Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-127
Chương 127
“Ừ ừ ừ.” Nghe anh ta nói muốn rời đi, Tô Phương Dung vội vàng gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cô, Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, cảm thấy mình sắp trở thành ôn dịch trong mắt cô.
Anh ta đút tay vào túi, sau đó rời khỏi bộ phận phát triển.
Tại lối vào thang máy, phát hiện Tiêu Mỹ Ngọc đang nhìn anh ta.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Anh ta bước đến rồi hỏi.
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn anh thở dài: “Bảo Lộc, con không nên ở gần cô gái tên Tô Phương Dung này đâu.” Bà ta cau mày, vỗ vai Tiêu Bảo Lộc. “Chưa nói đến việc cô ta đã là người phụ nữ của anh trai con, bố con rất không thích cô ta, con không thể nào giống như anh trai của con được, nếu con không nghe lời thì bố của con sẽ… “
Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Tiêu Bảo Lộc đã cắt ngang lời bà ta: “Mẹ, nếu con đã thích thì bố và anh trai đều không thể nào cản con được. Cho dù là cướp đi chăng nữa thì con cũng sẽ cướp mẹ cùng đi.” Nói xong, anh ta bước vào thang máy, sau đó kéo cổ áo: “Mẹ, con phải lên làm việc đây, mẹ về trước đi.”
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn cánh cửa thang máy đang đóng lại, nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt bà ta hiện lên vẻ u ám.
Sau khi tan làm, Tô Phương Dung trở về nhà nhưng không thấy Tô Thanh Vân đâu cả.
Trong lòng cô lo lắng, gọi điện thoại trở về nhà, mẹ Tô nói với cô rằng Tô Thanh Vân vẫn chưa trở về nhà.
Cô đã hỏi thăm một vài bạn bè của Tô Thanh Vân, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Gia Bảo trở về nhà, thấy tâm trạng của Tô Phương Dung không được tốt nên cậu bé ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập.
Cậu làm bài tập một lúc, nhìn thấy dáng vẻ không vui của mẹ, trong lòng cậu bé cũng có một chút khó chịu, cậu bé đóng cửa phòng lại, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Lệ Phong.
Lúc Tần Lệ Phong đến, Tô Phương Dung đang định đi ra ngoài tìm người, vừa mở cửa thì nhìn thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở cửa.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô chớp mắt, khó hiểu hỏi anh.
“Em chuẩn bị đi đâu vậy?”
Tần Lệ Phong khẽ nhìn cô một cái.
Tô Phương Dung cắn môi, ngập ngừng không biết phải làm sao để nói ra nguyên nhân.
“Cô ấy đã là người lớn rồi, cô ấy không cần em can thiệp vào cuộc sống của cô ấy nữa.” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Tần Lệ Phong cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói ra điều cô đang do dự.
Tô Phương Dung sửng sốt, hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”
Tần Lệ Phong gõ đầu cô: “Tô Phương Dung, em nên ăn thêm nhiều quả óc chó hơn một chút.”
“Tại sao chứ?”
Gương mặt Tô Phương Dung lộ ra vẻ khó hiểu.
“Bổ não chứ sao.” Tần Lệ Phong trơ mắt nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng.
Tô Phương Dung nhìn bóng lưng của anh, sau đó cô mới nhận ra anh đang chế giễu mình.
“Mẹ ơi!” Gia Bảo từ trong phòng kêu lớn lên.
Tô Phương Dung định thần lại: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhanh chóng bước vào phòng.
“Mẹ ơi, viên đá nhỏ của con mất rồi.” Gia Bảo ôm con heo đất, đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn Tô Phương Dung.
“Gì chứ!” Tô Phương Dung trừng to mắt, vội vàng đi đến kiểm tra.
Phát hiện viên kim cương vốn dĩ đang nằm trong con heo đất thực sự đã không còn nữa.
“Phải làm sao đây, viên kim cương đó là bà nội tặng cho Gia Bảo đấy.” Gia Bảo nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Mặc dù Tô Phương Dung không muốn thừa nhận, nhưng Tô Thanh Vân thật sự biến mất quá đúng lúc.
Cô cúi đầu lau nước mắt cho Gia Bảo: “Không sao, không sao, mẹ nhất định sẽ tìm những viên đá nhỏ đó về cho con, đừng khóc nữa.” Cô vỗ vỗ lưng Gia Bảo.
“Là do cô ta lấy sao?”
Tần Lệ Phong đi đến sau lưng hai mẹ con, đột ngột nói.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn anh nhưng không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ra, ngẫu nhiên soạn thảo một tin nhắn rồi gửi cho Trần Chính Cường.
Anh bế lấy Gia Bảo, cậu bé vẫn còn đang nức nở, anh gõ gõ vào mũi cậu bé: “Không phải đã nói với cháu là con trai không được khóc rồi sao.”
“Nhưng… nhưng…” Gia Bảo nghẹn ngào nằm trên người Tần Lệ Phong khóc thút thít.
Tần Lệ Phong vỗ vỗ lưng cậu bé: “Không sao đâu, chú sẽ tìm lại cho cháu.”
“Vâng ạ!” Nghe được lời hứa của chú, Gia Bảo cũng yên tâm hơn một chút.
Tô Phương Dung thở dài một hơi, cô cũng biết rằng chuyện này chỉ có thể làm phiền anh rồi.
Cô kéo góc quần áo của Tần Lệ Phong: “Cảm ơn anh.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Thay vì nói thì em nên làm gì đó thiết thực hơn.”
Lời nói của anh không khỏi khiến Tô Phương Dung nghĩ: “Anh muốn làm gì đây.” Cô cắn chặt môi, cảm thấy dái tai mình nóng lên.
Tần Lệ Phong nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng tốt lên trong chốc lát, anh tiến lại gần cô: “Tối nay chúng ta sẽ bàn kỹ hơn một chút.”
Gia Bảo vểnh lên lỗ tai nhỏ lên, ngăn dòng nước mắt lại, quay đầu hỏi: “Chú đang nói gì vậy?”
“Đang nói về chuyện lớn của chú và mẹ cháu.” Tần Lệ Phong trả lời.
“Chú, chú nhất định muốn ở bên mẹ cháu sao!” Gia Bảo sụt sịt, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Cậu cúi đầu nói nhỏ “Mặc dù mẹ cháu tuy rằng không đứng đắn bằng cháu, cũng không đẹp bằng chú, nhưng mẹ cháu cũng là một người tốt, ít nhất còn có năng lực!”
“Gia Bảo!” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn, làm sao cô lại không biết con trai mình có thể nói ra những điều như vậy chứ.
“Có năng lực sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mắt, nhìn một lượt Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhíu mày, quay mặt đi: “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay em không làm cơm tối.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Em muốn ăn gì?”
Tô Phương Dung tưởng anh đang hỏi mình: “Sao cũng được.”
“Người anh hỏi là Gia Bảo cơ mà.” Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, giống như đang nói rằng cô tự mình đa tình.
Tô Phương Dung uất ức cắn môi, tại sao cô lại cảm thấy con trai mình được anh cưng chiều hơn cả cô vậy chứ.
“Bữa ăn dành cho trẻ em.” Gia Bảo mím môi rồi liếc nhìn mẹ mình, như thể chờ đợi sự đồng ý của cô.
“Vậy thì đi ăn bữa ăn dành cho trẻ em.” Tần Lệ Phong ôm lấy Gia Bảo, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Còn mẹ thì sao?”
Gia Bảo hỏi, nhìn Tô Phương Dung đang ở phía sau.
“Không sao, mẹ cháu sẽ tự đi theo.”
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, không quan tâm, cô không ghen với con trai của mình được.
“Đi thôi.” Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, tình cờ nhìn thấy cô đang bĩu môi, anh mỉm cười, đưa tay về phía cô: “Còn đứng sững người ở đó làm gì nữa.”
Tô Phương Dung liếc anh một cái, mím chặt môi, nắm lấy bàn tay của anh.
“Tô Phương Dung, anh đã phát hiện ra một bí mật rồi.” Tần Lệ Phong kéo cô đến trước mặt mình.
Tô Phương Dung sửng sốt, cũng có chút tò mò: “Bí mật gì chứ?”
“Trong nhà em có một hũ dấm, mùi rất nồng.” Anh chậm rãi nói, trong mắt hiện lên vẻ vui vẻ.
Tô Phương Dung nghe xong liền biết anh đang nói đến mình nên trừng mắt nhìn anh.
Cái nhìn này dường như chạm vào dây thần kinh của Tần Lệ Phong, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút đáng yêu.
Cả hai người cùng Gia Bảo đi đến KFC, tùy tiện ăn uống một chút gì đó.
Trên đường trở về, Tô Phương Dung vẫn đang nghĩ về Tô Thanh Vân, cô là loại người khi suy nghĩ điều gì đều sẽ hiện lên mặt.
Nhìn dáng vẻ lơ đễnh của cô, Tần Lệ Phong biết cô đang lo lắng điều gì.
Anh xoa đầu cô: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Giọng anh lướt qua bên tai cô, cô cúi đầu thở dài: “Tần Lệ Phong, có phải em là một người rất phiền phức không.”
Tần Lệ Phong nhướng mày gật đầu đồng ý: “Em cũng hiểu rõ chính mình đấy.”
“Em…” Đầu của cô càng ngày càng cúi thấp, Tần Lệ Phong nhéo nhéo quai hàm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên.
“Tô Phương Dung, em thật là phiền phức, nhưng anh rất thích em như vậy.” Anh nhìn vào mắt cô nói từng chữ một, như thể trên đời này không gì sánh được với tình yêu của anh dành cho cô.
Tô Phương Dung kinh ngạc, lạc sâu vào đáy mắt của anh: “Em cũng rất thích.”
“Em thích cái gì?”
Tần Lệ Phong hỏi lại, thuận thế truy hỏi cô.
“Em thích anh.” Cô cắn môi, nhấn mạnh, sau đó lặp lại: “Em rất chắc chắn, em thích anh.”
Nghe thấy những lời này, mắt Tần Lệ Phong mở to ra, chỉ trong chốc lát, anh mạnh mẽ ôm chặt cô trong lòng: “Hãy nhớ những gì em đã nói đấy.”
“Vâng.” Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng mình, Tô Phương Dung cụp mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gia Bảo đang chạy ở phía trước, quay lại thì thấy chú và mẹ đang ôm nhau.
Cậu bé tung tăng vỗ tay ăn mừng.
Tần Lệ Phong buông Tô Phương Dung ra, sau đó ra hiệu cho Gia Bảo.
Gia Bảo ngoan ngoãn chạy đến chỗ hai người họ, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Anh Tần Lệ Phong, anh nguyện ý cưới Tô Phương Dung làm vợ, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy cả đời…” Nói ở đây, một khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhăn lại: “Còn gì nữa nhỉ?”
Tô Phương Dung đỡ trán, cô thật sự không biết con trai mình học những lời này từ đâu.
Tần Lệ Phong nhấc Gia Bảo lên, nói nhỏ bên tai cậu bé: “Tôi nguyện ý.”
Gia Bảo vui mừng vỗ tay, hôn lên mặt anh.
Ánh đèn bên đường soi bóng ba người trở về nhà.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung sửa soạn một cách nhanh chóng, chuẩn bị đến công ty xem Tô Thanh Vân còn ở đó không.
Tần Lệ Phong ăn hết cháo, nhìn cô một cái: “Anh đã nói với em thế nào là phải đề phòng dã tâm con người chưa?”
Tô Phương Dung không hiểu ý của anh, lắc đầu.
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ của cô, ậm ừ một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Tô Phương Dung nhìn túi xách của mình, phát hiện không thiếu thứ gì nữa, liền vội vàng đi đến công ty.
Khi cô đến công ty, bộ phận phát triển vốn luôn sôi động, hôm nay lại vô cùng yên tĩnh.
Vừa bước vào, Phú Quý dường như đang nháy mắt với cô.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ bụng bự lao về phía mình: “Cô là chị gái của người phụ nữ đó sao?”
Người phụ nữ bụng bự hỏi, ôm lấy chân của Tô Phương Dung.
Các đồng nghiệp khác đứng lên, lúc này bắt đầu thì thầm.
“Cô đang nói cái gì vậy?”
Tô Phương Dung ngơ ngác nhìn người dưới chân mình, cúi xuống đỡ cô ta dậy.
Kết quả, người phụ nữ gạt tay Tô Phương Dung ra: “Hai chị em cô thật đáng xấu hổ. Tôi và Gia Khiêm đã sắp kết hôn rồi, em gái cô nhất định phải chen chân vào. Bây giờ đứa con trong bụng tôi không còn bố nữa rồi, bây giờ phải làm sao đây chứ.” Cô ta vừa ngồi khóc vừa đập xuống đất.
Tô Phương Dung lúng túng đứng tại chỗ, nắm lấy tay cô ta.
Người phụ nữ đó đỏ mắt nhìn Tô Phương Dung: “Chắc chắn là cô biết bọn họ đang ở đâu, cô giúp tôi được không. Tôi không muốn con tôi khi sinh ra lại không có bố đâu.” Cô ta lập tức quỳ xuống. đập đầu với Tô Phương Dung.
“Cô đừng làm như vậy.” Tô Phương Dung nhanh chóng ngăn cô ta lại với vẻ mặt bất lực: “Tôi thật sự không biết bọn họ đang ở đâu, thậm chí tôi còn không biết bọn họ đang ở bên nhau.”
“Đến bây giờ mà cô còn bảo vệ bọn họ sao?”
Người phụ nữ nắm lấy tay Tô Phương Dung, bóp mạnh vào da thịt cô: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không nói cho tôi biết bọn họ đã đi đâu, hôm nay tôi sẽ ở lại tới cùng với cô!” Cô ta nghiến răng, nói một cách vô lý.
Nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của cô ra, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đau đầu, cô cũng không biết phải làm sao.
“Ừ ừ ừ.” Nghe anh ta nói muốn rời đi, Tô Phương Dung vội vàng gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của cô, Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, cảm thấy mình sắp trở thành ôn dịch trong mắt cô.
Anh ta đút tay vào túi, sau đó rời khỏi bộ phận phát triển.
Tại lối vào thang máy, phát hiện Tiêu Mỹ Ngọc đang nhìn anh ta.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Anh ta bước đến rồi hỏi.
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn anh thở dài: “Bảo Lộc, con không nên ở gần cô gái tên Tô Phương Dung này đâu.” Bà ta cau mày, vỗ vai Tiêu Bảo Lộc. “Chưa nói đến việc cô ta đã là người phụ nữ của anh trai con, bố con rất không thích cô ta, con không thể nào giống như anh trai của con được, nếu con không nghe lời thì bố của con sẽ… “
Bà ta còn chưa kịp nói xong thì Tiêu Bảo Lộc đã cắt ngang lời bà ta: “Mẹ, nếu con đã thích thì bố và anh trai đều không thể nào cản con được. Cho dù là cướp đi chăng nữa thì con cũng sẽ cướp mẹ cùng đi.” Nói xong, anh ta bước vào thang máy, sau đó kéo cổ áo: “Mẹ, con phải lên làm việc đây, mẹ về trước đi.”
Tiêu Mỹ Ngọc nhìn cánh cửa thang máy đang đóng lại, nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt bà ta hiện lên vẻ u ám.
Sau khi tan làm, Tô Phương Dung trở về nhà nhưng không thấy Tô Thanh Vân đâu cả.
Trong lòng cô lo lắng, gọi điện thoại trở về nhà, mẹ Tô nói với cô rằng Tô Thanh Vân vẫn chưa trở về nhà.
Cô đã hỏi thăm một vài bạn bè của Tô Thanh Vân, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Gia Bảo trở về nhà, thấy tâm trạng của Tô Phương Dung không được tốt nên cậu bé ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập.
Cậu làm bài tập một lúc, nhìn thấy dáng vẻ không vui của mẹ, trong lòng cậu bé cũng có một chút khó chịu, cậu bé đóng cửa phòng lại, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Lệ Phong.
Lúc Tần Lệ Phong đến, Tô Phương Dung đang định đi ra ngoài tìm người, vừa mở cửa thì nhìn thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở cửa.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô chớp mắt, khó hiểu hỏi anh.
“Em chuẩn bị đi đâu vậy?”
Tần Lệ Phong khẽ nhìn cô một cái.
Tô Phương Dung cắn môi, ngập ngừng không biết phải làm sao để nói ra nguyên nhân.
“Cô ấy đã là người lớn rồi, cô ấy không cần em can thiệp vào cuộc sống của cô ấy nữa.” Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Tần Lệ Phong cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói ra điều cô đang do dự.
Tô Phương Dung sửng sốt, hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”
Tần Lệ Phong gõ đầu cô: “Tô Phương Dung, em nên ăn thêm nhiều quả óc chó hơn một chút.”
“Tại sao chứ?”
Gương mặt Tô Phương Dung lộ ra vẻ khó hiểu.
“Bổ não chứ sao.” Tần Lệ Phong trơ mắt nhìn cô rồi đi thẳng vào phòng.
Tô Phương Dung nhìn bóng lưng của anh, sau đó cô mới nhận ra anh đang chế giễu mình.
“Mẹ ơi!” Gia Bảo từ trong phòng kêu lớn lên.
Tô Phương Dung định thần lại: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhanh chóng bước vào phòng.
“Mẹ ơi, viên đá nhỏ của con mất rồi.” Gia Bảo ôm con heo đất, đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn Tô Phương Dung.
“Gì chứ!” Tô Phương Dung trừng to mắt, vội vàng đi đến kiểm tra.
Phát hiện viên kim cương vốn dĩ đang nằm trong con heo đất thực sự đã không còn nữa.
“Phải làm sao đây, viên kim cương đó là bà nội tặng cho Gia Bảo đấy.” Gia Bảo nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Mặc dù Tô Phương Dung không muốn thừa nhận, nhưng Tô Thanh Vân thật sự biến mất quá đúng lúc.
Cô cúi đầu lau nước mắt cho Gia Bảo: “Không sao, không sao, mẹ nhất định sẽ tìm những viên đá nhỏ đó về cho con, đừng khóc nữa.” Cô vỗ vỗ lưng Gia Bảo.
“Là do cô ta lấy sao?”
Tần Lệ Phong đi đến sau lưng hai mẹ con, đột ngột nói.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn anh nhưng không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ra, ngẫu nhiên soạn thảo một tin nhắn rồi gửi cho Trần Chính Cường.
Anh bế lấy Gia Bảo, cậu bé vẫn còn đang nức nở, anh gõ gõ vào mũi cậu bé: “Không phải đã nói với cháu là con trai không được khóc rồi sao.”
“Nhưng… nhưng…” Gia Bảo nghẹn ngào nằm trên người Tần Lệ Phong khóc thút thít.
Tần Lệ Phong vỗ vỗ lưng cậu bé: “Không sao đâu, chú sẽ tìm lại cho cháu.”
“Vâng ạ!” Nghe được lời hứa của chú, Gia Bảo cũng yên tâm hơn một chút.
Tô Phương Dung thở dài một hơi, cô cũng biết rằng chuyện này chỉ có thể làm phiền anh rồi.
Cô kéo góc quần áo của Tần Lệ Phong: “Cảm ơn anh.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Thay vì nói thì em nên làm gì đó thiết thực hơn.”
Lời nói của anh không khỏi khiến Tô Phương Dung nghĩ: “Anh muốn làm gì đây.” Cô cắn chặt môi, cảm thấy dái tai mình nóng lên.
Tần Lệ Phong nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng tốt lên trong chốc lát, anh tiến lại gần cô: “Tối nay chúng ta sẽ bàn kỹ hơn một chút.”
Gia Bảo vểnh lên lỗ tai nhỏ lên, ngăn dòng nước mắt lại, quay đầu hỏi: “Chú đang nói gì vậy?”
“Đang nói về chuyện lớn của chú và mẹ cháu.” Tần Lệ Phong trả lời.
“Chú, chú nhất định muốn ở bên mẹ cháu sao!” Gia Bảo sụt sịt, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Cậu cúi đầu nói nhỏ “Mặc dù mẹ cháu tuy rằng không đứng đắn bằng cháu, cũng không đẹp bằng chú, nhưng mẹ cháu cũng là một người tốt, ít nhất còn có năng lực!”
“Gia Bảo!” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn, làm sao cô lại không biết con trai mình có thể nói ra những điều như vậy chứ.
“Có năng lực sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mắt, nhìn một lượt Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhíu mày, quay mặt đi: “Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay em không làm cơm tối.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Em muốn ăn gì?”
Tô Phương Dung tưởng anh đang hỏi mình: “Sao cũng được.”
“Người anh hỏi là Gia Bảo cơ mà.” Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, giống như đang nói rằng cô tự mình đa tình.
Tô Phương Dung uất ức cắn môi, tại sao cô lại cảm thấy con trai mình được anh cưng chiều hơn cả cô vậy chứ.
“Bữa ăn dành cho trẻ em.” Gia Bảo mím môi rồi liếc nhìn mẹ mình, như thể chờ đợi sự đồng ý của cô.
“Vậy thì đi ăn bữa ăn dành cho trẻ em.” Tần Lệ Phong ôm lấy Gia Bảo, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Còn mẹ thì sao?”
Gia Bảo hỏi, nhìn Tô Phương Dung đang ở phía sau.
“Không sao, mẹ cháu sẽ tự đi theo.”
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, không quan tâm, cô không ghen với con trai của mình được.
“Đi thôi.” Tần Lệ Phong quay đầu nhìn lại, tình cờ nhìn thấy cô đang bĩu môi, anh mỉm cười, đưa tay về phía cô: “Còn đứng sững người ở đó làm gì nữa.”
Tô Phương Dung liếc anh một cái, mím chặt môi, nắm lấy bàn tay của anh.
“Tô Phương Dung, anh đã phát hiện ra một bí mật rồi.” Tần Lệ Phong kéo cô đến trước mặt mình.
Tô Phương Dung sửng sốt, cũng có chút tò mò: “Bí mật gì chứ?”
“Trong nhà em có một hũ dấm, mùi rất nồng.” Anh chậm rãi nói, trong mắt hiện lên vẻ vui vẻ.
Tô Phương Dung nghe xong liền biết anh đang nói đến mình nên trừng mắt nhìn anh.
Cái nhìn này dường như chạm vào dây thần kinh của Tần Lệ Phong, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ này của cô có chút đáng yêu.
Cả hai người cùng Gia Bảo đi đến KFC, tùy tiện ăn uống một chút gì đó.
Trên đường trở về, Tô Phương Dung vẫn đang nghĩ về Tô Thanh Vân, cô là loại người khi suy nghĩ điều gì đều sẽ hiện lên mặt.
Nhìn dáng vẻ lơ đễnh của cô, Tần Lệ Phong biết cô đang lo lắng điều gì.
Anh xoa đầu cô: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Giọng anh lướt qua bên tai cô, cô cúi đầu thở dài: “Tần Lệ Phong, có phải em là một người rất phiền phức không.”
Tần Lệ Phong nhướng mày gật đầu đồng ý: “Em cũng hiểu rõ chính mình đấy.”
“Em…” Đầu của cô càng ngày càng cúi thấp, Tần Lệ Phong nhéo nhéo quai hàm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên.
“Tô Phương Dung, em thật là phiền phức, nhưng anh rất thích em như vậy.” Anh nhìn vào mắt cô nói từng chữ một, như thể trên đời này không gì sánh được với tình yêu của anh dành cho cô.
Tô Phương Dung kinh ngạc, lạc sâu vào đáy mắt của anh: “Em cũng rất thích.”
“Em thích cái gì?”
Tần Lệ Phong hỏi lại, thuận thế truy hỏi cô.
“Em thích anh.” Cô cắn môi, nhấn mạnh, sau đó lặp lại: “Em rất chắc chắn, em thích anh.”
Nghe thấy những lời này, mắt Tần Lệ Phong mở to ra, chỉ trong chốc lát, anh mạnh mẽ ôm chặt cô trong lòng: “Hãy nhớ những gì em đã nói đấy.”
“Vâng.” Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng mình, Tô Phương Dung cụp mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gia Bảo đang chạy ở phía trước, quay lại thì thấy chú và mẹ đang ôm nhau.
Cậu bé tung tăng vỗ tay ăn mừng.
Tần Lệ Phong buông Tô Phương Dung ra, sau đó ra hiệu cho Gia Bảo.
Gia Bảo ngoan ngoãn chạy đến chỗ hai người họ, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Anh Tần Lệ Phong, anh nguyện ý cưới Tô Phương Dung làm vợ, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy cả đời…” Nói ở đây, một khuôn mặt nhỏ của cậu bé nhăn lại: “Còn gì nữa nhỉ?”
Tô Phương Dung đỡ trán, cô thật sự không biết con trai mình học những lời này từ đâu.
Tần Lệ Phong nhấc Gia Bảo lên, nói nhỏ bên tai cậu bé: “Tôi nguyện ý.”
Gia Bảo vui mừng vỗ tay, hôn lên mặt anh.
Ánh đèn bên đường soi bóng ba người trở về nhà.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung sửa soạn một cách nhanh chóng, chuẩn bị đến công ty xem Tô Thanh Vân còn ở đó không.
Tần Lệ Phong ăn hết cháo, nhìn cô một cái: “Anh đã nói với em thế nào là phải đề phòng dã tâm con người chưa?”
Tô Phương Dung không hiểu ý của anh, lắc đầu.
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ của cô, ậm ừ một tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Tô Phương Dung nhìn túi xách của mình, phát hiện không thiếu thứ gì nữa, liền vội vàng đi đến công ty.
Khi cô đến công ty, bộ phận phát triển vốn luôn sôi động, hôm nay lại vô cùng yên tĩnh.
Vừa bước vào, Phú Quý dường như đang nháy mắt với cô.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ bụng bự lao về phía mình: “Cô là chị gái của người phụ nữ đó sao?”
Người phụ nữ bụng bự hỏi, ôm lấy chân của Tô Phương Dung.
Các đồng nghiệp khác đứng lên, lúc này bắt đầu thì thầm.
“Cô đang nói cái gì vậy?”
Tô Phương Dung ngơ ngác nhìn người dưới chân mình, cúi xuống đỡ cô ta dậy.
Kết quả, người phụ nữ gạt tay Tô Phương Dung ra: “Hai chị em cô thật đáng xấu hổ. Tôi và Gia Khiêm đã sắp kết hôn rồi, em gái cô nhất định phải chen chân vào. Bây giờ đứa con trong bụng tôi không còn bố nữa rồi, bây giờ phải làm sao đây chứ.” Cô ta vừa ngồi khóc vừa đập xuống đất.
Tô Phương Dung lúng túng đứng tại chỗ, nắm lấy tay cô ta.
Người phụ nữ đó đỏ mắt nhìn Tô Phương Dung: “Chắc chắn là cô biết bọn họ đang ở đâu, cô giúp tôi được không. Tôi không muốn con tôi khi sinh ra lại không có bố đâu.” Cô ta lập tức quỳ xuống. đập đầu với Tô Phương Dung.
“Cô đừng làm như vậy.” Tô Phương Dung nhanh chóng ngăn cô ta lại với vẻ mặt bất lực: “Tôi thật sự không biết bọn họ đang ở đâu, thậm chí tôi còn không biết bọn họ đang ở bên nhau.”
“Đến bây giờ mà cô còn bảo vệ bọn họ sao?”
Người phụ nữ nắm lấy tay Tô Phương Dung, bóp mạnh vào da thịt cô: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không nói cho tôi biết bọn họ đã đi đâu, hôm nay tôi sẽ ở lại tới cùng với cô!” Cô ta nghiến răng, nói một cách vô lý.
Nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của cô ra, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đau đầu, cô cũng không biết phải làm sao.