-
Chương 13
Bạch Niên Vũ lo lắng, từ trước tới giờ, cái tên kia luôn luôn nói là làm, hắn chưa từng đùa. Hắn vừa nhắc đến Tiêu Tiểu Diệp, còn có một kẻ nữa. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì không hay. Án mạng, giết người! Mục tiêu là Tiêu Diệp. Hắn gấp rút gọi ngay cho thư kí:
- Vâng thưa chủ tịch.- Tiếng thư kí ngái ngủ, cũng đã hơn 12 giờ rồi. Hắn cũng thật thất lễ.
- Xin lỗi đã làm phiền cậu vào lúc này. Hãy cho người bảo vệ bác sĩ Tiêu,24/24. - Bạch Niên Vũ nói.
- Vâng, tôi sẽ cử người.
- Được rồi. Cảm ơn.
Bạch Niên Vũ tâm trạng vẫn không yên, vẫn có chút lo lắng. Anh gọi ngay vào máy Tiêu Tiểu Diệp.
- Ai vậy?- Tiếng nói lạnh lùng của Tiêu Tiểu Diệp vang lên.
- Bạch Niên Vũ.
- Sao anh biết số tôi?- Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên.
- Không quan trọng. Ngày mai đừng đi làm.
- Tại sao?
- Chỉ cần biết thế là được.
- Anh là gì của tôi mà bắt tôi phải nghe anh.- Tiêu Tiểu Diệp bức xúc.
- Là lão công của cô.- Bạch Niên Vũ nói.
"...." Tiêu Tiểu Diệp im lặng.
- Ngày mai, tôi đưa cô đi đăng kí kết hôn.- Bạch Niên Vũ lấy tạm cái cớ.
- Này, này...- Tiêu Tiểu Diệp bối rối.
- Tút...tút....tút- Tiếng điện thoại tắt.
Tiêu Tiểu Diệp quả thật hết chỗ nói. Tên điên này, 12 giờ đêm vẫn còn hứng nói chuyện điện thoại. "Thật là, anh tưởng anh có quyền à. Tôi trốn." Tiêu Tiểu Diệp nhủ thầm.
------------------------------------------------------------------------------
Ở một biệt thự khác....
Lúc nãy hắn vừa gọi điện cho Bạch Niên Vũ, chẳng qua cũng chỉ thông báo một tí cho vui, xem như là cảnh báo cho Bạch Niên Vũ một chút. Hắn nhấp chút rượu vang, mặt đăm chiêu nhìn về phía bầu trời đêm, rồi lại nhìn vào đồng hồ, 12h37", cũng khuya rồi nhỉ. Hắn than thở, ông trời cũng trở mặt thật nhanh, lúc thì sáng chói, lúc thì ánh đêm, thật là phức tạp. Hắn đổ rượu xuống chậu cây cảnh một bên. Ném mạnh ly rượu xuống.
- Bạch Niên Vũ, xem như trò hay của chúng ta mới bắt đầu.
Hắn nhìn giá ảnh ở trên bàn, ở đấy là tấm ảnh, cô gái trong tấm ảnh rất đẹp, nét mĩ miều trên khuôn mặt của cô thể hiện rõ ngay từ khi nhìn vào, nhưng đôi mắt của cô lại đượm buồn. Hắn vuốt ve tấm ảnh, khẽ nói:
- Lục Nhi, đến lúc anh trai trả thù cho em rồi. Bạch Niên Vũ, những gì hắn làm với em, anh trả lại ngàn lần.
Hắn đi tới căn phòng khác, cả căn phòng toàn thiết bị y tế, tất cả ở xung quanh chiếc giường. Cô gái có tên " Lục Nhi " đang nằm ở đấy. Hình như cô đang ngủ, cũng có thể không phải. Hắn nhìn cô,ánh mắt thâm trầm. Em gái của hắn đã hôn mê 5 năm, sống thực vật 5 năm. Hắn là anh trai lại không thể bảo vệ em gái, hắn rất đau đớn.Em gái hắn bị như thế này đều là do cái tên Bạch Niên Vũ. Hắn cười lạnh.
Lục Nhi,, em gái hắn, đã yêu người không nên yêu cho nên đây chính là trả giá. Nếu năm đó hắn ngăn cản em gái thì bây giờ sẽ không có việc gì xảy ra.
- Sẽ không sao cả đâu. Mọi việc cứ để anh lo.
Hắn im lặng một hồi lâu, đi lại giá sách, lấy ra một cuốn sách, lật bìa, đập ngay vào mắt là dòng chữ nắn nót đẹp đẽ," Tặng anh trai của em, Lục Ẩn." Khoé miệng mỉm cười. Chẳng bao lâu nụ cười tắt ngậm lên, khuôn mặt của Lục Ẩn trở nên lạnh tanh.
- Lục Nhi, nếu em yêu không được Bạch Niên Vũ, thì cứ để anh huỷ diệt kẻ hắn yêu.
( Lời tác giả: Nam phản diện chính thức xuất hiện.)
--------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau...
Tiêu Tiểu Diệp ngủ dậy, nhìn điện thoại là 6 giờ sáng. Vẫn còn sớm, cô lướt weibo một lúc, cả cái diễn đàn tràn ngập tin tức về cô. Aidzaa, thật là phiền phức, cô bật dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì cũng đã 6 0, khổ thân phận là con gái. Cô xuống tầng, bà ngoại của cô đã ở đấy, đang chăm chú nhìn vào Ipad.
- Bà dậy sớm vậy?- Tiêu Tiểu Diệp nói.
- Tiểu Diệp, cái váy đêm qua quả nhiên thật đẹp. Gu thẩm mĩ của bà thật không sai.- Tĩnh Ấn chỉ vào màn hình, mỉm cười với Tiêu Tiểu Diệp.
- Bà, cháu bà chỉ trong một đêm đã thành người nổi tiếng, bà vẫn là nên thương cháu một chút. Ra đường biết rúc mặt vào đâu.- Tiêu Tiểu Diệp bất mãn.
- Tiểu Vũ quả thật rất đẹp trai. Cháu rể bà có khác.- Tĩnh Ấn bỏ ngoài tai tất cả lời Tiểu Diệp nói, chỉ chăm chăm vào tin tức trên mạng.
- Ơ kìa, bà ngoại...
- Sau này hai đứa nếu có bảo bảo thì chắc là chỉ số sắc đẹp có thừa.- Tĩnh Phu nhân trêu chọc.
- Bà ngoại, con còn chưa nói là đồng ý lấy hắn
- Vâng thưa chủ tịch.- Tiếng thư kí ngái ngủ, cũng đã hơn 12 giờ rồi. Hắn cũng thật thất lễ.
- Xin lỗi đã làm phiền cậu vào lúc này. Hãy cho người bảo vệ bác sĩ Tiêu,24/24. - Bạch Niên Vũ nói.
- Vâng, tôi sẽ cử người.
- Được rồi. Cảm ơn.
Bạch Niên Vũ tâm trạng vẫn không yên, vẫn có chút lo lắng. Anh gọi ngay vào máy Tiêu Tiểu Diệp.
- Ai vậy?- Tiếng nói lạnh lùng của Tiêu Tiểu Diệp vang lên.
- Bạch Niên Vũ.
- Sao anh biết số tôi?- Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên.
- Không quan trọng. Ngày mai đừng đi làm.
- Tại sao?
- Chỉ cần biết thế là được.
- Anh là gì của tôi mà bắt tôi phải nghe anh.- Tiêu Tiểu Diệp bức xúc.
- Là lão công của cô.- Bạch Niên Vũ nói.
"...." Tiêu Tiểu Diệp im lặng.
- Ngày mai, tôi đưa cô đi đăng kí kết hôn.- Bạch Niên Vũ lấy tạm cái cớ.
- Này, này...- Tiêu Tiểu Diệp bối rối.
- Tút...tút....tút- Tiếng điện thoại tắt.
Tiêu Tiểu Diệp quả thật hết chỗ nói. Tên điên này, 12 giờ đêm vẫn còn hứng nói chuyện điện thoại. "Thật là, anh tưởng anh có quyền à. Tôi trốn." Tiêu Tiểu Diệp nhủ thầm.
------------------------------------------------------------------------------
Ở một biệt thự khác....
Lúc nãy hắn vừa gọi điện cho Bạch Niên Vũ, chẳng qua cũng chỉ thông báo một tí cho vui, xem như là cảnh báo cho Bạch Niên Vũ một chút. Hắn nhấp chút rượu vang, mặt đăm chiêu nhìn về phía bầu trời đêm, rồi lại nhìn vào đồng hồ, 12h37", cũng khuya rồi nhỉ. Hắn than thở, ông trời cũng trở mặt thật nhanh, lúc thì sáng chói, lúc thì ánh đêm, thật là phức tạp. Hắn đổ rượu xuống chậu cây cảnh một bên. Ném mạnh ly rượu xuống.
- Bạch Niên Vũ, xem như trò hay của chúng ta mới bắt đầu.
Hắn nhìn giá ảnh ở trên bàn, ở đấy là tấm ảnh, cô gái trong tấm ảnh rất đẹp, nét mĩ miều trên khuôn mặt của cô thể hiện rõ ngay từ khi nhìn vào, nhưng đôi mắt của cô lại đượm buồn. Hắn vuốt ve tấm ảnh, khẽ nói:
- Lục Nhi, đến lúc anh trai trả thù cho em rồi. Bạch Niên Vũ, những gì hắn làm với em, anh trả lại ngàn lần.
Hắn đi tới căn phòng khác, cả căn phòng toàn thiết bị y tế, tất cả ở xung quanh chiếc giường. Cô gái có tên " Lục Nhi " đang nằm ở đấy. Hình như cô đang ngủ, cũng có thể không phải. Hắn nhìn cô,ánh mắt thâm trầm. Em gái của hắn đã hôn mê 5 năm, sống thực vật 5 năm. Hắn là anh trai lại không thể bảo vệ em gái, hắn rất đau đớn.Em gái hắn bị như thế này đều là do cái tên Bạch Niên Vũ. Hắn cười lạnh.
Lục Nhi,, em gái hắn, đã yêu người không nên yêu cho nên đây chính là trả giá. Nếu năm đó hắn ngăn cản em gái thì bây giờ sẽ không có việc gì xảy ra.
- Sẽ không sao cả đâu. Mọi việc cứ để anh lo.
Hắn im lặng một hồi lâu, đi lại giá sách, lấy ra một cuốn sách, lật bìa, đập ngay vào mắt là dòng chữ nắn nót đẹp đẽ," Tặng anh trai của em, Lục Ẩn." Khoé miệng mỉm cười. Chẳng bao lâu nụ cười tắt ngậm lên, khuôn mặt của Lục Ẩn trở nên lạnh tanh.
- Lục Nhi, nếu em yêu không được Bạch Niên Vũ, thì cứ để anh huỷ diệt kẻ hắn yêu.
( Lời tác giả: Nam phản diện chính thức xuất hiện.)
--------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau...
Tiêu Tiểu Diệp ngủ dậy, nhìn điện thoại là 6 giờ sáng. Vẫn còn sớm, cô lướt weibo một lúc, cả cái diễn đàn tràn ngập tin tức về cô. Aidzaa, thật là phiền phức, cô bật dậy. Vệ sinh cá nhân xong thì cũng đã 6
- Bà dậy sớm vậy?- Tiêu Tiểu Diệp nói.
- Tiểu Diệp, cái váy đêm qua quả nhiên thật đẹp. Gu thẩm mĩ của bà thật không sai.- Tĩnh Ấn chỉ vào màn hình, mỉm cười với Tiêu Tiểu Diệp.
- Bà, cháu bà chỉ trong một đêm đã thành người nổi tiếng, bà vẫn là nên thương cháu một chút. Ra đường biết rúc mặt vào đâu.- Tiêu Tiểu Diệp bất mãn.
- Tiểu Vũ quả thật rất đẹp trai. Cháu rể bà có khác.- Tĩnh Ấn bỏ ngoài tai tất cả lời Tiểu Diệp nói, chỉ chăm chăm vào tin tức trên mạng.
- Ơ kìa, bà ngoại...
- Sau này hai đứa nếu có bảo bảo thì chắc là chỉ số sắc đẹp có thừa.- Tĩnh Phu nhân trêu chọc.
- Bà ngoại, con còn chưa nói là đồng ý lấy hắn