước đây chỉ vì quen anh. Suy cho cùng thì không phải tất cả những gì của anh đều thuộc về cô. Nhưng rõ ràng Tần Lệ Phong không nghĩ như vậy, anh nói tất cả mọi thứ về anh, bao gồm cả anh thì đều thuộc về Tô Phương Dung, cô có thể tùy tiện mà làm bất cứ chuyện gì!
Cho tới bây giờ nghĩ đến câu này thì Tô Phương Dung vẫn mặt đỏ tim đập!
Đang đứng ở trạm chờ xe buýt thì Tô Phương Dung gọi điện cho Phú Quý, khi xe buýt đến thì cô cũng xếp hàng chờ lên xe.
Có thể có quá nhiều người nên ai đó đã vô tình bị đẩy ngã.
“Ôi!”
Tô Phương Dung theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một ông chú tóc hoa râm đang ngồi trên mặt đất, hình như là ông ấy đã bị đụng vào lưng, nằm trên mặt đất thật lâu cũng không đứng lên được.
“Đây không phải là ăn vạ chứ?”
“Ai biết được? Anh không không đọc tin tức sao? Hiện tại mấy ông bà già rất thích làm mấy chuyện như thế này! Tốt nhất đừng giúp ông ta, ai biết thật giả? Có thể sau khi giúp ông ta thì sẽ táng gia bại sản đó!”
“Thật sao? Thật là kinh khủng! Vậy thì lên xe đi!”
“Đúng, đúng, đúng, lên xe, nếu thật sự có vấn đề thì sẽ có người lo liệu thôi.”
Hai người đang thảo luận phía sau đều coi như không thấy ông cụ, Tô Phương Dung nghe được ông cụ kia lại ngồi ở nơi đó, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đi tới: “Ông ơi, ông không sao chứ?”
Cô đỡ ông cụ dậy, bên cạnh có người thì thào: “Thật là khờ! Chờ đến khi bị người ta ăn vạ đi!”
“Đúng vậy!”
Tô Phương Dung chỉ giả bộ như không nghe thấy, vừa đỡ ông cụ vừa hỏi: “Ông có thể đứng lên được không?”
Ông lão cau mày, khẽ gật đầu: “Được.”
Vì vậy, Tô Phương Dung đỡ ông cụ lên ghế trong trạm chờ xe buýt.
“Cám ơn.” Ông cụ cảm cô rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn về phía cô thì ông cụ sững sờ.
“Ờm… ông có thấy không thoải mái không? Cháu sẽ liên lạc với gia đình ông.” Tô Phương Dung đang định gọi điện thì ông lão nắm lấy tay cô khiến Tô Phương Dung giật mình.
Ông già mở to mắt, giọng run run: “Con tên là gì?”
“Con…”
Xung quanh có một người chế nhạo: “Nhìn đi, bị lừa rồi đó! Bởi vậy tôi mới nói, sau này đừng quản mấy chuyện như thế này nữa! Chính mình có lòng tốt thì không nói gì, nhưng mà sau đó lại bị lừa tiền thì không đáng!”
“Đúng như vậy đó!”
Tô Phương Dung sợ tới mức muốn rút tay về, nhưng bị ông cụ giữ chặt.
“Tên của con là gì?”
Ông cụ gấp gáp hỏi, hai mắt đỏ hoe.
Bây giờ trong lòng Tô Phương Dung thật sự đã đánh trống, mấy tin tức về việc làm việc thiện mà bị vu oan này không phải là cô chưa từng xem, giờ lại xảy ra tình huống này. đam mỹ hài
“Bạch Hạnh Tử… là gì của con?”
“Xin lỗi, con chưa bao giờ nghe đến cái tên này.”
“Con không biết…”
Ông cụ rất thất vọng, chậm rãi cúi đầu: “Không quen biết… con không biết người đó…”
Ngay lập tức thì ông cụ ngồi đó mà không nói một lời trong một thời gian dài.
Tô Phương Dung nhìn ông cụ: “Có phải là ông cho rằng… con giống người đó không?”
Ông cụ hình như đã phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cô rồi cười xin lỗi: “Xin lỗi con, thật sự là ông đã nhận nhầm người rồi. Vừa rồi có làm con sợ không?”
Tô Phương Dung vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, ông không sao là tốt rồi!”
“Ừm, ông không sao, nhưng con thật giống người đó, cho nên ông mới..” Ông ta lại đưa mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Tô Phương Dung ngại không dám làm phiền, thấy ông cụ không sao cả nên cô cũng chuẩn bị đi đến công ty càng sớm càng tốt.
Sau khi suy nghĩ thì cô lấy giấy bút ra, viết số điện thoại của mình rồi nhét vào tay ông cụ: “Đây là điện thoại của con, nếu có chuyện gì thì ông cứ gọi cho con.”
Ông cụ hơi ngạc nhiên khi cầm số của cô, nhưng ngay sau đó thì ông cụ mỉm cười hiền lành và gật đầu với cô.
Xe đến thì Tô Phương Dung lập tức đứng dậy: “Con phải lên xe đi rồi ông mau về nhà đi.”
Sau khi lên xe thì cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ông cụ vẫn đứng ở đó vung tay với cô.
Cô suýt nữa thì đến công ty muộn, khi cô ngồi vào chỗ thì tất cả đồng nghiệp đều dựa sát vào.
“Tô Phương Dung, cô có xem tin tức trên mạng không?”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Làm sao vậy?”
Mấy người nháy mắt nhướng mày, Phú Quý cười nói đầy ẩn ý: “Triệu Gia Khiêm vô cùng khổ sở.”
Tô Phương Dung nhướng mày dò hỏi, Phú Quý nói: “Chúng ta đều đã tố cáo tên cặn bã đi lừa người kia rồi, trang web phỏng vấn anh ta sáng sớm hôm nay đã công khai xin lỗi.”
Có người trả lời: “Bây giờ không ai nói chuyện của cô và tổng giám đốc Tần nữa!”
Phú Quý dùng cùi chỏ đụng vào người cô: “Hôm qua tổng giám đốc Tần quá đẹp trai rồi! Câu ‘Gia Bảo là con của tôi’ vô cùng đàn ông, khiến cho trái tim thiếu nữ của tôi cũng bắt đầu đập rộn ràng!”
Tô Phương Dung cúi đầu cười, nói thật là lúc đó cũng thấy anh rất đẹp trai…
Có người nói: “Tô Phương Dung, sao cô không nói cho chúng tôi biết cô có con trai?”
“Đúng vậy, có một đứa bé dễ thương và đẹp trai như vậy thì cô nên để các cô chú như chúng tôi yêu thương nó thật tốt mới đúng!”
Tô Phương Dung nhướng mắt, vẻ mặt tràn đầy xúc động: “Tôi vẫn luôn cho rằng đây là chuyện riêng tư, cho nên không có nói cho mọi người.”
“Ôi, chúng ta có quan hệ tốt như vậy, cái gì không thể nói chứ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tô Phương Dung cảm động gật đầu nói: “Được rồi, là lỗi của tôi. Lần sau tôi sẽ mang Gia Bảo đến cho các cô chú nhìn.”
“Vậy là đúng rồi! Cô không được phép giấu đi nữa đâu đó!”
“Được, tôi hứa.”
Ngay sau đó thì giám đốc Ngôn đến, tất cả họ đều giải tán.
Giám đốc Ngôn đi đến giữa vỗ tay: “Chủ tịch N.S sắp đến đây, mọi người đều lên tinh thần hết cho tôi!”
Bốn phương tám hướng đều ồ lên.
“Trời ơi, chủ tịch của N. S sẽ đến sao? Ông ấy là một huyền thoại trong ngành!”
“Đúng, đúng, tôi đã đọc sách của ông ấy. Anh ấy bắt đầu bằng tay trắng, t một công nhân bến tàu đi đến ngày hôm nay, ông ấy đã trở thành vua của cả một đế chế! Quá đỉnh luôn!”
“Giám đốc Ngôn, chúng ta có cơ hội chụp ảnh chung với ông ấy không?”
Giám đốc Ngôn nhìn chằm chằm họ: “Giám đốc như tôi còn không có cơ hội, các người đừng có nghĩ tới!”
Tiêu Bảo Lộc đứng ở cổng, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thư ký bên cạnh nói nhỏ: “Có muốn gọi điện thoại hỏi không?”
Một trợ lý khác vội nói: “Tôi đã hỏi rồi, đầu dây bên kia nói rằng mới sáng sớm ông ấy dặn dò một tiếng thì đã tự mình lên đường, không ai biết ông ấy đang ở đâu.”
Tiêu Bảo Lộc cau mày, ông cụ này luôn ra bài không theo lý lẽ, thật là đau đầu.
Lấy buổi họp sáng nay làm ví dụ, là do ông ấu đột nhiên muốn đến công ty, không may Tần Lệ Phong đang đi công tác tạm thời cho việc tiếp đón rơi vào tay anh ta. Trường hợp ông cụ không vui thì anh ta thật sự không có cách nào bàn giao.
Thư ký và trợ lý phía sau lần lượt nhìn chằm chằm vào những chiếc xe sang trọng bên ngoài, đoán xem chủ tịch sẽ đi xuống từ xe nào.
Lục Tiểu Hy lườm anh ta một cái, sau khi anh ta buông tay thì lập tức chạy đi thật xa.
“Nếu anh đã thích chị dâu của tôi như vậy thì hôn ước của chúng ta…”
“Lục Tiểu Hy, tôi biết cô đang nghĩ gì.” Cư Hàn Quân liếc mắt nhìn cô ta, sau đó thì cười khẩy: “Tôi khuyên cô không nên có dự định đó. Sau khi khủng hoảng của nhà họ Lục được dẹp bỏ thì chúng ta nhất định phải liên thủ, bây giờ thì có cái gì vững chắc hơn hôn nhân chứ?”
Lục Tiểu Hy khinh thường liếc nhìn anh ta: “Cư Hàn Quân, khi nào thì anh mới có thể không dựa vào phụ nữ nữa? Lúc trước khi anh và Ôn Mỹ Kỳ ở cùng nhau, không phải anh cũng chỉ muốn lợi dụng cô ta để lấy lòng ông cụ sao?”
“Xuỵt!” Cư Hàn Quân chậm rãi đến gần cô ta rồi nói nhỏ: “Nếu cô còn dám nói những lời như thế này thì tôi sẽ cho cô và người mẹ khôn khéo của cô từ nay về sau sẽ không bao giờ có cơ hội vươn mình được nữa!”
“Anh…” Lục Tiểu Hy tức giận chỉ vào anh ta: “Cư Hàn Quân, anh đừng quá đáng, đừng tưởng nhà họ Lục chúng tôi sợ anh!”
“Ha ha, tốt lắm, các người có cái gì thì cứ hướng đến tôi là được!”
Mặc dù Lục Tiểu Hy nhịn một bụng lửa giận nhưng mà cô ta cũng không có dũng khí để bạo phát! Đúng như những gì Cư Hàn Quân đã nói, giai đoạn này thì cô ta thực sự không thể đắc tội với người đàn ông này!
Đáng ghét!
Sau khi nhà trẻ Hướng Dương nơi Gia Bảo học thật sự được Tần Lệ Phong Thành mua lại thì ngoài việc thay đổi ông chủ thì ngay cả hiệu trưởng trước đó cũng không thay đổi gì! Vì vậy, rất ít người biết về vấn đề này, mà đối với Gia Bảo thì cũng không có sự thay đổi nào.
Ở nước ngoài có một chút rắc rối nên Tần Lệ Phong phải đích thân đến đó xử lý, Trần Chính Cường sớm đã tiễn anh ra sân bay. Trước khi rời đi thì anh cũng có chút không vui, dù sao mới vừa bắt đầu cùng hai mẹ con ở chung nhưng mà bây giờ lại tách ra, trong lòng tràn đầy không cam lòng.
Cuối cùng thì Trần Chính Cường hơi cuống lên và nhắc đi nhắc lại rằng anh có thể sẽ không bắt được máy bay nếu anh không rời đi! Nếu anh bỏ lỡ chuyến bay này thì anh sẽ không thể tham gia cuộc họp. Sau đó dưới sự thúc giục liên tục của Tô Phương Dung và Gia Bảo thì anh Tần mới miễn cưỡng rời đi.
Sau khi Tô Phương Dung chuẩn bị bữa sáng cho con trai thì cô đã đưa cậu bé đến nhà trẻ!
Khi bước ra khỏi cửa thì cô mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe van nghi là của phương tiện truyền thông, có người đang chụp ảnh trong đó. Tô Phương Dung rất bình tĩnh, đi đến gần chiếc xe, cô lịch sự mỉm cười với người bên trong rồi kéo bàn tay nhỏ của Gia Bảo: “Chào chú đi con!”
Gia Bảo rất hiểu chuyện, cậu bé cũng không hỏi quá nhiều chỉ đứng đó cúi người về phía người bên trong, ngoan ngoãn nói: “Chào buổi sáng chú.”
Bên trong ngừng lại một giây, sau đó, một bàn tay thò ra từ sau rèm cửa xe, lúng túng lắc lư về phía cậu bé: “Chào…chào con!”
“Con phải đi nhà trẻ rồi, tạm biệt chú.”
“Tạm biệt…”
Tô Phương Dung nắm lấy tay nhỏ bé của Gia Bảo tiếp tục đi về phía trước, Gia Bảo đang tung tăng dọc đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi vài câu kỳ quái, Tô Phương Dung rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Bên trong xe, một cuộc trò chuyện nhàm chán truyền đến.
“… công việc này ai muốn làm thì làm đi, ông đây không muốn làm nữa!”
“Ồ, anh nói xem, ngày nào cũng theo dõi một đứa bé rồi chụp lén, loại chuyện thiếu đạo đức như thế này tôi cũng không muốn làm nữa rồi!”
“Thực ra thì..tôi nghĩ Tô Phương Dung là một người phụ nữ tốt.”
“Ôi, tôi cũng nghĩ như vậy. Ít nhất chỉ cần nhìn cách cô ấy dạy dỗ con trai là biết rồi! Cô ấy một mình chăm sóc cho con nhiều năm như vậy mà lại có thể dạy dỗ con trai lễ phép như thế thì cô ấy nhất định phải là một người có tấm lòng nhân hậu!”
“Đúng vậy! Tại sao chúng ta phải đào bới những tin tức tiêu cực từ những người như vậy?”
“Hừ! Tôi không theo nữa, tôi sẽ báo cáo với tòa soạn ngay.”
“Đi! Quay lại!”
Thoáng chốc thì chiếc xe đã phóng ra khỏi con hẻm nhỏ.
Sau khi đưa Gia Bảo đến nhà trẻ thì Tô Phương Dung phải vội vàng trở lại công ty để làm việc.
Tần Lệ Phong nói rằng anh sẽ mua cho cô một chiếc ô tô để thuận tiện đón Gia Bảo, nhưng Tô Phương Dung không cần. Cô không muốn thay đổi lối sống trước đây chỉ vì quen anh. Suy cho cùng thì không phải tất cả những gì của anh đều thuộc về cô. Nhưng rõ ràng Tần Lệ Phong không nghĩ như vậy, anh nói tất cả mọi thứ về anh, bao gồm cả anh thì đều thuộc về Tô Phương Dung, cô có thể tùy tiện mà làm bất cứ chuyện gì!
Cho tới bây giờ nghĩ đến câu này thì Tô Phương Dung vẫn mặt đỏ tim đập!
Đang đứng ở trạm chờ xe buýt thì Tô Phương Dung gọi điện cho Phú Quý, khi xe buýt đến thì cô cũng xếp hàng chờ lên xe.
Có thể có quá nhiều người nên ai đó đã vô tình bị đẩy ngã.
“Ôi!”
Tô Phương Dung theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một ông chú tóc hoa râm đang ngồi trên mặt đất, hình như là ông ấy đã bị đụng vào lưng, nằm trên mặt đất thật lâu cũng không đứng lên được.
“Đây không phải là ăn vạ chứ?”
“Ai biết được? Anh không không đọc tin tức sao? Hiện tại mấy ông bà già rất thích làm mấy chuyện như thế này! Tốt nhất đừng giúp ông ta, ai biết thật giả? Có thể sau khi giúp ông ta thì sẽ táng gia bại sản đó!”
“Thật sao? Thật là kinh khủng! Vậy thì lên xe đi!”
“Đúng, đúng, đúng, lên xe, nếu thật sự có vấn đề thì sẽ có người lo liệu thôi.”
Hai người đang thảo luận phía sau đều coi như không thấy ông cụ, Tô Phương Dung nghe được ông cụ kia lại ngồi ở nơi đó, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đi tới: “Ông ơi, ông không sao chứ?”
Cô đỡ ông cụ dậy, bên cạnh có người thì thào: “Thật là khờ! Chờ đến khi bị người ta ăn vạ đi!”
“Đúng vậy!”
Tô Phương Dung chỉ giả bộ như không nghe thấy, vừa đỡ ông cụ vừa hỏi: “Ông có thể đứng lên được không?”
Ông lão cau mày, khẽ gật đầu: “Được.”
Vì vậy, Tô Phương Dung đỡ ông cụ lên ghế trong trạm chờ xe buýt.
“Cám ơn.” Ông cụ cảm cô rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn về phía cô thì ông cụ sững sờ.
“Ờm… ông có thấy không thoải mái không? Cháu sẽ liên lạc với gia đình ông.” Tô Phương Dung đang định gọi điện thì ông lão nắm lấy tay cô khiến Tô Phương Dung giật mình.
Ông già mở to mắt, giọng run run: “Con tên là gì?”
“Con…”
Xung quanh có một người chế nhạo: “Nhìn đi, bị lừa rồi đó! Bởi vậy tôi mới nói, sau này đừng quản mấy chuyện như thế này nữa! Chính mình có lòng tốt thì không nói gì, nhưng mà sau đó lại bị lừa tiền thì không đáng!”
“Đúng như vậy đó!”
Tô Phương Dung sợ tới mức muốn rút tay về, nhưng bị ông cụ giữ chặt.
“Tên của con là gì?”
Ông cụ gấp gáp hỏi, hai mắt đỏ hoe.
Bây giờ trong lòng Tô Phương Dung thật sự đã đánh trống, mấy tin tức về việc làm việc thiện mà bị vu oan này không phải là cô chưa từng xem, giờ lại xảy ra tình huống này. đam mỹ hài
“Bạch Hạnh Tử… là gì của con?”
“Xin lỗi, con chưa bao giờ nghe đến cái tên này.”
“Con không biết…”
Ông cụ rất thất vọng, chậm rãi cúi đầu: “Không quen biết… con không biết người đó…”
Ngay lập tức thì ông cụ ngồi đó mà không nói một lời trong một thời gian dài.
Tô Phương Dung nhìn ông cụ: “Có phải là ông cho rằng… con giống người đó không?”
Ông cụ hình như đã phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cô rồi cười xin lỗi: “Xin lỗi con, thật sự là ông đã nhận nhầm người rồi. Vừa rồi có làm con sợ không?”
Tô Phương Dung vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, ông không sao là tốt rồi!”
“Ừm, ông không sao, nhưng con thật giống người đó, cho nên ông mới..” Ông ta lại đưa mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Tô Phương Dung ngại không dám làm phiền, thấy ông cụ không sao cả nên cô cũng chuẩn bị đi đến công ty càng sớm càng tốt.
Sau khi suy nghĩ thì cô lấy giấy bút ra, viết số điện thoại của mình rồi nhét vào tay ông cụ: “Đây là điện thoại của con, nếu có chuyện gì thì ông cứ gọi cho con.”
Ông cụ hơi ngạc nhiên khi cầm số của cô, nhưng ngay sau đó thì ông cụ mỉm cười hiền lành và gật đầu với cô.
Xe đến thì Tô Phương Dung lập tức đứng dậy: “Con phải lên xe đi rồi ông mau về nhà đi.”
Sau khi lên xe thì cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ông cụ vẫn đứng ở đó vung tay với cô.
Cô suýt nữa thì đến công ty muộn, khi cô ngồi vào chỗ thì tất cả đồng nghiệp đều dựa sát vào.
“Tô Phương Dung, cô có xem tin tức trên mạng không?”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Làm sao vậy?”
Mấy người nháy mắt nhướng mày, Phú Quý cười nói đầy ẩn ý: “Triệu Gia Khiêm vô cùng khổ sở.”
Tô Phương Dung nhướng mày dò hỏi, Phú Quý nói: “Chúng ta đều đã tố cáo tên cặn bã đi lừa người kia rồi, trang web phỏng vấn anh ta sáng sớm hôm nay đã công khai xin lỗi.”
Có người trả lời: “Bây giờ không ai nói chuyện của cô và tổng giám đốc Tần nữa!”
Phú Quý dùng cùi chỏ đụng vào người cô: “Hôm qua tổng giám đốc Tần quá đẹp trai rồi! Câu ‘Gia Bảo là con của tôi’ vô cùng đàn ông, khiến cho trái tim thiếu nữ của tôi cũng bắt đầu đập rộn ràng!”
Tô Phương Dung cúi đầu cười, nói thật là lúc đó cũng thấy anh rất đẹp trai…
Có người nói: “Tô Phương Dung, sao cô không nói cho chúng tôi biết cô có con trai?”
“Đúng vậy, có một đứa bé dễ thương và đẹp trai như vậy thì cô nên để các cô chú như chúng tôi yêu thương nó thật tốt mới đúng!”
Tô Phương Dung nhướng mắt, vẻ mặt tràn đầy xúc động: “Tôi vẫn luôn cho rằng đây là chuyện riêng tư, cho nên không có nói cho mọi người.”
“Ôi, chúng ta có quan hệ tốt như vậy, cái gì không thể nói chứ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tô Phương Dung cảm động gật đầu nói: “Được rồi, là lỗi của tôi. Lần sau tôi sẽ mang Gia Bảo đến cho các cô chú nhìn.”
“Vậy là đúng rồi! Cô không được phép giấu đi nữa đâu đó!”
“Được, tôi hứa.”
Ngay sau đó thì giám đốc Ngôn đến, tất cả họ đều giải tán.
Giám đốc Ngôn đi đến giữa vỗ tay: “Chủ tịch N.S sắp đến đây, mọi người đều lên tinh thần hết cho tôi!”
Bốn phương tám hướng đều ồ lên.
“Trời ơi, chủ tịch của N. S sẽ đến sao? Ông ấy là một huyền thoại trong ngành!”
“Đúng, đúng, tôi đã đọc sách của ông ấy. Anh ấy bắt đầu bằng tay trắng, t một công nhân bến tàu đi đến ngày hôm nay, ông ấy đã trở thành vua của cả một đế chế! Quá đỉnh luôn!”
“Giám đốc Ngôn, chúng ta có cơ hội chụp ảnh chung với ông ấy không?”
Giám đốc Ngôn nhìn chằm chằm họ: “Giám đốc như tôi còn không có cơ hội, các người đừng có nghĩ tới!”
Tiêu Bảo Lộc đứng ở cổng, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thư ký bên cạnh nói nhỏ: “Có muốn gọi điện thoại hỏi không?”
Một trợ lý khác vội nói: “Tôi đã hỏi rồi, đầu dây bên kia nói rằng mới sáng sớm ông ấy dặn dò một tiếng thì đã tự mình lên đường, không ai biết ông ấy đang ở đâu.”
Tiêu Bảo Lộc cau mày, ông cụ này luôn ra bài không theo lý lẽ, thật là đau đầu.
Lấy buổi họp sáng nay làm ví dụ, là do ông ấu đột nhiên muốn đến công ty, không may Tần Lệ Phong đang đi công tác tạm thời cho việc tiếp đón rơi vào tay anh ta. Trường hợp ông cụ không vui thì anh ta thật sự không có cách nào bàn giao.
Thư ký và trợ lý phía sau lần lượt nhìn chằm chằm vào những chiếc xe sang trọng bên ngoài, đoán xem chủ tịch sẽ đi xuống từ xe nào.