Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-192
Chương 192: Thật sự càng ngày càng giỏi tìm phiền phức cho anh
Giám đốc Ngôn hiển nhiên có tâm trạng tốt, luôn tươi cười, càng thân thiết với Tô Phương Dung hơn.
Tô Phương Dung khẽ hỏi chuyện thì ông ta đã nói rằng việc làm của con trai ông ta đã được xử lý xong, cậu ta có thể đến làm việc trong tuần này. Giám đốc Ngôn rất biết ơn cô, Tô Phương Dung cũng tự nhận rằng cô cũng không giúp được gì nhiều, nhưng cô vẫn vui vẻ thay ông ta.
Khi đi đến phòng giải khát thì cô vô tình nghe thấy trong đó có tiếng thảo luận, tên của cô cũng được nhắc đến, theo bản năng thì cô đi chậm lại.
“Cô không thấy dạo gần đây cô ta hay xin nghỉ sao, tâm trạng cũng không tốt lắm, chắc là bị tổng giám đốc Tần đá rồi!”
“Thành thật mà nói thì nếu so sánh Tô Phương Dung với một ngôi sao như Ôn Mỹ Kỳ thì người đàn ông nào cũng sẽ yêu Ôn Mỹ Kỳ!”
“Ha ha, là do cô ta không tự lượng sức! Nghe nói trước đây có quan hệ với tổng giám đốc Quý, hiện tại lại còn vọng tưởng về tổng giám đốc Tần, lần này chắc là đụng phải tường đi!”
“Thôi! Nói như thế nào thì chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau, các người đừng nói lời cay nghiệt nữa!”
“Tôi cũng không nói sai mà…”
Lúc mấy người đi đến cửa thì đều sững sờ, đối mặt với Tô Phương Dung thì bọn họ đều mặt đỏ đến tận mang tai, ngượng ngùng cười cười, cúi đầu đi qua bên người cô.
Tô Phương Dung bước vào, pha một tách cà phê rồi lẩm bẩm: “Hóa ra bây giờ mình là nhân vật bị bỏ rơi.”
Thực ra thì nó cũng không tệ, so với tất cả các loại chỉ trích thì đây cũng đỡ hơn.
Vừa đến giờ nghỉ trưa thì phòng làm việc sôi động hẳn lên, Phú Quý gọi Tô Phương Dung đi ăn trưa, vừa định nói gì đó thì cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa.
Tô Phương Dung sững sờ, không ngờ anh lại trực tiếp đi xuống.
Thân hình của Tần Lệ Phong cao lớn, mặc áo vest ông trầm, đứng ở bên ngoài tựa như tường thành, vừa ngước mắt liền có thể nhìn thấy anh.
Phú Quý ám muội “ồ” nháy mắt với cô: “Thì ra đã hẹn từ lâu rồi! Vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa!’
Tô Phương Dung sờ sờ mũi, lúc cười thì hai má hơi ửng đỏ.
“Chào tổng giám đốc Tần.
Đồng nghiệp hết người này đến người khác đều kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Lệ Phong.
Thái độ của Tần Lệ Phong vẫn rất nhã nhặn “ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua đầu mọi người, rơi thẳng vào người cô. Tô Phương Dung vô cùng xấu hổ như phạm phải sai làm, cúi đầu đi theo phía sau đồng nghiệp.
Cô vừa bị gán cho cái danh “bị người ta bỏ rơi” nên khi nhanh như vậy mà cô lại ân ái với anh làm cho cô có chút không thích ứng.
“Em còn lề mề cái gì vậy?” Tần Lệ Phong cau mày khi thấy cô đi như ốc sên.
Mọi người đồng thời nhìn lại, sắc mặt Tô Phương Dung đỏ bừng: “Không phải là đang đi đến sao?”
Hai người đi với nhau đều trông như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm, chỗ nào giống tin tức nói rằng tổng giám đốc Tần và người yêu cũ ngôi sao lớn đang nhen nhóm lửa tình đây!
Khi ra đến cửa thì Tô Phương Dung khẽ trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại ở đây? Gọi điện thoại là được rồi!”
Tần Lệ Phong muốn nói gì đó nhưng mà sau đó lại im lặng, chỉ nghiêng đầu thích thú nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên.
Cô bị nhìn như vậy thì có chút chột dạ: “Anh nhìn cái gì?”
“Tô Phương Dung, em cho rằng anh rất nhàn rỗi sao?”
Tô Phương Dung liếc anh một cái, không thay đổi sắc mặt nói nhỏ: “Đương nhiên không phải…”
“Vậy thì em nghĩ xem, tại sao anh phải đến đây?”
Tô Phương Dung sững sờ, anh lại gần, mặc kệ nhân viên phía sau thỉnh thoảng đi qua, anh đưa môi đến gần vành tai cô, hơi nóng của anh đập vào người cô: “Anh muốn cứu lại thể diện cho người phụ nữ của mình.”
Tim Tô Phương Dung đập nhanh như đánh trống, chợt hiểu ra.
Cô biết Tần Lệ Phong là loại người không coi trọng ánh mắt người ta, nhưng mà anh lại vì mặt mũi của cô mà làm những hành động ấu trĩ này, nói không động lòng là nói dối.
Nhìn chằm chằm vào làn da đang dần trở nên hồng hào của cô, làn da trắng nõn có chút đỏ, không lúc nào không đầu độc tầm mắt của anh. Cái cổ trắng nõn nõn nà xinh đẹp, càng đi xuống là hình dáng xinh đẹp của…
Đôi mắt anh sâu hơn.
Khi Tô Phương Dung quay đầu lại, thì cô vừa vặn đối diện với một đôi mắt như sâu vực thẳm, cô ngay lập tức hiểu được nơi đó ám chỉ cái gì.
Sắc mặt Tô Phương Dung càng đỏ hơn, thậm chí có chút bối rối, cô lặng lẽ kéo cái góc áo của anh: “Tần Lệ Phong! Anh đang suy nghĩ cái gì vậy!”
Tần Lệ Phong trầm mặc không nói, thân hình cao lớn bảo vệ cô, một tay đặt lên vai cô, trực tiếp dẫn cô đi vào lối đi an toàn bên cạnh. Anh xoay người đẩy cô vào góc tường, hai tay cố định hai bên người cô, gò má kề sát vào cô.
Nhịp tim của Tô Phương Dung đột nhiên tăng nhanh, nhìn anh không lên tiếng.
Ngón tay của Tần Lệ Phong chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, dùng đầu ngón tay của anh phác thảo ngũ quan trên khuôn mặt cô, cuối cùng đáp xuống môi cô.
“Anh Phong…”
“Lại chịu gọi anh là anh Phong rồi à?”
Anh nhếch khóe môi lên, áp sát đầu vào, thì thầm vào tai cô: “Nhưng anh thích em gọi anh là anh Phong khi trên giường hơn…”
Tô Phương Dung đỏ mặt như muốn chảy máu, dùng hai tay đẩy anh ra: “Đây là công ty!”
“Không cần em nhắc nhở, anh đương nhiên là biết.” Tần Lệ Phong hờ hững vuốt ve cổ cô, sau đó tiếp tục đi xuống, lướt qua ngực cô…
“Nhưng mà em phải hiểu rõ, anh đã bị em bỏ đói mấy ngày rồi…”
Tô Phương Dung không thể tin được, tên này thật sự dám gạ gẫm cô trong công ty! Cô trừng mắt nhìn anh, ngay khi cô định nói nữa thì anh bất ngờ hôn cô.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực nhất thời bị hút đi, đầu óc choáng váng, pháo hoa nổ tung trên đầu.
Tần Lệ Phong vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, nhưng không ngờ lại chỉ là một nụ hôn khiến anh suýt chút nữa không kiềm chế được, có thể cảm nhận được xung lực sắp bùng nổ xuyên qua lớp quần của mình!
Hô hấp của anh bắt đầu gấp gáp, tay anh đảo quanh người cô, Tô Phương Dung cũng bị anh châm lửa. Nhưng so với anh thì cô còn có lý trí, cô thỉnh thoảng đẩy anh ra: “Anh Phong…”
Tần Lệ Phong cũng không ngờ rằng mình sẽ mất tự chủ như khi lần đầu tiên chạm vào cô! Tuy rằng anh không thích đáng vẻ mình mất kiểm soát, nhưng mà nếu cùng cô thử ở nơi này… thì cũng có thể.
Ý tưởng này vừa nảy ra thì ham muốn đã nảy nở như nấm mọc sau cơn mưa, rất khó để kiểm soát. Nhưng mà anh đã quyết định là không ngăn cản, chỉ để nó ngày càng lan rộng.
Tô Phương Dung đột nhiên giật mình, gò má ửng hồng trừng mắt nhìn anh: “Anh… tay của anh đang đặt ở đâu vậy?”
Tần Lệ Phong đang trêu chọc nơi nhạy cảm nhất của cô.
Nhìn cô vì mình mà biến hóa thì anh cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Thì ra em cũng… khao khát như anh.”
Tô Phương Dung phủ nhận ngay lập tức: “Không có!”
“Ồ?” Anh nhướng mày, như đang trừng phạt cô vì sự không thành thật của cô, anh chậm rãi giơ tay lên, quay đầu xem xét: “Thực tế, có vẻ không phải vậy.”
Tô Phương Dung cũng nhìn theo ánh mắt của anh, đầu ngón tay trơn bóng làm cô đỏ mặt.
Đột nhiên, ánh mắt anh hơi thay đổi, anh ôm cô vào lòng chắn trước mặt cô, tạo thành kết giới với thân thể anh cùng bức tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.
“Ha ha, nghe nói chị dâu đã trở lại, vốn dĩ tôi muốn an ủi một chút. Kết quả là không cẩn thận lại đụng phải một cảnh tượng… xấu hổ như vậy.” Ánh mắt của Tiêu Bảo Lộc lúc tối lúc sáng, khóe miệng anh ta nhếch lên đầy vô lại.
Nghe thấy giọng nói của anh ta thì Tô Phương Dung âm thầm cau mày, ánh mắt ai oán nhìn Tần Lệ Phong, như muốn nói “đều tại anh hết”!
Tần Lệ Phong che chắn cho Tô Phương Dung một cái, cùng khó lường nhìn em trai: “Cậu đối với chị dâu cũng rất quan tâm nhỉ.”
Tô Phương Dung nói với anh rằng cô bị sốt và phải nhập viện, vì vậy anh cũng biết rằng Tiêu Bảo Lộc đã chăm sóc cô. Tần Lệ Phong không biết nên biết ơn hay nên ghen tị.
Một một bàn tay nhỏ nhỏ đang đặt trên ngực anh bí mật bóp chặt một cái, anh nhíu mày, không ngờ lực tay của người phụ nữ này không nhỏ, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, thật sự rất đau.
Để trừng phạt, anh cũng siết chặt vòng tay của mình và ép cô trực tiếp vào trước cơ thể của mình, để cô có thể cảm nhận được sức nóng và ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn chưa rút đi ở đó.
Thân thể Tô Phương Dung cứng đờ, ánh mắt cũng không thả lỏng, cả người biến thành một tảng đá cứng.
Tiêu Bảo Lộc cố ý như không nhìn động tác nhỏ khiến người ta mặt đỏ tim đập giữa hai người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hơn: “A, nghe như tôi quan tâm chị dâu như thể khiến anh không vui vậy, được rồi, sau này người phụ nữ của ai thì người đó tự chịu trách nhiệm.”
Anh ta xoay người muốn rời đi, lại dừng lại nghiêng đầu dường như vô tình nói: “Nhưng mà, nếu như anh cả không quý trọng vậy thì lại là chuyện khác rồi.”
Nói xong thì anh ta đi luôn.
Ánh mắt Tô Phương Dung hơi thay đổi, lời cảnh báo rõ ràng như vậy thì cô làm sao không nghe hiểu được chứ?
Trên đầu đột nhiên có tiếng cười lạnh, cô ngẩng đầu thì va vào đôi mắt có chút giận hờn của Tần Lệ Phong: “Được đó, Tô Phương Dung, bây giờ em càng ngày càng có khả năng tìm phiền phức cho tôi!”
Đột nhiên, anh lại kéo cô lại gần: “Nói đi, rốt cuộc là em đã mang theo bao nhiêu phiền phức trở lại? Quý Bình Long? Tiêu Bảo Lộc? Và cà… Cư Hàn Quân?”
Tô Phương Dung nghe anh nói chuyện càng ngày càng vô lý, liếc anh một cái liền đẩy anh ra: “Đừng có nói lung tung, em làm sao có sức quyến rũ như ngài tổng giám đốc đây chứ! Một chiêu liền có thể mang về một đại minh tinh, để em biến thành cô bé Lọ Lem trong miệng người khác, sau đó lại trở thành người vợ bị bỏ rơi, biết đâu một ngày nào đó lại có thêm một nhân danh xưng khác!”
Nghe giọng của cô tràn đầy vị chua thì tâm trạng của Tần Lệ Phong không ngờ đã tốt hơn rồi.
Đi theo cô ra hành lang, hai tay anh ôm lấy eo cô dù có giãy giụa cũng không tránh được, không còn cách nào đành để anh ôm chặt lấy mình.
“Anh không giống như em, có nhiều đàn ông tranh nhau lấy lòng như vậy.” Lúc vào thang máy thì Tần Lệ Phong bóp cằm cô rồi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Trong lòng anh cũng chỉ có người phụ nữ duy nhất như em là không biết ơn!”
Tô Phương Dung bị lời nói của anh làm nhịp tim tăng nhanh, cố ý không nhìn anh, khi cửa thang máy sắp mở ra thì cô hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Tần, anh nên chú ý hình tượng của mình.”
Cô đi ra ngoài trước, dáng đi thẳng tắp như nói với mọi người rằng: “vừa rồi chúng tôi không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả!”
Tần Lệ Phong ở sau lưng cô bật cười, đi theo cô ra ngoài không nói chuyện, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vào nhà ăn của nhân viên, hai người tự nhiên lại tạo thành một khung cảnh ý vị.
Tô Phương Dung không hề câu nệ như trước, tìm được chỗ trống, lập tức chiếm cứ vẫy tay với anh: “Anh Phong, có chỗ trống ở đây!”
Tần Lệ Phong nhếch lên khóe miệng, đi theo cô, khi tất cả nhân viên đều ngoác mồm kinh ngạc thì anh nói với cô: “Ừ, em ngồi ở đây trước đi.” Anh cởi áo vest ném cho cô, sau đó thì xắn tay áo xếp hàng.
Người đang xếp hàng trước mặt anh suýt chút nữa đã khóc, quay lại mấy lần nói: “Tổng giám đốc Tần, nếu không anh…”
Tần Lệ Phong lập tức lạnh lùng nhìn người đó: “Cậu muốn tôi phá quy tắc sao?”
“Không phải…” Người đàn ông lại quay đầu, mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng, cả người cứng đờ.
Giám đốc Ngôn hiển nhiên có tâm trạng tốt, luôn tươi cười, càng thân thiết với Tô Phương Dung hơn.
Tô Phương Dung khẽ hỏi chuyện thì ông ta đã nói rằng việc làm của con trai ông ta đã được xử lý xong, cậu ta có thể đến làm việc trong tuần này. Giám đốc Ngôn rất biết ơn cô, Tô Phương Dung cũng tự nhận rằng cô cũng không giúp được gì nhiều, nhưng cô vẫn vui vẻ thay ông ta.
Khi đi đến phòng giải khát thì cô vô tình nghe thấy trong đó có tiếng thảo luận, tên của cô cũng được nhắc đến, theo bản năng thì cô đi chậm lại.
“Cô không thấy dạo gần đây cô ta hay xin nghỉ sao, tâm trạng cũng không tốt lắm, chắc là bị tổng giám đốc Tần đá rồi!”
“Thành thật mà nói thì nếu so sánh Tô Phương Dung với một ngôi sao như Ôn Mỹ Kỳ thì người đàn ông nào cũng sẽ yêu Ôn Mỹ Kỳ!”
“Ha ha, là do cô ta không tự lượng sức! Nghe nói trước đây có quan hệ với tổng giám đốc Quý, hiện tại lại còn vọng tưởng về tổng giám đốc Tần, lần này chắc là đụng phải tường đi!”
“Thôi! Nói như thế nào thì chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau, các người đừng nói lời cay nghiệt nữa!”
“Tôi cũng không nói sai mà…”
Lúc mấy người đi đến cửa thì đều sững sờ, đối mặt với Tô Phương Dung thì bọn họ đều mặt đỏ đến tận mang tai, ngượng ngùng cười cười, cúi đầu đi qua bên người cô.
Tô Phương Dung bước vào, pha một tách cà phê rồi lẩm bẩm: “Hóa ra bây giờ mình là nhân vật bị bỏ rơi.”
Thực ra thì nó cũng không tệ, so với tất cả các loại chỉ trích thì đây cũng đỡ hơn.
Vừa đến giờ nghỉ trưa thì phòng làm việc sôi động hẳn lên, Phú Quý gọi Tô Phương Dung đi ăn trưa, vừa định nói gì đó thì cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa.
Tô Phương Dung sững sờ, không ngờ anh lại trực tiếp đi xuống.
Thân hình của Tần Lệ Phong cao lớn, mặc áo vest ông trầm, đứng ở bên ngoài tựa như tường thành, vừa ngước mắt liền có thể nhìn thấy anh.
Phú Quý ám muội “ồ” nháy mắt với cô: “Thì ra đã hẹn từ lâu rồi! Vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa!’
Tô Phương Dung sờ sờ mũi, lúc cười thì hai má hơi ửng đỏ.
“Chào tổng giám đốc Tần.
Đồng nghiệp hết người này đến người khác đều kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Lệ Phong.
Thái độ của Tần Lệ Phong vẫn rất nhã nhặn “ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua đầu mọi người, rơi thẳng vào người cô. Tô Phương Dung vô cùng xấu hổ như phạm phải sai làm, cúi đầu đi theo phía sau đồng nghiệp.
Cô vừa bị gán cho cái danh “bị người ta bỏ rơi” nên khi nhanh như vậy mà cô lại ân ái với anh làm cho cô có chút không thích ứng.
“Em còn lề mề cái gì vậy?” Tần Lệ Phong cau mày khi thấy cô đi như ốc sên.
Mọi người đồng thời nhìn lại, sắc mặt Tô Phương Dung đỏ bừng: “Không phải là đang đi đến sao?”
Hai người đi với nhau đều trông như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm, chỗ nào giống tin tức nói rằng tổng giám đốc Tần và người yêu cũ ngôi sao lớn đang nhen nhóm lửa tình đây!
Khi ra đến cửa thì Tô Phương Dung khẽ trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại ở đây? Gọi điện thoại là được rồi!”
Tần Lệ Phong muốn nói gì đó nhưng mà sau đó lại im lặng, chỉ nghiêng đầu thích thú nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên.
Cô bị nhìn như vậy thì có chút chột dạ: “Anh nhìn cái gì?”
“Tô Phương Dung, em cho rằng anh rất nhàn rỗi sao?”
Tô Phương Dung liếc anh một cái, không thay đổi sắc mặt nói nhỏ: “Đương nhiên không phải…”
“Vậy thì em nghĩ xem, tại sao anh phải đến đây?”
Tô Phương Dung sững sờ, anh lại gần, mặc kệ nhân viên phía sau thỉnh thoảng đi qua, anh đưa môi đến gần vành tai cô, hơi nóng của anh đập vào người cô: “Anh muốn cứu lại thể diện cho người phụ nữ của mình.”
Tim Tô Phương Dung đập nhanh như đánh trống, chợt hiểu ra.
Cô biết Tần Lệ Phong là loại người không coi trọng ánh mắt người ta, nhưng mà anh lại vì mặt mũi của cô mà làm những hành động ấu trĩ này, nói không động lòng là nói dối.
Nhìn chằm chằm vào làn da đang dần trở nên hồng hào của cô, làn da trắng nõn có chút đỏ, không lúc nào không đầu độc tầm mắt của anh. Cái cổ trắng nõn nõn nà xinh đẹp, càng đi xuống là hình dáng xinh đẹp của…
Đôi mắt anh sâu hơn.
Khi Tô Phương Dung quay đầu lại, thì cô vừa vặn đối diện với một đôi mắt như sâu vực thẳm, cô ngay lập tức hiểu được nơi đó ám chỉ cái gì.
Sắc mặt Tô Phương Dung càng đỏ hơn, thậm chí có chút bối rối, cô lặng lẽ kéo cái góc áo của anh: “Tần Lệ Phong! Anh đang suy nghĩ cái gì vậy!”
Tần Lệ Phong trầm mặc không nói, thân hình cao lớn bảo vệ cô, một tay đặt lên vai cô, trực tiếp dẫn cô đi vào lối đi an toàn bên cạnh. Anh xoay người đẩy cô vào góc tường, hai tay cố định hai bên người cô, gò má kề sát vào cô.
Nhịp tim của Tô Phương Dung đột nhiên tăng nhanh, nhìn anh không lên tiếng.
Ngón tay của Tần Lệ Phong chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, dùng đầu ngón tay của anh phác thảo ngũ quan trên khuôn mặt cô, cuối cùng đáp xuống môi cô.
“Anh Phong…”
“Lại chịu gọi anh là anh Phong rồi à?”
Anh nhếch khóe môi lên, áp sát đầu vào, thì thầm vào tai cô: “Nhưng anh thích em gọi anh là anh Phong khi trên giường hơn…”
Tô Phương Dung đỏ mặt như muốn chảy máu, dùng hai tay đẩy anh ra: “Đây là công ty!”
“Không cần em nhắc nhở, anh đương nhiên là biết.” Tần Lệ Phong hờ hững vuốt ve cổ cô, sau đó tiếp tục đi xuống, lướt qua ngực cô…
“Nhưng mà em phải hiểu rõ, anh đã bị em bỏ đói mấy ngày rồi…”
Tô Phương Dung không thể tin được, tên này thật sự dám gạ gẫm cô trong công ty! Cô trừng mắt nhìn anh, ngay khi cô định nói nữa thì anh bất ngờ hôn cô.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực nhất thời bị hút đi, đầu óc choáng váng, pháo hoa nổ tung trên đầu.
Tần Lệ Phong vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, nhưng không ngờ lại chỉ là một nụ hôn khiến anh suýt chút nữa không kiềm chế được, có thể cảm nhận được xung lực sắp bùng nổ xuyên qua lớp quần của mình!
Hô hấp của anh bắt đầu gấp gáp, tay anh đảo quanh người cô, Tô Phương Dung cũng bị anh châm lửa. Nhưng so với anh thì cô còn có lý trí, cô thỉnh thoảng đẩy anh ra: “Anh Phong…”
Tần Lệ Phong cũng không ngờ rằng mình sẽ mất tự chủ như khi lần đầu tiên chạm vào cô! Tuy rằng anh không thích đáng vẻ mình mất kiểm soát, nhưng mà nếu cùng cô thử ở nơi này… thì cũng có thể.
Ý tưởng này vừa nảy ra thì ham muốn đã nảy nở như nấm mọc sau cơn mưa, rất khó để kiểm soát. Nhưng mà anh đã quyết định là không ngăn cản, chỉ để nó ngày càng lan rộng.
Tô Phương Dung đột nhiên giật mình, gò má ửng hồng trừng mắt nhìn anh: “Anh… tay của anh đang đặt ở đâu vậy?”
Tần Lệ Phong đang trêu chọc nơi nhạy cảm nhất của cô.
Nhìn cô vì mình mà biến hóa thì anh cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Thì ra em cũng… khao khát như anh.”
Tô Phương Dung phủ nhận ngay lập tức: “Không có!”
“Ồ?” Anh nhướng mày, như đang trừng phạt cô vì sự không thành thật của cô, anh chậm rãi giơ tay lên, quay đầu xem xét: “Thực tế, có vẻ không phải vậy.”
Tô Phương Dung cũng nhìn theo ánh mắt của anh, đầu ngón tay trơn bóng làm cô đỏ mặt.
Đột nhiên, ánh mắt anh hơi thay đổi, anh ôm cô vào lòng chắn trước mặt cô, tạo thành kết giới với thân thể anh cùng bức tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.
“Ha ha, nghe nói chị dâu đã trở lại, vốn dĩ tôi muốn an ủi một chút. Kết quả là không cẩn thận lại đụng phải một cảnh tượng… xấu hổ như vậy.” Ánh mắt của Tiêu Bảo Lộc lúc tối lúc sáng, khóe miệng anh ta nhếch lên đầy vô lại.
Nghe thấy giọng nói của anh ta thì Tô Phương Dung âm thầm cau mày, ánh mắt ai oán nhìn Tần Lệ Phong, như muốn nói “đều tại anh hết”!
Tần Lệ Phong che chắn cho Tô Phương Dung một cái, cùng khó lường nhìn em trai: “Cậu đối với chị dâu cũng rất quan tâm nhỉ.”
Tô Phương Dung nói với anh rằng cô bị sốt và phải nhập viện, vì vậy anh cũng biết rằng Tiêu Bảo Lộc đã chăm sóc cô. Tần Lệ Phong không biết nên biết ơn hay nên ghen tị.
Một một bàn tay nhỏ nhỏ đang đặt trên ngực anh bí mật bóp chặt một cái, anh nhíu mày, không ngờ lực tay của người phụ nữ này không nhỏ, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, thật sự rất đau.
Để trừng phạt, anh cũng siết chặt vòng tay của mình và ép cô trực tiếp vào trước cơ thể của mình, để cô có thể cảm nhận được sức nóng và ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn chưa rút đi ở đó.
Thân thể Tô Phương Dung cứng đờ, ánh mắt cũng không thả lỏng, cả người biến thành một tảng đá cứng.
Tiêu Bảo Lộc cố ý như không nhìn động tác nhỏ khiến người ta mặt đỏ tim đập giữa hai người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hơn: “A, nghe như tôi quan tâm chị dâu như thể khiến anh không vui vậy, được rồi, sau này người phụ nữ của ai thì người đó tự chịu trách nhiệm.”
Anh ta xoay người muốn rời đi, lại dừng lại nghiêng đầu dường như vô tình nói: “Nhưng mà, nếu như anh cả không quý trọng vậy thì lại là chuyện khác rồi.”
Nói xong thì anh ta đi luôn.
Ánh mắt Tô Phương Dung hơi thay đổi, lời cảnh báo rõ ràng như vậy thì cô làm sao không nghe hiểu được chứ?
Trên đầu đột nhiên có tiếng cười lạnh, cô ngẩng đầu thì va vào đôi mắt có chút giận hờn của Tần Lệ Phong: “Được đó, Tô Phương Dung, bây giờ em càng ngày càng có khả năng tìm phiền phức cho tôi!”
Đột nhiên, anh lại kéo cô lại gần: “Nói đi, rốt cuộc là em đã mang theo bao nhiêu phiền phức trở lại? Quý Bình Long? Tiêu Bảo Lộc? Và cà… Cư Hàn Quân?”
Tô Phương Dung nghe anh nói chuyện càng ngày càng vô lý, liếc anh một cái liền đẩy anh ra: “Đừng có nói lung tung, em làm sao có sức quyến rũ như ngài tổng giám đốc đây chứ! Một chiêu liền có thể mang về một đại minh tinh, để em biến thành cô bé Lọ Lem trong miệng người khác, sau đó lại trở thành người vợ bị bỏ rơi, biết đâu một ngày nào đó lại có thêm một nhân danh xưng khác!”
Nghe giọng của cô tràn đầy vị chua thì tâm trạng của Tần Lệ Phong không ngờ đã tốt hơn rồi.
Đi theo cô ra hành lang, hai tay anh ôm lấy eo cô dù có giãy giụa cũng không tránh được, không còn cách nào đành để anh ôm chặt lấy mình.
“Anh không giống như em, có nhiều đàn ông tranh nhau lấy lòng như vậy.” Lúc vào thang máy thì Tần Lệ Phong bóp cằm cô rồi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Trong lòng anh cũng chỉ có người phụ nữ duy nhất như em là không biết ơn!”
Tô Phương Dung bị lời nói của anh làm nhịp tim tăng nhanh, cố ý không nhìn anh, khi cửa thang máy sắp mở ra thì cô hắng giọng, nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Tần, anh nên chú ý hình tượng của mình.”
Cô đi ra ngoài trước, dáng đi thẳng tắp như nói với mọi người rằng: “vừa rồi chúng tôi không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả!”
Tần Lệ Phong ở sau lưng cô bật cười, đi theo cô ra ngoài không nói chuyện, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vào nhà ăn của nhân viên, hai người tự nhiên lại tạo thành một khung cảnh ý vị.
Tô Phương Dung không hề câu nệ như trước, tìm được chỗ trống, lập tức chiếm cứ vẫy tay với anh: “Anh Phong, có chỗ trống ở đây!”
Tần Lệ Phong nhếch lên khóe miệng, đi theo cô, khi tất cả nhân viên đều ngoác mồm kinh ngạc thì anh nói với cô: “Ừ, em ngồi ở đây trước đi.” Anh cởi áo vest ném cho cô, sau đó thì xắn tay áo xếp hàng.
Người đang xếp hàng trước mặt anh suýt chút nữa đã khóc, quay lại mấy lần nói: “Tổng giám đốc Tần, nếu không anh…”
Tần Lệ Phong lập tức lạnh lùng nhìn người đó: “Cậu muốn tôi phá quy tắc sao?”
“Không phải…” Người đàn ông lại quay đầu, mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng, cả người cứng đờ.