-
Chương 109
Tokyo về đêm cũng thật rực rỡ nhưng trong lòng của người kia thì lại không mấy cảm thán.
Một thân đồ âu phục màu đen nhìn cảnh sắc ngoài kia, vẫn chỉ là chút phồn hoa ảo ảnh của một thành phố.
Bạch Niên Vũ nhìn thẫn thờ một hồi rồi quay người lại, bước ra khỏi phòng, đi vào thang máy.
Cho tới khi tiếng thang máy kêu ám chỉ đến tầng thì anh mới hồi hồn.
Thần Tự đã đứng sẵn ở đấy đợi anh, " Thiếu gia, Tĩnh gia đã rút khỏi cuộc chiến rồi."
Bạch Niên Vũ gật đầu, từ giờ, anh sẽ không phải lo lắng gì cho cô nữa.
Trước mặt anh, một thân hình ỏng ẽo bỗng nhiên xuất hiện, đôi mắt màu hổ phách kiêu ngạo nhìn cô ta, cho dù đó là một mỹ nhân thì anh cũng không hề có cảm xúc. Cô ta đứng sán lại gần anh, bàn tay trắng nõn sơn móng tay đỏ luồn qua cánh tay anh, kéo cô ta và anh lại gần nhau.
" Bạch tổng, người ta đợi hơi lâu rồi đấy!" Tiếng nói dịu dàng như nước vờn bên tai.
Bạch Niên Vũ chẳng nói gì, tiếp tục đi ra khỏi cửa khách sạn. Nơi mà bọn họ sắp đến chính là sàn đấu giá.
Vừa tới nơi, cánh nhà báo đã nhanh tay nhanh mắt chụp ảnh.
Bạch Niên Vũ một thân cao ngạo, bên cạnh anh là một cô gái mặc sườn xám màu đỏ thêu mẫu đơn tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt yêu nghiệt hơi hồng nép bên cánh tay của anh.
Thực ra, tin li hôn của anh đã được thả cửa, giờ ai cũng biết được cả. Việc một nữ nhân khiêu gợi đi bên cạnh anh đã không còn phải cố kị.
Khi vào trong chỗ đấu giá, ánh mắt của mọi người vẫn đổ dồn vào tâm điểm này.
" Bạch Niên Vũ!" Một thanh âm lạnh lùng tiến gần chỗ anh.
Cung Ân Thần mặt mày bốc hoả đang hùng hổ kéo Thẩm Hạ Thiên đi tới chỗ anh.
Thẩm Hạ Thiên khuôn mặt bất đắc dĩ, chỉ cười nhạt.
" A Vũ, là bạn của anh ư?" Mỹ nhân bên cạnh ngẩng đầu, giọng điệu ái mị.
Cung Ân Thần nghe được, càng tức giận, " A Vũ? Tên chết tiệt, bà đây không xử chết anh, bà đây không mang họ Cung."
Thẩm Hạ Thiên giữ tay Cung Ân Thần, bên miệng không ngừng nhắc nhở, " Bà xã, Tiểu Há Cảo...."
Cung Ân Thần nghe xong thì bình tĩnh lại.
Một đường đi tới bên cạnh mỹ nhân kia, Cung Ân Thần cười lạnh nhướng mày, " Không ngờ đấy, đôi giày rách mà bạn tôi đi không vừa vứt đi thế nhưng lại vừa khéo chân cô."
Mỹ nhân kia định buông lời nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo của Bạch Niên Vũ thì im lặng, ôm cục tức vào bụng mà nén.
" Thẩm phu nhân, chuyện của chúng tôi không cần cô bận tâm." Bạch Niên Vũ ôn nhã nói.
" Con mẹ nó, biết thế năm xưa tôi cho anh đi làm tiểu tam của chồng tôi còn hơn bây giờ làm ngựa giống." Cung Ân Thần nói xong thì đến cả Thẩm Hạ Thiên cũng ngạc nhiên.
" Xin lỗi, xin lỗi!" Thẩm Hạ Thiên cầm tay Cung Ân Thần rời đi.
Bạch Niên Vũ không nói gì, đúng lúc đó cũng có thông báo đến giờ đấu giá nên anh đi vào trong khu vực kia luôn.
" Chú ý thân phận một chút." Bạch Niên Vũ nói với cô mỹ nhân bên cạnh mình.
Cô ta gật đầu.
Sản phẩm đấu giá được chú ý nhiều nhất chính là viên kim cương tự nhiên màu đen với giá khởi điểm là 1 triệu USD.
Bạch Niên Vũ hào phóng trả tới tận 6 triệu.
Khi nhận kim cương về thì lập tức đưa cho cô mỹ nhân bên cạnh, khoảnh khắc đó nhanh chóng lọt vào ống kính của phóng viên.
Ngày mai, tiêu đề nóng nhất đã được phát hành, " Vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân." Còn kèm theo hình ảnh Bạch Niên Vũ và cô mỹ nhân.
Kết thúc buổi đấu giá, cô mỹ nhân kia sau khi nhận được thêm tờ séc của anh thì tươi cười rời đi còn anh thì nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình vứt vào thùng rác, anh ghét mùi nước hoa lạ hoắc kia ám lên người. Bước lên xe, lấy điện thoại ra, mở vào tin nhắn lưu trữ rồi gửi đi một tin nhắn. Gửi xong, thần sắc u tối lại.
" Thiếu gia, tất cả đều đã được an bài." Thần Tự lái xe, nghiêm túc nói.
" Ừ." Bạch Niên Vũ gật đầu.
Đoàng....
Cửa đột nhiên bị bắn vỡ, mảnh thuỷ tinh bay toán loạn.
Bạch Niên Vũ biết sẵn trước, chỉ im lặng mỉm cười nhạt.
Bùm....
————
Lúc Tiêu Tiểu Diệp đọc được bài báo chính là lúc cô đang nghe điện thoại của Cung Ân Thần.
Cô cũng chẳng nhớ rõ được cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, hình như là cảm giác trái tim đang bị ai đó cào cấu điên cuồng. Cô rất muốn gọi cho anh nhưng nhớ tới lời nhắn kia thì dừng lại, không gọi.
Cuối cùng, cô đành gọi cho một người khác.
" Diệp tỉ, chuyện đó là thật." Một câu trả lời khiến cô giật mình, nguyên lai là thật.
Ngày đó cô không khóc, không khóc một chút nào, từ đầu đến cuối chỉ là một nụ cười nhếch mép giễu cợt.
Cô không hiểu được người đàn ông đó, không hiểu một chút gì về hắn cả. Ngày hôm qua hắn còn buông lời mật ngọt với cô thế nhưng ngày hôm sau đã ném thẳng cho cô một tờ báo chiếu cáo tình nhân. Rốt cuộc thì Bạch Niên Vũ là người như thế nào, chỉ anh ta mới hiểu còn đối với cô, hắn chỉ là một kẻ đa tình.
Điện thoại cô bỗng rung lên, gửi tới một tin nhắn, nhìn dòng chữ trên đó, nước mắt rơi lã chã.
Sau đó, cô lấy hết can đảm gọi vào số máy kia nhưng chỉ đổi lại là những lời nói lạnh băng của tổng đài.
Số điện thoại của cô đã vào danh sách đen.
Và người đàn ông đó đã không còn xuất hiện nữa.
" Mười một giờ đêm hôm qua tại Tokyo đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người chết. Hiện tại cảnh sát đang cố gắng điều tra danh tính của nạn nhân."
————
Năm tháng sau....
Sân bay náo nhiệt đông người qua lại, giữa cái náo nhiệt ấy, một cô gái an tĩnh đi ra, bên cạnh cô là hàng vệ sĩ theo bảo vệ, mọi người còn tưởng đó là một người nổi tiếng nào, nhưng dưới sự bảo hộ chặt chẽ, không thấy được mặt của người kia.
Tiêu Tiểu Diệp một đường đi dài từ sân bay tới thẳng bệnh viện. Trên tay cô là một bó hoa oải hương tím nhạt. Cô đi tới phòng bệnh cách li riêng hạng sang, mặc đồ bảo hộ rồi đi vào phòng. Cô gái trên giường sắc mặt nhợt nhạt, không hề có tóc, xung quanh là thiết bị y tế.
Tiêu Tiểu Diệp đặt bó hoa xuống cạnh bàn.
" Tiểu Khê, mong chóng khoẻ lại."
Khi cô rời đi, đúng lúc đó gặp ngay Bạch phu nhân.
Bà ấy nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu chào bà, lúc định rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nhẹ của bà ấy, " Tiểu Diệp, là Bạch gia ta có lỗi với con."
Cô dừng bước chân lại, quay người, mỉm cười, " Trên đời này, người có lỗi với con chỉ có một."
Nói xong cô cúi đầu chào rồi rời đi.
Trên đời này, chỉ có duy nhất một người nợ cô.
Là cái người đã bặt âm vô tích kia...
****
Tuệ Anh: Tôi xin đính chính lại, mặc dù má Tuệ Anh rất lười biếng thích làm tụt cảm xúc người đọc và dằn mặt nhân vật chính nhưng xin thề với ông trời rằng tôi luôn tặng cát-xê cao cho các anh chị diễn viên chính, cho nên đừng lo lắng, đây là truyện HE. Và đặc biệt, nếu các bạn nghĩ đây là khúc ngược thì nhầm to rồi, bi kịch chuẩn bị xuất hiện. Và trên cả đặc biệt là anh Vũ chưa có bị tôi dằn mặt gì hết trơn. Và đặc biệt trên cả đặc biệt, anh Vũ chuẩn bị chết. Còn nữa, cô mỹ nhân kia đừng có để ý nhé, đó chỉ là nhân vật quần chúng thôi. Tung bông!!!!
Một thân đồ âu phục màu đen nhìn cảnh sắc ngoài kia, vẫn chỉ là chút phồn hoa ảo ảnh của một thành phố.
Bạch Niên Vũ nhìn thẫn thờ một hồi rồi quay người lại, bước ra khỏi phòng, đi vào thang máy.
Cho tới khi tiếng thang máy kêu ám chỉ đến tầng thì anh mới hồi hồn.
Thần Tự đã đứng sẵn ở đấy đợi anh, " Thiếu gia, Tĩnh gia đã rút khỏi cuộc chiến rồi."
Bạch Niên Vũ gật đầu, từ giờ, anh sẽ không phải lo lắng gì cho cô nữa.
Trước mặt anh, một thân hình ỏng ẽo bỗng nhiên xuất hiện, đôi mắt màu hổ phách kiêu ngạo nhìn cô ta, cho dù đó là một mỹ nhân thì anh cũng không hề có cảm xúc. Cô ta đứng sán lại gần anh, bàn tay trắng nõn sơn móng tay đỏ luồn qua cánh tay anh, kéo cô ta và anh lại gần nhau.
" Bạch tổng, người ta đợi hơi lâu rồi đấy!" Tiếng nói dịu dàng như nước vờn bên tai.
Bạch Niên Vũ chẳng nói gì, tiếp tục đi ra khỏi cửa khách sạn. Nơi mà bọn họ sắp đến chính là sàn đấu giá.
Vừa tới nơi, cánh nhà báo đã nhanh tay nhanh mắt chụp ảnh.
Bạch Niên Vũ một thân cao ngạo, bên cạnh anh là một cô gái mặc sườn xám màu đỏ thêu mẫu đơn tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt yêu nghiệt hơi hồng nép bên cánh tay của anh.
Thực ra, tin li hôn của anh đã được thả cửa, giờ ai cũng biết được cả. Việc một nữ nhân khiêu gợi đi bên cạnh anh đã không còn phải cố kị.
Khi vào trong chỗ đấu giá, ánh mắt của mọi người vẫn đổ dồn vào tâm điểm này.
" Bạch Niên Vũ!" Một thanh âm lạnh lùng tiến gần chỗ anh.
Cung Ân Thần mặt mày bốc hoả đang hùng hổ kéo Thẩm Hạ Thiên đi tới chỗ anh.
Thẩm Hạ Thiên khuôn mặt bất đắc dĩ, chỉ cười nhạt.
" A Vũ, là bạn của anh ư?" Mỹ nhân bên cạnh ngẩng đầu, giọng điệu ái mị.
Cung Ân Thần nghe được, càng tức giận, " A Vũ? Tên chết tiệt, bà đây không xử chết anh, bà đây không mang họ Cung."
Thẩm Hạ Thiên giữ tay Cung Ân Thần, bên miệng không ngừng nhắc nhở, " Bà xã, Tiểu Há Cảo...."
Cung Ân Thần nghe xong thì bình tĩnh lại.
Một đường đi tới bên cạnh mỹ nhân kia, Cung Ân Thần cười lạnh nhướng mày, " Không ngờ đấy, đôi giày rách mà bạn tôi đi không vừa vứt đi thế nhưng lại vừa khéo chân cô."
Mỹ nhân kia định buông lời nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo của Bạch Niên Vũ thì im lặng, ôm cục tức vào bụng mà nén.
" Thẩm phu nhân, chuyện của chúng tôi không cần cô bận tâm." Bạch Niên Vũ ôn nhã nói.
" Con mẹ nó, biết thế năm xưa tôi cho anh đi làm tiểu tam của chồng tôi còn hơn bây giờ làm ngựa giống." Cung Ân Thần nói xong thì đến cả Thẩm Hạ Thiên cũng ngạc nhiên.
" Xin lỗi, xin lỗi!" Thẩm Hạ Thiên cầm tay Cung Ân Thần rời đi.
Bạch Niên Vũ không nói gì, đúng lúc đó cũng có thông báo đến giờ đấu giá nên anh đi vào trong khu vực kia luôn.
" Chú ý thân phận một chút." Bạch Niên Vũ nói với cô mỹ nhân bên cạnh mình.
Cô ta gật đầu.
Sản phẩm đấu giá được chú ý nhiều nhất chính là viên kim cương tự nhiên màu đen với giá khởi điểm là 1 triệu USD.
Bạch Niên Vũ hào phóng trả tới tận 6 triệu.
Khi nhận kim cương về thì lập tức đưa cho cô mỹ nhân bên cạnh, khoảnh khắc đó nhanh chóng lọt vào ống kính của phóng viên.
Ngày mai, tiêu đề nóng nhất đã được phát hành, " Vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân." Còn kèm theo hình ảnh Bạch Niên Vũ và cô mỹ nhân.
Kết thúc buổi đấu giá, cô mỹ nhân kia sau khi nhận được thêm tờ séc của anh thì tươi cười rời đi còn anh thì nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình vứt vào thùng rác, anh ghét mùi nước hoa lạ hoắc kia ám lên người. Bước lên xe, lấy điện thoại ra, mở vào tin nhắn lưu trữ rồi gửi đi một tin nhắn. Gửi xong, thần sắc u tối lại.
" Thiếu gia, tất cả đều đã được an bài." Thần Tự lái xe, nghiêm túc nói.
" Ừ." Bạch Niên Vũ gật đầu.
Đoàng....
Cửa đột nhiên bị bắn vỡ, mảnh thuỷ tinh bay toán loạn.
Bạch Niên Vũ biết sẵn trước, chỉ im lặng mỉm cười nhạt.
Bùm....
————
Lúc Tiêu Tiểu Diệp đọc được bài báo chính là lúc cô đang nghe điện thoại của Cung Ân Thần.
Cô cũng chẳng nhớ rõ được cảm xúc của mình lúc đó như thế nào, hình như là cảm giác trái tim đang bị ai đó cào cấu điên cuồng. Cô rất muốn gọi cho anh nhưng nhớ tới lời nhắn kia thì dừng lại, không gọi.
Cuối cùng, cô đành gọi cho một người khác.
" Diệp tỉ, chuyện đó là thật." Một câu trả lời khiến cô giật mình, nguyên lai là thật.
Ngày đó cô không khóc, không khóc một chút nào, từ đầu đến cuối chỉ là một nụ cười nhếch mép giễu cợt.
Cô không hiểu được người đàn ông đó, không hiểu một chút gì về hắn cả. Ngày hôm qua hắn còn buông lời mật ngọt với cô thế nhưng ngày hôm sau đã ném thẳng cho cô một tờ báo chiếu cáo tình nhân. Rốt cuộc thì Bạch Niên Vũ là người như thế nào, chỉ anh ta mới hiểu còn đối với cô, hắn chỉ là một kẻ đa tình.
Điện thoại cô bỗng rung lên, gửi tới một tin nhắn, nhìn dòng chữ trên đó, nước mắt rơi lã chã.
Sau đó, cô lấy hết can đảm gọi vào số máy kia nhưng chỉ đổi lại là những lời nói lạnh băng của tổng đài.
Số điện thoại của cô đã vào danh sách đen.
Và người đàn ông đó đã không còn xuất hiện nữa.
" Mười một giờ đêm hôm qua tại Tokyo đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người chết. Hiện tại cảnh sát đang cố gắng điều tra danh tính của nạn nhân."
————
Năm tháng sau....
Sân bay náo nhiệt đông người qua lại, giữa cái náo nhiệt ấy, một cô gái an tĩnh đi ra, bên cạnh cô là hàng vệ sĩ theo bảo vệ, mọi người còn tưởng đó là một người nổi tiếng nào, nhưng dưới sự bảo hộ chặt chẽ, không thấy được mặt của người kia.
Tiêu Tiểu Diệp một đường đi dài từ sân bay tới thẳng bệnh viện. Trên tay cô là một bó hoa oải hương tím nhạt. Cô đi tới phòng bệnh cách li riêng hạng sang, mặc đồ bảo hộ rồi đi vào phòng. Cô gái trên giường sắc mặt nhợt nhạt, không hề có tóc, xung quanh là thiết bị y tế.
Tiêu Tiểu Diệp đặt bó hoa xuống cạnh bàn.
" Tiểu Khê, mong chóng khoẻ lại."
Khi cô rời đi, đúng lúc đó gặp ngay Bạch phu nhân.
Bà ấy nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu chào bà, lúc định rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nhẹ của bà ấy, " Tiểu Diệp, là Bạch gia ta có lỗi với con."
Cô dừng bước chân lại, quay người, mỉm cười, " Trên đời này, người có lỗi với con chỉ có một."
Nói xong cô cúi đầu chào rồi rời đi.
Trên đời này, chỉ có duy nhất một người nợ cô.
Là cái người đã bặt âm vô tích kia...
****
Tuệ Anh: Tôi xin đính chính lại, mặc dù má Tuệ Anh rất lười biếng thích làm tụt cảm xúc người đọc và dằn mặt nhân vật chính nhưng xin thề với ông trời rằng tôi luôn tặng cát-xê cao cho các anh chị diễn viên chính, cho nên đừng lo lắng, đây là truyện HE. Và đặc biệt, nếu các bạn nghĩ đây là khúc ngược thì nhầm to rồi, bi kịch chuẩn bị xuất hiện. Và trên cả đặc biệt là anh Vũ chưa có bị tôi dằn mặt gì hết trơn. Và đặc biệt trên cả đặc biệt, anh Vũ chuẩn bị chết. Còn nữa, cô mỹ nhân kia đừng có để ý nhé, đó chỉ là nhân vật quần chúng thôi. Tung bông!!!!