Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 416
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 416: Chúng ta đều biết mình muốn gì (8)
Ông ta quay đầu nhìn Lâm Uyên, nhìn thấy
sắc mặt của Lâm Uyên đã tốt lên nhiều hơn, hình
như còn có thêm một chút vui vẻ, liên gật gật đầu:
"Được rồi, được rồi, vậy tôi vê nghỉ ngơi một chút
rôi sẽ quay lại ngay:
Lâm Uyên đưa tay ra, ý bảo ông ta nhanh
nhanh chóng chóng về nghỉ ngơi đi.
Mạc Đình Sinh vừa đi, Phó Thắng Nam bèn
kéo tôi tới ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn tôi rồi
nói: "Hai người trò chuyện một lúc đi, nước truyên
dịch sắp hết rồi, để anh đi hỏi xem sao”
Còn chưa đợi tôi trả lời, anh đã đi ra ngoài.
Anh vừa đi, không khí trong phòng bệnh ngay
lập tức liền trầm lắng và yên tĩnh trở lại, tôi vốn có
thói quen trâm lặng, tuy rằng lúc này rất yên tĩnh,
nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Ngược lại là Lâm Nguyên há mồm mấy lần,
muốn nói lại thôi, hôi lâu sau mới nhìn tôi rồi nói:
"Thằng bé đối xử với con tốt thật.
Thằng bé trong miệng của bà là chỉ Phó
Thắng Nam, tôi biết nên tôi gật đầu trả lời một câu
vâng.
Sau đó lại chìm trong không khí trâm lặng.
"Mẹ nghe nói Tuệ Minh định cùng Trịnh Tuấn
Anh đi về nhà họ Trịnh ở Thanh Xuân một
chuyến?" Bà mở miệng hỏi, giọng nói có chút cẩn
thận.
Tôi gật đầu, nhìn những đường vân tay loạn
xạ trong lòng bàn tay có chút bực bội.
Dừng lại một chút, bà lại nói: "Tuổi tác của
con và Phó Thắng Nam không khác nhau là bao,
nên sinh một đứa trẻ rồi."
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, bà có chút ngây người,
khẩn trương nói: "Mẹ... Mẹ chỉ là lo lắng cho con
mà thôi."
Không nhịn được thở ra một hơi.
Tại sao lại trở thành như vậy chứ, sự hoà hợp
giữa tình mẹ con bỗng trở thành sự cẩn thận từng
li từng tí.
Nhưng nếu không hòa hợp như vậy, chúng tôi
còn có thể hòa hợp như thế nào cơ chứ?
Đúng lúc Phó Thắng Nam gọi Y tá vào giúp bà
đổi nước truyền dịch, không khí mới được hòa dịu
đi một chút.
Lúc Phó Thăng Nam đi vào, còn mang theo
đồ ăn sáng, là một ít cháo, anh nhìn Lâm Uyên rồi
nói: "Tổng giám đốc Lâm, bà uống ít cháo trước
đi, đợi đến trưa, tôi sẽ mua cho bà một ít đồ hợp
với khẩu vị của bà."
Lâm Uyên gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Nói chung cũng không phải thường xuyên qua
lại với nhau, không có chủ đề chung để nói thì
không khí liền rơi vào vào trạng thái trầm lặng.
Cũng may là Hồ Điệp đã tới, cô ta mang theo
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 416: Chúng ta đều biết mình muốn gì (8)
Ông ta quay đầu nhìn Lâm Uyên, nhìn thấy
sắc mặt của Lâm Uyên đã tốt lên nhiều hơn, hình
như còn có thêm một chút vui vẻ, liên gật gật đầu:
"Được rồi, được rồi, vậy tôi vê nghỉ ngơi một chút
rôi sẽ quay lại ngay:
Lâm Uyên đưa tay ra, ý bảo ông ta nhanh
nhanh chóng chóng về nghỉ ngơi đi.
Mạc Đình Sinh vừa đi, Phó Thắng Nam bèn
kéo tôi tới ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn tôi rồi
nói: "Hai người trò chuyện một lúc đi, nước truyên
dịch sắp hết rồi, để anh đi hỏi xem sao”
Còn chưa đợi tôi trả lời, anh đã đi ra ngoài.
Anh vừa đi, không khí trong phòng bệnh ngay
lập tức liền trầm lắng và yên tĩnh trở lại, tôi vốn có
thói quen trâm lặng, tuy rằng lúc này rất yên tĩnh,
nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Ngược lại là Lâm Nguyên há mồm mấy lần,
muốn nói lại thôi, hôi lâu sau mới nhìn tôi rồi nói:
"Thằng bé đối xử với con tốt thật.
Thằng bé trong miệng của bà là chỉ Phó
Thắng Nam, tôi biết nên tôi gật đầu trả lời một câu
vâng.
Sau đó lại chìm trong không khí trâm lặng.
"Mẹ nghe nói Tuệ Minh định cùng Trịnh Tuấn
Anh đi về nhà họ Trịnh ở Thanh Xuân một
chuyến?" Bà mở miệng hỏi, giọng nói có chút cẩn
thận.
Tôi gật đầu, nhìn những đường vân tay loạn
xạ trong lòng bàn tay có chút bực bội.
Dừng lại một chút, bà lại nói: "Tuổi tác của
con và Phó Thắng Nam không khác nhau là bao,
nên sinh một đứa trẻ rồi."
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, bà có chút ngây người,
khẩn trương nói: "Mẹ... Mẹ chỉ là lo lắng cho con
mà thôi."
Không nhịn được thở ra một hơi.
Tại sao lại trở thành như vậy chứ, sự hoà hợp
giữa tình mẹ con bỗng trở thành sự cẩn thận từng
li từng tí.
Nhưng nếu không hòa hợp như vậy, chúng tôi
còn có thể hòa hợp như thế nào cơ chứ?
Đúng lúc Phó Thắng Nam gọi Y tá vào giúp bà
đổi nước truyền dịch, không khí mới được hòa dịu
đi một chút.
Lúc Phó Thăng Nam đi vào, còn mang theo
đồ ăn sáng, là một ít cháo, anh nhìn Lâm Uyên rồi
nói: "Tổng giám đốc Lâm, bà uống ít cháo trước
đi, đợi đến trưa, tôi sẽ mua cho bà một ít đồ hợp
với khẩu vị của bà."
Lâm Uyên gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Nói chung cũng không phải thường xuyên qua
lại với nhau, không có chủ đề chung để nói thì
không khí liền rơi vào vào trạng thái trầm lặng.
Cũng may là Hồ Điệp đã tới, cô ta mang theo
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5
Xem ảnh 6
Xem ảnh 7
Xem ảnh 8