-
Chương 17
-Vợ chồng cái rắm...- Tiêu Tiểu Diệp đang định chửi thêm nhưng bịt miệng lại. Cô quên mất rồi, Bạch Niên Vũ là xã hội đen.
Bạch Niên Vũ nghe được lời nói của cô nhưng cố tình như không nghe thấy. " Tiêu Tiểu Diệp, cô không cần phải bất mãn gì với tôi cả. Cô chỉ cần làm tốt chức vị Bạch phu nhân là được. Còn lại thì thôi."
" Bạch phu nhân cũng khó làm lắm", cô gào lên. Tiêu Tiểu Diệp bây giờ cần ngay một cái hố để mình lọt vào đó. Trên đời này cái mống gì cũng có thể xảy ra.
- Nhiệm vụ của cô là yêu thương chồng. Thế mà không làm được?- Bạch Niên Vũ châm chọc.
- Yêu với chả thương. Bà đây không rảnh. - Tiêu Tiểu Diệp bĩu môi.
- Tại sao lại không rảnh. Công việc của cô là ngắm tôi, chăm tôi là được. Cô nói xem cái khuôn mặt này của tôi, chẳng lẽ không đủ để cô bận sao.- Bạch Niên Vũ cười.
Tiêu Tiểu Diệp ngơ lên," Cái tên này thế mà vẫn có cái mặt tự cao tự đại vậy sao. Mà tên này cũng đẹp trai thật. Làm diễn viên chắc sẽ phủ sóng quốc gia đây."
Bạch Niên Vũ nhìn cái vẻ mặt mê trai của cô, người dịch lại gần, áp sát lên người cô," như thế này đã đủ tiêu chuẩn làm phò mã của cô chưa, Tiểu Diệp?", hắn vô lại cắn vào vành tai cô. Tiêu Tiểu Diệp vì hành động quá sức thân mật của hắn thì đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi chạy một mạch ra khỏi phòng. Bạch Niên Vũ đứng dậy, miệng cong lên, rồi lại thở dài:"Dù có là hoàng đế, quyền lực đầy mình nhưng trái tim người đẹp cũng khó mà có được. Bây giờ mới hiểu được nghĩa."
Tiêu Tiểu Diệp chạy ra vườn hoa, cô rờ rờ mặt, nóng bừng. Hắn thế mà vô lại, thế mà dám cắn vào chỗ mẫn cảm của cô. Tên biến thái!!!
Đột nhiên, Tiêu Tiểu Diệp nhận ra, khi ở với hắn, cô không thể lạnh lùng được mà bao nhiêu sắc thái đều biểu lộ ra. Cô thua hắn rồi. Tên âm binh. Cô dẫm mạnh xuống đất, không ngừng tức giận" Bạch Niên Vũ tên biến thái, tên Vi Tiểu Bảo, đồ mất nết."
- Cô có tức giận thì cũng không làm được gì đâu.
Bạch Niên Vũ đen mặt ở phía sau. Cô ta thế mà dám mắng hắn là Vi Tiểu Bảo.
Tiêu Tiểu Diệp lạnh sống lưng, xoay người nhìn cái khuôn mặt đen như than của hắn, chết tiệt, hắn sẽ giết cô đúng không? Ông trời ơi, cứu con!!
- Cô biết không? Nếu tôi mà là Vi Tiểu Bảo thì lúc nãy tôi sẽ không dừng lại như thế đâu.- Bạch Niên Vũ nở một nụ cười đen tối.
- Tên bệnh.... Ưm...
Tiêu Tiểu Diệp chưa kịp nói xong thì có một đôi môi khác đã ấn lên môi cô. Cô vì ngạt khí mà hơi mở miệng. Có ai đó nhân cơ hội đưa lưỡi vào dây dưa với lưỡi cô. Bạch Niên Vũ dùng tay giữ sau gáy cô để thôi ngọ nguậy. Tiêu Tiểu Diệp đen mặt, cắn mạnh vào môi hắn. Bạch Niên Vũ vì đau mà bỏ môi cô ra.
- Cô dám cắn tôi!!!!
Tiêu Tiểu Diệp môi sừng vù, Bạch Niên Vũ thì bị rách môi. Cô định giơ chân lên đá hắn thì hắn đã né được. Miệng hắn vẫn còn chảy máu. Hắn lấy tay quẹt máu."Môi cô cũng mềm thật. Hôn cũng thật ngọt." Ánh mắt yêu nghiệt lướt qua môi sưng vù của cô.
Tiêu Tiểu Diệp tức tối. Vẫn im lặng nãy giờ, nụ hôn đầu của cô thế mà lại bị tên cẩu huyết này cướp mất. Thanh danh của cô, trong sạch của cô." Anh...cái tên bệnh hoạn!!"
- Sau này chúng ta còn làm nhiều hơn nữa cơ, và đặc sắc hơn cơ ~
- Đồ Vi Tiểu Bảo!!!
- Em chính là vợ của Vi Tiểu Bảo. Chúng ta cùng bệnh hoạn!!!
Tiêu Tiểu Diệp muốn nổ tung lên. Cái tên máu chó này, thật muốn chửi bậy.
- Bạch thiếu gia, tiểu thư, phu nhân gọi hai người vào ăn!- May mắn quản gia tới giải hoạ nếu không thì không biết sẽ có gì xảy ra nữa.
- Được rồi.
Phòng ăn...
Tôn Lệ và Tĩnh phu nhân đã ngồi ngay ngắn nơi bàn. Tiêu Tiểu Diệp cùng Bạch Niên Vũ đi vào, mặt thâm trầm.
Đồ ăn đã dọn lên nhưng cả hai đều không có tâm trạng để ăn.
- Tiểu Vũ, môi con bị sao vậy?- Tôn Lệ thấy môi của con trai bị rách nên gặng hỏi.
Tiêu Tiểu Diệp đơ người. Bạch Niên Cũ nhìn cô, chỉ cười nói:" Mèo cào ạ!"
- Mèo ư?- Tôn Lệ với giọng nói nghi hoặc.
Tĩnh Ấn nhìn sang Tiểu Diệp, thấy môi cô sưng vù cũng lo lắng." Tiểu Diệp môi con sao bị sưng vậy?"
- Ong đốt ạ.- Tiêu Tiểu Diệp tìm tạm cái cớ.
- Ong đốt?- Lần này tới lượt Tĩnh Ấn nghi hoặc.
Sắp xếp theo hai lời khai của " Bị cáo ", hai vị " Thẩm phán" kia hiểu ra ngay. Ong đốt, mèo cào gì chứ?
- Hai đứa lần sau chú ý an toàn.- Tĩnh Ấn cười cười. Bọn trẻ bây giờ cũng thật táo bạo.
- Chú ý an toàn, cơ thể quan trọng.- Tôn Lệ phụ hoạ thêm.
- Hai người hiểu lầm rồi.- Tiêu Tiểu Diệp nhanh chóng giải thích.
- Lần sau con sẽ cố gắng không để MÈO cào nữa ạ!- Bạch Niên Vũ bình tĩnh trả lời, mắt chuyển sang phía Tiểu Diệp.
Tiêu Tiểu Diệp đá mạnh vào chân Bạch niên Vũ. Hắn bị đá đột ngột nên kêu lên:" Tiểu Diệp, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng với em. Đừng đá anh như vậy, định mưu sát chồng sao?"
Phụt, Tĩnh Ấn và Tôn Lệ đồng loạt bất ngờ. Tiểu Diệp thì đen mặt. Hắn vẫn là cái đồ Vi Tiểu Bảo.
Bữa cơm ác mộng của Tiểu Diệp cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Niên Vũ trước khi ra về vẫn không quên vô lại. Hôn má cô một cái:" Bảo bối, anh về đây. Hẹn ngày mai em tới ở nhà anh. Bà xã thân ái ạ ~"
Thơm xong hắn vô lại cười, để Tiêu Tiểu Diệp đen mặt ở phía sau hét lên:" Đồ Vi Tiểu Bảo!!! Tên biến thái!!!"
Bạch Niên Vũ nghe được lời nói của cô nhưng cố tình như không nghe thấy. " Tiêu Tiểu Diệp, cô không cần phải bất mãn gì với tôi cả. Cô chỉ cần làm tốt chức vị Bạch phu nhân là được. Còn lại thì thôi."
" Bạch phu nhân cũng khó làm lắm", cô gào lên. Tiêu Tiểu Diệp bây giờ cần ngay một cái hố để mình lọt vào đó. Trên đời này cái mống gì cũng có thể xảy ra.
- Nhiệm vụ của cô là yêu thương chồng. Thế mà không làm được?- Bạch Niên Vũ châm chọc.
- Yêu với chả thương. Bà đây không rảnh. - Tiêu Tiểu Diệp bĩu môi.
- Tại sao lại không rảnh. Công việc của cô là ngắm tôi, chăm tôi là được. Cô nói xem cái khuôn mặt này của tôi, chẳng lẽ không đủ để cô bận sao.- Bạch Niên Vũ cười.
Tiêu Tiểu Diệp ngơ lên," Cái tên này thế mà vẫn có cái mặt tự cao tự đại vậy sao. Mà tên này cũng đẹp trai thật. Làm diễn viên chắc sẽ phủ sóng quốc gia đây."
Bạch Niên Vũ nhìn cái vẻ mặt mê trai của cô, người dịch lại gần, áp sát lên người cô," như thế này đã đủ tiêu chuẩn làm phò mã của cô chưa, Tiểu Diệp?", hắn vô lại cắn vào vành tai cô. Tiêu Tiểu Diệp vì hành động quá sức thân mật của hắn thì đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi chạy một mạch ra khỏi phòng. Bạch Niên Vũ đứng dậy, miệng cong lên, rồi lại thở dài:"Dù có là hoàng đế, quyền lực đầy mình nhưng trái tim người đẹp cũng khó mà có được. Bây giờ mới hiểu được nghĩa."
Tiêu Tiểu Diệp chạy ra vườn hoa, cô rờ rờ mặt, nóng bừng. Hắn thế mà vô lại, thế mà dám cắn vào chỗ mẫn cảm của cô. Tên biến thái!!!
Đột nhiên, Tiêu Tiểu Diệp nhận ra, khi ở với hắn, cô không thể lạnh lùng được mà bao nhiêu sắc thái đều biểu lộ ra. Cô thua hắn rồi. Tên âm binh. Cô dẫm mạnh xuống đất, không ngừng tức giận" Bạch Niên Vũ tên biến thái, tên Vi Tiểu Bảo, đồ mất nết."
- Cô có tức giận thì cũng không làm được gì đâu.
Bạch Niên Vũ đen mặt ở phía sau. Cô ta thế mà dám mắng hắn là Vi Tiểu Bảo.
Tiêu Tiểu Diệp lạnh sống lưng, xoay người nhìn cái khuôn mặt đen như than của hắn, chết tiệt, hắn sẽ giết cô đúng không? Ông trời ơi, cứu con!!
- Cô biết không? Nếu tôi mà là Vi Tiểu Bảo thì lúc nãy tôi sẽ không dừng lại như thế đâu.- Bạch Niên Vũ nở một nụ cười đen tối.
- Tên bệnh.... Ưm...
Tiêu Tiểu Diệp chưa kịp nói xong thì có một đôi môi khác đã ấn lên môi cô. Cô vì ngạt khí mà hơi mở miệng. Có ai đó nhân cơ hội đưa lưỡi vào dây dưa với lưỡi cô. Bạch Niên Vũ dùng tay giữ sau gáy cô để thôi ngọ nguậy. Tiêu Tiểu Diệp đen mặt, cắn mạnh vào môi hắn. Bạch Niên Vũ vì đau mà bỏ môi cô ra.
- Cô dám cắn tôi!!!!
Tiêu Tiểu Diệp môi sừng vù, Bạch Niên Vũ thì bị rách môi. Cô định giơ chân lên đá hắn thì hắn đã né được. Miệng hắn vẫn còn chảy máu. Hắn lấy tay quẹt máu."Môi cô cũng mềm thật. Hôn cũng thật ngọt." Ánh mắt yêu nghiệt lướt qua môi sưng vù của cô.
Tiêu Tiểu Diệp tức tối. Vẫn im lặng nãy giờ, nụ hôn đầu của cô thế mà lại bị tên cẩu huyết này cướp mất. Thanh danh của cô, trong sạch của cô." Anh...cái tên bệnh hoạn!!"
- Sau này chúng ta còn làm nhiều hơn nữa cơ, và đặc sắc hơn cơ ~
- Đồ Vi Tiểu Bảo!!!
- Em chính là vợ của Vi Tiểu Bảo. Chúng ta cùng bệnh hoạn!!!
Tiêu Tiểu Diệp muốn nổ tung lên. Cái tên máu chó này, thật muốn chửi bậy.
- Bạch thiếu gia, tiểu thư, phu nhân gọi hai người vào ăn!- May mắn quản gia tới giải hoạ nếu không thì không biết sẽ có gì xảy ra nữa.
- Được rồi.
Phòng ăn...
Tôn Lệ và Tĩnh phu nhân đã ngồi ngay ngắn nơi bàn. Tiêu Tiểu Diệp cùng Bạch Niên Vũ đi vào, mặt thâm trầm.
Đồ ăn đã dọn lên nhưng cả hai đều không có tâm trạng để ăn.
- Tiểu Vũ, môi con bị sao vậy?- Tôn Lệ thấy môi của con trai bị rách nên gặng hỏi.
Tiêu Tiểu Diệp đơ người. Bạch Niên Cũ nhìn cô, chỉ cười nói:" Mèo cào ạ!"
- Mèo ư?- Tôn Lệ với giọng nói nghi hoặc.
Tĩnh Ấn nhìn sang Tiểu Diệp, thấy môi cô sưng vù cũng lo lắng." Tiểu Diệp môi con sao bị sưng vậy?"
- Ong đốt ạ.- Tiêu Tiểu Diệp tìm tạm cái cớ.
- Ong đốt?- Lần này tới lượt Tĩnh Ấn nghi hoặc.
Sắp xếp theo hai lời khai của " Bị cáo ", hai vị " Thẩm phán" kia hiểu ra ngay. Ong đốt, mèo cào gì chứ?
- Hai đứa lần sau chú ý an toàn.- Tĩnh Ấn cười cười. Bọn trẻ bây giờ cũng thật táo bạo.
- Chú ý an toàn, cơ thể quan trọng.- Tôn Lệ phụ hoạ thêm.
- Hai người hiểu lầm rồi.- Tiêu Tiểu Diệp nhanh chóng giải thích.
- Lần sau con sẽ cố gắng không để MÈO cào nữa ạ!- Bạch Niên Vũ bình tĩnh trả lời, mắt chuyển sang phía Tiểu Diệp.
Tiêu Tiểu Diệp đá mạnh vào chân Bạch niên Vũ. Hắn bị đá đột ngột nên kêu lên:" Tiểu Diệp, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng với em. Đừng đá anh như vậy, định mưu sát chồng sao?"
Phụt, Tĩnh Ấn và Tôn Lệ đồng loạt bất ngờ. Tiểu Diệp thì đen mặt. Hắn vẫn là cái đồ Vi Tiểu Bảo.
Bữa cơm ác mộng của Tiểu Diệp cuối cùng cũng kết thúc. Bạch Niên Vũ trước khi ra về vẫn không quên vô lại. Hôn má cô một cái:" Bảo bối, anh về đây. Hẹn ngày mai em tới ở nhà anh. Bà xã thân ái ạ ~"
Thơm xong hắn vô lại cười, để Tiêu Tiểu Diệp đen mặt ở phía sau hét lên:" Đồ Vi Tiểu Bảo!!! Tên biến thái!!!"