Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-439
Chương 439
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 439: Yêu nhau lắm cắn nhau đau (7)
Yêu hận rõ ràng, nói đơn giản thì sao lại có
thể dễ dàng như thế.
Tôi nói: “Trịnh Tuấn Anh, anh có thể bảo đảm
Tuệ Minh sau này sẽ lớn lên một cách bình an vô
sự không?”
Anh ta gật đầu, vẻ mặt ung dung: “Sẽ, con bé
là con gái của tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó,
đem tất cả sự quan tâm và yêu thương cho con
bé.”
Tôi tin tưởng anh ta.
Cho nên, tôi gật đầu.
Tài xế có biết báo cảnh sát không? Khả năng
hình như không lớn. Có chút liêu lĩnh rôi, trước khi
đến nên nói một tiếng với Thẩm Minh Thành, nếu
không nếu có chết thì sợ là thi thể thối rữa cũng
không có ai biết.
Thi thể thối rữa rôi khó coi biết bao!
Thấy tôi nhìn chằm bình axit sunfuric, khóe
môi anh ta cong lên, nở nụ cười có phần tùy ý:
“Cho cô chọn cách chết giống với Nam Oanh, cô
không thiệt”
Tôi có chút tức giận, nhìn anh ta: “Cho nên
theo anh, tôi vẫn còn được anh ưu đãi, đúng
không?”
Anh ta nhướng mày, gật đầu: “Ít nhất vẫn có lễ
nghị, ra tay đi!”
Tôi không sợ chết, nhưng bảo tôi tự chết theo
cách này, tôi có chút không cam tâm, vì vậy tôi rề
rà chưa ra tay.
Anh ta là một người vô cùng không có kiên
nhẫn, thấy tôi không phản ứng, anh ta đứng thẳng
lên đi đến bên bàn.
Cầm bình axit lên, từ từ quay đầu qua nhìn tôi,
nhướng mày, có phần không kiên nhẫn: “Muốn
đích thân tôi ra tay?”
Tôi nhìn anh ta, bộ mặt gân như có chút độc
ác, theo bản năng tôi lùi vài bước, nhìn anh ta:
“Trịnh Tuấn Anh, anh vẫn còn đường để hối lỗi!"
“Ha ha ha ha!” Đột nhiên anh ta bật cười to
lên, nhìn tôi, bộ mặt độc ác đáng sợ: “Thẩm Xuân
Hinh, cô sợ rồi!”
Nói nhảm, ai lại không sợ những tình huống
như thế này.
Anh ta từng bước tiến lại gân tôi, còn tôi thì
từng bước vô thức lui về sau.
“Trịnh Tuấn Anh, người đã chết rồi không thể
sống lại được, người còn sống mới càng quý báu”
Những lời tôi nói đều là theo bản năng.
Anh ta cười u ám, căn bản không nghe tôi nói
gì. Anh ta vặn nắp trong tay ra, nâng lên tiến lại
gần tôi.
Anh ta nhìn tôi, có chút lạnh lão: “Cô bây giờ
rất giống với Nam Oanh, lúc cô ấy rời đi cũng đau
khổ và giãy dụa giống như cô thế này. Lúc đó tôi
nghĩ cô ấy nhất định rất muốn sống tiếp, chỉ là tìm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 439: Yêu nhau lắm cắn nhau đau (7)
Yêu hận rõ ràng, nói đơn giản thì sao lại có
thể dễ dàng như thế.
Tôi nói: “Trịnh Tuấn Anh, anh có thể bảo đảm
Tuệ Minh sau này sẽ lớn lên một cách bình an vô
sự không?”
Anh ta gật đầu, vẻ mặt ung dung: “Sẽ, con bé
là con gái của tôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó,
đem tất cả sự quan tâm và yêu thương cho con
bé.”
Tôi tin tưởng anh ta.
Cho nên, tôi gật đầu.
Tài xế có biết báo cảnh sát không? Khả năng
hình như không lớn. Có chút liêu lĩnh rôi, trước khi
đến nên nói một tiếng với Thẩm Minh Thành, nếu
không nếu có chết thì sợ là thi thể thối rữa cũng
không có ai biết.
Thi thể thối rữa rôi khó coi biết bao!
Thấy tôi nhìn chằm bình axit sunfuric, khóe
môi anh ta cong lên, nở nụ cười có phần tùy ý:
“Cho cô chọn cách chết giống với Nam Oanh, cô
không thiệt”
Tôi có chút tức giận, nhìn anh ta: “Cho nên
theo anh, tôi vẫn còn được anh ưu đãi, đúng
không?”
Anh ta nhướng mày, gật đầu: “Ít nhất vẫn có lễ
nghị, ra tay đi!”
Tôi không sợ chết, nhưng bảo tôi tự chết theo
cách này, tôi có chút không cam tâm, vì vậy tôi rề
rà chưa ra tay.
Anh ta là một người vô cùng không có kiên
nhẫn, thấy tôi không phản ứng, anh ta đứng thẳng
lên đi đến bên bàn.
Cầm bình axit lên, từ từ quay đầu qua nhìn tôi,
nhướng mày, có phần không kiên nhẫn: “Muốn
đích thân tôi ra tay?”
Tôi nhìn anh ta, bộ mặt gân như có chút độc
ác, theo bản năng tôi lùi vài bước, nhìn anh ta:
“Trịnh Tuấn Anh, anh vẫn còn đường để hối lỗi!"
“Ha ha ha ha!” Đột nhiên anh ta bật cười to
lên, nhìn tôi, bộ mặt độc ác đáng sợ: “Thẩm Xuân
Hinh, cô sợ rồi!”
Nói nhảm, ai lại không sợ những tình huống
như thế này.
Anh ta từng bước tiến lại gân tôi, còn tôi thì
từng bước vô thức lui về sau.
“Trịnh Tuấn Anh, người đã chết rồi không thể
sống lại được, người còn sống mới càng quý báu”
Những lời tôi nói đều là theo bản năng.
Anh ta cười u ám, căn bản không nghe tôi nói
gì. Anh ta vặn nắp trong tay ra, nâng lên tiến lại
gần tôi.
Anh ta nhìn tôi, có chút lạnh lão: “Cô bây giờ
rất giống với Nam Oanh, lúc cô ấy rời đi cũng đau
khổ và giãy dụa giống như cô thế này. Lúc đó tôi
nghĩ cô ấy nhất định rất muốn sống tiếp, chỉ là tìm
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Bình luận facebook