Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-268
Chương 268
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 268: Sai một ly đi một dặm (6)
Mạc Hạnh Nguyên và Lâm Uyên đều bị
thương, đều đã bị chịu trừng phạt, nhưng dường
như tôi vẫn không có cách nào cảm thấy vui lên
được, thậm chí còn cảm thấy mình đã mất đi rất
nhiều thứ.
Căn biệt thự to như vậy, vốn dĩ ban đầu chỉ có
vài người ở, Phó Thắng Nam đi rôi, dì Triệu cũng
không ở lại, vì vậy lúc này cả căn nhà yên tĩnh
vắng vẻ như một ngôi mộ bị bỏ hoang vậy.
Ngoài cửa sổ là tiếng gió Đông Bắc đang rít
gào từng đợt, cuối năm tuyết rơi rất nhiêu, còn
dày đặc hơn trong tưởng tượng. Cùng với gió lạnh,
tiếng bông tuyết rơi xuống đất nghe vô cùng rõ
ràng.
Tôi không tài nào chợp mắt được, đầu óc ong
ong khó chịu. Tôi bật dậy đứng lên, ngồi trên
giường mở máy tính ra chuẩn bị xem một bộ phim
kinh dị.
Khi Thẩm Minh Thành gọi điện thoại tới đã là
hai giờ sáng, tôi nghe điện thoại, anh ấy liên mở
miệng nói: “Em và Phó Thắng Nam cãi nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ hồ ở
trên màn hình máy tính, thuận tiện trả lời: “Cãi
nhau mấy ngày rồi, làm sao vậy?”
“Không có gì. Anh đang quấy ở quán bar
Hoàng Gia thì nhìn thấy anh ta. Nửa đêm nửa
hôm anh ta không ở bên cạnh em lại ra ngoài tụ
tập ăn chơi là như thế nào hả?” Lời nói của Thẩm
Minh Thành làm tôi không khỏi bật cười.
“Anh thật sự càng ngày càng giống bộ dạng
anh trai rôi đó, ngay cả cuộc sống hôn nhân của
em anh cũng bắt đầu lo lắng rồi”
Anh ấy “A” một tiếng, tức giận nói: “Đừng có
trêu chọc anh nữa. Người đàn ông của em bây
giờ đang ôm người phụ nữ khác kìa, không biết
đang làm gì nữa? Em không nóng nảy sao?”
Phim truyền hình quả nhiên không tệ chút
nào, tôi xem hăng say, thay đổi tư thế ngồi, mở
miệng nói: “Anh ấy đã là người trưởng thành rồi,
không phải là trẻ con lên ba nữa. Nếu như là vì cãi
nhau tâm tình không vui mà đi ra ngoài ăn chơi
thác loạn như thế, em có thể quan tâm được một
lúc nhưng cũng không thể quan tâm được cả đời
được. Em không thể một ngày hai tư tiếng lúc nào
cũng ở bên cạnh anh ấy được”
Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ cảm thấy khó
chịu hoặc tủi thân, nhưng bây giờ nghĩ lại hình
như trở nên thoải mái hơn nhiều rồi. Tôi làm tốt
vai trò của một người vợ rồi, còn chuyện của anh
dường như cũng không liên quan đến tôi lắm.
Có thể đi được đến cuối cùng đương nhiên là
tốt nhất, nhưng nếu không thể đi cùng nhau đến
cuối cùng thì cả đời này tôi cũng không phải là
chết vì đói. Dù có như thế nào thì cũng vượt qua
được thôi, cái tuổi mà coi tình yêu là tất cả đã trôi
qua lâu rồi.
“Được rồi”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 268: Sai một ly đi một dặm (6)
Mạc Hạnh Nguyên và Lâm Uyên đều bị
thương, đều đã bị chịu trừng phạt, nhưng dường
như tôi vẫn không có cách nào cảm thấy vui lên
được, thậm chí còn cảm thấy mình đã mất đi rất
nhiều thứ.
Căn biệt thự to như vậy, vốn dĩ ban đầu chỉ có
vài người ở, Phó Thắng Nam đi rôi, dì Triệu cũng
không ở lại, vì vậy lúc này cả căn nhà yên tĩnh
vắng vẻ như một ngôi mộ bị bỏ hoang vậy.
Ngoài cửa sổ là tiếng gió Đông Bắc đang rít
gào từng đợt, cuối năm tuyết rơi rất nhiêu, còn
dày đặc hơn trong tưởng tượng. Cùng với gió lạnh,
tiếng bông tuyết rơi xuống đất nghe vô cùng rõ
ràng.
Tôi không tài nào chợp mắt được, đầu óc ong
ong khó chịu. Tôi bật dậy đứng lên, ngồi trên
giường mở máy tính ra chuẩn bị xem một bộ phim
kinh dị.
Khi Thẩm Minh Thành gọi điện thoại tới đã là
hai giờ sáng, tôi nghe điện thoại, anh ấy liên mở
miệng nói: “Em và Phó Thắng Nam cãi nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh mơ hồ ở
trên màn hình máy tính, thuận tiện trả lời: “Cãi
nhau mấy ngày rồi, làm sao vậy?”
“Không có gì. Anh đang quấy ở quán bar
Hoàng Gia thì nhìn thấy anh ta. Nửa đêm nửa
hôm anh ta không ở bên cạnh em lại ra ngoài tụ
tập ăn chơi là như thế nào hả?” Lời nói của Thẩm
Minh Thành làm tôi không khỏi bật cười.
“Anh thật sự càng ngày càng giống bộ dạng
anh trai rôi đó, ngay cả cuộc sống hôn nhân của
em anh cũng bắt đầu lo lắng rồi”
Anh ấy “A” một tiếng, tức giận nói: “Đừng có
trêu chọc anh nữa. Người đàn ông của em bây
giờ đang ôm người phụ nữ khác kìa, không biết
đang làm gì nữa? Em không nóng nảy sao?”
Phim truyền hình quả nhiên không tệ chút
nào, tôi xem hăng say, thay đổi tư thế ngồi, mở
miệng nói: “Anh ấy đã là người trưởng thành rồi,
không phải là trẻ con lên ba nữa. Nếu như là vì cãi
nhau tâm tình không vui mà đi ra ngoài ăn chơi
thác loạn như thế, em có thể quan tâm được một
lúc nhưng cũng không thể quan tâm được cả đời
được. Em không thể một ngày hai tư tiếng lúc nào
cũng ở bên cạnh anh ấy được”
Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ cảm thấy khó
chịu hoặc tủi thân, nhưng bây giờ nghĩ lại hình
như trở nên thoải mái hơn nhiều rồi. Tôi làm tốt
vai trò của một người vợ rồi, còn chuyện của anh
dường như cũng không liên quan đến tôi lắm.
Có thể đi được đến cuối cùng đương nhiên là
tốt nhất, nhưng nếu không thể đi cùng nhau đến
cuối cùng thì cả đời này tôi cũng không phải là
chết vì đói. Dù có như thế nào thì cũng vượt qua
được thôi, cái tuổi mà coi tình yêu là tất cả đã trôi
qua lâu rồi.
“Được rồi”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8