Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-502
Chương 502
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 502: Gặp gỡ sau khi về nước (12)
Nhưng ly rượu đã đưa đến tay tôi, cô ta lại
nhiệt tình, tôi từ chối đẩy ra, lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Cuối cùng vẫn không thể không nhận, ngẩng
đầu chuẩn bị uống một hơi.
Nhưng ly rượu trong tay đã bị cướp đi, tôi
quay đầu lại, nhìn thấy Phó Thắng Nam đã lấy lại
ly rượu.
Ngẩn người một lúc, bên tai nghe thấy tiếng
của Đoàn Thanh Lan hơi nhõng nhẽo: "Tổng giám
đốc Nam, thế này là... tính làm anh hùng cứu mỹ
nhân sao?”
Nói xong, cô ta nở một nụ cười miễn cưỡng,
phải nói như thế nào đây, một khi người đẹp đã
mỉm cười rồi thì cho dù có tươi tắn cũng sẽ không
có vẻ dữ tợn, nhưng nếu là người có dung mạo
bình thường, thậm chí có chút không vừa mắt thì
nụ cười gượng gạo sẽ trở nên vô cùng hung ác.
"Tổng giám đốc Nam, tôi và Thẩm Xuân Hinh
là bạn tốt, tôi quen biết cô ấy đã lâu rôi, chưa từng
nghe cô ấy nói rằng có quen biết với người đàn
ông đẹp trai thế này bao giờ, chúng ta cùng uống
một ly đi, cũng coi như là có quen biết, sau này có
thể hẹn nhau đi uống rượu, ăn cơm!" Đây hoàn
toàn là những lời xã giao hàng ngày.
Phó Thắng Nam nâng mắt nhìn tôi, đôi mắt
đen láy ấy trở nên càng sâu hơn, tôi không biết
anh đang nghĩ gì, nhưng thấy anh lấy ly rượu bên
cạnh lên uống, nói: "Nếu đã là bạn của Xuân Hinh
thì sau này phiên cô chăm sóc cô ấy nhiều rồi."
Nghe xong, Đoàn Thanh Lan hơi ngẩn người,
dường như đây là lần đầu tiên Phó Thắng Nam
nói chuyện với cô ta, lúc này cô ta liên đáp lại:
"Tổng giám đốc Nam yên tâm đi, tôi và Thẩm
Xuân Hinh là bạn bè cùng nhau trải qua sinh tử,
tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt"
Phó Thắng Nam nghe vậy, khẽ sửng sốt, ánh
mắt nhìn về phía tôi, nghi hoặc nói: "Trải qua sinh
tử?"
Tôi mím môi, không muốn nói nhiều.
Nhưng Đoàn Thanh Lan lại cảm thấy hình như
Phó Thắng Nam rất hứng thú với chuyện này,
khiến cô ta càng ngày càng hào hứng nói: “Đúng
vậy, lúc trước chúng tôi bị đưa đến Myanmar, xảy
ra rất nhiêu chuyện, suýt chút nữa đã mất mạng,
thoát chết trong gang tấc, chúng tôi như thế này
cũng đã coi như là bạn sinh tử, sống chết cùng
nhau rồi”
Ánh mắt Phó Thắng Nam càng tối lại, anh
nhìn thoáng qua Trân Văn Nghĩa vừa mới bước
vào, không biết là có ý gì.
Nhưng thấy Trân Văn Nghĩa ngồi xuống bên
cạnh Đoàn Thanh Lan, cùng cô ta nói chuyện, hai
người không kết bạn Zalo nhưng lại lưu số điện
thoại nhau.
Tôi mím môi, Trân Văn Nghĩa không phải ghét
nhất là bị người khác làm phiền sao?
Phó Thắng Nam vươn tay ra, không chút giấu
diếm gì, công khai ôm tôi, đè thấp giọng nói:
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 502: Gặp gỡ sau khi về nước (12)
Nhưng ly rượu đã đưa đến tay tôi, cô ta lại
nhiệt tình, tôi từ chối đẩy ra, lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Cuối cùng vẫn không thể không nhận, ngẩng
đầu chuẩn bị uống một hơi.
Nhưng ly rượu trong tay đã bị cướp đi, tôi
quay đầu lại, nhìn thấy Phó Thắng Nam đã lấy lại
ly rượu.
Ngẩn người một lúc, bên tai nghe thấy tiếng
của Đoàn Thanh Lan hơi nhõng nhẽo: "Tổng giám
đốc Nam, thế này là... tính làm anh hùng cứu mỹ
nhân sao?”
Nói xong, cô ta nở một nụ cười miễn cưỡng,
phải nói như thế nào đây, một khi người đẹp đã
mỉm cười rồi thì cho dù có tươi tắn cũng sẽ không
có vẻ dữ tợn, nhưng nếu là người có dung mạo
bình thường, thậm chí có chút không vừa mắt thì
nụ cười gượng gạo sẽ trở nên vô cùng hung ác.
"Tổng giám đốc Nam, tôi và Thẩm Xuân Hinh
là bạn tốt, tôi quen biết cô ấy đã lâu rôi, chưa từng
nghe cô ấy nói rằng có quen biết với người đàn
ông đẹp trai thế này bao giờ, chúng ta cùng uống
một ly đi, cũng coi như là có quen biết, sau này có
thể hẹn nhau đi uống rượu, ăn cơm!" Đây hoàn
toàn là những lời xã giao hàng ngày.
Phó Thắng Nam nâng mắt nhìn tôi, đôi mắt
đen láy ấy trở nên càng sâu hơn, tôi không biết
anh đang nghĩ gì, nhưng thấy anh lấy ly rượu bên
cạnh lên uống, nói: "Nếu đã là bạn của Xuân Hinh
thì sau này phiên cô chăm sóc cô ấy nhiều rồi."
Nghe xong, Đoàn Thanh Lan hơi ngẩn người,
dường như đây là lần đầu tiên Phó Thắng Nam
nói chuyện với cô ta, lúc này cô ta liên đáp lại:
"Tổng giám đốc Nam yên tâm đi, tôi và Thẩm
Xuân Hinh là bạn bè cùng nhau trải qua sinh tử,
tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt"
Phó Thắng Nam nghe vậy, khẽ sửng sốt, ánh
mắt nhìn về phía tôi, nghi hoặc nói: "Trải qua sinh
tử?"
Tôi mím môi, không muốn nói nhiều.
Nhưng Đoàn Thanh Lan lại cảm thấy hình như
Phó Thắng Nam rất hứng thú với chuyện này,
khiến cô ta càng ngày càng hào hứng nói: “Đúng
vậy, lúc trước chúng tôi bị đưa đến Myanmar, xảy
ra rất nhiêu chuyện, suýt chút nữa đã mất mạng,
thoát chết trong gang tấc, chúng tôi như thế này
cũng đã coi như là bạn sinh tử, sống chết cùng
nhau rồi”
Ánh mắt Phó Thắng Nam càng tối lại, anh
nhìn thoáng qua Trân Văn Nghĩa vừa mới bước
vào, không biết là có ý gì.
Nhưng thấy Trân Văn Nghĩa ngồi xuống bên
cạnh Đoàn Thanh Lan, cùng cô ta nói chuyện, hai
người không kết bạn Zalo nhưng lại lưu số điện
thoại nhau.
Tôi mím môi, Trân Văn Nghĩa không phải ghét
nhất là bị người khác làm phiền sao?
Phó Thắng Nam vươn tay ra, không chút giấu
diếm gì, công khai ôm tôi, đè thấp giọng nói:
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Bình luận facebook